Chương 6: Tội lỗi và tha thứ
Trời tờ mờ sáng, Crocodile tỉnh dậy trong nhà của ngài thị trưởng, vốn dĩ đêm qua anh định tìm một nhà trọ ở lại qua đêm nhưng ngài thị trưởng đã mời anh nghỉ ngơi ở nhà ông ấy, ông ấy còn nói nếu được hãy ở lại đến khi xây dựng xong nhà thờ. Crocodile cảm thấy cũng không có gì bất tiện cho nên đồng ý. Lúc này mặt trời chưa kịp ló dạng, trời vẫn còn tối, Crocodile dậy sớm sửa sang bản thân quần áo ngay thẳng đi xuống phòng khách định đọc kinh sáng. Cứ ngỡ chỉ có anh là dậy sớm, không ngờ cả nhà ngài thị trưởng còn dậy sớm hơn, lúc này cả nhà gồm vợ chồng ngài thị trưởng cùng con trai và con dâu đang chuẩn bị cầu nguyện trước tượng Chúa Jesus. Crocodile tiến lên ngỏ ý cùng họ làm một buổi lễ đọc kinh nho nhỏ, cả nhà vui mừng đáp ứng.
Đọc xong kinh sáng, sau đó cả nhà ngài thị trưởng trừ vợ ông ấy đều đi ra đồng. Crocodile dùng bữa sáng đơn giản rồi trở về phòng, bắt tay vào vẽ kiến trúc nhà thờ. Nghe tin trong thị trấn có một vị Linh Mục đến đây, đang ở trong nhà ngài thị trưởng, hơn nữa họ còn nghe thấy tiếng gió rằng vị Linh Mục này muốn xây nhà thờ trên đảo này, cho nên đa số người đi ngang nhà ngài thị trưởng đều kìm lòng không được mà liếc nhìn vào, mong muốn thấy được bóng dáng vị Linh Mục kia. Không ngờ vừa nhìn tới liền ngẩn ngơ, trên cửa sổ tầng hai, vị Linh Mục mặt mày sáng loáng, gương mặt như điêu khắc, sống lưng thẳng tắp đang viết vẽ gì đó trên giấy, nói đơn giản chính là đẹp đẽ đến không muốn dời mắt, nói hoa mỹ chính là không khác gì một thiên sứ vừa nhìn liền bị hút hồn. Crocodile cũng nhận thấy những ánh mắt ngoài kia đang nhìn chằm chằm mình, nhưng anh cũng không mấy bận tâm, từ nhỏ đã là một người ưu tú, học hỏi cái gì cũng nhanh, hiểu biết hơn người, lại sở hữu gương mặt xinh đẹp cho nên luôn nhận được nhiều sự chú ý, cũng sớm hình thành thói quen không còn khó chịu với những cái nhìn chăm chú như vậy nữa. Sau một lúc lâu, cơ bản đã vẽ xong hình dáng của nhà thờ, Crocodile buông bút xuống, vặn vặn cổ tay có phần tê cứng, lại ngước mắt nhìn những người dưới kia, nở một nụ cười, thành công làm những người đó ngại ngùng quay mặt chỗ khác, trong đầu họ thầm nghĩ rằng, vị Linh Mục này cười lên càng đẹp, đẹp không lời nào tả được. Crocodile gấp bức tranh lại, đi đến khu rừng cạnh hồ nước, trên đường đi tiện thể mua một ít táo mang theo.
Mặt trời đã lên cao, nắng đã bắt đầu nóng lên, Crocodile bước đi trên con đường mòn cạnh hồ nước, dọc theo bờ hồ là những khóm hoa xuyến chi màu trắng, có lẽ do mọc cạnh bờ nước, đất đai phì nhiêu cho nên những khóm hoa đặc biệt tươi tốt, một mảnh hoa trắng muốt lay động, Crocodile yêu thích vô cùng, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương tươi mát của hoa cỏ, khiến anh xua tan cái nóng nãy giờ đi dưới nắng. Đi tới cạnh bìa rừng, vừa định đi sâu vào trong đã bị một giọng nói thình lình vang lên cản lại
"Không cần đi vào, ta ở bên này!"
Crocodile nhìn qua đã thấy Doflamingo ngồi vắt vẻo trên cành cây, một chân co lên gác tay trên đó, đầu tựa vào thân cây, đôi cánh trên lưng không thấy đâu nữa, nhưng anh vẫn nhận ra là đứa bé hôm qua, vì mái tóc vàng nổi bật và cặp mắt kính màu hồng ngộ nghĩnh. Mỉm cười đến dưới gốc cây, đưa tay hướng về phía Doflamingo
"Xuống đây Doffy, ta đỡ em!"
Doflamingo khoé môi giật giật nhìn hai cánh tay giơ lên giữa không trung kia, chậm rãi đứng lên
"Tránh ra dùm đi, còn nữa đừng có gọi ta là Doffy !!"
Sau đó trên lưng mọc ra đôi cánh, vỗ vỗ mấy cái đáp xuống bên cạnh Crocodile. Crocodile thu tay lại sờ sờ mũi, anh quên mất là Doflamingo còn có đôi cánh. Vui vẻ đi đến bên cạnh Doffy, sờ sờ đôi cánh trắng muốt, dư quang quét tới mảng màu đen kia, còn tốt chưa quá rộng. Thấy Doffy trưng ra vẻ mặt ghét bỏ tay mình, anh cười ha ha
"Ngại quá, ta cảm thấy đôi cánh của em rất đẹp, cho nên...mà tại sao lúc nãy em ngồi trên cây lại không thấy ?"
"Tất nhiên là ta thu lại, đôi lúc nó sẽ vướng víu chứ sao!" Doffy mang vẻ mặt hỏi 'vì sao có thế mà cũng không biết?' trả lời anh. Sau đó lắc lắc thân mình, đôi cánh trên lưng bắt đầu thu nhỏ lại rồi biến mất. Crocodile nghe thấy thế gật đầu tỏ vẻ đã hiểu sau đó nắm tay Doffy đến một gốc cây ngồi xuống.
"Trước ngồi xuống đã, ăn đi táo ta mua, rất ngọt" Anh lấy ra táo lúc nãy mua trên đường đưa cho Doffy, trước đó đã ghé hồ nước rửa sạch. Cậu hơi chần chờ nhưng cũng nhận lấy, cắn một miếng, ngọt nị, nhưng không bằng quả táo hôm qua. Crocodile vui vẻ nhìn cậu gặm sạch quả táo anh đưa, tay anh ôm lấy đầu gối, nhìn về phía mảnh đất anh dự định xây nhà thờ, nhẹ nhàng nói
"Em có thấy mảnh đất trống đó không? Ta dự định sẽ xây một nhà thờ ở đó, sau này có thêm điều kiện ta sẽ mở rộng thành tu viện kéo dài đến đây..." vừa nói vừa đưa tay chỉ sang mảnh đất trước mặt họ. Doflamingo ngưng lại động tác nhai nuốt, nhìn theo tay anh, cảm thấy đây đúng là vị trí không tệ để xây dựng một cái gì đó, nhưng mà
"Nhà thờ là cái gì ?"
Crocodile kinh ngạc liếc nhìn cậu bé bên cạnh
"Em không biết sao ?"
Doffy lắc đầu
"Chưa từng nghe qua..."
"Nhà thờ là...là nơi thờ phụng tổ tiên hoặc nơi cầu nguyện của những người theo tôn giáo. Cái mà ta nhắc đến là nhà thờ trong Kitô giáo, hay còn gọi là nhà thánh, thánh đường dùng để thờ phụng Thiên Chúa."
Doffy nghe thấy thế ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy hơi giống Tu La Điện dùng để tôn thờ và hiến tế cho Satan, rồi gật đầu
"Ta hiểu rồi, ta từng nghe cha nhắc qua Thiên Chúa..."
Cha của cậu mang theo lòng tín ngưỡng với Đứa Chúa Jesus, nhưng sinh ra trong một dòng tộc là ác quỷ, bao đời lấy chuyện giết người làm niềm vui, ông ấy không có mặt mũi quỳ xuống tôn thờ cầu xin Chúa tha tội, cho nên những tín ngưỡng đó chỉ có thể cất sâu trong lòng. Thấy vẻ mặt của Doffy khi nhắc đến cha có phần ảm đạm, Crocodile đoán cậu nhớ người nhà, luống cuống tay chân lại không biết an ủi thế nào, bèn rút ra bức tranh mang theo bên người trải ra cho cậu xem
"Nhìn đi, đây là bản vẽ nhà thờ, ta dự định sẽ xây nó lớn một chút"
Doffy liếc mắt nhìn
"Rất đẹp, rất lộng lẫy, cũng rất trang nghiêm" lại nhớ đến cái Tu La Điện kia, mười phần âm u, mùi vị chết chóc khắp nơi, những bức tượng quỷ dữ cực kỳ dữ tợn, hoàn toàn khác xa nhà thờ
Anh cười cười
"Thật sao? Nhưng mà ta cảm thấy nơi này hơi trống trải, không biết phải làm sao..." ngón tay chỉ chỉ vào bức tường trống ở chính diện. Doffy ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói
"Có thể điêu khắc gì đó, hoa văn hoặc một bức tượng ?"
Crocodile nhìn nhìn sau đó mắt sáng lên
"Đúng rồi, chúng ta sẽ điêu khắc tượng Đức Maria Trọn Đời Đồng Trinh Và Chúa Hài Đồng ở đây!!"
Anh lấy bút chì ra viết lên đó mấy dòng chữ, tưởng tượng ra kết quả cuối cùng, thoả mãn cười tươi. Kế tiếp anh lại chỉ vào dãy phòng nhỏ bên cạnh nói
"Ở đây chính là phòng ở dành cho tu sĩ, ở đây sẽ là nhà bếp. Phòng ở ta xây năm phòng, trước mắt chỉ có ta một phòng em một phòng, trống trải quá nhỉ ?"
Crocodile say sưa nói mà không chú ý tới vẻ mặt của người bên cạnh đã sớm cương cứng. Đến khi anh cảm thấy không đúng lắm, nhìn qua đã thấy người kia mặt đen như đáy nồi
"Sao thế, Doffy ?"
"Hừ...ngươi nghĩ gì mà muốn ta ở cùng ngươi ? Thứ nhất, ta là quỷ, chỉ cần người dân trong thị trấn phát hiện, họ sẽ giết ta giết luôn ngươi. Thứ hai, ta là quỷ, muốn ta trú ngụ dưới mái nhà thờ phụng Đức Chúa Trời là tội lỗi cỡ nào ? Ngươi là một tu sĩ lẽ nào không hiểu chuyện này ?"
"Nghĩ gì à ? Nghĩ rằng muốn cùng em ở chung một chỗ vậy thôi. Còn hai vấn đề em nêu ra, thứ nhất, chẳng phải đôi cánh của em có thể thu lại sao ? Không ai phát hiện ra chuyện em là quỷ đâu, nhưng nếu có phát hiện...ta không ngại chết cùng em..."
Nói xong lời đó nở một nụ cười nhìn thẳng vào Doffy, một cơn gió nhẹ thổi qua, vài sợi tóc bay tán loạn trước trán, gương mặt hoàn mỹ nở nụ cười ấm áp hơn cả gió xuân, hình ảnh diễm lệ đánh thẳng vào trí óc Donquixote Doflamingo, hình ảnh này đã khắc sâu đến nghìn năm sau vẫn không phai mờ. Crocodile đưa tay sờ sờ đầu của người đã mất hồn trước mặt, nói tiếp
"Thứ hai, Chúa sẽ không trách tội bất cứ ai, lòng vị tha của Ngài bao la rộng lớn, Ngài sẵn sàng tha thứ cho bất cứ ai biết ăn năn và chuộc tội. Ngài đã tha thứ cho Đức Vua Đa-vít của nước Y-sơ-ra-ên về tội ngoại tình và giết người, Ngài cũng tha thứ cho sứ đồ Phao-lô dù ông ta cảm thấy bản thân là kẻ tội lỗi nhất trên đời, ngay cả những người Do Thái vào thế kỷ thứ nhất chịu trách nhiệm giết Đấng Mê-si cũng được Ngài tha thứ bởi họ biết thay đổi đường lối(*). Cho nên sẽ chẳng có lý do gì Ngài trách tội một kẻ mang danh quỷ dữ nhưng ngay cả một móng tay của con người cũng chưa từng đụng tới. Nếu em sống với tâm hồn tinh khiết không làm điều tội lỗi, Chúa sẵn sàng chấp nhận em. Em hiểu không Doffy ?"
Doflamingo ngẩn người, hoá ra Chúa sẽ chẳng trách tội họ-những con quỷ-nếu họ sống không tội lỗi, sống trong sạch, cũng sẽ được chấp nhận. Đáy lòng lạnh lẽo từ cái chết của gia đình dần dần nhen nhóm lên ảnh lửa, giọng nói trầm thấp dễ nghe bên tai như thúc đẩy ngọn lửa lớn hơn, tan chảy linh hồn lạnh băng. Cậu ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, phẩm phục màu đen, trên eo buộc một sợi thắt lưng màu đỏ, đầu tóc gọn gàng, cổ đeo một sợi dây chuyền Thánh Giá. Doflamingo rũ mắt xuống, người trước mặt toả sáng như mặt trời, sáng đến mức cậu sợ hãi nếu nhìn lâu hơn đôi mắt cậu sẽ cháy rụi. Crocodile thấy cậu không đáp, quan sát sắc mặt nhưng cũng không nhận ra gì bèn nói tiếp
"Doffy à, nói cho em biết một bí mật. Lúc trước ta là trẻ mồ côi. Người xung quanh ta nói rằng, trẻ mồ côi chính là những đứa trẻ bị Chúa vứt bỏ, những đứa trẻ này tệ hại đến mức Chúa lấy đi cha mẹ, lấy đi sự may mắn, lấy đi tất cả của họ. Nhưng ta không tin vào điều đó, ta cho rằng đây là một thử thách mà Chúa dành cho ta. Ta đã không ngừng cố gắng để trở thành một tu sĩ tốt nhất và bước lên chức vị Linh Mục này ở độ tuổi hai mươi. Cho đến tận ngày hôm nay ta vẫn không ngừng cố gắng, bởi vì sau mỗi lần cố gắng ta lại nhận được rất nhiều niềm vui, ta càng chắc chắn rằng ta không phải bị Chúa vứt bỏ, ta đang được Chúa giao cho những sứ mệnh và thử thách tuyệt vời. Cho nên em không được tự ti vì bản thân là một con quỷ, hãy tin rằng thân phận quỷ dữ đó chỉ là một thử thách mà em phải vượt qua, nếu em vượt qua nó em có thể làm bất cứ chuyện gì, em sẽ thành công hơn bất cứ lúc nào. Ta tin em!"
Doffy lắng nghe từng lời nói của anh, như đã đánh sâu vào tâm trí cậu, cậu phì cười
"Ta hiểu rồi, không cần phải nói nhiều như thế đâu."
Crocodile mừng rỡ, lại không nhịn được đưa tay véo cái má phúng phính của ai đó, cuối cùng bị người ta đánh rớt. Hai người ngồi bó gối dưới tàng cây rộng rãi thảo luận về những điểm còn thiếu trong bản vẽ. Thời gian trôi qua chớp mắt đã gần chiều. Crocodile nhìn mặt trời đang lặn dần xuống, thở dài không ngờ bản thân lại chăm chú quên cả thời gian. Hai người liếc nhìn đống lõi táo bên cạnh, cả ngày trong bụng toàn là táo. Crocodile đứng lên tìm cành cây đào một cái hố nhỏ chôn rác xuống, sau đó phủi phui tay gấp bản vẽ lại. Doflamingo đứng bên cạnh, giương mắt nhìn anh
"Doffy, ta về trước đây, ngày mai ta lại đến. Việc khởi công xây dựng sẽ cần vài ngày nữa, hơn nữa hôm qua ta đã gửi thư về quê nhà mời những thợ điêu khắc chuyên nghiệp đến đây, nhanh nhất khoảng nửa tháng sẽ tới đây. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau xây dựng nhà thờ này, có được không ?"
Doflamingo gật đầu không đáp. Crocodile sờ đầu cậu rồi bước đi, Doflamingo vẫn đứng đó nhìn anh đi xa, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã bị sự dịu dàng ấm áp của Crocodile làm cho tan chảy triệt để...
Crocodile đi dọc theo đường cũ trở về, đến nhà ngài thị trưởng thì thấy cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm chiều. Ngài thị trưởng thấy anh về vội mời anh vào ăn cơm chung, Crocodile ngượng ngùng sờ mặt, anh chẳng những ăn nhờ ở đậu người ta, còn suốt ngày chạy đi chơi, tới giờ lại về cọ cơm. Nhưng thật ra chỉ có anh nghĩ như thế, đối vời người nhà thị trưởng, được mời vị Linh Mục này ăn ở lại nhà mình là vinh hạnh biết bao nhiêu, sao còn oán trách điều gì?
Ăn xong cơm chiều, lại cùng cả nhà làm một buổi cầu nguyện, sau đó bàn chuyện cùng ngài thị trưởng.
"Ngài thị trưởng nhìn xem, đây là bản vẽ nhà thờ ta tự tay vẽ, ngài cảm thấy thế nào?"
Ngài thị trưởng nhìn bức tranh, cảm thấy nhà thờ vừa to lại vừa đẹp, không có chỗ nào chê được
"Thật sự quá đẹp, kiến trúc kiểu này là lần đầu tiên ta nhìn thấy"
"Đúng vậy, ta đã phỏng theo những kiểu nhà thờ mà ta nhìn thấy trong lần du ngoạn phương Tây"
"Vậy sao, thế này là tốt rồi, ta không có ý kiến gì cả !"
Crocodile cười cười
"Vậy quyết định thế này đi, trước tiên chúng ta cứ xây trước, về phần điêu khắc, hôm qua ta đã gửi thư về quê nhà, khoảng nửa tháng sẽ có nhóm thợ điêu khắc ưu tú nhất đến đây thi công. Còn chuyện này nữa, không biết trong thị trấn có nơi nào đúc tượng không ? Ta muốn đặt làm một số bức tượng, tốt nhất là xong trước nhà thờ"
Ngài thị trưởng vội đáp lời
"Có có, ngày mai ta sẽ dẫn ngài đến nhà thợ đúc tượng. Người này cùng quê với ta, lúc còn ở quê cũ tay nghề rất tốt, cũng có đúc tượng Chúa nhiều lắm!"
Crocodile nghe vậy thì rất hài lòng, có đúc qua sẽ dễ hơn, nhưng nghe nói ngày mai thị trưởng sẽ dẫn anh đi thì nhíu mày
"Chuyện này có được không ? Còn việc đồng áng..."
Ngài thị trưởng cười ha ha
"Không sao không sao, đồng ruộng nhà ta đã xong rồi, việc xay và phơi cứ để cho con trai và con dâu lo."
"Thì ra vậy, năm nay được mùa chứ ?"
Ngài thị trưởng hớp một ngụm trà, trên mặt vui vẻ
"Năm nay được mùa lớn, nhà nhà đều có thu hoạch, thật là một năm sung túc, có vụ mùa này mùa đông sẽ dễ chịu hơn."
"Thật là một chuyện vui..."
Hai người ngồi trong sân trò chuyện đến khuya, trời tối đen, ánh trăng đêm nay sáng rực rỡ, bầu trời đầy sao, Crocodile nhìn trời, cảm thấy thật đẹp, lại nghĩ đến Doflamingo, không biết cậu có nhìn thấy cảnh tượng này hay không. Cùng lúc đó trong khu rừng cạnh hồ nước, bóng dáng nho nhỏ đứng trên ngọn cây, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, ánh trăng sáng rực rỡ chiếu sáng vẻ mặt lạnh nhạt của cậu bé. Một lúc sau cậu vỗ đôi cánh bay về cành cây mình thường nằm, ngả người xuống lại nhìn chăm chú bầu trời đêm, trong lòng nhớ lại những lời lúc trưa Crocodile đã nói với cậu, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Cảnh đêm yên tĩnh chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang, đứa trẻ nằm nghiêng trên cành cây to, đôi cánh chưa kịp thu lại, trong bóng đêm dày đặc, mảnh màu đen trên đôi cánh trắng chậm rãi thu nhỏ lại, chỉ lan tới phần gốc một chút mà thôi...
Chú thích
(*) Được sưu tầm từ Internet !
Đậu Đậu: Ta cũng cảm thấy Doffy hơi mềm mỏng, nhưng chưa tới lúc em "công hoá" nên mọi người đừng sợ thuyền lật nhoé 🌚🌚🌚🌚🌚🌚🌚
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip