Cô biết sự thật



Ye Rim thở dài mỉm cười, vẫn tiếp tục đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.

-"Suy nghĩ lại cái mùa thu tôi 12 tuổi và gặp chị Eun Gi như thế nào thôi. Nghĩ lại thì cũng đã hơn 3 tháng tôi sống một mình không có sự che chở của chị ấy rồi."_Cô mỉm cười cúi xuống nhìn vào mặt bàn gỗ

-"Thế cô vẫn sống tốt mà đúng không?"_Câu hỏi khiến cô bất ngờ

-"Tất nhiên! Giờ tôi vẫn sống tốt và có được công việc đàng hoàng rồi."

-"Nó sẽ hoàn thiện hơn khi có nửa còn lại của đời mình?"_Anh quay lại mỉm cười nhìn cô, ánh mắt anh ấm áp vô cùng, nó khác xa với hình ảnh lạnh lùng cùng đôi mắt sắc bén của anh vào 3 tháng trước lúc mà lần đầu cô gặp anh

-"Nửa còn lại? Tôi cũng đang suy nghĩ đến cái đó đây... yêu như thế nào?"

-"Yêu đơn phương thì tôi biết rất rõ. Ngày nào cũng nhớ về người ấy, nhớ rõ nụ cười, từng cử chỉ, hành động."_Anh nói như thể ảnh đã từng trải qua rồi.

-"Anh đang yêu đơn phương ai sao? Cô gái ấy quả thật rất may mắn mới được anh thầm thương trộm nhớ đó!"_Cô cười trêu chọc anh

-"Nhưng cô ấy lại không biết..."_Giọng anh có vẻ buồn

-"Cô ấy ngốc thiệt."

-"Đúng cô ấy thật ngốc. Và... em cũng vậy."

-"Gì sao lại lôi tôi vào."_Cô trợn tròn mắt nhìn anh

Chị quản lý Irene đang lau bàn cũng vô tình lọt vào tai những lời đó, chị nhẹ nhàng lắc đầu mỉm cười.

-"Người mà anh đơn phương là em. Hy vọng nửa còn lại của em sẽ là anh"_Ánh mắt ấy tràn đầy ấm áp và cả hy vọng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của cô. Đồng thời tay anh cũng tiến đến đặt lên bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô. Cô như được truyền hơi ấm vào người. Giọng run lên.

-"Không... phải ngày cá tháng tư đâu.... Đùa vậy không vui."

-"Không đùa. Anh thương em thật lòng. Làm nửa còn lại của anh nha."_Jung Kook đứng dậy ra trước mặt cô.

Irene cũng buông cái khăn bàn ra đứng khoanh tay xem tiếp theo Ye Rim sẽ phản ứng ra sao.

-"Nó quá bất ngờ... "_Càng ngày càng run hơn, cô ngại ngùng nói. Ánh mắt anh vẫn hướng vào cô tràn đầy hy vọng đến lạ lùng._ "Tối em sẽ nhắn tin trả lời, giờ có khách rồi..."

Nói rồi cô vội vàng buông tay anh mà bỏ đi tiếp khách. Anh chỉ biết thẫn thờ đứng nhìn cô bận rộn với công việc. Quay lại nhìn chị Irene thì chị ấy cũng nhún vai tỏ vẻ không biết rồi lại tiếp tục cầm lấy cái khăn mà lau. Thôi thì chờ đến tối vậy, anh liền lê bước ra khỏi quán café đi về, cô bên trong khẽ nhìn trộm từng bước di chuyển của anh, miệng cô bắt đầu hơi mỉm cười e ngại

Tối hôm ấy...

Cô ngồi trên giường, tay cầm cái điện thoại, miệng thì cứ tủm tỉm cười. Thôi chết, cô cũng thích anh rồi sao? Anh tỏ tình quá ngọt ngào mà.

-"Sao đây ta? Chả nhẽ chỉ 'em đồng ý' thôi ư?"_Cô ngồi suy ngẫm nên chấp nhận như thế nào.

Cứ viết rồi lại xóa mà không chịu gửi. Còn anh thì ngồi trong phòng ôm khư khư cái điện thoại chỉ để chờ câu trả lời của cô."Ting" tiếng báo hiệu có tin nhắn mới, tức tốc anh mở lên xem liền. "Hy vọng ngày này năm sau sẽ là một năm chúng mình yêu nhau, em đồng ý" anh vừa đọc xong liền nhảy cẫng lên giường, anh hiện tại vui vẻ, hạnh phúc biết bao nhiêu. Tình cảm anh dành cho cô đã được đáp trả rồi...

Quay lại với Ye Rim, cô đang lục cuốn nhật ký của mình trong ngăn kéo cũng đã 3 tháng cô bỏ xó nó mà chưa viết gì vào rồi. Đến hôm nay mới có chuyện vui để viết vào, sờ thấy một cuốn sổ liền móc ra, đây không phải nhật ký của cô mà là của chị Eun Gi. Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi mở ra xem, lúc đầu thì vô cùng bình thường nhưng đến sau cô dần phát hiện ra sự thật rằng chị ấy thích Jung Kook và bây giờ đã từ bỏ anh chỉ vì cô. Nước mắt cô lại một lần nữa rơi vì chị, suy nghĩ đến lời tỏ tình hồi sáng rồi nhớ đến những tâm tư mà Eun Gi viết trong nhật kí khiến nước mắt cô cứ tuôn rơi thành dòng.

-"Giờ làm sao đây?"_Cô buồn bã hỏi mình giữa căn phòng trống.

Nhẹ nhàng nhấc cái điện thoại lên. Ấn dòng chữ "xin lỗi" nhưng lại thôi. Tại sao cơ chứ, hôm nay cũng là ngày vui của cô mà sao lại như thế! Giờ chả nhẽ từ chối liền thì kì quá, "em xin lỗi chị, tại em mà chị phải bỏ đi... em xin lỗi chị rất nhiều. Chị Eun Gi" trong đầu cô giờ chỉ có những câu xin lỗi ấy luẩn quẩn trong đầu tạo thành một mớ hỗn độn...

Sáng hôm sau...

Tiết trời vô cùng dễ chịu, nắng chiếu rọi khắp mọi nơi. Chim đua nhau hót líu lo trên những cành cây xanh bự, tiết trời này khiến cho ai cũng phải dậy sớm để hưởng thụ nó nhưng đâu đó trong một căn nhà cũ kĩ vẫn còn một con người đang nằm dưới sàn nhà, xung quanh là những chai rượu nằm lăn lóc kế bên. Kim Ye Rim hôm qua vì gặp một chuyện sốc, khiến cô cảm thấy vô cùng có lỗi với Eun Gi và cả Jung Kook nên mượn rượu giải sầu. Tửu lượng cô thì thấp, chỉ cần 1 chai thôi là đủ để cô ngủ cho đến sáng hôm sau nhưng lần này chơi tận gần 5 chai nên dù tiết trời có như thế nào thì cũng chẳng đủ để khiến cô tỉnh táo và thức dậy. Mãi cho đến khi chiếc điện thoại phát sáng vì cuộc điện thoại của ai đó gọi đến mới khiến cô tỉnh giấc. Mơ mơ màng màng ấn nghe rồi kề vào tai.

-"À... là anh hả?"

-"Em biết rồi... giờ em đến liền. Xin lỗi nha."

Thì ra là Jung Kook, anh đến quán sớm mà không thấy cô nên lo lắng gọi hỏi. Cô lồm cồm bò dậy, đầu cô đau nhức không tả nổi, cả người uể oải, mệt mỏi không muốn dậy. Đưa điện thoại lên tính xem giờ thì đập thẳng vào mắt cô là hàng tin nhắn "xin lỗi..." mà tối qua cô không dám gửi cho anh, đầu óc đang còn quay cuồng vì nhớ lại mọi chuyện, nó khiến cô tỉnh táo hẳn. Yếu ớt hạ điện thoại xuống ngồi dựa vào tường. Cô nhắm mắt thả lòng người, giờ nhắm mắt cũng khiến cô khó chịu vì tối qua khóc sướt mướt cho nên ngày hôm nay mắt cô có hơi sưng, nhắm vô cảm giác rất không thoải mái...

Cô lê bước tới quán mà đầu cứ quanh quẩn mấy dòng chữ viết trong nhật kí của chị Eun Gi, tay xoa hai vùng thái dương của mình, giờ cô cũng chả để ý gì đến thời tiết ngày hôm nay nữa rồi. Đẹp thì đẹp nhưng nó chả giúp cho cô quên câu chuyện ấy đi. Bước vô quán đã thấy anh ngồi ở một cái bàn trong góc, nơi kín đáo nhất. Tuy quay lưng về phía cô nhưng cô vẫn dễ dàng nhận ra anh. Khẽ đưa mắt nhìn chị quản lí, chị vẫy vẫy tay gọi cô lại nói nhỏ.

-"Jung Kook nó lo cho em từ sáng đến giờ đấy!"

-"..."

Cô không nói gì chỉ khẽ gật đầu bước về phía anh. Tiến gần đến cái bàn nơi anh ngồi thì thấy anh đang uống coffee và bấm điện thoại. Thì ra anh đang nhắn tin cho cô, vỗ vai anh, anh giật mình quay lại thấy cô lo lắng hỏi.

-"Sao hôm nay em tới trễ thế! Có biết anh lo cho em cỡ nào không hả?"

"Em xin lỗi"

Cô ngồi xuống cái ghế đối diện anh, e dè nói chữ xin lỗi.

-"Không được rồi! Anh sẽ thuê phòng trọ cho em, tiền phòng em không phải lo anh sẽ trả hết."

-"Không..."

-"Không ý kiến! Anh đã quyết rồi."

Cô giờ cũng chả cãi được, đành phải làm hết ngày hôm nay rồi anh sẽ dẫn cô kiếm một căn phòng trọ hợp lý cho cô ở.

Sau khi đi lòng vòng thì đã kiếm được một phòng trọ cũng gần nhà của anh. Tiền phòng tuy có mắc thế nhưng bù lại căn phòng trông rất sạch sẽ, thoáng mát và cũng rất an toàn. Cô bắt đầu dọn ra đó ở, nó cũng khiến cô hơi khó chịu. Cũng phải thôi từ nhỏ cô đã quen sống trong căn nhà hoang ấy rồi giờ bắt ở một nơi khác khiến cô cảm thấy không hề dễ chịu chút nào. Nhưng hồi sau cô cũng quen dần với cuộc sống ấy, anh hằng ngày vẫn hay sang thăm cô và gần như ngày nào cũng vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip