Chương 11-20
Chương 11: Bánh bao lớn kèm bánh bao nhỏ
Sooyeon trở về từ buổi thử vai, việc đầu tiên là ngủ bù một giấc sau đó chạy ra siêu thị mua đồ nấu lẩu, đồ ăn kèm và bia nữa.
Trận đầu toàn thắng, tự nấu một nồi lẩu coi như là chúc mừng đi!
Ăn lẩu một mình...... cảnh giới tối cao của sự cô đơn............
Cũng may cô trước nay luôn lủi thủi một mình, lâu dần cũng thành thói quen.
Mới vừa chuẩn bị xong nước lẩu với đồ ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lúc này ai lại tới vậy?
Sooyeon hiếu kì mở cửa ra, sau đó liền ngây người.
Ngoài cửa, Kwon Yuri một thân âu phục nghiêm chỉnh, bên ngoài khoác thêm một cái áo đen dài, trong ngực đang bế bánh bao nhỏ, trong ngực bánh bánh nhỏ thì đang ôm một giỏ sặc sỡ đủ các loại trái cây.
Đây... đây là cái tổ hợp kì dị gì thế này?
"Kwon tiên sinh?" Ninh Tịch nuốt ngụm nước miếng: "Sao ngài lại tới đây... muộn thế này rồi, có chuyện gì vậy?"
"Thăm bệnh."
Thăm bệnh?????
Trời tối còn tự mình chạy đến, thậm chí còn vác theo bánh bao nhỏ đến thăm bệnh?
Cô chỉ bị ngã một cú thôi mà, đùa cũng vui quá nha...
"Uh..., Ngài Kwon khách khí quá, mời vào! Thật ngại quá, trong phòng hơi bừa bộn..." Sooyeon cũng không kịp suy nghĩ nhiều, thụ sủng nhược kinh mà nhanh chóng thu dọn phòng một chút, ném mấy cái lặt vặt trên ghế bành đi, quần áo bẩn cũng nhét vội xuống gầm giường...
"Hai người ngồi đi, uống chút gì không? Trà với sữa?" Sooyeon một bên bận rộn, một bên vắt óc nghĩ xem Kwon Yuri tới đây làm gì, nhưng đáng tiếc, đạo hạnh của Kwon Yuri đạo hạnh quá cao thâm, người trần mắt thịt như cô không nhìn ra.
"Được." Kwon Yuri gật đầu, biểu cảm không khác gì khi nghe đám lính quèn dưới trướng báo cáo.
Sooyeon chỉ có thể ngoan ngoãn rót trà cho Kwon Yuri, rồi rót sữa cho bánh bao nhỏ.
Tay chân Kwon Yuri vốn rất dài, ngồi ở trên ghế salon càng làm khiến phòng khách thêm nhỏ hẹp.
Bánh bao nhỏ ngồi bên cạnh anh, hai cha con tướng mạo rất giống nhau, ngay cả biểu tình cũng y như đúc - Đều là dân mặt đơ. Hai người cũng không lên tiếng nói chuyện, bầu không khí nặng nề đến đáng sợ.
Sooyeon ngồi đối diện mà khóc không ra nước mắt. Hai người này tới đây để làm cái gì vậy?
Lúc này, trong nồi truyền tới tiếng nước sôi, trong không khí nhất thời tràn ngập mùi cay mê người.
Sooyeon vì phá vỡ sự im lặng này mà thuận miệng nói: "Thế... hai người đã ăn tối chưa? Tôi đang định ăn lẩu, có muốn ăn cùng không?"
Yuri: "Được."
Bánh bao nhỏ gật gật đầu.
Sooyeon: "..."
Cô chỉ khách sáo một tí thôi mà hai người kia đồng ý ngay tắp lự là thế nào?
Một người là Đại tổng tài, một người là Tiểu thiếu gia, sơn hào hải vị nào mà chưa từng ăn qua, chạy tới nhà kẻ bình dân như cô ăn ké một nồi lẩu rẻ tiền?
Sooyeon cảm thấy bó tay toàn tập.
Nhưng lời đã nói ra ngoài thì chỉ có thể nhắm mắt mời hai người bọn họ lên bàn ăn, sắp thêm 2 bộ bát đũa.
"Tôi mua gia vị lẩu cay, hai người ăn được cay không?" Sooyeon không yên tâm hỏi lại.
Yuri: "Được."
Bánh bao nhỏ gật gật đầu.
Được rồi......
Sooyeon đem đồ ăn kèm đã chuẩn bị xong bưng tới.
Yuri không ăn được bao nhiêu, phần lớn thời gian là giúp hai người còn lại nhúng đồ ăn, trái lại bánh bao nhỏ với Sooyeon thật sự thích ăn cay, bị cay đến lè lưỡi cũng không chịu dừng.
Cuối cùng, ngay cả Sooyeon cũng có chút lo lắng: "Trẻ con mà ăn cay như thế hình như không tốt lắm?"
Nếu vị Tiểu thái tử này xảy ra chuyện gì ở chỗ cô thì sao cô có thể chịu trách nhiệm nổi đây.
"Không yếu ớt như thế." Yuri lại không cho là đúng. Vì thế, Sooyeon cũng không tiện nói gì nữa.
"Buổi thử vai thế nào?" Yuri bỗng dưng chủ động mở miệng nói chuyện.
Sooyeon ngẩn người một chút mới phản ứng được, nói: "Cũng coi như thuận lợi, cho nên hôm nay mới làm nồi lẩu coi như chúc mừng."
Yuri nâng lon bia lên: "Chúc mừng."
Thật không ngờ lời chúc mừng đầu tiên nhận được lại là từ Yuri....
Chương 12: Ngủ lại qua đêm
Sooyeon cầm lon bia nhẹ nhàng cụng với lon của Yuri, lộ ra một nụ cười xuất phát từ nội tâm: "Cám ơn!"
Trong nháy mắt đó, Yuri không hề phát hiện bản thân đang ngẩn người.
Sooyeon nói xong nhìn về phía Shinvi ngồi bên cạnh: "Lần này phải đặc biệt cảm ơn Shinvi nha, nếu không nhờ con thì cô đã không cách nào tới kịp buổi thử vai rồi, đến nào cục cưng, mời con một ly!"
Shinvi nhìn sữa trong tay mình, rồi lại nhìn bia của ba với Sooyeon, dường như có chút không muốn nhưng cuối cùng vẫn nâng cốc sữa của mình lên chạm một cái với Sooyeon, đem số sữa còn lại uống hết sạch.
Sooyeon bị bộ dáng nghiêm túc của bé chọc cho cười chảy nước mắt. Hóa ra thằng nhóc này còn biết cái gì gọi là "cảm tình càng thâm thì càng phải uống cạn"?
Giữa chừng, Yuri có điện thoại nên đi ra ban công nghe máy.
Sooyeon lập tức tiến tới bên Shinvi, đem bia của cô đưa cho cậu nhóc: "Hì hì, muốn thử chứ gì? Nhanh nhanh nhanh, thừa lúc ba con không có ở đây làm một hớp nhỏ! Nhưng chỉ được uống một hớp thôi nhá!"
Ánh mắt Shinvi nghe thế liền sáng như sao, cúi đầu cẩn thận nhấp một hớp nhỏ.
Mặc dù cái vị này uống không ngon lắm, cơ mà nhóc thấy rất vui nha.
Chờ Yuri nghe điện thoại xong trở lại thì Sooyeon đã ngồi ngay ngắn lại, làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Shinvi còn chuyện nghiệp hơn, bình tĩnh thong thả uống sữa bò, một chút khác thường đều không có.
Yuri thoạt nhìn như không phát hiện ra cái gì, rất tự nhiên ngồi xuống, chẳng qua trong mắt có chút lạnh đi.
Sức chiến đấu của ba người không tệ, cô mua rất nhiều đồ nhưng đều sạch bách cả.
Sooyeon thấy trời cũng không còn sớm lắm, đang nghĩ xem có nên bảo hai cha con họ đi về hay không, đột nhiên chân trời lóe lên một tia chớp, tiếng sấm nổ ùng ùng vang lên, gió bắt đầu rít gào ngoài cửa sổ...
"Nghe dự báo thời tiết, thấy bảo tối nay trời sẽ mưa to lắm, còn có bão..."
Sooyeon nhìn bên ngoài cửa sổ đang mưa như trút nước, bánh bao nhỏ nhìn Sooyeon, Yuri cũng nhìn Ninh Tịch...
Bị một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm như thế, Sooyeon chỉ có thể mở miệng nói: "Đã trễ rồi, thời tiết lại xấu, nếu ngài đưa Shinvi trở về chỉ sợ có phần nguy hiểm, nếu không... hai người ngủ tạm ở nhà tôi một đêm?"
Theo phép lịch sự tối thiểu thì cô cũng nên làm bộ một chút, cô cảm thấy Yuri chắc chắn sẽ không đồng ý.
Kết quả...
Yuri: "Được."
Bánh bao nhỏ gật gật đầu.
Ôi đệch...
Kwon Yuri này cũng quá dễ dãi đi!
Sao cô lại có ảo giác hai cha con bọn họ rất mong cô nói những lời này?
Chắc điên rồi!!!!
Cuối cùng, Kwon Yuri với Shinvi cứ như vậy ngủ lại một đêm.
Căn hộ do công ty an bài này cũng không lớn, chỉ có một phòng ngủ với một phòng khách, thật sự là một vấn đề nan giải.
"Tôi ngủ phòng khách, ngài với Shinvi ngủ trong phòng tôi được chứ? Tôi đi đổi ga trải giường một chút..."
"Không cần, tôi ngủ phòng khách, cô với Shinvi ngủ trong phòng ngủ." Ngữ khí thể hiện rõ ý không cho cô từ chối.
Sooyeon cảm thấy thật tội lỗi, không những mời Lục đại tổng tài ăn lẩu giá rẻ thậm chí còn để anh ta ngủ phòng khách.
Nếu như tối nay chỉ có Kwon Yuri thì dù trời đổ mưa đá cô cũng nhất quyết không cho anh ta ở lại, nhất là dưới tình huống ban sáng, nhưng lúc này lại có thêm một bánh bao nhỏ.
Thời tiết như thế này mà để anh ta ôm một đứa nhỏ đi về thì đúng là rất nguy hiểm, hơn nữa có thêm một đứa bé cũng không bị tính là cô nam quả nữ đúng không?
Sooyeon chỉ có thể cam chịu số phận: "Để tôi tìm xem có quần áo cho hai người thay không..."
Lục tung một trận thế mà thật sự tìm được nha!!!!!
Chương 13: Nuôi trẻ con thật không dễ
Hồi trước đi làm thêm, ở xưởng có tặng một bộ đồ ngủ pikachu dành cho trẻ em, cô tiện tay nhét bừa vào tủ, may mà Shinvi mặc vừa.
Kwon Yuri thì dễ xử lí hơn, em trai cô còn mấy bộ quần áo để lại chỗ cô.
Sau khi nhận lại cha mẹ đẻ, Sooyeon cảm thấy rất có lỗi với cha mẹ nuôi của mình, cô không còn mặt mũi nào để gặp lại họ nữa, thế nên rất ít khi liên lạc với bên đấy, chỉ thỉnh thoảng qua lại với em trai Song Taehyun của cô.
Tìm được quần áo xong, Sooyeon lại vào phòng lấy cho Kwon Yuri một bộ chăn gối mới.
Ghế sofa ở phòng khách không lớn, chả đủ để đôi chân dài của Kwon Yuri gác chân, cô đành phải chuyển một cái ghế dài tới để nối thêm ra.
Shinvi lại khiến người khác rất yên tâm, thằng bé biết tự tắm, tự mặc quần áo đáng yêu vào, sau đó cũng tự giác nằm lên giường.
Sooyeon tắm xong mặc một bộ đồ ngủ trông khá là bảo thủ, sau khi chắc chắn bản thân không có chỗ nào kì kì nữa mới đi ra ngoài.
"Vậy... ngài Kwon, tôi đi ngủ trước đây, nếu có chuyện gì cần thì cứ gọi tôi nhé."
"Ừm." Thấy Sooyeon tắm rửa xong, Kwon Yuri có hơi thất thần nhưng ngay sau đó ánh mắt anh lập tức tối lại.
Tóc cô được búi gọn gàng lại, mặc bộ đồ ngủ trông phổ biến nhất có thể, mặt không đánh phấn, làn da nõn nà còn đỏ ửng lên sau khi tắm.
Có thể nhìn ra Sooyeon đang muốn cố tránh né, bộ dạng của cô thật sự không có vấn đề gì cả.
Nhưng Kwon Yuri khó có thể hình dung được tâm trạng của mình lúc này, vì anh phát hiện bộ phận nào đó phía dưới mình lại đang dần ngóc đầu lên.
.......
Sau khi Sooyeon vào phòng, bỗng thấy trên giường mình lại có thêm một vật nhỏ đáng yêu, cảm thấy rất kì diệu.
Từ tối qua tới giờ, có rất nhiều chuyện xảy ra ngoài dự đoán của cô.
"Mau ngủ đi." Cô nằm xuống cạnh bánh bao nhỏ, tắt đèn trần đi, chỉ để lại chiếc đèn ngủ đầu giường.
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Sooyeon lại bắt đầu đau đầu rồi đây.
Hình như lũ trẻ con trước khi ngủ đều phải kể chuyện để dỗ chúng thì phải....
Sooyeon bất lực nhún vai: "Cô không biết kể chuyện, hay cô hát một bài cho con nghe nhé?"
Bánh bao nhỏ gật đầu, vẻ mặt mong chờ cực kì.
Thế là Sooyeon vỗ vỗ nhẹ lên lưng bé, nhẹ cất tiếng hát:
"Tiết thu nửa ấm nửa lạnh
An tâm dựa trong lòng người
Lẳng lặng mà nhìn lưu quang bay vờn
Trong gió kia một, lại một phiến hồng diệp
Khiến lòng ta một mảnh êm đềm
Nửa tỉnh nửa say khắc ấy
Lại nhường mắt cười ngàn vạn
Để ta như mây giữa tuyết phiêu diêu
Dùng băng thanh khẽ khàng hôn lên mặt người
Mang theo một lớp, một lớp sóng triền miên
Lưu lại nhân gian bấy nhiêu tình ái
Đối mặt với phù sinh ngàn biến cố
......."
Sooyeon hát tới đây thì nghẹn lại, vì câu sau là "Cùng người hữu tình làm chuyện khoái hoạt. Đừng hỏi là kiếp hay là duyên."
*Bài hát: Lưu quang phi vũ, nhạc phim Thanh Xà Bạch Xà (1993) do Vương Tổ Hiền đóng.
Cái quái gì vậy, lời bài hát này hình như không hợp với trẻ nhỏ lắm thì phải?
Hay đổi bài khác đi...
"Khụ, đoạn sau cô quên mất hát thế nào rồi, để cô đổi bài khác nhé!"
Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Sooyeon vắt óc suy nghĩ đổi một bài khác có lời lẽ an toàn hơn:
"Trong đầm có một chú ếch con,
Lúc nó nhảy múa trông như có hoàng tử nhập vào người (-.-)(-.-)(-.-)
Ánh mắt cool ngầu không có con ếch nào có thể sánh bằng,
Rồi sẽ có một ngày nó sẽ được công chúa đánh thức,
Tin rằng kì tích luôn ở bên chúng ta,
Tự tin trưởng thành có bạn kề bên la la la la la la......"
Hát đủ ba lần bài chú ếch nhỏ nhảy múa, bên cạnh rốt cuộc cũng truyền tới hít thở đều đặn.
Nuôi trẻ thật đúng là không dễ dàng gì!
Bỗng cô thấy thật nể phục ông bố đơn thân Kwon Yuri!
Cũng không biết rốt cuộc mẹ của bánh bao nhỏ là ai, tại sao đã sinh ra bánh bao nhỏ rồi mà vẫn không ở bên Kwon Yuri?
Vì thân phận thấp kém nên Kwon gia không chấp nhận sao?
Hay còn khúc mắc gì đó với Kwon Yuri mà không thể để người khác biết?
Cứ miên man suy nghĩ như vậy, Sooyeon cũng dần dần chìm vào giấc mộng.
Ngủ tới nửa đêm, Sooyeon bị một tiếng vang trầm thấp từ phòng khách truyền tới làm tỉnh giấc.
Chương 14: Dễ bùng cháy lắm đó!
Bánh bao nhỏ ngủ rất say, cô rón rén xuống giường ra ngoài xem có chuyện gì.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy Kwon Yuri đang rót nước, một tay ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.
Sooyeon vội đi tới: "Ngài Kwon, ngài không sao chứ?"
"Không sao."
"Ờ...m, có phải ngài bị đau dạ dày không?"
Kwon Yuri không nói gì.
Sooyeon biết mình đoán đúng rồi.
Mẹ! Hóa ra Kwon Yuri không ăn được cay, không ăn được còn cố mà nuốt?
"Đợi đấy, tôi đi lấy thuốc đau dạ dày cho ngài."
May mà những thuốc hay dùng cô đều có cả.
Sooyeon vội vã mang thuốc tới: "Phải uống cả hai viên."
"Cảm ơn." Kwon Yuri lấy thuốc khỏi tay cô, bàn tay mát lạnh nhẹ lướt qua, cảm giác ấy, như chạm vào tim, khiến người ta bỗng thấy thật yếu đuối.
Trong đêm tối mịt mù mưa to gió lớn, lại có người đẹp thế kia đứng trước mặt, súng dễ cướp cò lắm đó nha!
Sooyeon lẩm nhẩm mấy vòng số Pi mới bình tĩnh lại được.
Thấy Kwon Yuri uống thuốc xong, cô cũng không đi luôn, mà ở lại cạnh anh thêm một lúc.
"Đỡ hơn chút nào chưa, có cần tới bệnh viện không? Xin lỗi, tôi không biết ngài không ăn được cay..."
Lúc đầu cô lo cho bánh bao nhỏ cơ, cuối cùng bánh bao nhỏ thì chẳng sao cả, mà Kwon Yuri lại xảy ra chuyện, đúng là lạ đời....
"Không liên quan đến cô, chỉ là bệnh cũ thôi."
Hai người im lặng một hồi, Kwon Yuri bỗng mở miệng: "Tối nay tới quấy rầy là vì Shinvi muốn gặp cô."
Sooyeon nghe vậy rất bất ngờ: "Shinvi muốn gặp tôi?"
"Lúc Shinvi bị hoảng sợ trong kho hàng, là cô đã cứu nó, giờ nó rất ỷ lại vào cô." Kwon Yuri giải thích.
Sooyeon phát hiện, chỉ cần có Shinvi ở bên hay khi nhắc tới chuyện gì liên quan tới Shinvi, sự lạnh lẽo khiếp người toát ra từ Kwon Yuri sẽ nhẹ nhàng giảm bớt, không đáng sợ như ban sáng nữa.
"Hóa ra là vậy..." Sooyeon gật đầu.
Có lẽ vì ban đêm dễ khiến con người ta buông bỏ phòng bị cùng đắn đo, Sooyeon liền hỏi một câu mà cô vẫn luôn để tâm trong lòng: "Vậy, mạo muội hỏi một câu, Shinvi không biết nói sao?"
Tới giờ, cô vẫn chưa thấy Shinvi ho he một chữ nào, bé con chỉ biết có gật với lắc đầu thôi.
"Không phải không biết nói, là không muốn nói." Kwon Yuri đáp.
"Vậy là vấn đề về tâm lí rồi?" Sooyeon nhíu mày.
"Shinvi có chút dấu hiệu của tự kỉ." Kwon Yuri cũng không che giấu.
"Vậy........" Cũng không khác với cô đoán là mấy.
Còn về chuyện tại sao Shinvi lại bị tự kỉ, bí mật nhà người ta, tất nhiên cô không dám hỏi han kĩ càng làm gì.
"Cô Jung." Kwon Yuri bỗng nhìn cô chăm chú, ánh mắt rõ ràng là rất lạnh lẽo nhưng lại khiến cô cảm thấy nó như đang thiêu đốt cô đến mất hết cả cảm giác.
"Dạ?" Sooyeon ngẩn ra.
"Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó rồi không?" Kwon Yuri hỏi.
Nếu câu này là do người khác hỏi, Sooyeon nhất định sẽ cho rằng đối phương đang muốn tiếp cận cô, lại còn là kiểu tán tỉnh lỗi thời nữa chứ, nhưng người nói câu này lại là Kwon Yuri, sự nghi hoặc trong mắt anh ta là thật.
"Chắc không có đâu, người như ngài Kwon đây, nếu tôi từng gặp, tuyệt đối không thể không có ấn tượng gì... Mà, có chuyện gì sao?" Ngữ khí của Sooyeon có vẻ chắc chắn, với thân phận của cô, kể cả khi cô vẫn còn là Đại tiểu thư của Jung gia đi chăng nữa, cũng không thể gặp người ở tầng lớp như Kwon Yuri được.
"Không có gì." Kwon Yuri rời ánh mắt, nhìn ra bầu trời đêm phản chiếu trên cửa sổ, có chút tịch mịch.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, bầu không khí nhất định sẽ rất kì!
"Ngài Kwon, nếu ngài không sao nữa, vậy tôi ngủ trước nhé?" Sooyeon cẩn thận nói.
Kwon Yuri nhìn rõ ý đồ của cô, nhấc tay lên: "Không vội, cứ ngồi đi."
Không vội gì chứ! Cô rất vội là đằng khác đây này!
Chương 15: Muốn ngủ với tôi nhưng không muốn gả cho tôi?
Sooyeon mặt như đưa đám nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, dáng ngồi như học sinh tiểu học.
Kwon Yuri chống đầu: "Cô sợ tôi lắm à?"
Sự lạnh nhạt của Kwon Yuri trong đêm so với ban ngày trông càng tà ác hơn, nguy hiểm hơn.
Sooyeon lắc đầu như trống bỏi, sau đó lại gật đầu lia lịa: "Cả cái Đế Đô này chắc chẳng có ai là không sợ ngài đâu?"
Ngón tay thon dài của Kwon Yuri lướt trên ly nước, anh khẽ nói: "Chỉ vì những người khác đều sợ tôi nên cô cũng sợ? Vậy, những người phụ nữ khác đều muốn lấy tôi, sao cô không muốn?"
Câu hỏi này khiến Sooyeon sợ đến nỗi suýt nữa thì ngã khỏi ghế.
Ban sáng cô còn tưởng mình đã tránh được một kiếp, cô đúng là ngây thơ quá mà.
Vấn đề này cô phải trả lời thế nào đây?
Sooyeon run rẩy giơ tay lên: "Trước khi trả lời vấn đề này, tôi có thể hỏi một câu không?"
Kwon Yuri gật đầu, "Được."
"Tại sao lại là tôi? Chẳng lẽ là vì Shinvi rất ỷ lại vào tôi à? Tôi nghĩ đây chỉ là tạm thời, đợi tâm trạng thằng bé ổn định lại rồi sẽ ổn cả thôi, mà kể cả bé cứ luôn như vậy, ngài cũng không cần... không cần phải tự uất ức chính mình vậy đâu......" Sooyeon khuyên nhủ tận tình, như đang khuyên một thiếu nữ sa ngã.
Kwon Yuri buông cốc nước trong tay xuống, ngẩng lên nhìn thẳng vào cô: "Cô Jung, tôi tưởng ngay từ đầu tôi đã nói rất rõ rồi, nếu cô vẫn không hiểu, tôi không ngại nói lại lần nữa đâu. Vì cô đã cứu Shinvi, nên tôi quyết định lấy thân đền đáp."
Chính là... vì... vì cái lí do này điên rồ quá nên tôi mới không thể chấp nhận được đấy? Sooyeon gào thét ở trong lòng.
Sooyeon cảm thấy không thể nói rõ vấn đề này với đối phương được liền tỏ ra ân hận nói: "Ngài Kwon, tôi rất cảm ơn ý tốt của ngài, kì thật tôi là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, thế nên..."
Kwon Yuri nhíu mày: "Thế nên, cô chỉ muốn ngủ với tôi? Chứ không muốn gả cho tôi?"
"Chính là vậy đấy.... Ah lộn! Không phải, không phải, không phải... không phải là tôi có ý đó!" Sooyeon muốn quỳ xuống chân Kwon Yuri luôn rồi, nói năng đừng có đáng sợ như thế được không hả?
"Tiếc thật, tôi chỉ có thể chấp nhận quan hệ xác thịt trên tiền đề hôn nhân thôi."
"Ai mà tin được chứ..." Sooyeon nghe vậy nhịn không được lại lầm bầm, chẳng phải anh cũng chưa kết hôn mà đã có con rồi đấy sao?
Kwon Yuri nhìn ra ngoài cửa sổ, trông có vẻ thất thần, "Shinvi là chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng không biết mẹ thằng bé là ai nữa."
"................" Sao nghe câu này cứ khốn khốn thế nào ấy nhỉ?
"Cô bận tâm vì tôi có một đứa con sao?" Kwon Yuri đột nhiên hỏi.
"Sao có thể như thế được!" Như Kwon Yuri nói, tất cả phụ nữ trong thành phố này nghĩ mòn óc cũng muốn làm mẹ kế của Shinvi ấy chứ, làm gì đến lượt cô bận tâm cơ chứ.
"Vậy thì tại sao?"
Có vẻ như tối nay mà Kwon Yuri không làm rõ vấn đề này thì sẽ không tha cho cô.
Sooyeon bất lực đỡ trán, cô hít sâu một hơi, nói: "Ngài Kwon, hôn nhân không phải là trò đùa, dù cho là để báo đáp hay nguyên nhân khác cũng vậy, chúng ta chỉ vừa mới quen nhau, ngài có hiểu gì về con người tôi không? Có biết quá khứ của tôi thế nào không?"
"Người tôi muốn lấy là cô của hiện tại, quá khứ của cô không liên quan tới tôi."
Không hổ là câu trả lời của Kwon Yuri, bá đạo ghê.
Sắc mặt Sooyeon dần trầm xuống: "Nhưng đối với tôi mà nói, quá khứ của tôi cũng là một phần của tôi, tôi không thể vứt bỏ quá khứ rồi lấy ngài được. Ngài Kwon, có câu "đạo bất đồng bất tương vi mưu*", tôi thật sự khuyên anh nên dẹp cách nghĩ hoang đường đó đi."
*Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận được.
Sau đó cả hai người đều rơi vào trầm mặc.
Khi Sooyeon cảm thấy đối phương vì bị từ chối mà thẹn quá hóa giận sắp nổi trận lôi đình với cô.
Kwon Yuri lại bình tĩnh nói, "Tôi biết rồi."
Thần kinh căng như dây đàn của Sooyeon cuối cùng cũng có thể được thả lỏng: " Vậy tôi ngủ đây, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng đơn bạc kia, ánh mắt vẫn nóng bỏng như dòng nham thạch dưới lòng biển.
Chương 16: Quả nhiên là con trai anh
Sáng hôm sau, Sooyeon bị giọng nói trầm thấp của người đàn ông trong phòng khách đánh thức.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Kwon Yuri bỏ điện thoại xuống, dịu dàng nói: "Làm cô tỉnh à?"
Sooyeon nhìn người đàn ông trước mắt, con ngươi trợn ngược lên như cái chuông đồng.
Kwon Yuri vẫn chưa mặc áo vào, vừa đẩy cửa vào đã thấy toàn thịt là thịt, lực đả kích quá lớn.
Cô đưa tay sờ sờ mũi, còn may, không bị nhỏ giọt nào.
Kwon Yuri như thể không thấy vẻ mặt bất thường của cô, anh thản nhiên lấy áo sơ mi trên ghế sofa lên mặc vào, vừa cài cúc vừa nói: "Công ty có chuyện gấp, tôi phải đi rồi, phiền cô gọi Shinvi dậy giúp tôi."
"À, được!" Sooyeon gật đầu, cô vội chạy đi gọi Shinvi.
Kết quả chẳng cần cô phải gọi, vừa ngoảnh lại cô đã thấy một chú pikachu đáng yêu không tả nổi đang đứng trước cửa phòng ngủ, cậu bé nhìn chằm chằm ba Kwon của mình không chớp mắt, trông có vẻ không vui.
"Shinvi, thay quần áo đi." Kwon Yuri mặc áo khoác vào, sau đó ra lệnh cho con trai.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng ngủ đóng lại.
Kwon Yuri: "..............."
Sooyeon: "............."
Nạnh nùng ghê ~~~
Kwon Yuri đi tới vặn cửa, nhưng cửa đã bị khóa ở trong, anh liền nhìn Sooyeon: "Có chìa khóa không?"
Sooyeon lúng túng lắc đầu: "Thật ra thì có, nhưng chìa khóa cũng ở trong phòng mất rồi!"
Kwon Yuri nhéo nhéo mi tâm, giọng điệu lạnh lùng: "Kwon Shinvi, ba cho con ba phút, nếu con còn không chịu ra thì sau này đừng nghĩ tới chuyện tới đây nữa."
Ba phút trôi qua, bên trong vẫn yên tĩnh không một tiếng động.
"Kwon Shinvi, đi ra! Nếu để ba phải vào lôi con ra, ba sẽ không nói chuyện tử tế với con nữa đâu."
Vẫn không có động tĩnh gì ~
Có chiếc bánh bao nhỏ nào đó không hề nể mặt bánh bao lớn nhà mình nữa rồi~
Sooyeon đứng bên cạnh muốn cười lại không dám cười: "Lát nữa tôi mới phải đi làm, nếu không cứ để Shinvi chơi ở đây thêm một lúc nữa cũng không sao đâu."
Sắc mặt Kwon Yuri rất khó coi, anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.
Sooyeon lén liếc qua, phát hiện ra anh đang gọi cho bác sĩ tâm lý, cô nhất thời chết lặng, chuyện nhỏ thế này mà cũng phải gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lí sao, có phải làm hơi lớn chuyện rồi không?
Sooyeon ho hẹ một tiếng, đề nghị: "Hay để tôi thử xem?"
Kwon Yuri chần chừ một hồi rồi gật đầu.
Sooyeon đứng dán vào cửa, cô cố gắng dịu dàng nói: "Shinvi, lát nữa cô còn phải đi làm, không thể chăm sóc con được, hay con về nhà với ba trước, được không?"
Bên trong vẫn không có phản ứng gì.
"Thế này đi, chúng ta trao đổi số điện thoại với nhau để lúc nào cũng có thể liên lạc được đi? Còn có thể video call nữa!"
Bên trong truyền ra tiếng bước chân trù trừ.
"Cô sắp bị muộn mất rồi, muộn là sếp sẽ mắng cô mất, sếp cô dữ lắm, cô thật đáng thương quá mà hu hu hu hu......"
"Cạch" một tiếng, cửa mở ra.
Đôi mắt đã hiện lên vẻ sẵn sàng chiến đấu lâu dài của Kwon Yuri thoáng lướt qua một tia kinh ngạc, sau đó anh lại nhìn cô gái bên cạnh với ánh mắt phức tạp..
Không ngờ cô nói có ba câu liền có thể dỗ Shinvi ngoan ngoãn ra ngoài.
Nếu biết có lần Shinvi cũng tự nhốt mình trên sân thượng như vậy, cả nhà bọn họ và người giúp việc, bác sĩ tâm lí, thậm chí cuối cùng phải mời cả chuyên gia đàm phán tới nói gãy lưỡi cả buổi trưa cũng không tác dụng gì, cuối cùng đành phải phá cửa, sau đó cả tháng trời bạn nhỏ kia không thèm để ý tới họ nữa, thì cô sẽ nghĩ gì nhỉ.
Tất nhiên Sooyeon không biết những chuyện này, cô chỉ cảm thấy đứa trẻ này thật sự rất ngoan, bánh bao nhỏ không nỡ để cô bị ăn mắng, cô bế cậu nhóc lên khen: "Shinvi ngoan thật đấy, cảm ơn cục cưng nhé!"
Bánh bao nhỏ được khen nên tâm tình cũng tốt hơn một chút, cậu nhóc lẳng lặng đưa cho cô một mảnh giấy, trên giấy có viết một dãy số.
Sooyeon cầm mảnh giấy: "Í, đây là sống điện thoại của con à? Được rồi, để cô lưu lại, khi nào cô hết bận nhất định sẽ gọi cho con nhé!"
Kwon Yuri thấy kì lạ, Shinvi không có điện thoại thì lấy đâu ra số?
Mượn ưu thế cao lớn của mình, anh liếc nhìn một cái thì phát hiện là số điện thoại của anh.
Được lắm, quả nhiên là con trai ruột!
...............
Chương 17: Giục cưới
Công ty giải trí YG.
Trong phòng làm việc, Hana thở hổn hển: "Jung Sooyeon được phân vai nữ thứ!"
"Nữ thứ?" Jung Sohee nghe vậy thì chân mày nhăn lại: "Không phải lúc đó cô ta đang đóng vai quần chúng sao ở phim trường nào đó sao? Làm sao lại có thời gian đi thử vai nữ thứ!"
"Tôi cũng thấy lạ đâu, hỏi ra mới biết, hôm qua lúc thử vai nữ chính, giám khảo vừa mới kết thúc chuẩn bị đi thì đột nhiên thấy Jung Sooyeon, họ cảm thấy cô ta vô cùng thích hợp vai nữ thứ nên chọn cô ta luôn. Khó trách cô lại đề phòng cô ta như vậy, Jung Sooyeon này đúng là quá gian xảo, buổi thử vai cũng kết thúc rồi mà còn lắc lư trước mặt giám khảo, cũng không biết là cô ta muốn dụ dỗ ai!"
Còn có mấy lời Hana không dám nói, nhan sắc của Jung Sooyeon quả thật là vũ khí sát thương hạng nặng, những giám khảo kia liếc mắt liền nhìn trúng cô ta cũng không lạ.
Nhớ lúc cô ký hợp đồng với Jung Sooyeon vốn cũng có lòng chú trọng bồi dưỡng, ai biết được giữa đường lại nhảy ra một Jung Sohee.
Một người mới không quyền không thế với một nghệ sĩ đang ăn khách có gia thế lớn, có là người ngu cũng biết nên chọn như nào. Cái giới giải trí này không phải cứ đẹp là được.
Sắc mặt Jung Sohee u ám: "Mặc dù không phải nữ chính, nhưng bộ phim này là bộ phim được đầu tư quy mô lớn!"
Lời này cho thấy rõ cô ta không hy vọng Jung Sooyeon nhận được vai này.
Hana có chút khó xử, "Lần này sợ rằng có chút phiền toài, dù sao công ty cũng đầu tư vào dự án này không ít tiền, ông chủ rất cao hứng khi biết được nữ chính và nữ thứ đều là nghệ sĩ của công ty. Nếu trong công ty có người thay thế được Jung Sooyeon thì tốt, đáng tiếc lần thử vai trước đã trượt hết cho nên thật sự không có lí do nào để đổi vai của Jung Sooyeon..."
Jung Soohee không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên bình tĩnh lại, cô ta vuốt vuốt cái móng tay tinh xảo của mình rồi bật cười một tiếng: "Được rồi, nếu cô ta muốn diễn hồ ly tinh thì để cô ta diễn! Hừ, yêu nữ hại nước, quả thật rất hợp với cô ta!"
...
Jung Sooyeon nhận được điện thoại của Hana, cô ta thông báo cô đã được nhận vào vai nữ thứ của phim Thiên Hạ, yêu cầu cô phải chuẩn bị thật tốt.
Nội dung của Thiên Hạ là nữ chính thông minh gan dạ, hiểu sâu biết rộng trợ giúp nam chính lên ngôi vua, còn nữ thứ là yêu nữ hại nước hại dân, âm hiểm xảo trá bị người phỉ nhổ, đến cuối cùng thì bị nữ chính ép nhảy vực, thật hả hê lòng người.
Loại nhân vật như vậy thảo nào Jung Soohee lại hào phóng không ra tay phá hoại.
Mặc dù nhận được vai nữ thứ trong Thiên Hạ nhưng công việc trên tay vẫn phải làm xong, nhân vật cô phải diễn hôm này là một tiểu tam, còn dư lại năm phút diễn cuối cùng, đại khái là đứng dưới ánh mặt trời để người ta hung hăng đánh năm phút.
Trên thực tế để có năm phút cảnh quay thì lại phải tốn đến hơn hai tiếng ngoài đời, bởi vì diễn viên quần chúng không có kinh nghiệm, động tác với biểu cảm không thống nhất cho nên cô đành phải bị đánh lặp đi lặp lại.
Về đến nhà, Sooyeon tiện tay mở ti vi, kiệt sức mà nằm vật ra trên ghế sofa.
Nằm một hồi, cô cứ có cảm giác dường như dã quên chuyện gì
Lúc này trong ti vi đang chiếu thời sự, trên màn hình bỗng xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Khuôn mặt đẹp trai và một thân khí chất cao ngạo như cách tám ngàn thước so với mực nước biển.... Đây không phải ba của bánh bao nhỏ thì là ai!
Kwon Yuri dường như đang ở một buổi lễ kí kết hợp đồng, đang bắt bắt tay với mấy người nước ngoài.
Người dẫn chương trình kích động nói về chuyện Tập đoàn Kwon thị hợp tác với nhãn hiệu DR của Italia tiến quân vào thị trường châu Âu, lần này có thể coi là một lần trở mình lớn của Kwon thị...
Xem một lúc Sooyeon mới nhớ ra, cô quên gọi điện cho Shinvi rồi!
...
Khu căn hộ cao cấp Platinum Palace Jindi - Bạch Kim Đế Cung.
Cha mẹ của Kwon Yuri từ nước ngoài trở về, một nhà năm người cùng ăn cơm.
Kwon thị đàm phán được hợp đồng lớn khiến Kwon lão gia vô cùng vui vẻ, rất tán thưởng Kwon Yuri, ngay cả Kwon Yoona ngồi một bên cũng được khen một trận.
Chẳng qua đó là tiền đề cho trọng điểm phía sau.
Công việc quan trọng nhưng cháu trai bảo bối của ông còn quan trọng hơn!
Kwon lão gia: "Yuri, công việc rất quan trọng nhưng cũng không thể bỏ mặc Shinvi được, khoảng thời gian này kí hợp đồng xong rồi thì nhớ tìm chút thời gian ở bên Shinvi!"
Kwon lão phu nhân: "Nếu con không có thời gian thì tìm người giúp con chăm sóc nó! Shinvi cũng lớn rồi, con cũng nên suy tính chuyện của con đi!"
Kwon lão gia: "Mẹ con nói có lý!"
Kwon Yoona âm thầm nháy mắt với anh trai, nhìn nè, ba mẹ lại bắt đầu hát song ca.
Yuri vùi đầu ăn cơm, không nói một lời.
Kwon Shinvi ôm di động, không nhúc nhích.
Chương 18: Con dâu trong tầm mắt
Kwon lão phu nhân thấy hai cái cọc gỗ một lớn một nhỏ, thật là đến tâm cũng đau: " Yuri, con có nghe mẹ nói chuyện không vậy? Còn Shinvi sao vậy, một miếng cơm cũng không ăn, cứ ôm di động như bảo bối!"
Kwon Yoona nhai sườn chua ngọt, nhồm nhoàm nói: "Shinvi đang đợi điện thoại của cô xinh đẹp đâu!"
Kwon lão phu nhân không hiểu: "Cô xinh đẹp?"
Kwon Yoona xua xua tay: "Ây, ba mẹ, hai người đừng quan tâm vớ vẩn nữa, anh con có người mình thích rồi!"
Kwon lão phu nhân không tin: "Con nói thật chứ? Đừng có lừa ba mẹ!"
Lúc này, Kwon lão gia vẻ mặt nghiêm trọng đặt đũa xuống, dò xét nhìn về phía Kwon Yoona.
"Con lừa hai người làm cái gì, chuyện này thật đấy, không tin thì hai người đi mà hỏi anh Hai!" Kwon Yoona nhìn về phía anh trai.
" Yuri, Yoona nói thật chứ?" Kwon lão gia trầm giọng hỏi.
" Yuri, con nói chuyện đi xem nào? "Kwon lão phu nhân thúc giục.
Yuri: "Vâng."
Kwon lão phu nhân nóng ruột muốn chết rồi, kết quả chờ nửa ngày chỉ nghe được một tiếng "Vâng", nhất thời tức lộn ruột: "Thằng nhóc chết tiệt này, con không thể nói thêm một chữ à? Sao nói chuyện với con lại mệt như thế chứ hả!"
Yuri: "Đúng thế."
Kwon lão gia, lão phu nhân: "..."
Kwon lão phu nhân vẫn không yên tâm, vẻ mặt chần chừ hỏi: " Yuri à, Người con thích... là nam hay nữ?"
Yuri đen mặt, cơ hồ là nghiến răng nói: "Là nữ."
Yoona cười đến sắp ngã khỏi ghế, "Đương nhiên là nữ rồi, hơn nữa còn là một cô gái cực kì xinh đẹp đó nha, Shinvi cũng rất thích cô ấy, nó đang chờ điện thoại của cô ấy đấy!"
Kwon lão phu nhân nghe thấy thế thì mừng rơi nước mắt: "Tổ tiên phù hộ, tổ tiên phù hộ! Yuri, đối phương là tiểu thư nhà ai, năm nay bao nhiêu tuổi, người ở đâu, làm gì, nhà có những ai, sao con không nói cho ba mẹ một tiếng..."
Yoona vội vàng ngắt lời: "Mẹ bình tĩnh một chút! Chuyện còn chưa ra đâu với đâu, bọn con không nói chính vì sợ mẹ nhúng tay vào rồi mọi chuyện lại hỏng bét!"
Nhỡ đâu ba mẹ phát hiện ra thân phận của Jung Sooyeon, biết thanh danh Jung Sooyeon không tốt lại còn là người của giới giải trí thì đừng mong có tiến triển gì tốt đẹp.
Lúc này Kwon lão gia cũng lên tiếng: " Yuri có người thích là tốt rồi, bà đừng có quan tâm vớ vẩn."
"Cái gì mà quan tâm vớ vẩn, chẳng lẽ ông không lo chắc? Là ai ban ngày thì thở dài, đến nửa đêm lại ra ban công hút thuốc hả?" Kwon lão phu nhân không chút lưu tình bóc phốt chồng.
Nhưng mà lời nói của Kwon lão gia cũng khiến bà an tâm rất nhiều: "Ánh mắt Yuri cao như thế, cô gái nó thích chắc chắn sẽ không kém, khó có được nhất là Shinvi cũng thích!"
Vừa dứt lời, di động trong lòng Shinvi đột nhiên vang lên.
Rất ít người biết được số máy cá nhân của Yuri.
Yoona tiến tới nhìn một cái, quả nhiên trên màn hình là số của Jung Sooyeon.
"Có phải cô gái kia gọi tới không?" Lão phu nhân kích động hỏi, làm như lập tức gặp được con dâu không bằng.
Yoona gật đầu liên tục, sau đó giúp Shinvi nhận cuộc gọi. Shinvi sử dụng di động không thành thạo lắm, trước đây Yuri có mua di động cho nhưng Shinvi không thích, không biết đã ném đi đằng nào rồi.
Nhất thời, sụ chú ý của cả bàn cơm đều đặt trên chiếc di động trong tay Shinvi.
Yoona da mặt dầy nhất, trực tiếp tiến sát lên quang minh chính đại nghe lén.
Chương 19: Hai ông bà sợ ngây người
Sooyeon xoắn xuýt nửa ngày xem có nên gọi hay không, cuối cùng vẫn bấm gọi.
Bởi vì chuyện năm năm trước nên cô cũng không quá thích trẻ con, thậm chí có chút bài xích, không muốn đến gần.
Tiếp xúc với trẻ con sẽ khiến cô nhớ lại một số chuyện không vui, nhớ đến đứa bé đã mất của mình.....
Đứa nhỏ kia từng là điều cô trông chờ nhất thế gian này nhưng chính nó cũng đại diện cho quả khứ bẩn thỉu của cô.
Không biết tại sao nhưng cô lại không hề thấy khó chịu với bánh bao nhỏ, trái lại còn khiến cô yêu thích, thậm chí không nhịn được muốn tới gần.Thật kỳ quái.
"A lô... A lô?" Đầu bên kia đã nối máy nhưng lại không có tiếng gì.
Sooyeon biết chắc chắn là Shinvi nhận máy nên cười khẽ một tiếng: "Là Shinvi đúng không? Thật xin lỗi, bây giờ cô mới nhớ gọi điện cho con."
Shinvi không biết nói chuyện, không có cách nào trả lời cô, Sooyeon không thể làm gì khác hơn là lầm bà lầm bầm một mình.
"Bảo bối, con ăn tối chưa? Con gầy quá, nhất định phải ăn nhiều một chút nhớ chưa?"
"Trẻ con không được kén ăn, như thế mới mau lớn, mập mạp một tí mới đáng yêu nạ! Mặc dù bây giờ con cũng quá đáng yêu rồi..."
"À đúng rồi, vừa nãy cô thấy ba con trên tivi, ba con vừa đàm phán xong một vụ làm ăn lớn, thật lợi hại, giúp cô gửi lời chúc mừng tới ba con nha!"
........
Mười phút sau, Shinvi để di động xuống, lấy ra quyển vở viết từ lâu rồi không dùng.
Cầm bút viết xoẹt xoẹt một mạch: Congratulations (chúc mừng).
Shinvi mặc dù không biết nói chuyện, nhưng bất kể là tiếng Trung hay Tiếng Anh đều rất thành thạo, chỉ có điều bé thấy viết chữ Hán rất phiền nên đa phần đều viết tiếng Anh.
Nhưng mà đã rất lâu rồi Shinvi không viết, bởi vì bé không muốn biểu đạt bất cứ cái gì.
Hai ông bà nhà họ Kwon thấy thế thì cực kì kinh ngạc.
Yoona bởi vì từng được chứng kiến qua nên cũng coi như bình tĩnh.
Yuri loáng thoáng nghe được Sooyeon nói trong điện thoại, lại nhìn chữ trên vở, khuôn mặt băng sơn lộ ra một nụ cười mỉm hiếm có, xoa đầu con trai nói: "Cám ơn."
Shinvi viết xong thì không nói hai lời bắt đầu cầm đũa, dùng một thái độ cực kì nghiêm túc ăn cơm.
Thậm chí còn ăn cả cà rốt mà nhóc ghét nhất.
Lúc nay hai ông bà lại dại ra tiếp.
Lúc nãy hình như thằng con cả vừa mới cười, cháu nội ngoan của ông bà chủ động viết chữ, chủ động ăn cơm, còn ăn cả cà rốt...
Kwon lão phu nhân rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi: "Yoona, rốt cuộc cô gái kia nói gì với Shinvi?"
Kwon lão gia cũng hóng hớt.
Yoona được ba mẹ vây quanh thì chậm rãi nói: "Cũng không nói gì, chỉ bảo Shinvi ăn nhiều chút đừng kén ăn, với nhờ Shinvi chuyển lời chúc mừng cho anh Hai."
Kwon lão phu nhân tỏ vẻ không thể tưởng tượng được: "Chỉ có thế?"
Yoona nhún vai: "Còn muốn thế nào?"
Sắc mặt Kwon lão gia vui vẻ dị thường, yên tâm nói: "Cô gái này chỉ dùng một cú điện thoại mà hiệu quả còn lớn hơn bác sĩ tâm lí điều trị một năm."
"Còn không phải à!" Kwon lão phu nhân vừa mừng vừa sợ: "Cô gái này không tệ, Yuri nhất định phải lấy về đấy!"
Yuri: "Vâng."
Kwon lão phu nhân ghét bỏ nhìn con trai lớn một cái, quay sang nói với con trai thứ: "Thằng út, anh con là một cái cọc gỗ, không biết theo đuổi con gái, con nhất định phải giúp anh con biết không?"
"Bây giờ thì biết con hữu dụng hả!" Yoona đắc ý nói: "Yên tâm đi, con nhất định dùng tuyệt học cả đời giúp anh Hai! Nhưng mà chúng ta phải lập thỏa thuận, hai ngườii không được phép nhúng tay, phải biết rằng trưởng bối nhúng tay vào giai đoạn này là dễ hư hết lắm!"
Hai người liên tục đáp ứng: "Biết biết, ba mẹ nhất định không nhúng tay!"
Chương 20: Bạn trai cũ trải rộng giới giải trí
Sau khi ăn xong, hai ông bà vừa đi thì Yoona lập tức vẫy đuôi tới tìm anh trai tranh công.
"Anh, vừa nãy em làm tốt không tốt không tốt không tốt không?" Mau khen thưởng em đi.
Cái đuôi vẫy được một nửa liền "vèo" một cái, có vật nhỏ nhỏ gì đó bay từ bàn tay anh trai anh ném tới.
Yoona vung tay bắt được. "Cái gì vậy?"
Nhìn kĩ thì hai mắt liền phát sáng. Là một cái chìa khóa xe.
Đây chính là cái xe anh mơ ước từ lâu lắm rồi, là bản kỉ niệm một trăm năm của hãng xe thể theo Bugatti, cả thế giới chỉ có một chiếc!!!
"Ngao! Bảo bối nhỏ đáng yêu của em!" Yoona cầm chìa khoá xe hôn điên cuồng: "Anh, Em yêu anh!"
Lúc trước có năn nỉ kiểu gì anh Hai cũng không cho, không ngờ lần tùy tiện tay nói giúp mấy câu trước mặt ba mẹ thì anh Hai đã ném thẳng cmn vào mặt cho rồi.
Xem ra địa vị của Sooyeon trong lòng anh Hai còn cao hơn những gì anh tưởng tượng nha!
Kwon Yoona càng nghĩ càng lo: "Chuyện đó, anh xác định là Sooyeon sao? Không phải vui đùa một chút mà là kết hôn thật sao?"
"Kết hôn." Giọng Yuri biểu thị tuyệt đối không có lựa chọn thứ hai.
Yoona nghe vậy thì thở dài, lấy cái nhìn từ vị trí người từng trải chân thành nói: "Vậy em phải nhắc anh chuẩn bị sẵn tinh thần, theo đuổi phụ nữ với chơi game không khác nhau lắm, cũng phân chia theo cấp độ, dễ, trung bình, khó và cấp địa ngục. Mà Jung Sooyeon tuyệt đối là Cấp! Địa! Ngục!
Là phụ nữ chắc chắn có nhược điểm, nhưng Jung Sooyeon thì sao, dùng tiền? Từ lúc trưởng thành đến giờ cô ấy lăn lộn thảm đến vậy nhưng nhất định không chấp nhận bị người ta bao nuôi hay dùng quy tắc ngầm.
Dùng tình cảm? Tự anh nhìn xem lúc Jung Sooyeon ở nước ngoài đã đá biết bao nhiêu gã đàn ông, bạn trai cũ trải rộng khắp giới giải trí, đã thế toàn là người có tiếng nữa, lúc nhìn cái danh sách kia em cũng phục sát cmn đất, xưa nay em chưa từng phục ai như thế đâu!
Dùng con cái? Sinh con lập gia đình thì anh nghĩ cũng đừng có nghĩ, cô ấy một lòng muốn gây dựng sự nghiệp, căn bản là chưa có ý định sinh con.
Coi như tiểu gia em đây đích thân ra tay thì tám phần là GAME - OVER, tay mơ như anh nhất định là loại từ vòng gửi xe!"
Yuri lạnh lùng nhìn em trai: "Mười phần."
Yoona méo miệng một cái: "Được được được, mười phần là GAME - OVER, không cần nói mấy chuyện này ok? Tóm lại kết luận sau cùng của em là, em dám đánh cược Jung Sooyeon cũng giống như em này, theo chủ nghĩa không lập gia đình không sinh con. Loại người như vậy đối với tình cảm chỉ như chơi đùa thôi, tự do mới là triết lí cuộc sống. Nếu anh muốn chơi một chút thì chả sao. Muốn kết hôn? Thôi đừng nghĩ nữa!"
"Đó là bởi vì em chưa gặp được người khiến em muốn kết hôn, cùng nhau chung sống tạo ra những sinh mạng mới."
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rơi vào trong phòng, khuôn mặt luôn lạnh lùng của Yuri vào lúc này lại có chút dịu dàng.
Kwon Yoona đứng một bên đếm xem câu vừa rồi anh trai nói có bao nhiêu chữ một bên không tưởng tượng nổi nói: "Ôi ôi ôi, quả nhiên người yêu vào thì sẽ khác, kiểu người dốt nát với chuyện tình cảm như anh mà cũng dạy bảo em cơ đấy! Bất quá anh nói cũng có lý, nhưng thế thì sao? Có cần em trai yêu dấu của anh giúp anh một tay không?"
Yuri trả lời ba chữ: "Không cần."
Yoona vội vàng: "Sao lại không cần! Tán gái với đàm phán hợp đồng làm ăn giống nhau chắc, anh nghĩ cho kĩ đi, thật sự không cần một người thông minh cơ trí lại là chuyên gia tán gái như em chỉ dạy sao..."
Yoona đang ra sức tâng bốc chính mình, cửa thư phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Hai người đồng thời quay lại thấy Shinvi mặc quần áo ngủ đứng ở cửa.
Trong mắt Yuri thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
"Ý, Shinvi..." Yoona cũng kinh ngạc.
Sao lúc này Shinvi không ở trong phòng ngủ mà lại xuất hiện ở đây?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip