19. Tuần 4 - Định danh và chủ quyền
Ngày đầu tuần, Hạ trở về từ buổi làm việc sớm hơn thường lệ. Không gian trong nhà im ắng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc trên tường. Cô bước vào phòng ngủ, và ngay trên gối là một chiếc hộp nhung đen nhỏ, cùng một mảnh giấy viết tay quen thuộc:
"Tuần 4 – Định danh và chủ quyền.
Tối nay, khi mặt trời lặn, em hãy mặc chiếc váy trắng anh đã chọn, bước vào phòng khách, và quỳ chờ.
Anh sẽ gắn lên em một biểu tượng. Không phải để ràng buộc, mà để định danh: em là của anh – tự nguyện, có chủ quyền, và được công nhận."
Tim Hạ đập nhanh hơn. Cô biết ngày này sẽ đến – ngày mà vai trò Sub không chỉ là cảm nhận nội tâm hay hành vi nhất thời, mà trở thành một phần căn tính sống động, có thể nhìn thấy, chạm vào.
Buổi lễ định danh
Tối hôm đó, khi ánh nắng cuối cùng rút khỏi ban công, Hạ đã thay đồ và quỳ đúng tư thế giữa phòng khách. Cô không biết cụ thể "biểu tượng" đó là gì, nhưng lòng tràn ngập sự sẵn sàng. Mọi điều trong những tuần qua – từ bài huấn luyện thể chất, cảm xúc, đến sự kiểm soát trong xã hội – đều là bước đệm để cô bước vào thời khắc này, không còn ngần ngại.
Minh xuất hiện từ sau cánh cửa. Trên tay anh là một khay gỗ đen nhám. Trên khay, Hạ thấy một chiếc vòng cổ bằng da mềm, màu nâu đậm, viền chỉ thủ công tinh tế, ở giữa là một mặt dây bằng thép không gỉ được khắc ký tự nhỏ:
M.H – Thuộc về.
Minh ngồi xuống trước mặt cô, không nói gì một lúc, chỉ nhìn cô rất lâu – như đang hỏi một lần cuối: "Em chắc chắn?"
Hạ nhìn lại anh. Không chớp. Không sợ. Cô gật đầu chậm rãi.
Minh nâng chiếc vòng cổ lên, giọng trầm và thành kính:
"Chiếc vòng này không phải là xiềng.
Nó là cột mốc – nơi em tự định danh mình là người được dẫn dắt, được sở hữu, và được nâng niu.
Em không cần đeo nó để được làm Sub. Nhưng khi em đeo, cả thế giới của em sẽ biết: em đã chọn vị trí của mình."
Anh vòng tay qua cổ cô, gắn chiếc vòng nhẹ nhàng, rồi khép khóa lại phía sau. Không có ổ khóa vật lý – nhưng cái siết đó mang trọng lượng tinh thần mà cả hai đều cảm nhận được.
Khi Minh lùi lại, anh nói nhỏ:
"Từ nay, em có thể đeo vòng bất cứ khi nào em cần nhắc nhở mình về mối liên kết này.
Và cũng có thể tháo nó, nếu một ngày em thấy mình không còn thuộc về nơi này.
Nhưng cho đến lúc đó – đây là minh chứng: em là của anh. Và anh sẽ chịu trách nhiệm trọn vẹn cho trái tim, thân thể và an toàn của em."
Những ngày sau nghi lễ
Chiếc vòng không phải để trưng bày nơi công cộng. Minh đặt ra quy định: chỉ được đeo trong không gian riêng, hoặc khi cả hai đồng thuận ra ngoài với ý định giữ vai trò D/s kín đáo.
Nhưng điều kỳ lạ là: Hạ không cần ai ngoài anh biết. Chỉ cần cô soi gương mỗi sáng, thấy chiếc vòng nơi cổ, lòng cô đủ an yên.
Cô bắt đầu viết trong nhật ký huấn luyện:
"Không ai ép em đeo vòng. Nhưng chính điều đó khiến em muốn đeo nhiều hơn.
Nó không chứng minh quyền lực của anh – mà chứng minh lòng tự nguyện của em."
Minh không thay đổi cách cư xử – anh vẫn nhẹ nhàng, kiên định, và dẫn dắt. Nhưng ánh nhìn anh dành cho cô mỗi khi cô tự tay đeo chiếc vòng – đó là sự tin tưởng, là lòng trân trọng không cần lời.
Ngày kiểm tra – Quyền tự do & trách nhiệm
Vào ngày thứ bảy, Minh đặt một tờ giấy trước mặt cô:
"Hôm nay em không cần đeo vòng.
Nhưng vào cuối ngày, nếu em CHỌN đeo, hãy viết vào nhật ký:
Tại sao em vẫn chọn thuộc về."
Cả ngày hôm đó, Hạ không mang vòng. Cô làm việc, nấu ăn, đọc sách, nghe nhạc – và không có ai giám sát.
Nhưng khi trời tối, cô bước vào phòng ngủ, mở hộp nhung đen, và cẩn thận đeo vòng vào cổ – rồi ngồi viết:
"Em đã sống cả ngày mà không cần ai nhắc.
Nhưng đến cuối ngày, em vẫn muốn về đúng nơi em thuộc.
Vì với em, sự tự do thực sự là được chọn để phục tùng – mỗi ngày – bằng cả trái tim."
Kết thúc tuần 4
Chiếc vòng da không còn là vật ngoài thân. Nó trở thành một phần nghi thức nội tâm – như chuỗi hạt của người tu, như đồng phục của người lính.
Với Minh, đó là sự xác nhận cho hành trình anh dẫn dắt đã đi đúng hướng. Với Hạ, đó là phần thưởng – không dành cho sự ngoan ngoãn, mà cho sự tự do có định hướng.
Và với cả hai, tuần thứ tư không chỉ là định danh. Mà là lễ trao quyền – trong tình yêu, sự tự nguyện và lòng tin sâu sắc không cần ràng buộc bằng lời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip