Chap 48: Một cảm xúc không biết gọi tên

Yoojung ngồi trước bậc thềm lên xuống, ngước nhìn cây hồng trước cổng, thân cây thô ráp, khô khốc không còn một nhành lá. Chẳng còn thứ gì có thể trụ lại vào mùa đông. Em đã cùng Doyeon trở lại Seoul sau một ngày ở Wonju, hiện tại em đang ở nhà bà nội của cậu.

"Yoojungie? Là em thật ư?!"

Có ai đó gọi tên em, âm thanh trầm thấp của một chàng trai trẻ.

Yoojung dời tầm nhìn tìm kiếm nơi vừa phát ra âm thanh ấy. Chàng trai với vóc dáng cao ráo và thân hình chuẩn mẫu đang đứng cạnh cổng ra vào. Cánh cổng vốn không cao lắm bây giờ càng trở nên nhỏ bé hơn, nó thậm chí còn chưa cao đến tầm ngực người đó.

"GongMyoung oppa?!" Yoojung có chút kinh ngạc, em không nghĩ mình lại gặp mặt anh tại nhà bà nội của Doyeon như thế này.

"Ồ đúng là em thật rồi. Em về từ khi nào vậy?" Myoung cười tươi khi nhận ra người đang ngồi thẫn thờ tại bậc thềm chính là em, cô hậu bối bé nhỏ đã gần một năm trời không gặp.

Yoojung vội đứng dậy tiến về phía anh.

"Oppa, anh vẫn khỏe chứ?! Em vừa mới về được mấy hôm thôi" Yoojung cúi đầu chào, tươi tắn nở nụ cười.

"A thật tình quản lý giấu thông tin của em cũng kỹ thật đấy! Đứa nhỏ này, lâu như vậy mới trở về" Myung khẽ trách móc, thế nhưng đuôi mắt vẫn cong và khóe môi vẫn chưa khép lại nụ cười.

Anh rất nhớ thứ âm thanh ồn ào từ phòng tập của Weki Meki, tiếng cười nói hú hét suốt ngày của bọn trẻ. Từ ngày Yoojung đi, căn phòng ấy chỉ còn lại mỗi Astro sử dụng. Cả công ty cũng trở nên yên tĩnh và buồn chán. Không có Yoojung, không còn những đứa trẻ hay đùa giỡn ngoài hành lang, không có những tiếng gõ cửa trêu chọc, thậm chí mất luôn cả những câu chuyện ma quỷ mà bọn trẻ bịa ra nhằm hù dọa các tiền bối. Bọn nhóc tinh quái nhưng lại rất đáng yêu, lễ phép, chăm chỉ và rất chân thành.

"Em xin lỗi vì không thể thông báo cho anh sớm hơn. Em dự định vào thứ hai tuần sau, sẽ có thông báo chính thức đến tất cả mọi người" Yoojung ngượng nghịu gãi đầu, em đâu có biết được mình sẽ gặp lại Myoung oppa sớm như thế?! Ngày đầu tiên, em chỉ kịp chào hỏi vài người, còn anh Myoung thì bận quay phim nên không có ở công ty lúc ấy.

"Oppa sao anh lại ở đây? Anh có công việc gần đây à?!" Em thắc mắc hỏi.

"A chút nữa thì quên mất" Myoung đánh vào đầu một cái vì sự đãng trí của mình, đột ngột gặp lại Yoojung làm anh vui mừng đến mức quên bẵng đi mục đích chính. Myoung đưa ra trước mặt em một chiếc túi lớn, bên trong đựng rất nhiều hộp nhựa.

"Anh đến đã trả lại hộp đựng kim chi. Món kim chi do bà của Doyeon làm thật sự rất ngon đấy!"

"Dạ?!" Thông tin này còn đáng ngạc nhiên hơn nhiều, làm cách nào mà... Không những anh ấy biết đây là nhà bà Doyeon mà còn đã từng ăn kim chi do bà cậu ấy làm?!

Myoung vội vàng giải thích, khi nhìn thấy đôi mắt mở to và vẻ mặt kinh ngạc của em.

"Lúc quay chung, Doyeon có đem theo đồ ăn từ nhà lên, trong đó có món kim chi này, mọi người trong đoàn đã xin em ấy một chút, nào ngờ nó lại ngon đến như vậy! Và thế là sau đó mọi người đã nhờ Doyeon mang nhiều hơn. Doyeon đem lên rất nhiều, mọi người đều có phần mang về cả. Và giờ thì anh đảm nhận việc mang trả lại những cái hộp"

"Như thế nào mà oppa biết nhà bà cậu ấy?!"

"Anh đã từng đưa Doyeon về một lần rồi. Ngôi nhà cũng dễ nhớ mà" Anh cười xòa, bàn tay khẽ gãi đầu, không hiểu sao anh lại cảm thấy có chút ngại ngùng khi giải thích vấn đề này với Yoojung.

Yoojung im lặng vài giây trước khi tiếp tục lên tiếng.

"Đúng là kim chi ngon thật nhưng mà bà cậu ấy làm măng tây cũng ngon lắm"

"A đúng vậy, không chỉ là măng mà còn có món cá hấp nữa. Bà của Doyeon quả thật nấu ăn rất giỏi"

"..."

Myoung chợt nhận ra anh đã tiết lộ quá nhiều thứ rồi. Anh không nghĩ bản thân lại ngây thơ đến như vậy, chỉ vì một câu nói đơn giản của Yoojung mà tuôn ra hết sạch. Lúc nãy thì không hiểu vì sao thật, còn bây giờ thì anh ngại quá đi mất! Myoung không dám nhìn vào mắt em, nhưng dù có cố lảng tránh thì đôi mắt đen láy ấy vẫn mãi bám theo, đặc biệt là điệu bộ nheo mắt lạnh lùng càng khiến anh bối rối hơn gấp bội.

"Haizz... , thật ra lúc anh đưa Doyeon về, bà em ấy đã mời anh ở lại ăn cơm. Cũng là do anh nói với mọi người ở phim trường là món kim chi của bà làm rất ngon" Myoung thở dài chán nản nói. Cuộc đời làm diễn viên bao năm lại dễ dàng bị người khác nắm thót như vậy, cảm thấy thật vô dụng quá mà.

Yoojung im lặng, có nhiều sự việc đã xảy ra khi em không ở đây. Ví dụ như, Doyeon đã trở nên thoải mái và cởi mở hơn với rất nhiều người, cậu để họ đưa về nhà, hiếu khách mời họ ăn một bữa cơm, thân thiết và nói rất nhiều chuyện. Như vậy cũng tốt mà, phải không?!

"A...hay là Yoojung cầm hộ anh mấy cái hộp này nhé! Giúp anh gửi lời cảm ơn đến bà của Doyeon, vì thức ăn bà đã làm cho cả đoàn" Myoung ngượng nghịu, chẳng hiểu sao lại có cảm giác tội lỗi.

Doyeon từng dặn anh không nên tiết lộ việc bà cậu mời anh ở lại dùng bữa tối, nó sẽ đẩy mọi chuyện vượt qua giới hạn kiểm soát nếu có nhiều người biết, cậu cảm thấy rất phiền và khó chịu khi có thêm một tin đồn hẹn hò nào. Một tin đồn "hư ảo" với anh Moonbin là quá đủ để cậu mệt mỏi và đau đầu, vì phải giải quyết mớ tạp nham quá kích kia.

Yoojung chắp tay sau lưng, em khẽ lắc đầu, mỉm cười nói.

"Không được đâu. Em nghĩ bà cậu ấy sẽ rất vui nếu anh tận tay mang đến và thể hiện sự biết ơn của mình" Dường như, trên người anh Myoung có nhiều thứ liên quan đến Doyeon hơn là đống hộp nhựa này. Một chiếc túi bằng vải nho nhỏ màu xanh lá mạ, do chính tay cậu may, chiếc túi không còn mới đã có dấu hiệu sử dụng qua.

"Nhưng mà..."

"Em thật sự không thể giúp anh đâu" Yoojung vẫn cười, em mở cửa cổng, lách người qua anh để ra bên ngoài, mới tiếp tục nói. "Em có việc phải ra ngoài rồi. Tạm biệt Myoung oppa"

Cũng không đợi nhận câu tạm biệt từ anh, em đã xoay người bước xuống những bậc cầu thang. Trước đây, em đã hỏi về những chiếc túi cậu làm, năn nỉ để có được một trong số chúng. So với những thứ cậu mua tặng, em muốn được nhận quà từ chính tay cậu làm hơn. Doyeon rất giỏi trong những việc thêu thùa may vá, à không, chỉ cần cậu muốn học thì đều sẽ giỏi cả. Khi ấy, cậu đã nói với em rằng:

"Không được, tớ làm chúng là cho các thành viên trong gia đình"

"Vậy khi nào mới đến lượt tớ. Tớ cũng thích nữa"

"Ừm...khi nào tớ làm đủ cho mọi người đã"

"Vậy là khi nào a?!"

"Cậu thử đếm xem, ba mẹ, anh chị tớ này, mấy đứa nhóc này, cô dì chú bác nội ngoại này..."

"Ya~, Kim Doyeon cậu không muốn làm cho tớ chứ gì?! Keo kiệt quá cơ"

"Nếu cậu ráng đợi thì biết đâu sẽ tới lượt"

"Ya~, Kim Doyeon, đáng ghét!"

Đến bây giờ em chợt hiểu ra một điều, sẽ chẳng có chiếc túi nào cậu làm dành tặng cho riêng em.

"..."

Myoung có chút bối rối khi Yoojung bỏ đi, trông biểu hiện của em rất kỳ lạ, hình như em có tâm sự, không còn vui vẻ như ban đầu. Anh cứ đứng như vậy cho đến khi Doyeon từ trong nhà bước ra, cậu đi tìm em vì sắp đến bữa cơm chiều. Yoojung trở nên trầm lặng và ít nói sau khi rời Wonju, cậu hỏi nhưng em chỉ lắc đầu, em nói do cậu suy nghĩ nhiều thôi. Cậu đẩy cửa bước ra sân và cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy Myoung đứng trước cổng.

"Sao anh lại đến đây?!"

"Doyeon-ssi" Ánh mắt anh liền thay đổi từ mông lung sang ôn hòa, dịu dàng khi bắt gặp hình ảnh của cậu.

"Anh đến để gửi lại đống hộp đựng và cũng để cảm ơn thức ăn bà đã làm cho cả đoàn"

"Vậy sao?" Cậu thu hồi vẻ mặt ngạc nhiên mấy giây đầu, nhàn nhạt đáp lại. "Anh cứ đưa chúng cho em là được rồi" Cứ như thế nhận lấy mấy cái túi đựng.

"À...bà em có ở nhà chứ?! Anh muốn gặp để cảm ơn..." Anh ấp úng, có xấu hổ lắm không khi cố gắng nán lại nhà Doyeon?!

"Bà em đã đi thăm mấy người bạn rồi nên không có nhà. Em sẽ thay anh gửi lời cảm ơn đến bà. Nếu anh Myoung có việc bận thì cứ đi trước đi ạ" Doyeon còn không nhìn đến anh, cậu chỉ đang bận tâm đến việc em đã đi đâu thôi. Lúc nãy nói ra sân ngồi hóng gió  mà lúc này đã mất tiêu.

"À...vậy được rồi..." Anh có chút thất vọng khi Doyeon vẫn luôn giữ khoảng cách với mình, thật ra thì Doyeon luôn giữ khoảng cách nhất định với người khác giới, hạn chế đụng chạm hay có những cử chỉ hành động thân thiết, kể cả là diễn viên hay Idol, em dường như sẽ rất kiệm lời với họ khi ở một mình và chỉ thoải mái đôi chút nếu có những người bạn bên cạnh, đặc biệt nếu có Yoojung.

"Còn đây là chiếc túi mà em đánh rơi ở phim trường..." Anh giơ lên trước mặt cậu nhằm kéo lại chút sự chú ý. Doyeon cứ nhìn dáo dác xung quanh tìm kiếm ai đó vậy.

"À..." Doyeon vẫn giữ thái độ "quen sơ" bình thường, cùng khoảng cách đứng khá xa Myoung, cậu bây giờ rất sợ mấy tin đồn, nhà báo có thể biến những thứ không có chút liên quan nào dính liền nhau.

"Chiếc túi rất xinh...có thể cho anh không?" Ban đầu anh tính sẽ trả lại cho cậu, nhưng không hiểu sao bản thân liền thay đổi ý định, anh muốn giữ nó, cái túi này Doyeon rất thích, anh thấy cậu lúc nào cũng cầm theo bên mình.

"Cái túi em đã sử dụng qua rồi, không còn mới, em sao dám tặng nó cho anh được" Dĩ nhiên là cậu từ chối.

"Coi như là để cảm ơn anh vì đã giúp đỡ em khi quay phim đi" Myoung không chê nó cũ, không chê nó bẩn, vì là đồ của Doyeon liền cảm thấy rất tốt đẹp.

"Cái này..." Cậu tính giật lấy nó, nhưng anh đã kịp rút tay về và giấu ra sau lưng.

"Cứ như vậy đi nha. Còn hộp bánh này tặng em. Là bánh Macaron đấy! Chúc em sinh nhật vui vẻ" Myoung nói một tràng, để lại đống đồ cho Doyeon và chạy thật nhanh, trước khi cậu đòi lại chiếc túi của mình.

"Chậc...thật là..." Doyeon vẫn không tài nào hiểu được hành động kỳ lạ của Myoung, và cả hộp bánh Macaron của anh nữa. Cậu từng nghĩ mình đã nói rất rõ với anh rồi. Nhưng coi bộ chẳng có tác dụng gì.

Tự dưng trong lòng cậu lại cảm thấy bất an, cơ thể khẽ rùng mình khi cơn gió lạnh thổi đến.

Yoojungie đi đâu?! Trời lạnh rồi! Phải mau trở về chứ nhỉ?!

--------------&--------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip