10. Khi Xa Cách Là Một Phần Của Gắn Bó
Một buổi sáng cuối tháng, trời trong và nắng nhạt. Ánh sáng len qua khung cửa sổ chiếu lên sàn gỗ, tạo thành những vệt vàng ấm. Trong phòng ngủ, Hạ ngồi trước chiếc vali đang mở rộng. Tay cô gấp từng bộ quần áo, đặt vào với sự cẩn trọng quen thuộc – áo sơ mi ưa thích của Minh, bộ vest xám anh hay mặc khi gặp khách hàng, khăn tay thêu tên cô tặng nhân kỷ niệm đầu tiên của họ dưới vai trò mới.
Dù Minh đã từng đi công tác nhiều lần, lần này lại khác. Không phải vì chuyến đi dài hơn, mà vì một điều sâu sắc hơn: hai người đang bước vào một giai đoạn mới trong mối quan hệ D/s – nơi sự hiện diện thể chất không còn là điều kiện bắt buộc để duy trì vai trò.
Hạ cảm thấy rõ sự im lặng giữa họ sáng nay không phải vì thiếu điều để nói. Mà vì cả hai đang chuẩn bị tinh thần cho một thử thách quan trọng: duy trì kết nối, quyền lực và phục tùng – trong khoảng cách.
Minh đứng bên cửa sổ, tay cầm cốc cà phê, ánh mắt dõi về phía cô – không rời. Rồi anh cất lời, giọng anh trầm và rõ ràng như mọi khi mỗi khi nói về vai trò:
"Anh muốn thử một phương pháp huấn luyện từ xa."
Hạ dừng lại, mắt hướng về anh, không chen vào. Cô học được rằng, trong những giây phút như thế, điều quan trọng không phải là phản ứng – mà là lắng nghe trọn vẹn.
"Không phải để kiểm soát," anh nói tiếp, "mà để duy trì kết nối. Để em luôn nhớ rằng, vị trí của mình không thay đổi – dù không có anh ở cạnh."
Hạ nuốt nhẹ. Có một nỗi lo lắng nhỏ lướt qua trong ngực – nhưng đồng thời là cả một sự háo hức mới lạ. "Em cần biết cụ thể... Anh sẽ giao tiếp như thế nào?"
Minh tiến lại, đặt một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ lên bàn. Bên trong là một tờ giấy gấp, một vài món đồ nhỏ: ruy băng, một móc khóa ghi số, và một cuốn sổ tay ghi "Dành riêng cho Dom."
"Mỗi sáng, anh sẽ gửi một nhiệm vụ – có thể là một tư thế, một dòng suy ngẫm, một nghi thức đơn giản như chọn trang phục theo hướng dẫn," Minh giải thích. "Em phải thực hiện đúng thời điểm, đúng cách, và báo cáo bằng ảnh hoặc tin nhắn xác nhận."
"Còn nếu em không hoàn thành...?" Hạ hỏi nhẹ.
Minh nhìn thẳng vào mắt cô. "Thì em sẽ viết một bản tự kiểm điểm – không để bị phạt, mà để hiểu tại sao em lệch khỏi cam kết. Tự giác, Hạ. Đó mới là lõi của phục tùng."
Tối trước khi bay, trong không gian tĩnh lặng của phòng ngủ, Minh siết tay cô, cúi gần xuống: "Không dùng safeword trong thời gian xa. Nếu thật sự cần dừng lại, hãy nhắn: 'Em đang hoang mang.' Anh sẽ biết – và sẽ phản hồi đúng cách."
Hạ gật đầu. Không hỏi gì thêm. Sự tin tưởng trong cô – thay vì đến từ lời hứa – giờ đã đến từ trải nghiệm đã có, từ những lần cô được dừng đúng lúc, được lắng nghe thật lòng.
Ngày đầu tiên Minh rời nhà.
Hạ thức sớm, ăn sáng, rồi kiểm tra điện thoại. Tin nhắn đầu tiên từ anh:
"08:00 – Ngồi thiền 10 phút. Mặc váy trắng. Không đồ lót. Gửi một dòng cảm nhận sau khi hoàn thành."
Không lời chào buổi sáng. Không lời nhắc nhở. Chỉ là một nhiệm vụ. Và chính điều đó khiến Hạ thở ra nhẹ nhõm – như thể Minh vẫn ở đó, không bỏ lỡ vai trò một giây nào.
Cô làm theo. Trong căn phòng nhỏ, dưới ánh sáng dịu, Hạ ngồi xuống tấm nệm, mắt nhắm. Lần đầu tiên, cô cảm nhận từng nhịp thở không chỉ là sự sống, mà là nghi thức.
Không ai nhìn. Không ai yêu cầu. Không ai đánh giá.
Chỉ có chính cô – và lựa chọn giữ vững vị trí mình tự nguyện chọn.
Sau 10 phút, Hạ mở mắt, nhắn lại:
"Em thấy mình như đang lắng nghe chính mình – qua anh."
Minh không nói dài. Chỉ một dòng phản hồi:
"Tốt. Anh vẫn đang quan sát."
Những ngày tiếp theo, nhiệm vụ bắt đầu mang tính thách thức tinh tế hơn.
Một hôm, Minh yêu cầu:
"Giữ im lặng từ 9:00 – 12:00. Không phát âm. Không phản hồi bằng lời."
Hạ đang có cuộc họp lúc 10h. Nhưng Minh biết điều đó. Và Hạ hiểu – thử thách là ở sự chủ động điều chỉnh, không viện lý do.
Cô nhắn tin trước với sếp: xin phép chỉ nghe, không phát biểu. Trong suốt ba tiếng, cô chỉ dùng biểu cảm và ghi chú để làm việc. Cô nhận ra, điều khó nhất không phải là "không nói", mà là không được dùng lời để khẳng định sự hiện diện. Và chính điều đó khiến cô cảm thấy thật sự thuộc về.
Một ngày khác, Minh nhắn:
"Hôm nay, em mặc vòng cổ da mềm. Dưới áo sơ mi. Không ai cần biết. Nhưng em biết. Và anh biết."
Đó là chiếc vòng cổ từng khiến Hạ cảm thấy ngột ngạt. Nhưng hôm nay, cô đeo nó – không vì phục tùng một mệnh lệnh, mà vì muốn thử lại chính mình trong niềm tin đã được xây dựng.
Có hôm, công việc rối ren. Hạ bị sếp khiển trách vì một lỗi không thuộc về cô. Mệt mỏi và cảm xúc hỗn độn, cô cầm điện thoại, gõ dòng tin: "Em mệt. Em không thể hoàn thành nhiệm vụ hôm nay."
Nhưng ngay khi sắp bấm gửi, cô dừng lại.
Cô hít sâu. Rồi xóa hết. Và thay vào đó, cô viết:
"Em vẫn mặc chiếc váy như anh dặn. Em chỉ cần một lời nhắc để vững vàng hơn."
Chỉ vài phút sau, một đoạn ghi âm được gửi tới. Giọng Minh trầm ấm vang lên:
"Em là của anh. Mỗi giây em giữ vị trí của mình – là một lần anh thấy tự hào. Hãy thở. Anh vẫn ở đây."
Hạ bật khóc – không phải vì yếu đuối. Mà vì chưa bao giờ cô nghĩ, một sợi dây kết nối vô hình lại có thể mạnh đến vậy, dù không cần chạm tay.
Khi Minh trở về, trời vừa chập tối.
Cửa vừa mở, Hạ quỳ xuống ngay lối vào. Không phải vì kịch bản, không vì nghi thức bắt buộc. Mà là vì một nỗi mừng sâu sắc đến từ tận đáy lòng – của một người đã ở lại, đã giữ vững vị trí, và nay được đón nhận bằng chính sự lựa chọn đó.
"Chào mừng Dom của em về nhà," cô thì thầm, tay đặt lên đầu gối, mắt không rời sàn.
Minh cúi xuống, không chạm vai, không kéo cô dậy.
Chỉ đặt trán vào trán cô, tay giữ lấy mặt cô bằng tất cả sự dịu dàng mà một người đàn ông có thể trao:
"Và cảm ơn em – vì đã giữ vững vị trí của mình, để khi anh quay lại... em vẫn ở đó.
Chờ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip