Ngân Uyên Án - Dưa ngọt ngày hè
1.
"Chào mừng mọi người đến với chương trình "Sự ra đời của diễn xuất". Tổ chương trình đã chuẩn bị một tiết mục thú vị từ lâu, những vị khách bí ẩn cũng đang chờ các bạn ở hậu trường, mọi người có háo hức không?!"
Trường quay sáng như ban ngày, 101 học viên bên dưới đồng loạt reo hò.
"Háo hức!"
Người dẫn chương trình thấy bầu không khí đã vô cùng sôi động, liền vung tay: "Mời giảng viên diễn xuất Giang, Giác, Hạ!"
Sắc mặt bọn họ lập tức cứng đờ.
"Hả?"
"A, cảm thấy Hạ tỷ cũng khá tốt .... "
Một số người rõ ràng vẫn chưa học được cách quản lý biểu cảm của mình đã cau mày, trợn mắt.
Như thường lệ, tôi nở một nụ cười xã giao, vẫy tay rồi bước lên sân khấu.
Cùng lúc đó, vô số mưa đạn công kích bên dưới cũng không còn kiêng nể gì.
[Cái bình hoa lỗi thời này cũng có thể làm cố vấn được hả? Nội bộ giới giải trí thật sự không còn ai sao?]
[Thành tích của cô ta còn không bằng anh nhà tôi, đều là may mắn mới đạt được một tỷ USD phòng vé.]
[Kỹ năng diễn xuất, thứ mà Giang Giác Hạ cần nhất nhưng lại không tồn tại ...]
[Thực sự muốn bỏ qua, nhưng nụ cười giả tạo kia thực khiến tôi khó chịu mà!]
Vì sự xuất hiện của một bình hoa quốc dân là tôi mà ngay trong đêm khi tập đầu tiên phát sóng đã có hơn 660 triệu lượt thảo luận trên topic và vượt hơn 100 triệu lượt xem.
Làm trong ngành hơn mười năm, mấy thành tích này, quả thực tôi cũng có chút chờ mong.
Thậm chí top 10 lượt tìm kiếm phổ biến nhất đều là do đội ngũ đạo diễn mua.
Ngay từ đầu họ đã quyết định "hy sinh" tôi để tăng độ nổi tiếng cho chương trình.
Khách quan mà nói, lý lịch của tôi trong làng giải trí cũng không mấy phong phú, thuở mới vào nghề tôi từng đóng phim thần tượng dành cho giới trẻ, sau này may mắn được vào vai nữ chính trong bộ "Cơn mưa chưa ngừng" của đạo diễn Bạch. Từ đó bắt đầu hành trình khó khăn từ thần tượng trở thành diễn viên.
Trong số những màn đạn đen dày đặc, thỉnh thoảng có một hai bình luận hơi khác.
[Hạ Hạ đừng nhìn, đều là bình luận ác ý!]
[Mấy người mắng cô ấy thì cũng đừng lôi chúng tôi vào chứ ~]
Tuy nhiên, những bình luận này nhanh chóng bị nhấn chìm bởi vô số lời chửi bới.
Thú vị nhất là nhóm fan của Hứa Nguyện đã kêu gọi tất cả các nhóm fan thực tập sinh tẩy chay vai trò cố vấn chương trình của tôi ngay trong đêm.
[Chẳng lẽ mấy người muốn nhìn thần tượng của mình không có tí kiến thức diễn xuất nào mà đã xuất đạo rồi sao?]
[Đúng vậy, đến lúc đó kỹ năng diễn xuất vẫn chưa tiến bộ, vị trí xuất đạo cũng không có, nói không chừng còn bị cô ta trói buộc mà hút m áu mất!]
[Bánh răng định mệnh bắt đầu rỉ sét ...]
Vòng fan đang ồn ào và mọi người trong phòng quan sát đều rất tận hưởng điều đó.
"Nào, nào, Giang Giác Hạ, hãy xem lý lịch của cậu bé này..."
"The Birth of Acting" là một chương trình tìm kiếm tài năng sáng tạo, khác với những chương trình thông thường chủ yếu đánh giá khả năng ca hát và vũ đạo trên sân khấu, mục tiêu là chọn ra bảy ngôi sao đang lên trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình để thành lập một nhóm nhạc hạn định ra mắt.
Mùa đầu tiên là phiên bản dành cho nam, hầu hết đều là những diễn viên nghiệp dư được ekip chương trình lựa chọn từ sự giới thiệu từ các học viện diễn xuất, công ty giải trí, form đăng ký thử vai, v.v.
Dù chưa ra mắt nhưng một số người trong số họ có ngoại hình nổi bật đã thu hút được rất nhiều người hâm mộ sau khi đăng ảnh lên mạng.
Tôi nhìn qua 1001 bản lý lịch trước mặt.
[Ding!]
Khi lật đến một trang nào đó, hệ thống diễn xuất trong não tôi rung lên.
02.
Tin tốt: Tôi có hệ thống diễn xuất của riêng mình.
Tin xấu: Hệ thống hoạt động như âm phủ.
Hệ thống này chỉ có thể cho phép tôi nắm vững tất cả kiến thức và kỹ năng về gi ế t chóc.
Đây là lý do tại sao tôi đã bị ràng buộc bởi hệ thống này hơn một năm, bao của cải phú quý ngoài kia vẫn mãi chưa đến lượt tôi.
Có nữ minh tinh nhà nào cần năng lực này không?!!!!
03.
Hệ thống nhắc nhở đột ngột khiến tôi choáng váng.
Bản lý lịch trước mặt tôi ghi rõ họ và tên: "Hứa Nguyện".
Hoàn cảnh cùng kinh nghiệm được viết rõ ràng trên giấy, người này mất cha từ khi còn nhỏ và có một em trai, mẹ cậu ta duy trì cuộc sống gia đình bằng cách mở một cửa hàng nhỏ.
Cậu ta thông minh và nhạy bén từ khi còn nhỏ, từng được chọn đóng vai chính trong một quảng cáo sữa bột vì ngoại hình nổi bật.
Khi lớn lên thì theo học trường nghệ thuật, trường này tốn rất nhiều tiền và hiện là sinh viên năm cuối của một học viện diễn xuất.
Trong ảnh chính thức, cậu ta cao 1,89 m.
Phong cách này quả thật rất phù hợp với cảm giác tươi mới, tóc đen, đeo kính gọng đen, hơi che đi đôi lông mày sắc sảo và đôi mắt đầy sao, khuôn mặt hơi bất đối xứng nhưng vẫn đẹp trai.
[Sao vậy? Trời sinh ra làm diễn viên?] Tôi bối rối hỏi hệ thống.
[Bệnh nhân mắc hội chứng superandrogen "Hội chứng Hyperandrogenic từng được coi là gen tội phạm ở nước ngoài, ám chỉ hội chứng bất thường nhiễm sắc thể giới tính, còn được gọi là hội chứng XYY. Sự phát triển tâm lý nhân cách của các em rất dễ bị ảnh hưởng bởi những tác động xấu, lệch lạc nhân cách, đạo đức và luân lý thờ ơ, thậm chí có thể dẫn đến bạo lực, tội phạm hoặc rối loạn tâm thần."]
À cái này.
Tôi: [Thật hay giả vậy ...]
Hệ thống: [...... là thật]
"Nhưng, đây cũng học thuyết từ mấy năm mà thôi? Chẳng phải đã bị bác bỏ từ lâu rồi sao?"
Tôi vô thức gấp một góc sơ yếu lý lịch lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Không lẽ sau này cậu ta sẽ đi g i ế t người?"
"Hạ tỷ này, sớm vậy đã nhìn trúng người rồi sao?"
Phó đạo diễn chương trình vui vẻ ngồi xuống cạnh tôi:
"Người này, hiện tại độ nổi tiếng khá cao, quả thực có chút tinh tướng nha!"
Tôi còn chưa kịp phản ứng, âm thanh máy móc lạnh lẽo trong đầu tôi khẽ dao động.
[Xác suất cậu ta g i ế t ai đó trong tương lai là 99%. ]
04.
Mãi cho đến khi tới phần giới thiệu bản thân cũng như phần chọn đội, tôi mới tỉnh táo trở lại.
Bởi vì có khoảng chục người hướng dẫn nên họ được chia thành các đội, mỗi đội từ bảy đến mười hai người.
Dù khả năng diễn xuất của tôi chưa được công nhận nhưng vì tôi có tôi ở đây, ống kính quay tôi rất nhiều nên khá nhiều thí sinh đã chọn về đội tôi.
Có chín thực tập sinh trong đội của tôi, một vài người trong bọn họ có lượt fan trên mạng còn không quá 50 người.
"Vậy, lần đầu tiên biểu diễn trên sân khấu, mọi người nghĩ thế nào?"
Tôi không dựa vào độ nổi tiếng để xử, chỉ đứng tại phòng tập mà hỏi xem họ nghĩ gì.
Tiểu Dịch, một nam sinh có mái tóc màu hạt dẻ và luôn mỉm cười đề nghị:
"Hay là - chúng ta một vở kịch nhỏ về thanh xuân đi? Giống như kiểu bộ phim đầu tiên mà chị Giang Giác Hạ đóng đó, "Lâu đài nhịp tim của Doki"?" ????????
Thân là tiền bối, bị bọn họ lật lại quá khứ đen tối của chính mình thì cũng chỉ có thể sắc mặt không đổi mà cười mỉm.
"Hiện tại diễn như vậy, có hơi lỗi thời." Tôi kiên quyết từ chối.
Mà việc phân vai cũng rất khó, nam một, nam hai, nam ba, .... nam chín.
"Hay là làm thể loại huyền nghi (*) đi, như "Mưa lớn chưa tạnh". Hứa Nguyện phát ra âm thanh vô cùng bình tĩnh, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cậu ta.
(*) Huyền nghi: là thể loại ngôn tình có yếu tố trinh thám.
Bất cứ ai tiếp xúc với cậu ta qua mười phút đều có thể nhanh chóng phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ ở cậu mà khó có thể bỏ qua.
Tính cách của Hứa Nguyện có thể gọi là lạnh lùng, thậm chí còn không nói lời nào trong phần chào hỏi.
Vì được hệ thống nhắc nhở nên tôi đã âm thầm quan sát cậu ta ngay từ đầu.
Các khớp tay rõ ràng, móng tay được cắt rất ngắn, các đường nét trên lòng bàn tay bị đứt gãy bởi một số đường thẳng lộn xộn, như thể bị cắt nhiều lần bằng một dụng cụ sắc nhọn nào đó.
Khi nói chuyện với mọi người, cậu tay không nhìn họ, dường như đang đối mặt với khoảng không, cúi đầu dùng con dao giấy mỏng manh gọt một quả táo.
Chiều rộng của vỏ táo vẫn nhất quán trong suốt.
"Quả thực, gần đây phim về huyền nghi đang khá nổi ......"
"Chị Giác Hạ, chị có thể mời đạo diễn Bạch Ngọc làm trợ diễn được không?"
"Nhưng cụ thể là diễn cái gì? Hay chọn vài đoạn thú vị từ các bộ phim tội phạm kinh điển đi?"
Sau một hồi im lặng, mọi người bắt đầu thảo luận với nhau, một vài học sinh táo bạo bắt đầu đề xuất những loại trợ giúp mà họ có thể tìm để nâng cao hiệu quả hoạt động.
Hứa Nguyện nghiêng đầu và cau mày như thể cảm thấy ồn ào.
Tiểu Dịch đột nhiên vỗ đầu:
"Này, khán giả hầu như không có hứng thú với những đoạn phim nước ngoài đó, bằng không chúng ta thử chuyển thể một vụ án trong nước mà mọi người đang chú ý đến đi - Tôi nhớ hồi nhỏ tôi thường thấy rất nhiều vụ án còn ám ảnh tôi đến tận bây giờ ....."
"Ừ, khi còn học cấp hai, tôi đã xem "Cậu bé mặc áo đỏ" và những thứ tương tự. Nó làm tôi sợ đến mức buổi tối không tài nào ngủ được."
"Bất quá, nếu muốn cả nước có thể tìm lại được bóng ma tuổi thơ, hẳn không phải là những thứ như này chứ?" Tiểu Dịch nói xong, mọi người liền nhìn nhau khó hiểu, những thanh niên tầm hai mươi tuổi này đều đồng thanh nói ra một câu trả lời giống nhau — ngân uyên án.
05.
"Ngân Uyên án" không phải là vụ án chưa được giải quyết, kẻ sát nhân đã bị bắt từ lâu, thông tin đầy đủ đều có thể tìm thấy trên Internet nên tôi đã cố gắng không sử dụng hệ thống.
Kể từ trường hợp trước, tôi đã trở nên cảnh giác với nó hơn.
Theo thông tin được công bố, Ngân Uyên ban đầu là chỉ một thị trấn vô danh ở phía bắc, thậm chí nó còn không có thứ gì có thể gọi là đặc sản.
Trong những năm đầu, khu vực địa phương bị chi phối bởi ngành công nghiệp nặng và hầu hết cư dân đều là công nhân chuyển đến từ nơi khác.
Vụ án lần đầu tiên được phát hiện cách đây 15 năm khi một nữ công nhân trong căng tin của nhà máy đi làm về và phát hiện con mình không có ở đó.
Vốn dĩ là chuyện thường ngày vì bọn trẻ không thích ở nhà mà thường tụ tập chơi bên ngoài.
Thông thường, phải đợi đến giờ ăn tối, khi gia đình nào cũng hét toáng lên ở nơi chúng thích chơi thì lũ trẻ mới đổ mồ hôi đầm đìa vì chơi mà chạy về.
Tuy nhiên, nữ công nhân này mới cùng gia đình chuyển đến đây, không quen biết hàng xóm nên rất lo lắng và ngay lập tức ra ngoài tìm con.
Nhưng khi tìm kiếm và hỏi thì mọi người đều nói rằng họ chưa từng nhìn thấy nó trước đây.
Gia đình ngày càng hoảng loạn, thậm chí còn đi tới một nhà ga xa xôi.
Ở đây, họ đã phát hiện ra một chiếc giày trắng của con mình, điều này đã mở ra bức màn về vụ án trẻ em mất tích kéo dài hàng thập kỷ ở Ngân Uyên.
Trước đây, trẻ em dưới 14 tuổi thường xuyên biến mất ở địa phương, phần lớn là những đứa trẻ có mâu thuẫn với gia đình, hoặc là những "đứa trẻ rắc rối" nổi danh.
Vì vậy, ban đầu chúng thường bị cha mẹ coi là "bỏ nhà đi trong cơn tức giận", "không học hành mà đi theo xã hội đen".
Thậm chí còn có một hai đứa trẻ đã để lại những lá thư và lời nhắn chia tay ở nhà trước khi lên đường.
Lúc đó, bọn trẻ biến mất rất nhiều khiến các bậc phụ huynh ở đây cũng rất lo lắng, thậm chí có người còn nói rằng họ sẽ không bao giờ được thấy con mình nữa.
Ban đầu, sự việc xảy ra lẻ tẻ nên không được mọi người chú ý.
Dần dần, một số phụ huynh cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã không tiếc công mà đi tìm kiếm khắp nơi.
Vì phần lớn trẻ em mất tích là con trai nên người ta thường cho rằng chúng bị bọn buôn người bắt cóc, những đứa lớn hơn có lẽ bị bán đi làm việc ở mỏ than đen, chỉ cần đi từ mỏ này sang mỏ khác là họ luôn có thể tìm thấy con mình ...
Do đó mà rất ít phụ huynh báo công an
Sau khi cha mẹ của "cậu bé giày trắng" trình báo tội ác, rất nhiều phụ huynh cũng lần lượt tìm đến, vụ án giết người hàng loạt quy mô lớn này cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng.
"Lúc đó tôi còn nhỏ, khi đang ăn tối thì vô tình nghe được vụ này trên kênh pháp luật, sau đó liền nôn mửa..."
Một số thí sinh sắc mặt tái nhợt, như thể đang hồi tưởng lại những ký ức không mấy tốt đẹp.
Tiểu Dịch vỗ vỗ vai người đàn ông an ủi: "Đừng lo lắng, kẻ giết người đã bị trừng phạt rồi."
Ai đã xem chương trình đó sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng kinh khủng kia.
Cảnh sát địa phương đột nhập vào nhà của kẻ sát nhân và phá cửa xưởng của hắn, họ liền tìm thấy những con búp bê bằng vải vụn với nhiều kích cỡ khác nhau, được trưng bày khắp bức tường.
Vì kinh hãi nên đã có người lùi lại và đụng ngã một con rối cao bằng nửa người đàn ông.
Đầu con rối không trụ nổi đã rơi xuống.
Tuy nhiên, âm thanh rơi xuống không hề nhẹ mà giống như có thứ gì đó cực kỳ rắn chắc va vào sàn nhà.
Sau khi lật phần dưới của con búp bê lên, liền có thể thấy rõ một hộp sọ nhỏ.
06.
"Này, Giác Hạ? Cậu đang đi công tác ở đâu vậy? Sao đột nhiên lại gọi cho tôi?"
Giọng của một nhà biên kịch kim bài trong ngành vang lên trong trường quay:
"Cậu không biết là vì kịch bản mới mà chúng tôi đều bị đạo diễn Bạch cho trải nghiệm cảm giác đau đớn vô cùng, hiện tại liền thấu hiểu được nỗi đau thể xác của cả nhân vật luôn rồi ...."
Tôi vội nói: "Tôi đang ghi hình một chương trình. Muốn tìm một cuốn sách .... giống cảnh cao trào trong 'Mưa to'."
"Chương trình diễn xuất sao?"
Tên biên kịch kia cười vô cùng hả hê: "Đúng là chủ đề nóng nha, được rồi, tôi sẽ viết một cái cho cậu."
"Tôi là người hướng dẫn, không cần sắp xếp nhân vật cho tôi, tôi không biểu diễn chính thức."
"Đội của cậu có bao nhiêu người?"
"Chín chàng trai..."
Tôi xoa xoa thái dương: "Phần diễn biến không cần quá khoa trương, miễn đặc sắc là được."
Biên kịch còn chưa kịp kêu lên, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đầu bên kia điện thoại:
"Cô đang dùng biên kịch chuyên dụng của tôi để làm vội làm vàng cho cô, tiền nhuận bút thì tính thế nào?"
"Giám đốc Bạch."
Tôi cười tinh nghịch, thể hiện sự nổi tiếng của mình trong vòng mà không để lộ dấu vết nào:
"Lịch trình của tôi đã dành sẵn cho bộ phim mới của anh. Nhân tiện, hãy đến xem phim vui vẻ khi có thời gian nhé."
Bạch Ngọc cười cười nói: "Không bỏ sót một vấn đề nào, mọi người đều đang xem."
Tôi tắt loa ngoài và quay nhẹ để tránh bị camera khắp nơi ghi lại:
"Đội của chúng tôi muốn diễn thể loại huyền nghi, nhưng không hiểu sao lại có hơi..."
"Lo lắng?"
Tôi cắn nhẹ môi, lắc đầu và nhận ra đối phương không thể thấy được: "Không, là hưng phấn."
Nhà biên kịch vàng quả không phải là hư danh, chỉ trong một đêm đã gửi ngay một kịch bản dài hẳn ba trang vào gmail của tôi.
Vì đây là một chương trình tạp kỹ nên kịch bản đã được viết ngắn nhất có thể.
"Đỉnh điểm là cuộc đối đầu giữa kẻ sát nhân và một cậu bé bị sát hại - à, cậu bé này mới 10 tuổi, vốn dĩ đang tìm kiếm người bạn đã mất tích mấy ngày của mình. Hiện tại tuổi tác mọi người đều không phù hợp để diễn vai trẻ con, nên tôi có một đề xuất, là mấy đứa trẻ con sẽ làm từ con rối, ta sẽ điều khiển cơ thể của chúng. Với phân cảnh bố trí như trên, đây cũng là chút ảo tưởng cuối cùng của cậu bé bị hại."
Sau khi giới thiệu các phân cảnh cơ bản, tôi không khỏi có chút xúc động khi nhìn những dòng sau cùng của phân cảnh trên.
Không hổ là bậc thầy trong ngành, dù làm gấp nhưng vẫn cho ra một kịch bản chỉn chu như vậy.
Sau khi vụ án được giải quyết, mọi người đều kinh hoàng khi tìm thấy 19 thi thể, nhưng đối với những người không liên quan đến vụ án thì đó cũng chỉ là một con số.
Có nhiều chi tiết chân thực và tàn khốc được bọc trong những bong bóng đầy màu sắc thơ mộng, tựa như do chính những đứa trẻ ấy thổi ra.
"Đây chính là cảm giác mà chúng ta cần thể hiện ra, không nhất thiết phải một mực kinh khủng hay khiến người xem sợ hãi."
Tôi nhìn quanh rồi nói: "Chúng ta đang phỏng theo một vụ án có thật nên cần một thái độ cực kỳ nghiêm túc, không được cợt nhả hay cười cợt. Ai tình nguyện đóng vai chính hoặc là sát nhân?"
Các học viên đều co rúm lại như chim cút trong tuyết, cúi đầu không nói gì.
Tôi chỉ có thể cổ vũ những người nghiệp dư này: "Hai nhân vật này có nhiều cảnh quay nhất".
Hứa Nguyện ở trong góc xoay xoay ngón tay hai lần, trên trán nổi lên những đường gân mơ hồ, hắn vẫn không nhìn thẳng vào người: "Tôi cao nên không thể đóng vai nam chính, tôi đóng vai sát nhân."
Có người sẵn sàng lên tiếng đầu tiên thì mọi chuyện phía sau liền dễ dàng hơn.
Thực tập sinh Tiểu Dịch được giao vai cậu bé, cuối cùng chỉ có cậu ta mới cởi bỏ chiếc mũ đội đầu của mình.
Các thực tập sinh khác cũng lần lượt chọn những con búp bê khác nhau.
"Đừng mắng đạo cụ của sư phụ, trận này của chúng ta thực sự rất phức tạp..."
Dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn hy vọng nó sẽ hoàn hảo khi tôi lần đầu dẫn đội với tư cách là người hướng dẫn diễn xuất.
Buổi diễn tập đầu tiên đã sớm đến. Cảnh đầu tiên là một số lượng lớn bong bóng được thổi lên bằng máy thổi.
Hứa Nguyện lên sân, cậu ta mặc bộ quần áo cũ của người bán thịt, một chiếc tạp dề đã được giặt sạch để không nhìn ra màu sắc ban đầu của nó và đôi ủng màu đen.
Tuy nhiên, cậu ta lại trông không giống một kẻ g i ế t người mà mọi người nghĩ đến, thậm chí vẻ đẹp trai u ám của anh ta cũng trở nên tầm thường.
"Không mua thì đừng chạm vào, lát nữa tôi còn bán."
Tôi sững sờ một lúc, điều này khác với lời thoại trong kịch bản!
Tiểu Dịch, người đang mặc bộ đồ búp bê Grizzly Bear, rõ ràng là choáng váng trước sự thay đổi đột ngột này, nhưng lúc này cậu ấy không có lời thoại nên đành tiếp tục ôm bộ đồ bóng đầy màu sắc ở một bên ra vẻ chơi đùa.
C ắ t thịt.
Lóc xương.
Đóng gói.
C ắ t thịt.
Lóc xương.
Đóng gói.
Hứa Nguyện làm việc một cách máy móc trên thớt khổng lồ tưởng tượng, trông mệt mỏi như thể đã phải g i ế t cá liên tục trong 30 năm.
Kẻ sát nhân trong Ngân Uyên án là một người bán thịt, nghe nói hắn đã làm việc ở đó hơn 20 năm, trước khi bị bắt, nhiều người hàng xóm còn cho rằng hắn là một người lương thiện, tuy khuôn mặt hơi lạnh lùng nhưng lại có một trái tim ấm áp.
Sau khi vợ bỏ đi theo người khác, ông ta vẫn một mình vất vả nuôi con.
"Con d a o nên áp sát vào xương, điều này giúp tiết kiệm công sức và dễ dàng hơn." Hứa Nguyện hơi cúi đầu và nói gì đó với không khí.
"... Mọi chuyện là như thế này."
Anh có chút không kiên nhẫn: "Không có lý do gì cả."
Tiểu Dịch vỗ nhẹ vào quả bóng thêm vài lần rồi lúng túng chạy đến quầy hàng. "Chú ơi, mẹ cháu bảo cháu mua hai cái chân giò lợn."
"Muộn như vậy?"
Hứa Nguyện ngước mắt lên nói: "Hiện tại không có, đợi một lát."
"Được ạ ......"
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu: "Hôm qua tuyết rơi lạnh quá. Hôm nay mẹ nói sẽ hầm móng giò cho chúng ta ăn."
Hứa Nguyện không trả lời, hiển nhiên không có hứng thú nói chuyện với một đứa trẻ mấy tuổi.
"Chú, chú có thấy Tiểu Huy quanh đây không? Cậu ấy là bạn tốt của cháu, nhưng cháu đã không gặp cậu ấy mấy ngày rồi ..."
"Không thấy."
Quả cầu gấu xám nhỏ lăn xuống: "Chú ơi, cháu còn chưa nói cậu ấy trông như thế nào mà."
Hứa Nguyện dùng giẻ lau thớt rồi từ từ ngẩng đầu lên: "Còn một ít chân giò lợn nữa, cậu đi lấy với tôi."
07.
Nhìn những con rối nhảy múa trên sân khấu, tâm tôi có hơi không tập trung.
Các học viên đều đã kiệt sức vì luyện tập đến tận khuya.
Mặc dù vậy, đây không phải là điều để khoe khoang, xét cho cùng, lợi tức đầu tư vào ngành này quá cao, nên nếu phàn nàn chỉ vì một chuyện như vậy thì không đánh.
Những người còn lại đang ngồi hoặc nằm, và tôi thoáng thấy Hứa Nguyện - anh ta đang rửa tay liên tục ở bồn rửa.
Tôi không nhịn đượci đánh thức hệ thống s á t n h â n trong cơ thể mình: "Mặc dù tính cách của hắn có chút kỳ quái, nhưng hắn nhất định sẽ giết người sao? Không phải vẫn còn có 1% cơ hội sao?"
Hệ thống đang định trả lời thì bị gián đoạn, Hứa Nguyện tắt vòi nước rồi bước tới.
"Chị Giác Hạ, chị không mệt à?"
"Vẫn tốt ......"
Không hiểu sao tôi cảm thấy một cảm giác áp bức kỳ lạ: "Khi diễn xuất, cậu có cảm giác tín nhiệm rất mạnh. Coi bộ cậu khá hiểu về vụ án này nhỉ?"
Hứa Ước không trả lời mà hỏi: "Sao chị lại hỏi như vậy?"
"Bởi vì mấy lời thoại cậu đổi ... quả thực rất giống với những gì hung thủ sẽ nói."
Anh ta ngồi cạnh tôi, đôi lông mày sắc sảo bị mái tóc rối bù làm dịu đi, trên người có mùi xà phòng rất nhẹ: "Chính là thế."
"Tôi nhìn sơ qua lý lịch, thấy cậu cũng không phải là người vùng Ngân Uyên."
Hứa Nguyện: "..."
Anh ta quả thực rất tẻ nhạt, tôi phải cố gắng hết sức để tạo ra tài liệu cho tổ ekip còn quay chụp: "Làm thế nào mà cậu lại nảy ra ý tưởng tham gia chương trình?"
Về mặt lý thuyết, trong phần này, các thí sinh thường nước mắt lưng tròng mà kể về ước mơ cũng như mức độ yêu thích về diễn xuất của mình.
"Cần tiền."
Hứa Nguyện trực tiếp nói: "Em gái tôi bị ốm".
"... Cậu không thích biểu diễn à?"
"Không ......"
Hứa Nguyện có vẻ thực sự bối rối: "Biểu diễn và nói dối rất giống nhau. Cũng giống như Tiểu Huy và những đứa trẻ khác, cuối cùng họ đều c h ế t vì đắm chìm vào màn trình diễn của kẻ s á t n h â n."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, thậm chí hệ thống trong não tôi cũng đang nhấp nháy vì phấn khích.
"Bọn họ còn quá nhỏ. Một số trẻ 5, 6 tuổi không phân biệt được giữa thực tế và tưởng tượng."
Trên sân khấu sáng rực, Hứa Nguyện bình thản nói: "Ai có thể phân biệt được?"
Sau khi anh ta rời đi, tôi nhanh chóng mở hệ thống ra, nó vẫn hiển thị rõ ràng - "Xác suất giết người của Hứa Nguyện là 99%."
"Hệ thống mau tra giúp tôi tư liệu kỹ càng hơn về Ngân Uyên án được không? ... Những thứ này không thể xem trên mạng!"
m thanh máy móc của hệ thống có chút hững hờ: "Có thể"
"Sao không nói sớm hơn!"
Tim tôi đập thình thịch: "Tôi cần chút cảm giác sợ hãi khi diễn tập ..."
"Không phải cô không sợ tôi, còn hạ quyết tâm không sử dụng hệ thống rồi sao?"
M ẹ kiếp, tôi mới không sợ!
Nếu tôi thực sự muốn làm chuyện xấu, tôi sẽ trực tiếp đi gặp cảnh sát Cố mà đầu thú.
Tôi hung tợn nói: "Tôi có thể yêu cầu phá hệ thống cho tôi chứ?"
.........
"Tìm kiếm thông tin liên quan đến Ngân Uyên án"
Lần này, rất nhiều hình ảnh máu me không được mã hóa hiện ra, may mắn thay, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng và nhìn chúng với khuôn mặt tái nhợt.
"Được rồi"
Tôi xoa xoa huyệt thái dương: "Có điều gì đó không ổn với những báo cáo này ...Ý tôi là, tại sao ngày mất tích của những nạn nhân này về cơ bản lại không khớp với ngày họ chết?"
Có cái chỉ cách nhau vài ngày, có cái cách nhau vài tháng, thậm chí có cái cách nhau lâu nhất là hơn chín tháng.
"Nếu họ chỉ đơn giản là bỏ đi thì sẽ bị gia đình tìm thấy trong vòng vài ngày. Suy cho cùng, một đứa trẻ không có tiền và giấy tờ thì làm sao có thể tự mình chạy xa được ..."
Nói cách khác, những đứa trẻ mất tích này ít nhiều đã ở lại nhà của kẻ s á t n h â n một khoảng thời gian trước khi chết.
Tại sao không bỏ chạy?
Tại sao không tìm kiếm sự giúp đỡ?
Hứa Nguyện rốt cuộc vì cái gì mà lại ám chỉ rằng mình có thể biết được chân tướng sự việc?
Phản ứng đầu tiên của tôi là gọi cho cảnh sát Cố, nhưng sau đó tôi nhanh chóng nhận ra rằng thật quá đột ngột khi hỏi ông ấy về một vụ án đã được giải quyết nhiều năm vào đêm khuya.
"Hệ thống, tìm kiếm ... hội chứng Stockholm."
"Ding! Mở khóa mục nhập: Hội chứng Stockholm. Còn được gọi là phức hợp con tin hoặc hội chứng con tin, đề cập đến các triệu chứng khi nạn nhân có tình cảm với tội phạm hoặc thậm chí là giúp đỡ tội phạm. Cảm xúc này khiến nạn nhân hình thành nên ấn tượng tốt và dần phụ thuộc vào, còn có thể giúp đỡ người phạm tội."
Cái này đã được phát hiện từ lâu, thông tin cũng không hiếm nên điểm tích luỹ của hệ thống chỉ tăng thêm một điểm.
Không có hy vọng mở khóa các chức năng khác của hệ thống ... tôi lặng lẽ thở dài, nhắm mắt lại, tựa người vào ghế sofa trong phòng khách rồi chìm vào một giấc mơ đen ngọt xen lẫn.
08.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày quay phim cho buổi biểu diễn chính thức.
Tuy nhiên, ngay khi đội chúng tôi chuẩn bị lên sân khấu, ngồi cạnh tôi, một nhà soạn kịch dày dạn kinh nghiệm đột nhiên lên tiếng:
"Cô Hạ này, nếu cô đã chọn vở kịch như vậy, sao không thể hiện chút tài năng của mình với khán giả?"
Tôi: "... Việc này không có trong kịch bản."
"Đúng vậy, Cô Hạ à, khán giả rất muốn nhìn thấy cô trên sân khấu đó."
Khán giả tự nhiên bắt đầu la ó đúng lúc. Tôi liếc nhìn về phía đạo diễn chương trình, vẫn giữ nguyên nụ cười:
"Các thực tập sinh đã chuẩn bị cho buổi biểu diễn hôm nay từ rất lâu rồi. Để không ảnh hưởng đến đánh giá của khán giả, tốt hơn hết là đợi họ biểu diễn xong rồi tôi mới xin lời khuyên."
Những màn biểu diễn ngẫu hứng là một thử thách quá lớn đối với một người bình thường như tôi!!
Đoàn làm phim chỉ muốn hy sinh tôi để có được rating cao!!!
Trong giai đoạn dàn dựng sân khấu, tôi kiểm tra điện thoại liền thấy một trang web đã rò rỉ các clip của chương trình - với nhạc nền vui nhộn và rất nhiều tiếng cười có sẵn bồi vào nụ cười khô khan của tôi.
"Giang Giác Hà bị chất vấn công khai trong chương trình..."
Một blogger cũng hào hứng gõ chữ: "Cho dù hôm nay studio của cô ấy có đến gửi thư luật sư cho tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ xóa video này! Hãy đặt sự bảo vệ cho video trên!"
Tôi tắt màn hình điện thoại, ngập ngừng bấm vào hệ thống diễn xuất.
Hệ thống: "Phải chăng muốn trực tiếp sử dụng góc nhìn của hung thủ Ngân Uyên án?"
Tôi cau mày, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng động lớn - dường như nó phát ra từ khán giả!
Các nhân viên an ninh chen vào ngay lập tức, nhưng sự hoảng loạn của đám đông đã khiến họ không cách nào ngăn cản.
Người phát ra thanh âm là một đôi vợ chồng già tóc bạc trắng, có lẽ vì tuổi tác của họ mà nhân viên bảo vệ đã không lục soát kỹ càng, thứ mà người chồng lấy ra từ trong túi vải là một con dao rựa dưa hấu dài bằng cánh tay. Bà vợ không mang theo d a o nhưng lại nguy hiểm gấp trăm lần.
Khán giả la hét và lùi lại, tạo ra khoảng không xung quanh họ.
Tuy nhiên, nó quá hẹp khiến mọi người bắt đầu dẫm đạp lên nhau.
Người chồng bất giác vung dao khiến không ai dám lại gần.
Người vợ chậm rãi bước về phía sân khấu, bà đã già đến mức không thể phân biệt được tuổi tác, trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng tay của bệnh viện.
"Hứa Nguyện. Đừng nghĩ đổi tên hay phẫu thuật thẩm mỹ thì tao sẽ không nhận ra mày."
Giọng bà ta yếu ớt, khung cảnh đột nhiên rơi vào im lặng:
"Cho dù tao có làm ma cũng sẽ không bao giờ quên ... Đi ra. Đi ra!"
Phản ứng của Hứa Nguyện trong phòng chuẩn bị vừa vặn được chiếu trên màn hình, anh ta cụp mắt xuống, gân xanh trên mu bàn tay cầm d a o chống đỡ lộ ra.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Các nhân viên xung quanh hoảng hốt hỏi, tôi không ngờ trong lần biểu diễn đầu tiên lại xảy ra biến cố như vậy, trực tiếp đi vào phòng chuẩn bị.
Nhưng lại tình cờ gặp Hứa Nguyện đang đi ra ngoài hành lang.
Anh ta trông rất tức giận và đi thẳng lên sân khấu mà không nhìn tôi.
"Hứa Nguyện! Cảnh sát đoán chừng đều đang tới, hiện trường sẽ được kiểm soát ngay lập tức, cậu còn tính làm gì?"
Anh ta không quay đầu, cứ thế đi xuyên qua hành lang sân khấu.
"Là các người không chịu để tôi đi mà tiếp tục hủy hoại cuộc đời tôi"
Anh ta đá văng một cái ghế, máy quay vẫn còn nên câu chữ rõ ràng hơn bao giờ hết:
"Con trai mấy người đã c h ế t, mấy người muốn c h ế t mà không được thì đi tìm nó chứ tìm tôi làm gì?"
Người chồng không nói nhiều, chỉ xông tới c h é m.
Hứa Nguyện lùi lại vài bước và nói: "Nếu ông g i ế t tôi, ông sẽ không khác gì kẻ s á t n h â n đã g i ế t con trai ông."
Người vợ nói: "Chúng tao là báo thù. Một đứa trẻ tâm địa độc ác như mày đáng bị bóp cổ cho c h ế t từ khi mới sinh ra!"
Người chồng nói: "Không có gì để nói với một đứa trẻ là kẻ g i ế t người".
"Đúng vậy, tôi là con của một kẻ s á t n h â n, đây là lý do khiến tôi đáng c h ế t sao?"
"Vậy không lẽ con trai tao đáng c h ế t?"
Giọng nói của người phụ nữ khàn khàn đến đáng sợ: "Lúc đó thằng bé mới mười tuổi, nếu còn sống, chắc chắn phải lớn hơn mày hai tuổi! Tại sao cha mày không g i ế t c h ế t mày luôn đi?"
Tôi nhớ được có một tư liệu của Ngân Uyên án nói rằng kẻ sát nhân có một đứa con trai.
Con của kẻ s á t n h â n mang gen siêu nam (*)
(*) hội chứng "siêu nam" (XYY) thường có ngoại hình và tính cách khác người, theo nghiên cứu từ các nhà khoa học là có nguy cơ có hành vi phạm tội.
09.
"Bùm!"
Con dao dưa hấu phát ra tiếng động lớn khi va chạm với một vật bằng sắt nào đó.
Hứa Nguyện lấy cây đạo cụ để chặn con dao rựa đang lao tới, lượng khán giả ngày càng thu hẹp lại bắt đầu bàn tán về nó.
"Cmn ... không ngờ anh ta lại là con của một kẻ s á t n h â n ..."
"Theo tôi thì người có tiền án như này thì có ba đời cũng không được vào làng giải trí!"
"Đúng vậy, không kiểm tra lý lịch sao?"
"Bang!"
Âm thanh thứ hai lớn đến mức màng nhĩ của mọi người như nổ tung, được một lúc, những người mặc thường phục trong đám đông tràn vào để ngăn tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Lúc này Hứa Nguyện đã bị chém mấy nhát, trên mặt không buồn cũng chẳng vui, thậm chí còn không có cảm giác đau đớn.
Cặp vợ chồng nhanh chóng bị chế phục.
Tình hình đột ngột này khiến mọi người nhất thời không nói nên lời.
"Chị Giác Hạ ... chị ổn chứ?"
Tiểu Dịch cũng bối rối.
Việc ghi hình chương trình cũng bị dừng lại.
Chúng tôi đợi ở hậu trường hơn một giờ và một số khán giả đã rời đi.
Tuy nhiên, các nhà tài trợ rõ ràng rất không hài lòng với sự việc này và phải mất một thời gian dài họ mới đến giải cứu tôi.
"Chị Hạ này, Hứa Nguyện dù sao cũng là học sinh trong đội của cô, hiện tại cậu ta đã bị bắt đi lập biên bản. Chuyện này không thể giấu được ... Chúng ta cũng đều đã biết về lai lịch của cậu ta, nhưng về sau lại được nhận nuôi, kể cả tên và mọi thứ đều đã đổi ...."
Phó đạo diễn bày ra không ít dáng vẻ mà nói chuyện với tôi:
"Buổi diễn tiếp theo nếu không có cậu ấy thì e rằng không thể biểu diễn được. Cô có thể giúp đỡ cậu ấy với tư cách là người hướng dẫn không, việc biên tập chỉ có thể làm theo buổi trước."
Phí quảng cáo đã trả, cũng không thể vạch mặt nhau hay tạm dừng chương trình.
"Được rồi, việc quay chụp vẫn là quan trọng."
Tôi vốn đang chuẩn bị biểu diễn ngẫu hứng, nên nhờ thợ trang điểm nhanh chóng sửa lại lớp trang điểm.
Tôi nhắm mắt lại, bấm vào hệ thống trong đầu. "Màn diễn này sẽ được nhiều người xem qua màn ảnh. Ngân Uyên án vẫn chưa kết thúc..."
Những người có thể thoát ra, hoặc những người không thể, đều sẽ nhìn chằm chằm vào cách giải thích của tôi về kẻ s á t n h â n.
"Hệ thống, tôi muốn đi vào góc nhìn của kẻ s á t n h â n Ngân Uyên án."
10.
Có một cảm giác nhờn nhờn trên đầu ngón tay của tôi.
Dầu trơn phủ toàn bộ bàn tay.
Tôi lau tay thật mạnh vào miếng giẻ, nhưng vẫn không bớt chút nào, vì miếng giẻ đã bẩn lắm rồi.
Khi cúi đầu đeo găng tay, tôi cảm thấy tầm nhìn trước mặt rất tối - hóa ra thị lực mắt trái của tôi hình như có vấn đề, luôn có những cụm vệt đen.
"Đi đi, đừng ở đây can thiệp vào việc của tôi."
Cạnh chân tôi có một miếng thịt, tôi dùng sức dụi mắt nhưng vẫn không nhìn rõ, theo trực giác, tôi lấy chân đá đá nó.
"Bố ... mẹ đâu? Con đói quá ..." Miếng thịt không biến mất như thường lệ mà quấn vào nhau.
Khi nhắc đến "Mẹ", tôi lại càng tức giận hơn, đó không phải là miếng thịt ngon, không biết từ lúc nào đã bắt đầu có mùi hôi nồng nặc.
"Biến đi!" Sự quấy rối cuối cùng cũng dừng lại, thế giới trở lại thanh tịnh.
Tuy nhiên, làm việc rất mệt mỏi, còn phải uốn, cắt thịt liên tục khiến cột sống, thắt lưng của tôi đau nhức.
Tôi chợt nhận ra rằng việc các nạn nhân đều là trẻ em hoàn toàn là do yếu tố sinh lý và khách quan của kẻ s á t n h â n.
Với cơ thể và thị lực như vậy, gần như không thể tấn công thành công bất kỳ người trưởng thành nào.
Những miếng thịt vạm vỡ, những miếng thịt hung dữ, những miếng thịt ồn ào... hầu hết các loại thịt đều toát ra mùi khó chịu, chua lè khó ngửi, luôn khiến người ta khó thở khi trộn lẫn vào đó.
Bên trái sân khấu, cạnh hàng thịt có một chiếc radio hỏng một nửa phát ra âm thanh vừa phải.
"Rè rè ... Đã có rất nhiều vụ mất tích trong thành phố ...... Rè rè. ......Xin hãy trông chừng con cái của bạn ............"
"........... Chuyên gia ............ làm sao họ xem ..."
"Chúng ta đọc về một nhóm tội phạm trong sách tâm lý tội phạm ... những kẻ coi con người khác là..."
"Một đồ vật, một công cụ hoặc một sinh vật thấp hơn chúng."
"Rè rè rè rè ..."
Tôi cáu kỉnh lau trán, khiến mặt mình nhờn bóng:
"Chúng ta cần mua thêm hàng. Chúng ta lại hết thịt rồi."
"Đang diễn cái gì vậy?"
Chương trình đặc biệt cắt bỏ một số cảnh để thể hiện sự nghi ngờ của khán giả: "Không có cảm giác giống kẻ s á t n h â n chút nào".
Một khán giả nam nghiêm túc nhận xét: "Tôi thường xem rất nhiều phim. Sát thủ biến thái thường thích nghe nhạc cổ điển, lắc đầu và cười quái dị..."
Nhưng tôi không biết tất cả điều này.
Sân khấu cách tôi rất xa.
Những con búp bê nhảy tới trước mặt tôi.
Chẳng mấy chốc tôi đã để mắt tới món thịt mới.
"Chú ơi, ở đây thật sự có chân lợn à ..."
Ánh đèn thay đổi, đường ray bên cạnh đoàn tàu bừng lên ánh sáng trắng bạc.
Kẻ s á t n h â n trên sân khấu đã đánh vào vai trái con búp bê.
Con búp bê bắt đầu bỏ chạy và trốn.
Đêm đến, tôi gần như mù, mọi thứ đều mờ ảo.
Và trước mặt tôi, xác sống khập khiễng, cố gắng chạy vào rừng.
"Đi ra ngoài ......"
"Chỉ cần giữ bí mật giữa tao và mày ... đừng nói cho ai biết."
"Nếu mày không nghe lời, tao sẽ đến nhà mày ... sau đó... tao sẽ giết cha mày, mẹ mày ... và em trai mày ... Tao thậm chí có thể nhìn thấy bàn chân của mày."
Tiếng đá rơi.
Tôi đi về hướng đó.
"Mày vẫn chưa ra à?"
Ký ức tương tự hiện lên trong tôi nhiều lần, tôi không khỏi lại xoa tay lên ống quần của mình.
Cậu bé bước ra.
Toàn bộ nơi này im lặng như c h ế t.
Một lần nữa, đây không phải trong kịch bản.
Nhiều nạn nhân trong Ngân Uyên án là "những đứa trẻ có vấn đề", khi được hỏi tại sao không trốn khỏi nhà s á t n h â n, nhiều người cho rằng các em không muốn đi học, không muốn bị kỷ luật, thậm chí sẵn sàng sống trong nhà của kẻ s á t n h â n để được xem TV.
"Con sẽ đi với chú ...đừng đi tìm họ."
Không ai biết rằng những đứa trẻ vốn bị coi là nghịch ngợm này lại chọn cái chết vì mong muốn bảo vệ gia đình mình.
11.
Sau khi tiết mục được chính thức phát sóng, Tiểu Dịch, người đóng vai một cậu bé, đã ngay lập tức nối tiếng.
Cùng lúc đó, những clip diễn xuất của tôi cũng được lan truyền khắp mạng: "Trời ơi, sao xem xong tôi lại nổi da gà?"
"Tôi hiểu, tôi hiểu, cảm giác như... hung thủ lúc đó thực sự đã nói như vậy, và đứa trẻ quả thực đã sợ hãi..."
Phòng phát sóng trực tiếp của blogger chật kín người.
"Người phát sóng mau ăn bàn phím! Ăn bàn phím đi!"
"Cảm giác ai xem xong đoạn video của Giang Giác Hạ đều nói một câu là số một!"
"Hahahahahahahahahahaha, cái này đều không phải diễn"
"Tôi cảm thấy mình nên ôm con cả đêm!"
"Một cái tát vào mặt phải không? Người ta ngẫu hứng diễn rất tốt, chỉ là chưa gặp được người chống lưng tốt thôi ...."
Đêm đó, tổ chương trình đã phát điên và mua một loạt tìm kiếm hot như
# Giang Giác Hạ phản đòn #
# Nhân vật phản diện Giang Giác Hạ #
.... đứng đầu bảng xếp hạng trên các phần mềm lớn.
Sự việc của Hứa Nguyện giữa chương trình cũng bị dập tắt dưới ánh đèn sân khấu này.
Mặc dù vậy, vẫn có rất nhiều tin đồn về việc của cậu ta trên Internet.
Và nhóm fan "Wishing Star" cũng nhanh chóng biến mất.
Sau buổi biểu diễn, tôi trở lại hậu trường trong im lặng.
Rất nhiều xác thịt có mùi mỡ và bột đang vây quanh tôi, một số có mùi thơm nhưng không thể che giấu được mùi xác chết thoang thoảng.
Tôi sốt ruột tránh đám đông nhưng chợt nhìn thấy một miếng thịt đặc biệt.
Đó là một miếng thịt rất trắng, bóng loáng, mỡ không dày, cơ bản là thịt mận có gân, gần giống như một lớp ánh sáng lung linh.
Hơn nữa, nó không phát ra mùi tanh.
"... Rất tươi?"
Tôi bối rối bước tới, chỉ đến một khoảng cách rất gần tôi mới cảm nhận được mùi thuốc khử trùng thoang thoảng.
Hoặc có thể đó là mùi nước máy đã được súc rửa nhiều lần.
Chưa bao giờ có mùi vị khó chịu như vậy trên một miếng thịt.
"Cô ổn chứ? Tôi nghe nói ở địa điểm ghi hình có chuyện xảy ra."
Miếng thịt mở miệng nói.
"Tôi ............ Không sao đâu, lúc đó tôi đang ở hậu trường."
Tôi chớp mắt, muốn đánh giá một chút lại miếng thịt.
Thịt chắc và rất lớn.
"Chuyện gì vậy?"
Miếng thịt nghi hoặc nhìn người trước mặt đang đánh hơi như cún con: "Cảm giác cô như lần đầu được nhìn thấy chút thịt xương vậy."
Tôi cố véo miếng thịt nhưng nó cứ lắc lư trước mặt tôi.
"Giang Giác Hạ! Buổi diễn đã kết thúc!"
Trong tai có chút ngứa ngáy.
Đạo diễn Bạch Ngọc tuyệt vọng nắm lấy tai tôi.
"Làm cái gì mà nắm chặt vậy?"
Tôi trừng mắt nhìn anh: "Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi."
Anh ấy không giải thích mà chỉ đứng đó, im lặng nhìn tôi vài giây, sau đó cụp mi xuống nói: "Là tôi sai, thấy em có hơi lơ đãng, trên mặt lại còn trang điểm."
Tôi lại lắc đầu thật mạnh: "Không sao đâu, tôi chỉ hơi nhức đầu thôi. Sao anh lại đến đây?"
"Tôi nghe nói trong quá trình ghi hình chương trình có sự cố xảy ra. Tình cờ ở gần nên đến kiểm tra tình hình".
Giọng điệu rất bình tĩnh: "Tôi vừa tình cờ nhìn thấy em biểu diễn trên sân khấu. Phải nói rất hay và có cảm xúc."
Tôi lúng túng, thầm nghĩ không phải là do sử dụng hệ thống sao.
"Mọi người đã sửa lại kịch bản sao? Tôi thấy có rất nhiều lời thoại hơi khác."
Tôi cười khô khan giải thích nhanh: "Tuỳ cơ ứng biến, đều là tự ứng biến!"
"Tôi luôn cảm thấy có chút quen thuộc ... giống như khi quay bộ 'Mưa to'."
Phải nói năng lực quan sát của đạo diễn thiên tài quả thực rất nhạy bén, tôi gãi gãi đầu ngón chân nói: "Aiya, cũng không hẳn, bất quá cũng có chút khác biệt, cái này là nhân vật phản diện chính mà."
"Chuyện gì đã xảy ra với người tên Hứa Nguyện?"
"Hừm, tôi cũng không biết. Vốn dĩ cậu ta đã được xuất đạo ..."
Ban đầu, tiền đồ tương lai của cậu ta rất rộng mở.
Khối thịt sống nhỏ run rẩy và gọi "Bố" lóe lên trước mắt tôi.
[Đinh!]
[Một cập nhật nhỏ về thông tin Ngân Uyên án đã được hoàn thành, tỷ lệ đạt 90%. Yêu cầu ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo, nghe ngóng được tin tức của Hứa Nguyện - người thân duy nhất của hung thủ, phần thưởng nhiệm vụ là một nghìn điểm.]
"Được .............."
Tôi không khỏi nôn khan hai tiếng, ôm chặt lấy cánh tay người bên cạnh.
Tiếng thở dài lặng lẽ vang lên bên tai tôi.
"Em không thể cứ như vậy diễn tiếp được. Hệ thống biểu diễn do Stanislavski sáng lập thường được gọi là "thể nghiệm phái". Mặc dù ông ấy yêu cầu diễn viên phải có kinh nghiệm thực tế trong quá trình sáng tạo, nhưng đôi khi nó có thể gây tổn hại lớn đến thể chất và tinh thần của diễn viên, và kết quả là một số diễn viên đã không thể biểu diễn được."
Tôi dùng sức xoa xoa hai bên thái dương, cứng cỏi nói: "Không sao đâu, có lẽ trước đó tôi hơi cảm lạnh, không liên quan gì đến diễn xuất."
Bạch Ngọc nói: "Được."
Tôi nhớ ra trong hệ thống trung tâm mua sắm có một kỹ năng hiếm có tên là trang điểm, rất hữu ích cho nghề nghiệp của tôi, tôi vẫn cần hơn 800 điểm mới có thể đổi được.
"Cuối cùng thì Hứa Nguyện cũng thuộc về đội của tôi. Không biết có rút lui khỏi cuộc thi hay không nữa, đành phải đi hỏi một chút."
Bạch Ngọc cũng tự nhiên gật đầu: "Tôi đi cùng em, làm nguồn tư liệu cho sách mới ... Dù sao hắn xác thực rất kịch tính."
12.
"Ồ, thành phố cổ này còn chưa được cải tạo sao? Không biết thông qua việc phá bỏ này sẽ có thêm bao nhiêu triệu phú."
Bạch Ngọc đeo kính râm và khẩu trang, cầm dù nói:
"Tôi đoán là sẽ sớm thôi."
Tôi liếc nhìn anh ta rồi nói: "Anh càng che chắn kỹ thì càng dễ nhận ra. Người dân ở đây phần lớn đều là người già, cơ bản là không nhận ra chúng ta. Danh tiếng của tôi không cao đến thế."
Cầm trong tay địa chỉ ghi trong bản lý lịch của Hứa Nguyện, chúng tôi đi qua những con hẻm khó khăn: "Gia đình nuôi của anh ta khá tốt. Họ sống trong một ngôi nhà tồi tàn như vậy nhưng vẫn có thể kiếm tiền cho anh ta học diễn xuất... ..."
Đi ngang qua một dãy nhà có xăm chữ "phá" màu đỏ, tôi muốn hỏi địa chỉ nhưng người tôi hỏi đường trông rất lưỡng lự, lại có vẻ kỳ quặc nên tôi không hỏi nữa, tự mình cắm đầu tìm.
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi nghe thấy một loạt tiếng chửi bới dân tộc, xen lẫn giọng địa phương nặng nề, đều đang tụ tập trước một khoảng sân nhỏ đổ nát.
Chưa kịp đến gần đã ngửi thấy mùi hôi thối, không biết ai đã đổ phân.
"Tại sao mày không c h ế t!"
"Đồ s ú c s i n h!"
"Mày chính là tiếp tay cho hung thủ, sao lại không giúp chúng tao!"
Bạch Ngọc yên lặng cởi kính râm và khẩu trang, đưa cho tôi. Tôi lặng lẽ cầm lấy và đeo vào.
Không biết đó chửi bới bao lâu nhưng từ trong nhà vẫn không có tiếng đáp trả
Đám đông dần dần giải tán khi trời tối dần.
Tôi đã tìm ra thông tin liên lạc của Hứa Nguyện và gửi cho anh ta một tin nhắn:
"Tôi là Giang Giác Hạ. Tôi đang ở trước cửa nhà cậu. Chúng ta có thể trò chuyện được không?"
Khi tôi đang đếm kiến thì đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng nói, một cô gái như đang ở tuổi dậy thì mở cửa sau, trên mặt có một vết bớt lớn màu đỏ.
"Là Giang Giác Hạ?... Anh trai kêu cô đi lối này vào."
Chúng tôi lẻn vào như kẻ trộm.
Sau khi vào nhà, tôi thấy khá gọn gàng, ngăn nắp, tuy trang trí không đẹp nhưng trên tường có rất nhiều bằng khen học sinh giỏi.
Có một bức chân dung của một bà già ở giữa phòng.
Bạch Ngọc tự nhiên thắp nhang sang một bên, nhắm mắt lại và cúi đầu bái lạy.
Tôi nhận thấy một bức ảnh khác.
Bức ảnh này có màu, là một bà già đang mỉm cười, tay trái ôm cậu bé còn bên tay phải là bé gái.
"Đây là bà ngoại, là người nhận nuôi chúng tôi"
"Ồ..."
Tôi gãi đầu nói: "Hứa Nguyện có ở đây không?"
"Anh ấy đã đi ra ngoài."
Cô gái này khác với những cô gái bình thường, trong mắt cô không có sự phấn khích khi nhìn thấy một ngôi sao, cũng không có chút xấu hổ hay bối rối nào.
"Tôi đến đây vì muốn nói chuyện với cậu ấy. Chúng tôi có thể ở đây đợi cậu ấy quay lại được không?"
Cô gái rót hai ly nước rồi đặt lên bàn.
"Mấy tờ giấy khen trên tường đều là của cậu ấy?"
"Ừ, anh ấy rất thông minh và học rất giỏi."
Giọng điệu có chút tự hào.
Bạch Ngọc ngồi xuống bên cạnh tôi, kinh ngạc nói một câu: "Bà cô c h ế t như thế nào?"
Tôi nhanh chóng giẫm lên chân anh ấy nhưng anh vẫn không đứng lên.
Sao lại nói chuyện như vậy?
"Liên quan gì tới anh?"
Bạch Ngọc giống như một cái máy bị kẹt, cố gắng hết sức tỏ ra vô hại: "Tôi chỉ muốn hiểu rõ hai đứa nhỏ các người sẽ sống như thế nào."
Cô gái va vào bàn đứng dậy, trong lòng tức giận không kìm được:
"Tôi biết anh muốn nói gì. Bà là c h ế t vì bệnh tim mạch. Anh trai tôi không g i ế t bà! Anh ấy căn bản không biết g i ế t người!"
Bạch Ngọc gật đầu, không buồn cũng không vui.
"Đó không phải là ý anh ấy..." Tôi nhanh chóng làm hòa.
Tuy nhiên, bầu không khí lại trở nên căng thẳng hơn.
Phải rất lâu cô ấy mới lên tiếng: "Anh trai tôi quả thực có chút khác biệt, nhưng không phải như mấy người nghĩ. Anh ấy cũng ghét cha ruột của mình ... Anh ấy tham gia chương trình đó chỉ để kiếm tiền phẫu thuật cho tôi. Thực ra, tôi đã liên tục nói với anh rằng khuôn mặt của tôi không quan trọng. Tuy nhiên, người ta thường tưởng tượng đứa con của kẻ s á t n h â n và con quái vật với những vết sẹo như vậy trên mặt sẽ có cuộc sống như thế nào?"
Căn phòng quá yên tĩnh, cô gái bật chiếc TV cũ lên, nó đang phát bản tin buổi tối nhàm chán.
"Tôi có thể vào phòng cậu ấy xem được không?"
Cô gái nhìn vào TV và nói "hmm".
"À cái này ..."
Ngay khi vừa bước vào, tôi đã biết tại sao cậu ấy "chắc chắn có chút khác biệt".
Căn phòng giống như một phòng trưng bày mẫu vật thu nhỏ.
Một bức tường bướm với nhiều màu sắc khác nhau và được bảo quản tốt.
"Anh trai tôi thích làm mẫu vật động vật, điều mà tôi và bà nội đã biết từ lâu. Tại sao cô lại nghĩ anh ấy là một cậu bé hư? Bà nói với anh rằng mèo và chó sẽ đau, vì vậy tốt hơn là làm những mẫu vật côn trùng, cho nên anh đã đi tìm sâu bọ chết. Sau khi bà bệnh, anh ấy đã rất vất vả để chăm sóc bà hơn nửa năm, thậm chí còn nghỉ học. Người xấu có làm như vậy không?"
Tôi cạn lời nên đành phải hỏi: "Vậy cô nghĩ di truyền và gen có thể quyết định một con người ở mức độ nào?"
"Ý nghĩa của việc đó là gì?"
Cô bé vẫn còn tức giận: "Tôi chưa bao giờ biết bố mẹ mình là người như thế nào, chẳng phải chỉ có mình tôi sao?"
Ngoài những mẫu vật, trong phòng còn có một cây đàn guitar rất cũ.
"Anh trai, anh ấy sẽ không bao giờ g i ế t người, bởi vì anh nói sẽ trở thành đại minh tinh, sau đó chữa lành mặt cho tôi, chúng tôi sẽ chuyển đến một căn nhà lớn hơn."
13.
Mắt tôi mở to.
Vị trí xuất đạo của anh ta là không thể dù cho thế nào đi nữa.
"Tin nóng! Trên đường Tây Hoa đã xảy ra một vụ án tàn khốc ... Một người đàn ông cao lớn bị cướp ... Tình hình tại hiện trường vô cùng hỗn loạn. Người đi đường và chủ xe được yêu cầu đem đi!"
Bạch Ngọc trên môi nở nụ cười giễu cợt, vặn âm lượng TV lớn lên.
Người đàn ông trong ảnh chính là Hứa Nguyện.
Tôi chợt hiểu rằng Bạch Ngọc đã không tin một lời nào kể từ khi bước vào căn phòng này.
Với tư cách là thành viên gia đình của một nạn nhân bị sát hại khác, việc tôi không thể đồng cảm với gia đình hung thủ là điều đương nhiên.
Bọn họ chính là vĩnh viễn hận thù lẫn nhau.
Cô gái ngạc nhiên che miệng lại, đúng lúc tôi tưởng cô ấy sắp khóc vì hoảng sợ thì cô ấy lao thẳng vào phòng anh trai mình.
Điện thoại của tôi cũng đổ chuông như điên.
"Chúng ta có nên đến đó không?"
Bạch Ngọc chăm chú xem TV: "Hình như hắn đã cướp mất đạo diễn chương trình của em rồi."
"Anh nói gì?"
Tôi đứng dậy định chạy ra ngoài nhưng lại thấy cô gái đó không hề bước ra.
"Chờ một chút! Đưa cô ấy đi cùng!" Tôi trực tiếp mở cửa bước vào, một lò than đã được thắp sáng bên trong!
"Cô đang làm gì thế?"
Tôi kéo cô ấy lại:
"Không phải cô nói hắn sẽ không g i ế t người sao? Hãy cùng chúng tôi thuyết phục anh trai cô."
Cô gái xé mẫu bướm ra khỏi tường, và ngay lập tức một lượng lớn tro cháy vương vãi khắp nơi.
"Cô có nghe tôi không?"
Cô gái đốt đồ một cách bài bản, với sự bình tĩnh chưa từng có:
"Ừm, chúng tôi đã nói với nhau, nếu có một ngày anh ấy thật sự giết người, chúng tôi sẽ xóa sạch dấu vết của anh trên thế giới này."
"Vẫn chưa đi xa đến thế đâu!"
Tôi cởi áo khoác ra để dập lửa than:
"Cô còn trẻ, rất dễ bị cực đoan! Điều này không có nghĩa là cô đang lâm vào tuyệt cảnh!"
Ngọn lửa run rẩy, "Nóng, nóng, nóng! A, rít..."
Tôi cứu được một cuốn sổ da màu đen đã bị cháy một nửa.
[Đinh ] Thứ này... là nhật ký của Hứa Nguyện.
Nhiều bộ phận bị cháy đến mức không thể nhìn rõ nên tôi nhanh chóng lật nó từ sau ra trước.
[Buổi diễn...mọi thứ đều dành cho buổi diễn.]
[Kẻ nói dối, kẻ nói dối, kẻ nói dối, kẻ nói dối, kẻ nói dối, kẻ nói dối...]
Lờ mờ có thể thấy, hắn thực sự rất nỗ lực để bước vào giới giải trí.
Thậm chí còn không ngần ngại bán đi nhân phẩm và thân thể của mình ...
[Ngân Uyên án và động g i ế t người của Hứa Nguyện được ghi lại.]
[Hắn chưa g i ế t ai cả!]
Vào lúc đó, tôi chỉ đơn giản là kéo cô gái lại, thân thể gầy gò cố sức vùng vẫy một cách vô ích.
"Bạch Ngọc, đừng xem TV nữa! Lái xe tới đó! Anh thật sự muốn nhìn thấy cuộc sống của anh trai mình bị hủy hoại hoàn toàn sao?"
Tôi đá văng hai chiếc giày cao gót đang cản đường, không biết từ đâu mà có sức kéo cô ấy vào ghế sau xe.
"Cuộc sống của chúng tôi đã bị hủy hoại từ lâu."
Cô gái quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe, một giọt nước mắt rơi xuống trên tấm kính phản chiếu.
Tôi không biết cách tư vấn tâm lý cho thanh thiếu niên nên đành vỗ vai Bạch Ngọc bảo anh lái xe nhanh hơn:
"Con đường phía trước có bị phong toả không? Tôi sẽ đi nói với họ ... họ biết tôi!"
May mắn thay, trước đây tôi đã làm nhiều video về dịch vụ công cộng nên hầu hết các sĩ quan cảnh sát đều quen thuộc với tôi.
"Trên xe là em gái anh ta, quan hệ rất tốt, có lẽ sẽ thuyết phục được anh ta quay lại! Nếu không được thì mời cảnh sát Cố ở chi nhánh cùng tôi vào!"
"Anh ta lấy đâu ra em gái?"
Tôi lo lắng đến nỗi trán đổ mồ hôi, hệ thống trong đầu không ngừng kêu vo vo.
Tình thế cấp bách nên tôi chỉ giải thích vài câu, rồi xuống xe để vào khu vực bị phong tỏa.
Từ xa có thể thấy người đàm phán cầm loa và hét gọi những người đang núp sau những con sư tử đá trong tòa nhà.
"Bỏ vũ khí trong tay xuống và nghĩ đến những người trên thế giới quan tâm đến bạn. Mạng sống của mỗi người đều rất quý giá."
Hứa Nguyện lạnh lùng, không nhịn được nói, phải nói kỹ năng thoại của hắn rất tốt, đến lúc này mọi người mới có thể nghe rõ:
"Không có gì quý giá cả."
"Sao cậu có thể nghĩ như vậy? Nhìn cậu còn trẻ, vẫn còn một cuộc sống tuyệt vời đang chờ đợi cậu. Đừng bốc đồng............."
Tôi nghiến răng nghiến lợi cúi đầu hỏi: "Cô có muốn đi nói gì đó với anh trai mình không?"
"Anh trai!"
Cùng lúc đó, cô gái vấp ngã:
"Anh ơi, em sẽ ở nhà đợi và nấu bữa tối, chờ anh về nhé ...."
Quai hàm Hứa Nguyện cứng lại, hắn nói: "Tinh Tinh, đừng đến đây."
Khuôn mặt của người đạo diễn chương trình bị trói bầm tím, ngực và vạt áo của anh ta đều đẫm máu.
"Anh à, chẳng phải anh đã nói với em rằng anh...
Hứa Nguyên cười khổ: "Là anh lừa em, từ nhỏ đến lớn tâm nguyện của anh đều chưa từng thành hiện thực."
Trước sự chứng kiến của đám đông, anh ta cúi đầu và đâm mạnh con dao gọt trái cây vào ngực nạn nhân.
Một tiếng huýt sáo gay gắt từ tầng cao nhất truyền đến, khoảnh khắc kéo dài cực kỳ chậm rãi và cực kỳ dài.
Bằng cách nào đó tôi vô thức nhanh chóng bịt mắt Hứa Tinh lại.
Con bướm đẫm máu nở rộ và bắn tung tóe trong không trung.
Hứa Nguyện ngã về phía sau và rơi vào vũng máu.
[Ding! Tất cả thông tin vụ án của Ngân Uyên án đã được thu thập. Nhiệm vụ hoàn thành.]
14.
Hứa Tinh toàn thân mềm nhũn, trên mặt không chút huyết sắc.
Cảnh sát và nhân viên cấp cứu đã nhanh chóng tới hiện trường
"Mau để tôi xem."
Cô ấy đẩy lòng bàn tay ướt đẫm của tôi ra rồi không nói gì.
Cảnh sát sẽ sớm điều tra nhà của họ và đưa cô đi thẩm vấn, cô bối rối sờ sờ vết sẹo trên mặt: "Không thể nào ... Chúng ta sinh ra đã như vậy rồi."
Chúng ta không nên cố gắng chống lại số phận.
15.
Cái chết của vj đạo diễn không làm chương trình kết thúc.
Trong nhà máy sản xuất ngôi sao khổng lồ này, mỗi một người đều chỉ là một phần linh kiện thôi.
Tôi nhìn lên tòa nhà cao tầng.
"Bạch Ngọc, có người từng nói với tôi, Hứa Nguyện có 99% có thể giết chết người, nhưng tôi đã nghĩ hắn có thể là 1% còn lại."
"Nếu tôi nói với anh, như người đó cũng nói với tôi, kẻ g i ế t người có thể được tạo ra, anh có tin không?"
Bạch Ngọc im lặng nhìn tôi.
Đèn lồng đã được bật lên, màn đêm lấp lánh ánh sao mờ ảo. "Tôi tin."
Lúc này, trong đầu hệ thống nhắc nhở không vang lên, nhưng tôi mơ hồ nghe thấy tiếng "ding".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip