Chương 10 Chân tướng

Do bản gốc bạn Soo phải chịu một loại đau khổ kinh tởm về thể xát nên mình đã sửa lại, nên bạn nào đã từng đọc bản gốc thông cảm giùm mình, mình không muốn bạn Soo là của Chan thôi
Cảm ơn các bạn nhiều

Chương 10: Chân tướng
Y Trát Lạp sau khi trở về gia tộc họ Lộc, cô đưa công văn cho Thế Huân hắn thừa biết nếu việc ăn cắp công văn này bị phát hiện thì Khánh Thù sẽ phải chịu hàm oan nên khi vừa nhận được công văn hắn liền lên ngựa tức tộc phi đến Huyết Mệnh Thành giải cứu cho em trai yêu quý của hắn
Rốt cục liên minh được với Tư Đan Quốc. Ma vương mỏi mệt nằm ở trên ghế,ấn lên huyệt Thái Dương,bản thân đã đến biên cảnh ba ngày. Ngày mai đã có thể khởi hành trở lại Huyết Mệnh Thành. Trở lại trong thành không biết đối mặt với người hắn yêu ra sao, hay là phải….. xem cậu như kẻ địch? Không biết Khánh Thù thế nào. Thiên lao âm u như vậy cậu có sợ không? Tiểu yêu tinh kia không biết có phải cậu ăn cắp công văn không? Cậu có thể oán hận ta hay không? Tưởng tượng đến Khánh Thù,ma vương liền cảm thấy trong đầu hỗn loạn,ngực đau.

Ma lực truyền đến bồn nước, chỉ thấy nước trong bồn dần dần sôi trào lên, một đoàn hơi nước bốc lên ở bên trong phòng,hơi nước chiếu ra hình ảnh mơ hồ từ từ đủ và rõ ràng hơn: Ở trong hình phòng lạnh lẽo hình ảnh Khánh Thù xuất hiện với cơ thể toàn máu, trên người không một mảnh vải , khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt tuyệt đẹp trở nên mở ảo vô định sưng đỏ vẫn còn đọng lại lệ châu, cậu nằm bất động dưới nền toàn rơm cả cở thể bất động, ba tay cai ngục thay nhau dùng roi da đánh lên người Khánh Thù khiến máu tươi liên tục chảy ra, bọn chúng còn buông lời sỉ vả cùng với những trận cười khả ố trước tình cảnh không thể phản kháng của Khánh Thù
Một màn đáng sợ này làm ma vương trợn mắt há hốc mồm, nhất thời khó thở công tâm tiếp theo nôn ra một ngụm máu tươi.Hình ảnh bằng nước bỗng nhiên biến mất ở bên trong căn phòng trống trơn. Ma vương dường như nổi điên chạy ra khỏi trướng doanh,cỡi dây một hắc mã bị cột phía trước,xông vào bên trong màn đêm mờ mịt. Binh lính kinh ngạc nhìn thân ảnh ma vương đi xa, trong đêm tối Jong Dae khàn cả giọng la lên :

” Bệ hạ, ngươi đi đâu vậy? Chờ chúng ta một chút nha……”

Bầu trời gần sáng,cửa lớn hình phòng địa ngục bỗng nhiên bị người dùng một cước đá văng ra.Ba người đang thích thú tra tấn Khánh Thù bằng những dụng cụng đặc biệt của nhà lao, còn không kịp thấy rõ người đến là ai,liền bị người đó nhanh như chớp  đánh mấy quyền bất tỉnh trên mặt đất.

Khánh Thù ngã xuống trong một bờ ngực ấm áp, cậu mở mi mắt suy yếu, cố gắng thấy rõ gương mặt bi thương mà ân cần trước mắt:” Anh…… Anh……

Thế Huân cẩn thận ôm thân thể yếu ớt đầy vết thương kia vào trong ngực, thế nhưng phát hiện không có một nơi nào hoàn hảo có thể chạm đến.Ngay cả móng tay cũng đều cắm đầy ngân châm. Em trai bảo bối của hắn lại bị tra tấn thành dáng vẻ như thế này. Lòng hắn tựa như bị dao nhỏ hung hăng cắt một nhát, thật vất vả mới nhịn được nước mắt sắp tràn ra hốc mắt:” Thật xin lỗi. Anh hai đã tới chậm đã làm em chịu khổ ……”

Mấy ngày gần đây không ngừng bị tra tấn, làm cho ý thức Khánh Thù có điểm mơ hồ, hắn cố gắng sửa sang lại suy nghĩ, đứt quãng hỏi:” A,anh…… Tại sao…… Ở trong này?”

” Đừng hỏi nửa.Chờ vết thương của em lành, anh hai sẽ nói tỉ mỉ với em……” Thế Huân cởi áo chính mình, thật cẩn thận bao lại thân thể đầy vết thương của Khánh Thù.

“Không…… Nói cho em biết. Công văn…… Có phải hay không, có phải hay không……” Khánh Thù vội vàng nhìn Thế Huân,môi khô khốc suy yếu phun ra câu nghi vấn.

” Là anh bảo Y Trát Lạp lấy đi.Chỉ cần anh liên hợp với Tư Đan Quốc lật đổ tên bạo quân kia,thì em không cần ở lại đây làm con tin. Khánh Thù,anh không nghĩ tới tên bạo quân kia tàn nhẫn như vậy, không có bằng chứng thế nhưng tra tấn em. Đều là lỗi của anh……” Thế Huân rốt cục khống chế không được,khóc không thành tiếng lau đi máu tươi dính trên khóe miệng Khánh Thù.

Khánh Thù thống khổ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Quả nhiên! Quả nhiên là gia tộc cậu làm ! Ma vương…… Sẽ không bỏ qua chúng ta .Tại sao,tại sao phải như vậy……

Đúng lúc này trong phòng giam yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện một thanh âm lãnh khốc:” Khen cho gia tộc họ Lộc ! Đầu tiên là trộm công văn, sau đó là cướp ngục, tiếp theo là cái gì ? Mưu phản sao?!”

Thế Huân giật mình nhìn phía cửa,phát hiện hắc y ma vương tóc đen đang đứng ở trên bậc thang hình phòng,ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào chính mình. Hắn nhẹ nhàng buông Khánh Thù, đưa tay rút thanh kiếm của mình ra:” Gia tộc ta đã sớm thật lòng quy thuận, tại sao phải bắt Khánh Thù đến Huyết Mệnh Thành làm con tin. Thậm chí còn muốn hắn…… làm nô bộc của ngươi. Nếu không phải hôn quân biến thái như ngươi tra tấn em trai quan trọng của ta. Cũng không làm cho ta muốn lật đổ ngươi!”

” Ta tra tấn hắn? Ngươi không thấy được lúc ta yêu thương hắn, hắn hưởng thụ cỡ nào đâu!” Ma vương không có suy nghĩ liền phản bác . Lại không biết lời này, vào trong tai Thế Huân chói tai đến cỡ nào: Lại  giáp mặt vũ nhục em trai đáng yêu cao quý của hắn! Nghe vào trong tai Khánh Thù, lại xấu hổ không chịu nổi: Hắn chẳng qua xem ta như công cụ tiết dục đùa bỡn,cậu lại không biết ở dưới thân hắn uyển chuyển cầu hoan.

Thế Huân giơ thanh kiếm trong tay lên:” Im miệng! Ta hôm nay sẽ giết tên hôn quân này!”

” Giết ta? Chỉ bằng ngươi?” Ma vương khinh miệt cười, giơ tay phải lên, một đạo ma lực tập kết thành quang cầu hình thành trong tay hắn, phát ra ánh sáng chói mắt.

” Không, không được……” Khánh Thù khó khăn hoạt động thân thể,bò đến dưới chân ma vương, một tay bắt lấy ống quần ma vương, cầu xin mơ hồ không rõ.

Người nhỏ nhắn dưới chân,thân thể đầy vết máu được áo của Thế Huân trùm lại ngón tay còn dính đầy ngân châm, cố gắng ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn lên, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn hắn nói:” Xin ngươi……”Tim ma vương nháy mắt liền thu thành một đoàn:” Xgươi…… xin ta?” Tiểu miêu quật cường này, cho tới bây giờ cũng chưa mở miệng cầu người. Hôm nay vì Thế Huân lại dễ dàng nói ra miệng. Quả nhiên anh trai cùng gia tộc trong lòng ở ngươi luôn luôn ở vị trí thứ nhất. Ta vô luận như thế nào, đều không chiếm được lòng của ngươi sao?

Sợ ma vương không có nghe rõ,Khánh Thù liếm khóe môi khô nứt,cố gắng đề cao thanh lượng, đứt quãng nói:” Xin,xin ngươi…… Không được thương tổn anh ấy…..” Một  câu ngắn ngủn này đối với Khánh Thù suy yếu mà nói cũng là đem hết toàn lực mới có thể nói ra miệng. Máu loãng không chút do dự theo khóe miệng của cậu chảy xuống dưới.Trong đôi mắt màu xanh biếc không có thần thái lại có chút hèn mọn xa lạ  làm cho ma vương lòng đau như dao cắt.

Ngay  lúc ma vương cúi đầu nhìn Khánh Thù đến thất thần, nháy mắt kiếm của Thế Huân đưa đến,bắt được cơ hội hùng hổ đâm vào ngực ma vương. Bản năng ra tay, một quang cầu tràn ngập uy lực công phá liền hướng Thế Huân gào thét mà đi, đánh vào thân thể hắn làm trên tường đá thủng một lỗ to.

” Không!……” Khánh Thù hoảng sợ nhìn quang cầu đánh trúng Thế Huân,
khàn cả giọng hô một tiếng,sau đó hai mắt tối sầm bất tỉnh.Lúc khép lại hai mắt Khánh Thù giống như thấy rất nhiều cảnh tượng,ma vương lãnh khốc nói ” Ngươi chính là một nô bộc ấm giường”; Anh trai chán ghét nói ” Ngươi là sỉ nhục gia tộc “; Chúng thần hèn mọn nói ” tiện nhân dâm đãng “nụ cười của Thế Huân, Y Trát Lạp càng ngày càng xa…… Lúc bóng tối nháy mắt bao phủ chính mình, trong lòng Khánh Thù bay đến một ý niệm: Phải chết sao? Có lẽ chết mới là cách giải thoát tốt nhất……

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip