Phần 5

- Dohyon à, sao em chưa về nhà? - Eunsang nghe tiếng gọi phía sau thì quay đầu lại.

-Anh cho em ở nhờ một hôm được không? - Dohyon vừa nói vừa nở một nụ cười ngượng trước sự bất ngờ của anh.

Vào nhà Eunsang, đó là một ngôi nhà bình thường, không lớn cũng không nhỏ, một ngôi nhà ấm áp, giống như Eunsang vậy.

- Em ngồi xuống ghế đi, anh đi lấy nước cho em. - Eunsang vừa nói vừa chỉ vào chiếc ghế sofa.

Dohyon nhìn quanh ngôi nhà, nó thật khác ngôi nhà của cậu. Nhà của cậu lớn hơn rất nhiều nhưng nó không được ấm áp như vậy. Bố mẹ cậu thường xuyên bận công tác và vắng nhà, đôi khi một tuần mới có một bữa cơm đầy đủ các thành viên, những ngày còn lại giường như chỉ có cậu và người làm. Đang nhìn ngắm xung quanh thì Eunsang đã trở ra với một cốc nước.

- Anh ở một mình à? - Dohyon cất tiếng hỏi trước

- Mẹ anh đang đi làm. 7h tối mới về.

- Vâng



Cuộc trò chuyện khá ngắn ngủi vì cậu chả biết nói thêm gì. Một lúc sau Eunsang bước ra sau khi thay bộ đồng phục và nói:

- Bây giờ anh sẽ đi chợ. Em muốn đi cùng không?

- Có

Nói xong cả hai ra khỏi nhà và đi đến một khu chợ gần đó, mua một ít rau, một ít thịt, và những thứ khác, cậu chỉ đi theo nhìn Eunsang mua đồ, cũng bởi cậu đã đi chợ bao giờ đâu

Cả hai trở về nhà cũng là lúc 4h chiều. Anh chưa vội nấu ăn mà cất hết đồ vào tủ lạnh. Sau đó ra phòng khách. Cậu từ lúc vào nhà Eunsang đến giờ chả nói mấy câu, cứ im lặng như thế. Mãi cậu mới lên tiếng:

- phòng anh ở đâu vậy?

- Ở trên gác, em muốn lên xem không.

Tất nhiên là muốn rồi, cậu gật đầu và theo chân Eunsang lên gác. Căn gác nhỏ và gọn gàng, tường được phủ một màu sơn xanh da trời nhạt. Góc học tập của anh rất ngăn nắp. Cậu nhìn một vòng sau đó ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn học. Chiếc ảnh gia đình để cạnh giá sách có vẻ đã được chụp lúc Eunsang còn học cấp 1, lúc đó Eunsang cũng đáng yêu như bây giờ vậy.



Đến bây giờ Eunsang mới hỏi:

- Sao em không về nhà? Bố mẹ đi vắng hả?

- Vâng, em có làm phiền anh không?

- Không sao, thằng Junho cũng thường hay qua đây mà

- À, Vâng.

- Em ngồi đây chơi nhé, anh xuống chuẩn bị bữa tối.

Nói xong, Eunsang để cậu lại một mình trong phòng và xuống bếp. Cậu cũng muốn giúp anh nấu cơm, cơ mà sợ làm hỏng hết bữa tối của Eunsang cứ đừng nói là giúp. Vậy nên Dohyon đành ngoan ngoãn ngồi lại và chờ Eunsang nấu cơm.

Bây giờ đã là một lúc sau, Eunsang trở lại phòng để gọi Dohyon xuống ăn tối. Mở cửa bước vào phòng, cậu đã ngủ lúc nào không hay. Nhìn ở cự li gần, mặc dù quen nhau cũng đã được một thời gian, nhưng anh chưa bao giờ nhìn trực diện cậu như thế này cả. Bây giờ anh mới thấy, dáng vẻ cậu lúc ngủ mới giống một cậu trai 16 tuổi, trông thật bình yên và nhẹ nhàng. Bất giác Eunsang nở một nụ cười.

- Dohyon à, dậy ăn tối nào. - Anh nhẹ nhàng vỗ nào tay cậu.

Dohyon mở mắt, ngồi dậy :

- Ngại quá, em ngủ quên mất. Mẹ anh về rồi à?

- Mẹ anh vừa gọi điện về bảo anh ăn cơm trước, hôm nay bà tăng ca nên chắc về muộn hoặc mai mới về.

-Vâng

Nói xong, cả hai xuống nhà dùng bữa tối. Tài nấu ăn của Eunsang không tệ, rất hợp với Dohyon. Cả hai vừa ăn cơm vừa nói một số chuyện ở trường học. Sau khi ăn xong thì cả hai cùng rửa bát. Dohyon rất thích không khí này, nó thật giống một gia đình.



-Em có muốn đi tắm không? - Eunsang vừa bước ra khỏi phòng tắm với một chiếc khăn đang lau tóc.

- Nhưng em không mang quần áo.

- Mặc tạm quần áo của anh đi. - Eunsang lên gác và cầm xuống một bộ đồ ngủ.

Dohyon nhanh chóng cầm lấy và đi tắm. Mặc một bộ đồ của Eunsang, dùng cùng một lọ sữa tắm của Eunsang. Dohyon tự nhiên bất giác cười mỉm.



Xong xuôi đã là 8 giờ tối. Cậu theo anh lên gác và học bài. Thật ra cậu không học, chỉ là ngồi ở giường mà xem anh học. Eunsang lúc này đang rất tập trung học bài, cậu cũng không dám làm phiền nên rất ngoan ngoãn giữ trật tự. Im lặng ngồi trên giường và lướt Instagram.

Anh học xong cũng là hơn 11 giờ tối, mở điện thoại có một vài tin nhắn trong group chat của 02line và có một tin nhắn của người lạ. À không phải người lạ, một người mà Eunsang cũng biết.







gyul_99

Em ngủ chưa?

eung_lee

ai vậy?

gyul_99

Anh là Lee hangyul lớp 12A2

eung_lee

vâng, tiền bối có việc gì tìm em ạ?

gyul_99

anh đã nói rồi mà, anh sẽ theo đuổi em

seen

gyul_99

em vẫn chưa có người yêu mà đúng không?

eung_lee

không, nhưng em có người để thích rồi.

eung_lee đã offline

gyul_99

nhưng không phải là người yêu

anh vẫn sẽ theo đuổi em.







Tắt chiếc điện thoại. Những lời vừa rồi lại kéo anh vào những suy nghĩ miên mang. Trước kia anh thích người đó nhiều lắm, còn bây giờ thì sao? Nếu nói không còn chút nào thì là nói dối. Nhưng nếu vậy thì sao chứ...?

- Có chuyện gì sao ạ? - câu nói của Dohyon kéo anh khỏi mạch suy nghĩ

- Em chưa ngủ sao?

- Vâng

- Thế em ngủ ở đây nhé, anh sẽ xuống nhà ngủ.

Nói xong, anh tiến đến mở tủ và lấy chăn và gối. Nhưng Dohyon đã ngăn lại.

- đâu thể như vậy được, anh ngủ đây đi em xuống nhà cho.

Nói đi nói lại mãi, cuối cùng thằng người đành ngủ chung trên chiếc giường của Eunsang vì lí do là dưới nhà....lạnh.

Đã quá nửa đêm. Eunsang đã đi vào giấc ngủ . Dohyon nghe thấy tiếng thở đều của anh vừa biết anh đã ngủ say. cậu lật người về phía anh. Nhìn chằm chằm vào gương mặt của người nọ. "Đẹp quá" suy nghĩ này hiện ra trong đầu của cậu. lấy tay mình chạm nhẹ vào gò má của anh, vén nhẹ mấy sợi tóc mai rũ xuống vầng trán anh. Trái tim của cậu bỗng thấy ấm áp biết bao.

_________________________________________

Bây giờ đã là sáng hôm sau, Eunsang đã dậy sớm làm bữa sáng. Cậu bước xuống nhà với gương mặt còn ngái ngủ:

- Anh dậy sớm vậy?

- Em dậy rồi thì rửa mặt đi rồi ăn sáng mà còn đi học.

Nói xong, cậu nhanh chóng vào nhà tắm chuẩn bị rồi thay đồng phục. Đồng phục của cậu đã được Eunsang giặt và sấy khô giúp cậu lúc tối. Đến đây cậu lại bất giác cười mỉm.

Hình như bên cạnh Eunsang thì Dohyon rất hay cười mỉm nhỉ? Thầm nghĩ chắc này nào cậu cũng tìm cớ sang đây ở nhờ mất.



Ăn sáng xong. cả hai ra khỏi nhà và chuẩn bị đến trường. Tâm trạng của Dohyon hôm nay cực tốt. Chở Eunsang trên đường đến trường cũng nhanh hơn mọi khi. hai người vừa đi vừa nói chuyện khá là vui vẻ.

Đến trường có vẻ sớm, gara xe vẫn còn hơi vắng vẻ, học sinh trong lớp vẫn còn ít. Hai người nhanh chóng tạm biệt nhau và bước vào lớp của mình.

Lớp 11A1 chỉ mới lác đác vài học sinh. Anh bước đến chỗ ngồi của mình, tay chống cằm nhìn ra cửa sổ suy nghĩ vẩn vơ điều gì đó.





Giờ nghỉ giải lao, Eunsang xuống căn tin mua cho mình một lon coca. Ngồi ở một bàn trống gần đó và bắt đầu uống. Hangyul ngay sau khi nhìn thấy Eunsang liền đi đến ngồi đối diện anh. Đến tận một lúc sau Hangyul đành lên tiếng.

- Em coi anh là người vô hình hả?

-Không...tôi không có ý đó. - Eunsang ấp úng trả lời.

- Em không cần phải né tránh anh vậy đâu. Cứ coi anh như những em gái vẫn hay theo đuổi em lâu nay vậy.

Không nhận lại sự phản hồi của Eunsang, không muốn ép anh phải trả lời. Đứng dậy rời khỏi bàn và quay lại phía căn tin, mua một hộp sữa socola rồi đi đến chỗ Eunsang đang ngồi và đặt xuống. Nhẹ nhàng nói:

- Em đừng uống coca nhiều quá, không tối đâu.

Nói xong quay đi về phía hành lang và đi khuất.



Còn Eunsang, anh ngồi đó và không biết giải quyết việc này như thế nào, cũng không biết trong đầu anh đang suy nghĩ điều gì.





_____________________________________







Junho hôm nay lên thư viện đọc sách một mình, chủ yếu là kì thi giữa kì sắp đến mà trong đầu vẫn còn hơi loạn xạ. Nếu để thành tích thấp hơn kì trước thì chắc cậu không xong với ông bố khó tính mất.

Chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ, ở gần cuối góc, chỗ đó có vẻ vắng người. Cũng tốt vì cậu muốn có một không gian yên tĩnh để nhét hết đống kiến thức kia vào đầu mình.

Bước lại phía quầy sách dành cho lớp 11. Cậu đang định tìm một cuốn sách về toán hình, môn này cậu ghét cũng chả thua gì tiếng Anh. Lò mò một hồi, căng mắt tìm thì cuối cùng cậu cũng tìm được cuốn mà mình muốn, có điều hình như nó ở hơi cao một chút. Vừa định quay vào tìm chiếc ghế nào đó để đứng lên lấy, chưa kịp vào thì đã thấy Yohan bước đến nhón chân lấy cuốn sách mà cậu cần xuống, lật ngược lật xuôi để xem. Thấy vậy cậu liền dơ tay cầm lấy cuốn sách và nói "cảm ơn". Nhưng cậu còn chưa cầm được thì Yohan đã giật lại.

- Anh có lấy hộ em đâu?

-Nhưng tôi đang cần nó. - Junho sắp cáu.- Tôi đến trước mà.

-Nhưng anh lấy được trước. - Yohan vẫn quyết định chọc tức cậu.

- Anh học lớp 12 rồi thì còn cần sách lớp 11 làm gì?

- thì cũng phải ôn lại mà... - Yohan đáp lại với thái độ hiển nhiên.

-Anh cố tình chọc tức tôi phải không? - Junho gần như quát lên

- Em bé bé cái mồm thôi, đây là thư viện đấy.

Nhìn lại mọi người đang nhìn về phía mình cậu cảm thấy hơi có lỗi, đành nặn ra một nụ cười hối lỗi với mọi người xung quanh. Mọi người cũng không để ý nữa mà tiếp tục công việc. Đến khi cậu quay lại nhìn tên Yohan kia vẫn nhìn cậu cười với gương mặt thiếu đánh. Tức giận đá vào chân anh khiến anh "A" lên một tiếng rồi bỏ đi. "Anh phá hết tâm trạng học bài của tôi rồi đấy"

Còn Yohan, sau khi ăn một cú đá của cậu thì ôm lấy chân. Nhìn bóng lưng hướng về mình đang bước ra xa, anh bật cười và thầm nói : " em lúc tức giận đáng yêu như thế nên tôi lại càng thích trêu chọc hơn"

-

__________________________________

[Các nàng nhớ vote cho tôi nhé ❤]

-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip