change.

Jeon Jungkook dựa người vào lan can, ngẩng mặt lên trời đón từng đợt gió lạnh. Thứ chất lỏng lấp lánh lại nhẹ nhàng rơi xuống từ hốc mắt người con trai nọ, mà cậu ấy giống như chẳng hề hay biết, nở một nụ cười đầy bi thương.

"Xin lỗi."

"Jungkook!"

Nam nhân thở hồng hộc, hét to một cái tên. Cứ tưởng bản thân sẽ đến kịp, nhưng xem ra người kia đã nhanh hơn anh một bước rồi.

_____

"Tôi là Park Kyung Mi, phóng viên của đài truyền hình SBS. Hiện tại tôi đang có mặt ở hiện trường vụ án vừa rồi. Nơi xảy ra án mạng là toà chung cư Premier, có thể thấy nạn nhân đã rơi từ tầng 5 xuống, khoảng cách với mặt đất là khoảng 10m. Nạn nhân là một chàng trai trẻ mới chỉ tầm 20 tuổi, theo thông tin từ phía cảnh sát cung cấp thì không có bất kì giấu hiệu gì cho thấy đây là một vụ ám sát, rất có thể cậu ấy đã tự mình nhảy xuống. Hiện bộ phận y tế đang gấp rút đưa nạn nhân tới bệnh viên, cũng như liên lạc với người thân của cậu ấy. Vâng và tiếp theo là bản tin..."

Thanh niên nọ ngồi trước màn hình TV khẽ nhếch môi cười. Gã đưa điếu thuốc đang cháy trong tay lên rít một hơi dài, chầm chậm nhả ra làn khói trắng.

"Ồ. Cuối cùng vẫn là không chịu nổi sao? Thằng bạn trai đáng kinh tởm của mày không tới kịp để cứu mày à?"

Rít thêm một hơi nữa.

"Chậc chậc, Jeon Jungkook đáng thương."

_____

Ánh đèn phía bên ngoài phòng phẫu thuật vụt tắt. Người đàn ông chạc ngưỡng tứ tuần đẩy cửa bước ra, tay khẽ xoa nhẹ mi tâm đang nhíu chặt.

"Ai là người nhà bệnh nhân Jeon Jungkook?"

Nam nhân như vớt lại được mảnh hi vọng cuối cùng, vội vàng chạy tới.

"Là tôi, tôi là người nhà cậu ấy."

Vị bác sĩ nọ nheo mắt nhìn nam nhân trước mặt. Ngũ quan sắc sảo, bất quá lại chẳng có lấy một nét giống cậu trai nhỏ đang nằm trong phòng bệnh kia.

"Cậu là quan hệ gì với bệnh nhân?"

"Tôi..."

Nam nhân lúng túng.

"Tôi là anh họ của cậu ấy."

Người kia nghe thấy hai tiếng "anh họ" liền cảm thấy thắc mắc trong lòng đã được xoá bỏ, ông thở phào giải thích.

"Bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy kịch rồi. Có thể sống sót sau khi rơi xuống từ độ cao như vậy, quả thật là kỳ tích."

Nam nhân nghe được tin tốt, trong khuôn mặt kia đã không còn sự hoảng loạn và sợ hãi nào nữa, thay vào đó là vài tia ôn nhu dần loé lên dưới đáy mắt.

"Tuy nhiên..."

Ánh mắt lo lắng của người nọ một lần nữa chiếu thẳng vào vị bác sĩ. Ông nghĩ, mối quan hệ họ hàng của hai đứa nhỏ hẳn là bền chặt lắm.

"Cú ngã từ độ cao lớn như vậy đã khiến bệnh nhân gặp phải chấn thương sọ não. Tuy hiện tại đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn để lại di chứng. Chính là... mất trí nhớ tạm thời."

Hẫng một nhịp.

"Là... hiện tại khi tỉnh dậy em ấy sẽ không nhớ bất kì thứ gì sao?"

"Rất tiếc khi phải nói vậy."

Nam nhân như mất đi một mảnh linh hồn của bản thân. Ánh mắt trống rỗng vô lực hướng về phía cửa phòng bệnh.

"Tôi... có thể vào thăm em ấy được không?"

_____

Rầm!

Bốp!

"Hự!"

"Ha.. đau rồi sao?"

Thanh niên kia lại tiếp tục đá thêm hai phát vào bụng của nam nhân đang nằm quằn quại dưới đất.

"Những thằng đồng tính dơ bẩn như chúng mày phải chết hết!"

_____

"Jungkookie, anh thích em."

"Jungkookie của anh..."

"Jungkookie à..."

"Jungkookie!"

_____

"Không!"

Cậu trai nhỏ sợ hãi bật dậy. Trong ánh mắt nọ là sự sợ hãi và phẫn nộ tột cùng, tưởng chừng như có thể lao đến xé xác người trước mặt bất cứ lúc nào.

Nhìn xung quanh, một màu trắng toát đập vào mắt cậu.

Nhìn xuống dưới, tay đang được cắm một loạt các loại dây dợ, thật rối mắt.

"Jungkookie..."

Lại là tiếng gọi đó, tiếng gọi cậu liên tục mơ thấy mấy đêm nay.

Jungkook nhìn nam nhân trước mặt.

"Tôi... đang ở đâu?"

"Em đang ở bệnh viện. Em đã hôn mê suốt 2 tuần rồi đó Jungkookie."

Giọng nói có chút run rẩy, ngay lập tức được thay thế bằng thanh âm vui vẻ đến ngạc nhiên.

"Nhưng em đã tỉnh lại rồi, thật tốt!"

Cậu trai kia duy trì im lặng, dường như vẫn đang tiếp nhận thông tin sau một quãng thời gian dài chìm trong giấc ngủ.

Người kia thấy cậu không nói gì, trong lòng bất chợt hơi trùng xuống.

"Anh biết là em không nhớ được gì cả, bác sĩ cũng đã nói đây là di chứng của vụ tai nạn kia. Nhưng anh vẫn muốn cho em biết... rằng anh là bạn trai của em. Tên anh là Kim Taehyung."

"Kim Taehyung?"

_____

"Chúng mày yêu nhau sao?"

"..."

"Jeon Jungkook, mày thật kinh tởm!"

Bốp!

"Con mẹ nó, Lee Minhyuk thằng khốn nạn!"

Thanh niên bị đánh bất ngờ, có chút sửng sốt. Lau đi vết máu ở khoé miệng, gã nhếch môi cười, một nụ cười khinh bỉ.

"Manh động quá rồi đấy, Kim Taehyung."

Bốp!

"Mày không có quyền chà đạp Jeon Jungkook!"

Gã ta hứng trọn nắm đấm thứ hai của nam nhân kia. Nhưng gã như chẳng hề quan tâm đến sự tồn tại của anh, một bước tới đứng thẳng trước mặt cậu.

"Ồ. Nếu tao không nhầm thì mày cũng là đàn ông mà, phải không Jeon Jungkook? Sao lại để người yêu chiến đấu một mình thế kia?"

"..."

"Hay mày không dám? Mày thừa nhận bản thân dơ bẩn? Mày thừa nhận bản thân là cặn bã của xã hội?"

"Đủ rồi thằng chó!"

Bốp!

Nắm đấm thứ ba, gã vẫn chẳng hề thấy đau đớn. Hôm nay gã đặc biệt buông lỏng mặc cho bản thân bị hành hạ, mục đích là để khiêu khích cậu trai nhỏ đang trốn sau lưng của nam nhân kia.

"Jeon Jungkook, thằng hèn!"

_____

Kim Taehyung bước tới tủ locker của bản thân, nhưng còn chưa kịp mở tủ...

Rầm!

"Nữa?"

Anh chậm rãi quay mặt lại, giương ánh mắt lạnh như băng lên nhìn người trước mặt.

"Mày muốn gì?"

Lee Minhyuk một tay chống lên tủ, mặt đối mặt với Kim Taehyung, tay còn lại thản nhiên đút trong túi quần.

"Tao nghe nói thằng bạn trai đồng tính của mày sắp trở lại trường học, phải không? Chưa chết sao?"

Gã vừa dứt lời, đám người xung quanh xúm lại xem trò vui liền cười rộ lên.

Taehyung im lặng, từ chối cho gã câu trả lời.
Anh cảm thấy loại người này không nhất thiết tốn thời gian nói chuyện.

Minhyuk thấy người nọ im lặng liền cảm thấy đắc ý không thôi. Gã đang định mở miệng ra sỉ nhục Kim Taehyung thêm vài câu thì bất chợt một giọng nói trầm thấp gầm lên.

"Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi người anh ấy. Ngay. Lập. Tức."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc mà xa lạ, đám đông dồn toàn bộ sự chú ý lên chàng trai vừa bước tới.

"Jeon Jungkook?"

Lee Minhyuk hơi bất ngờ. Vốn biết là Jeon Jungkook sẽ đi học, nhưng chẳng hề nghĩ tới lại sớm như vậy.

Gã nhếch môi.

"Là tao vừa nghe nhầm hay là thật sự vừa có một thằng đồng tính ra lệnh cho tao vậy?"

Jeon Jungkook không nói gì, trực tiếp tiến tới nắm lấy cổ áo gã rồi đấm liên tiếp vào mặt.

Lee Minhyuk lăn xuống đất, phun ra một ngụm máu.

"Mày..."

Chưa kịp nói tiếp, gã lãnh trọn hai cú đá thẳng bụng, vội ôm bụng nằm quằn quại.

Như thể chưa hả hê, Jungkook cúi xuống, tặng hắn thêm hai cái tát vào hai bên má.

Nhìn kẻ đáng khinh thường nằm lăn lóc dưới chân mình, Jeon Jungkook thoả mãn lên tiếng:

"Jeon Jungkook nhút nhát trước đây mà bọn mày biết..."

Cậu quét mắt nhìn đám người run như cầy sấy xung quanh.

"Đã biến mất rồi."

"Người trước mặt chúng mày bây giờ sẽ không ngần ngại mà nghiền nát từng tế bào của cơ thể đấy đâu."

"Vậy nên..."

Cậu quay ra sau, đem ánh nhìn ngọt ngào của mình đặt lên một Kim Taehyung đang hết sức bất ngờ. Rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng như ngày đó khi anh tỏ tình với cậu.

Cậu lùi về sau nắm lấy tay anh.

"Đừng bao giờ. Động vào Kim Taehyung."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: