Bồ Cũ Là Cấm Kỵ - Kiwi Ngọt Lịm

Trong bữa tiệc tối từ thiện, tôi gặp lại bạn trai cũ đã chia tay cách đây ba năm.


Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ hàng hiệu cao cấp anh đang đeo, mỉm cười hỏi anh:

"Này, anh đã trả hết khoản vay sinh viên chưa?"

Anh ta chế giễu lại tôi:

"Em trai bệnh nặng của cô đã khỏi bệnh chưa?"

Trong suốt bốn năm đại học, vô số bát mì tôm tôi ăn cùng Lục Ngọc Thâm cũng không bằng một chiếc khuy áo hiện tại của anh ta.

Điều nực cười nhất là, tôi đã từng thật sự nghĩ tới.

Có lẽ tình yêu thật sự không quan trọng xuất thân của mỗi người.

☆*:.。.o(≧▽≦)o.。.:*☆

1.

Mối quan hệ của tôi với Lục Ngọc không được tôn trọng cho lắm.

Từ lâu, việc nhắc đến "Lục Ngọc Thâm" trong các buổi họp mặt bạn bè đã trở thành điều cấm kỵ. Bởi vì không ai ngờ rằng cô con gái bạch phú mỹ lại trải qua bốn năm giả vờ nghèo khổ yêu đương, cuối cùng lại mất hết tài năng.

Việc tôi theo đuổi Lục Ngọc Thâm đã trở thành một trò đùa nổi tiếng trong trường.

Theo lời của Mạnh Vân, tôi thật sự đã là kẻ liếm chó được bốn năm.

Bốn năm làm chó, một ngày làm người.

Tôi đã cùng Lục Ngọc Thâm húp cháo trắng loãng nước ở căng tin suốt bốn năm, liền mạch đã ăn hết mì gói rẻ tiền trên thị trường.

Cho đến đêm trước khi chúng tôi chia tay, tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc về chuyện đó.

Liệu anh ta có phải là người đặc biệt nhất trong số những cậu thanh niên tội nghiệp?

Vào một buổi chiều bình thường sau khi tốt nghiệp, tôi đã gửi tin nhắn:

[Chúng ta chia tay đi, em nghĩ chúng ta không có tương lai.]

Và Lục Ngọc Thâm chỉ trả lời đơn giản:

[Được.]

Không thắc mắc, không quan tâm, cứ như thể anh ta chỉ đang dạo chơi bên ngoài vậy.

Tôi mới là người điên.

Đó là vì tôi vẫn tiếp tục theo đuổi anh ta sau khi anh ta xóa thông tin liên lạc, thậm chí còn nghĩ đến việc nói chuyện thẳng thắn với nhau.

Gia đình tôi rất giàu có, giàu hơn anh ta tưởng tượng.

Tôi có thể chu cấp mọi chi phí cho anh ta đến hết cuộc đời.

Chỉ cần anh ta không rời bỏ tôi.

Bạn thân của tôi nói rằng tôi có bộ não yêu đương.

Lục Ngọc Thâm đối với người có não yêu đương như tôi chính là nhất định không để tôi có cơ hội dây dưa.

Anh ta đã thay đổi sim điện thoại, WeChat và tài khoản mạng xã hội của mình.

Kể từ khi anh ta bốc hơi khỏi thế giới, tôi còn tự hỏi liệu anh ta có bị bán sang miền bắc Myanmar hay không.

Cho tới hôm nay, tôi mới hiểu được.

Anh ta thoáng cái trở về làm phú nhị đại.

2.

Biệt danh của Lục Ngọc Thâm là con trai của người giàu nhất thành phố A, một thiếu gia giàu có đúng nghĩa.

Tại thời điểm vang danh rộn ràng, anh ta đột nhiên trở thành nhân vật được yêu thích nhất.

Mọi người xung quanh đều khen ngợi anh, được mọi người vây quanh, Lục Ngọc Thâm trông càng cao quý hơn.

Anh ta liếc nhìn tôi rồi lắc nhẹ rượu trong ly.

Người đưa danh thiếp thay đổi hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng cũng có người dũng cảm hỏi.

"Lục tổng biết Thẩm tổng sao?"

Lục Ngọc Thâm nghiêng đầu cười thản nhiên:

"Không quen, nhưng nếu có cơ hội sẽ tìm hiểu."

Nhiều năm trước, anh ta ngồi bên cửa sổ thư viện, tôi ân cần đủ kiểu làm hài lòng anh ta.

Thời gian trôi qua, anh ta vẫn lạnh lùng xa cách nhưng tôi sẽ không ngốc nghếch, chân thành và nhiệt tình như xưa nữa.

Tại thời điểm này, vội vàng là vì lợi nhuận và ai mang lại lợi nhuận cao nhất sẽ luôn được chú ý.

Lục Ngôn Thâm rất đặc biệt về phong cách, bộ vest bó sát càng khiến anh ta trở nên nổi bật hơn.

Khi anh ta cười, đôi mắt anh hơi nheo lại, vẻ lãng tử khá tự nhiên.

Khi những người xung quanh nói về anh ta, họ đều nói rằng anh ta là một chàng trai tài năng, là một trong những người giỏi nhất.

Tôi dần dần nhận ra điều đó.

Người phải mặc cả để mua được chiếc áo phông 25 đô ngày xưa giờ đã trở thành một người nổi tiếng có gu ăn mặc bảnh bao trong giới kinh doanh.

Đó đều cùng một người.

Chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau một lần trong bữa tiệc.

Không khách sáo, tôi nói trước mặt anh ta:

"Này, anh đã trả hết khoản vay sinh viên chưa?"

Anh ta nhướng mày, tỏ vẻ thờ ơ:

"Em trai bệnh nặng của cô cũng đã khỏi rồi à?"

Tình yêu trước đây khiến tôi trở nên rất đau đớn, nhưng bây giờ tôi đã ôn hòa hơn.

Hơn nữa, bố tôi đã nhiều lần cảnh báo tôi không được nói đến chuyện tình cảm trong kinh doanh mà chỉ nói đến lợi ích.

"Tôi không biết rằng cô Lục lại có tiềm năng như vậy."

Nụ cười đạo đức giả là thứ bảo vệ tôi.

"Trước đây tôi không biết anh Thâm lại bí mật đến vậy."

Lục Ngọc Thâm chạm nhẹ vào ly rượu của tôi, rồi mỉm cười đáp lời.

Ánh sáng trong đại sảnh bị đèn thủy tinh ngăn cách, những đốm sáng lung linh nhảy múa xung quanh Lục Ngọc Thâm.

Đám đông giữ khoảng cách rất xa giữa tôi và Lục Ngọc Thâm.

Thứ không thể thiếu nhất ở nơi đông người chính là những lời thì thầm bàn tán.

"Anh nói lần này anh Lục không quay lại để trả thù cô Thẩm ư..."

"Ai biết được, năm đó người chủ động chia tay không phải là Thẩm tiểu thư."

"Bao nhiêu năm, họ chia tay vì tiền, ai biết mọi chuyện sẽ ra sao..."

Tôi nhấp một ngụm rượu, nhìn vầng trăng to tròn ngoài cửa sổ.

Tôi luôn hối hận về chuyện chia tay của mình.

Tôi cũng sẽ không nỡ từ bỏ, hóa ra, mối tình 4 năm có thể kết thúc vội vã chỉ bằng một tiếng "được" vô nghĩa.

Chỉ sau nhiều lần tra tấn bản thân, tôi mới dần nhận ra một sự thật.

3.

Điều mà Lục Ngọc Thâm không biết, ngày hôm đó tôi đã không rời đi sau màn chào hỏi lịch sự.

Tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của anh ta với bạn bè.

"Làm sao tôi có thể quên được tình cảm của mình dành cho cô ấy?"

"Cô ấy nói rằng cô ấy chỉ đang chơi đùa với tôi."

"Tôi đến đây cũng vì mục đích tương tự."

"Để chơi với cô ấy mà thôi."

Tôi giả vờ bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra, trong đầu tôi đã có sẵn ý tưởng rồi.

Vì vậy, sự hợp tác này từ đầu đến cuối là một bữa tiệc Hồng Môn.

Ba năm này, tôi đã sống cuộc đời không vô ích.

Tại bữa tiệc Hồng Môn trong giới kinh doanh, kết quả vẫn chưa được xác định.

Tôi mỉm cười đáp lại Lục Ngọc Thâm:

"Sao tôi dám không nhận việc của anh Lục."

4

Sự khởi đầu của Lục Ngọc Thâm và tôi thật sự bắt đầu từ một vụ cá cược vô hại.

Anh chị em nhà họ Mạnh nói rằng kiếp này tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi thân phận con gái nhà giàu, cả đời cũng sẽ không có ai thật lòng yêu thương tôi.

Nói một cách thông thường thì tất cả những người bạn trai trước đây của tôi đều yêu bố tôi hơn tôi.

Cho nên tôi mới cá với họ, tôi sẽ bớt ăn ba tháng, nhất định sẽ bắt được sinh viên đứng đầu khoa kiến ​​trúc.

Sinh viên đứng đầu này chính là Lục Ngọc Thâm.

Không ai trong chúng tôi ngờ rằng, tôi yêu anh ta thật lòng đến vậy.

Theo anh từ thư viện đến căng tin, tôi đã kiên trì suốt bốn năm để đến gần hơn với cuộc sống của Lục Ngọc Thâm.

Tôi đã vô số lần giả vờ tình cờ gặp Lục Ngọc Thâm trong thư viện, cuối cùng tôi xin tài khoản WeChat của Lục Ngọc Thâm ở lối vào quán ăn.

"Xin chào, chúng ta đã từng gặp nhau trong thư viện..."

Lục Ngọc Thâm mặc một chiếc áo sơ mi trắng xanh đơn giản, tóc che trán những cũng không che được đôi lông mày đẹp.

Anh ta chỉ mỉm cười, khóe mắt hướng lên trên cong thành một vòng cung đẹp mắt.

Anh ta nói:

"Được."

Lục Ngọc Thâm đã quen dậy sớm, chạy quanh sân trường hai vòng, sau đó đến nhà ăn mua hai chiếc bánh bao mới hấp và ăn với dưa chua.

Anh ta ăn chậm rãi, tôi hỏi anh tại sao không mua bánh bao nhân thịt hay gì đó.

"Do tôi nghèo."

Vì nghèo nên anh ta chưa bao giờ tham gia bất kỳ hoạt động đặc biệt nào.

Ngày cũng chỉ qua lại thư viện, lớp học và căng tin.

Anh ta nhận được tất cả các học bổng, tham gia nhiều cuộc thi khác nhau với tiền thưởng và sống tằn tiện trong bốn năm.

Anh ta thật sự rất nghèo.

5

Lục Ngọc Thâm tuy nghèo nhưng nổi tiếng là người có lòng tự trọng cao.

Trước đây, có rất nhiều cô gái từng cố gắng theo đuổi anh ta, tặng quà, thậm chí cho cả tiền nhưng đều bị anh ta từ chối một cách lạnh lùng.

Vậy mà anh ta chưa bao giờ từ chối món quà của tôi.

Tôi tạo ra hình tượng một cô gái mạnh mẽ có người em trai bệnh nặng ở nhà, những món quà tôi tặng anh ta không có giá trị cao nhưng lại chứa đầy tình cảm.

Mỗi lần Lục Ngọc Thâm nhận được học bổng, anh ta đều mời tôi đi ăn ở cổng trường hoặc ở khu ẩm thực.

Lúc đó tôi đã nói với anh ta.

"Em tin nếu anh thông minh như vậy, nhất định anh sẽ trở thành một ông chủ lớn."

Anh ta mỉm cười, lúm đồng tiền dường như tỏa sáng.

"Được, vậy anh chắc chắn sẽ phải cố gắng trở thành ông chủ để bù đắp cho em."

Bảng hiệu đèn khổng lồ trên phố thương mại phản chiếu pháo hoa đỏ bừng, món quà năm mới đầu tiên mà Lục Ngọc Thâm tặng tôi là một nụ hôn.

Một nụ hôn thoáng qua.

Ánh sáng đỏ phản chiếu phần cổ đỏ bừng của anh, anh ta nắm tay tôi như không có chuyện gì xảy ra.

"Thẩm Hi Nguyệt, anh yêu em."

Lần đầu tiên tôi cảm thấy lòng bàn tay của một người có thể mềm mại như vậy.

Trong bốn năm đó, tôi chưa bao giờ nghi ngờ Lục Ngọc Thâm.

Tôi chỉ cảm thấy Lục Ngọc Thâm sẽ cho tôi những gì anh ta có, anh ta là người chân thành nhất mà tôi từng gặp và cũng là người yêu tôi nhất.

Bây giờ nhìn lại, có lẽ mọi chuyện đã được ngầm thể hiện rồi.

Chỉ là tôi quá mải mê mà không hề chú ý.

6

Cuộc gặp của tôi với Lục Ngọc Thâm dự kiến ​​diễn ra vào buổi chiều.

Khi cùng nhau ăn một chùm nấm kim châm tại cửa hàng tiện lợi, có lẽ chúng ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ được ngồi ở một nhà hàng ngoài trời ngay ven sông rồi thưởng thức bữa trà chiều hảo hạng.

Lục Ngọc Thâm không phản đối bất kỳ yêu cầu nào của tôi.

Vì vậy, có một chút bất thường là mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.

Nhưng tôi biết rõ có một sự lừa dối nào đó trong bữa tiệc Hồng Môn này.

Tôi cúi đầu ăn chút đồ ăn nhẹ rồi vờ như vô tình hỏi.

"Không biết còn tưởng anh Lục đã cho tôi tiền."

Anh ta không để ý đến sự chế giễu trong lời nói của tôi.

"Cho tiền không cần phức tạp như vậy, kiếm được bao nhiêu chủ yếu phụ thuộc vào năng lực của cô Thẩm."

Lục Ngọc Thâm quét vết son trên cốc trà của tôi. Khi còn học đại học, trước mặt anh ta, tôi chưa từng bôi son quá nhiều.

Để quên đi tình yêu, tôi ra nước ngoài học ba năm và kiếm được nhiều tiền hơn cả những bộ phim hai chúng tôi cùng xem.

"Trong vòng ba tháng, mọi định hướng quảng bá của công ty chúng tôi sẽ chủ yếu tập trung vào các sản phẩm của anh Lục..."

Tôi đóng dấu hợp đồng và giải thích mọi ý tưởng của mình.

Anh ta gật đầu không chút ngạc nhiên, thỉnh thoảng hỏi tôi chi tiết về kế hoạch.

Nếu không có mối quan hệ đó ba năm trước, tôi tin chúng tôi sẽ là đối tác rất tốt.

Tôi cố thuyết phục bản thân rằng anh ta chỉ là bên A bình thường, nhưng trái tim tôi lại dao động mỗi khi nhìn thấy ánh mắt của anh.

Đôi mắt mà tôi từng cho là trong sáng và chân thành nhất trên đời, giờ nó đang nhìn xuống tôi.

Mạnh Vận nói đúng, đôi mắt của anh ta trông như thế này, khóe mắt nhướng lên và hẹp lại, đôi mắt trong veo tuyệt đẹp.

Đôi mắt này nhìn chó cũng thâm tình.

Bây giờ anh ta đang nói dối tôi nhưng anh lại vờ như rất chân thành.

Tôi nói:

"Anh có từng cảm thấy hối hận khi chia tay tôi dù chỉ là trong giây không?"

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi đã thấy hối hận.

Có lẽ kết quả tốt nhất cho Lục Ngọc Thâm và tôi là trở thành đối tác kinh doanh không thể tách rời.

Tôi đã nói dối anh ta và anh ta cũng nói dối tôi.

Chúng tôi đều ngang tài ngang sức.

Gió thổi bên sông làm tôi choáng váng, tôi nghi ngờ thứ trong cốc không phải là trà đen mà là rượu.

Sao tôi có thể lựa đúng lúc đầu óc không đủ tỉnh táo để hỏi những câu hỏi không phù hợp như vậy?

Lục Ngọc Thâm cúi đầu cười tự giễu, nhìn gió thổi bay tóc tôi.

Một lúc lâu sau, anh ta mới nói:

"Tôi hối hận vì mập mờ với Thẩm tiểu thư bốn năm qua, thế nhưng tôi vẫn hối hận vì đến cuối cùng bản thân cũng không có được danh phận với cô."

"Dù sao với nguồn tài chính của cô Thẩm đây, thưởng tôi một hoặc hai căn hộ ở thành phố M chắc không thành vấn đề đâu ha."

7

Tin tức về việc Lục Ngọc Thâm đưa ra quyền quản lý đã lan truyền khắp thành phố M.

Ngay cả tôi cũng bị đẩy lên ngay đầu sóng gió.

Có người nói Lục Ngọc Thâm đã quên mất tình cũ, có người nói anh ta đang chờ cơ hội báo thù.

Bởi vì năm đó tôi thấy anh ta nghèo khổ, sinh ra chán ghét mà nói lời chia tay.

Dù sao thì không ai có thể biết được những tin đồn trong giới là đúng hay sai.

Mạnh Vận mời tôi đến quán bar uống say và mời một bàn gồm những chàng trai sinh viên vui vẻ.

Các nam sinh lần lượt hét lên "chị" và chơi trò chơi một cách nhiệt tình.

Tôi ngồi ở ghế VIP trên tầng hai của quán bar, nhìn đám người đông vui đang nhảy múa không ngừng nghỉ.

Những viên đá chạm vào thành ly, uống vài ly là tôi thấy chán.

Cùng bạn bè nói chuyện một lúc, cuối cùng cũng quay trở lại với Lục Ngọc Thâm.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một cách vô định.

DJ trong quán bar đổi nhạc và tiếng hò reo của mọi người tràn vào tai tôi.

[Quay người.]

Tin nhắn này đến từ Lục Ngọc Thâm, thông tin liên hệ mà tôi mới thêm vài ngày trước.

[Cô không định đến chào hỏi đối tác của mình sao?]

Màu xanh đậm không thể lọt vào mắt của người trong không gian mờ ảo, nhưng khi tôi quay lại, tôi vẫn nhận ra anh ta.

Lục Ngọc Thâm ngồi tại hàng ghế dài dựa tường, rượu trong ly gợn sóng với ánh sáng mờ ảo.

Anh ta giơ tay, nâng ly mời tôi một ngụm.

Giống như một lời mời nguy hiểm nào đó.

8

Lục Ngọc Thâm nhấp một ngụm rượu.

Với khoảng cách gần như vậy, anh ta có thể nhìn rõ bộ dạng tôi bây giờ.

Tôi mặc một chiếc váy nhung có dây đeo, chiếc áo khoác nửa người vì nóng.

Nó hẳn phải khác với những gì tôi nhớ về anh ta.

Trong trí nhớ của anh ta, Thẩm Hi Nguyệt là một sinh viên đại học có khuôn mặt mộc mạc, thẳng thắn với mái tóc đen.

Mà bây giờ, mắt tôi kẻ nhẹ một đường, mái tóc xoăn xõa xuống vai, lớp trang điểm của tôi vô cùng hoàn mỹ.

Anh ta uống nửa ly rượu, liếc nhìn chiếc vòng cổ hồng ngọc trên ngực tôi.

"Có vẻ như cuộc sống của cô Thẩm vẫn rất thú vị khi không có tôi."

Không biết vì cái gì, tôi đột nhiên trở nên vui vẻ.

"Ồ, chẳng phải anh Lục cũng đến đây tìm thú vui sao?"

Lục Ngọc Thâm liếc nhìn về phía mấy chàng sinh viên phía sau, nhẹ nhàng nói:

"Nhiều năm như vậy, khẩu vị của cô vẫn chẳng hề thay đổi."

"Vẫn là thích loại sinh viên đại học nghèo khó."

Anh ta lơ đãng ngẩng đầu lên, như thể đang tỏ thái độ khinh bỉ với tôi.

m nhạc ồn ào, tôi có chút xoay người, tóc dài lướt nhẹ trên vai Lục Ngọc Thâm.

"Sinh viên tốt bao nhiêu, đơn thuần dễ lừa dối, còn thẳng thắn chân thành..."

Nói xong, tôi cảm thấy mất mát và hơi cô đơn.

Cơn say như khích lệ tôi, tôi đưa tay ra nâng nhẹ cằm Lục Ngọc Thâm.

Lục Ngọc Thâm không hề né tránh, anh ta chỉ nhìn vào mắt tôi.

Chắc hẳn anh cũng biết lúc này tôi nhát gan đến mức nào, bởi đầu ngón tay tôi đang run rẩy không thể kiểm soát.

"Cô Thẩm thường xuyên chạm vào người lạ như thế này à?"

Tôi vội vàng rút tay lại, mỉm cười.

"Tôi thường chỉ làm điều này với những người đẹp trai."

Sức nóng từ khoảng cách gần như vậy khiến miệng tôi khô khốc.

Lục Ngọc Thâm dùng đầu ngón tay cầm chiếc vòng cổ của tôi, khóa khoảng cách giữa chúng tôi trong không gian này.

"Vậy thì tôi phải cảm ơn lời khen của cô Thẩm."

Tôi che gần hết ánh sáng chiếu vào anh, nhìn từ xa trông giống như một cặp tình nhân đang thì thầm trong góc.

"Nếu thực sự anh nghèo như vậy, tôi không phải không nghĩ đến việc bao nuôi anh."

Lời nói của một kẻ say rượu luôn kiêu ngạo như vậy.

Một nam sinh viên mặc áo len màu kem tóm lấy tôi.

Không cần nghĩ, đó chắc chắn là chiêu trò tai hại của Mạnh Vận.

"Chị ơi, chúng ta vẫn chưa uống xong rượu mà?"

Lục Ngọc Thâm cau mày.

"Có vẻ như tôi mới là người cần cơ hội này."

Tôi cười trêu anh ta:

"Sao anh Lục lại ăn dấm rồi?"

"Nếu vậy thì cùng nhau chơi đùa thôi."

9

Trong nhiều ngày, tin nhắn giữa tôi và Lục Ngọc Thâm chỉ giới hạn trong phạm vi liên lạc công việc.

Mạnh Vận khẳng định Lục Ngọc Thâm quay lại chỉ vì tôi.

Hỏi anh tại sao, anh ngập ngừng không nói.

Ngay từ khi còn học đại học, Mạnh Vận đã coi thường Lục Ngọc Thâm, cho rằng Lục Ngọc Thâm nghèo nàn và kiêu ngạo.

Mạnh Vận chưa bao giờ hiểu được sức hấp dẫn của một sinh viên nghèo vẫn cần vay tiền để đóng học phí.

Nói đến đây, lần đầu tiên tôi và Lục Ngọc Thâm cãi nhau cũng là vì Mạnh Vận.

Vào năm cuối cấp của tôi, đó là sinh nhật của Mạnh Vận, chúng tôi uống rượu trong phòng riêng ở quán bar cho đến tận nửa đêm.

Lục Ngọc Thâm đã gọi cho tôi hơn mười cuộc gọi nhỡ.

Hôm đó tuyết rơi rất nhiều, tuyết rơi trên chiếc áo khoác màu đen của anh.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen, giá không quá 500 nhân dân tệ, đứng đó, dáng người cao lớn cầm đèn phía sau.

"Thẩm Hi Nguyệt, em không có việc gì làm ngoài uống rượu ư."

Ngày đó tôi say rượu, đầu óc choáng váng, đồ hiệu trên người còn chưa kịp thay, bông tuyết rơi vào lông mi giả của tôi, tôi đi giày cao gót chạy về phía anh.

"Em có biết bây giờ mình đang làm gì không?"

Lục Ngọc Thâm và tôi đứng trước một quán bar cao cấp ở thành phố M, cả hai đã có trận cãi nhau đầu tiên kể từ khi chúng tôi quen nhau.

Cơn say kèm theo gió khiến ý thức tôi càng thêm mờ ảo.

Lời nói của Lục Ngọc Thâm khiến tôi càng bối rối hơn:

"Gần đây, nếu như em thiếu tiền có thể nói cho anh biết."

Tôi không thể suy nghĩ rõ ràng, lời nói của tôi trở nên rời rạc.

"Nhưng...anh làm sao mà có tiền...em..."

"Em còn không phải là vì anh...vì anh..."

Gió làm đôi tay tôi lạnh buốt, Lục Ngọc Thâm đứng bên cạnh mặt đen lại, đồng thời kéo tôi vào lòng.

Nhưng trên người anh ta là một chiếc áo khoác ngắn, chẳng hề lãng mạn chút nào.

Tôi nắm lấy cổ áo anh ta, khóc như mưa.

"Sao anh lại mắng em? Tại sao anh lại mắng em."

Nụ hôn này giống như mưa dập tắt lửa, mọi thứ đều bị phong ấn trên môi.

Em yêu anh, tôi lặp đi lặp lại nhiều lần câu nói ấy.

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Ngọc Thâm như chứa đầy tuyết tan, anh ta ướt sũng nhìn tôi.

Tức giận và yêu thương bỗng chốc hòa vào nhau.

10

Sau khi cãi nhau đến tận sáng sớm, chúng tôi nghỉ một đêm tại một khách sạn gần trường.

Đêm đó không có chuyện gì xảy ra, sau khi tắm rửa xong, tôi ôm lấy cánh tay Lục Ngọc Thâm, ngủ một giấc yên bình suốt đêm.

Lục Ngọc Thâm thức cho đến tận bình minh.

Tôi tỉnh dậy và thấy Lục Ngọc Thâm đang ngủ say, tựa nửa đầu vào giường khách sạn.

Trước khi kịp nói chuyện thì anh ta đã lên tiếng.

"Tỉnh rồi à?"

Cơn say tối qua đã tan hết, tôi có chút lo lắng hỏi anh.

"Tại sao anh lại chọn một khách sạn đắt tiền như vậy?"

Lục Ngọc Thâm xoa đầu tôi một cách thờ ơ.

"Bởi vì bạn gái không thích anh nghèo."

Nghe có vẻ hơi bực bội.

Tôi liếc nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, bây giờ chắc đã ba giờ rồi.

Lục Ngọc Thâm do dự một chút rồi đưa điện thoại cho tôi.

Trên màn hình là hình ảnh tôi và Mạnh Vận đang uống rượu.

May mắn thay, tôi ngồi trong góc trông hơi ngượng ngùng và không vô tư như thường lệ.

"Em đến nơi này làm gì vậy?"

Tôi nhìn chằm chằm vào mình trên điện thoại, tìm mọi lý do có thể.

"Là em trai em. Bệnh tình của em ấy ngày càng trầm trọng..."

"Em cần một ít tiền."

Lục Ngọc Thâm cau mày.

Tôi biết anh ta không thể giống một tổng tài, hất tay liền có tấm séc.

Nhưng anh ta lại hỏi tôi:

"Muốn bao nhiêu."

Tất nhiên là tôi không biết mình muốn bao nhiêu nên chỉ khẩn trương kéo góc chăn.

"Mọi việc...mọi việc đã được giải quyết. Em chỉ ghé qua uống rượu...và sau đó..."

Anh ta không nói gì, cứ đứng nhìn giấy dán tường của khách sạn hồi lâu.

Tôi sợ anh ta tức giận nên rụt rè đề cập đến một con số – 50.000 tệ.

Nó là một con số lớn đối với Lục Ngọc Thâm, người vẫn đang đăng ký vay vốn sinh viên.

11

Lục Ngọc Thâm đến ngân hàng và chuyển 80.000 nhân dân tệ cho tôi.

Tấm thẻ đó chứa toàn bộ tài sản ròng của anh khi còn là một sinh viên nghèo.

Tôi chưa bao giờ nghĩ anh ta sẽ cho mình tiền.

"Lục Ngọc Thâm, anh điên rồi!"

"Trước tiên hãy chữa khỏi bệnh cho em trai, sau này em không được phép đến nơi đó nữa."

Tôi nhìn vào hồ sơ chuyển nhượng, không thể không khóc.

"Em không cần, vậy thời gian sau anh sẽ sống như thế nào?"

Đầu bên kia điện thoại cười khúc khích:

"Anh vẫn còn một chút, tháng sau sẽ nhận được tiền thưởng. Cái này...từ giờ trở đi cứ coi như là tiền sính lễ anh dành cho em đi."

"Lấy đi 80 nghìn tệ làm quà đính hôn, vậy mà được ư?"

Tôi nghẹn ngào đến mức không thể nói chuyện.

"Nguyệt Nguyệt, bạn trai của em ở dưới tầng."

Từ ban công ký túc xá của tôi nhìn xuống, Lục Ngọc Thâm vẫn mặc chiếc áo khoác dạ màu đen và cầm chiếc điện thoại di động lỗi thời đã hỏng màn hình.

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt tôi.

"Xuống đi, anh hơi nhớ em rồi."

12

Bây giờ Lục Ngọc Thâm sẽ không còn mặc chiếc áo khoác đen có lỗ thủng, nắm tay tôi bắt chuyến tàu điện ngầm cuối cùng về trường.

Rõ ràng, các đường nét trên khuôn mặt không thay đổi nhưng có vẻ như vẫn có gì đó đã thay đổi.

Ngày ký hợp đồng, Lục Ngọc Thâm mặc một bộ vest da bó sát, trên tay đeo chiếc đồng hồ màu xanh lá cây, nó là mẫu mới mà bố tôi dạo gần đây rất thích.

Chỉ xét về ngoại hình, Lục Ngọc Thâm trông không giống giới thượng lưu kinh doanh, khi cười có hai cái má lúm, khí chất sạch sẽ mà lại xa cách.

Mạnh Vận nói, Lục Ngọc Thâm có một người anh trai, anh trai đảm đương việc kinh doanh của gia đình nên trước đây cũng không có gì nổi bật.

Sau khi tốt nghiệp đại học thì ra nước ngoài du học, trở về liền trở thành một con người khác, không nhận người thân và rất tàn nhẫn.

Anh ta đuổi theo để đưa tôi tiền, nhìn qua cũng không thấy sự dối trá nào.

Chính là ý ở trong lời.

Sau khi ký tên, tôi nở một nụ cười lịch sự với Lục Ngọc Thâm.

"Anh Lục, hợp tác vui vẻ."

Biểu hiện của anh ta không thay đổi, anh chạm nhẹ vào lòng bàn tay tôi bằng ngón tay cái khi nắm lấy tay tôi.

Tôi khá hoảng hốt.

Bởi vì xét theo tất cả các quy trình hiện tại.

Các quy định do Lục Ngọc Thâm đưa ra đều hợp pháp.

Tôi đã kiểm tra vô số lần và không thể tìm thấy nơi nào có thể bắt bẻ.

Không biết sợ hãi mới là điều đáng sợ nhất.

Vì thế tôi hỏi dò.

"Tội phạm thương mại, nhưng anh Lục sắp vào tù." (商业犯罪,可是要蹲局子的陆总)

Anh ta hỏi tôi, ngồi vào ghế mỉm cười nhẹ nhàng.

"Cô Thẩm đang lo lắng điều gì?"

Theo kế hoạch ban đầu của tôi, tôi có thể tìm ra sơ hở của Lục Ngọc Thâm trước, sau đó thay đổi thế tấn công và phòng thủ.

Nhưng đối với hợp đồng này, từ soạn thảo đến xác nhận, phần lớn công việc đều do một mình tôi thực hiện.

Mọi quy trình đều qua tay tôi.

Tôi không tìm thấy vấn đề gì.

"Anh Lục, tuy gia đình chúng tôi làm ăn phát đạt nhưng bố mẹ tôi vẫn thiếu tiền để nghỉ hưu."

"Nếu mất đi thứ này, tôi e rằng mình sẽ phải bán mạng để trả bồi thường."

Khi tôi nói điều này, anh ta ngồi đó trông rất thích thú.

Anh ta đặt hợp đồng tôi vừa ký vào hộp tài liệu.

"Thẩm Hi Nguyệt, đã có ai nói với cô rằng, chơi không nổi thì đừng chơi chưa."

"Chúng ta sẽ gặp nhau ở buổi họp báo."


13

Mặc dù bên ngoài tôi tỏ ra bĩnh tĩnh như người đã có kinh nghiệm nhưng thật chất trong lòng đang có phần nôn nao.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, sau đó quay lại và gọi cho một vài người bạn.

"Chị đây kiếm được nhiều tiền, nay mời mọi người ăn cơm."

Trời đất bao la, ăn uống là chuyện lớn nhất.

Mạnh Vận dẫn theo em trai, còn có một vài người bạn cũ.

Vài năm sau khi chia tay Lục Ngọc Thâm, tôi đã tê liệt với kiểu uống rượu giải sầu này, dựa vào ánh sáng của quán bar, say khướt trong đêm.

Thế là tôi uống đến rạng sáng, say xỉn không biết gì.

Tôi mở cửa phòng riêng, đang định ra ngoài thì nghe thấy trước cửa có vài người quen hô hào:

"Chào sếp Lục."

Tôi mở cửa lại nhìn thấy Lục Ngọc Thâm.

Tôi mơ mơ màng màng hỏi anh ta:

"Sao lại là anh?"

Anh ta nhìn dáng vẻ hiện tại của tôi, sắc mặt dưới ánh đèn có chút thay đổi, nhìn không rõ ràng cho lắm.

"Cô Thẩm mở tiệc ăn mừng, tại sao lại không gọi tôi đến chung vui?"

14

Tôi gặp Lục Ngọc Thâm hai lần trong một ngày, nếu không phải anh ta theo dõi tôi, tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác.

Tôi mỗi khi uống rượu là làm hỏng việc, miệng luôn nhanh hơn não.

"Lục Ngọc Thâm, anh đối với tôi là tình cũ khó quên à? Tại sao khi tôi đến đây, anh vẫn theo dõi tôi."

Lục Ngọc Thâm mỉm cười nhìn tôi đi theo anh từng bước, giọng nói nhẹ nhàng như thể dỗ dành một đứa trẻ.

"Có mấy người bạn rủ đi uống rượu, nghe nói cô cũng ở đây nên tôi ghé qua xem một chút."

Anh ta lại đi dưới ngọn đèn đường trước cửa, chiếc áo khoác khiến dáng người của anh càng đẹp hơn, trên người anh ta có mùi mộc hương thơm đến khó tả.

Đêm nay không có tuyết, chỉ có gió thổi khiến tâm trí tôi bối rối.

Tôi dường như không thể nhìn rõ anh ta, tôi vô thức tiến đến rất gần anh, gần đến mức mùi rượu của tôi bao trùm cả hai.

Giống hai người say ôm nhau dưới ánh đèn.

Tôi dựa vào anh và hỏi:

"Tại sao anh không cần tôi nữa?"

Rõ ràng một giây trước anh ta còn đang cười, nhưng giây sau lại làm mặt lạnh, lòng tôi nghi ngờ bát tự tại nơi này đối với anh không hợp.

Nếu không làm sao vừa đến đây lại tức giận.

Anh ta nâng mặt của tôi lên, nhìn tôi rồi nói từng chữ một.

"Thẩm Hi Nguyệt, là cô không cần tôi nữa."

Tôi ngẩng đầu đấm anh ta một cái.

"Vậy sao anh không hỏi lý do?"

Cú đấm đánh thẳng vào anh ta đau đến mức tôi lùi lại.

Lục Ngọc Thâm nắm lấy cổ tay tôi.

"Khi cô Thẩm chơi chán đứa nghèo nàn như tôi liền tìm người khác thay thế, tôi còn sợ gì à?"

Tôi luôn không thể hiểu được anh ta đang nghĩ gì, dù sao đầu óc tôi bây giờ đang quay cuồng.

Tôi làm theo lời anh ta:

"Chơi không chán."

Lông mày anh khẽ động:

"Còn muốn chơi?"

Lần này tôi còn say hơn lần trước.

Tôi tức giận ôm lấy cột điện và quay lưng lại với Lục Ngọc Thâm.

"Nhưng anh đã nói sẽ quay lại để trả thù tôi."

Lục Ngọc Thâm cởi áo khoác rồi quấn quanh người tôi.

"Ai nói tôi muốn trả thù cô."

"Anh cùng tôi làm ăn."

"Cô đã đọc hợp đồng rất nhiều lần mà vẫn cho rằng tôi đang trả thù cô sao? "

Trong lúc mơ màng, tôi tưởng trời đang có tuyết, thời gian quay ngược về đêm chúng tôi còn yêu nhau.

Chúng tôi hôn nhau dưới ánh đèn đường lâu đến mức những bông tuyết tan chảy.

Thực tế, ban đêm càng ngày càng lạnh, Lục Ngọc Thâm nhìn tôi say đến bất tỉnh.

Mở đoạn ghi âm trong điện thoại ra.

Giọng nói của chính tôi vang lên qua điện thoại.

"Lục Ngọc Thâm chỉ là một người tội nghiệp, tôi muốn gì ở anh ta?"

"Tôi nói chuyện với anh ta bấy lâu nay cùng lắm chỉ chơi đùa, khi nào chán tôi sẽ đổi sang thứ khác."

Đây thật sự là âm thanh của tôi, nhưng nó đã được chỉnh sửa.

Mỗi lần Mạnh Vận và Mạnh Viễn khuyên tôi đừng quá tình cảm, tôi đều dùng "chơi đùa" để đối phó với họ.

Chỉ là tôi không thể bác bỏ được thôi.

Bởi vì những lời này quả thật là những gì tôi đã nói.

"Trước đây, tôi thực sự nghĩ rằng cô yêu tôi, trong mắt cô chỉ có tôi."

"Thẩm Hi Nguyệt, sau này đừng ham chơi như vậy, cũng đừng giả vờ tình cảm như vậy. "

Khoảng cách giữa chúng tôi gần lại, Lục Ngọc Thâm Nhìn vào mắt tôi buồn bã và bối rối.

"Bây giờ tôi là ai, một người bạn để cô chơi đùa bất đắc dĩ hay cô thực sự yêu tôi."

15

Khi tỉnh dậy, tôi lại ở trong phòng khách sạn.

Nhưng lần này chỉ có một mình tôi.

Hóa ra Lục Ngọc Thâm đã biết về danh tính thật sự của tôi.

Anh ta cũng chơi trò tình ái với tôi bấy lâu nay.

Tôi không thể nhớ nổi cuối cùng Lục Ngọc Thâm đã nói gì.

Tất cả những hình ảnh trong tâm trí tôi dường như không có thật.

Chỉ khi bật điện thoại lên tôi mới thấy tin nhắn Mạnh Vận gửi cho mình.

[Cậu có biết tại sao Lục Ngọc Thâm biến mất mà chẳng nói một lời không?]

Tôi thờ ơ trả lời:

[Hiện tại mình cũng biết sơ sơ rồi.]

Mạnh Vận trả lời: ????

Tôi giả vờ tự do thoải mái:

[Chuyện đã qua thì cứ cho qua.]

[Là vì Mạnh Viễn.]

Trong lòng tôi giật mình.

[Mình đã xem lịch sử điện thoại di động của Mạnh Viễn, cậu ta từng gửi tin nhắn đe dọa Lục Ngọc Thâm. Cậu ta đã lưu một số bức ảnh, đoạn ghi âm và video về buổi gặp mặt của chúng ta.]

[Nói với anh ta rằng cậu là một cô gái giàu có. Nói rằng cậu có vô số bạn trai, lần này cùng lắm chỉ là đùa giỡn với anh ta.]

Mạnh Vận dừng lại một lúc rồi tiếp tục:

[Mạnh Viễn dù sao cũng là em trai mình. Cậu ta đã yêu cậu nhiều năm như vậy, mình hy vọng cậu đừng...]

Tôi ngắt lời cậu ấy:

[Cậu ta tìm thấy Lục Ngọc Thâm khi nào?]

Mạnh Vận: [Năm 3 đại học, mình đã nói mấy lần rồi.]

Tôi liền biết, kỳ thật mọi chuyện sớm đã có manh mối..

Khó trách Mạnh Viễn trì hoãn sinh nhật của mình trễ như vậy, lại chẳng trách vừa rời khỏi quán bar thì gặp ngay Lục Ngọc Thâm, khó trách Lục Ngọc Thâm so với ngày đó trở nên khác biệt.

Anh ta đã biết rằng tôi đã nói dối anh từ khi lên năm 3.

Sau khi đóng cửa sổ trò chuyện, tôi nhìn thấy tin nhắn Lục Ngọc Thâm gửi cho mình.

[Cô dậy rồi à?]

[Tôi mua bữa sáng đặt trước cửa phòng cho cô.]

Bữa sáng treo trên tay nắm cửa còn ấm nên tôi đáp "Cám ơn".

Bên kia gõ được năm phút.

Cuối cùng, anh ta trả lời:

[Ừ.]


16

Ban đầu tôi nghĩ mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ trước buổi họp báo.

Không ngờ dư luận lại lan tràn đến vậy.

Lục Ngọc Thâm bị phát hiện là con ngoài giá thú, mẹ anh là tình nhân.

Hầu hết người dân ở thành phố M đều để mắt tới tài sản của nhà họ Lục, náo động như vậy, cục diện đột nhiên thay đổi.

Trước khi kịp gọi cho Lục Ngọc Thâm, tôi đã nhận được tin nhắn của anh ta.

Anh ta nói: [Nếu buổi họp báo tiếp tục thì mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp, đừng hoảng sợ.]

Bây giờ anh ta đang đứng đầu làn sóng chỉ trích nhưng lại an ủi tôi.

Tôi bồn chồn suốt buổi sáng, không thể gọi được cho Lục Ngọc Thâm.

Thật sự thì tôi không thể nói được gì vào lúc này.

Tôi sợ công việc kinh doanh của mình sẽ gặp khó khăn hay có chuyện gì đó xảy ra với Lục Ngọc Thâm.

Giống như tôi đã tự dối lòng mình suốt ba năm và mất đi bộ áo giáp chỉ trong một đêm.

Lục Ngọc Thâm đã biết tôi lừa dối anh ta từ hồi học năm 3, trong một năm cuối cùng ở bên tôi, anh đã hỏi tôi những câu với mục đích thăm dò không biết bao nhiêu lần.

"Thẩm Hi Nguyệt, có chuyện gì thì nói cho anh biết."

"Dù có chuyện gì anh cũng sẽ cho qua."

Lúc đó tôi còn tưởng anh ta nói đùa, nhưng tôi không biết anh đang đối mặt với điều gì.

Không biết anh đã đối mặt với bức ảnh đó trong bao lâu?

17

Lục Ngọc Thâm với anh trai là cùng bố khác mẹ.

Mẹ ruột của người anh trai mất rất sớm vì bệnh tật.

Sau đó mẹ của Lục Ngọc Thâm bước vào nhà họ Lục với cái bụng nặng trĩu.

Từ khi còn rất nhỏ, Lục Ngọc Thâm đã bị anh trai gọi là đồ khốn nạn, hắn yêu cầu người giúp việc trong nhà cũng gọi anh ta như vậy, ai không mắng anh ta sẽ bị đuổi việc.

Trong khi những lời lăng mạ này thật đáng ghét thì sự đồng lõa của mấy người lớn tuổi trong gia đình mới là điều ngột ngạt nhất.

Bố của Lục Ngọc Thâm không bao giờ quan tâm đến chuyện gia đình, còn mẹ của Lục Ngọc Thâm chỉ muốn lấy lòng đại thiếu gia.

Bà ta cho rằng chỉ có làm hài lòng người con trai của vợ trước, vị trí Lục phu nhân mới vững vàng.

Đây là cách Lục Ngọc Thâm lớn lên.

Mẹ ruột của anh chiều lòng một đứa con khác.

"Đó là lý do tại sao có rất ít thông tin về Lục Ngọc Thâm khi anh ta còn học đại học. Chúng mình đã điều tra nhưng vẫn không tìm thấy người này."

Mạnh Vận kể lại một cách sinh động về trải nghiệm của Lục Ngọc Thâm và nhìn vào tôi với vẻ mặt ngày càng nghiêm túc.

"Sao thế, cậu đau lòng à?"

Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy và hỏi:

"Cậu lấy đâu ra nhiều câu chuyện máu chó thế?"

"Này, thể loại truyện máu chó là gì vậy? Mấy cái này sao? Đó là sự thật, mình biết được chuyện này từ những người cung cấp thông tin ở thành phố A."

Tin nhắn trên điện thoại của Lục Ngọc Thâm vẫn ghi "Chờ tin của tôi."

Giữa dư luận, cuộc họp báo đã bị hoãn lại .

Tôi đã không liên lạc với anh ta suốt một tuần rồi.

Tôi muốn tìm hiểu xem những gì Mạnh Vận nói có đúng hay không.

18

Tôi gọi cho Lục Ngọc Thâm.

Sau khi nhấc máy xong, anh ta bắt đầu với câu "Xin chào" rồi im lặng.

Tôi đơn phương hỏi anh:

"Hồi đại học anh nghèo lắm phải không?"

Thật buồn cười, nhưng điều tôi quan tâm nhất là liệu Lục Ngọc Thâm có nói dối mình hay không.

Anh ta trả lời:

"Đúng."

Đó là một từ đơn giản, anh ta không giải thích tại sao và cũng không kể cho tôi nghe về mối quan hệ gia đình phức tạp của mình.

Nhưng tôi chỉ cần một từ này thôi.

"80.000 nhân dân tệ đó đến từ đâu?"

Anh ta sửng sốt, rõ ràng anh không ngờ tôi lại hỏi điều này.

"Tiền anh đưa nói để chữa bệnh cho em trai của tôi ấy..."

"Tôi nhớ rồi."

Lục Ngọc Thâm luôn trân quý lời nói như vàng, ngay cả khi mới quen với tôi.

Sau này, anh ta dần dần vui vẻ hơn và sẵn sàng kể cho tôi nghe một câu chuyện dài.

Khi ở bên anh, tôi chủ yếu là người nói chuyện và hỏi xem anh có nghe không.

Anh ta lặp lại điều vô nghĩa mà tôi vừa nói.

Câu trả lời của anh dành cho tôi giống như mở lại ký ức của chúng tôi vậy.

"Tôi nhận được 45.000 cho học bổng ba năm, 5.000 cho dự án dành cho sinh viên năm nhất, chơi rất nhiều trò chơi vào năm hai và có một số công việc bán thời gian..."

"Tôi đưa cho em 80.000, còn lại 5.000 tiếp theo là chi phí sinh hoạt trong năm tới của tôi."

Vì vậy, vào thời điểm đó, Lục Ngọc Thâm thật sự đã cho tôi bất cứ thứ gì anh ta có.

Tôi nói với anh:

"Tôi xin lỗi."

"Tôi cũng vậy."

Anh ta mỉm cười:

"Dù sao thì tôi thực sự chẳng có gì cả."

"Tất cả những gì tôi có thể cho cô chỉ là 80.000 nhân dân tệ."

Nền tảng gia đình giống như xiềng xích và gánh nặng đối với anh ta.

"Lục Ngọc Thâm."

"Hả?"

"Chúng ta cố gắng hòa giải thì thế nào?"

Bên kia im lặng một lúc lâu.

Tôi vẫn lo lắng như lần đầu tỏ tình với Lục Ngọc Thâm.

Ngày hôm đó, khi ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của thư viện, tôi ghé sát vào tai Lục Ngọc Thâm.

Nghe anh ta cười khúc khích và nói:

"Anh thích em."

Tôi đã làm hỏng hết những lời thoại đã chuẩn bị.

Hiện tại, tôi không biết cách sắp xếp ngôn ngữ.

"Hãy nghe tôi nói, tôi đã yêu anh khi học đại học và vẫn nhớ anh ngay cả sau khi chúng ta chia tay. Tôi có thể giải thích từng đoạn ghi âm và video đó."

"Kỹ năng diễn xuất của tôi như vậy, không yêu anh đã sớm bị phát hiện rồi. Tôi..."

Tiếng cười của Lục Ngọc Thâm có chút khàn khàn, không biết mấy ngày nay có phải là lần đầu tiên anh ta cười hay không?

"Ừm, tôi hiểu."

"Chuyến trở về thành phố M lần này cũng dạy tôi một điều."

"Tôi yêu em nhiều hơn tôi nghĩ."

19

Lục Ngọc Thâm trả lời dư luận rằng hôm đó trời nắng đẹp.

Vì lý do này, anh ta đã quay lại thành phố A.

Anh thẳng thắn đáp trả những nghi ngờ và phá vỡ xiềng xích với người đã trói buộc mình.

Đưa ra bằng chứng để chứng minh mẹ của Lục Ngọc Thâm chỉ gặp ông Lục một năm sau khi người vợ đầu của ông ta qua đời.

Chuyện tình nhân lên ngôi là sai sự thật.

Anh ta đứng dưới ánh đèn, nhìn lại những vết thương trước đây của mình, cuối cùng quyết định trở thành chính mình.

"Mọi tin đồn về quan hệ cá nhân của tôi nếu gây tổn hại đến danh tiếng và tài sản thì tôi sẽ liên hệ với luật sư để xử lý."

"Pháp luật sẽ bảo vệ lợi ích chính đáng của mỗi người."

.....

Tôi không nói với Lục Ngọc Thâm rằng mình đã đến thành phố A.

Tôi đã có mặt tại cuộc họp báo nơi anh ta đưa ra lời giải thích công khai.

Tôi cảm thấy câu chuyện của chúng tôi không nên kết thúc vội vàng như vậy.

Khi nhìn thấy tôi ở cửa, anh ta đã sững sờ một lúc.

Tôi lưỡng lự hồi lâu rồi nói:

"Em không muốn chuyện lớn như vậy xảy ra."

Tôi khua tay thành một vòng tròn lớn.

Lục Ngọc Thâm nhìn tôi, cuối cùng mỉm cười.

"Được rồi, anh sẽ không để em mất tiền đâu."

"Em đến tận thành phố A chỉ để nói điều này thôi à?"

Bóng dáng anh ta đứng dưới ngọn đèn trông thật mệt mỏi và cô đơn, anh mỉm cười để lộ lúm đồng tiền bên má.

Tôi liều lĩnh lao vào trong ngực anh và hỏi:

"Anh đến tận thành phố M xa xôi chỉ để làm ăn với em sao?"

"Đúng phân nửa?"

"Gì cơ?"

Đôi mắt đẹp đầy ý cười của anh ta phản ánh rõ ràng diện mạo của tôi.

Anh nói: "Vì tìm em." 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #zhihu