[3] Itoshi Sae - tiếng vọng trong vỏ ốc biển

...

  Như thể trêu đùa em, Sae cứ thế lao nhanh trong nước, kéo cả em cùng theo khiến em sợ hãi chỉ còn có thế bám chặt lại. Mái tóc đỏ bị nước vuốt ra sau, nhìn kĩ còn có thể thấy mang bên cổ anh hơi mở. Mặt ngày càng đỏ gắt vì không thể thở, em quằn quại để thoát ra, khốn cùng mà vùng vẫy. Sae bơi trong nước với tốc độ nhanh đến đáng sợ, đuôi uốn lượn mềm mại mà rẽ nước để bơi.

   Rồi nước mặn cứ thể trào vào cổ họng em, hết hơi để thở nước, mũi em cay gắt khi bị ngập nước biển xâm nhập. Rồi cuối cùng trong cảm giác ngột ngạt nặng nề của lồng ngực, tầm nhìn em như bị mực đen nhỏ vào, cứ thế dại dần mà tắt ngóm.

.

   Mê man mất nhận thức, em cảm thấy như có lực nặng dồn dập đè luôn ngực, nôn thốc tháo nước từ cả đường miệng lẫn mũi, em xoay người gục xuống nền đá lạnh mà ho, mũi cay gắt xộc lên tận não, khiến mắt và mũi em đỏ lừ. Như bao người vừa dạo cửa tử, em trông tàn đến độ chẳng muốn nhìn, môi tím tái, da thì nhợt nhạt lại còn lạnh ngắt, khiến em run lên cầm cập, tóc tai chẳng khá khẩm hơn là bao. Cố thở khò khè mặc cơn đau ở xương ức cứ nhói lên theo từng nhịp thở.

   Khi đã dẫn bình tĩnh cũng như dần có thể nhận thức được xung quanh, em liếc mắt dạo khắp cái chỗ mà hiện mình đang ở. Sae thì dửng dưng nhìn em từ bên cạnh, cẩn thận xem xét phản ứng của em như thế nào.

   Xung quanh em như thể là một cái hang đá, tăm tối, ấm ướt, ít nhất phía trên có chút ánh sáng le lói làm em phần nào yên tâm, lại nhìn xuống phía dưới thấy cửa hang có vẻ là ở dưới nước rồi. Quan ngại nhìn sang Sae. Em hơi co người, cảm thấy sự uất ức dâng trào trong lồng ngực.

   "Sao anh lại làm vậy?". Em trừng mắt nhìn Sae khó tin, không hiểu vì sao anh lại đột nhiên đổi tính mà làm như vậy. Sae biết rõ ràng con người đâu sống được dưới nước đâu mà còn lôi em xuống đến mức đuối nước xém chết thế kia.

   "Không được làm thế sao?". Sae nghiêng đầu, không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ thờ ơ hỏi ngược lại em khiến em khó chịu.

   "Tất nhiên là không rồi, anh giải thích đàng hoàng cho em.". Em cau mày khó chịu, rốt cuộc Sae bị cái quái gì vậy chứ.

   "Như này em sẽ không đi đâu được nữa, không còn bận nữa, không còn có thể bỏ mặc anh một mình nữa.". Sae híp mắt cười, rướn người lại gần em hơn.

   "Vậy là anh thấy cô đơn khi không có em, nhớ em nên mới mang em đến đây?". Em nhướng mày như không tin, tự dưng lại thấy lửa giận trong mình dần nguôi ngoai, chỉ còn có cảm giác bất lực với sự khờ khạo của anh cá này khi thấy anh từ từ gật đầu.

   "Vậy bộ anh tính nuôi em hả? Hay sao mà bắt cóc em đến đây?". Thở dài, em bất lực ngồi dậy mà cảm thấy đau nhức lồng ngực không thôi, đành nằm xuống lại. Dù sao thì ngoài kia chẳng ai cần em cả, em biến mất cũng không vấn đề gì.

   "Ừ.". Sae nói chắc nịch, nhìn vào mắt em rất nghiêm túc.

   "Vậy...anh biết nấu ăn không?". Em nhếch miệng cười, không hiểu sao cứ thấy buồn cười thế nào với lối suy nghĩ đơn giản của Sae, mà cũng dễ hiểu thôi, Sae làm nào phải con người, làm nào biết đến sự phức tạp ngoài kia. Có lẽ như thế cũng được, Sae cứ suy nghĩ đơn giản như này là được rồi.

   "...Từ mới à?". Sae nhíu mày nhìn em, hỏi lại.

   "Không, từ cũ á, anh không nhớ thôi. Con người bây giờ phải ăn đồ chín cơ, mà ở đây toàn cá, đừng nói anh tính cho em ăn cá mỗi ngày nha, em ghét ăn cá lắm.". Em cười cười bắt đầu bày trò trêu Sae.

   "Ơ...còn bạch tuộc với tôm nữa mà, không phải chỉ có cá đâu.". Nhìn cái biểu cảm né tránh kia của Sae là đủ biết ảnh tính nuôi em bằng mỗi cá thiệt rồi. Nhìn lúng túng dễ cưng đến độ muốn bắt nạt.

   "Nhưng ăn sống thì em sẽ đau bụng á. Đau bụng rồi bị chết luôn.". Em mếu mếu dọa Sae làm Sae co người lại suy nghĩ.

   "Nhưng nếu thả em về, em cũng sẽ chẳng đến gặp anh nữa. Em là người hứa sẽ tới mỗi ngày kia mà, đồ nói dối...". Sae híp mắt, bĩu môi nhìn em như uất ức lắm, làm em lúng túng không biết phản ứng như nào, chỉ còn biết quýnh quáng dỗ dành Sae trước.

   "Ơ không không! Em có chuyện tý thôi, không phải là không muốn đến gặp anh.". Em ngồi dậy vuốt ve tay Sae, em lại vô tình tổn thương cảm xúc của người khác nữa rồi.

   Sae không thèm đáp, chỉ hứ một tiếng rồi quay ngoắt đi, nhưng mà tay thì không có giật ra, vậy là còn cơ hội dỗ dành đúng không?

   "Thôi mà em thương thương nhé, nha nha, Sae của em ngoan nhất mà, Sae thông cảm cho em nha.". Em dịu giọng dỗ dành anh hệt như dỗ dành một đứa trẻ, cẩn thận vuốt ve tay anh xoa dịu.

   "Làm sao mà tin được?". Bị em bỏ mặc không chỉ một lần, Sae sao còn có thể tin em, nếu bây giờ thả em về rồi em chẳng bao giờ quay lại nữa, vậy thì chẳng phải Sae sẽ không thể nào còn gặp được em sao? Sae luôn bị đẩy vào thế thụ động như thế khi tiếp xúc với em đấy, làm anh khó chịu rất nhiều, rất nhiều lúc muốn bước lên mặt đất kia của em bằng đôi chân loài người, tìm đến em, bắt em lại. Ấy vậy mà khát vọng viễn vông ấy sẽ chẳng bao giờ thành thực, anh phải cô công chúa Ariel gì đó mà em hay kể đâu.

   "Vậy làm sao để anh tin em đây?". Em bất lực dỗ dành, Sae im lặng suy nghĩ rồi chỉ lắc đầu.

   "Không biết, em tự nghĩ.". Thấy Sae không thèm nhìn em là cũng đủ biết lần này dỗ ngọt thế nào cũng không thành rồi, chỉ có thể dùng hành động mới dỗ được thôi.

   "Nói thiệt là em không biết dỗ anh sao hết á.". Em cười cười khó xử, làm Sae nãy còn đang bĩu môi thôi mà đã quay ngoắt thành cau có mà gầm gừ.

   "Nè nha, đừng có gầm gừ với em, cá mập không có gầm gừ.". Em chuyển từ tay lên khuỷu tay Sae, lay lay để anh quay lại, vậy mà con cá giận dỗi này có thèm quay lại nhìn em, lại còn học đâu cái thói nói lại nữa cơ.

   "Cá mập không có nhưng anh có.". Anh nói năng trẻ con đến độ em buồn cười.

   "Thôi mà ôm ôm hong?". Em dang tay ra, rướn người lại gần anh, vừa dứt câu đã thấy có con cá mắc lưới quay lại lao vô vòng tay em liền.

   "Vẫn chưa hết giận nhé.". À thế cơ à, là ôm thì vẫn ôm cơ mà giận thì vẫn giận cơ đấy.

   Em ôm Sae, rồi cảm nhận cái siết thật chặt từ vòng tay người đối diện, ấm áp làm sao mặc cho cả hai đều ướt sũng. Chẳng ai ôm em chặt đến mức này, như thể sợ em đi mất. Cuối cùng lời trong lòng vô thức phát ra, cảm giác lương tâm cấu xé vì tội lỗi khi đối diện với người thật sự quan tâm em mà em chỉ biết hèn nhát chạy trốn, bỏ mặc người ta cùng cảm xúc rối ren trong mình không lời giải đáp. Rồi tất thảy cảm xúc em lặng xuống, để lại cái nhói nghẹn ứ trong cuống họng ngày càng rõ ràng hơn. Rồi em nói.

   "Thật ra em không bận. Em sợ..., em sợ anh thật ra không có phải thích em như cách từ "thích" mà em miêu tả. Em không biết đối diện với anh như nào hết. Tại em cả... Xin lỗi anh, em không xứng đáng nhận được tình cảm của anh đâu, em chỉ là...một đứa hèn nhát, thảm hại...vô cùng mà thôi.". Em nói rất từ từ, như đợi chờ sự tức giận của Sae có thể cắt ngang lời em bất cứ lúc nào, mà cũng như lời nói qua miệng liền nghẹn lại, thốt chẳng thành tiếng, nói chẳng thành lời, thành ra cứ ngắt ngứ mãi, phải rất cố gắng mới có thể nói hết ra được.

.

   Lời của mình: tui thích chơi đùa cảm xúc mn lắm, vui buồn lẫn lộn tiếp đi 😎

   Ko liên quan nhưng

   Chúc mừng sinh nhật mình 💦💖
    Tui có lắm chuyện về gia đình lắm mà chẳng biết mở lời sao
    Tui cảm ơn sự quan tâm mà mọi người dành cho tui, thật lòng đấy. Tui không giỏi ăn nói lắm, đối diện với lòng tốt mn tui không biết nói gì ngoài cảm ơn cả, hi vọng mọi người không ghét tui chỉ vì tui luôn miệng cảm ơn rồi câu cảm ơn của tui không có giá trị gì hết vì mở miệng ra là nói, dù tui biết đây là suy nghĩ vô lý 🙁💦 tui hi vọng mọi người thích truyện của tui và ko nghĩ tui lôi chuyện buồn của mình lên để tìm sự chú ý, hoặc ờm một suy nghĩ vô lý khác của tui 🙁💦💦 xin lỗi huhu vì đã suy nghĩ linh tinh, tiêu cực về mọi người nếu sự tiêu cực của tui vô tình làm ai khó chịu 🙁💦💦💦 thiệt đó...huhu sao mà mình overthinking dữ 🐒💦💦

   Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui và bên tui dù tui chỉ là một người xa lạ trên mạng 💦💦

   Cảm ơn tui cuối cùng đã tổ chức sinh nhật cho mình, kì lạ ghê khi cảm ơn bản thân mình 💦💦

   Sn tui mà cứ như sn ổng ý lmao =)))))) tui mua khá nhiều goods ổng nhưng chẳng có cái nào về kịp đc sn tui hớt lol 🐒
   Ngạo nghễ khoe khoang bản thân đã ăn sạch Sae ko chừa vụn 😎🎉

Măm


   Tui sẽ cố ko tiêu cực, bản thân tui cũng là một ng vô tri thích sự hạnh phúc mà :3

   Cảm ơn lời chúc của mọi người nhiềuuuuuuu!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip