Bed time

Warning: r16

----------------------------------

Đới Manh vươn tay ôm lấy tiểu bảo bối đã sớm ổn định nhịp thở trong lòng mình, trong màn đêm dày đặc, cố gắng bắt lấy từng đường nét trên khuôn mặt an tĩnh kia.

Dụ Ngôn đã sớm ngủ say, nàng sinh viên năm cuối triệt để sử dụng thời gian của mình, không chút hao phí. Nàng cả ngày đi học, đến tối lại làm luận án, ăn cơm rồi trèo tót lên giường ngủ, có khi còn chẳng để ý Đới Manh có ở nhà hay không.

Còn Đới Manh, cô luật sư dạo gần đây rãnh rỗi đến lạ, những vụ kiện tụng đều được cô xử lý nhanh gọn, cốt để mau chóng về nhà cùng với Dụ Ngôn. Nhưng mà nàng kia, một chút thời gian còn chẳng dành được cho cô.

Đới Manh ủy khuất cắn nhẹ lên cái má mềm mại của Dụ Ngôn, nàng trong giấc ngủ bị nhột mà nhăn mặt.

Đã hơn tháng rồi, hai người vẫn chưa được "làm việc".

Đới Manh thật sự có chút nhớ, có chút mong, có chút ham muốn, nhưng tất cả đều được kìm nén lại.

Cô không muốn nàng mệt mỏi.

Nhưng Đới Manh vốn chẳng thể chống lại cơn rạo rực trong người.

- Ngôn Ngôn...

Đới Manh nhỏ nhẹ lay cái "gối ôm" ấm áp trong lòng mình dậy. Giọng nói nũng nịu mang chút hờn dỗi, tựa như một con cún nhỏ.

- Ưm...? Làm sao thế?

Dụ Ngôn ngái ngủ đáp lại, rướn người lên hôn lên môi Đới Manh. Nàng biết Đới Manh thời gian này ủy khuất rất nhiều, vẫn nên dỗ lão công một chút.

- Chúng ta vận động chút đi, chị hông ngủ được...

- Hưm..được...chị chơi gì tùy chị vậy...

Đới Manh đang xoa xoa tấm lưng của Dụ Ngôn, báo hại cơn buồn ngủ của nàng lại ập đến, Dụ Ngôn nghe Đới Manh nói chữ đực chữ cái lọt không qua tai, nói chi là hiểu được nghĩa của nó.

Đới Manh được chấp thuận liền vui vẻ ngồi dậy. Bật ra khỏi tấm chăn dày thân yêu mà đảo đầu rúc xuống bên dưới. Mà Dụ Ngôn lại nhanh chóng nhắm nghiền mắt, quần nhỏ bị Đới Manh lột ra lúc nào không hay.

Mãi tới khi sự ẩm ướt từ hạ bộ truyền lên, Dụ Ngôn mới giật mình nhìn xuống.

- Cái gì...Đới Manh???

Đới Manh chăm chỉ liếm láp xung quanh nàng. Miết đầu lưỡi qua mép thịt hung đỏ. Đánh nhẹ lên hạt nhỏ cương cứng bên trên. Lại dùng tay tách hai phiến thịt ra, dùng lưỡi đùa nghịch cạn bên ngoài Dụ Ngôn.

- a...dừng...em, em muốn ngủ

Dụ Ngôn đã sớm thở dốc, gương mặt cũng trở nên đờ đẫn. Ngón tay đặt trên đầu Đới Manh đan qua các kẻ tóc, xoa nhẹ làm dịu lại cơn hứng tình của con sói lớn.

Đới Manh dừng hành động của mình lại, nàng có chút mất mát. Còn chưa kịp định thần người kia định làm gì, Dụ Ngôn đã bị một lực đạo ép nàng ngồi dậy, dựa vào thành giường.

- Thật sự muốn dừng lại?

Ngón tay Đới Manh đâm chọc phía dưới ẩm ướt, mỗi lần như vậy đều không hoàn toàn tiến vào. Đút vào được một lóng tay, lại rút trở ra, kéo theo vài sợi dịch đặc sệt.

- Xem em đã hứng đến bộ dạng này rồi, còn chối.

Chiếc đèn ngủ cảm ứng nhanh chóng được mở lên, ánh sáng màu vàng cam mờ ảo như kích thích bầu không khí trong phòng. Máy lạnh dù có mở thấp hết cỡ cũng chẳng làm dịu được ngọn lửa dục hòa bừng bừng trong người cả hai.

Đới Manh bỗng ngưng cử động tay. Đem ngón tay mình rút ra trước sự hoang mang của Dụ Ngôn, rồi mút nó cảm thụ.

- Chị hết hứng rồi, em có thích thì tự làm đi.

Nói rồi cô ngả mình xuống giường êm ái, để mặc Dụ Ngôn với tình trạng nửa thân dưới trần như nhộng.

- Lão công, đừng như vậy mà ~

Nàng kia trèo lên người Đới Manh, ma sát thân thể khiến nàng kích thích run rẩy. Tìm lấy bàn tay thon dài của Đới Manh đặt lên mông mình, Dụ Ngôn bắt đầu giở trò làm nũng.

- Lão công, đừng bỏ mặc em mà ~

Dụ Ngôn áp má xuống lồng ngực Đới Manh, nâng cao cặp mông căng tròn, là bộ dạng của con mèo nhỏ đáng yêu.

Quả nhiên có tác dụng, tay Đới Manh bắt đầu chuyển động, nắm lấy một bên mông của nàng, xoa bóp.

Mớn trớn từ cúc hoa xuống tiểu huyệt ẩm ướt, Đới Manh lợi dụng dịch thủy mà ma sát lên xuống, Dụ Ngôn không tránh khỏi phát ra tiếng rên kiều mị.

- a...lão công...dùng lực chút...ưm

Đới Manh lập tức lật ngược tình thế, đem Dụ Ngôn đè dưới thân mình. Bên dưới triệt để đưa một ngón tay đi sâu vào bên trong, cảm nhận được sự hấp dẫn kì lạ cuốn hút cô vào.

Đới Manh thuận theo đường lối quen thuộc của Dụ Ngôn mà đánh ngón tay. Lóng tay cong lên một chút, nàng liền ấm ức rên rỉ trong cổ họng. Móc lên sâu hơn, Dụ Ngôn không nhịn được mà rên bật ra thành tiếng, đôi mắt sớm đã phủ một màn dục vọng. Ngón tay ấn mạnh xuống, Dụ Ngôn liền bấu chặt vai áo cô, cắn môi dưới tránh phát ra âm thanh.

- Không cần kiềm chế, chị muốn nghe giọng em.

Đới Manh hôn lên đôi môi nhỏ căng mọng. Cô ấn môi mình thật hăng say cuồng nhiệt, mút mát liên tục. Dụ Ngôn ngoan ngoãn há miệng phối hợp cùng cô. Không mất nhiều thời gian để hai người môi lưỡi quấn quít, nước bọt tràn ra khóe miệng.

- ư...a...lão công...nhanh, cho em đi...a~

Chỉ có lúc này, Dụ Ngôn mới thành thật với bản thân mình. Nàng chủ động rù quến Đới Manh, miệng nhỏ yêu kiều phát ra những âm thanh gợi dục. Thành công dẫn dụ Đới Manh hoàn toàn thuận theo lời nàng.

Một ngón tay nữa nhanh chóng tiền vào, Dụ Ngôn cả người tê dại vì kích thước gia tăng bất ngờ. Bên dưới thắt chặt lại, nhưng Đới Manh vẫn giữ yên 2 ngón tay, không cho nàng "ra".

- Đới...a...Đới Manh?

Dụ Ngôn khổ sở ngước lên đôi mắt thăm dò. Giương mặt lạnh lùng mọi hôm hôm nay ửng hồng vì tình dục, môi đỏ hờ hững khép, lộ ra những chiếc răng thẳng đều lấp ló.

- Nói, em muốn gì?

- Chị...đồ đáng ghét. Không phải đã rõ rồi sao.....a

Dụ Ngôn đang nói giữa chừng bỗng bị tiếng rên rỉ của chính mình cắt ngang. Đới Manh chậm rãi ra vào hai ngón tay, cửa mình của nàng bị ép đến tràn cả xuân dịch ra ngoài.

- Em nên rõ, ở đây, chị làm chủ.

Dụ Ngôn cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn xuống nước. Bày ra bộ mặt đáng thương câu dẫn Đới Manh.

- a...em muốn lão công. Em muốn được chị đưa lên đỉnh...ư...muốn tràn thật nhiều ra tay chị....a...Đới Manh...nhanh, nhanh...

Đới Manh mỉm cười hài lòng, đặt lên trán nàng kia một nụ hôn. Hai ngón tay bên dưới bắt đầu luôn động không ngừng. Dụ Ngôn bị chuyển động của hai ngón tay làm cho thân thể mềm nhũn, tim đánh trống liên hồi. Cả người bồi hồi rạo rực, từng đợt khoái cảm căn tràn trên từng đợt thúc.

Cuối cùng, con mèo nhỏ cong người, ngón chân co quắp lại. Bên dưới co thắt không ngừng, ép chặt lấy ngón tay Đới Manh. Dịch tình chen chút qua những vách thịt mềm mại, tràn cả ra ngoài, thấm ướt một khoảng ga giường.

Đới Manh thỏa mãn khi nhìn thấy vẻ mặt khi lên đỉnh của Dụ Ngôn. Cười một cách đê tiện, cô hôn lên cánh anh đào căng mọng, liếm vết nước bọt vừa đọng lại, cẩn thận cắn lấy môi dưới Dụ Ngôn, cảm nhận được vị máu đào hòa lẫn trong khoang miệng, Đới Manh mới buông ra, hôn lên trán nàng rồi ôm Dụ Ngôn vào lòng.

- Bảo bối, ngủ ngon.

- Lão công, ngủ ngon.

--------------------------------------

Một chút H nhẹ cho đêm nay thêm nồng nhiệt =))
Thật ra tui không định up giờ này đâu, do linh cảm đến bất ngờ quá phải bật dậy lấy điện thoại viết. Vừa viết vừa giữ cho mắt không nhắm lại D:

Trong đem khuya thanh vắng, fic thì viết hai người hạnh phúc bên nhau, còn mình thì rúc một mình trong chăn vì sợ:'))

Mà thôi, chúc các độc giả ngủ ngon nhaa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip