Phiên ngoại 5: Giải quyết "vệ tinh"

Doyeon và Yoojung có lịch trình riêng, chương trình Talk Show của đài MBC đã quay được phân nửa thì Yoojung mắc đi vệ sinh và để cậu lại với một đống khách mời xa lạ. Doyeon không giỏi ăn nói như em, cũng chẳng muốn bắt chuyện với ai trong số những Idol có mặt ở đấy. Dĩ nhiên tất cả đều biết nhau, thông qua màn giới thiệu trước khi ghi hình nửa tiếng, nhưng để thoải mái trò chuyện vẫn là điều không thể với cậu.

"Doyeon-ssi?! Em có việc ở đây sao?" Anh GongMyoung bỗng dưng xuất hiện trước mặt cậu, thật kỳ lạ khi lúc nào lịch trình của cậu cũng trùng ngày với anh, địa điểm ghi hình cho công việc cũng tựa tựa một chỗ. Giống như hiện tại, cả cậu và anh đều đang ở tầng 3 của đài.

"GongMyoung sunbaenim?!" Doyeon ngạc nhiên không kém. Chút nữa thì cậu đã cho rằng, anh trông giống một kẻ bám đuôi phiền phức. Thật ra thì vào khoảng thời gian Yoojung biến mất, anh Myoung đúng là đã đi theo cậu không ít nơi. Anh là một trong số những người đến bệnh viện thăm cậu sớm nhất, thậm chí còn muốn nhanh hơn tất cả thành viên Weki Meki nữa, chắc chỉ sau mỗi người thân trong gia đình cậu và ban quản lý công ty.

"Anh cũng có việc ở đài sao?" Doyeon lịch sử trả lời. Dù sao thì nói chuyện với anh Myoung, người cùng công ty quản lý, cũng có chút cảm giác dễ chịu hơn, là với những gương mặt vừa lạ vừa quen này.

"Anh đi với Eunwoo. Cậu ấy đi vệ sinh nên bỏ anh lạc lõng chỗ này. Vừa hay nhìn thấy em, chúng ta ra sảnh chờ một chút nhé! Anh mời em một ly cà phê" GongMyoung không thật sự cô đơn như anh nói, chỉ là anh nhìn thấy biểu hiện gò bó của Doyeon nên mới bạo dạn bước vào đây. Hy vọng cậu đồng ý, nếu không anh sẽ mất mặt lắm!

"Được rồi! Chúng ta ra đó đi" Doyeon lập tức nhận lời. Trong lúc đợi Yoojung quay trở lại, có người để nói chuyện vẫn hơn là ngồi đực mặt ra một chỗ.

Myoung vui vẻ nhét tiền vào máy bán nước tự động, anh uống cà phê nhưng Doyeon chỉ muốn một chai nước khoáng vị cam.

"Em và Yoojung vẫn tốt chứ?!" Myoung lên tiếng bắt đầu câu chuyện, khi cả hai đều yên vị trên ghế ngồi.

"Vâng, tụi em vẫn ổn"

Anh có thể cảm nhận được điều ấy mà. Một Doyeon xanh xao tiều tụy trên giường bệnh, hoàn toàn khác xa với một Doyeon khỏe mạnh, tươi tắn. Hình ảnh đẹp đẽ mà anh nhìn thấy này, là khi Doyeon bước bên cạnh Yoojung. Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà anh bị từ chối, vì anh không thể mang lại cho cậu cảm giác thoải mái, dễ chịu. Mọi người luôn lầm tưởng về một Kim Doyeon giỏi giang, xinh đẹp mà quên mất rằng, cậu vẫn còn một khuôn mặt và tính cách khác, nhưng chỉ bộc lộ với một người duy nhất là Yoojung.

Myoung đã rất lo lắng khi nhận được tin Doyeon phải nhập viện, liền gác lại toàn bộ thời gian biểu của bản thân để đến thăm cậu. Nhưng giá mà, anh không đến. Nếu anh không đến, chắc sẽ không phải nhận câu từ chối của Doyeon sớm như vậy.

"Trước khi Yoojung rời đi, em ấy đã đến tìm anh" Myoung từng ôm ảo vọng, chỉ cần anh nhẫn nại một chút, kiên trì một chút, mặt cũng phải thật dày, rồi sẽ có ngày Doyeon ngoảnh lại nhìn đến anh. Doyeon sẽ nhận ra tình cảm của anh dành cho và đón nhận nó. Nhưng dù cho đối thủ lớn nhất của cuộc đời anh nhân nhượng mà lùi bước, thì anh vẫn chẳng có cơ hội tiến lên nào. Doyeon không cần anh, chưa bao giờ cần đến anh cả. Cái nghiêng đầu lạnh lùng nhìn ra cửa sổ của cậu, giống như cánh cửa đóng chặt lối vào trái tim, mặc kệ có ai đó đứng đợi bên ngoài.

"Yoojung tìm anh? Sao lúc trước không nghe anh nhắc đến" Doyeon nhíu mày, dường như đứa nhỏ đã âm thầm làm rất nhiều việc sau lưng cậu, cứ vài ngày trôi qua, cậu lại được nhận cả tấn thông tin bất ngờ từ những người khác mang đến. Từ mẹ cậu, từ Sejeong unnie và Somi, bây giờ là anh Myoung. Rốt cuộc, Yoojung đi gặp những ai, đã nói những gì liên quan đến chuyện của hai đứa?! Cậu lúc nào cũng là người biết sau cùng, và điều đó làm cậu cảm thấy không vui.

"Anh không nói vì Doyeon-ssi không chịu nghe đấy chứ?! Anh đến thăm bệnh và chỉ nhận lại sự hờ hững, vô tình của em thôi" Myoung cười trong sự bất lực của bản thân, rõ ràng anh mới là người bị lờ đi nhiều nhất, còn tưởng sự hiện diện của mình rất sai trái nữa, vì anh đem lòng thương mến Doyeon, nên mới khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ đi vậy.

"À, em xin lỗi. Lúc đó em không có tâm trạng để nói chuyện" Chút nữa cậu cũng quên luôn biểu hiện kỳ cục của bản thân. Nếu bỏ qua việc anh thích cậu, thì anh vẫn là một người đến thăm bệnh, cậu đã không thể tiếp đón chu đáo, lại còn chẳng niềm nở mời người ta ngồi. Anh Myoung đứng suốt buổi, chỉ ậm ờ được vài ba câu với mẹ cậu rồi đành phải ngại ngùng mà đi về, do cậu giả vờ mệt mỏi mà ngủ mất. Nghĩ lại thái độ lúc ấy của cậu không tốt thật, rất đáng bị lên án.

"Ừm, anh hiểu mà. Không sao đâu" Myoung gãi đầu, hiền lành đáp. Anh quyết định không tỏ tình, nên Doyeon chỉ còn cách cư xử lạnh nhạt với anh để biểu đạt câu trả lời của mình. Doyeon quá thẳng thắn và điều đó làm trái tim anh hụt hẫng, đau thương. Ai biết được, khi lần đầu tiên thích một người chân thành đến thế, cũng chỉ nhận lại câu từ chối phũ phàng.

"Vậy... Yoojung đã nói gì khi đến tìm anh?" Doyeon thắc mắc những việc liên quan đến em, đến đứa nhỏ khờ khạo của cậu, nên không có chút bận tâm nào đến vẻ mặt rầu rĩ của anh.

Myoung khẽ cười cùng một tiếng thở dài, quả nhiên là Kim Doyeon, hoàn toàn gạt phăng nỗi lòng sầu thảm của anh mà nhất nhất hỏi về em.

"Yoojung nói anh phải chăm sóc cho em thật tốt. Nếu không, em ấy sẽ dạy cho anh một bài học"

"Yoojung còn nói, Doyeon bây giờ là Doyeon xinh đẹp nhất, phải trân trọng và yêu thương em thật nhiều"

Doyeon trầm lặng nghe anh nói hết, cậu bức bối trong lòng, ai mượn em nói những câu này với anh Myoung chứ?! Nếu em không muốn chăm sóc cho cậu, thì cũng không được đẩy cậu ra như thế?! Yoojung từ bỏ nhưng cậu sẽ không bao giờ từ bỏ em. Đứa nhỏ của cậu phải do chính tay cậu bảo vệ mới được, không ai được phép làm em tổn thương, càng không có quyền chế nhạo, khinh rẻ.

Lát nữa, Doyeon phải dạy dỗ đứa nhỏ ngốc nghếch này.

Người đáng bị đòn chính là Choi Yoojung.

"Nhưng có lẽ, sẽ chẳng đến lượt anh bảo vệ em. Vì hiển nhiên rồi, anh chỉ là một vai phụ mờ nhạt trong cuộc đời Doyeon-ssi thôi"

Doyeon cũng có chút mủi lòng khi nhìn anh mất hết vẻ tự tin vốn có, cậu tính an ủi anh bằng mấy câu thoại sáo rỗng trong phim, ví dụ như, anh GongMyoung là một chàng trai tốt, rồi anh sẽ tìm được một người thật lòng yêu thương mình, anh sẽ tìm được một người tốt hơn cậu gấp trăm lần. Nhưng Doyeon đã giữ tất cả nhưng câu từ rợn gáy đó lại trong lòng, sao cậu phải hạ thấp bản thân chỉ để động viên anh chứ?! Cảm thấy không cần thiết chút nào! Chẳng phải cũng vì sự hiện diện không đúng thời điểm của anh, khiến cho mọi chuyện giữa cậu và em rối tung lên ư? Bà và mẹ cậu còn hiểu lầm về mối quan hệ giữa hai đứa, chút nữa còn nhận anh là cháu rể, con rể trong nhà. Anh Myoung nên cảm nhận chút vị đắng cay, một chút thất bại thì sau này mới biết trân trọng người đến và ở bên cạnh mình.

Doyeon nghĩ thế đấy! Nên cậu để anh suy tư với mớ cảm xúc hỗn độn, còn bản thân thì thản nhiên mở nắp chai uống nước. Cậu đã đau lòng rất nhiều mà. Anh chỉ mới cảm nhận được chút xíu thôi nha.

Doyeon sẽ cảm thấy hả hê hơn, nếu Yoojung không trở lại cùng vẻ mặt hớn hở, tíu ta tíu tít cùng anh Cha Eunwoo. Cả hai nói gì đó rất vui, đến mức đứa nhỏ của cậu còn không thể mở nổi mắt vì cười quá nhiều.

"Yoojung a ..." Doyeon đứng dậy gọi lớn tên em, rồi để anh Myoung vẫn ngồi trên ghế mà bước tới chỗ hai người vừa xuất hiện, tay choàng qua cổ kéo đứa nhỏ hăm hở nói cười về phía mình.

"Doyeon-ssi, chào em" Eunwoo mỉm cười ý nhị. Anh biết cậu đang ra sức đánh dấu chủ quyền với anh. Doyeon luôn như thế nhỉ?! Mỗi khi anh và cậu có lịch trình chụp ảnh tạp chí, cậu luôn vô tình hay cố ý để anh nhận ra cậu đang gọi điện hay nhắn tin cho Yoojung.

"Đồ ngốc, cậu làm tớ nghẹt thở đó" Yoojung cựa quậy muốn thoát ra, nhưng chẳng thể làm được gì, đành mặc kệ cánh tay của cậu kè kè trước cổ.

"Tiền bối Eunwoo, không làm phiền anh nữa. Tụi em về lại phòng ghi hình đây ạ" Doyeon chào hỏi ngắn gọn, rồi lập tức lôi em đi.

Đứa nhỏ còn cố gắng rướn cổ lên, vẫy vẫy tay tạm biệt tiền bối đáng kính, đẹp trai cùng công ty nữa.

"Doyeonie, chờ đã... Eunwoo oppa tạm biệt anh nha. A,...còn Myoung oppa nữa kìa..."

"Đủ rồi, trễ giờ đó"

Eunwoo cũng vẫy tay, vẫy lấy vẫy để theo Yoojung, trước khi anh bước về phía Myoung mà ngồi xuống.

"Myoung huynh còn may mắn hơn em đấy! Nên đừng buồn nữa nha" Eunwoo biết có người không những bị thất tình, còn được nhận thêm mấy ký "bơ" ở đây. Trông Myoung huynh buồn bã ra mặt thế này cơ mà.

"Anh không biết mình may mắn gì hơn cậu đấy!" Myoung ảo não lại tiếp tục thở dài mấy cái. Vừa nhìn thấy Yoojung, Doyeon liền bỏ mặc anh luôn rồi.

"Anh ít ra còn có cơ hội để cố gắng, vẫn được tỏ tình dù kết quả không thay đổi" Eunwoo vẫn cười khi nhớ đến hoàn cảnh của bản thân, anh thảm hại trong việc để người ấy nhận ra tình cảm của mình. Triệt để thất bại, khi người anh thích chỉ yêu thích một người khác. Nhìn người ấy hết mình vì họ, liền tự cảm thấy hổ thẹn, mất luôn động lực, chỉ có thể rút lui.

"Này Cha Eunwoo, anh hỏi cậu cái này nhé! Cậu thích Doyeon hay Yoojung vậy?!" Đây cũng là một trong những câu mà anh thắc mắc, liệu đối tượng của cậu có giống anh.

"Dạ?! Em á hả?! Em thích Yoojungie"

"Anh chút nữa còn nghĩ cậu và anh thích chung một người, không biết sau này làm sao cạnh tranh với vẻ đẹp cực phẩm của cậu. Hóa ra, toàn là hoang tưởng cả"

"Huynh à, cực phẩm gì chứ?! Em cũng thất tình mà"

--------------------&-------------------

"Nè Choi Yoojung,..." Doyeon lăn lóc trên giường một hồi vẫn không ngủ được, cậu liền gọi đứa nhỏ đang chìm sâu trong giấc mộng bên cạnh từ vài phút trước.

"Hửm?!" Đứa nhỏ không tình nguyện mở mắt, cả ngày làm việc mệt mỏi mà cậu vẫn còn thức. Nhưng muốn thức thì thức một mình thôi, còn kéo theo em làm gì?!

Doyeon ngồi dậy, hai tay vỗ lên cặp má bánh bao với mục đích giúp em tỉnh táo, cậu trăn trở vì có băn khoăn ở trong lòng, cậu cần làm rõ vài việc mới có thể yên tâm đi ngủ được.

"Ya~, đau đó Kim Doyeon!" Yoojung hét lên, tránh né bàn tay thiếu ôn nhu của cậu. Chả hiểu nổi cậu đang khó ở chỗ nào, nửa đêm nửa hôm còn gây sự với em. Yoojung vội cong người lại, che đi cặp má vừa bị Doyeon bạo hành.

"Không ngủ đi mà còn làm cái quái gì vậy?! Cậu không mệt nhưng tớ thì có đó" Đứa nhỏ cằn nhằn, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu.

"Chúng ta tâm sự chút đi" Doyeon bỏ qua thái độ không hợp tác của Yoojung, nắm lấy cái eo mảnh khảnh, xoay em lại đối diện với mình.

"Ya~, Kim Doyeon cậu lên cơn thần kinh gì thế hả?!" Yoojung bất lực trước yêu cầu của cậu, bình thường là ai luôn kêu em ồn ào, là ai chê em nhiễu sự phiền phức. Người đó còn không phải là cậu à?! "Lúc nào rồi mà còn tính tâm sự tuổi hồng nữa"

Dĩ nhiên Yoojung không muốn, nhưng cũng đành chiều theo con người nào đó bỗng dưng nổi cơn dở hơi.

"Rồi sao tớ nghe đây, nhanh lên đấy nhé!"

"Sáng nay cậu và anh Eunwoo đã nói gì với nhau?" Doyeon khoanh tay trước ngực, bắt đầu màn tra hỏi của mình.

"Nói gì là nói gì?! À, toàn là chuyện công việc ấy mà. Anh Eunwoo nói, sắp tới tớ và ảnh sẽ là người mẫu đại diện cho hàng ba lô, túi xách NE. Ảnh hỏi tớ đã nhận được lịch trình chưa?" Yoojung vuốt cằm, cố gắng nhớ lại câu chuyện nửa vời giữa hai người. Nhưng chẳng có gì quan trọng, khi em và anh Eunwoo chỉ vô tình gặp nhau lúc cùng đi ra từ khu vực nhà vệ sinh.

"Chỉ có vậy?!" Doyeon nheo mắt lại không mấy tin tưởng, nếu chỉ như vậy cũng không thể khiến đứa nhỏ cười thích thú thế được.

"A... nhớ rồi! Vào tầm tháng 4, tháng 5 gì đấy Astro sẽ comeback, anh Eunwoo muốn hỏi tớ có trống lịch trình không?! Vì cả nhóm muốn nhờ tớ tham gia một đoạn ngắn trong bài B-side" Khỏi cần nói cũng biết câu trả lời của Yoojung là gì, em 100% là đồng ý rồi. Cũng vì hào hứng với lần trở lại tiếp theo của nhóm nhạc tiền bối nên em mới vui vẻ như vậy, cả hai đã thảo luận về bài hát chủ đề sắp tới trên đường trở lại chỗ ghi hình.

Doyeon bĩu môi, phụng phịu quay mặt đi chỗ khác. Đôi lúc, Yoojung vô tư đến mức khiến cậu cảm thấy bực mình. Không phải trước đây, cậu đã từng nói đến việc các tiền bối Astro có tình cảm với Yoojung sao?! Còn em thì vẫn hồn nhiên vui đùa, chẳng biết giữ khoảng cách gì cả.

"Gì đó?! Cái biểu hiện giận dỗi này là gì vậy? Woa, Kim Doyeon cậu lại ghen đấy à?! Dạo này cậu ghen nhiều quá đó nha" Yoojung liền cảm nhận được sự bất thường trong biểu hiện của cậu, trên môi nhoẻn lên một nụ cười gian mãnh. Em chồm người về phía trước, sấn sấn vào lòng cậu, cả gương mặt tà mị, gợi đòn dí sát vào mặt than của ai đó.

"Cậu tự hào lắm hả?! Thân thiết với nhiều nam Idol như vậy. Mới đây còn chụp hình với bạn học 10 năm ha. Tớ còn không biết là cậu cũng có người bạn lâu năm đến thế đấy?!" Doyeon đang tị nạnh với cả thế gian đây, nhiều cậu trai ở tận đâu xuất hiện và làm bạn với em còn lâu hơn cậu nữa.

Yoojung mím môi, cố gắng không bật ra tiếng. Doyeon sẽ không biết cậu trông buồn cười thế nào với bộ dáng trẻ con này. Người gì đâu mà đáng yêu quá thể!!!

"Sao nào?! Có gì hay ho sao mà cười?!" Doyeon đẩy khuôn mặt đáng ghét của em ra, giật chăn rồi hậm hực chui vào bên trong phủ kín đỉnh đầu mình.

Đứa nhỏ thật sự bật ra tiếng cười khúc khích, khi nhìn thấy điệu bộ giãy nảy của cậu.

Yoojung bò lại cục bông to tướng đang cuộn tròn trong góc giường, trực tiếp nằm đè lên, hai tay giang rộng ôm tất cả vào lòng. Tuy vẫn phải nhịn cười, nhưng vẫn ghé miệng lại gần lỗ tai của cậu, thì thầm khe khẽ.

"Nhưng chẳng có ai là người bạn thân thân thân nhất của tớ như Doyeonie cả. Không ai có thể thay thế vị trí tri kỷ và là người thương duy nhất của Yoojung đâu nha"

Hình như Doyeon đã nguôi ngoai một chút sau câu nịnh nọt của em, cậu không còn quấn chăn chặt cứng như lúc đầu nữa. Yoojung nhanh chóng kéo ra một góc chăn rồi chui tọt vào lòng Doyeon, hai tay choàng qua thắt lưng, đầu dụi dụi vào hõm cổ cậu, tiếp tục nịnh.

"Nếu cậu không thích có thể nói với tớ mà. Đừng giận được không? Tớ sẽ rất buồn nếu biết Doyeonie không vui vì tớ đó"

"Cậu... Choi Yoojung... cậu phải điều chỉnh lại cả miệng lưỡi của mình nữa. Không được nói mấy câu tán tỉnh ngọt ngào như thế!" Doyeon vẫn vờ mắng em, nhưng tay cũng quấn chặt lấy đứa nhỏ, mũi đặt nơi mái tóc tơ mềm mượt, hít một chút hương thơm dầu gội trên đấy, mùi vị quen thuộc do em xài chung chai với cậu đó.

"Ỏ?! Không được nói với cậu luôn á?!" Vì có người vẫn làm bộ tức giận, nên Yoojung cũng sẽ làm bộ buồn bã nha.

"Đương nhiên là trừ tớ ra rồi"

"Doyeonie nè..."

"Sao?!"

"Tớ hôn cậu nhé!"

"Không thích đâu..."

"Thật sự không thích hả?"

"Không..."

"Vậy là thích mà đúng không?! Tớ biết mà"

"Choi Yoojung, đồ nít quỷ nhà cậu. Tớ đã cho phép cậu hôn đâu chứ?!"

"Tớ thích thì hôn thôi, mặc kệ cậu"

"Này...tớ nói là... không...đó... nha"

"..."

"..."

--------------------&------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip