Chương 70,71,72

  Chương 70


Trong thời gian toàn Trung quốc được động viên cho chiến tranh, còn Mao tiến hành cuộc nói chuyện với Hoa Kỳ, thì sự thù địch của Mao với con người chỉ vừa mới đây được tuyên bố là người kế vị của ông và là người bạn chiến đầu gần gũi của ông, lại tăng lên. Tôi lần đầu tiên phát hiện sự thù địch của Chủ tịch với Lâm Bưu trong chuyến đi về phương nam tháng 5-1969, ngay sau khi đại hội đảng IX.

ở Trung Nam Hải việc số lượng lính bảo vệ Mao đã không lọt qua mắt. Những bộ phận của Uông Đông Hưng luôn luôn đứng ở đây. Gây ấn tượng cho tôi là cái khác - số lượng những cô gái trẻ quanh Mao không giảm đi. Họ đi cùng với Mao trong các chuyến đi. Nơi mà Mao đến, khắp chốn quanh ông xuất hiện những cô gái đẹp hoàn toàn mới. Trong thời gian chuyến đi của chúng tôi tháng 5-1969, tất cả nhân viên phục vụ ở biệt thự Mao gồm những cô gái trẻ. Để đảm bảo nghỉ ngơi cho ông, người ta cử các cô ca sĩ và diễn viên múa của đoàn văn công tỉnh. Ông tỏ ra đặc biệt chú ý hai cô ca sĩ được đưa đến phòng của Chủ tịch, và họ mang theo cả hai cô em gái trẻ của mình.

Khẩu lệnh công khai của Cách mạng văn hoá là chủ nghĩa khổ hạnh. Nhưng đảng càng thuyết giáo chủ nghĩa khổ hạnh và bình đẳng càng nhiều, thì Chủ tịch được hưởng khoái cảm tình dục lại càng nhiều. Chính trong thời gian, khi Cách mạng văn hoá đạt được chiến thắng của mình, Mao đùa gĩơn trên giường với ba, bốn, và thậm chí năm cô gái cùng một lúc. Bên cạnh phòng Mao, lính vẫn đứng canh bảo vệ an ninh của ông.

Chỉ trong thời gian chuyến đi này tôi hiểu, sự bảo vệ Chủ tịch được tăng cường nghiêm túc như thế nào sau khi Mao ra lệnh quân đội ủng hộ Cách mạng văn hoá.

Mao không thích những người bảo vệ ông mặc quân phục. Tại sao có nhiều lính xung quanh chúng ta thế? - Mao thường xuyên phàn nàn. Những người lính bóp nghẹt tự do của ông. Những người trong quân phục, ông biết điều này, đã thông báo tất cả những gì thấy được cho thủ trưởng của mình. Ông không thích bên cạnh ông có người để mắt đến. Mao yêu cầu bỏ lính gác đi.

Tôi cho rằng sự thù địch của Mao với lính tráng phản ánh cuộc đấu tranh đang tăng lên với Lâm Bưu.

Sự cố nhỏ tháng 11 năm 1969 làm tôi tin rằng nhận xét của tôi là hoàn toàn có cơ sở. Cuối tháng 10 ở Vũ Hán gió lạnh đã tràn tới, nhiệt độ giảm đột ngột. Theo kinh nghiệm trước đây tôi biết rằng Mao sẽ bị cảm lạnh, nếu chúng tôi quay về vùng ấm. Như thường lệ, Mao từ chối rời đi. ông cần rèn luyện.

Trương Diêu Tự, đảm bảo an ninh cho Chủ tịch cũng đâm lo lắng. Nếu Mao ốm, người ta có thể quy tội anh ta là sơ xuất. Trương yêu cầu Diệp Quần nói chuyện với Lâm Bưu để ông ta khuyên Mao quay về vùng ấm hơn.

Tôi đang ngồi với Mao, Trương Diêu Tự thông báo rằng Lâm Bưu sẽ tới. Mao lặng đi một lúc, biểu thị sự lạnh nhạt. Mao không có ý định theo dõi nhà độc tài Lâm Bưu.

Thời tiết nóng không trở lại Vũ Hán. Cuối tháng 11 Mao dù sao chăng nữa cũng không tránh khỏi cảm lạnh, và biến chứng thành viêm cuống phổi nặng. Chỉ khi ấy ông đồng ý cho điều trị.

Trong mọi trường hợp, Mao một lần nữa bảo vệ tôi. ông yêu cầu viết bản kết luận về cơn cảm lạnh và sưng cuống phổi của ông.

- Tôi muốn anh không bị dây dưa trách nhiệm do tôi bị ốm - ông nói - Chính tôi có lỗi trong việc chúng ta đã không đi về phương nam.

Mối quan hệ Mao với Lâm Bưu trở nên căng thẳng hơn. Sự tin của tôi về liên minh Uông Đông Hưng với nguyên soái trở nên nguy hiểm, tăng lên. Tôi lại cố gắng cảnh cáo Uông về điều này, nhưng ông ta lại phẩy tay.

Uông trung thành với Mao, nhưng ông vẫn còn có ít quyền lực trong tay. Ông không hiểu rằng mối liên hệ với Lâm Bưu có ý nghĩa chỉ khi Cách mạng văn hoá đang tiến hành. Không ai khi ấy được Mao tin hơn Lâm Bưu, con người bắt đầu chiến dịch nghiên cứu tư tưởng Mao và kể rằng một lời của Mao đáng giá hàng vạn lời của người khác. Khi ấy làm việc với Lâm Bưu nghĩa là làm việc với Mao. Nhưng tình hình đã thay đổi.

Chương 71 

  Đầu năm 1971 ở nhóm Một xuất hiện tin đồn rằng một trong số phụ nữ của Mao đã yêu một cán bộ trong bộ máy Mao. Uông Đông Hưng quyết định giải quyết vấn đề này đến cùng. Là một người mẫu mực trong các việc riêng, tận tâm phục vụ vợ con, Uông không nghĩ đến sự phản bội, không hiểu về sự nẫng tay trên Mao. Nhưng Mao là con người đặc biệt, không cho phép người khác những điều tương tự. Từ đấy những yêu cầu cao của ông đối với tính cách các nhân viên của Chủ tịch.

Uông triệu tập cuộc họp bộ máy Mao, để kiểm điểm người phụ nữ và bạn trai của cô. Ông đề nghị tôi là Chủ tịch cuộc họp.

Tôi từ chối. Tôi quý người phụ nữ trẻ này. Khác hẳn với nhiều người làm việc quanh Chủ tịch, cô ta là người chất phác và phục vụ Mao chỉ vì sự kính trọng lớn với ông. Tôi không tin lời buộc tội. Cô ta và người đàn ông trẻ, có bài phát biểu về anh này, không cho phép mình cái gì cả.

Chuyện ngồi lê đôi mách đã xúc phạm họ. Có lẽ, cả Mao không tán thành kiểu làm thế, khi ông biết về điều này. Nhưng Uông Đông Hưng không buông tha. Uông nghĩ là tôi nao núng. Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với anh, là mất việc ở nhóm Một - Uông thuyết phục tôi - nhưng anh có thể luôn luôn tìm thấy việc làm ở chỗ khác.

Hai lần được mời tới cuộc họp, Uông vẫn còn không buông tha cho chúng tôi điều này và không tin Mao ủng hộ ông ta trong tương lai. Uông cũng muốn tránh khỏi bị đuổi, và luôn luôn sẵn sàng đón nhận điều này. Uông cũng lên dây cót tinh thần tinh thần tôi để tôi cũng chuẩn bị với bất kỳ sự đảo lộn cuộc sống.

Uông Đông Hưng là thủ trưởng của tôi. Tôi không còn lại cái gì khác hơn là chấp hành mệnh lệnh.

Cô phụ nữ trẻ, khi nghe những điều chỉ trích trong cuộc họp, đã thất vọng. Cô yêu cầu Trương Ngọc Phượng dẫn cô tới gặp Mao. Tôi cũng không biết cô ta đã nói những gì với Chủ tịch, nhưng chẳng bao lâu Mao đính thân nói cho tôi rằng tôi đã mắc sai lầm khi nghe Uông.

- Anh làm sao thế, anh thực chẳng hiểu cái gì cả? - Mao nói với tôi, khi chúng tôi đến Hàng Châu - Anh đã xông vào việc chẳng liên quan gì đến anh cả. Anh cần phải hiểu chứ. Khi chúng ta về Bắc Kinh, tôi muốn anh tổ chức một đội bác sĩ và đi đến địa phương, nơi anh có thể thực tế phục vụ nhân dân, giao tiếp với họ với họ và học được một cái gì đấy ở những người nông dân nghèo. Điều này mang lại cho anh nhiều lợi ích.

Đã luôn chuẩn bị cuộc xáo lộn một cách chi tiết, tôi chọn Hắc Long Giang, một tỉnh xa nằm ở đông bắc Trung quốc, giáp giới Liên-xô. Chính ở đó vẫn chưa lắng yên cuộc đụng độ giữa quân đội chúng ta và quân đội Xô viết. Chính ở đây tất cả dân lành phải đi đào hầm trú ẩn tránh bom. Tôi muốn nhìn xem, nhân dân chuẩn bị chiến tranh ra sao.

Chẳng có cái gì giữ tôi ở Bắc Kinh, hơn thế ở đây thậm chí sự che chở của Chủ tịch cũng khó mà cứu được tôi. Cục diện trong bộ y tế năm 1969 lại bị nóng lên. Đúng thế và cả trong ngõ Công Tiên, nơi tôi sống, cũng chẳng yên. Một trong phe phái đánh nhau cắt nước và sưởi ấm, còn phe kia kiểm soát việc thu tiền, lại không chịu trả lương cho những ai không chịu công khai tuyên bố mình là người của nhóm họ.

Nhưng tôi không muốn dính vào phe này hay phe kia.

Khi tình hình trở nên không thể chịu đựng nổi, tôi chuyển gia đình và khu chung cư trong một khu Trung Nam Hải; ở đó đóng đại bản doanh của bộ phận chung.

Về sự lựa chọn của tôi chỗ chuyển đến có một lý do không nhỏ là cơ quan của Lý Liên, toàn bộ cán bộ cũng được gửi tới tỉnh Hắc Long Giang.

Lý Liên sống không những điều kiện ăn ở tồi tệ, mà còn sợ hãi triền miên. Lý lịch tư sản tiếp tục gây cho cô ấy nhiều vấn đề. Nhóm cô ta mỗi buổi chiều họp một lần để đào bới quá khứ chính trị của đồng chí của mình và Lý Liên luôn phải chịu sự phê bình.

Chỉ có địa vị của tôi bác sĩ riêng của Mao mới che chở vợ tôi khỏi những thử thách lớn. Nếu tôi mất việc làm, cô ta sẽ khốn khổ.

ở Hắc Long Giang tôi có thể gặp và giúp Lý Liên. Thậm chí nếu đội của tôi chuyển sang vùng khác, chúng tôi dù sao chăng nữa cũng sẽ còn gần nhau hơn là tôi ở lại Bắc Kinh.

Tôi tin rằng chúng tôi có được cơ hội gặp nhau.

Hắc Long Giang thích hợp với cuộc đi đày của tôi cũng theo lý do khác. Nơi đây, vùng Nhị Thành thường là nơi lưu đày các quan lại phạm tội triều đình nhà Thanh.

Tôi cũng cảm thấy mình là kẻ bị đi đày.

Uông Đông Hưng không muốn tôi đi. Ông muốn đưa tôi sang chỗ khác. ở bệnh viện Bắc Kinh vẫn chưa đâu vào đâu cả, và điều làm Uông băn khoăn là làm sao tổ chức phục vụ y tế riêng cho Chủ tịch và những cán bộ cao cấp của đảng. Uông quyết định xây dựng một bệnh viện đặc biệt, dành riêng cho Mao và các cán bộ hạng cao cấp nhất đất nước.

Bệnh viện đặc biệt mang tên số 305 Quân giải phóng, nằm dưới sự điều hành trực tiếp của quân đội.

Uông chỉ định tôi vào chức vụ giám đốc bệnh viện này.

Nhưng Uông Đông Hưng có lỗi trong vụ đi đày của tôi, khi ông bắt tôi phải tổ chức phê bình người tình của Mao. Lòng tin của Chủ tịch với tôi, bị xói mòn bởi tôi không muốn trở thành người tham gia tích cực Cách mạng văn hoá và lời buộc tội dai dẳng Giang Thanh và Khang Sinh, đã bị mất đi.

Trong tất cả các trường hợp xảy ra tôi tự xem mình là con dê tế thần. Uông Đông Hưng, khá bận bịu công việc, không tán thành ý kiến của tôi cho rằng Mao không hoàn toàn tin Uông nữa.

Để chăm lo con cái mình, tôi cầm đầu nhóm bác sĩ gồm 7 người, và 29 tháng sáu năm 1970 chúng tôi đi đến Hắc Bình, thủ phủ tỉnh Hắc Long Giang.

  Chương 72


Đón chúng tôi ở Hắc Bình là các gương mặt quan chức trong ủy ban cách mạng tỉnh Hắc Long Giang và họ tổ chức cho chúng tôi một chuyến tham quan thành phố kéo dài trọn một tuần lễ. Chúng tôi đã kiểrm tra một đơn vị công an được trang bị tốt, làm quen với sự chuẩn bị chiến đấu sắp tới với Liên-xô. Chúng tôi cũng thăm địa đạo phức tạp được xây dựng để chống bom; thấy những bệnh viện dã chiến, đặt ở ngoại ô thành phố; thiết bị của những bệnh viện này là đơn giản và thiếu thốn, nhưng cũng đủ để sức chịu đựng được cuộc chiến tranh. Chúng tôi từ chối cơ hội thăm đảo Trương Bảo. ở đó các cuộc bắn nhai vẫn đang tiếp tục.

Từ Hắc Bình chúng tôi đi tàu hỏa đến thành phố nhỏ Mông Đường Giang. Chúng tôi suốt đêm trên một hồ đẹp Thanh Bộ, trải rộng trên chiếc núi lửa đã tắt, khiến chúng tôi liên tưởng tới sợi dây xâu chuỗi hạt trai. Đây là một nơi tuyệt đẹp và còn hoang sơ, nơi nhìn thấy được hổ và gấu. Sau cách mạng tháng Mười nhiều người Nga chạy đến đây. Họ là những người đi săn lành nghề và sống đày đủ.

Cách mạng văn hoá đã xua đuổi họ khỏi chỗ quen thuộc, chạy tán loạn khắp nơi.

Cuối cùng sau mười ngày tham quan và tiệc tùng, chúng tôi đi bằng xe hơi đến huyện Ninh Hằng cuứng với hai bác sĩ của tỉnh Hắc Long Giang. Bắt đầu cuộc sống của tôi là bác sĩ chân đất.

Tôi sống trong khu nhà tập thể, dành một phòng cho ông lang Lý. Ông cư xử với tôi như một người cha, luôn quan tâm đến chăm sóc. Những cánh đồng rộng lớn và trải xa đến tận chân trời. Đất trồng trọt ở Hắc Long Giang màu mỡ và đen, gieo ngũ cốc và đậu tương.

Nhà cửa của nông dân cũng khác với nhà ở miền nam. Nhà làm bằng đất sét, mái rơm. Bên trong nhà là những chiếc lò nhỏ, giường được đặt lên trên lò, dùng làm nguồn nhiệt về mùa đông và cũng là chỗ chứa thức ăn. Trên chiếc giường lớn ấy, cả gia đình ngủ chung không phân biệt tuổi tác và giới tính.

Khác với đa số những vùng khác, Hắc Long Giang không lo nạn phá rừng, củi rất nhiều và dùng làm chất đốt cho các lò trong nhà.

Huyện Ninh Hằng, người dân là người Trung quốc, người thiểu số Triều tiên. Nhà của người Triều tiên đẹp hơn do có giấy trang trí dán lên thành lò. Người Trung quốc phủ cỏ lên trên lò, và nhà của họ trông thô sơ và bất tiện. Nông dân ở Ninh Hằng không ốm yếu, ẻo lả như ở Giang Tây, dù rằng sự nghèo khó ở đây toòn tại khá lâu. Nông thôn không có phục vụ y tế, người bệnh muốn chạy chữa phải đi vào thành phố. Nhưng chuyến đi như thế tốn khá nhiều tiền. Khái niệm về phục vụ y tế hiện đại không tồn tại. Một lần trong lúc thu hoạch mùa màng, một bà già bị một cái dằm đâm vào mắt. Tôi không có thuốc mà cũng chẳng có dụng cụ đẻ chữa cho bà một cách đúng đắn, và tôi muốn gửi bà vào bệnh viện thành phố. Mọi cố gắng của tôi thuyết phục bà đi chữa, không dẫn đến kết quả gì cả. Bà không thể tự cho phép mình một sự xa hoa như thế.

Chúng tôi là những bác sĩ duy nhất mà họ chưa từng nhìn thất bao giờ.Hàng ngày chúng tôi đi từ làng này đến làng kia, giúp mọi người về y tế, bằng cách sử dụng những thuốc đơn giản nhất và những phương pháp đơn giản nhất. Tôi nghĩ, Mao, khi gửi tôi, đã hy vọng rằng nông dân nhìn tôi như di sản của tư sản và giận dữ.

Tuy nhiên trong làng chúng tôi luôn luôn gặp những điều vui vẻ. Chúng tôi không từ chối bất cứ sự giúp đỡ nào, dù sao chăng nữa vẫn tốt hơn là không có.

Trong số bệnh, có bệnh lao và và giun sán. Dù chất đốt dư giả, nông dân chưa bao giờ ăn thịt lợn chế biến thông thường. Thế là sinh thêm bệnh giun sán.

Nhưng tôi không gặp được Lý Liên. Trung quốc và Liên-xô đang trên ngưỡng cửa chiến tranh, và Hắc Long Giang là nơi có nhiều khả năng là chiến địa. Vì thế Lý Liên và các đồng chí của cô ấy rất không may mắn chuyển về trường cán bộ ở Hồ Nam, cách đây hàng nghìn dặm, đúng lúc trước khi tôi tới.

Tôi không mấy khi ở gia đình. Hoá ra là số phận ác độc đã quẳng chúng tôi khắp đất nước.

Từ những bức thư hiếm hoi, tôi biết rằng vợ và các con tôi sống rất chật vật. Họ bị những tin đồn làm rối trí, nào là tôi ở Hắc Long Giang vì lý do chính trị. Người ta cũng nói rằng tôi có liên quan với Liên-xô, và hoàn toàn bị người Nga bắt cóc. Những tin đồn làm người thân của tôi thất vọng.

Nhưng cuộc sống riêng của tôi ở nông thôn vẫn thanh bình và êm đềm trôi. Tin tức đến với chúng tôi rất hiên hoi. Cách mạng văn hoá, cuộc đáu đá giành quyền lực - tất cả điều đó còn ở đâu đó xa lắm, trong một thế giới khác.

Ngày 6 tháng 11 năm 1970, khi tôi đang ở trạm xá, thì xuất hiện một chiếc xe gíp của một thủ trưởng địa phương tên là Trương. Ông ta tìm tôi khắp làng mất vài giờ. Mệnh lệnh nói là tôi lập tức phải quay về Bắc Kinh.

Tôi thậm chí không có quần áo. Bỏ lại Trương và bác sĩ Nhương, tôi leo lên xe gíp lao về Mông Đường Giang, nơi có một sân bay duy nhất trong vùng. Chúng tôi đến đó khoảng mười giờ đêm. Trương là người hiếu khách và làm bữa ăn chia tay. Tôi không thể từ chối. Những quy tắc bất thành văn đòi hỏi điều này.

Nhưng tôi rất bối rối về cuộc gọi về khẩn cấp này.

Tại sân bay Mông Đường Giang, đang có một máy bay IL-62 do Liên-xô sản xuất, có khả năng chở tới hàng trăm hành khách. Tôi là người khách duy nhất. Máy bay cất cánh, đúng lúc tôi chui vào khoang.

Chúng tôi hạ cánh tại sân bay đặc biệt Tân Uyền ở Bắc Kinh sau lúc hai giờ đêm. Người lái xe của Mao đã chờ tôi. Theo phố xá tối và vắng người chúng tôi đến kịp Trung Nam Hải. Tôi mặc bộ quần áo nông dân màu nâu - vải bông và độn lót bông thô nặng. Trên đường đi, tôi toát mồ hôi. Y tá Ngô Từ Tuấn đón tôi.

- Mao đang chờ anh - cô ta nói thầm - Đi khám cho Chủ tịch đi, rồi sau đó tôi sẽ kể cho anh nghe cái gì xảy ra.  

   

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip