Chương 10

Crocodile trở về phòng của mình, gương mặt vẫn còn tái nhợt. Hoá ra từ bấy lâu nay, có một con quỷ nhuốm đầy sự thù hận sống bên cạnh anh. Nhưng anh lại chẳng hề hay biết. Bàn tay anh trở nên lạnh toát, khắp người run rẩy vì sợ hãi, nhưng chẳng hiểu sao, từ sâu thăm thẳm bên trong anh lại trào ra một nỗi tiếc thương vô cớ.

Cả một đêm mất ngủ, gà vừa gáy tiếng đầu tiên Crocodile đã bật dậy. Sửa soạn lại bản thân bắt đầu đi làm lễ sáng. Dọc đường đi, dù đã tự nhủ hãy quên hết những chuyện tối qua, nhưng trong đầu anh vẫn luôn xuất hiện cảnh tượng quỷ dị của tên to cao kia...và gương mặt thấm đẫm nỗi u buồn khó tả. Ngực anh lại nhói lên đau đớn, nhưng anh lại không tài nào hiểu được cơn đau này do đâu mà có. Miên man suy nghĩ, đến khi đẩy cửa bước vào anh giật mình sửng sốt. Thường thì lễ sáng chỉ có mỗi mình anh, người trong thị trấn chỉ đi lễ chiều. Nhưng hôm nay trong sảnh đường rộng lớn, một người đàn ông cao to, quần áo chỉnh chu, im lặng quỳ ở dãy ghế, trước mặt hắn có một quyển kinh thánh đang đọc dở. Sẽ rất bình thường nếu đây chỉ là một người dân trong thị trấn, nhưng dù người trước mặt có hoá ra tro anh cũng có thể nhận ra, hắn chính là con quỷ trên đỉnh tháp của nhà thờ.

"Không cần ngạc nhiên như vậy, cứ làm như bình thường em vẫn làm"

Giọng nói của hắn trầm khàn, như là một đêm không ngủ. Lúc nghe thấy, theo bản năng gật đầu. Nhưng ngay sau đó chính anh cũng bất ngờ, bởi vì anh lại đồng ý cho một con quỷ làm lễ cầu nguyện với Thiên Chúa.

Anh bước lên Cung Thánh, mở quyển kinh trên tay ra, tiến hành làm lễ như mọi ngày, khác một điều là hôm nay, những câu xướng của anh đã có người đáp lại.

Doflamingo quỳ dưới hàng ghế, đáp lại từng câu xướng của Crocodile, khoé mắt ánh nóng lên, nhưng chẳng có lệ chảy ra. Người trên bục kia, từ dáng dấp tóc tai cho đến từng cử chỉ và giọng nói đều giống trong ký ức như đúc. Chỉ khác mỗi vết sẹo dữ tợn kia, nghĩ đến nguyên nhân của vết sẹo, lòng hắn lại nhói lên từng cơn. Mọi lỗi lầm đều do hắn mà ra, cuối cùng người hứng chịu sự trừng phạt của những tội lỗi đó lại là anh. Còn hắn vẫn nhởn nhơ sống mạnh khoẻ như chẳng có gì xảy ra.

Anh đứng trên bục, mỗi giây phút trôi qua lại làm lòng anh nặng trĩu, không hiểu sao người dưới kia càng lúc càng toát ra vẻ đau buồn vô hạn. Nỗi đau khổ dằn vặt bản thân hiện rõ trên gương mặt hắn, một kẻ đáng sợ nhưng cũng đáng thương.

"Hôm nay đến đây là kết thúc..."

Crocodile khép lại quyển kinh thánh dày đặc, cất tiếng thông báo cho người dưới kia. Hắn ta đứng lên, tiến đến chỗ anh, anh cứ nghĩ rằng hắn sẽ trở về căn phòng trên đỉnh tháp nên né qua một bên cho hắn đi. Nhưng hắn lại đứng trước mặt anh, rũ mắt nhìn chằm chằm anh, anh bối rối né tránh ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ kia. Muốn nhấc chân bỏ chạy nhưng lại không tài nào nhúc nhích được. Hai người cứ thế giằng co trong im lặng. Cuối cùng hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này

"Tôi...muốn ăn canh bí đỏ và thịt kho...em nấu cho tôi nhé ?" (Đậu Đậu: Anh chỉ biết ăn thôi hả ??? =))) )

Crocodile sửng sốt, người này vậy mà lại nhờ hắn nấu cơm cho ăn. Anh rụt rè hỏi

"Là..là quỷ cũng phải ăn cơm sao ?" ( =)))))) )

"....ừ"

"Được tôi đi nấu"

Crocodile bỏ chạy vào bếp, lấy bí đỏ và thịt ra chuẩn bị nấu, nào ngờ quay người lại đã thấy tên kia từ lúc nào cũng chui vào theo, cực kỳ chiếm không gian. Anh giơ tay đẩy đẩy vai hắn

"Anh ra ngoài đi...chật quá"

Doflamingo không hề dịch chuyển, chỉ đưa tay cầm lấy dao trên bệ bếp và quả bí đỏ, bắt đầu gọt gọt.

Crocodile hiểu ra ngay, người này muốn giúp một tay. Anh nghĩ vậy cũng được nên vứt việc cho hắn, bản thân bắt đầu chặt thịt chuẩn bị kho. Trong nhà bếp chỉ còn âm thanh cắt thái đồ ăn, và tiếng củi cháy tí tách. Vì không gian chật hẹp, hai gã đàn ông cao to chui vào, thỉnh thoảng bả vai lại chạm nhau, nhìn qua có vẻ rất thân thiết. Crocodile mặt mày đỏ lựng, thân cận như vậy, là lần đầu tiên anh trải nghiệm. Anh ướp thịt kỹ, sau đó để qua một bên cho thấm gia vị, quay sang định lấy bí đỏ nấu. Doflamingo cũng đã cắ xong, rửa sạch rồi đưa rổ cho anh. Crocodile nhận lấy cái rổ, nhìn

"....." ( =)))))))))))))))))) )

Trong rổ đúng là bí đỏ, nhưng có vẻ người cắt thái không được thành thạo cho lắm, nhìn qua giống như bị đập nát từng miếng thì đúng hơn. Doflamingo thấy anh bất động nhìn chằm chằm rổ bí đỏ, bèn hỏi

"Sao vậy ?"

"Không...không sao...tôi nấu đây"

"Ừm, còn muốn cắt gì không ?"

Nói xong định đưa tay lấy nắm hành lá đã được rửa sạch, Crocodile vội giật lại nói

"Không, không, không anh ra ngoài kia ngồi đi. Sẽ xong ngay"

Doflamingo nhìn gương mặt viết rõ 'Đừng động vào thứ gì nữa' của anh, im lặng lui ra ngoài. Nếu như hắn là một con husky, lúc này chắc chắn cả đuôi và tai đều cụp xuống, đáng thương...

Một mình anh ở trong bếp xoay qua xoay lại, cuối cùng cũng nấu xong. Anh lấy bát múc canh, thịt kho sau đó bưng ra bên ngoài. Hai người yên lặng ăn cơm, dù chẳng ai nói gì nhưng không hề gượng gạo. Doflamingo gắp một miếng thịt cho vào miệng, lại uống một miếng canh, sau đó nhẹ nhàng nói

"Ngon lắm...mùi vị vẫn như xưa..."

"Hả?"

"Không có gì, rất ngon"

"Cảm ơn anh"

Đúng lúc hai người đang ăn ngon lành, từ xa có một thiếu niên chạy tới

"Nè !!! Tôi đến chơi nè !!! Đang ăn cơm sao ? Tôi ăn ké với !!!!"

Thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời, chiếc áo phông đỏ quần đùi xanh, cái mũ rơm cũ kỹ đội trên đầu, dưới mắt trái có một vết sẹo mờ. Cậu ngồi xuống bên cạnh anh, rất tự nhiên cầm đũa gắp đồ ăn, hai mắt toả sáng

"Ngon quá đi mất ! Dù không bằng Sanji, nhưng hơn hai ông anh của tôi nhiều lắm...có điều.."

Cậu vừa nói vừa gắp miếng bí gần như nát lên

"Ai cắt bí mà tệ thế này ???"

Crocodile khẽ liếc qua bên Doflamingo, quả nhiên gương mặt hắn tối đen, sau đó anh vội nói

"Ta cắt đó, ăn đi kẻo nguội, hahaha..."

Doflamingo đặt bát xuống, nhìn chằm chằm cậu nhóc trước mặt

"Con cháu nhà Monkey ?"

"Đúng vậy, hay thế, anh là ai ?"

Doflamingo lại cầm bát lên, nhếch mép nói

"Bạn của cụ tổ ngươi !"

"????"

"...."

Luffy mặt khó hiểu nhìn người trước mặt, đưa tay chọc chọc lỗ mũi mình

"Anh bị ngáo à ? Cụ tổ đã chết từ nghìn năm trước rồi"

"...ha ha ăn cơm đi, Luffy ăn đi"

Crocodile gắp thịt vào bát cậu, lại gắp thịt vào bát Doflamingo, sau đó nhanh chóng và cơm vào miệng, bữa cơm này sao khó nuốt quá đi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip