11. Cuốn nhật kí.


Bước chân Doyeon chậm dần rồi dừng lại, thật ra Choi Yoojung xem cô là một người như thế nào? Một kẻ xấu tính? Cô dành bao nhiêu năm để làm nàng chú ý, dành bao nhiêu tâm trí để nghĩ đến nàng để nhận ra trong suy nghĩ của nàng cô vẫn chỉ là kẻ xấu tính. Cô tránh né tình cảm này là sai khi Yoojung cần một người khác sao? Tất cả trong đầu Doyeon lúc này là những ngổn ngang hỗn độn. Nó cứ xâm chiếm não bộ của cô khiến đầu cô gần như có cảm giác vỡ tung. Doyeon khựng giữa không gian rồi bình thản như chưa có gì xảy ra, bước chân lại tiếp tục dời đi và giọng nói lạnh vẫn còn lưu lại đủ để Yoojung nghe được.

- Đúng! Tôi là kẻ xấu tính!

Yoojung nghe rõ từng tiếng không lớn không nhỏ phát ra, nó trầm ổn nhưng xen chút chua chát. Nàng lại lần nữa làm Doyeon giận rồi. Rốt cuộc sau bao lần, nàng vẫn là người bộp chộp trẻ con như thế. Yoojung chẳng tài nào hiểu bản thân tại sao trong thời khắc vừa rồi lại có thể phát ra những lời như vậy. Yoojung mất trí rồi!

  Doyeon tựa mình bên lan can gỉ rét trên sân thượng của trường, cảm giác tim có chút mất mát vừa rồi khiến cô phần nào muốn tránh né Yoojung. Cô chưa từng trải qua cảm giác nào tồi tệ như vậy cả, cảm giác bản thân như đang tự dày vò, tự làm mình bị thương vì một thứ chưa từng là của mình. Trên thế giới này thứ khó khống chế nhất chính là tình cảm, Doyeon biết nhưng không ngờ nó lại có hiệu nghiệm với cả một người như cô. Giờ bản thân mới thấy vô vàn đắng chát khi đơn phương mà người đời thường nhắc đến lại làm cô thảm hại cùng cực. Doyeon hôm nay chán nản đến mức chẳng muốn bước vào lớp học nữa, quên mất rằng bản thân là lớp trưởng chăm chỉ bao nhiêu năm. Cô mệt mỏi rồi, chỉ muốn từ bỏ tất cả, kết thúc tất cả. Sau lưng văng vẳng tiếng gọi quen thuộc, theo bản năng Doyeon xoay người nhìn lại. Sejeong thở hổn hển nhưng miệng vẫn cười, tay chống một bên hông rồi dần dần tiến gần chỗ cô.

- Doyeon, thì ra cậu lại ở chỗ này hại tớ chạy khắp nơi.

- Xin lỗi...

Doyeon gượng một nụ cười nhẹ khiến Sejeong tắt hẳn nụ cười mặt trời của mình. Sejeong vốn dĩ không phải người có khả năng thấu rõ tâm can người khác nhưng lúc này cũng có thể nhận ra nụ cười của cô bạn mình bao phần buồn phiền, càng nhìn nụ cười đó chỉ khiến Sejeong càng khó chịu. Doyeon vẫn tư thế cũ ánh nhìn hướng về phía sân trường vắng bóng người. Sejeong buộc mình nhìn về hướng đó, cô tò mò điều gì khiến Doyeon chỉ giữ mắt vào nó. Nào ngờ nó chỉ là sân trường không bóng, nó rỗng tuếch. Sejeong bất chợt dấy lên cảm giác bất an, ánh mắt nhìn qua người bên cạnh vẫn sững sờ một chỗ. Đã trải qua nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô thấy Doyeon trở thành người như vậy. Một người lạnh lẽo khác hoàn toàn Doyeon cô biết, một người xung quanh bị mây đen bủa vây cô đơn đến kì lạ. Cổ họng Sejeong khô khốc, lòng bỗng dao động.

- Doyeon...

Doyeon nhìn Sejeong, vẫn là đôi mắt đó nhưng nó mang nặng nỗi sầu. Có ai đã từng nói mắt Doyeon đẹp lắm không? Đôi mắt hổ phách tinh anh, kiên cường phóng khoáng nay đã mang đượm nỗi niềm. Điều này khiến Sejeong đau lòng, cô biết Doyeon luôn giấu kín tất cả tâm tình cho riêng mình nhưng chưa từng nó khiến Doyeon lại nặng nề như vậy, Doyeon đã chịu đựng đủ rồi.

- Tớ không biết cậu đang trải qua những gì, không biết cậu chịu giỏi đến mức nào nhưng tớ hi vọng cậu có thể chia sẻ với tớ, vì chúng ta là bạn. Doyeon à!

Doyeon cúi đầu, tựa mình trầm ngâm một lúc rồi ngước lên nhìn Sejeong một cách bình ổn nhất. Giọng khản khái như cái cách của một vị lớp trưởng quyền lực mọi ngày.

- Tớ chỉ hơi mệt thôi! Cậu nghĩ đi đâu chứ? Phải rồi, giờ này đang trong tiết sao còn dám trốn ra đây?

- Chẳng phải cậu cũng như tớ sao lớp trưởng gương mẫu?

Doyeon chợt nhận ra chính mình cũng là người trốn học liền buồn cười sự ngớ ngẩn của bản thân. Tuy chỉ một nụ cười nhẹ, Sejeong cũng phần nào an lòng. So với một Doyeon lúc nãy thì Doyeon bây giờ với cô mới thật sự là là bạn cô. Sejeong trêu thêm vài câu, Doyeon cười theo từng lời cô. Cả hai đứng trò chuyện đủ thứ trên đời, cúp cả nhưng tiết học cuối rồi cùng về nhà. Trong khoảng thời gian cô cùng Sejeong trò chuyện, nỗi lòng cô đã vơi bớt phần nào. Doyeon đứng trước cửa nhà hít thở thật sâu rồi mở cửa bước vào.

- Con về rồi!

Cả căn nhà trống vắng không một tiếng động, không lời hồi đáp. Mọi hôm khi Doyeon đi học về thì mẹ cô đã chạy đến hỏi han đủ chuyện, không khí hôm nay yên ắng lạ thường khiến Doyeon dâng lên cảm giác bất ổn. Bước chân Doyeon chầm chậm tiếng vào, phòng khách mẹ cô vẻ mặt phức tạp không mở lời. Dì Han giúp việc cũng chẳng lời hó hé đứng cúi đầu lau chùi bên tủ tivi lớn. Doyeon nhìn mẹ lại thêm phần khó hiểu, rồi ánh mắt dời lên bàn uống trà. Cuốn nhật kí bọc da của cô nằm giữa bàn khiến cô nghẹn ở cổ họng.

- Mẹ...

- Dì Han ra ngoài được rồi!

Bà Kim bây giờ mới lên tiếng, dì Han thu khăn bước ra khỏi phòng. Tiếng bước chân dì dần thoáng mất, bà Kim mới dám ngước mặt lên nhìn Kim Doyeon - đứa con gái bà yêu thương, tự hào nhất. Mắt bà đỏ ngầu, mí mắt đã sưng chứng tỏ bà đã khóc rất nhiều mà còn khóc rất thương tâm. Doyeon từ lúc nhìn thấy cuốn nhật kí trên bàn và không khí lạ lùng này đã phần nào tiếp nhận chuyện đang diễn ra. Bà Kim đứng dậy ôm chầm lấy Doyeon, nước mắt không tự chủ lại tiếp tục rơi, giọng nói ngắt quãng vì tiếng nấc.

- Doyeon... từ lúc nào... từ khi nào chứ? Con ... như vậy là từ bao giờ?

- Con xin lỗi...

- Tại sao lại xin lỗi? Con không sai gì cả là do mẹ ... là mẹ sai... mẹ không quan tâm con... không chia sẻ với con.

Doyeon chẳng thể mở miệng nói tiếp câu nào cứ để bà Kim ôm lấy mình rồi khóc. Mắt cô cũng không kiềm được mà rơi lệ. Cả một lúc sau bà Kim mới ngừng khóc, bà buông Doyeon rồi đặt hai tay lên vai cô.

- Con ngốc này, con thích Yoojung từ khi nào?

- Là... từ 4 năm trước.

- Yoojung có biết chuyện này không?

Doyeon cười nhạt một cái nghĩ lại nhiều chuyện vừa xảy ra liền lắc đầu. Bà Kim thở dài, vuốt nhẹ mái tóc đen mượt mà của Doyeon.

- Là con đơn phương sao?

Doyeon chỉ biết gật đầu. Bà Kim không tài nào ngờ rằng con gái ngọc ngà của bà lại đi yêu thích con gái mà đã như thế còn là đơn phương. Đơn phương rất đau khổ vậy mà Doyeon của bà lại chịu hơn 4 năm trời, thử hỏi rằng đã chịu bao nhiêu thiệt thòi rồi. Bà nghĩ về từng dòng nhật kí của Doyeon chỉ nói về Yoojung và cả hứa lấy con gái người ta càng thấy lòng xót xa, con bé ngốc Choi Yoojung chẳng còn biết về sự tồn tại của tình cảm này nữa. Choi Yoojung trong mắt bà là một đứa trẻ muôn phần đáng yêu nhưng nếu nó sẽ trở thành con dâu? Bà chưa từng nghĩ đến việc này, bà còn muốn cứu vãn tình thế ngang trái này.

- Con còn có khả năng chấm dứt không?

Doyeon trầm mặc một lúc rồi lắc đầu. Những ngày qua dù cố gắng bao nhiêu thì cũng vô dụng, cô không thể nào quên Yoojung. Bà Kim nghe câu trả lời có chút sững người nhưng nhanh chóng lấy lại tâm trạng.

- Vì mẹ! Con thử dừng lại được không?

-...

- Nếu bố con biết, ông ấy sẽ điên tiết mất...

-...

- Doyeon...

- Con sẽ cố gắng...

Mặt Doyeon không chút biểu cảm, tay chỉnh hai bên vai cặp rồi quay người bỏ về phòng để lại bà Kim đầy suy nghĩ.

    ______________________________

#Nghiên

- Các bạn vote và cmt cho mình với nhé!

22/04/2018 I.O.I ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip