Chương 24

flop nhỉ, có 9 mắt đọc?!!!!

------------ ..... ----------- .... ------------ ....

- Em chưa ngủ à? – Đầu dây bên kia cất chất giọng đầy quan tâm từ Uyển Oanh.

- Em vừa mới đi chơi về à. – Phật Kim dứt lời liền nằm lên giường, giọng đầy lười biếng nói.

- Đi chơi với bạn trai sao? – Uyển Oanh khẽ cười.

- L-Làm gì có ạ!? – Phật Kim nghe hai từ "bạn trai" liền ngại ngùng. Đi chơi với ai thì không nói, này còn đi chơi với Trần Cảnh vừa mới quen khiến cô bối rối nhiều.

- Chọc em thôi. – Uyển Oanh nhịn cười, sau đó lại vào vấn đề chính. – À, ngày mai mẹ gọi tụi mình về. Dẫu sao cũng qua năm rồi, em theo lẽ cũng phải về với mẹ, làm tròn bổn phận của con. Chuyện lần ấy... Xem như mai đừng nhớ tới nhá?

- ... – Phật Kim ngập ngừng giây lát, sau đó cũng đáp lời. – Vâng, mai chị yêu đón em đi nhé. À khoan quên mất, anh Liễu không đi ạ?

- Mẹ cũng gọi anh về chơi nhưng anh bận việc công ty mất rồi. Mai có hai chị em mình đi thôi. Để chị đón em nhá? 7 giờ 30 dậy được không đấy cô nương? – Uyển Oanh nói tới cuối thì giọng liền đầy ý chọc ghẹo, xem cô như con nít vậy.

- Chị này! Lại chọc em.

- Thế đó, bên mấy nhà báo lại gọi chị rồi. Chị cúp máy đấy.

- Bái bai chị yêu. – Phật Kim tuy có chút nuối tiếc nhưng rồi cũng đành chào tạm biệt chị gái.

Màn hình đã thoát ra khỏi cuộc gọi khiến cô lại lần nữa trầm tư. Việc cô và mẹ cô xảy ra chuyện cũng đã từ khi cha cô vừa mất được khoảng một năm sau khi bố cô mất. Dẫu lúc đó chỉ mới là đứa bé vài tuổi đầu nhưng đã biết phản đối ý định bước thêm bước nữa của mẹ mình. Không phải cô ích kỉ không muốn mẹ có thêm một người bầu bạn mới, mà là do người mẹ tái hôn không ai khác chính là Trần Thủ Độ - một người chính là khúc mắc lớn nhất trong cái chết bí ẩn của bố cô. Tuy lúc nhỏ, cô vẫn chưa biết chuyện bố cô tại sao chết và cuốn sổ nhật kí cũ nhưng cô đã thấy có điều không lành sau khuôn mặt tưởng chừng chính trực ấy, lại chính là một con rắn hổ mang dữ tợn.

Đã lâu rồi cô chưa về lại nhà, căn nhà tưởng chừng là nơi thuộc về giờ lại lạnh lẽo đến đáng sợ. Cô thở dài, mắt nhìn lên trần nhà trắng, hàng mi nặng trĩu dần khép lại để người thiếu nữ chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Phật Kim lại lần nữa hốt hoảng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ vì tưởng trễ giờ. Ai dè chỉ mới 6 giờ 20 phút sáng. Cô thở phào nhẹ nhõm, cũng may là lần này không có mơ mộng gì, nếu không thì cô chắc chắn sẽ vừa dậy thì áo liền ướt cả mồ hôi.

Phật Kim cố trấn tỉnh bản thân, giả vờ mở tung rèm cửa để ánh dương ấm áp chiếu vào như một ngày tuyệt vời lắm. Với một người trẻ như cô, sống một mình đúng thật tự do nhưng cũng bừa bộn vì cô rất lười làm việc nhà, ăn uống cũng tạm bợ, ngày không mì gói thì cũng bánh mì.

Cô mở tủ lạnh ra, hoàn toàn trống trơn, chỉ còn một ít dưa leo, rau xà lách, cà chua và vài quả trứng mua từ cửa hạng tiện lợi về. Phật Kim lười nấu ăn, cho nên đã làm tạm một chiếc sandwich cho đỡ đói mặc dù ăn bánh mì buổi sáng mỗi lần nuốt cứ tưởng như đang nuốt phải cục đá.

Cuối cùng bao nhiêu công đoạn chuẩn bị ăn uống, tắm rửa, trang điểm cũng đã xong. Uyển Oanh đã lái xe hơi đậu trước nhà bóp còi khiến cô lật đật chạy ra, mém nữa là bỏ quên đôi giày để trên kệ.

Uyển Oanh lái chiếc xe mui trần đỏ chói đậu trước nhà Phật Kim, mắt đeo kính râm đen, mặt thoa son trát phấn hài hòa, đúng là người công chúng có khác. Cô ấy nhìn đứa em của mình đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn luộm thuộm như thế, trong lòng không khỏi bật cười.

Phật Kim vội ngồi lên xe, thắt dây an toàn rồi thở phào. Cô nhìn sang cô chị dịu dàng của mình, ăn mặc sành điệu, đi xe hàng hiệu, còn có được anh người yêu giàu có gia đình có học thức. Giống như toàn bộ tinh hoa của thế gian đều tô điểm lên cho vẻ đẹp và tài năng của Lý Uyển Oanh vậy.

- Chị lúc nào cũng tới đúng giờ cả. Phải trễ trễ tí cho em thở chứ. – Phật Kim có chút trách móc.

- Trách em cái thói thức khuya đấy. Chị quen rồi nên lúc nào cũng phải tới sớm hơn vài phút trước giờ hẹn. – Uyển Oanh vừa nói, chân đạp ga, tay thuần thục di chuyển vô lăng, hướng tới căn nhà của cả hai.

Trái ngược với Phật Kim tính tình có chút kì quái khó đoán, nghịch ngợm thì Lý Uyển Oanh lại nói năng nhỏ nhẹ, hành xử giống như một đại tiểu thư trong một gia đình có học thức giàu có. Cô ấy cũng học rất giỏi, xuất sắc với vị trí thủ khoa Trường Đại học Sân khấu Điện ảnh Hà Nội, tương lai đầy rộng mở. Hiện tại, Uyển Oanh đang làm người mẫu ảnh, thường xuyên xuất hiện trên những bìa quảng cáo hay tạp chí lớn ở khắp mọi nơi. Ngoài công việc thành công, cô ấy còn có một người bạn trai đã quen nhau từ thời còn tấm bé, có thể được xem là thanh mai trúc mã. Người bạn trai ấy không ai khác là Trần Liễu - ứng cử viên số một trong vị trí chủ tịch của công ty Thiên Hạ quyền lực.

Vốn dĩ năm xưa Trần Liễu hứa hôn cho Phật Kim, nhưng Phật Kim vốn chẳng thích vụ sắp xếp hôn sự, vả lại chị gái ruột của cô với Liễu lại có tâm đầu ý hợp nên cô vẫn không đồng ý. Chưa kịp hứa hôn gì thì công ty bố cô phá sản, gia đình gần như tan nát nên mối hôn sự đó cũng được xem là dĩ vãng.

Phật Kim luôn ngưỡng mộ Uyển Oanh, đôi lúc là có chút ghen tị. Mọi thành công trong đời của một người đều đang vụt sáng ở chỗ Uyển Oanh khi cô ấy chỉ hơn cô hai tuổi. Sự nghiệp, tiền tài, danh vọng, tình yêu, đến mẹ cũng để tâm Uyển Oanh vài phần hơn Phật Kim. Nếu trách thì chỉ có thể trách năm xưa cô tính tình ngạo mạn, tự xem mình là nhất, học hành không vào đâu, nếu không cũng không cần phải ghen tị với những gì người khác có.

Uyển Oanh thấy em gái có chút suy tư trầm ngâm, nãy giờ chẳng thấy ồn ào gì nên cũng lên tiếng hỏi:

- Em nghĩ gì thế?

- Em có nghĩ gì đâu ạ. – Phật Kim tỉnh khỏi dòng suy nghĩ ngắn.

- Nói mới nhớ đấy, mình chưa đi xem bói. Lần trước rủ em đi, em lại trốn ở nhà không chịu đi. Tí nữa sang nhà mẹ xong nhất định phải đi với chị. – Uyển Oanh sực nhớ ra, giọng có chút oán trách.

- Thôi mà chị, mấy gả thầy bói đó không đáng tin đâu. Làm gì có ai mà biết trước được tương lai của mình chứ? Nếu biết được thì bọn họ làm thầy bói làm gì nữa, sao không đi làm ông to bà lớn luôn đi. – Một chữ của Uyển Oanh cũng không thể lọt vào đầu cô. Cô chán nản dựa tay vào cửa xe, đầu hơi ngửa ra sau người chiều gió.

- Chị đã nói là chỗ này uy tín rồi. Phải đi! Hai mươi mấy tuổi rồi mà còn chưa có bạn trai, em coi chừng dính mấy thứ không nên dính đó.

- Được rồi được rồi, em đi. Mình nói chuyện khác đi, chị cứ thế mãi. – Phật Kim hơi càu nhàu.

Con xe mui trần láng bóng đỏ chói dưới cái nắng của Hà Nội lao nhanh vun vút trên con đường rộng lớn tấp nập người đi kẻ lại. Cô ngắm nhìn thủ đô sầm uất bao đời nay trong đáy mắt, thả lỏng cơ thể để thư giãn.

Chỉ ít lâu sau, cả hai đã đến căn nhà ấy. Căn nhà bây giờ tuy không lớn như hồi xưa, nhưng cũng được gọi là khang trang sang trọng. Bên ngoài là cổng lớn màu vàng kim quý phải, nhìn lọt qua khe cổng cũng có thể thấy một ngôi nhà cấp 3 ở ngay bên trong.

Phật Kim xuống xe, chân vẫn chưa bước vào cổng. Cô nhìn xa xăm trong giây lát, hít một hơi thật sâu và thở ra để lấy dũng khí bước vào. Những người mà bao tháng ngày nay cô không gặp mặt, bây giờ đều xuất hiện ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip