Trở về, Ngũ Hành đại lục

"Ừm, chúng ta có bảo bảo rồi." Dạ Quân Mạc thản nhiên gật đầu.

"Đáng ghét! Sao chàng không để cho bản thân ta nói ra?" Bạch Vũ buồn bực bĩu môi, rất không dễ dàng có một chuyện vui lớn muốn chính miệng nói với hắn, lại bị nhẹ nhàng nói ra qua loa như vậy, lòng tràn đầy vui mừng đều không còn rồi.

Dạ Quân Mạc cười khẽ ra tiếng: "Ai kêu người nào đó đêm qua không ngủ được, chạy đến đây nói với ta? Nàng nói hơn nửa đêm, ta có thế nào đi nữa cũng nghe thấy được."

Bạch Vũ cọ mặt đỏ hồng, nhớ tới đêm qua ngoại trừ nói chuyện bảo bảo, nàng còn thổ lộ một tràng tương tự, nàng cảm thấy mặt cực kỳ nóng. Nàng có thể nói nàng là quá kích động ngủ không được, cho nên tới nói hết một lần sao?

Dạ Quân Mạc nhìn đôi má Bạch Vũ đỏ bừng, vươn tay kéo nàng đến bên cạnh, nói khẽ: "Bạch Vũ, chúng ta thành thân đi."

Thật ra Triệu hoán sư kết thành phu thê đơn giản hơn người bình thường nhiều, chỉ cần hai bên tình nguyện, để cho phụ mẫu và thân bằng hảo hữu chứng kiến, cho dù là thành thân, thậm chí hầu hết đều không có nghi thức.

Bởi vì tuổi thọ của Triệu hoán sư rất dài, thực lực cũng cực kỳ khủng bố, giống như nam nhân Triệu hoán sư đều lấy vài nữ tử, bình thường cũng cho danh phận, cho dù là đã thành thân.

Đây cũng là lý do vì sao Dạ Quân Mạc đã sớm nói Bạch Vũ là thê tử của hắn, chỉ cần Bạch Vũ không phản đối, bọn họ chính là phu thê.

Chẳng qua thân phận Dạ Quân Mạc đặc biệt, hắn là Quân Vương của Ám Dạ Đế Quốc, ngay cả hài tử cũng có, còn chưa tổ chức nghi thức thành thân, cũng có chút không được tốt. Bạn đời của hắn phải được thông cáo thiên hạ, để cho cả Ám Dạ Đế Quốc lạy mừng.

Bạch Vũ thoáng cái sửng sốt, mới nói: "Cữu cữu của chàng sẽ đồng ý sao?" Người Ám Dạ Đế Quốc sẽ đồng ý sao? Nghe Ám Lân nói, diendanlequydon – V.O, hôn sự của chàng liên lụy khá lớn.

Ánh mắt Dạ Quân Mạc trầm xuống: "Không cần hắn phải xen vào, hôm nay chúng ta thành thân."

Chỉ cần đã bái đường, lấy trời đất làm chứng, cho phụ mẫu đã mất đi biết, nàng sẽ là thê tử của ta, thê tử vĩnh viễn!Bạch Vũ còn chưa kịp phản ứng, Dạ Quân Mạc đã kéo nàng đi bái đường.

Ám Lân đã chuẩn bị hỉ đường xong, đặt linh vị của phụ mẫu Dạ Quân Mạc và phụ mẫu Bạch Vũ, bái qua trời đất, bái qua linh vị, phu thê đối bái, là tính hoàn thành rồi.

Bạch Vũ cảm thấy Dạ Quân Mạc hoàn toàn chỉ nói với phụ mẫu đã mất đi của hắn một tiếng, có câu trả lời thỏa đáng, hắn đã sớm coi nàng như thê tử duy nhất rồi. Thật ra nàng cũng không phải muốn mười dặm trang sức màu đỏ, chiêu cáo thiên hạ, có một hôn lễ long trọng bao nhiêu, chẳng qua đối mặt với linh vị phụ mẫu, nàng không biết nói cái gì.

Nàng hoàn toàn không có ấn tượng với mẫu thân, toàn bộ ấn tượng với phụ thân đều là không tốt, cho nên dứt khoát không nói cái gì.

Sau khi bái đường, Ám Lân còn chuẩn bị tiệc rượu. Bởi vì bây giờ không tính để cho người Ám Dạ Đế Quốc biết được, cho nên tân khách cũng chỉ có ba người Ám Hồ, Ám Lân và Ám Ưng.

Dạ Quân Mạc tâm tình tốt tính cụng rượu với Ám Lân, đã bị Bạch Vũ giật ly rượu đi.

Vết thương chưa tốt đã muốn uống rượu, không có cửa đâu. Bạch Vũ trừng mắt với Dạ Quân Mạc.

Ám Lân cười xấu xa: "Thì ra Thánh Quân là người bị thê quản nghiêm, sao ta vẫn không thấy vậy?"

Dạ Quân Mạc lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Ngươi muốn được người quản còn không có phúc đó đâu."

Khóe miệng Ám Lân rụt rụt: "Nếu ta có người trong lòng, lại còn bị người áp bức sao?"

"Đáng tiếc áp bức ngươi, ngươi cũng không tận tâm như thế. Ta nghĩ sau khi ta đi ra từ Tháp Thiên Ky, ngươi lập tức sẽ đưa ta trở về Ám Dạ Đế Quốc." Dạ Quân Mạc sâu xa mở miệng. Sau khi chuyện ở Tháp Thiên Ky chấm dứt, lập tức trở về Ám Dạ Đế Quốc mới an toàn nhất.

Kéo dài càng lâu, càng không dễ trở về. Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần đều biết tình hình của hắn, tuyệt đối sẽ thừa dịp trước khi hắn khôi phục lực chiến mà vây hắn ở Đại lục Hiên Thổ, thậm chí mạnh mẽ giết hắn.

"Người nghĩ rằng ta không muốn sao?" Ám Lân nghiến răng nghiến lợi: "Sau khi Thần Vực hoàn toàn đóng lại, Tháp Thiên Ky bị hủy diệt, tuy Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần bị thương, nhưng người của bọn họ ở lại Đại lục Hiên Thổ không ít, người lại không khác gì đã chết, sao ta dám mạo hiểm đưa người trở về? Chỉ có thể báo cho U Vương và Ảnh Vương tới đón người."

"Bây giờ bọn họ đã đến, ta có thể trở về an toàn?" Dạ Quân Mạc nghi ngờ hỏi.

"..." Ám Lân thoáng cái bị nghẹn, U Vương và Ảnh Vương đã đến, nhưng Sáng Thế Thần Điện cũng phái thêm người. Nếu không gặp phải chuyện Anh Khê đưa tin tức Bạch Vũ trở lại trở về Sáng Thế Thần Điện, khiến cho Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần không có cách nào để tới, nếu không thì càng phiền phức.

Hắn không thể không thừa nhận, thật ra lúc ấy cũng bị tin Dạ Quân Mạc chết đả kích, đầu óc đều hồ đồ rồi.

"Ít nhất nắm chắc hơn một chút. Người yên tâm, sao ta cũng sẽ không để cho người bị mưu tính chết. Trái lại chính người, lần này lấy mạng ra chơi, khi nào mới có thể khôi phục thực lực?" Ám Lân bĩu môi hỏi.

Dạ Quân Mạc trầm ngâm một lúc: "Hai ba năm nữa."

Ám Ưng giật mình lên tiếng: "Hai ba năm là có thể hả?"

Bây giờ linh mạch của Dạ Quân Mạc tương đối gần như bị phế toàn bộ, muốn tu luyện trở lại cấp bậc ban đầu, tương đối nặng, làm sao hai ba năm là được?

Bạch Vũ cười tít mắt giải thích: "Tuy cảnh giới của hắn rơi xuống điểm xuất phát, nhưng linh mạch cũng không bị thương, Triệu hoán thú cũng không cần bồi dưỡng một lần nữa, tu luyện một lần nữa chỉ là ngưng tụ linh lực thôi, rất nhanh."

"Vậy là tốt rồi." Ám Lân gật gật đầu: "Hai ngày nữa chúng ta trở về Ám Dạ Đế Quốc. Tin tức Anh Khê mang về sẽ không giữ được Ngọc Ưu Liên bao lâu, một khi bọn họ xử lý tốt, sẽ tự mình tới Đại lục Hiên Thổ, chúng ta đi càng sớm càng tốt."

"Người sẽ xử lý lời đồn lần này như thế nào?" Ám Hồ hỏi.

"Xử lý loại lời đồn này, Ám Lân am hiểu nhất, diendanlequydon – V.O, không cần lo lắng." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.

Bạch Vũ tò mò hỏi: "Sao Ám Lân có thể am hiểu xử lý lời đồn?"

"Bởi vì hắn cũng cực kỳ thích rải lời đồn." Ám Hồ lộ ra nụ cười hiếm có.Ám Lân đen mặt, lời đồn gì gì đó, cũng là vũ khí tốt, dùng có gì không tốt?

...

Vì thế, ngày hôm sau, Dạ Quân Mạc thức dậy, lời đồn bên ngoài cũng đã bắt đầu biến chất rồi.

"Ngươi nghe nói chưa? Thánh Quân và Bạch Vũ ký khế ước chủ tớ, thành nô lệ!"

"Đúng, ta cũng nghe nói, là Bạch Vũ ép Thánh Quân ký khế ước. Tại sao có thể như vậy? Nghe nói Thánh Quân là Thần Hoàng đó, Thần Hoàng thì sao có thể trở thành nô lệ, quá không thể tưởng tượng được!"

"Đúng vậy, nghe nói Bạch Vũ kia là được Thánh Quân dẫn từ một Vị Diện nhỏ tới, chỉ là một Tôn Chủ, Thánh Quân đối với nàng ta rất tốt, lại lấy oán trả ơn..."

"Đầu óc các ngươi có vấn đề à? Chỉ một Tôn Chủ như Bạch Vũ ép Thánh Quân ký khế ước chủ tớ? Loại chuyện này các ngươi cũng tin? Bạch Vũ đánh thắng được Thánh Quân sao?"

"À, có lẽ là Bạch Vũ thừa dịp lúc người ta gặp nguy?"

"Đừng nói hưu nói vượn, ám vệ bên cạnh Thánh Quân đều là cấp bậc Tôn Chủ và Vương Giả, cho dù Thánh Quân bị thương, một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết Bạch Vũ, đúng không?"

"Nói cũng đúng, hình như chuyện khế ước này không đáng tin."

"Lúc trước có người nói Thánh Quân đã chết? Hôm qua còn có người thấy Thánh Quân đang tu dưỡng, hoàn toàn chính là lừa người! Là Sáng Thế Thần Điện truyền ra lời đồn!"

"Thì ra là như vậy, vậy chắc chắn khế ước chủ tớ kia cũng là lừa người!"

"Giỏi cho một cái Sáng Thế Thần Điện. Lúc trước nói Thánh Quân sắp chết còn chưa đủ, còn bịa đặt Thánh Quân thành nô lệ, khốn kiếp!"

"Không sai, bọn họ muốn khiến cho chính chúng ta hỗn loạn, mọi người cũng đừng mắc mưu!"

Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Ám Lân, lời đồn lại biến thành Sáng Thế Thần Điện tùy tiện tạo ra các lời đồn bôi nhọ Thánh Quân, hễ là lời đồn gây bất lợi với Thánh Quân, tất cả mọi người chớ nên tin.

Cuối cùng, lòng người bất an bên trong Vực Ám Dạ cũng ổn định lại, lúc mọi người nghe nói cần hộ tống Thánh Quân trở về Ám Dạ Đế Quốc, lập tức biểu hiện ra tích cực cao độ, cũng căm thù Sáng Thế Thần Điện.

Lúc trước bọn họ lựa chọn gia nhập Ám Dạ Đế Quốc chỉ vì có hận thù với Sáng Thế Thần Điện, cảm thấy Ám Dạ Đế Quốc giúp bọn họ báo thù, cảm thấy cuối cùng Ám Dạ Quân Vương có thể hủy diệt Sáng Thế Thần Điện.

Không tin lời đồn không tốt về Dạ Quân Mạc nữa, tự nhiên lại tràn đầy tin tưởng, trung thành và tận tâm với Dạ Quân Mạc.

Ba vị vương cũng đã sớm sắp xếp một đội mặc y phục nhẹ nhàng, đơn giản, bên trong đội chỉ có một chiếc xe ngựa, dùng để hộ tống Dạ Quân Mạc trọng thương, đồng thời Vực Ám Dạ còn chuẩn bị một đội khác, đồng thời xuất phát.

Hai đội mới ra khỏi Vực Ám Dạ lại bị Sáng Thế Thần Điện ngăn cản.

Ám Lân, Ám Ưng và ba vị vương lập tức phòng ngự, tuyệt không bất ngờ.

Sát thủ Sáng Thế Thần Điện phái tới chính là tên thuộc hạ thối tha nhất của Thượng Quan Vân Trần, Thượng Quan Phi Bình. Cũng là một Đường chủ, chưởng quản tất cả thích khách của Sáng Thế Thần Điện.

Lúc Bạch Vũ còn ở, Sáng Thế Thần Điện không có tổ chức thích khách, tổ chức này là Thượng Quân Vân Trần một tay thành lập sau khi Bạch Vũ chết. Không biết ám sát bao nhiêu môn phái thế gia không chịu thuận theo Sáng Thế Thần Điện.

"Hô hô, ba vị vương đều ở đây, xem ra ta chọn đội ngũ không sai, Dạ Quân Mạc ở ngay trong xe ngựa này." Thượng Quan Phi Bình cười ha ha, ánh mắt tàn nhẫn thị huyết, giống như một con rắn độc theo dõi con mồi.

Dạ Vương hừ lạnh: "Thượng Quan Phi Bình, chỉ bằng ngươi cũng dám chặn đường, cút qua một bên cho bổn vương!"

Thượng Quan Phi Bình cười lạnh: "Ta cũng không nói ta tới một mình."

Lả tả - -

Bỗng nhiên, hơn mười bóng người từ bốn phương tám hướng lao thẳng tới xe ngựa, diendanlequydon – V.O, vây quanh chung quanh xe ngựa, đám người Ám Lân lập tức bảo vệ xe ngựa, không chút khách sáo phản kích.Thượng Quan Phi Bình ở trước xe ngựa cũng động, một cây chủy thủ, nháy mắt đâm đến trước mặt Dạ Vương.

Dạ Vương tức khắc nhấc tay ngăn cản, vừa vặn một cái chớp mắt, đầu dao đã sắp chạm vào yết hầu của ông ta, ông ta sợ hãi, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, lập tức gọi Triệu hoán thú ra.

Nhất thời, mấy chục con Triệu hoán thú ở chung quanh trước xe ngựa bắt đầu triền đấu kịch liệt, Ám Lân, Ám Ưng liều mạng phá vật cản, đánh xe ngựa chạy như điên về phía trước.

Triệu hoán thú bốn phía đuổi theo không rời, các loại linh thuật bắn ra xa, từng đạo đều bắn thẳng đến thùng xe, Ảnh Vương và U Vương vội vàng ngăn cản, một con Triệu hoán thú hệ Thổ của U Vương bị diệt ngay tại chỗ.

Ám Lân và Ám Ưng thừa dịp Dạ Vương quấn lấy Thượng Quan Phi Bình, phá tan vòng vây, nháy mắt vội vàng chạy ra ngoài trăm dặm.

Một thiếu niên áo trắng tuấn lãng, ngạo nghễ đứng một mình ở trên ngọn núi phía trước, một tay chắp sau lưng, cầm một cây thương bạc sắc dài, lóe ra sắc bén lạnh lẽo, tàn khốc vô tình dưới ánh mặt trời.

"Thượng Quan Vân Trần?" Ám Lân quá sợ hãi, cùng Ám Ưng liếc nhìn nhau một cái.

Thượng Quan Vân Trần mỉm cười: "Sao, không nghĩ tới ta sẽ tới?"

"Quả thật không nghĩ tới, ta nghĩ ngươi hẳn là chú ý địa vị của chính mình ở Thần Điện hơn." Ám Lân lạnh lùng nói, trong lòng yên lặng tính toán kéo dài thời gian.

Thượng Quan Vân Trần lại cười ngạo nghễ: "Chỉ là Anh Khê mà thôi, không phải hắn nói mấy câu là có thể dao động địa vị của ta, giết chết Dạ Quân Mạc mới chính là chuyện quan trọng nhất, không phải sao?"

Ám Lân lại còn muốn nói gì đó, lưỡi thương của Thượng Quan Vân Trần đã tới, trực tiếp nhấc màn xe.

Ám Lân, Ám Ưng vội vàng chỉ huy Triệu hoán thú đi ngăn cản, nhưng hoàn toàn không ngăn được, bọn họ chỉ là Tôn Chủ mà thôi, mà một thương này của Thượng Quan Vân Trần lại phát huy thực lực của Triệu Hoán Đại Đế.

Thùng xe nháy mắt văng tung tóe, một bóng dáng màu đen lập tức nhanh chóng lùi ra, đúng là Dạ Quân Mạc.

Dạ Quân Mạc vung tay lên, linh khí phát ra tạo ra sóng khí ép bức, Triệu hoán thú của Ám Lân và Ám Ưng lập tức bảo vệ Dạ Quân Mạc lui về phía sau.

Thượng Quan Vân Trần hơi nhíu mày, cảm giác có chút không đúng.

Tuy tính tình hắn ta không tốt, thỉnh thoảng xúc động không kể hậu quả, nhưng hắn ta không hề ngốc, nếu không cũng không thể ngồi yên ở vị trí Điện chủ của Sáng Thế Thần Điện.

Lúc ở Tháp Thiên Ky, hắn ta đã tận mắt thấy Dạ Quân Mạc lấy trái tim của chính mình ra đưa cho Bạch Vũ.

Lúc ấy hắn ta không rõ ràng lắm, bây giờ nghĩ lại mới biết, trái tim kia mới là huyết mạch Sáng Thế chân chính, là năm đó lúc Bạch Vũ chết đã đưa cho Dạ Quân Mạc.

Ngọc Ưu Liên lấy đi linh mạch của Bạch Vũ, cũng vừa vặn chỉ là linh mạch năm hệ mà thôi, còn kém rất xa huyết mạch Sáng Thế.

Dạ Quân Mạc liều chết trả huyết mạch lại cho Bạch Vũ, cho dù Bạch Vũ có thể cứu hắn, cũng không thể lành nhanh như vậy. Bây giờ mới qua vài ngày? Lại còn có thể sử dụng linh khí? Dựa theo tình hình Thần Điện điều tra được, cho dù Dạ Quân Mạc được cứu sống thì có thể linh khí sẽ hoàn toàn biến mất, hoàn toàn không có cách nào ra tay.

Người trước mặt này thật sự là Dạ Quân Mạc? Quân trọng hơn là, Bạch Vũ đâu? Dạ Quân Mạc bị thương nặng, thực lực giảm mạnh, tùy tiện một Tôn Giả cũng có thể giết hắn, Bạch Vũ sẽ không bảo vệ bên cạnh hắn?

Thượng Quan Vân Trần mạnh mẽ thả ra ba con Kỳ Lân, hơi thở hủy diệt vừa vặn khiến cho mặt đất chấn động mạnh, nhưng chỉ trong nháy mắt lại tiêu diệt được một con Hắc Ưng dẫn đầu ở phía trước.

Uy áp cường đại giống như thực chất, nặng nề đánh lên người Dạ Quân Mạc.

Dạ Quân Mạc không kịp né tránh, diendanlequydon – V.O, bỗng nhiên một con hồ ly màu trắng bạc nhảy ra, động tác của ba con Kỳ Lân bị kiềm hãm, cứng đờ giống như cọc gỗ, nhưng chỉ một cái chớp mắt lại khôi phục lại.

Nhưng chính một cái chớp mắt này, Dạ Quân Mạc đã trốn xa ở dưới sự bảo vệ của Ám Lân và Ám Ưng.

Ảo giác? Thượng Quan Vân Trần liếc thấy linh thuật con Ngân Hồ kia phát ra, Dạ Quân Mạc cũng không có Triệu hoán thú như vậy, càng đừng nói Ám Lân và Ám Ưng. Người này hoàn toàn không phải là Dạ Quân Mạc!

Hai đội phái ra, lại đều là giả, tâm tư thật giảo hoạt! Thiếu chút nữa đã bị bọn họ lừa!

"Lập tức điều tra thêm cho ta, bây giờ Bạch Vũ ở đâu?" Thượng Quan Vân Trần lập tức truyền âm cho thuộc hạ của mình.

"Điện chủ, Bạch Vũ ở đây, nàng ta xông vào vòng vây của chúng ta, chúng ta sắp không cản được nữa rồi!" Một Đường chủ ở phía Đông của Vực Ám Dạ phát tin tức tới, sáng sớm Sáng Thế Thần Điện đã phái các Đường chủ dẫn người bao vây Vực Ám Dạ, còn ký khế ước không gian.

Cho dù Bạch Vũ có y phục ẩn thân, muốn xông ra mà không bị phát hiện, đều khó có khả năng.

"Quả nhiên! Ngăn cản nàng ta, đừng để cho nàng ta trốn xa, ta lập tức đến." Thượng Quan Vân Trần cười lạnh, bỏ lại Dạ Quân Mạc ở đây xoay người rời đi.

Cuối cùng, đám người Dạ Vương cũng thoát khỏi Thượng Quan Phi Bình quấn quýt, vọt đến, lại nhìn thấy Thượng Quan Vân Trần bỏ đi, sắc mặt đại biến.

"Nhanh ngăn hắn ta lại." Dạ Quân Mạc kích động gọi, đương nhiên hắn không phải là Dạ Quân Mạc chân chính, hắn là Ám Hồ ngụy trang thành Dạ Quân Mạc.

Ám Ưng không nói hai lời, xông tới đầu tiên, hai con Hắc Ưng đáp xuống, gắt gao quấn lấy Thượng Quan Vân Trần.

Thượng Quan Vân Trần cười nhạo một tiếng, hai con Kỳ Lân dễ dàng quét Hắc Ưng ra: "Sao không trốn nữa hả? Chẳng lẽ ta buông tha Dạ Quân Mạc không tốt sao?"

"Đi tìm chết!" U Vương nổi giận gầm lên một tiếng, một con Hắc Hùng (gấu đen) to lớn từ trên trời giáng xuống, thân hình vĩ đại giống như một ngọn núi, nặng nề đập về phía Thượng Quan Vân Trần.

Bỗng nhiên, thân hình một con Kỳ Lân bảo vệ ở bên cạnh Thượng Quan Vân Trần tăng vọt, cường bạo chống lại Hắc Hùng như Thái Sơn đè ép.

Ầm - -

Mười dặm xung quanh lõm xuống thành một cái hố to, Kỳ Lân nổi giận gầm lên một tiếng, khí phách va chạm, quét Hắc Hùng bay ra ngoài. Thượng Quan Vân Trần không bị một chút thương tổn nào.

Mặt U Vương đã tái, ông nhìn đúng thời cơ mới phóng ra một kích toàn lực, lại ngay cả một sợi lông của Thượng Quan Vân Trần cũng không thương tổn được.

"Hừ, chỉ dựa vào một đám Vương Giả, Tôn Chủ các ngươi còn muốn thương tổn ta? Đều đi chết đi!" Thượng Quan Vân Trần thờ ơ vung cây thương dài lên, cây thương này được tìm ra trong bảo khố của Sáng Thế Thần Điện, kém một chút so với Ngân Thương (cây thương bạc) ban đầu, nhưng vẫn đủ tốt.

Lưỡi đao Ngân Thương chứa một loại nhuệ khí sắc bén, đẩy lui ba vị Vương chung quanh ra ngoài. Thượng Quan Phi Bình theo sát đó, Thượng Quan Vân Trần lập tức rời khỏi cuộc chiến, xoay người bỏ đi.

Hắn không có thời gian ở đây tốn thời gian với bọn họ, tất cả giao cho Thượng Quan Phi Bình xử lý.

Bây giờ, nhất định là Dạ Quân Mạc đang ở cùng với Bạch Vũ, Bạch Vũ muốn lặng lẽ hộ tống Dạ Quân Mạc đến khe hở không gian, không có cửa đâu.

Thượng Quan Vân Trần cưỡi lên thú Kỳ Lân của chính mình, vội vàng chạy đi, âm thanh biến mất trong nháy mắt.

Dạ Vương hổn hển muốn ngăn cản, nhưng hoàn toàn không ngăn cản được, căm tức nhìn về phía Ám Lân: "Làm sao bây giờ? Là ngươi nói để cho Bạch Vũ hộ tống Thánh Quân, một mình Bạch Vũ nào có thể ngăn được Thượng Quan Vân Trần?"

Ám Lân lạnh lùng liếc nhìn Dạ Vương: "Ai có thể nghĩ đến Thượng Quan Vân Trần sẽ tự mình tới? Chẳng lẽ không phải vì thực lực các ngươi không đủ mới không ngăn cản được hắn ta sao? Có bản lĩnh, dọn dẹp những người này, nhanh chóng đi giúp đỡ."

Dạ Vương bị nghẹn không có lời để nói, ông là lo lắng Bạch Vũ không chống đỡ kịp tới lúc bọn họ tới giúp đỡ!

Dạ Vương quay đầu phẫn nộ nhằm phía Thượng Quan Phi Bình, ngoan độc đánh Thượng Quan Phi Bình. U Vương, Ảnh Vương cũng nôn nóng phát tiết toàn bộ lửa giận lên người Thượng Quan Phi Bình, vây đánh không chút khách sáo.

Ám Lân liếc mắt ra hiệu cho Ám Ưng, Ám Ưng khẽ gật đầu, diendanlequydon – V.O, dẫn Ám Hồ bị thương rời đi trước.

...

Bạch Vũ một thân một mình, khoác y phục ẩn thân thần tốc ra khỏi VựcÁm Dạ, từ phía Đông thẳng đến khe nứt không gian ở Đại lục Hiên Thổ.Nhưng nàng chưa đi xa đã cảm giác thấy không đúng, lúc nàng bước một bước vào không gian khế ước, đã biết không ổn rồi.

Nàng gần như gọi Tiểu Thanh ra ngay lập tức, cùng lúc đó, bốn phương tám hướng trào ra hơn mười tên sát thủ của Sáng Thế Thần Điện, một câu chưa nói, tiến lên chính là sát chiêu. Linh thuật của linh lực bao phủ đầy trời đất.

Tiểu Thanh nổi giận phun một miệng Bạo Liệt Lưu Hỏa, ngọn lửa mãnh liệt biến các hệ linh thuật thành hư vô.

Lực công kích cao tới 180 điểm phun trào trong chớp mắt, bao trùm trăm dặm chung quanh!

Đường chủ dẫn đầu giật mình nhìn ngọn lửa phun trào đến. Đùa cái gì? Cho dù là mãnh thú và Triệu hoán thú cấp 8, cấp 9 cũng không có uy lực này? Một miệng lửa này đủ để hủy diệt một tòa thành trì rồi!

Triệu hoán thú của hắn là Tử Điêu (chồn tía/ chồn đen) tàng hình, am hiểu ám sát, nhưng lực phòng ngự không được tốt lắm, nếu bị ngọn lửa đụng trúng một chút, lập tức sẽ tan thành tro bụi.

Ngoại trừ tránh né, không có ý nghĩ thứ hai.

"Mau lui lại!" Hắn hét lớn một tiếng, thân hình nhanh chóng lùi lại, ba tên sát thủ không kịp lui về phía sau chết trong nháy mắt, hai người trọng thương, hai mươi mấy con Triệu hoán thú chắn ở phía trước bị tiêu diệt hết!

Hỏa Diễm Thanh Điểu cấp 7, lực công kích 73, lực phòng ngự 61, sức chịu đựng 61

Trong vòng vài ngày ngắn ngủi, Tiểu Thanh là con Triệu hoán thú đầu tiên thăng đến cấp 7, tuy cấp bậc của Bạo Liệt Lưu Hỏa không thăng lên, vẫn là tầng thứ 5, nhưng uy lực cũng thăng lên rất nhiều, dễ dàng xé ra được một lỗ hổng.

Bạch Vũ lập tức cưỡi lên Tiểu Bạch lao ra.

Sắc mặt Đường chủ có hơi trắng bệch truyền âm cho Thượng Quan Vân Trần, rồi sau đó dẫn người nhanh chóng đuổi theo.

Tiểu Thanh phun từng đường tường lửa ngút trời, ngăn sát thủ đuổi theo.

Đường chủ cắn răng một cái, thừa dịp năm con Triệu hoán thú hệ Phi Hành triền đấu với Tiểu Thanh, thân mình một con Tử Điêu tàng hình của chính hắn mạnh mẽ bổ nhào lên.

Xé kéo - -

Móng vuốt ngấm độc sắc bén đâm xuyên qua thân thể Tiểu Thanh, lực phòng ngự của Tiểu Thanh cũng không tốt, mặc dù lực phòng ngự đã là rất tốt so với Triệu hoán thú tư chất bình thường, nhưng đối với Tử Điêu bạo phát công kích linh thuật, thì hoàn toàn không phòng được.

Sức chịu đựng của Tiểu Thanh nháy mắt chỉ còn lại chưa tới một thành, quay đầu một miệng Lưu Hỏa tiêu diệt Tử Điêu.

"Tốt!" Đường chủ mừng rỡ, cho dù không chết thì cũng gần chết, Tử Điêu của hắn ta có thể làm tiêu hết toàn bộ sức chịu đựng còn lại của Tiểu Thanh chưa tới vài giây.

Tiêu diệt Triệu hoán thú có lực công kích cực mạnh của Bạch Vũ, muốn ngăn cản nàng sẽ dễ làm hơn.

Cũng không chờ hắn ta vui vẻ xong, hào quang chớp lóe trên người Tiểu Thanh, độc tính được giải trừ, hào quang lại chớp lóe, sức chịu đựng nháy mắt kéo lên ba thành.

Trảm Nguyệt trong lòng Bạch Vũ lười biếng kêu một tiếng, tiếp tục thi triển Khô Mộc Phùng Xuân.

Đường chủ ngây ngốc ngay tại chỗ, sắc mặt còn trắng hơn lúc trước.

Giải độc thì cũng thôi, linh thuật chữa khỏi này là chuyện gì xảy ra? Đây vẫn là lần đầu hắn ta nhìn thấy linh thuật chữa khỏi khủng bố như vậy! Không nói khôi phục một lượng vĩ đại, còn có thể sử dụng liên tục không ngừng.

Trừ phi một hơi giết chết, nếu không lập tức có thể cứu lại. Không giết chết con mèo đen này, cũng đừng hòng làm bất kỳ một con Triệu hoán thú nào của Bạch Vũ ngã xuống.

Nhưng muốn xử lý con mèo đen này, thì phải xử lý Hỏa Diễm Thanh Điểu và Triệu hoán thú cũng khủng bố như vậy - Ngũ Hành Bạch Hổ trước...

Đường chủ cảm thấy đây là một vòng tuần hoàn, dù sao hắn không giải quyết được.

May mà bọn họ nhiều người, diendanlequydon –V.O, tất cả thuộc hạ hắn dẫn đến đều là sát thủ lợi hại nhất của Sáng Thế Thần Điện, tổng cộng mười tám người, trong đó mười người là Tôn Giả, tám người khác là Vương Giả. Chính hắn ta cũng là Vương Giả trung cấp

Năm người bị giết vừa rồi đều chỉ là Tôn Giả mà thôi, tám Vương Giả đều còn sống, hắn ta cũng không tin mọi người đồng thời ra tay, vẫn không ngăn được một mình Bạch Vũ.Ầm - -

Tiểu Thanh xông qua bày ra tầng tầng lửa, ba sát thủ Vương Giả chặn ở trước mặt.

Tiểu Bạch ngay cả ngừng lại cũng chưa từng, lập tức tiến lên, bốn con Hổ Lang có hình thể khổng lồ cắn về phía yết hầu Tiểu Bạch nhanh như tia chớp.

Tiểu Bạch vung móng vuốt sắc bén lên, quét ngang ra, lực lượng của Phách Thiên Liệt phát ra xé rách khiến không khí nổ tung, hung mãnh đánh! Hai con sói điên cuồng bị mất mạng trong nháy mắt, hai con trọng thương.

Miệng vết thương trên người Tiểu Bạch bị xé rách ra rõ ràng, yết hầu suýt nữa bị cắn đứt.

Trảm Nguyệt nháy mắt thêm vào Khô Mộc Phùng Xuân, khép lại vết thương ở yếu hầu Tiểu Bạch, kéo nó từ gần chết trở lại.

Cùng lúc đó, sáu con Triệu hoán thú Phi Hành đồng loạt tấn công về phía Tiểu Thanh, đây là tất cả Triệu hoán thú Phi Hành mà bọn họ có được.

Lực phòng ngự của Tiểu Thanh không chống đỡ nổi, chưa tới một hơi đã tan thành tro bụi, trước khi chết hơi thở hủy diệt phủ xuống đất đai, toàn bộ sáu con Triệu hoán thú Phi Hành bị mất mạng, ba tên Vương Giả ngăn ở trước mặt Bạch Vũ bị ngọn lửa nhấn chìm, cùng nhau biến mất vĩnh viễn với Triệu hoán thú của bọn họ.

Sát thủ ở phía sau muốn đánh lén, hơi thở lạnh giá của Cửu Huyền Băng Hồ tràn ngập, Vạn Lý Băng Xuyên không nói đùa chút nào, hơi thở rét lạnh đóng băng tất cả sát thủ và Triệu hoán thú ở phía sau.

Tuy chỉ vừa vặn 5 giây, nhưng khiến cho bọn họ bỏ lỡ thời cơ đánh lén tốt nhất.

Tiểu Bạch đã khôi phục lại, thân hình thay đổi chưởng qua một cái khí phách, chém giết cuồng bạo bất chấp bản thân. Trảm Nguyệt ở bên cạnh không ngừng khép lại miệng vết thương cho nó, Cửu Huyền Băng Hồ nhảy vào trong chiến trường, một khi kẻ địch đóng băng thì thi triển Tử Huyết Độc Sát.

Đối mặt với khí thế cuồng bạo của Tiểu Bạch, sát thủ cấp bậc Vương Giả vẫn chịu đựng được, Triệu hoán thú của Tôn Giả gần như bị chém giết không còn.

Bọn sát thủ băng qua Tiểu Bạch, trực tiếp tấn công Bạch Vũ, tất cả lại bị Cửu Huyền Băng Hồ đông cứng, trúng độc.

Trong nháy mắt 18 tên sát thủ chỉ còn có 12 tên đã chết, trong đó sát thủ cấp bậc Vương Giả đã có năm người chết, chỉ còn lại ba người. Bạch Vũ dễ dàng dọn sạch người ngăn cản, chạy ra khỏi vòng vây, những người còn lại muốn đuổi theo cũng không dám đuổi.

Đường Chủ xanh cả mặt, hắn cũng không muốn đuổi theo, nhưng không ngăn cản Bạch Vũ, Thượng Quan Vân Trần đến đây, hắn không có cách nào ăn nói.

Tính tính thời gian, nhiều nhất không tới nửa giờ Thượng Quan Vân Trần sẽ tới, mười tám thuộc hạ của hắn, nửa giờ đã không chịu được cũng quá không thể nào nói nổi rồi.

"Đuổi theo! Không giết được nàng ta cũng cần phải ngăn nàng ta lại cho ta, linh thuật gì cũng lên cho ta!" Đường chủ gầm thét, hai con Tử Điêu lập tức lủi ra ngoài, mũi tên ngọn phóng vụt ra không nhìn thấy, sát thủ khác theo sát phía sau.

Chủ yếu là bọn họ không dám, vậy thì rất xa mới bắt kịp.

Bạch Vũ cưỡi trên người Tiểu Bạch, cảm thấy sát ý sắc bén phía sau, đột nhiên vung tay lên. Đại Địa Hôi Hùng xuất hiện, hình thể khổng lồ giống như một bức tường thành, chỉ dựa vào thân thể lại chặn được linh thuật của bọn họ.

Tiểu Hôi sờ sờ cái bụng của mình, chỉ cảm thấy có chút đau, nhưng một giây sau, Trảm Nguyệt lại hồi phục miệng vết thương cho nó.

Bạch Vũ thu Tiểu Hôi lại, đã chạy ra xa.

Bây giờ Đại Địa Hôi Hùng mới cấp 5, không giống Tiểu Bạch, Trảm Nguyệt và Băng Hồ đều đã thành công lên tới cấp 7.

Hơn nữa Tiểu Hôi còn chưa học tập bất kỳ linh thuật gì, chủ yếu là không có thời gian dạy.

Nhưng lực phòng ngự của Tiểu Hôi rất cao, thuộc tính giá trị của cấp 5 gần như đã có thể so sánh với cấp 7 của người khác.

Đỡ một đợt công kích này, Bạch Vũ đã bỏ lại tất cả sát thủ ở rất xa phía sau, không chút do dự chạy thẳng đến mục tiêu.

Ầm - -

Bỗng nhiên một cây thương bạc từ bên cạnh đâm ra, cắt qua không khí, phát ra tiếng vang nứt toác.

Đồng tử Bạch Vũ co rụt lại, diendanlequydon – V.O, vô thức nghiêng người lăn khỏi thân Tiểu Bạch.

Mũi thương bạc đâm vào khoảng không, đột nhiên đập xuống dưới, đánh thật mạnh lên người Tiểu Bạch.Tiểu Bạch phẫn nộ gầm thét, xoay người lại chưởng một chưởng Phách Thiên Liệt, chưởng phong cuồng nộ xé rách khu rừng lớn, ngay cả các cây trong rừng cũng bị chặt đứt gốc, hiện ra một bóng dáng màu trắng.

Thượng Quan Vân Trần nhìn Bạch Vũ ôm Trảm Nguyệt, trong mắt dâng lên vẻ phức tạp.

Sau khi trở về từ Tháp Thiên Ky, không hề bất ngờ, hắn đã tranh cãi ầm ĩ một trận với Ngọc Ưu Liên, đối với Ngọc Ưu Liên, hắn chỉ còn lại chán ghét. Đối với Bạch Vũ, hắn lại không biết chính mình có suy nghĩ gì.

Nhưng có một vài chuyện hắn đã suy nghĩ cẩn thận.

Hắn đã hối hận.

Có lẽ từ vạn năm trước, lúc hắn ra tay hắn đã hối hận, hắn chỉ là cố chết không thừa nhận mà thôi, vì chứng minh hắn không hối hận, chứng minh chính mình đúng, gặp lại Bạch Vũ, hắn không hề suy nghĩ lại quyết định giết nàng.

Hiện tại, hắn cũng không muốn giết nàng nữa. Hắn muốn nàng trở về, muốn dẫn nàng trở về Sáng Thế Thần Điện, muốn thực hiện hôn ước của bọn họ.

Hiện giờ tuy Sáng Thế Thần Điện còn đang bị bọn họ nắm trong tay, nhưng tin tức Anh Khế mang về đã khiến cho một nửa người bên trong Điện bắt đầu nghi ngờ.

Bọn họ đều là Đường chủ, tinh anh, lớp giữa của Sáng Thế Thần Điện, cố nhất trung thành với Thần Sáng Thế, trung thành với Bạch Vũ.

Tin tức Anh Khê mang về không chỉ là gặp được Bạch Vũ, còn có chuyện bọn họ ám sát Bạch Vũ. Nhấc lên phong ba rất lớn ở bên trong Thần Điện, nếu không như thế này, cũng sẽ không nháo lớn như vậy, ngay cả giết Dạ Quân Mạc cũng đã chẳng quan tâm.

Bởi vì người biết quá nhiều, ngược lại không thể giết người diệt khẩu, chỉ có thể trấn an.

Hắn chẳng muốn quan tâm những chuyện này, đã giao tất cả cho Ngọc Ưu Liên đi xử lý.

Hiện tại nghĩ lại, nếu hắn dẫn Bạch Vũ về, toàn bộ sẽ được giải quyết. Chỉ cần Dạ Quân Mạc chết, Bạch Vũ nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý!

"Bạch Vũ, lại gặp lại." Thượng Quan Vân Trần mỉm cười nhìn nàng: "Dạ Quân Mạc ở đâu?"

Bạch Vũ chớp mắt một chút, có chút ngạc nhiên, không giống như trước đây tiến lên lại chém người, đổi tính rồi hả?

"Làm sao ta biết? Dạ Quân Mạc là Ám Dạ Quân Vương, luôn luôn cần người hộ tống. Ngươi sẽ không cho rằng chỉ một mình ta dẫn theo Dạ Quân Mạc rời đi chứ?" Bạch Vũ nói.

"Sao không thể?" Tầm mắt Thượng Quan Vân Trần nhìn nhẫn Bách Vũ trên tay Bạch Vũ: "Nếu ta nhớ không lầm, hẳn là chiếc nhẫn này có thể bỏ sinh linh vào, bây giờ Dạ Quân Mạc đang ở bên trong đúng chứ?"

Hai tay Bạch Vũ lập tức gắt gao nắm chặt: "Không có chuyện này."

"Có hay không, để cho ta nhìn thì biết." Thượng Quan Vân Trần bước từng bước một tới gần: "Bạch Vũ, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi đồng ý giao Dạ Quân Mạc ra đây, ta có thể coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Chúng ta trở về Sáng Thế Thần Điện, ta vẫn lấy ngươi như cũ, ngươi vẫn là tiểu công chúa tôn quý nhất của Sáng Thế Thần Điện, ta sẽ đối với ngươi thật tốt, sủng ngươi cả đời!"

Khóe miệng Bạch Vũ rụt rụt.

Còn tưởng rằng chỉ có ta đơn thuần, thì ra còn có người ngu ngốc giống ta! Ngươi muốn coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, ta có thể không muốn!

Vạn năm trước lúc ngươi và Ngọc Ưu Liên cùng nhau hại chết ta, nên biết cừu hận đã kết rồi! Tùy tiện nói một câu để cho ta theo ngươi trở về, suy nghĩ viễn vông cũng cần phải có mức độ!

"Ta không thích ngươi vạn năm, hiện giờ vẫn không thích ngươi. Vạn năm trước, ngươi và Ngọc Ưu Liên hại chết Thạch cô cô, hại chết Dạ Quân Mạc, muốn để cho ta cứ như vậy rồi thôi, không có cửa đâu!" Bạch Vũ lạnh lùng khước từ.

Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần nháy mắt lạnh lẽo: "Dạ Quân Mạc, lại là Dạ Quân Mạc! Ta mới chính là vị hôn phu của ngươi, vạn năm trước nếu không phải ngươi có lỗi với ta, ta cũng sẽ không ra tay với ngươi."

"Ta có lỗi với ngươi?" Bạch Vũ giống như là nghe được truyện cười: "Ta có cái gì có lỗi với ngươi? Cho tới bây giờ ta chưa từng nói muốn gả cho ngươi, cái gọi là hôn ước đều là Thượng Quan gia các ngươi rải ở trong Điện, thậm chí ngay cả ước định bằng miệng cũng không có, hôn ước ở đâu ra?"

"Là phụ thân ngươi nhận lời, lệnh của cha mẹ, ngươi muốn chối cãi?""Phụ thân ta? Ông ta hoàn toàn không coi ta là nữ nhi, dựa vào cái gì thay ta quyết định, ông ta đã nói với ta sao?" Ánh mắt Bạch Vũ lạnh giá như đao chống lại đôi mắt Thượng Quan Vân Trần: "Ta là chủ nhân của Sáng Thế Thần Điện, diendanlequydon – V.O, việc hôn nhân của ta, chỉ có bản thân ta có thể quyết định. Ông ta không có tư cách, cũng không dám nhúng tay!"

Thượng Quan Vân Trần không phản bác được.

Cái gọi là hôn ước quả thật là giả, là Thượng Quan gia cố ý thả tiếng gió ra. Phụ thân của Bạch Vũ thật đúng là không dám quản chuyện này, bọn họ chỉ có thể gạt Bạch Vũ, không cho nàng biết rõ. Lâu dần, mọi người trong Điện tin là thật.

Đương nhiên Thượng Quan Vân Trần cũng cảm thấy lấy tiểu muội muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ này là chuyện đương nhiên. Khi đó hắn cũng thể nào thích Bạch Vũ, chỉ là cảm thấy có lợi cho gia tộc, ít nhiều cũng có phần tình cảm, lấy về cũng không sao.

Mãi đến khi hắn phát hiện Bạch Vũ thích người khác, cho tới bây giờ Bạch Vũ chưa từng nghĩ gả cho hắn, hắn mới luống cuống. Hắn mới phát hiện, hắn cũng không phải không cần Bạch Vũ như trong tưởng tượng, đáng tiếc khi đó đã quá muộn.

"Cho dù ngươi nghĩ như thế nào, ngươi vẫn luôn là người Sáng Thế Thần Điện, hôm nay tất phải theo ta trở về! Dạ Quân Mạc cũng nhất định phải chết! Ngươi không muốn giao ra đây, ta cũng chỉ có thể tự mình ra tay." Thượng Quan Vân Trần nói xong, nháy mắt đã đến bên cạnh Bạch Vũ, một tay bắt được tay Bạch Vũ.

Bạch Vũ đánh một chưởng về phía ngực hắn, Thượng Quan Vân Trần cũng không hề trốn tránh, một Tôn Giả dùng hết toàn lực cũng không làm hắn bị thương được.

Nhưng mà, một chưởng Phách Thiên Liệt của Bạch Vũ lại nhấc lên hơi thở tàn bạo, Thượng Quan Vân Trần lảo đảo lui về phía sau, giật mình nhìn về phía Bạch Vũ.

Triệu hoán vương giả! Còn là Vương Giả đỉnh cấp!

Xem ra huyết mạch trở về khiến cho thực lực Bạch Vũ tăng vọt, trực tiếp vượt qua vài cấp.

Nhất thời Thượng Quan Vân Trần nheo mắt lại, trên người tỏa ra hơi thở nguy hiểm.

Ầm - -

Ba con Kỳ Lân phóng tới, mang theo hơi thở tàn bạo đánh giết về phía Bạch Vũ.

Tiểu Bạch lập tức ngăn đón, chỉ là va chạm trong nháy mắt, Tiểu Bạch lại trọng thương gần chết, chỉ có một con Kỳ Lân bị thương nặng. Dù sao Tiểu Bạch không phải là tấn công quần thể giống Tiểu Thanh.

Trảm Nguyệt lập tức thi triển Khô Mộc Phùng Xuân, trị thương cho Tiểu Bạch, nhưng đối mặt ba con Kỳ Lân tiến công liên tiếp thì hoàn toàn không kịp.

"Bạch Vũ, tuy ngươi đã lên tới cấp bậc Vương Giả nhưng vẫn còn quá yếu." Thượng Quan Vân Trần mỉm cười.

Một dòng khí lạnh bất tri bất giác tràn ngập ra, đất đai đông lại, một khắc khi ba con Kỳ Lân va chạm vào băng sương lập tức bị đóng băng.

Nụ cười của Thượng Quan Vân Trần cứng đờ, thầm mắng: "Chết tiệt!"

Băng Xuyên của Cửu Huyền Băng Hồ vừa ra, chỉ bị đóng băng có vài giây, đủ để Trảm Nguyệt thi triển Khô Mộc Phùng Xuân nhiều lần, cũng đủ để Tiểu Bạch đánh ra hai chưởng Phách Thiên Liệt liên tiếp.

Ầm - -

Thượng Quan Vân Trần vội vàng dùng ngân thương chắn, tu luyện đến cấp bậc Đại Đế, Thần Hoàng, thể chất theo linh mạch tăng trưởng đã gần bằng với Triệu hoán thú, uy lực linh thuật sử dụng cũng không kém Triệu hoán thú bao nhiêu.

Mũi thương của Thượng Quan Vân Trần đâm trúng Tiểu Bạch, chặn một chưởng Phách Thiên Liệt.

Năng lực khủng bố chấn động khiến ngân thương run rẩy, cánh tay Thượng Quan Vân Trần run lên, không kịp chắn chưởng thứ hai, Kỳ Lân cấp 9 trọng thương, chết!

"Khốn nạn!" Thượng Quan Vân Trần giận tím mặt, quay đầu ngân thương đâm thẳng vào Cửu Huyền Băng Hồ.Hai con Kỳ Lân cuồng nộ đánh về phía Tiểu Bạch, diendanlequydon – V.O, cho dù Tiểu Bạch có Trảm Nguyệt trợ giúp cũng có chút gian nan, nhưng vẫn tiếp tục gượng chống, vừa phản kích, vừa lui lại.

Bạch Vũ cũng không tính liều mạng với Thượng Quan Vân Trần. Tuy thực lực của Thượng Quan Vân Trần rất không ổn định, nhưng dù sao vẫn có thể giữ trình độ cấp bậc của Triệu hoán Đại Đế. Cho dù Bạch Vũ có thể liều mạng, cũng phải trả giá không nhỏ.

Bạch Vũ chạy trốn, Thượng Quan Vân Trần đuổi sát không rời, sát chiêu dồn dập, nhưng mỗi một lần đều bị hóa giải.

Vạn Lý Băng Xuyên của Cửu Huyền Băng Hồ luôn gây trở ngại Thượng Quan Vân Trần truy kích, không cẩn thận một cái sẽ bị đóng băng, sẽ rất khó tiếp tục đuổi theo.

"Chết tiệt! Bạch Vũ, ngươi đang ép ta." Thượng Quan Vân Trần uống hết một lọ nước thuốc không biết là cái gì, đột nhiên con Kỳ Lân tan thành mây khói kia lại được gọi ra, tốc độ rất mạnh, băng qua mảng băng sương lớn, chắn ở trước mặt Bạch Vũ.

Thượng Quan Vân Trần xông tới, một thương đâm về phía Tiểu Bạch. Ánh mắt Bạch Vũ lạnh giá, một đóa Bạo Liệt Lưu Hỏa ở lòng bàn tay lao thẳng tới mặt Thượng Quan Vân Trần, cùng lúc đó một con Đại Địa Hôi Hùng tròn vo xuất hiện trước người.

Thượng Quan Vân Trần bị ép lùi về phía sau, theo sát đó, Tiểu Hôi, Tiểu Bạch và Băng Hồ của Bạch Vũ lại đâm nhau kịch liệt với ba con Kỳ Lân, hơi thở hủy diệt khuếch tán ra, đảo qua rừng rậm, sông ngòi rồi biến mất.

Tiểu Thanh tắm lửa hiện ra, phun thêm một trận lửa trong chiến trường kịch liệt.

Triệu hoán thú năm hệ xuất hiện hết, ba con Kỳ Lân của Thượng Quan Vân Trần lại không đủ nhìn, cho dù là cấp 9, cũng rơi vào trận khổ chiến.

Đội hình Triệu hoán thú của Bạch Vũ thật sự là gần như hoàn mỹ, công kích, phòng ngự, khôi phục, khống chế, toàn bộ đều có, một khi đội hình như vậy mãn cấp, vậy hoàn toàn trở thành vô địch thiên hạ.

Thượng Quan Vân Trần giật mình: "Sao có thể? Không phải Hỏa Diễm Thanh Điểu đã hao hết sức chịu đựng sao?"

Ít nhất một Triệu hoán thú hao hết sức chịu đựng cần phải tu dưỡng cả ngày mới có thể xuất chiến lại, đây là Triệu hoán thú có cấp bậc có vẻ thấp, một khi sức chịu đựng của Triệu hoán thú cấp 7, cấp 8, cấp 9 hao hết, không tu dưỡng trong linh mạch bốn năm ngày thì sẽ hoàn toàn không lành, có đôi khi toàn quân bị giết, thậm chí phải hơn mười ngày.

Bạch Vũ liếc nhìn hắn: "Ngươi có thể gọi Kỳ Lân vừa mới thua trận ra, vì sao ta không thể gọi Tiểu Thanh ra?"

Không phải là ăn dược liệu khôi phục trong nháy mắt sao? Ngươi có, ta cũng có.

Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần xanh mét, tiếp tục như vậy hắn có thể sẽ thất bại!

Tốt xấu gì trên danh nghĩa hắn cũng là Thần Hoàng, lại bại bởi một Vương Giả? Triệu hoán thú của hắn đều là cấp 9, Triệu hoán thú của Bạch Vũ chỉ là cấp 7, Đại Địa Hôi Hùng mới cấp 5 mà thôi, vậy mà có thể liều mạng với Kỳ Lân của hắn!

Thiên mệnh huyết mạch Sáng Thế kinh người như vậy, khiến cho hắn có cảm giác thất bại sâu sắc, từ sau khi Bạch Vũ chết ở Loạn Thế Nguyên Niên, đã thật lâu hắn không có loại cảm giác này rồi.

Lúc này, cuối cùng bọn sát thủ bị Bạch Vũ bỏ lại phía sau cũng đã đuổi đến.

Bạch Vũ và Thượng Quan Vân Trần một đường ngươi truy ta đuổi, nhìn giống như đánh thật lâu, thật ra chỉ có vài phút, nhưng đã đuổi được vài trăm dặm. Bọn họ vẫn không từ bỏ đuổi theo, đã tính là đuổi theo nhanh rồi.

Ánh mắt Thượng Quan Vân Trần sáng lên: "Được rồi, lên cho ta."

Hắn cũng không chú ý mặt mũi gì, dẫn Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc về, mới chính là chuyện quan trọng nhất.

Hắn không có khả năng lấy được huyết mạch Sáng Thế, hiện tại hắn lại nghĩ muốn Bạch Vũ này!

Chỉ cần Bạch Vũ là của hắn, tất nhiên huyết mạch có giành được tới tay hay không không hề quan trọng, dù sao hắn cũng đã nắm giữ ở trong tay.

Bạch Vũ nhìn bọn sát thủ xông lên, khinh thường nhìn Thượng Quan Vân Trần: "Một vị Thần Hoàng như ngươi, lại dẫn người vây công ta, còn biết xấu hổ không?"

"Ta chỉ muốn kết quả. Bây giờ ngươi còn có cách chạy thoát sao?" Thượng Quan Vân Trần nở nụ cười đắc ý.

Bạch Vũ chớp mắt một chút, chợt nghe Ám Lân truyền âm tới, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không nhịn được lộ ra nụ cười xinh đẹp khiến người sợ hãi. Giương giương tay về phía Thượng Quan Vân Trần: "Lúc trước không phải ngươi muốn xem nhẫn Bách Vũ của ta sao? Bây giờ ta cho ngươi xem được không?"

Thượng Quan Vân Trần ngẩn ra, diendanlequydon – V.O, không hiểu ý của Bạch Vũ lắm, nhưng một giây sau lại nhìn thấy Bạch Vũ thả hai sinh linh từ trong nhẫn ra, Thủy Qua và Thụ Tinh.

Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần đã không thể dùng khó coi để hình dung nữa.Lại là hai con mãnh thú này, có bọn nó! Chẳng lẽ ta nuôi lớn bọn nó để đối nghịch với chính mình à?

Lúc ở Tháp Thiên Ky đã bị bọn nó ngăn cản, bây giờ lại xuất hiện, nuôi ra hai con mãnh thú như vậy khiến hắn cực kỳ nghẹn tim, càng nghẹn tim chính là hắn quả thật không đánh lại hai bọn nó, đột nhiên hắn cực kỳ hi vọng chính mình chưa bao giờ nuôi hai con mãnh thú này.

Thượng Quan Vân Trần còn chưa phục hồi tinh thần lại từ cơn nghẹn tim, Thủy Qua và Thụ Tinh lại cười tít mắt đấu với ba con Kỳ Lân.

Đấu nhiều lần, đều đã ngựa quen đường cũ, đánh nhau cũng không khó.

Ba con Kỳ Lân bất đắc dĩ bị cuốn lấy, tự nhiên Bạch Vũ lại thuận lợi chạy đi.

Đường chủ dẫn bọn sát thủ đi chặn lại, ngay cả Thượng Quan Vân Trần cũng đã không ngăn được, đương nhiên bọn họ cũng không ngăn được.

Thượng Quan Vân Trần nhìn theo Bạch Vũ đi xa chỉ cảm thấy nộ khí ngút trời, lập tức truyền âm tất cả đệ tử đóng ở gần khe nứt không gian, toàn lực chặn Bạch Vũ lại. Tạm thời hắn vẫn không đuổi theo kịp.

Đệ tử thuộc hạ nhận lệnh, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Bạch Vũ, Ám Lân và ba vị Vương cũng đã đến.

Đấu loạn một nùi, đợi đến lúc Thượng Quan Vân Trần đuổi tới, vẻ mặt cả đám thuộc hạ đều đưa đám.

"Chỉ hơn mười phút, đã không kiên trì được sao? Phế vật! Ăn hại!" Thượng Quan Vân Trần giận tím mặt.

Các đệ tử quỳ trên mặt đất: "Điện chủ bớt giận, không phải chúng ta không tận lực, chỉ là lúc chúng ta dùng hết toàn lực chặn Bạch Vũ lại, Dạ Quân Mạc đã đi khỏi Đại lục Hiên Thổ, trở lại Ngũ Hành Đại Lục rồi."

Thượng Quan Vân Trần sửng sốt: "Làm sao có thể?"

"Là sự thật." Chính vì đột nhiên nghe được tin tức này, nhất thời bọn họ lại không còn động lực tiếp tục ngăn cản nữa rồi.

"Bạch Vũ bị các ngươi ngăn lại, Dạ Quân Mạc trở về như thế nào?" Thượng Quan Vân Trần hỏi.

"Vâng... Là Ám Ưng thừa dịp chúng ta đại chiến, dẫn theo một người áo đen lặng lẽ đi rồi." Thuộc hạ nơm nớp lo sợ trả lời.

Người áo đen? Dạ Quân Mạc? Không, là Ám Hồ đóng giả Dạ Quân Mạc? Thượng Quan Vân Trần bỗng nhiên hiểu ra, thì ra Dạ Quân Mạc cũng không trốn ở trong nhẫn Bách Vũ, mà là trốn ở trong nhẫn Thiên Dạ của chính hắn.

Mà nhẫn Thiên Dạ được Ám Hồ đeo ở trên tay, cho nên từ lúc vừa mới bắt đầu, hộ tống Dạ Quân Mạc chính là đội ba vị Vương kia, mà Bạch Vũ chỉ là cố ý dẫn dắt lực chú ý của bọn họ.

Chết tiệt! Kế dương Đông kích Tây phức tạp như vậy, cũng chỉ có Dạ Quân Mạc và Ám Lân mới có thể làm được, hắn còn tưởng rằng chính mình đã vạch trần được kế hoạch của bọn họ, không nghĩ tới Dạ Quân Mạc cho hắn cái kế trong kế!

Lần này mọi người Ám Dạ Đế Quốc ở Đại lục Hiên Thổ nên đi thì đi, không một ai cản lại.

Thượng Quan Vân Trần bực tức muốn hộc máu, hắn lại thật sự phun ra một ngụm máu, thật ra nội thương do lực Sáng Thế bắn trúng ở Tháp Thiên Ky vẫn hoàn toàn chưa khỏi hẳn.

"Điện chủ!" Đệ tử thuộc hạ quá sợ hãi, nhấc tay đi đỡ hắn.

...

Bạch Vũ và Ám Lân, ba vị Vương đến Ngũ Hành Đại Lục, rất nhanh lại hợp lại với bọn Dạ Quân Mạc.

Dạ Quân Mạc đi ra từ trong nhẫn Thiên Dạ, khởi sắc coi như không tệ, chỉ là sắc mặt lạnh lùng, hàn ý toàn thân gần như muốn đóng băng người.

Ám Lân nói với hắn chuẩn bị kế dương Đông kích Tây, nhưng Ám Lân không nói là để cho Bạch Vũ một mình đi làm chuyện này, phải biết rằng Bạch Vũ còn đang mang bảo bảo, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, hắn sẽ phải đau lòng chết.Ám Lân bị Dạ Quân Mạc nhìn đến da đầu run lên: "Không phải ta để cho hai con mãnh thú đi cùng nàng ấy sao? Thực lực bây giờ của Bạch Vũ, diendanlequydon – V.O, đối phó với Thượng Quan Vân Trần hoàn toàn không thành vấn đề."

"Không thành vấn đề? Ngộ nhỡ Thượng Quan Vân Trần trùng hợp bạo phát ra thực lực Thần Hoàng thì sao?" Dạ Quân Mạc cười lạnh.

Ám Lân có chút cà lăm: "... hẳn là, sẽ không có loại trùng hợp này chứ?"

"Được rồi, không phải ta không có chuyện gì sao?" Bạch Vũ kéo cánh tay Dạ Quân Mạc, nhìn núi non chập chùng uốn lượn nơi xa: "Nơi này chính là Ngũ Hành Đại Lục sao? So với tám Đại lục thì càng rộng lớn hơn, hình như bầu trời đã cao không ít."

Dạ Quân Mạc gật gật đầu: "Ngũ Hành Đại Lục là sơ khai của thế giới này, là mảnh đất Thần Sáng Thế tạo ra, thế giới và Vị siện phía dưới chỉ là những mảnh vật chất nhỏ bắn văng ra."

Ngũ Hành Đại Lục rộng lớn đến mức ngay cả Vương Giả, Đại Đế đi suốt cuộc đời cũng khó có thể đi hết khắp nơi, đại khái chỉ có Thần Hoàng mới có thể miễn cưỡng biết toàn cảnh.

Bạch Vũ tựa vào vai Dạ Quân Mạc, lười biếng nheo mắt lại: "Nơi này... có một hơi thở, hơi thở ta rất quen thuộc, cảm giác giống như là trở về trong lòng mẫu thân, cực kỳ ấm áp, cực kỳ thoải mái."

Dạ Quân Mạc hơi hơi nhếch môi, đương nhiên quen thuộc, đây là nơi nàng sinh ra, đây là nơi huyết mạch của nàng sinh ra. Ngũ Hành Đại Lục dựa vào huyết mạch của nàng mà tồn tại, cũng như huyết mạch của nàng dựa vào Ngũ Hành Đại Lục mà cường đại.

"Đến Vực sâu, nàng sẽ phát hiện những thứ càng thêm quen thuộc." Dạ Quân Mạc dắt tay Bạch Vũ, ngồi trên xe kéo đã sớm chuẩn bị tốt, ba vị Vương và Ám Lân, Ám Ưng cưỡi Triệu hoán thú bảo vệ ở chung quanh, một đội nhân mã đi về hướng Ám Dạ Đế Quốc.

Lúc bọn họ xé rách không gian trở về Ngũ Hành Đại Lục, đều đã cố gắng đến gần Vực sâu.

Tuy mục đích tới vẫn lệch khỏi quỹ đạo rất nhiều, nhưng may mà cũng không cách Ám Dạ Đế Quốc quá xa, đã ở trong phạm vi Vực sâu phát xạ, chung quanh không có thế lực khác, đi năm sáu ngày có thể tới Vực sâu.

Bạch Vũ ngồi ở trong toa xe nhìn ra ngoài, phong cảnh dọc theo đường đi bắt đầu từ dãy núi nối liền không ngừng trở nên hoang vu, cực nóng, rất nhanh lại đi vào Vực sâu trong truyền thuyết, có vào mà không có ra.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip