Chương 11

Sau ngày hôm đó, càng ngày Doflamingo càng xâm nhập vào cuộc sống của Crocodile. Từ việc ăn chung uống chung phát triển thành ngủ chung. Dù cho anh có nhiều lần tỏ vẻ kháng cự nhưng hắn vẫn cứ làm theo ý mình. Anh thật sự không hiểu, rõ ràng lúc gặp nhau hai bên đều không vui vẻ thậm chí hắn còn giận dữ, nhưng lúc này lại dính anh như sam. Anh đi trồng rau, hắn sẽ xách xô nước đi theo sau, anh đi quét dọn sảnh lớn, hắn sẽ cầm giẻ lau chùi ô cửa sổ, anh nấu cơm hắn sẽ đứng bên cạnh cắt gọt,...có lẽ chỉ có lúc anh đi tắm là hắn không theo vào thôi. Đối với kẻ đánh không đi chửi không buồn này, anh thật sự bất lực quá, cho nên mặc kệ vậy.

Hôm nay là ngày anh vào thị trấn mua thức ăn, đồ dự trữ đã hết cần phải mua bổ sung. Đứng ở cổng rào, nhìn người đàn ông cao lớn trùm kín mít bên cạnh, lại nhìn trời âm u không nắng, Crocodile không biết phải nói gì. Chỉ thở dài rồi bước đi mặc kệ người nào đó có theo kịp hay không (Đậu Đậu: Anh nhầm ùi, chân ổng dài hơn anh mà!!). Vào thị trấn, không ngoài dự đoán, người nào đó cực kỳ thu hút sự chú ý, trời âm u sắp mưa lại trùm kín mít ra đường, đủ quái dị đó. Nhưng hắn vẫn ung dung đi theo phía sau anh, lúc anh mua đồ thì tiện tay xách luôn, dù hai người họ chẳng nói với nhau câu nào, nhưng sự tương tác giữa họ khiến người ta nhìn vào có thể thấy sự thân thiết khó tả.

Đi được nửa đường, anh nhìn thấy Luffy và hai người anh trai của cậu đang đi mua thịt, cậu nhóc hai tay cầm kẹo bông gòn, đi ở giữa hai thanh niên cao lớn, miệng cười tươi như hoa chít chít nói gì đó với hai thanh niên, hai người kia ôm một túi thịt lớn, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu nhóc cười tủm tỉm, còn âm thầm che chở cậu khỏi đám đông. Luffy liếc mắt nhìn thấy anh, vui vẻ vẫy tay

"Là Ngài à, đi chợ sao, trùng hợp quá tôi cũng vậy nè !!"

"Ừm, ta đang đi mua một ít thức ăn. Nhà của cậu có tiệc sao ? Mua nhiều thịt quá."

Luffy nghe anh hỏi, quay sang nhìn túi thịt trên tay của hai anh lớn, lắc lắc đầu nhỏ

"Không phải, đây là bữa tối của tôi á"

"..."

"Ăn khoẻ thế, nhưng ôm nhách"

Doflamingo ôm một đống đồ, nhếch mép nhìn cơ thể gầy gò của cậu mỉa mai. Ngay lập tức gương mặt của Ace và Sabo tối sầm, dám chê em trai của họ ốm nhách, tới số rồi !! Nhưng Luffy đã nhanh hơn họ một bước, cậu vọt lên trước mặt hắn, giơ nấm đấm lên hướng về phía hắn nói

"Tôi không phải ốm nhách, ông nội nói tôi thân thể săn chắc cân đối, hiểu chưa ??"

"Hừ"

Doflamingo chỉ khịt mũi không đáp lại, nếu cơ thể gió thổi là bay của cậu săn chắc cân đối, vậy hắn là voi ma mút à ? Crocodile đứng bên cạnh đỡ trán, không hiểu sao mười lần hai người này gặp nhau thì hết chín lần là đấu võ mồm, một lần còn lại là trực tiếp động thủ luôn. Anh vội tiến lên đứng giữa hai người

"Được rồi được rồi, Luffy không có gầy, ta thấy rất được, trễ rồi nên về thôi. Luffy hôm nào rảnh mời nhóm bạn của cậu đến nhà thờ một chuyến nữa, ta nấu đồ ăn ngon mời các cậu, nhé ?"

Luffy hai mắt phát sáng, nước miếng chảy ròng ròng nhìn anh

"Thật sao ? Thế ngày mai được không ?"

Crocodile lắc đầu

"Ngày mai và ngày mốt là cuối tuần, ta rất bận, thứ hai đi ? Thế nào ?"

Luffy bĩu môi, cảm thấy thứ hai quá lâu, nhưng cậu cũng biết rằng thứ bảy và chủ nhật nhà thờ rất bận, cho nên đành gật đầu chấp nhận. Nhóm người chia tay nhau đi về. Dọc đường đi Luffy liên tục kể về Crocodile, hai anh trai của cậu cảm thấy em trai mình hoạt bát vui vẻ như thế cũng không nỡ cấm cậu qua lại với hai người kia, dù hai anh cảm thấy gã đàn ông to cao không bình thường lắm. Nhưng dù có chuyện gì họ vẫn sẽ bảo vệ em trai của mình, không để cậu xảy ra chuyện.

Crocodile nhìn người đang đi trước mặt mình, lúc đi thì lẽo đẽo theo sau mình, lúc về lại đi trước, lại còn giẫm chân thật mạnh, anh tự hỏi sao hắn lại dỗi ? Dỗi vì chuyện gì chứ? Anh chạy lên, nhìn hắn hỏi dò

"Anh sao thế ?"

Hắn không liếc nhìn anh lấy một cái đáp

"Không gì"

"Anh đang dỗi gì thế ?"

"Đã bảo không"

"...."

Rõ là dỗi, nhưng anh chỉ quan tâm hắn thôi, hắn quạu như thế cho ai xem chứ ? Càng nghĩ càng tức, một cảm xúc khó chịu len lỏi trong lòng, anh liếc hắn một cái, bước nhanh hơn bỏ lại hắn phía sau. Doflamingo nhìn bóng lưng ai kia để lại cho mình, bước chân hơi khựng lại, bị dỗi ngược lại rồi... (Đậu Đậu: Zừa, uống cô cô nớt hong anh ? 💅🏻)

Crocodile đi đằng trước, gương mặt đỏ lựng, anh đang làm cái gì vậy nè, tự nhiên lại dỗi như thế. Anh quan tâm hắn nhưng hắn có quyền không trả lời mà, đó là chuyện đương nhiên, hơn nữa anh còn chả là gì của hắn, anh dỗi cái gì vậy trời ? Đúng lúc này cánh tay duỗi ra kéo anh vào một cái ôm ấm áp, cằm người nọ gác trên đỉnh đầu anh, thở dài nói

"Xin lỗi em, tôi dỗi là vì không muốn người lạ đến tụ tập quá đông ở nhà chúng ta. Tôi không cố ý, xin lỗi"

Anh đứng im mặc cho hắn ôm mình, nghe lời giải thích của hắn xong, lại bừng tỉnh, đẩy hắn ra, vuốt vuốt hai má nóng hổi.

"Ừm, tôi biết rồi, nhưng họ là bạn của tôi, sẽ không sao đâu mà, họ hơi ồn nhưng là những người tốt. Nếu anh không thích có thể ở trong phòng, nhưng tôi rất muốn anh và họ gặp nhau."

Doflamingo nhìn gò má đỏ lựng của anh, kiềm chế xúc động muốn hôn một cái, gật đầu

"Ừ, vậy em cứ làm theo ý em."

"Ừm, cảm ơn anh"

Hắn cười không đáp, đưa tay lên vuốt tóc anh, hai người sóng vai nhau tiến về nhà thờ. Được một lúc anh sực nhớ nhìn hắn

"Đồ ăn đâu ? Hai tay anh trống trơn thế ?"

Doflamingo nhìn hai tay mình, lại nhìn anh, sau đó cả hai cùng quay lại phía sau. Một đống đồ rơi vương vãi dưới đất, hoá ra lúc nãy lúc đưa tay ra ôm lấy anh, hắn đã vứt đống đồ xuống đất rồi quên béng luôn. Nhìn đồ ăn nằm tứ tung dưới đất, trên trán hắn ứa ra mồ hôi hột, liếc nhìn gương mặt bình thản của người bên cạnh, trái tim hắn đập bịch bịch. Anh liếc hắn bằng nửa con mắt, cảm thấy có xúc động muốn tẩn còn người này một trận thật đã.

"Còn nhìn? Đi nhặt lên !!"

"Ừ ừ"

Doflamingo lau mồ hôi trên trán, vội vã đi gom thức ăn lại, may mắn không bị hư hại gì, ôm một đống đồ, chân chó quay lại cười cười nhìn anh. Crocodile nghĩ nếu người này là một chú chó, chắc chắn lúc này đây đuôi của hắn sẽ vẫy điên cuồng cho coi. Anh gật đầu rồi lại bước đi tiếp. Lúc này trong thị trấn đã đổ một trận mưa lớn, nhưng đường về nhà của họ lại khô ráo vô cũng...

Đậu Đậu: Xin chào mọi người, là tôi đây, thành thật xin lỗi vì khoảng thời gian này tôi ra chương chậm như thế. Sức khoẻ tôi hiện tại không ổn lắm, tôi thường xuyên nhức đầu và mất ngủ, hơn nữa tôi cũng bận rất nhiều, cho nên tôi không thể ra chương thường xuyên được. Nhưng tôi chắc chắn rằng tôi sẽ không drop truyện đâu, dù có hơi rùa bò nhưng tôi hứa sẽ cố gắng hết sức. Cảm ơn mọi người đã yêu thích truyện của tôi nhé. Những chương gần đây tôi viết về cuộc sống kiếp này, cho nên nó sẽ ngắn và không có cao trào, kiếp này tôi muốn họ có một cuộc sống bình dị. Về phần kiếp trước vẫn chưa kết thúc ở đó nhé, nút thắt vẫn còn, hãy đón xem nha !!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip