23. Giữa Bóng Tối Và An Toàn

Đêm đầu tiên tại căn homestay miền núi, sương đêm đã bắt đầu phủ mờ lối đi gỗ ngoài hiên. Nhiệt độ giảm nhanh khiến không khí trong phòng trở nên mát lạnh, mùi ẩm của đất rừng và gỗ cũ quyện lẫn trong từng nhịp thở. Gió thổi nhẹ qua khe cửa sổ hé mở, mang theo tiếng côn trùng và lá cây xào xạc, như lời thì thầm của thiên nhiên tách biệt hoàn toàn với thế giới ngoài kia.

Căn phòng gỗ nhỏ xíu, giản dị đến mộc mạc. Một chiếc giường kê sát tường, một tấm thảm dày trải giữa sàn, một bàn nhỏ với vài vật dụng sinh hoạt cần thiết. Không có TV, không có sóng điện thoại. Tất cả như được thiết kế để con người quay về chính mình.

Hạ nằm nghiêng trên giường, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng lưng Minh. Anh đang đứng cạnh bàn, kiểm tra đồng hồ, sắp xếp vài vật dụng trong túi vải. Dưới ánh đèn vàng nhạt của đèn ngủ, dáng anh hiện lên rõ nét – cao lớn, vững chãi, và bình thản đến mức khiến lòng cô vừa yên vừa run. Dù không ai nói thành lời, Hạ biết – đêm nay sẽ không giống mọi đêm.

Minh quay lại. Ánh mắt anh trầm và sâu, không có chút dịu dàng thường nhật, mà là vẻ nghiêm khắc chỉ xuất hiện khi bước vào không gian của "vai trò".

"Buổi huấn luyện tối nay không bắt đầu bằng tay," anh nói, giọng trầm nhưng nhẹ. "Mà bắt đầu bằng cảm nhận."

Anh lấy từ túi ra ba vật: một dải lụa đen, một cây chổi lông mềm, và một cặp tai nghe không dây. Mỗi vật đều quen thuộc, nhưng trong không gian xa lạ này, lại mang một cảm giác hoàn toàn khác – như thể từng giác quan trong Hạ cũng đang căng lên vì cảnh báo.

Cô khẽ cử động, như muốn hỏi điều gì, nhưng Minh chỉ lắc đầu – ánh mắt ra hiệu rõ ràng: Không hỏi.

"Đêm nay, em sẽ học cách phản ứng bằng cơ thể, khi mọi giác quan bị điều chỉnh. Không ánh sáng. Không âm thanh. Không đoán trước. Chỉ có em – và chính em."

Không khí đột nhiên đặc quánh lại. Hạ gật nhẹ đầu. Cô ngồi dậy, tự cởi áo ngủ, quỳ xuống giữa giường, để lộ phần lưng trần mềm mại. Dù trong lòng có phần bối rối, tay cô không run. Cô hiểu – đây là một bài kiểm tra niềm tin. Mà với Minh, mọi bài kiểm tra đều không nhằm trừng phạt, mà là để chạm đến.

Minh bước đến gần, bịt mắt cô bằng dải lụa đen. Mọi ánh sáng lập tức biến mất. Anh đeo tai nghe lên tai cô. Âm nhạc cất lên – một bản hòa âm tĩnh lặng, không lời, chỉ có những âm giai nhẹ như tiếng tim đập, như hơi thở trong đêm.

Không còn nhìn. Không còn nghe. Không còn đoán. Hạ giờ đây chỉ còn lại với cơ thể trần trụi, chờ đợi.

Một lúc sau, làn da trên vai cô khẽ rùng mình – một vật gì đó mềm mại lướt nhẹ qua. Có lẽ là đầu chổi lông, hoặc một cọng cỏ mềm. Cô không chắc. Nhưng rõ ràng cảm giác ấy khiến da cô như mở ra, đón nhận từng va chạm nhỏ.

Minh không tạo quy luật nào cả. Có lúc anh chạm rất nhẹ vào gáy, rồi dừng hẳn. Có lúc anh lướt qua eo, rồi im lặng kéo dài đến mức cô tưởng mình đang một mình. Mỗi lần Hạ căng người lên, chờ đợi cú chạm tiếp theo, thì không có gì đến. Chỉ có nhịp tim cô vang lên rõ ràng trong tai nghe – âm thanh từ chính cơ thể bị khuếch đại như để nhắc nhở: Mọi cảm xúc thật đều nằm ở đây.

Mười phút trôi qua trong sự mơ hồ. Cô bắt đầu học cách ở trong trạng thái không chắc chắn – không vùng vẫy, không gồng lên tìm kiếm kiểm soát. Chỉ là thở, và cho phép cơ thể mình phản ứng trung thực.

Rồi Minh tháo tai nghe. Tiếp đó, anh cẩn thận tháo dải bịt mắt. Ánh sáng dịu dàng từ đèn ngủ trở lại, nhưng mắt Hạ vẫn cần vài giây để điều chỉnh. Cô chớp mắt, ngẩng lên nhìn anh. Đôi mắt ngân ngấn nước không phải vì sợ hãi – mà vì cảm xúc bị lột trần khiến trái tim cô mềm đi.

"Cảm giác thế nào?" – Minh hỏi, giọng dịu lại.

Hạ khẽ mấp máy môi. "Như... như đang được viết lại bản đồ cảm giác. Em không biết khi nào sẽ bị chạm, không biết chạm ở đâu... nhưng cũng không muốn thoát ra. Em chỉ chờ – chờ được anh nhìn thấy em."

Minh gật đầu, không nói gì thêm. Anh mở ngăn túi, lấy ra một chiếc vòng da nhỏ màu nâu sẫm, đặt vào lòng bàn tay cô. "Tối nay, em không bỏ chạy khỏi sự mù mờ. Em không cố đòi hỏi quy tắc. Em đã để cơ thể dẫn dắt. Đây là phần thưởng."

Hạ cầm chiếc vòng. Tay cô khẽ run – không vì sợ, mà vì xúc động. Cô xiết nhẹ nó, như nắm lấy một phần ký ức của đêm nay. Một dấu mốc. Một minh chứng.

Minh đưa tay ôm cô vào lòng. Cơ thể cô mềm ra trong vòng tay anh, như một dòng nước tìm thấy lòng sông vững vàng.

"Em đã học được một điều khó nhất," anh thì thầm, môi gần bên tai cô. "Không cần kiểm soát, không cần đoán, mà vẫn giữ mình không rơi vào sợ hãi. Đó là cách em cho anh thấy: em tin."

Hạ tựa đầu vào ngực anh. Không gian trong căn phòng như tan vào nhau. Gió rừng vẫn thổi, âm u nhưng không đáng sợ. Trong vòng tay anh, không cần ánh sáng, không cần lời nói – cô biết mình an toàn.

Và trong giấc ngủ sâu đêm ấy, chiếc vòng da mềm vẫn nằm gọn trong tay cô – như một chiếc nhẫn ngầm giữa người dẫn đường và người tự nguyện bước theo.

Không cần sở hữu bằng luật.

Chỉ cần một lòng tin – không đứt, không rạn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip