Tôi là Kim Doyeon

Tôi là Kim Doyeon, 20 tuổi xuân, cao mét bảy tư, khuôn mặt ưa nhìn, body khỏi chê, gia đình khá giả, bản thân có một căn hộ riêng 2 phòng ngủ, một chiếc xe đạp điện, là một sinh viên năm hai ngành kinh doanh quản trị, tình trạng độc thân nhưng không vui tính. Sở thích ăn dâu tây, đọc sách và kiếm tiền từ việc làm thêm. Ghét trẻ con và động vật.

Nói nhiều như thế nhưng thật sự tôi không có ý định tuyển người yêu đâu, dẹp bỏ mộng tưởng của bạn đi. Hôm nay tôi ngoi lên đây là để kể về cuộc đời của mình. Cuộc đời tôi tóm gọn lại một câu thôi, ghét của nào trời trao của nấy.

Đấy, cái thứ mà tôi ghét nhất là trẻ em và động vật, thế nào mà ông trời lại trao ngay hai cái đó. Né thế nào thì nó cũng dường như muốn đè bẹp tôi,bởi vậy cái tấm thân vàng ngọc này đành chấp nhận số trời.

Chuyện xảy ra cũng một phần do cái tật nói nhăng nói cuội khi say của tôi. Mà khốn nạn cái là uống vài ly đã say. Thật sự không có duyên với bia rượu và cũng chả ưa gì cái thứ cay nồng đó, sau con nít và động vật thôi.

Chả là hôm đó gia đình tôi tổ chức tiệc, theo lẽ con ngoan trò giỏi thì tôi cũng có mặt ở nhà. Một hai ly rượu vào người thì hứng quá hay nói cách khác là say cmnr, nghe bà mẹ quý hóa của mình nói chuyện với một bác gái nào lại chen cái mỏ vào. Chính xác là như thế này.

Hai người mẹ già đang tâm sự về những đứa con và ước muốn của mình. Và tôi thì thật rảnh rỗi.

-Tuổi tôi với bà bây giờ mà còn chưa được du lịch nước ngoài lần nào!- bác gái said.

-Uk, lo cho chồng con thoáng cái đã hết tuổi xuân, còn chưa ăn chơi gì chán! (Già rồi mà còn ham chơi)

-Giờ tôi tuổi này rồi mà ở nhà còn có đứa con nít, hông biết bao giờ mới được đi chơi nước ngoài, bỏ nó thì tội lắm.

- Tôi thì có thua gì bà, cái đứa 20 tuổi đầu đó mà cứ đòi tự lập này nọ, dọn ra sống riêng nữa, giờ chưa mảnh tình vắt vai, khiến tôi lo sốt vó.

Nghe bà mẹ của mình nói vậy thầm nghĩ bộ mình là gánh nặng lắm hay sao. Thương thương sao đó, sáp lại hai bà mẹ, nửa say nửa tỉnh nói câu mà tôi không biết sao này nên hối hận hay là biết ơn chính bản thân mình nữa.

-Mẹ và bác cứ đi chơi thoải mái, khi nào chán thì về. Còn con của bác cứ để con lo.

Tôi có thể thấy rõ ánh nhìn không mấy tin tưởng của hai bà mẹ.

Mày lo được sao?

Có nên tin nó không bà?

Không thể chịu nổi hai cái ánh nhìn soi mói đó, và cũng không biết bằng cách nào mà tôi đã thuyết phục được hai người đi chơi trong 1 tháng. Tôi thì có gì không tốt chứ, sống gọn gàng sạch sẽ, nấu ăn cũng tạm được chỉ là ít nói thôi, không muốn yêu nên không có mảnh tình nào, thế mà mẹ tôi lại lo chán, dù gì tôi cũng mới 20 thôi mà.

Và dường như trong lúc nữa say nữa tỉnh đó, tôi đã bỏ qua một tình tiết quan trọng, đó là con của bác gái còn con nít, và tôi ghét con nít. Cái của nợ rượu bia kia có lẽ bây giờ tôi nên xếp nó đứng thứ nhất rồi.

Mới gần bảy giờ sáng mà tôi đã bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa nhà mình. Đầu nhức như búa bổ, không nhớ gì về hôm qua. Yeah, đó là mới vài ly thôi, nếu thêm nữa chắc tôi quên mất luôn mình là ai rồi quá. Suy nghĩ duy nhất lúc đó là có nên tháo luôn cái chuông cửa đó không. Lết tấm thân cao nhồng ra mở cửa. Thật sự thì điều sắp diễn ra chẳng vui tẹo nào đâu.

Trước mặt là hai bà mẹ và một đưa con nít cao mét rưỡi mắt nhắm mắt mở hai tay ôm con gấu bông mà tôi cũng không biết nó là con gì cùng với bảy cái vali bảy màu. Ôi cái nụ cười thân thiện của mẹ tôi chả hợp với cái khuôn mặt nhăn nhó của tôi lúc này.

-Mày hứa với mẹ rồi thì chăm sóc nó đi, có chơi có chịu, có liệu mà chơi, mẹ và bác đi chơi đây, bố đang đợi ngoài sân bay. Hẹn tháng sau gặp lại.

Oh, một câu đầy đủ ý tứ khiến tôi không kịp lật mặt. Hai bà mẹ ngoảnh mặt bỏ đi để lại hai đứa con thơ ngây cùng bảy cái vali chỏng chơ. Chắc giờ tôi đã nhớ mang máng hôm qua mình làm cái điều điên rồ gì rồi. Mẹ tôi rõ ràng muốn đi chơi như vậy mà hôm qua còn làm bộ không nỡ.

Cô bé kia vẫn còn trạng thái hồn lơ lững cõi mộng mơ, đành chấp nhận số phận kéo cô bé kia vào. Mặt mũi sáng sủa thế này chắc sẽ không phiền phức đâu. Cô gái kia vào nhà thì tự nhiên như nhà mình, thẳng vào phòng ngủ của tôi, leo lên giường tôi mà tiếp tục giấc mộng. Chỉ trách tại sao khi nãy tôi để cửa phòng mở thôi. Không phải lỗi tại cô đâu. Còn tôi thì đang vật lộn với mấy cái vali nên nào hay biết để mà ngăn cản. Dù gì phòng mới cũng chưa có dọn nên lúc phát hiện cũng đành thở dài cho qua.

Mệt mỏi một hồi cũng kéo vào xong bảy cái vali khiến tôi tỉnh ngủ luôn. Lúc lết thân vào phòng lấy đồ đi tắm thì tôi cũng chả hay là có người đang xâm nhập căm cứ địa của mình. Thế là tắm xong mới hay người con gái nhỏ bé đó đang cuộn tròn trong chăn của tôi mà ngủ. Ngủ gì mà ghê vậy, không lạ chỗ sao. Sửa lại tướng nằm cho cô bé mà mình vẫn chưa biết tên tiện tay ngắt cái má bánh bao. Cảm thấy con nít cũng thú vị đó, có hai cục mochi thế này ngắt đã biết mấy. Đi làm đồ ăn sáng thôi. Hiện lúc đó thì tôi cảm thấy con nít cũng không dễ ghét lắm.

Hôm nay là chủ nhật nên tôi đang ở trong phòng sách mà nghiên cứu mấy cái đề án của mình. Sự tập trung vào nó khiến tôi quên mất nhà vừa mới có một đứa con nít.

Rầmmm.

Một cái âm thanh phá tan cái không gian yên tĩnh và sự tập trung của tôi. Khẽ chửi thề một tiếng vì giật mình, và có thể đoán đó là tiếng mở cửa một cách mạnh bạo. Mong là nó không bị hư bản lề.

Đứng trước cửa phòng ngủ tôi là đứa trẻ mét rưỡi mắt trân trân nhìn vào tôi. Đôi mắt mở to rồi lại híp lại như đang soi mói tôi. Hơi khó chịu rồi nhé, nhìn vậy là sao. Ôi, cái bản lề bị bung ra rồi kìa. Phiền phức.

- Này, em định phá nhà tôi sao?

-...

- Nhìn gì nhìn hoài vậy? Tôi không phải kẻ xấu đâu nên dẹp cái ánh mắt dò xét kia đi.

Rõ ràng luôn, rõ ràng là tôi thấy cô bé ấy xì một tiếng không tin rồi quay ngắt không nhìn tôi nữa còn chề cái môi dưới dài ra cả thước. Ấy ấy hơi nhăn cơ mặt rồi nhé.

Ọc~~ ọc~~

Á à, tiếng cái bụng của ai mà kêu rõ to thế nhỉ? Cái bản mặt cô bé kia đỏ lên rồi kìa. Nhếch mép một cái, thôi thì làm người tốt vậy, dắt cô bé kia xuống bếp ăn sáng hay nói đúng hơn là ăn trưa. Cô bé, em hơi phiền phức rồi đó nhé.

Ăn uống no nê thì cũng đã đến lúc giới thiệu với nhau rồi. Không phải tôi ham hố muốn tìm hiểu người ta đâu nhé. Dù gì cũng ở với nhau một tháng ít nhất thì cũng biết cái tên nhau đi.

Ừ thì lúc nói chuyện với nhau tôi cũng biết được cô bé kia tên là Choi Yoojung, 17 tuổi, học ở cái trường trung học gì ấy tôi quên mẹ tên rồi. Cũng kể thêm luôn là em ấy không biết tại sao mình lại ở đây, chỉ mơ màng lúc sáng có bị mẹ dựng dậy lôi đi đâu đấy. Bản thân là người tốt nên tôi mới kể lại mọi chuyện cho em nghe, à trừ cái việc tôi say rồi hứa gì gì đó nhá. Tôi nghi là nếu tôi mà nói ra thế nào con bé đó cũng nhìn tôi bằng ánh mắt 'đồ ngốc'.

Em ấy có vẽ thoải mái hơn sau khi hiểu rõ mọi chuyện. Yeah, và thật sự là em ấy đang rất là thoải mái luôn khi nằm 'cang bành' trên chiếc sofa và độc chiếm cái tivi siêu mỏng đằng kia để xem Tom and Jerry. Tôi thề đúng là tôi có nói là em cứ tự nhiên như ở nhà nhưng có cần thoải mái đến như vậy không. Trông mất nết quá. Em nó không phải là con gái hả?

Thật sự thì vấn đề cũng không là gì nếu như em ấy không để tivi quá to và cười cái giọng cười đó. Móaháháhá
Tôi suýt đứng tim khi nghe cái giọng cười đó đó. Tiếng tivi đó quá to khiến tôi không thể tập trung vào đề tài của mình. Đến nổi những người hàng xóm bên cạnh đã chạy sang và hỏi thăm. Uk thì như bạn biết đó, phim mèo chuột đó thì đâu có đối thoại đâu, nhưng lâu lâu lại có những tiếng đập phá, chọi ném đồ đạc.

Thế là lần đầu tiên khi ra sống riêng, buổi trưa yên tĩnh của tôi đã bị phá tan tành.

Bởi vậy, tôi đã nói rồi, tôi ghét con nít!!!!!!

*****

Đến chiều tôi đi siêu thị để chuẩn bị cho buổi tối và mua một số đồ dùng cho em nó. Và một màn kì kèo nữa lại diễn ra.

-Doyeon, cho em đi theo đi mà!

Cái cô Yoojung đó đang túm lấy ống quần của tôi khi tôi đang cố lết vào cái nhà bếp để lên danh sách những gì cần mua. Dù tôi đã từ chối nhiều lần bảo cô bé ở nhà ngoan ngoãn tôi sẽ mua kem về cho ăn nhưng vẫn cứ lì lợm thế đó.

- Tôi đã bảo không là không! Ở nhà đi.

- Tại sao lại không cho em đi chứ? Cho em đi đi mà Dodo.~~

Oh cái giọng nhão nhẹt kia là sao đây. Mau bỏ cái ống quần tôi ra, nó sắp rách rồi. Còn nữa Dodo là sao?

-Em gọi tôi là cái gì?

-Dodo, Dodojju, hông phải rất đáng iu sao!_ chớp cái cặp mắt nai tơ.

-Hừ, đừng gọi tôi bằng cái tên đó, và buông cái ống quần tôi ra.

-Vậy là Dodo cho em đi nha!

Nói rồi cô vọt biến mất, tôi chả kịp trả lời. Lúc tôi ra khỏi cửa thì đã thấy cô đi giầy đứng đó, khoát cái áo khoát to sụ của tôi trông như một con cún chờ chủ, mà mắc gì phải lấy áo của tôi nhỉ, cô bé không có áo sao. Dẹp cái thắc mắc đó qua một bên, tôi chỉ còn biết nói:

-Lấy thêm cái khăn len này choàng vô!

And đi siêu thị thôi! Let's go.

Quả đúng như tôi nghĩ, cô bé lăng xăng như một đứa con nít, ừ thì cô bé là con nít mà, nhưng mà cái kiểu con nít của cô nó như đứa nhóc mới 7 8 tuổi vậy. Và một lúc sau cô bé biến mất khỏi tầm nhìn của tôi làm tôi quýnh quáng đi tìm, như muốn lật tung hết cái siêu thị lên.

Má mẹ ơi, , trời phật thần linh chúa tôi ơi, nó đâu rồi? Nó mà có chuyện gì con sống không bằng chết với hai bà mẹ quá!

Cậu thầm nghĩ như vậy vì nghe nói hai bà mẹ cưng cô này như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Và biết kết quả là gì không? Cái cô đó lúc sau đẩy nguyên một xe hàng toàn bánh kẹo đến trước mặt cậu cười cười, cái kiểu lấy lòng ấy. Lấy lòng để có được xe đồ ăn. Trời ơi lúc đó cậu tức muốn học máu. Cô ta 17 tuổi rồi chứ có phải 7 tuổi đâu.

Rắc rối, rắc rối, phiền phức, phiền phức.

Mà dù thế nào thì cậu cũng phải thanh toán cái xe kia thôi. Nó nhiều thế này thời gian thanh toán còn tốt hơn là việc đi xếp trả lại từng cái.

Dù hơi khiếm nhã nhưng Kim Doyeon lại có một giây nào đó nghĩ rằng Choi Yoojung ăn như heo, ăn riết hết lớn..

Ngày thứ nhất ở chung với nhau trôi qua êm đềm vậy đó.

Hai người còn ở với nhau dài dài và sẽ còn nhiều chuyện nữa.


Vote nếu thích nhé. Tạo động lực cho tui đi....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip