#31 2
Lê Quang Hùng từ từ khôi phục ý thức, thế những vẫn chưa tỉnh táo, nghe thấy thứ gì đều mơ hồ, nỗ lực mở mắt ra muốn nhìn rõ xung quanh, lại chỉ thấy trần nhà hoàn toàn trắng xoá.
Trần Đăng Dương vẫn luôn trông coi ở bên cạnh, không hề chớp mắt nhìn Quang Hùng chằm chằm, lúc này chú ý tới mí mắt của đối phương khẽ run, vội vàng tiến lên nắm chặt tay đối phương.
- Quang Hùng, Quang Hùng?
Thành An đang ngồi ở bên cạnh cùng mấy học sinh nghiên cứu ca bệnh nghe đến động tĩnh, bước nhanh đi tới.
- Cậu ấy tỉnh rồi?
- Vừa nãy tôi nhìn thấy mí mắt của cậu ấy chuyển động, bác sĩ anh mau kiểm tra một chút.
Đăng Dương một mặt khẩn trương nhìn Quang Hùng, trên mặt luôn luôn không thay đổi lộ ra cảm xúc hiếm thấy, Thành An nhìn cũng cảm thấy thú vị, cúi đầu gọi Quang Hùng vài tiếng.
- Lê thiếu tá, nếu cậu đã tỉnh thì chuyển động ngón tay hoặc ra hiệu đôi mắt một chút.
Thanh âm của Thành An giống như từ chỗ rất xa truyền đến, Quang Hùng nỗ lực phân biệt thế nhưng cũng không thể nghe được rõ ràng, hoảng hốt giãy giụa mở mắt, xung quanh tất cả đều mơ mơ hồ hồ, anh mơ hồ cảm giác được tay phải tựa hồ bị người nào đó nắm thật chặt, theo bản năng dùng ánh mắt nhìn lướt qua, lại đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Đăng Dương.
Giống như là biết có người ở bên cạnh mình, anh không giải thích được thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng một khi thư giãn, anh thậm chí còn không thể hoàn toàn mở mắt ra, lại một lần nữa rơi vào giấc ngủ say.
Nhìn thấy Quang Hùng vẫn giống như trước không nhúc nhích, Thành An bất đắc dĩ bĩu môi, quay đầu cười trêu chọc nói.
- Tôi nói Trần thượng tá, đây đã là lần thứ sáu anh nói với tôi mí mắt của cậu ta chuyển động rồi.
- Anh có biết có một loại bệnh gọi là hội chứng chăm sóc ảo giác hay không?
- Đó chính là một khi anh nhìn thấy bệnh nhân một hồi chuyển động đôi mắt, một hồi lại chuyển động ngón tay, kết quả tất cả đều là ảo giác của anh.
Đăng Dương mặt không thay đổi liếc anh ta một cái, không nhìn ra cao hứng hay không cao hứng, một câu cũng không nói thêm, tiếp tục cúi đầu nhìn Quang Hùng.
Gương mặt của hắn lạnh lùng, Thành An nhìn thấy cũng cảm giác phía sau lưng lạnh cả người, cái tên này quả nhiên không hề dễ nói chuyện...
Thành An xấu hổ ho hai tiếng, thu liễm lại nụ cười, nghiêm nghị nói.
- Trần thượng tá, tôi nói nghiêm túc, bây giờ trên người anh còn có vết thương, hà tất vẫn luôn đợi ở chỗ này.
- Huống chi Lê Quang Hùng cậu ấy đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng.
- Anh không cần nhìn chằm chằm cậu ấy cả ngày như thế, cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Nghe lời này, Đăng Dương nhấc lên lông mày liếc Thành An một cái.
- Vậy đến cùng lúc nào cậu ấy sẽ tỉnh, sáng sớm không phải anh đã cùng mấy chuyên gia hội chẩn sao, tình hình của cậu ấy bây giờ thế nào rồi.
Thành An đem hồ sơ để qua một bên.
- Dựa theo lý luận, ngày hôm nay cậu ấy sẽ tỉnh, thế nhưng chuyện này cũng không có tuyệt đối.
- Dù sao cậu ấy bị tiêm vào liều lượng chiết xuất từ hormone của cầm kiếm giả quá cao.
- Món đồ này đối với cơ thể cùng thần kinh của cậu ấy thương tổn rất lớn.
- Theo báo cáo kiểm tra bây giờ xem, cơ bản cậu ấy đã hoàn toàn triệt để biến dị.
Vừa nghe lời này Đăng Dương ngẩng đầu lên, lông mày chặt chẽ nhíu lại, thần sắc lạnh như băng nói.
- ...Hoàn toàn triệt để biến dị? Nói rõ ràng, đây là ý gì.
Nhìn thấy sắc mặt hắn căng thẳng, Thành An không biết nghĩ tới điều gì xì một tiếng nở nụ cười.
- Trần thượng tá, anh ở bên cạnh giường bệnh 24h như vậy, lại quan tâm đến bệnh tình của Lê Quang Hùng.
- Thế nhưng anh không nói với tôi quan hệ của hai người là như thế nào.
- Tôi không thể tuỳ tiện tiết lộ tình huống thân thể của Lê Quang Hùng cho một người không liên quan được, e sợ như vậy không hay lắm.
Đăng Dương rất rõ ràng lườm một cái, cố ý dùng bàn tay đeo nhẫn kết hôn của mình nắm lấy ngón tay đeo nhẫn của Quang Hùng, mặt không thay đổi nói.
- Bác sĩ Đặng, cố tình che giấu bệnh tình của người trong gia đình là việc làm trái pháp luật, chuyện này anh so với tôi rõ ràng hơn.
Một câu nói làm rõ quan hệ của hai người, uy hiếp Thành An, còn không quên biểu diễn ân ái, Đăng Dương anh thực sự được lắm!
Thành An không hiểu ra sao bị Đăng Dương phản kích, không nhịn được chà chà hai tiếng.
- Vậy có tôi có thể mạo muội hỏi một câu, anh và Lê thiếu tá...đã từng lên giường chưa?
Mặt Đăng Dương lập tức đen lại, không hiểu tại sao Thành An lại hỏi vấn đề này.
- Có liên quan gì tới anh à.
Hắn ném qua một ánh mắt sắc như dao, ánh mắt băng lạnh giống như là muốn giết người, Thành An nhanh chóng giương hai tay đầu hàng.
- Ai ai, anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng là muốn hỏi rõ tình huống cụ thể mới có thể trả lời vấn đề của anh.
- Anh nếu như không nói thật cho bác sĩ, tôi làm sao có thể xem bệnh cho Lê thiếu tá.
Một câu nói trực tiếp uy hiếp Đăng Dương, hắn hít sâu một hơi, siết nắm đấm một hồi lâu mới phun ra hai chữ.
- Không có!
Nói xong lời này, lỗ tai hắn quỷ dị đỏ lên, trong nháy mắt ánh mắt Thành An trở nên ám muội lên.
- A...thì ra là như vậy, vậy sau này anh thật có phúc.
Thành An nói xong nhìn Đăng Dương nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói.
- Hai người đã kết hôn rồi, vậy anh cũng hẳn phải biết chuyện cậu ấy biến thành phục tùng giả.
- Kỳ thực thân thể của cậu ấy tuy rằng biến dị, thế những cũng chỉ là có cấu tạo thân thể giống như phục tùng giả.
- Tại phương diện gien cùng hormone, vẫn không thể tính là một phục tùng giả chân chính.
- Cho nên khoang sinh sôi đến cùng có công năng sinh sản hay không, ai cũng không tiện nói.
- Thế nhưng lần này quân địch tiêm cho cậu ấy lượng lớn hormone kích thích như vậy, trực tiếp khiến cho bộ phận biến dị trong thân thể cậu ấy phát triển.
Thành An nói một hơi dài, bên trong lời nói còn kèm theo thuật ngữ y học, Đăng Dương không rảnh nghe Thành An nói nhiều như vậy, trực tiếp vung vung tay nói.
- Nói tiếng người, trực tiếp nói cho tôi cậu ấy đến cùng làm sao vậy.
Thành An sờ sờ mũi.
- Đơn giản mà nói, chính là khoang sinh sôi nảy nở của cậu ấy triệt để trổ mã.
- Trên ý nghĩa hiện tại cậu ấy đã là phục tùng giả chân chính.
- Nếu như không làm bất kỳ biện pháp an toàn nào, bất kỳ lần nào hai người lên giường, cũng có thể làm cho cậu ấy mang thai.
Một câu nói khiến Đăng Dương ngẩn người, hắn biết Quang Hùng biến thành phục tùng giả, sau này có khả năng sanh dục hay không là một chuyện khác, nghe bác sĩ chính mồm xác định lại là một chuyện khác, nhìn biểu cảm Thành An hoàn toàn không giống đùa giỡn, hắn không biết suy nghĩ cái gì, gương mặt đột nhiên đỏ lên.
- Cho nên...sau này chúng tôi thật sự sẽ có con của mình.
Hắn nín nửa ngày mới nghẹn ra một câu như vậy, Thành An đương nhiên gật gật đầu.
- Chỉ cần không phải cậu ta "làm" anh, trên lý thuyết hai người sẽ có con.
Đăng Dương mặt đen một nửa, nửa mặt còn lại càng thêm đỏ, trong lúc nhất thời hắn lại giống như đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch, trong đôi mắt lộ ra biểu tình vừa mờ mịt vừa mừng rỡ, thậm chí ngay cả biểu cảm băng sơn luôn luôn duy trì cũng không giữ được, trong đầu đều là hình ảnh một đứa nhỏ bộ dạng giống như đúc Quang Hùng gọi hắn là ba ba.
Hắn bị suy nghĩ của mình tàn nhẫn mà chọt trúng, mặt đỏ lên càng thêm rõ ràng, lúc này Thành An còn nói liên tục.
- Thế nhưng anh cũng biết cậu ấy mới vừa được cứu ra từ trong tay quân địch, rất có thể sẽ lưu lại bóng ma trong lòng.
- Cho nên trong thời gian ngắn anh không nên chủ động kích thích cậu ấy, lại càng không được làm chuyện thân mật.
Nghe xong lời này, Đăng Dương mím môi, chỉ là nghe nói bọn họ sau này có thể sẽ có đứa nhỏ, hắn cũng cảm giác mình muốn làm ra chuyện không lý trí, vào lúc này lại nhìn tới Quang Hùng không nhúc nhích nằm ở trên giường bệnh, càng là thay lòng đổi dạ, bây giờ hai người ở gần nhau như vậy hắn làm sao có khả năng nhịn xuống làm chuyện thân mật.
Hắn cắn răng, không nói thêm gì nữa, mang theo gương mặt đỏ thẫm, căn bản không nghe Thành An nói cái gì, trực tiếp đẩy xe lăn dường như muốn trốn đi ra phòng bệnh.
- Thế nhưng thứ thuốc kia ở trong thân thể cậu ấy còn có lưu lại.
- Nếu như cậu ấy đi tìm anh, anh cũng không cần sợ, cứ việc...
Thành An đang nói hăng say, vừa ngẩng đầu không có người, không nhịn được cùng đi ra ngoài.
- Ai ai sao lại đi! Tôi còn chưa nói hết a!
Đáng tiếc vào lúc này hình bóng Đăng Dương đã biến mất ở bên trong hành lang, một bộ dạng sợ mình chậm một giây liền sẽ hối hận.
Lúc Quang Hùng mở mắt, ngoài cửa sổ ánh tà dương đã lặn về tây, ánh hoàng hôn ấm áp chiếu vào trong phòng, làm cho anh nhất thời không biết mình ở nơi nào.
- Tỉnh rồi?
Bên cạnh truyền đến thanh âm quen thuộc, Quang Hùng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thành An.
Nhìn thấy bóng người quen thuộc, Quang Hùng sững sờ ngẩn ra, theo bản năng nhìn xung quanh, phút chốc cảm giác mình còn đang nằm mơ.
- Không cần nhìn, nơi này là bệnh viện, cậu được cứu rồi.
Được cứu...sao?
Lúc nghe đến ba chữ này, Quang Hùng nhất thời có chút chưa hoàn hồn lại, đầu vang lên ong ong, trước mắt vô số hình ảnh ngổn ngang phức tạp giống như phim ảnh lướt qua, ký ức sau cùng của anh dừng lại ở bên trong phi hành khí của quân địch, cảm giác buồn nôn khi Trạch Long kéo quần áo của anh vẫn quanh quẩn ở trong lòng, anh chỉ nhớ rõ lúc đó mình bị tiêm vào mũi thứ tư, sau đó bị cảm giác nóng rực kinh khủng lấn áp, mơ hồ còn giống như thấy được mặt Đăng Dương....
Đúng rồi, Đăng Dương! Vừa nãy anh mơ mơ màng màng lúc tỉnh lại thật giống như cũng nhìn thấy hắn.
Nghĩ đến cái tên này, trái tim anh đập mạnh một cái, theo bản năng ngồi xuống, kết quả bởi vì nằm quá lâu đầu mơ hồ đau suýt chút nữa ngã xuống giường.
Thành An thấy thế nhanh chóng đỡ lấy anh.
- Tôi nói tổ tông của tôi ơi, cậu có thể yên tĩnh một lát không.
- Cậu mới vừa vặn khôi phục, nếu như ảnh hưởng đến vết thương, vị Trần thượng tá nhà cậu chắc sẽ ăn tươi nuốt sống tôi mất.
- ...Nhà tôi...Đăng Dương?
Quang Hùng sửng sốt một hồi lâu mới từ trong miệng nói ra bốn chữ này.
Thành An nhìn thấy bộ dạng mơ màng của anh, không nhịn được cười rộ lên.
- Tôi nói cậu thôi đi, không cần giấu diếm, chuyện của hai người hiện tại toàn bộ quân bộ đều biết.
- Khá lắm, thằng nhóc cậu giấu cũng kỹ thật, khi đó lần đầu tiên cậu tới bệnh viện, tôi đã hỏi vị cầm kiếm giả kia là ai.
- Thằng nhóc cậu còn giả ngu với tôi, không nghĩ tới chính là Đăng Dương a.
Vừa nghe lời này, Quang Hùng biến sắc.
- Toàn bộ quân bộ đều biết? Xảy ra chuyện gì vậy?
Thành An chà chà hai tiếng, tự tiếu phi tiếu nhìn anh.
- Còn có thể xảy ra chuyện gì, lúc Đăng Dương cứu cậu đã huy động hơn mười cái chiến hạm.
- Việc làm phô trương như vậy, cậu cho rằng quan hệ của hai người còn có thể giấu sao?
Đăng Dương dĩ nhiên thật sự cứu anh...khi đó anh vẫn cho là ảo giác của bản thân trước khi chết.
Quang Hùng nhất thời sững sờ tại chỗ, không có cách nào tưởng tượng Đăng Dương phải tốn bao nhiêu khí lực mới tìm được anh, lúc đó trên người anh không có thiết bị truyền tin cũng không có thiết bị theo dõi, thậm chí chưa kịp lưu lại manh mối, Đăng Dương nếu muốn tìm anh, không khác nào mò kim đáy biển.
Thế nhưng tại thời khắc anh nguy cấp nhất hắn vẫn xuất hiện, thậm chí ngay cả chính bản thân anh cũng không tiếp tục ôm hi vọng sống tiếp, nhưng bây giờ anh lại bình yên vô sự nằm ở đây, vậy Đăng Dương đâu, hắn hiện tại ở nơi nào?
Đè xuống suy nghĩ trong đầu, anh trầm mặc một hồi mới thấp giọng mở miệng.
- Vậy tình hình trận chiến như thế nào, Đăng...các anh em đều không có sao chứ?
- Quân địch toàn quân bị diệt, Trạch Long cũng đã chết,
- Người của chúng ta chỉ thương tổn mấy người, ngược lại là Đăng Dương...
- Đăng Dương làm sao vậy!
An Đặng nhún nhún vai.
- Còn có thể làm sao, bị thương rồi, vốn là việc của đội vũ trang, hắn làm trưởng quan ngồi ở một bên uống trà quan sát chiến đầu là được.
- Kết quả đầu hắn giống như bị nước vào vậy, tự mình đi vào bên trong phi hành khí cứu người.
- Kết quả thương tổn không nhẹ, nghe nói lúc đó hai người đều phải dùng cáng mang xuống, vào lúc này hắn cũng đang nằm viện đó.
Nghe xong lời này, trái tim Quang Hùng không khỏi đập mạnh hơn, nửa ngày không nói ra được một câu.
Anh không nói được giờ khắc này trong lòng là tư vị gì, chỉ cảm thấy trái tim của mình như bị quăng vào vách tường, có thứ gì đó ầm ầm sụp đổ, sau đó bị một cỗ dung nham cực nóng mãnh liệt lấp đầy.
Đây đã là lần thứ hai...cái tên này là đứa ngốc sao?
Dù sao hai người chỉ là quan hệ hợp tác, tại sao hắn vẫn luôn xuất hiện vào lúc anh nguy cấp nhất, lẽ nào liền chỉ là vì một tờ hôn ước không đáng giá sao?
Đầu Quang Hùng vang lên ong ong, trong lòng như bị đổ vào một thứ chất lỏng ấm áp, rối tung không có cách nào bình tĩnh được
Thành An lúc này kiểm tra một chút túi truyền dịch của Quang Hùng, đang chuẩn bị đứng dậy đi đổi túi khác, Quang Hùng đột nhiên mở miệng.
- Bác sĩ Đặng, từ hôm kết hôn cho tới bây giờ tôi chưa từng ăn thứ gì, vẫn luôn ăn dịch dinh dưỡng, trong miệng thật sự là khó chịu lắm.
- Anh có thể giúp tôi đi mua một ít hoa quả hay không, tôi bây giờ nhìn thấy dịch dinh dưỡng màu trắng cũng cảm thấy sợ rồi.
Nói xong lời này, lòng bàn tay của anh hơi thấm ra một tầng mồ hôi.
Thành An liếc anh một cái, cười một cái nói.
- Được, ai bảo tôi là bác sĩ phụ trách của cậu, đưa phật đưa đến tây thiên, cậu chờ một lát, tôi đi mua giúp cậu.
Nói xong anh ta liền đi ra phòng bệnh, Quang Hùng cũng trong nháy mắt ngồi dậy.
Kỳ thực trừ một chút vết thương bên ngoài da, trên người anh không có vết thương nghiêm trọng, nếu không phải thứ thuốc kia quấy phá cũng sẽ không luôn hôn mê đến bây giờ, cho nên anh cũng không đoái hoài tới tay chân mình như nhũn ra, nhìn chằm chằm Thành An sau khi đi ra ngoài, vội vã mở cửa phòng bệnh đi ra.
Lúc này sắc trời đã tối, toàn bộ bệnh viện đều yên tĩnh, Quang Hùng sau khi nghe ngóng tin tức liền tìm đến phòng bệnh Đăng Dương.
Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn lén vào bên trong, vào lúc này cái tên này đang nằm ở trên giường, thoạt nhìn như là đang ngủ, Quang Hùng rón rén mở cửa, lặng lẽ chuồn vào.
Kết quả gia hỏa trên giường đột nhiên mở miệng.
- Tôi nói bao nhiêu lần, vết thương của tôi đã tốt, không cần uống thuốc nữa, tại sao các người cố chấp quá vậy?
Lại một lần nghe thấy khẩu khí cứng rắn của tên này, rõ ràng vẫn là muốn ăn đòn như vậy, thế nhưng Quang Hùng nghe thấy chỉ muốn cười, anh cảm giác mình thật giống như rất lâu không nghe được âm thanh người này.
Anh nhẹ giọng ho vài tiếng, cố ý hạ thấp giọng nói.
- Tôi là tới tiêm thuốc, bác sĩ Đặng nói tình huống của ngài e sợ uống thuốc đã không có hiệu lực.
Nghe đến hai chữ tiêm thuốc, Đăng Dương càng buồn bực hơn.
- Vết thương của tôi tôi hiểu, trở lại nói cho anh ta tôi không cần tiêm cũng không cần uống thuốc!
Khoé miệng Quang Hùng ý cười lại sâu mấy phần, cái tên này bao nhiêu tuổi rồi, dĩ nhiên còn sợ tiêm thuốc.
Anh không để ý lắm, trực tiếp đẩy cửa ra đi vào, Đăng Dương nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, trực tiếp đứng dậy cả giận nói.
- Cậu không nghe thấy tôi nói...
Đối diện cặp mắt trong suốt của Quang Hùng, lời của hắn im bặt, giống như là không kịp phản ứng lại, dùng một tư thế vặn vẹo ngồi ở chỗ cũ, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Quang Hùng phút chốc cũng có chút lúng túng, theo bản năng nâng tay sờ sờ mũi, mất tự nhiên nói.
- Tôi...nghe nói anh nằm viện, muốn đến...xem anh.
Lúc này Đăng Dương đột nhiên phản ứng lại, lập tức ngồi thẳng người, lông mày chặt chẽ khóa chặt.
- Cậu tỉnh lúc nào, ai cho cậu chạy đến đây?
Thân thể suy yếu như thế, dĩ nhiên còn chạy tới nhìn hắn, Quang Hùng có biết suýt chút nữa mình mất mạng hay không.
Nói xong hắn xuống giường định đưa Quang Hùng trở về, kết quả trên đùi có thương tích, mới vừa hơi nhúc nhích thân hình cũng có chút lay động, Quang Hùng nhanh chóng đỡ lấy hắn.
Nếu là lúc thường Đăng Dương cùng anh nói như vậy, anh thực sự là muốn trở mặt, nhưng bây giờ thật giống như anh dần dần có thể hiểu phương thức nói chuyện vòng vo của tên này, lúc hắn nói không muốn ý tứ không nhất định là không muốn, lại giống như hiện tại hắn muốn đuổi anh đi cũng không nhất định thật sự không muốn nhìn thấy anh.
- Tôi hiện tại đã không sao, kỳ thực chính là thứ thuốc kia khiến tôi vẫn luôn hôn mê.
- Hiện tại thuốc đã hết tác dụng, tôi không sao rồi, anh không cần lo lắng.
Quang Hùng ngồi ở bên giường, ngước đầu cùng Đăng Dương nói chuyện, còn không quên đối với hắn nở nụ cười, lỗ tai của Đăng Dương mất tự nhiên đỏ lên, hắn nói.
- Tôi không quan tâm cậu.
- Đúng, anh không quan tâm tôi, là tự tôi nguyện ý nói cho anh, cũng là tự tôi muốn tới tìm anh.
Lời này khiến thân hình Đăng Dương cứng đờ, rốt cuộc không nói ra được, hắn thật sự muốn nhìn thấy Quang Hùng, lúc trước nếu không phải là bởi vì Thành An nhắc nhở hắn những câu kia, hắn căn bản sẽ không rời đi, nhưng hắn không nghĩ tới Quang Hùng lại quan tâm hắn như thế.
Vừa mới tỉnh lại đã đi đến đây xem hắn!
- Vậy bây giờ cậu nhìn thấy tôi rồi, có thể trở lại không?
- Có thể, nhưng anh vẫn không có nói với tôi tại sao muốn cứu tôi.
Quang Hùng cũng không cùng hắn vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Đăng Dương không nghĩ tới Quang Hùng sẽ hỏi vấn đề này, hơn nữa hỏi trực tiếp như vậy, nhất thời tất cả lời lẽ độc miệng cũng bị mất đất dụng võ, cả người đều cứng đơ, hầu kết chuyển động, lòng bàn tay ra toát ra mồ hôi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip