Nắng sẽ vàng và em sẽ yêu anh?
Lập khẽ đẩy cánh cửa gỗ sớm đã phủ một lớp bụi mờ do đã quá lâu chẳng có ai bận tâm lau dọn.
Bởi chủ quán - là tôi - vẫn còn bận rộn với những con số chi chít.
Lập nhón chân, đưa cho tôi một ổ bánh mì còn nóng hôi hổi. Trên tay em là chiếc chuông gió bằng đất nung đang khẽ đung đưa theo từng nhịp cử động của em.
- Một cho anh chủ, và một cho Son!
Tôi chỉ nhìn em, mồm còn đang bận ngoạm một miếng bánh mì thật to, chẳng buồn trả lời.
- Son còn trẻ, đừng cố làm cho Son trở nên già nua, anh ạ!
Chiếc chuông gió bằng đất nung với sự cố gắng của em cuối cùng cũng được treo lên trước cửa sổ của Son một cách hoành tráng.
- Chà, cậu nhân viên này có vẻ yêu Son hơn cả anh chủ nhỉ?
Lập chống hai tay lên quầy, nghiêng đầu nhìn tôi
- Son thế này ai mà chẳng yêu, anh nhỉ?
Tôi chỉ nhìn em, nhìn thật lâu, thật lâu.
Ánh mắt em vẫn trong veo như thế, giọng nói em vẫn ngọt ngào như tách cafe sữa, cậu nhân viên này vẫn đáng yêu như lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ.
- Lập, em nghĩ Son có nghĩa là gì?
Cậu con trai được tôi gọi tên nở một nụ cười đầy tinh nghịch, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân
- Có lẽ sẽ không giải thích được anh ạ, bởi Son đa nghĩa quá.
Tôi im lặng, có lẽ sự im lặng của tôi khiến em sốt sắng. Lập nắm lấy bàn tay tôi, giọng nói em gấp gáp
- Anh cứ cho em một cơ hội, em sẽ giải thích cho anh nghe về nghĩa của Son
Tôi bất giác ngẩn người, cảm nhận được con tim đang bình ổn bất giác đập loạn. Lập vội vàng rụt tay lại, tay gãi gãi đầu với gương mặt đã sớm ửng hồng.
Chẳng hiểu sao tôi lại gật đầu đồng ý.
- Ngày mai Lập đến làm nhé!
Từ ấy Son đã có thêm một cậu nhân viên mới, một người con trai luôn luôn yêu Son, như tôi vậy.
Và mỗi ngày đều đặn em sẽ đến Son thật sớm để kể tôi nghe về ý nghĩa của Son mà em mất cả đêm để suy ngẫm.
Tôi chỉ mỉm cười lắng nghe từng lời em nói, tôi chợt nhận ra từ ngày có em tôi cười nhiều hơn và Son cũng trở nên sinh động hơn.
Son có lẽ nghe hơi nữ tính nhưng lại hay. Và dường như Son chẳng mang một tầng ý nghĩa nào cả, bởi ban đầu tôi chỉ đơn giản là tìm một cái tên nghe thật hay, lại dễ nhớ mà thôi.
Tôi đã quá quen với sự xuất hiện của em, có lần tôi bảo
- Em sẽ ở lại với Son chứ?
Em đứng đó, dưới khung cửa sổ ngập nắng chiều mỉm cười với tôi
- Chỉ sợ anh chủ đuổi em chứ em còn bám Son dài dài.
Nền trời sớm đã chuyển sang màu tím nhạt, khách đến với Son ngày một đông hơn. Cậu trai nhỏ nhắn ấy chạy loanh quoanh từ bàn này sang bàn khác với công việc bận rộn của mình.
Tôi đứng phía sau quầy pha chế lẳng lặng nhìn em. Chẳng biết tự bao giờ hình bóng em lại khắc sâu vào tâm trí tôi đến thế.
Như thể bỗng một ngày bạn nhận ra, bất kể là người ấy ở đâu, hay làm gì bạn vẫn sẽ dõi theo như một thói quen không thể bỏ. Và thật vậy, tôi thích ngắm nhìn em.
- Anh Tú, anh Tú. Sao anh còn chưa làm đồ uống cho khách thế?
Tôi chợt nhận ra mình đã đứng thẫn thờ nhìn em gần cả buổi trời.
Vội đưa tay đẩy gọng kính như thể che đi sự xấu hổ sớm đã chiếm gần hết khuôn mặt tôi lại cúi đầu pha chế các loại đồ uống khác nhau để phục vụ thực khách đến với Son.
- Anh này, nếu được thì 2 ngày cuối tuần đừng đóng cửa quán anh nha, vắng Son em buồn muốn chết
Lập nói với tôi, mắt em ánh lên vẻ chờ đợi.
- Anh không cần lo, em sẽ trông quán thay anh.
Tôi là một chàng trai trẻ, ở độ tuổi bắt đầu gầy dựng sự nghiệp nên Son nói với tôi chính là một thành công đầu tiên mà tôi đã tự mình gầy dựng nên.
Và hiển nhiên, việc mở cửa quán hay không còn tùy vào sở thích. Tôi chẳng biết Lập đã nói tôi bao nhiêu lần về cái tính ấy của tôi.
Vẫn là một buổi sáng như thường lệ, Son khoác lên mình vẻ đẹp tràn đầy sức sống đón chào ngày mới. Gió khẽ đung đưa chiếc chuông gió treo trên tầng, một hương vị bình yên giữa chốn Sài thành vội vã.
Lập đẩy cửa bước vào, ánh mắt em có vẻ hơi ngạc nhiên nhìn tôi.
- Em cứ tưởng anh không đến?
Tôi nhìn em, tự mình nghĩ ra một cái lý do thật chính đáng để biện minh cho hành động khác lạ này của mình.
- À thì... anh phải chăm chỉ làm mới có thời gian rảnh mà hẹn hò yêu đương chứ. Còn em, chẳng lẽ không hẹn hò gì sao mà cuối tuần vẫn muốn đến Son?
Lập cúi đầu di di mũi giày, ánh mắt trong veo nhìn tôi, hai gò má em chợt phiếm hồng
- Người yêu em hay đi ngang qua Son, nên....
Không khí như ngưng đọng lại, tôi nghe rõ tiếng trái tim mình phát ra tiếng loảng xoảng như vừa bị hung hăng đập vỡ thành từng mảnh, vỡ tan nát.
Hai tai tôi như ù đi, chẳng nghe rõ tiếng em nữa. Thời gian cứ châm chạp trôi, tôi chỉ đứng đấy im lặng nhìn em mà chẳng nói một lời.
Trái tim như bị ai đó hung hăng bóp chặt, đau thấu tâm can. Em đứng đấy, khoảng cách chúng tôi gần nhau như vậy nhưng cảm tưởng như đã xa cả ngàn dặm khơi.
Và chẳng bao lâu, tôi đã được gặp mặt chàng người yêu trong lời em nói.
- Anh Tú đến rồi, giới thiệu với anh, đây là Kiệt, là người yêu của em
Tôi gật đầu xem như chào hỏi một cách qua quýt rồi vội vàng bỏ vào trong quầy.
- Lập này, tối nay khi nào em tan làm? Anh đón em về.
Tôi siết chặt cây bút máy trên tay, lòng nổi lên cơn giận dữ mơ hồ.
Tôi giả vờ cúi đầu hí hoáy viết nhưng tâm trạng lại đang hướng về phía em cùng tên người yêu kia.
- Hôm nay em tan ca sớm, cuối tuần cũng chẳng bận lắm.
Thật sự lúc ấy tôi chỉ muốn lao đến tách hai người bọn họ ra, dù tôi chẳng là gì của em. Phải, tôi ngoài danh nghĩa là chủ của em thì có là gì của em đâu?
Nghĩ đến đây lòng tôi lại chùng xuống, nỗi xót xa mơ hồ lại vây lấy trái tim tôi.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày dài đầy mệt mỏi đối với tôi. Lập vẫn đến Son mỗi ngày rồi lại rời đi rất sớm với tên người yêu đáng ghét đó.
Tôi chỉ đành thở dài nhìn bóng lưng hai người trải dài hoà làm một dưới ánh nắng chiều nhàn nhạt.
Hàng hoa mười giờ do chính tay em chăm sóc dường như đã trở nên ủ rũ từ khi em đi, cũng như tôi. Tất cả dường như chẳng còn chút tư vị nào dù ngoài kia nắng vẫn vàng trên tán cây xanh mơn mởn.
Hóa ra thất tình đã là một loại đau khổ, nhưng yêu đơn phương còn là loại tổn thương và đau đớn hơn gấp bội phần.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip