Điểm Yếu Của Sếp Nằm Trên Ngón Áp Út Của Tôi -Mắt nâu

Tôi mua một chiếc nhẫn 9,9 tệ từ sạp bán hàng rong ven đường, làm bộ đã kết hôn để tránh những bà tám đồng nghiệp nhiều chuyện.


Không ngờ chất lượng nó tệ đến mức làm ngón tay tôi bị dị ứng, tôi tháo chiếc nhẫn ra, rồi lại đeo vào. Tôi cứ ngồi tháo ra đeo vào như vậy để ngón tay bớt ngứa hơn.

Lúc ngứa đến mức tôi muốn chặt luôn cái ngón áp út của mình đi thì sếp hung hãn dồn tôi vào chân tường: "Tôi biết em đã kết hôn rồi, em có thể đừng xoay chiếc nhẫn nữa được không?"

Tôi sợ đến mức đẩy chiếc nhẫn trở về, kết quả sếp lại rên lên một tiếng, quỳ xuống trước mặt tôi.

Ồ, có vẻ như tôi đang nắm giữ một chốt mở bí ẩn nào đó rồi!

1.

"Tiểu Liễu, tuần trước chị giới thiệu cho em chàng trai đó, em đã gặp chưa?"

Vừa tới công ty, còn chưa kịp ngồi xuống ghế, chị phòng bên đã cầm cốc nước lại gần.

Tôi thở dài trong lòng.

Tôi là người phụ nữ độc thân cuối cùng trong nhóm, và cũng là "con mồi" cho mấy chị đồng nghiệp lớn tuổi.

Gia đình ổn, học vấn ổn, ngoại hình ổn, tính cách ổn, sao có thể không có đối tượng được chứ?

Đúng là tội lỗi!

Tôi hoàn toàn không có ý định thoát khỏi tình trạng độc thân, nhưng không thể từ chối, đành gặp chàng trai mà chị ấy nhiệt tình giới thiệu.

Ừm... cái "chững chạc" mà chị ấy nói là cao 1m60 nặng 80 ký, chăm lo cho gia đình là không đi làm, suốt ngày ăn bám.

May mà hôm nay tôi đã có chuẩn bị trước.

"Thật ra không gặp cũng không sao, để chị giới thiệu em một người tuyệt vời nhất từ trước tới giờ, trẻ tuổi tài cao, giàu có đẹp trai, mà em còn quen biết nữa..."

"Không cần đâu."

Tôi cắt lời, giơ tay trái lên.

Ngón áp út đeo một chiếc nhẫn kim cương to bự.

Thấy chị ấy tròn mắt ngạc nhiên, tôi mỉm cười: "Cảm ơn chị, nhưng em đã kết hôn rồi."

"À? Khi nào vậy?"

"Ừm... sáng nay."

Chị ấy há hốc miệng mãi cũng không nói được lời nào, cuối cùng cười gượng: "Tốt thật đấy."

Chị muốn nhìn gần chiếc nhẫn của tôi, tôi vội rút tay lại.

Đùa à, 9.9 chỉ nên ngắm từ xa, lại gần là lộ ngay.

"À đúng rồi, chị Tử vừa nói em cũng quen biết người đó, là ai vậy?"

Vừa hỏi xong tôi đã hối hận, "tuyệt vời" trong miệng chị ấy, lại là người tôi từng gặp qua, thật sự chẳng đáng kỳ vọng là bao.

Chắc lại là mấy kẻ tệ hại.

Chị ấy nhanh chóng liếc về phía trước, vẻ mặt thoáng chút lúng túng, muốn nói lại thôi.

Tôi nhìn theo, sếp Chu đang dựa vào tường, ánh mắt trầm tư nhìn về phía này.

Được rồi, bị bắt gặp nói chuyện phiếm trong giờ làm.

"Làm việc trước đã, chị Tử, bản thảo hôm qua của chị có phải cần chỉnh sửa gì không?"

...

Nhờ giọng to khỏe của chị Tử, chỉ trong một buổi sáng, chuyện tôi đã kết hôn đã lan ra khắp công ty. Cuối cùng, tôi cũng không phải đối mặt với việc bị giới thiệu đối tượng nữa, và tôi thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, tôi chưa quen với tình huống mới này.

Đi vệ sinh xong, lúc về bôi kem dưỡng tay, tôi thấy chị Tử nhìn chằm chằm vào ngón tay trống rỗng của tôi, rồi nhận ra rằng tôi đã để quên chiếc nhẫn ở bồn rửa tay.

Người bán hàng đã nói rằng chiếc nhẫn này sẽ phai màu khi tiếp xúc với nước, và tôi đã tháo ra đặt ở một bên rồi quên mất. Tôi vội vã chạy lại nhà vệ sinh và thấy một bóng dáng cao ráo đang đứng bên cạnh bồn rửa.

Đó là sếp, anh ta đang rửa tay.

Tim tôi đập mạnh, tôi gật đầu và chào: "Chào Chu Tổng."

Ánh mắt tôi nhanh chóng quét qua mặt bàn, tôi nhớ đã đặt nó trên tờ giấy ở bên phải... nhưng giờ tờ giấy vẫn ở đó, còn chiếc nhẫn thì không thấy đâu! Chết tiệt, có lẽ ai đó đã lấy mất rồi.

Mất nhẫn là chuyện nhỏ, nhưng nếu ai đó phát hiện đó chỉ là một món đồ 9.9 đồng thì tôi tiêu đời.

Tôi hối hận vì đã không chọn một chiếc nhẫn đơn giản hơn.

Nhưng khi nhìn thấy viên kim cương lớn đó, tôi không thể cưỡng lại được.

Tôi sẽ không bao giờ có cơ hội đeo viên kim cương thật, vậy không thể giả bộ được sao?

Chu Ký nhìn tôi qua gương, tắt vòi nước: "Tìm nhẫn à?"

Tôi gật đầu liên tục, anh ta rút một tờ giấy và chậm rãi lau tay: "Ở trong túi trái của tôi, để tôi đưa cho..."

Anh ta mặc áo sơ mi, vậy chỉ có thể là túi quần. Trong lúc bối rối, tôi không suy nghĩ gì và thò tay vào túi quần của anh ta.

Khi chạm vào kim loại cứng và rút ra, tôi mới nhận ra hành động thô lỗ của mình.

Chu Ký sửng sốt, ngập ngừng hoàn thành câu nói: "...đưa cho em." Tôi vừa rút tay ra, tình thế trở nên cực kỳ căng thẳng. Túi quần của sếp thật ấm áp... lớp lót mịn màng... có thể chạm được bắp đùi của anh ta... hình như hơi căng thẳng?

Làm sao để khiến sếp quên đi chuyện này đây? Giây phút đó dài như cả thế kỷ.

Chiếc nhẫn trong tay tôi nóng rực.

Khi tôi rút tay ra, cả hai im lặng nhìn nhau, tôi ấp úng xin lỗi: "Xin lỗi Chu Tổng, mạo phạm rồi."

Anh ta cố gắng che giấu vẻ ngượng ngùng, phẩy tay.

Đang định chào tạm biệt, anh ta bỗng gọi tôi lại: "Sao sớm như vậy đã..."

Tôi quay lại, đúng lúc có người xả nước trong phòng vệ sinh, câu nói bị cắt ngang. "Gì cơ ạ?"

Chu Ký thở dài nhẹ nhàng: "Chiếc nhẫn này, hơi nhẹ. Nó... ừm," anh ta ngập ngừng, dường như đang chọn từ, "Chồng em, có mua cùng không?"

Tôi hiểu ý anh ta, người như anh ta, đã từng lăn lộn trong giới thượng lưu, chắc chắn nhận ra chất lượng của chiếc nhẫn này không ổn.

Nhưng anh ta không phải kiểu người nhiều chuyện như chị Tử, sẽ không kể lể khắp nơi.

Trước mặt anh ta, tôi từ từ đeo lại chiếc nhẫn vào ngón tay: "Ngàn vàng cũng không mua được sở thích, Chu Tổng." Không biết câu nói này của tôi đã kích thích điều gì, nhưng mặt anh ấy bỗng đỏ lên, hơi thở cũng nặng hơn.

Bàn tay dài và thon thả của anh ấy đập mạnh lên gương, làm người đồng nghiệp khác giật mình: "Sao thế này?"

Chu Kỳ đứng thẳng dậy, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, rồi nói: "Không có gì" và quay lại vào phòng vệ sinh.

Kỳ lạ thật, anh ta vừa mới ra nhà vệ sinh mà?

2.

Vừa lao vào công việc, tôi nhanh chóng quên mất chuyện này.

Nhưng chỉ làm việc một chút, tôi không thể ngồi yên được nữa.

Ngứa quá, rất ngứa.

Ngón áp út của tôi ngứa đến mức không thể chịu nổi.

Khi tháo nhẫn ra, tôi thấy trên da xuất hiện nhiều nốt đỏ nhỏ.

Đúng là đồ vớ vẩn, kim loại này chắc chắn không đạt chuẩn, làm tôi bị dị ứng!

Tôi gãi ngón tay, nhưng rồi đầu ngón tay lại ngứa tiếp.

Tôi đeo nhẫn vào rồi lại tháo ra, nhưng vẫn không thể giảm bớt cảm giác ngứa, ngứa đến mức muốn chặt cả tay.

Lúc đó, điện thoại nội bộ trên bàn reo lên.

Tôi khó khăn lắm mới di chuyển được tay phải, nhấc ống nghe.

"Liễu Tự, lên văn phòng tôi một chuyến." Là sếp.

Giọng anh nghe như đang nghiến răng.

Trong lòng tôi tràn đầy lo lắng, liệu có phải tôi đã làm sai điều gì trong công việc không?

Nhưng dù có vấn đề gì, không phải anh ta nên liên lạc qua nhiều cấp lãnh đạo khác trước khi đến tôi sao...

Tôi cẩn thận gõ cửa, không ai trả lời.

Đợi một lát, ngứa quá không chịu nổi, tôi lại bắt đầu gãi.

Cửa lúc này mở ra một khe hở, tôi ngần ngại một chút, rồi bước vào.

Vừa bước vào, tôi đã bị một lực mạnh đẩy lên tường.

Một cơ thể nóng bỏng áp sát vào tôi. "Chu Tổng?"

Tôi kinh ngạc lên tiếng, nhưng bị Chu Ký lấy tay che miệng.

Anh ta trông... rất kỳ lạ.

Mặt đỏ bừng, thở gấp, lòng bàn tay nóng hổi. Mở miệng, giọng anh ta khàn đặc: "Biết em đã kết hôn rồi, có thể đừng tháo nhẫn nữa được không?"

Hả? Nhẫn? Tôi nhìn xuống tay mình, vội đẩy chiếc nhẫn đeo vào nửa chừng trở lại.

Khi vừa đẩy vào, Chu Ký rên lên một tiếng, quỳ xuống trước mặt tôi.

Tôi hoảng hốt, cố gắng đỡ anh ta lên nhưng anh ta cứng đầu giữ chặt khu vực nhạy cảm, không chịu đứng lên.

Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu tôi.

Để kiểm chứng, tôi thử dùng đầu ngón tay xoa nhẹ ngón áp út.

Chu Ký Hiển thở ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, toàn thân như muốn đổ gục.

Tôi dừng lại, cơ thể anh có phần thả lỏng, nhưng khi tôi tiếp tục xoa, anh lại căng cứng như một cây cung run rẩy.

Trời ạ, tôi dường như đã nắm được một nút bấm quan trọng!

Chu Ký dường như có cảm giác đồng bộ với ngón áp út của tôi. Và, cảm giác này lại liên quan đến khu vực không thể nói ra của anh ta.

Tôi quá phấn khích, quên luôn cảm giác ngứa ở tay. Miệng mỉm cười đầy tinh quái, tôi trượt nhẫn lên rồi lại trượt xuống.

"Liễu Tự!" Chu Ký cuối cùng không chịu nổi, quát lên một tiếng, đuôi mắt ửng đỏ, đưa tay ra ngăn cản tôi.

Tôi vội vàng né tránh, không cẩn thận bị anh kéo xuống.

Trong lúc vật lộn, tôi ngã ngồi lên chân anh, tay chạm vào cơ thể nóng bỏng của anh.

Trong khoảnh khắc đó, cả hai người đều sững sờ.

...

Chưa từng ăn thịt heo nhưng tôi đã thấy heo chạy.

Nhưng con heo này quá lớn rồi!

Tôi bật dậy như bị điện giật, lại bị Chu Ký đè xuống.

"Chu, Chu, Chu tổng?"

Chu Ký thở dốc, n.g.ự.c anh ta phập phồng mạnh, cổ áo hơi lộn xộn để lộ làn da ửng hồng, và càng lúc càng đậm hơn.

"An phận một chút, đừng động đậy."

Tôi không dám nhúc nhích nữa.

Não tôi chạy như điên, trong đầu xuất hiện câu hỏi: phải làm gì khi bắt gặp sếp trong tình huống xấu hổ nhất trong đời?

Kinh nghiệm sống hơn hai mươi năm nhanh chóng đưa ra câu trả lời tốt nhất – chủ động giúp sếp giải quyết khó khăn.

Hôm nay anh mặc quần âu đen, chất liệu cao cấp ôm lấy đôi chân dài mạnh mẽ.

Tôi nhìn chằm chằm vào vùng giữa chân anh ta...

"Chu tổng, có cần tôi giúp không?"

Chu Ký cảm nhận được ánh nhìn của tôi, hít một hơi rồi nói:

"Không cần!"

"Ồ. Được rồi."

Sao thế nhỉ, tôi chỉ muốn giúp mà.

Chúng tôi lặng lẽ giằng co một lúc, Chu Ký từ từ bình tĩnh lại.

Nhưng ngón tay của tôi lại ngứa ngáy.

Theo phản xạ, tôi lấy tay gãi, và chỉ sau vài giây, tôi nhận ra mình đang làm gì.

Nhìn vào mắt của Chu Ký, tôi lúng túng quay đi.

"Liễu Tự, tháo nhẫn ra."

Không biết tại sao, nhưng ánh mắt của anh ta khiến câu nói này như "cởi đồ ra" vậy.

Mặt tôi nóng bừng, từ từ tháo nhẫn.

3.

Chu Ký lấy khăn ướt, một tay nhẹ nhàng cầm cổ tay tôi, tay kia lau chậm rãi ngón tay đeo nhẫn của tôi.

Dù cơ thể anh khẽ run, anh vẫn cố gắng giữ lực vừa đủ.

"Xin lỗi vì đã làm phiền."

Tôi biết thủ phạm là chiếc nhẫn này, vì sau khi Chu Ký lau xong, cảm giác khó chịu bắt đầu giảm dần.

Mặt anh ta cũng dần trở lại bình thường, anh ra hiệu cho tôi đứng dậy, rồi lập tức lùi lại một bước.

Có vẻ như anh ta muốn nói chuyện nghiêm túc.

Tôi vội vàng nói:

"Chu tổng, yên tâm! Chuyện hôm nay tôi sẽ giữ kín, không nói với ai cả!"

Chu Ký vứt khăn vào thùng rác, từ từ cài lại cổ áo.

Anh ta trông lại như vị tổng giám đốc nghiêm túc và lạnh lùng, nhưng tôi biết chỉ cần chạm vào ngón tay của tôi, anh ta sẽ quỳ ngay.

"Đừng đeo nhẫn này nữa."

Tôi định đồng ý, nhưng lại nuốt lời.

Suýt nữa thì đồng ý rồi.

Nếu tôi đồng ý dễ dàng như vậy, chẳng phải là nói rõ rằng tôi biết anh ta và ngón tay của tôi có liên hệ gì sao?

Người như anh ta làm sao có thể chấp nhận việc điểm yếu của mình bị người khác nắm giữ.

Tôi sẽ không bị thủ tiêu chứ, hoặc bị đưa đi nghiên cứu...

Giả vờ ngốc nghếch có lẽ sẽ giúp tôi sống lâu hơn.

"Ơ, tại sao vậy Chu tổng? Đây là minh chứng cho tình yêu của tôi và... ờ, chồng tôi mà."

Chu Ký chỉnh lại cà vạt, nghe câu nói của tôi, anh ta có vẻ phức tạp.

"Liễu Tự, tôi không muốn nhiều lời, nhưng tình yêu của em không nên chỉ đáng giá vài trăm nghìn."

Thực ra chỉ có 9.9 thôi, sếp à.

Nhưng nếu anh ta muốn làm ra vẻ thì thôi kệ đi.

Sau một lúc, Chu Ký giơ tay ra, lòng bàn tay hướng lên.

Ý anh rất rõ ràng.

Tôi do dự một chút, rồi đặt chiếc nhẫn vào tay anh.

"Không được, tôi..."

Vừa chạm vào da anh ta, tôi nhớ tới chị Từ thích buôn chuyện, định rút lại thì Chu Ký nhanh chóng nắm lấy.

Ngón tay chạm vào ngón tay, khi tôi nhận ra thì chiếc nhẫn đã nằm trong tay anh ta.

"Vì lợi ích của cả hai, để tôi giữ, vài ngày nữa tôi sẽ đưa em một cái mới."

"Nhưng...", tôi cố nghĩ ra lý do, lắp bắp nói, "Anh ấy thấy tôi tháo nhẫn sẽ không vui đâu."

Chu Ký bước về bàn làm việc, lấy điện thoại ra và nhắn tin gì đó.

"Anh ta không kịp không vui, vì tôi sẽ đi công tác ở thành phố A tối nay."

"Gì cơ?"

Anh ta ngẩng lên từ màn hình điện thoại, giọng nói dịu đi một chút:

"Ý tôi là, em đi với tôi.

"Trợ lý sẽ sắp xếp vé máy bay và khách sạn, em có buổi chiều để chuẩn bị hành lý.

"Giờ thì em có thể tan làm rồi."

...

Về việc tôi phải đi công tác, cả nhà đều ngạc nhiên.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi đi xa một mình.

Gia đình tôi không phải giàu có gì, nhưng có ông bố hay càu nhàu, bà mẹ tận tâm, em trai khó chịu, và chú chó Vương Tài luôn dính lấy tôi, chưa từng để tôi chịu chút ấm ức nào.

Tôi vẫn nhớ năm mười tám tuổi, tôi bị ông chủ một quán cà phê theo đuổi quyết liệt, không thể từ chối nên đã đồng ý đi du lịch cùng anh ta.

Tôi vui mừng về nhà thông báo với bố mẹ, kết quả là bố tôi khóc, em trai không cho tôi đi, Vương Tài bắt đầu tuyệt thực, mẹ tôi thì ra ban công hút thuốc giải sầu.

Cuối cùng họ cũng đồng ý, cho tôi đi.

Nhưng vừa bước ra cửa, họ lặng lẽ bám theo ngay sau đó.

Người đàn ông đó quả thật không phải người tốt, sau khi nhận phòng ở khách sạn, anh ta không thể kiềm chế mà xé áo tôi ngay trong thang máy.

Khi tôi khóc thét trong hành lang, em trai tôi lao ra, cầm cây gậy sắt không biết nhặt ở đâu hét lên: "Để con, con chưa đủ 14 tuổi!"

Chuyến du lịch đó cuối cùng trở thành chuyến du lịch của cả gia đình.

Giờ đây, ánh mắt họ nhìn tôi như muốn tái hiện lại cảnh đó.

Tôi vội giải thích: "Đi công tác đàng hoàng! Nhiều người lắm, không chỉ có con và sếp."

Em trai tôi tra thông tin về Chu Ký, lặng lẽ nói: "Sếp lớn như vậy, sao lại dẫn chị đi?"

"Ừm... có lẽ là chị có tài năng đặc biệt nào đó?"

Haha, vì điểm yếu của anh ta nằm trong tay tôi, anh ta sợ tôi tấn công từ xa mà không bắt được tôi.

Nhưng mà nói, cảm ứng này có thật sự hoạt động từ xa không?

Điều này nhanh chóng được trả lời.

4.

Để tôi no nê trước khi đi, cả nhà đã ăn cơm từ lúc ba giờ.

Bố tôi còn mua chiếc bánh phô mai chảy mà tôi thích nhất.

Phô mai nhỏ giọt trên ngón tay, tôi không nghĩ ngợi gì mà đưa lên miệng liếm.

Mẹ tôi vừa nói tôi ăn uống bẩn thỉu, vừa đưa khăn giấy cho tôi.

Tôi cười hề hề, không để ý gì mà đưa tay cho Vương Tài.

Khi Vương Tài đang l.i.ế.m ngon lành, điện thoại của tôi reo lên.

Nhìn dãy số, tôi ngay lập tức nhận ra ai đang gọi.

"Liễu Tự..."

Giọng của Chu Ký nghe như đang cố kiềm chế điều gì đó.

Tôi nhìn ngón tay được Vương Tài l.i.ế.m bóng loáng, không nói nên lời.

"Em đang làm gì thế?"

"Tôi..." Nhìn bữa ăn, mọi người giả vờ ăn nhưng thực sự chú ý vào tôi, tôi hạ giọng, "Đang ăn cơm."

"Thì dùng đũa mà ăn cơm đi!"

Tôi vội vàng cầm đũa lên.

"Biết rồi, Chu tổng, Chu tổng đã ăn chưa? Có muốn đến nhà tôi ăn tạm không?"

Bên kia đầu dây, tiếng thở vẫn không đều, như đang cố giữ bình tĩnh.

"Không cần, nửa tiếng nữa tôi đến đón em đi sân bay."

Điện thoại tắt.

Tôi nhìn màn hình tối đen, không cần ngẩng đầu cũng cảm nhận được bốn cặp mắt đang nhìn chằm chằm.

"Sếp của con còn quản cả việc con ăn cơm thế nào à?"

"Sếp của con còn tự mình đến đón con?"

"Chị, sao em cảm thấy chị rất sợ sếp của chị?"

"Gâu."

Tôi vội vã ăn cơm, lấp l.i.ế.m để qua chuyện.

....

Đến giờ, em trai tôi nhất quyết đòi giúp tôi xách vali xuống lầu.

Tôi biết cậu nhóc đang nghĩ gì, muốn tận mắt xem sếp của tôi.

Cậu nhóc cao hơn tôi hai cái đầu, đứng sau tôi liên tục tỏa ra áp suất thấp.

Tôi đã lên xe rồi, cậu nhóc vẫn chăm chú nhìn vào trong khoang xe.

Chu Ký đã thay đồ, cúi đầu yên lặng xem tài liệu.

Trong xe có hương liệu pha chút mùi sữa tắm.

Anh ta rất đẹp trai, ngày đầu tiên đi làm tôi đã hồi hộp chụp lén ảnh của anh gửi cho bạn thân: 【Ah ah ah, sếp đẹp trai thế, dù có bị vắt kiệt sức cũng vui!】

Những suy nghĩ ngây thơ như vậy đã bị tôi từ bỏ sau hai lần tăng ca.

"Anh sếp đẹp trai, động lực đi làm của tôi, nam người mẫu hút mắt người trả lương cho tôi" đã trở thành "tên cẩu tư bản" trong các cuộc trò chuyện của tôi và cô bạn thân.

Lúc này trong nhóm gia đình đang trò chuyện rất sôi nổi, họ hoàn toàn không nhận ra tôi vẫn đang trong nhóm.

Sau một lúc lạnh lùng nhìn, vẫn bị câu nói của em trai tôi 【Nếu anh ta dám lôi c.h.i.m t.o ra, em sẽ rút dao】 khiến tôi phì cười.

Chu Ký hơi nghiêng đầu, tôi lập tức thu lại nụ cười, tắt màn hình và ngồi nghiêm chỉnh.

"Anh ta trông còn rất trẻ."

"Ừ, nhỏ hơn tôi 4 tuổi."

Chu Ký lộ vẻ hơi ngạc nhiên, ngừng một chút: "Trẻ tuổi thì tốt, nhưng đôi khi quá trẻ sẽ có phần thiếu cân nhắc và dễ bị kích động..."

Tôi rất đồng tình: "Đúng vậy, lúc nào cũng không nghiêm túc, lười biếng, tranh giành đồ ăn, máy chơi game, còn tranh cả việc dắt Vương Tài ra ngoài... À, Vương Tài là chó của chúng tôi."

Biểu cảm của Chu Ký trở nên hơi kỳ lạ.

Các khớp ngón tay cầm tài liệu hơi trắng bệch, sau một hồi mới thả lỏng, nhẹ nhàng vuốt phẳng các trang giấy.

Trợ lý tổng giám đốc ngồi ghế phụ bỗng nhiên chen vào: "Nghe có vẻ không đáng tin lắm."

A, nói vậy thì tôi không vui, em trai của tôi chỉ mình tôi được quyền chê bai!

Tôi lập tức chuyển chủ đề:

"Cậu ấy phần lớn vẫn rất đáng tin, dù tính tình có hơi tệ, nhưng trái tim thì tốt, và rất tốt với tôi trong những chuyện lớn."

Chu Ký gật đầu, không nói gì thêm, cúi đầu xem tài liệu, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào một chỗ không rời.

Sao cảm giác anh ta hơi không hài lòng nhỉ?

Có thể tôi đã nói hơi nhiều, anh ta là sếp lớn, chỉ là lịch sự muốn trò chuyện một chút mà tôi thì cứ thao thao bất tuyệt.

Lắm mồm!

Chuyển sự chú ý về điện thoại, chỉ trong một lúc không nhìn vào nhóm gia đình, tin nhắn đã lên tới 99+.

Tôi vừa lướt qua vừa không nhịn được cười.

"...Có phải vừa rồi anh ta không thích tôi vì tôi lấy nhẫn của hai người không?"

"?"

5.

Tôi ngẩng đầu nghi hoặc, mất vài giây mới nhận ra anh ta đã nhầm em trai tôi là người chồng không tồn tại của tôi.

Tôi vội vã vẫy tay: "Không phải không phải, Chu tổng, cậu ấy là em trai tôi."

Chu Ký nhướn mày: "Nhưng tôi nghe thấy, em gọi cậu ấy là Tần Lưu."

"Em ấy theo họ mẹ tôi."

"À."

Trong xe lại rơi vào im lặng.

Nhưng tôi cảm thấy không khí căng thẳng đã nhẹ nhàng hơn nhiều.

Sau một lúc lâu, Chu Ký lại mở miệng: "Xin lỗi, đã nghi ngờ em trai em một cách tiêu cực."

"Không sao đâu, không sao đâu, em ấy sẽ không để ý đâu."

"Còn em thì sao?"

"Tôi à?" Tôi chỉ vào mình đầy khó tin, "Tôi đương nhiên không để ý đâu-----Ôi!"

...

Khi câu nói chưa dứt, xe bỗng rẽ mạnh sang phải.

Điện thoại không giữ chặt, rơi vào khớp ngón tay trái, đau nhói.

Chưa kịp điều chỉnh lại tư thế, tôi lo lắng nhìn về phía của Chu Ký...

"Chu tổng, anh không sao chứ? Có đau không?"

Chu Ký vẻ mặt bình thản, nhìn tôi một cái thật sâu, miệng hơi nhếch lên với nụ cười nhẹ.

"Không sao."

!!

Có lẽ tôi quá hoảng loạn, điện thoại rõ ràng rơi vào ngón giữa.

Làm vậy chẳng phải là tự bại lộ sao!

Bây giờ có kịp gọi bố mẹ đến đón tôi về không...

"Liễu Tự, suốt dọc đường em không hỏi tại sao lại mang em theo chuyến công tác này à."

"......"

Tôi bắt đầu lắp bắp vì hoảng hốt: "Chu... Chu tổng, tôi không phải cố ý, tôi không nguyền rủa anh, cũng không làm việc gì công nghệ cao, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chuyện này thật sự rất siêu nhiên..."

Chu Ký nâng tay lên hạ tấm chắn, tôi lập tức dừng lại câu chuyện.

Hy vọng tài xế và trợ lý ngồi ghế phụ không nghe thấy.

"Ừ, tôi biết rồi."

Chu Ký xếp từng tài liệu rơi vãi trên ghế lại.

"Có thể là do chiếc nhẫn, khi tôi bỏ vào túi... đã va phải."

"Ah..." Tôi mở miệng, cảm thấy mặt mình đỏ bừng, "Ồ... vậy sao..."

Nếu anh ta đã biết rõ, thì tôi cũng không cần lo lắng nữa.

Thậm chí còn có thể phân tâm một chút: Hóa ra anh ta "để" bên trái à.

Mình đang nghĩ gì vậy...

...

Khi đến thành phố A, đã khuya lắm rồi. Tôi đi theo sau Chu Ký và trợ lý tổng, mệt mỏi như gà con mổ thóc.

Cuộc trò chuyện của họ tôi không nghe rõ, chỉ cảm thấy những thuật ngữ nghe thật buồn ngủ.

Chu Ký thỉnh thoảng quay đầu lại, giảm tốc độ bước đi.

Khi thấy sự lơ đãng của Chu Ký, trợ lý cũng im lặng.

"Cố gắng thêm chút nữa, sắp được ngủ rồi."

Tôi cố gắng tỉnh táo hơn một chút, chạy nhanh vài bước để đuổi kịp.

Vừa vào thang máy khách sạn, cơn buồn ngủ đã đạt đến đỉnh điểm.

Tôi dựa vào vách thang máy, cảm giác như tòa nhà cao đến không thấy đỉnh, mãi không đến nơi.

Khi đến tầng nhà hàng, cửa thang máy mở ra với tiếng ding, tôi theo phản xạ định bước ra ngoài.

Chu Ký chặn tôi lại: "Chưa đến đâu."

Trong khi nói, nhiều người đã vào thang máy.

Trong tiếng ồn ào của mọi người, có một âm thanh nổi bật như viên đá ném xuống hồ yên tĩnh.

Tôi giật mình, đầu óc tỉnh táo hơn một chút.

Tôi lướt mắt nhìn một lượt các cái đầu quay lưng lại phía mình.

Không có... có lẽ tôi quá mệt nên nghe nhầm.

Nhưng cơ thể vẫn không tự chủ được di chuyển về phía Chu Ký, muốn tự giấu mình đi.

Thang máy dừng lại giữa chừng, tiếng người dần xa.

Tôi ngẩng đầu lên, trong thang máy chỉ còn ba người chúng tôi.

Trợ lý tổng giữ cửa thang máy cho tôi, tôi nhìn con số và nhận ra đó là tầng của phòng đã được sắp xếp cho mình.

"Đi nghỉ sớm nhé."

Khi tôi ngẩn ngơ gật đầu chuẩn bị đi về phòng, giọng nói của Chu Ký lại gọi theo.

"Liễu Tự, khi tắm, có thể giảm nhiệt độ nước một chút không?"

"Hmm?"

"Nước nóng quá, có lẽ tôi... không chịu nổi."

Không giải thích thì không sao, vừa giải thích, tôi lập tức hình dung ra cảnh tượng của một video giải trí vừa xem: Một con sò lông bị dội nước sôi vào và bị bóc vỏ ra dễ dàng.

Ahhh, đừng hiện lên trong đầu tôi nữa!

Tôi liếc nhìn trợ lý tổng với vẻ mặt ngơ ngác, trả lời qua loa rồi nhanh chóng trở về phòng.

6.

Khi không còn buồn ngủ, tôi hoàn toàn tỉnh táo.

Ngắm nhìn cảnh đêm thành phố từ những tòa nhà cao tầng một lúc, trò chuyện với bạn thân một hồi, gửi video vào nhóm gia đình, xong xuôi đã qua nửa đêm.

Sau khi thư giãn một lúc, tôi mới lấy hộp trang điểm ra để tẩy trang.

Khi chạm vào thân chai, tôi nhíu mày.

Sao lại cảm thấy dính dính thế này?

Lật hộp ra, tôi gần như bị sốc.

Bút kẻ mắt của tôi bị rò rỉ!

Cả hộp trang điểm lộn xộn, và tệ hơn nữa là... tay tôi bị dính một mảng lớn.

Chết tiệt, sao tôi lại dùng tay trái để lục lọi chứ?

Tôi cọ cọ tay, không sạch được, còn lan ra một đống lớn.

Không dám động đậy, tôi gọi điện cho Chu Ký muốn báo cáo tình hình.

Lỡ như anh ta đang chuẩn bị đi ngủ, hoặc đang tập luyện, hoặc thậm chí đang đi ẻ...

Tôi không thể làm bất ngờ được.

Chuông đổ liên tục mà không ai nhấc máy.

Suy nghĩ một hồi, tôi nắm chặt điện thoại, ra khỏi phòng và đi lên tầng trên cùng.

Trợ lý mở cửa cho tôi, có chút ngạc nhiên khi thấy tôi.

Tôi cũng không thể trực tiếp nói với anh ta rằng tôi đến để quan tâm tới đời sống riêng tư của Chu Ký.

"Chỉ là... có chút việc."

Với tinh thần nghề nghiệp, anh ta chỉ tỏ ra tò mò trong chớp mắt.

"Đi thẳng vào trong, phòng cuối cùng ở phía trong chính là phòng của sếp."

Tôi nhìn qua khu vực văn phòng, phòng tập gym, quầy bar giữa hai phòng...

Một cô gái ít trải đời cảm thấy hơi choáng.

Đi một lúc mới đến cửa phòng của anh ta.

Tôi có thể nghe thấy tiếng điện thoại reo trong phòng, nhưng không có tiếng người.

Có khi nào là do tôi vừa rồi xoa tay, làm anh ta bị ngã, bị thương không?

Lo lắng, tôi không kịp suy nghĩ nhiều, mở cửa.

Và rồi tôi đứng sững tại chỗ.

Thiết kế gì thế này! Tại sao vừa vào phòng lại là một bồn tắm siêu lớn?

Muốn giả vờ như không thấy đã quá muộn.

Thậm chí tôi không thể lùi lại, chân như dính chặt xuống đất.

Bồn tắm to quá, Chu Ký thì trắng quá...

Rõ ràng là Chu Ký đã thấy tôi.

Anh ta tháo tai nghe ra, đặt máy tính bảng sang một bên.

Có lẽ anh ta cũng thấy tình hình này quá bất ngờ, phải một lúc lâu mới lên tiếng: "Có chuyện gì?"

Tôi cố gắng xua đi hình ảnh sốc khỏi đầu, nhìn chằm chằm vào thảm và giơ tay lên: "Chỉ muốn báo cho anh biết, tôi sẽ rửa tay mạnh tay một chút."

Chu Ký lại im lặng một lúc.

Tôi lí nhí giải thích: "Không phải tôi cố tình làm vậy."

Một lúc lâu sau, ông ấy thở dài.

"Qua đây."

Qua... qua đây?

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta một cái, rồi vội vã quay đi.

"Chu Tổng, như vậy không được đâu?"

"Em không nhẹ nhàng chút nào, tôi tự làm."

"... Ồ, ồ được rồi."

Tôi như một người mù, dò dẫm đến bên bồn tắm, cổ ngẩng cao, tập trung nhìn đèn chùm.

Tay tôi bị anh ta nắm, đưa vào bồn tắm, anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ rửa lớp kẻ mắt trên tay tôi.

Cảm giác này vừa kỳ lạ vừa tê tê.

Bồn tắm khá sâu, tôi buộc phải đứng gần anh hơn.

Hơi nước xối xả, tôi như sắp bị hấp chín.

Chu Ký cố gắng giảm diện tích tiếp xúc với làn da tôi, nhưng tay anh ta không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với tôi, cơ bắp của anh ta căng lên từng đợt theo cử động.

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng nước trong bồn tắm xao động.

Có lẽ anh ta đã động đậy chân, và hơi thở của Chu Ký... hình như trở nên nặng nề hơn.

Tôi không dám quay lại xem chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy động tác cọ rửa tay của anh ta dường như đã thay đổi, từ đầu ngón tay đến gốc ngón tay.

Tất cả các giác quan như tập trung vào ngón tay, cảm giác được khuếch đại lên nhiều lần, tôi khó tránh khỏi sự tò mò anh ta đang làm gì.

"Chu Tổng, đã sạch chưa?"

Chu Ký nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, âm thanh có phần nặng nề, nếu nghe kỹ có thể cảm nhận được một chút run rẩy.

......

"Chu Tổng?"

"Liễu Tự..."

Tôi nín thở lắng nghe.

"Em đã làm tôi mất mặt rồi."

Nghe có vẻ rất tủi thân, tôi suýt nữa thở không ra hơi.

Xin lỗi, hôm nay thực sự đã quá nhiều lần rồi.

... Những lời này không nên nói ra.

7.

Một lúc sau, anh ta đặt tay tôi lên cạnh bồn tắm, đầu cúi xuống thở dốc.

Ngay cả người vụng về nhất cũng biết điều gì đang xảy ra, đây là lần đầu tiên có đàn ông làm việc này trước mặt tôi.

Hơn nữa, còn là dùng tay của tôi để làm việc đó.

Ôi, tôi cảm thấy mình không sạch sẽ nữa.

"Chu Tổng, tôi sẽ treo tay lên ngày mai, chắc chắn sẽ không làm bẩn nữa."

Hơi thở của Chu Ký dần bình thường trở lại, nhưng anh ta không có ý định buông tay tôi ra.

"Liễu Tự, sau này chúng ta phải làm thế nào đây?"

Tôi biết phải làm sao đâu, nhưng lo lắng về vấn đề này không phải là việc của tôi.

Sự bất an hay sự khuất nhục của Chu Ký, tôi không thể cảm nhận được.

Tôi chỉ biết, cảm giác kiểm soát một sếp lớn thật sự sướng—

"Chúng ta có nên nói chuyện với chồng của em không? Dù sao... đã đến mức này rồi."

Những lời gợi ý khiến người ta tưởng tượng.

Tôi xấu hổ đỏ mặt, lập tức đứng dậy, rút tay khỏi anh ta, lắp bắp nói: "Chu Tổng, anh đừng nói linh tinh, anh chỉ rửa tay cho tôi thôi."

"Liễu Tự, quay lại đây."

"Không quay lại, anh không mặc đồ lót."

Chu Ký im lặng buông tay tôi ra.

Tiếng nước lộp độp một hồi, khi anh ta xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, đã quấn khăn tắm quanh người.

Thân hình thật tuyệt...

Vai rộng eo hẹp, cơ bắp cân đối.

Cơ bắp bắp tay mạnh mẽ, cơ n.g.ự.c bao dung, đường cong cơ bụng sâu thẳm...

Những từ này, chỉ khi tự mắt thấy mới biết đẹp đến mức nào.

Tóc của anh ấy ướt, mềm mại dính vào da, trong vẻ lạnh lùng thường ngày có thêm chút dịu dàng và... yếu ớt?

Chu Ký nói với tôi với giọng có vẻ đau khổ: "Tôi không biết cảm giác này sẽ kéo dài bao lâu, khi nghĩ đến việc em đã kết hôn, tôi cảm thấy một cảm giác làm trái đạo đức rất lớn, điều này trái ngược với những lý tưởng và giáo dục mà tôi đã nhận được, em có hiểu không?"

Tôi quay mặt đi: "Vậy sao anh còn dùng tay tôi..."

Chu Ký ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng không thể nối lại câu nói, thở dài: "Thôi, không còn sớm nữa, về phòng đi."

....

Xuống lầu, tôi vẫn đang suy nghĩ về sự khác thường của anh ta.

Hình như anh ta muốn cho người chồng không tồn tại của tôi biết rằng tôi có mối quan hệ đặc biệt với anh ta. Vậy điều này có lợi gì cho anh ta?

Lại chẳng thể thay đổi được "tương liên" của chúng tôi.

Có lẽ do quá tập trung suy nghĩ, tôi không để ý đến âm thanh bước chân trên thảm mềm phía sau.

Cho đến khi tiếng thẻ từ ngân vang—

"Liễu Tự, em trưởng thành rồi."

Động tác đột ngột dừng lại.

Tôi cứng người quay lại, thấy người mà tôi không muốn gặp lại trong suốt cuộc đời này.

Tiếng từ thang máy, quả đúng là anh ta.

Người đàn ông với mái tóc dài xoăn bù xù, ánh mắt cười nhếch nhác, chỉ một cái liếc nhìn, tôi như bị kéo trở lại những năm tháng hoang mang và bất lực.

Hành lang dài, tuyệt vọng vô tận.

May mắn là tôi không còn là cô gái ngây thơ lúc mới trưởng thành.

"Ở đây có camera."

Anh ta cười: "Tôi sẽ không làm gì em đâu, chỉ là gặp lại người quen cũ, nói chuyện một chút."

Từ "nói chuyện" được nhấn mạnh.

Tôi đoán khoảng cách giữa hai người, tốc độ mở cửa, thể lực của mình...

Chạy không thoát.

Tôi vô thức muốn lấy điện thoại ra, nhưng không thấy.

Chết tiệt, chắc là để quên bên cạnh bồn tắm của Chu Ký rồi.

"Ngày xưa thật sự là em làm tôi khổ không ít, vào trong tính sổ đi."

8.

Người đàn ông này là quản lý quán cà phê mà tám năm trước đã theo đuổi tôi dữ dội.

Quán cà phê của anh ta nằm ở cổng khu tôi ở, trang trí rất đẹp, tôi và bạn bè thường đến đó làm bài tập và trò chuyện sau giờ học.

Quản lý có khí chất vừa tinh tế vừa bụi bặm, thường mặc áo sơ mi phong cách Hồng Kông rộng thùng thình, tay áo xắn đến cổ tay, trông rất tự nhiên.

Cách nói chuyện hài hước, đôi mắt như chứa đựng sương mù của miền Nam, khiến người ta không thể nhìn thấu.

Đối với một cô gái mới lớn, đây là cú sốc c.h.ế.t người.

Anh ta hỏi tôi có muốn đi một nơi ấm áp quanh năm không, xem vườn cà phê của anh ta, hứa hẹn sẽ không làm hại tôi.

Tôi không ngờ rằng chuyến đi và sự tốt đẹp hoàn toàn không liên quan, những lời hứa đều không được thực hiện.

Những bàn tay có thể gấp giấy lọc thành hoa hồng đã chọc vào tà váy của tôi, xé rách quần áo của tôi.

Hành lang vắng vẻ dài vô tận, anh ta kéo tôi đi, tôi không thể vùng thoát.

Nếu không có Tần Lưu bất ngờ lao ra, tôi không biết mình sẽ trải qua cơn ác mộng gì.

Sau đó, anh ta ăn một chút đau khổ và biến mất khỏi thế giới của tôi.

Giờ đây đứng trước mặt tôi, nói rằng tôi đã hại anh ta.

Rốt cuộc ai là người bị hại?

Lợi dụng sự ngây thơ của cô gái, dùng vẻ ngoài trưởng thành của người lớn để từng bước lôi kéo, còn định chiếm đoạt toàn bộ thể xác và tinh thần của cô ấy.

Bao nhiêu năm qua, tôi cũng không dám tin tưởng đàn ông, không thể thoát ra khỏi hành lang dài đó.

"Thật không biết xấu hổ."

Giữa việc bị sa thải và quay lại ác mộng, tôi chọn xin lỗi Chu Ký.

Tôi nắm chặt tay, đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh ta.

Đau nhức ở các ngón tay, nhanh chóng bắt đầu tê dại.

Người đàn ông ngạc nhiên một chút, rồi bật cười.

"Tuổi tác tăng lên, sao sức mạnh vẫn chỉ có thế?"

Tôi cẩn thận kiểm tra các ngón tay, chắc là... không bị thương nặng chứ?

Im lặng một lúc, tôi nghe thấy tiếng chuông thang máy vang lên từ xa.

Nhìn về phía góc quẹo với hy vọng và lo lắng, nhưng người bước ra lại là một cô gái.

Cô ấy nhìn thấy tôi và người đàn ông, giảm tốc bước chân.

"Thầy? Sao lại ở ngoài này, không vào phòng được à?"

Người đàn ông thu lại vẻ lạnh lùng, liếc nhìn số phòng của tôi, rồi quay người đi về phía cô gái.

Cơ thể căng thẳng dần trở nên thư giãn, những ký ức đau khổ trong quá khứ như một cơn sóng ập đến, dần dần nhấn chìm tôi. Tôi cảm thấy mình như đang rơi xuống không ngừng, không khí trong phổi gần như bị nén chặt, chỉ còn lại rất ít.

Giữa tiếng nước ồn ào, giọng của Chu Ký như từ rất xa vọng lại.

"Liễu Tự."

Sự rơi tự do dừng lại.

Vẻ mặt của Chu Ký, vốn đang khó chịu, khi nhìn thấy sự thất thần của tôi, dần dần dịu lại.

"Xảy ra chuyện gì?"

Tôi hồi thần, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi vừa gặp phải chút rắc rối, lúc nóng vội đã hành động thiếu suy nghĩ, giờ không sao rồi, anh... đau không? Tôi thổi cho anh nhé?"

Nói xong, tôi đưa tay lên miệng, định thổi cho những ngón tay vẫn còn tê, nhưng Chu Ký đột nhiên nắm lấy tay tôi.

Lòng bàn tay hơi ấm, cũng hơi ẩm.

Anh ta lạnh mặt: "Rắc rối gì?"

...

Tôi cũng không ngờ mình lại có thể thản nhiên nói ra chuyện này với anh ta.

Hoàn toàn không che giấu.

Tại sao đột nhiên lại tin tưởng như vậy?

Có thể vì tôi cần một nơi để giải tỏa cảm xúc.

Cũng có thể vì dù sao thì "thằng nhỏ" của anh ta trong tay tôi.

Anh ta đưa tay ra như muốn vỗ về tôi, nhưng giữa chừng như nhớ ra điều gì, bàn tay dừng lại giữa không trung rồi thu về.

Chu Ký không quan tâm tôi ra tay có nặng hay nhẹ, cũng không trách móc tôi còn trẻ và ngốc nghếch.

"Lên lầu với tôi, đổi phòng với trợ lý Lý." Nói xong, anh ta khẽ mím môi, "Yên tâm, phòng chính và phòng phụ cách xa nhau."

Tôi không dễ ngủ trong môi trường lạ.

9.

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy và thấy Chu Ký, anh ta có vẻ cũng không ngủ ngon.

Nhưng điều tệ hơn là trợ lý tổng, trông như mới thức cả đêm, mệt mỏi không chịu nổi.

Người phục vụ bày bữa sáng lên bàn, trợ lý tổng thì lẻo mép bên cạnh Chu Ký không biết đang nói gì.

Bữa sáng, tôi ăn rất cẩn thận, sợ rằng mình lại vô tình chạm vào, làm bẩn hoặc dơ bẩn.

Chu Ký mỉm cười: "Hôm nay có vẻ ăn uống đầy đủ."

Trợ lý tổng không hiểu tại sao tôi lại đỏ mặt, và uống sữa đậu nành phát ra tiếng "húp húp".

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Chu Ký phải đi đến chi nhánh công ty.

Dù tôi không thể giúp gì nhiều, nhưng việc bảo vệ tay trái của mình là cách giúp đỡ lớn nhất tôi có thể làm cho anh ta.

Khi xuống lầu, trợ lý tổng có vẻ quên tài liệu gì đó, vội vã chạy về.

Tôi ngồi chờ trong đại sảnh, tai nhạy cảm bắt được những tin đồn xung quanh.

"Nghe nói còn là một người nổi tiếng trên mạng..."

"Chậc chậc, đàn ông. Một đêm sụp đổ nhanh chóng."

"Đúng là buồn cười, bị bố mẹ của cô gái đánh cho một trận..."

Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm mơ hồ, tôi mở ứng dụng tìm kiếm nóng địa phương và đúng như dự đoán, thấy hình ảnh quen thuộc.

Người đó sau khi rời khỏi thành phố của tôi đã mở một lớp đào tạo, vì ngoại hình và khí chất nên cũng có chút tiếng tăm.

Nhưng bản chất của anh ta không thay đổi, nhiều học viên nữ đã từng bị ông ta xâm phạm, chỉ là vì danh tiếng của anh ta, họ không dám lên tiếng.

Đêm qua đã xảy ra náo loạn lớn, anh ta dẫn theo một cô gái, vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành.

Chỉ là tôi ở tầng trên, hoàn toàn không nghe thấy gì.

Tôi cất điện thoại, nhìn về phía Chu Ký.

Nếu chỉ trong một đêm mà dư luận có thể được đẩy lên mức này, chắc chắn có người đang tiếp tay.

Cảm xúc của tôi trở nên kỳ lạ và phức tạp, tôi ngập ngừng một lúc rồi nói nhỏ: "Chu Tổng, không cần phải làm đến mức này, tôi sẽ giữ bí mật với anh, bảo vệ tay của mình."

Chu Ký không nâng đầu lên, vẫn chăm chú vào tài liệu trong tay.

"Chuyện nhỏ mà thôi.... cũng không phải vì em."

"Uhm uhm..."

Làm tôi sợ hết hồn, tôi còn tưởng anh ta thích tôi.

Không ngờ anh ta lại rất nhiệt tình, có phẩm chất chống lại bất công và cái ác.

...

Để tránh bị đàm tiếu, tôi làm việc rất chăm chỉ ở chi nhánh công ty.

Cố gắng làm mình trở thành một trợ thủ đắc lực của Chu Ký.

Ngồi trong văn phòng tạm thời, tôi gõ bàn phím "cạch cạch" không ngừng.

Khi Chu Ký từ phòng họp trở về, mặt anh ta đỏ bừng.

"Liễu Tự, nhẹ tay một chút."

Lúc này tôi đang trò chuyện với bạn thân qua điện thoại.

Khung nhập liệu đang dừng lại ở một chuỗi "a".

Tôi không đổi sắc mặt, đưa ngón tay út lên, "Xin lỗi, tôi đang quá tập trung vào công việc."

"Ừm... Em nghỉ ngơi chút đi."

"Vâng."

Anh ta cho phép tôi lén chơi điện thoại.

Tôi thỏa sức chơi điện thoại, uống một cốc cà phê, thấy hơi chán, thì thấy Chu Ký đứng bên cạnh đang chỉnh sửa ống tay áo của mình.

Hành động của anh ta có vẻ hơi mạnh tay và kéo dài.

Ban đầu tôi không định lên tiếng, nghĩ có thể là nút áo sơ mi bị lỏng.

Nhưng sau khi anh ta phát ra tiếng "chậc", tôi không thể không lên tiếng.

"Chu Tổng, có chuyện gì vậy?"

Chu Ký ngay lập tức đáp: "Có một sợi chỉ thừa."

Tôi nhìn anh ta với vẻ khó tin, bộ đồ cao cấp thế này cũng có chỉ thừa sao?

Nhưng anh ta nói có, chắc chắn là có.

Tôi lấy kềm cắt móng tay từ trong túi ra, Chu Ký liếc nhìn rồi rút tay lại một chút.

"Không cần, em chỉ cần kéo nó ra là được."

"Thế không được đâu." Tôi không nghe theo, kéo sợi chỉ và cắt bỏ ngay cạnh ống tay áo, "Nếu lỡ như làm hỏng thì không tốt đâu."

Chu Ký im lặng một lúc, khi tôi định quay lưng đi, anh ta dùng đầu ngón tay kéo thêm một đoạn sợi chỉ ra.

...

Tôi đoán được ý định của anh ta, chỉ là không hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên muốn chơi trò cũ này.

Nhìn sợi chỉ buộc ở đầu kia là một chiếc nhẫn, cuối cùng tôi không nhịn được mà nói: "Chu Tổng, trò này đã lỗi thời rồi."

"Thế à..."

"......"

Tôi định đeo nhẫn vào tay, nhưng cảm giác nặng nề khiến tôi dừng lại.

10.

Nhấc lên xuống ước chừng trọng lượng, quay lại nhìn dưới ánh sáng... Trời ơi, màu sắc và trọng lượng này, không phải nhẫn 9.9 của tôi? Không lẽ đây là hàng thật?

"Đã hứa sẽ đổi cho em cái mới."

"Anh cũng không nói là sẽ đổi cái thật mà!"

Làm sao tôi dám nhận!

Tại chi nhánh công ty cũng không cần xây dựng hình ảnh người độc thân, tôi lập tức trả nhẫn lại cho Chu Ký.

"Cái nhẫn cũ của em tôi đã làm mất, coi như bồi thường cho em."

"Không không không, cái đó chỉ giá 9.9, anh chuyển cho tôi 10 tệ là được."

Chu Ký mặt hơi biến sắc.

"...... Chuyển 9.9 tệ là được."

Chu Ký ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt anh ta nghiêm túc hiếm thấy.

"Liễu Tự, tôi không khuyến khích em theo đuổi vật chất, nhưng đôi khi, chân thành và sự cống hiến phải được đền đáp tương xứng. Mặc dù thích một người không thể mua được bằng tiền, nhưng tình yêu đáng giá thiên kim."

Tôi không hiểu ý của anh ta, cảm thấy choáng váng.

Trong khi tôi còn ngẩn người, anh ta nhíu mày, như giận dỗi, nắm tay tôi và đeo nhẫn vào tay tôi.

Lần đầu tiên trong đời, một người đàn ông đeo nhẫn kim cương cho tôi, và đó lại là... sếp của tôi.

Sếp có vẻ phát hiện ra điều gì đó, nhíu mày chặt hơn, sắc mặt lạ lùng, rồi lại tháo nhẫn ra.

Việc đeo và tháo nhẫn liên tục nhiều lần khiến mặt tôi nóng bừng, tôi nhìn qua các đồng nghiệp ngoài văn phòng, cúi xuống thì thầm:

"Chắc là anh cảm thấy hứng thú với việc này? Thực ra anh có thể tự giải quyết, không cần phải mỗi lần đều dùng tay tôi..."

Chu Ký nghe xong có vẻ sửng sốt, biểu cảm không tự nhiên buông tay tôi ra.

"Thời gian này cứ đeo, đừng trả lại cho tôi."

Giọng điệu rất kiên quyết, tôi không từ chối nữa.

Những ngày còn lại, tôi lại vô tình dày vò ngón áp út vài lần, Chu Ký dường như đã quen, không còn phản ứng nhiều.

Tôi lo lắng, không biết sếp có bị tôi hoàn toàn làm hỏng không?

Mang theo nỗi lo này, chuyến công tác kết thúc.

....

Chuyến công tác này kéo dài sáu ngày, khi về tôi đã tăng bốn cân.

Khi máy bay hạ cánh, mưa đá dày đặc rơi trên cửa sổ, không ai ngờ hai thành phố lại có sự chênh lệch nhiệt độ lớn như vậy.

Tôi nhìn vào dấu nước trên kính không khỏi co rúm người lại.

Nhóm gia đình trên WeChat thì khá náo nhiệt, hàng xóm gửi đến một con cá mà ông ấy câu được, to khủng khiếp.

Họ cãi nhau xem nên làm món cá kho hay hấp.

【Chị, em còn cách sân bay 3 km, có mang theo áo khoác cho chị.】

Thấy tin nhắn của Tần Lưu, tôi thở phào nhẹ nhõm. Lúc quan trọng vẫn là em ấy đáng tin cậy.

Khi đang định trả lời, một chiếc áo khoác vest đột nhiên được đưa đến trước mặt tôi.

"Bên ngoài lạnh."

"À không cần, em trai tôi đến đón tôi rồi."

Chu Ký không để tôi từ chối, đặt áo xuống và rồi chắp tay đặt lên đùi.

Tôi hiểu rồi.

Anh ta có lẽ sợ tay tôi lạnh, dù sao thì anh ta không chống chọi được với thời tiết lạnh.

Vậy thì tôi cũng không nói thêm gì.

Chiếc áo có mùi hương nhẹ nhàng, rất hợp với phong cách của anh ta.

Cái khiến tôi quan tâm hơn là nhiệt độ còn sót lại trên áo.

Cảm giác hơi ấm từ áo khoác dần lan tỏa vào cơ thể, m.á.u trong người tôi nhanh chóng ấm lên.

"Có vấn đề gì à? Không vừa vặn?"

Anh xem thử đây có phải là chuyện vừa vặn không?

Tôi cúi đầu giả vờ chỉnh dây an toàn, để che giấu khuôn mặt đang đỏ lên: "Áo của Chu Tổng có mùi hương dễ chịu."

Chu Ký rõ ràng hơi ngạc nhiên, ho nhẹ rồi quay đi chỗ khác.

"Thích không?"

Lời hỏi này có vẻ hơi cẩn thận.

"Ý tôi là, nếu thích, tôi có thể tặng một cái giống vậy cho chồng của em."

Anh ta không nhắc đến chuyện đó, tôi hoàn toàn quên mất.

Tôi vội vàng từ chối: "Không cần đâu, anh ấy không thích đâu, đừng tốn kém."

Chu Ký khép chặt môi, giữ im lặng, theo sau tôi.

Lấy hành lý xong, nhìn thấy Tần Lưu từ xa, tôi bỗng nhớ ra chiếc nhẫn kim cương to đùng trên tay mình, vội vàng tháo ra và cho vào túi.

Lúc này có thể tiện tay trả lại cho Chu Ký.

Chu Ký đứng bên cạnh, khi tôi cởi áo khoác, bất ngờ nắm tay tôi, sắc mặt vốn lạnh lùng của anh ta bỗng trở nên phức tạp.

"Liễu Tự, em có nhớ hôm tôi gọi điện cho em ngày hôm đó, em hỏi tôi chuyện gì không?"

11.

Nhớ đến ngày hôm đó, tai tôi nóng bừng.

Có nên nói thật với anh ta rằng thực ra là do Vượng Tài l.i.ế.m không?

Hay là nên nói, nếu không anh ta sẽ mãi không yên tâm.

Ánh mắt mơ hồ về vấn đề lãng mạn để lại trong đầu ông ấy không tốt.

"Xin lỗi, thực ra hôm đó là Vượng Tài."

Chu Ký hơi do dự: "Ý bạn là chó nhà em biết nhận điện thoại sao? Tôi có thể xem tận mắt không?"

"Không phải không phải, ý tôi là..."

Hả?

Đợi đã.

Giọng điệu của anh ta nghe như muốn đến nhà tôi ăn cơm.

Vì thế tôi thử hỏi lại cái lời mời xã giao hôm đó: "... Anh có muốn đến nhà tôi dùng bữa không?"

"Được."

Anh ta trả lời rất dứt khoát, khiến tôi không biết nói gì hơn.

Trợ lý đứng bên cạnh, lộ ra vẻ hứng thú: "Bao nhiêu cân vậy? Cá hồ chứa à?"

Chu Ký liếc nhìn ông ấy: "Trợ lý Lý, anh và tài xế về trước đi."

...

"Không chờ nữa à?"

Khi mọi người đã ngồi xuống và chuẩn bị bắt đầu ăn, Chu Ký hơi ngạc nhiên nhướn mày hỏi.

Tần Lưu, vì tôi không mặc áo khoác anh mang đến, bực bội suốt đường về, lúc này càng không vui vẻ.

"Chờ gì cơ? Cầu nguyện trước bữa ăn?"

Chu Ký không tức giận khi bị châm chọc, chỉ liếc tôi một cái đầy ẩn ý.

Tôi hiểu ý anh ta.

Nhưng tôi đâu có thể gọi một người chồng không tồn tại đến nhà ăn cơm.

Và tại sao anh ta lại quan tâm đến chồng tôi đến vậy?

Có phải vì đã lấy tôi đi mất mấy ngày nên cảm thấy có lỗi?

Hay là vì anh ta đã mượn tay tôi làm chuyện gì đó... nhiều lần đến nỗi không nhớ rõ, nên muốn đền bù trực tiếp?

Tôi không chắc chắn, chỉ có thể nhỏ giọng bảo mọi người bắt đầu ăn.

Tần Lưu càng bực hơn: "Chị, sao chị cứ nhút nhát thế? Bình thường chị có mạnh mẽ lắm mà? Chị có điểm yếu gì trong tay anh ta không?"

Chưa kịp nói gì, Chu Ký đã cười và tiếp lời: "Nói ngược rồi, là điểm yếu của tôi ở trong tay cô ấy."

Lời này... không nên suy nghĩ nhiều.

Nhưng bố mẹ tôi nghe được, liên tục giáo huấn tôi: "Tiểu Tự, con không thể học theo thói xấu, tống tiền là phạm pháp."

"Đúng vậy, mặc dù không biết sếp Chu có chuyện gì, nhưng dù sao cứ coi như không có chuyện gì, hiểu không?"

Nói xong, họ nhìn tôi với vẻ lo lắng.

Tôi hiểu gia đình mình, họ chắc chắn nghĩ rằng Chu Ký đến đây đang đe dọa tôi giữ im lặng.

Chủ đề đã đi lệch quá xa rồi.

Tôi cắn răng, gắp một con tôm, lột một nửa mới nhận ra đây là một thao tác nguy hiểm.

Những cái gai của con tôm này, nếu đ.â.m vào tay chắc chắn sẽ khiến mọi chuyện nghiêm trọng đến mức phải đưa ngay Chu Ký đi viện.

Đang phân vân không biết có nên bỏ xuống hay tiếp tục liều, một đôi tay dài thanh thoát xuất hiện trong tầm nhìn, lấy con tôm đi.

"Tôi giúp em."

"Chu Tổng, không cần đâu, chị ấy có tay có chân, tự lột được mà."

Chu Ký cúi mắt, môi nhếch lên một nụ cười nhẹ: "Quá nguy hiểm, tôi không yên tâm."

Họ không hiểu lột tôm thì có gì nguy hiểm, chỉ thấy chúng tôi có vẻ quá thân thiết.

Nhìn tôi, ánh mắt từ lo lắng chuyển sang vi diệu.

Ngay cả Vượng Tài, vốn đang ủn ỉn muốn ăn, cũng im lặng.

A a a! Tôi phải giải thích thế nào đây?

Muốn Chu Ký bình thường một chút, nhưng tôi không thể.

Chỉ biết nhấm nháp những giọt dầu trên tay để xả giận.

Tôi thấy cơ thể Chu Ký hơi cứng lại, nhưng anh vẫn giữ vẻ bình thản, chỉ là ánh mắt khi đưa tôm vào bát tôi, sâu thẳm và u tối.

Ánh mắt như vậy thật sự có sức răn đe, khiến người ta cảm thấy bị chi phối.

Tôi không dám làm ầm ĩ nữa.

Ăn xong nhanh chóng, tôi viện cớ cần dọn hành lý và về phòng.

Chu Ký liền bước theo sau vài bước.

"Em và chồng em không sống cùng nhau à?"

12.

Khi anh ta bước vào phòng tôi, tôi lập tức cảm thấy căng thẳng.

Nhìn ra phòng khách, mọi người đều bận rộn với công việc của mình, chắc không để ý đến đây.

Tôi nhanh chóng đóng cửa, hạ giọng và thú nhận.

"Chu Tổng, thực ra tôi không có chồng, cũng không có bạn trai."

Chu Ký chắc hẳn đã đoán được điều này, không ngạc nhiên lắm.

"Tại sao phải bày ra một cái chuyện giả dối như vậy? Có phải là để từ chối ai đó không?"

Ai cơ?

Anh ấy nói đến những người mà chị Từ giới thiệu sao?

Thực ra đúng là như vậy.

"Ừm..."

Khuôn mặt của Chu Ký trở nên hơi khó coi.

"A, Chu Tổng, anh không biết đâu, chị Từ luôn cố gắng giới thiệu cho tôi những người mà cô ấy nghĩ là tốt. Dù trong lòng cô ấy chê bai, nhưng gu thẩm mỹ của cô ấy không hợp với tôi, tôi không thích nhưng lại không tiện từ chối."

"Không thích."

Chu Ký lặp lại ba từ đó, mặt anh trở nên khó chịu hơn.

"Ừ ừ, nên tôi mới nghĩ ra cách này. Cô ấy còn nói có một người giàu có, đẹp trai, trẻ tuổi và tài giỏi, mà tôi lại quen, ha ha, sao tôi không biết mình quen người như vậy."

Khuôn mặt của Chu Ký hoàn toàn sụp đổ.

"Tiểu Từ, tôi cũng khá giàu."

Tôi ngơ ngác, nhưng vẫn gật đầu đáp lại: "... Tôi biết, Chu Tổng."

"Tôi cho rằng, tôi cũng không xấu xí."

Không chỉ không xấu, mà còn rất đẹp trai.

"Tôi cũng không lớn tuổi, chỉ hơn em bốn tuổi."

...

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác bất an.

"Người mà chị Từ nói, chính là tôi."

Chu Ký nói xong, tôi cảm thấy như bị sét đánh, đứng đơ ra không nhúc nhích.

"Tôi muốn biết, cụ thể là chỗ nào của tôi khiến em không hài lòng?"

Tôi vẫn đứng đơ ra tại chỗ, không thốt nên lời.

Một lúc lâu sau, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình: "Chu Tổng, anh có phải lo lắng tôi sẽ dùng việc "cộng cảm" để ép anh không? Tôi sẽ không làm như vậy đâu..."

"Tiểu Tự, tôi thích em."

Haha, tôi hoàn toàn bị sốc.

Hôm nay tôi mới biết, mọi cuộc trò chuyện trong phòng trà, văn phòng của anh ta đều có thể nghe thấy.

Mọi lời trêu chọc và tưởng tượng không ngừng của tôi đã bị anh ta nghe hết.

Lúc đầu anh ta tưởng chỉ là một người mê trai, không ngờ tôi có thể kiên trì lâu đến vậy.

【Mắt tôi như thước đo, cơ n.g.ự.c của sếp đã mỏng đi hai milimét! Gần đây chắc vất vả lắm, cơ mà không như tôi, mệnh khổ.】

【Hôm nay nhóm dự án bên cạnh gặp vấn đề lớn, sếp còn không nổi giận! Thật là người bình tĩnh, tiếc là không phải của tôi.】

【Hôm nay sếp mặc quần hơi chật, cái m.ô.n.g ấy có vẻ sắp chạm vào mặt tôi, ah... muốn bị ngồi lên mặt.】

【Muốn lén vào tủ quần áo của sếp. Đốt hết quần đen của sếp đi! Đốt đi! Quần xám mới là món hồi môn tốt nhất cho đàn ông!】

...

Tôi càng nghe càng xấu hổ, ấp úng: "Tôi còn nói anh là cẩu tư bản..."

Chu Ký dừng lại một chút: "Không sao, tôi sẽ chọn nghe những gì tôi thích."

"Tôi là mồm mép ba hoa thôi, chỉ nói chuyện với bạn bè cho vui, thực ra không có gì nghiêm túc."

"Không sao, tôi là người thực hành."

...

Cảm giác của tôi bây giờ là, có một trái cây trên ngọn cây cao, mỗi ngày đi qua đều cảm thán rằng trông nó thật ngon, muốn hái nó xuống.

Thực ra tôi biết mình không với tới, cũng không thực sự muốn hái, chỉ là nói đùa thôi.

Kết quả là trái cây tự rơi xuống, mở miệng bảo: "Hãy hái tôi xuống!"

Có thể từ chối không?

Không thể.

Vì vậy, tôi đã hái nó xuống.

...

Khi Chu Ký lặp lại lần thứ ba câu "Chậm một chút," tôi đã lạnh mặt và ra hiệu cho anh im lặng.

Sau đó, tôi không biểu lộ cảm xúc, mở cửa ra.

Không có gì bất ngờ cả, bốn cái đầu đồng loạt chen chúc ngoài cửa.

Tôi nhíu mày không vui: "Mọi người làm gì thế?"

Tần Lưu nghi ngờ liếc nhìn tôi, người trông vẫn bình thường, rồi lại nhìn Chu Ký, người đang thở dốc, dựa nghiêng trên ghế sofa.

"Hai người đang làm gì vậy?"

"Việc của người lớn, trẻ con đừng có quản."

"Tiểu Tự, tay con bị ngứa à? Sao cứ mân mê ngón tay mãi thế?"

"... Không sao ạ."

"Chu Tổng sao vậy? Sao mặt lại đỏ thế?"

Chu Ký nhìn tôi một cách sâu xa, cố gắng che giấu sự khó chịu của mình: "Có lẽ là bị dị ứng chút."

Chúng tôi đã thỏa thuận rằng ở đây chỉ có thể hôn nhẹ nhàng, nhưng anh ấy lại được voi đòi tiên, vậy thì tôi đành phải tự thực hiện hình phạt của mình.

Chu Ký từ từ cài lại các nút áo, đứng dậy, ý chí mạnh mẽ đến mức làm tôi hơi lo lắng.

"Thân thể có chút không khỏe, không quấy rầy mọi người nữa." Anh ta mỉm cười nhìn tôi và nói, "Tiểu Tự có vẻ cũng bị dị ứng, cùng đi nhé."

Lần này không ai phản đối, để mặc Chu Ký kéo tôi đi.

Trước khi chữa "dị ứng," Chu Ký đột nhiên lấy chiếc nhẫn ra và không nói gì, đeo vào tay tôi.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, định dùng cảm giác để kiểm soát anh, nhưng cảm giác như đột nhiên không hoạt động, anh ta hoàn toàn không phản ứng.

"Có lẽ là vì hàng thật có thể kìm chế lời nguyền của hàng giả."

Khi tôi hiểu ra, tôi định tháo nhẫn ra.

Bàn tay dài của Chu Ký chen vào giữa các ngón tay tôi, với tư thế nắm chặt tay, đã chặn đứng ý định của tôi.

"Tạm ngừng tấn công từ xa một lần, giờ đã đến lúc đánh cận chiến rồi."

-HẾT-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #zhihu