#43 1
Trong phút chốc Lê Quang Hùng không nói được trong lòng mình là cảm giác gì, lại giống lửa cháy bao phủ, vừa giống như nước biển vô thanh vô tức, lặng yên không tiếng động lấp kín mỗi một chỗ trong lòng.
Anh không có cách nào tưởng tượng Trần Đăng Dương một người đàn ông nghiêm túc thận trọng cực kỳ kiêu ngạo như vậy, ngồi ở căn phòng này, tự tay tỉ mỉ đánh bóng mỗi một miếng gỗ, e sợ từ nhỏ đến lớn hắn cũng chưa từng làm việc này, hiện tại lại ngốc nghếch làm loại việc nặng như vậy, thậm chí trong lúc anh không nhìn thấy, lại lén lút làm nhiều chuyện như vậy.
Cái tên này vĩnh viễn làm cái gì đều giấu ở trong lòng, nếu như không phải ngày hôm nay anh không nói trước lại đột nhiên trở về, có phải vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn thấy cái tên này còn có phương diện như thế không?
Quang Hùng ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía, lần đầu tiên cảm giác được rõ rệt nơi này chính là nhà của anh, mà Đăng Dương cam kết muốn cho anh một ngôi nhà, quả thực đã làm được.
Trong mũi tuôn ra một luồng chua xót, cảm xúc nóng bỏng lăn lội ở lồng ngực, thế nhưng anh che giấu rất tốt, nhìn chằm chằm cái nôi nhỏ kia, xì một tiếng bật cười.
Đăng Dương bị nhìn thấy bí mật vốn là có chút không tự nhiên, bây giờ lại thấy Quang Hùng nở nụ cười, biểu tình trên mặt tựa hồ càng thêm cứng ngắc, hắn đi đến chỗ đặt cái giường nhỏ, lạnh lẽo cứng rắn lại táo bạo nói.
- Không phải chỉ là một cái giá gỗ thôi sao, có cái gì đáng cười, câm miệng, không cho em cười.
Trong miệng hắn tuy rằng nói như vậy, thế nhưng lại theo bản năng lại đem nôi nhỏ giấu ở phía sau mình, Quang Hùng nhìn chằm chằm động tác của hắn, không khống chế được cười đến lợi hại hơn.
- Đến cùng có gì đáng cười!
Cái cổ của Đăng Dương đều đỏ lên, môi mím thật chặt, hiển nhiên là thẹn quá hoá giận, Quang Hùng không cười nữa, nhún bả vai nói.
- Em không phải cố ý, chẳng qua là không nhịn cười được, anh sao lại nghiêm túc như vậy a.
Tuy rằng anh không chống cự đồ vật thuộc về con mình, đặc biệt vừa nghĩ tới đứa nhỏ giống Đăng Dương kéo áo anh gọi anh là ba ba còn có chút mong đợi, nhưng nói cho cùng coi như anh tiếp nhận hiện thực anh biến thành phục tùng giả, trong xương cốt anh vẫn là cầm kiếm giả, cho nên đối với chuyện sinh con trong thời gian ngắn vẫn cảm thấy có chút...kinh sợ.
- Tại sao em lại nói không nhịn được cười? Em thấy nhà ai kết hôn không phải cũng sớm chuẩn bị phòng trẻ con,
- Chúng ta đã lạc hậu so với nhiều người lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn con trai mình chịu thua người ta.
- Nói không chắc ngày mai sẽ có đứa nhỏ, anh không dành thời gian chuẩn bị thì phải đợi đến lúc nào.
Dáng dấp của Đăng Dương hiện tại cực kỳ giống một người cha lo lắng cho đứa con sắp chào đời, biểu tình trên mặt cực kỳ nghiêm túc, tuyệt đối không phải bộ dạng đùa giỡn, Quang Hùng dở khóc dở cười, rất muốn nói một câu "Chồng à anh thực sự cả nghĩ quá rồi." Thế nhưng vừa nhìn thấy biểu tình của Đăng Dương vừa cười nói.
- Nếu như gấp gáp như vậy sao anh không giao cho người máy làm.
- Đồ vật người máy làm ra làm gì có ý nghĩa...
Đăng Dương theo bản năng mở miệng, nói đến một nửa mới đột nhiên dừng lại ho khan vài tiếng, co quắp nghiêm mặt nói.
- Em có ý gì, em cảm thấy những thứ này đều là anh tự tay làm?
- Đừng nói giỡn, anh làm sao có khả năng làm chuyện ngu xuẩn như thế.
Hắn nói như là chuyện đương nhiên, lộ ra một bộ dạng người cao cao tại thượng như hắn làm sao có khả năng động tay động chân vào mấy chuyện nhỏ nhặt này.
- Thì ra cái giường nhỏ này không phải anh làm, em thấy sao lại khó coi như vậy, quả thực xấu không đành lòng nhìn thẳng.
- Là người máy nào làm, anh mau lôi ra để cho em xem.
Quang Hùng nói xong lời này, được toại nguyện nhìn thấy gương mặt tái xanh của Đăng Dương, trong lúc hắn nghiêm mặt vì tức giận, anh cười như không cười đến gần.
- Nếu không em đem người máy này ném đi, tay nghề kém như vậy, anh nhất định cũng không muốn lưu lại trong nhà, tránh cho chướng mắt.
Đăng Dương di chuyển tầm mắt sang chỗ khác, mới vừa lườm Quang Hùng một cái, Quang Hùng liền nắm lấy cổ tay hắn.
Đây là một bàn tay đã từng chạm vào rất nhiều vũ khí mũi nhọn, giữa ngón tay cái cùng ngón tay trỏ mang theo một lớp chai sạn mỏng manh, đây là dấu vết quanh năm dùng súng tạo nên, mà hiện tại chính cái tay cầm súng này lại bị rất nhiều dằm gỗ rất nhỏ đâm vào, có mấy chỗ thậm chí còn đang chảy máu.
Vừa nãy trong phòng tối đen như mực, Quang Hùng không có chú ý, bây giờ bốn phía sáng choang, đột nhiên nhìn thấy những vết thương này mới phát hiện có bao nhiêu chói mắt.
Cái tên này vóc dáng cao như vậy, nhất định phải ngồi xuống đất cuộn mình thành một cái tư thế rất khó chịu mới có thể lắp ráp từng miếng gỗ, mà ngón tay thon dài nghịch súng cực kỳ thuần thục, lại muốn tự tay chạm vào dằm gỗ, mới có thể làm ra chiếc giường nhỏ thành hình dạng như bây giờ.
Đối diện đôi mắt nổi sóng chập chùng của Quang Hùng, trên mặt Đăng Dương lần thứ nhất lộ ra quẫn bách rõ ràng, rút cánh tay về nói.
- Em đừng liên tưởng lung tung, vết thương này không phải do làm cái giường nhỏ kia gây ra đâu.
- Em có nói vết thương trên tay anh là do làm giường nhỏ gây ra sao?
Đăng Dương cứng đơ một chút, Quang Hùng nở nụ cười.
- Đăng Dương, em có thể hôn anh một cái không?
Em muốn hôn thì cứ trực tiếp hôn a, tại sao cần phải hỏi làm gì! Đầu Đăng Dương vang lên ong ong, nhìn Quang Hùng gần trong gang tấc, không có mở miệng trả lời đối phương, trực tiếp cầm lấy cằm đối phương cúi đầu hôn xuống.
Nhưng ngay khi hắn muốn hôn lên, Quang Hùng lại cầm lấy ngón tay chảy máu của hắn đưa đến bên mép hôn một cái.
Chuyện này so với trực tiếp hôn môi còn kích thích hơn, cảm xúc mềm mại ướt át nhanh chóng trào ra toàn thân, vết thương chảy máu đụng vào nhiệt độ ấm áp lại như chạm vào dòng điện, vừa đau vừa tê trực tiếp chui vào trong đầu Đăng Dương, làm cho hắn đột nhiên đình chỉ hô hấp, sau đó lỗ tai đỏ hơn.
Đột nhiên muốn đem ngón tay rút về, Quang Hùng lại trực tiếp ngậm vào đầu ngón tay của hắn.
Kích thích mạnh mẽ khiến thân hình Đăng Dương run lên, sau đó giống như tảng đá triệt để đứng im tại chỗ, Quang Hùng nhíu mày liếc hắn một cái, thuận đầu ngón tay liếm xuống phía dưới, từ đầu khớp xương mạnh mẽ, đến khe hở bị vết chai sạn che kín, cuối cùng dừng lại ở điểm mẫn cảm nhất lòng bàn tay, liếm láp vết thương nơi đó.
Đăng Dương toàn thân run rẩy, giống như là tiến vào trong lò lửa nóng bỏng, rõ ràng lý trí nói cho hắn biết cần phải lập tức đẩy Quang Hùng ra, không cho đối phương làm bẩn vết thương như thế, nhưng thân thể lại hoàn toàn đánh bại lý trí, căn bản là không có cách nào nhúc nhích, một đôi mắt không khống chế được theo dõi đầu lưỡi hồng nhạt giữa hai đôi môi đỏ bừng của Quang Hùng, thật sự muốn đối phương liếm không phải lòng bàn tay của hắn, mà là chỗ khác nhạy cảm hơn.
Đồng tử đen kịt triệt để trầm xuống, thân thể hắn không khỏi run lên, giơ tay lên giống như nắm con mồi, nắm sau gáy Quang Hùng, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà lộ ra khớp xương.
Lúc này Quang Hùng lại ngừng lại, khom người, từ dưới mà lên ngẩng đầu nhìn hắn, đối diện hai con mắt thâm thuý của Đăng Dương, không nhẹ không nặng đem cả ngón tay của hắn đưa vào trong miệng.
Trong phút chốc đôi mắt Đăng Dương đỏ ửng, kéo mạnh Quang Hùng một cái, mạnh mẽ ấn ở trên tường.
- Lê Quang Hùng, em đây là muốn chết!
Quang Hùng liếm đến hăng say, ở giữa đôi môi đỏ ửng vô tình kéo ra một sợi chỉ bạc, theo dõi đôi mắt nổi lên mưa gió của Đăng Dương, nhíu mày nở nụ cười.
- Đúng a, em chính là cố ý muốn chết, thế nhưng muốn xem anh cho em chết như thế nào.
Ánh mắt khiêu khích này khiến Đăng Dương nắm chặt ngón tay của Quang Hùng đang đặt trên cổ của hắn, chóp mũi hai người chạm vào nhau, hô hấp hỗn loạn lan truyền trong không khí, Đăng Dương giữ chặt eo Quang Hùng, giống như là muốn ăn đối phương vào trong bụng, đôi đồng tử nguy hiểm híp lại, khàn giọng nói.
- Đừng trêu anh, nếu không người khóc chính là em đó.
Quang Hùng đã không muốn nghe mấy lời dư thừa, anh dùng tay vuốt ve gò má Đăng Dương, tự mình tháo ra áo sơ mi, vừa nãy ở trong bóng tối không thấy rõ, lúc này lồng ngực rắn chắc của Quang Hùng triệt để bộc lộ hoàn toàn trước mặt Đăng Dương,
- Chỉ bằng bản lãnh mấy ngày trước của anh cũng có thể khiến cho em khóc.
- Thế nhưng...ngày hôm nay hi vọng anh có thể nói được làm được, tàn nhẫn mà "làm" chết em.
Mấy chữ cuối cùng giống như thì thầm biến mất ở bên trong nụ hôn của Quang Hùng, lỗ tai Đăng Dương bị cắn một cái không nhẹ không nặng, con ngươi của hắn triệt để hoàn toàn đỏ ngầu, hận không thể trực tiếp giải quyết Quang Hùng tại chỗ, nhưng hắn còn nhớ đây là căn phòng chuẩn bị cho con bọn họ, dù cho hiện tại đứa nhỏ vẫn chưa có, nhưng hắn vẫn cắn răng gắt gao ôm chặt Quang Hùng ném tới trên giường phòng bên cạnh.
Ý đồ của hắn bị Quang Hùng phát hiện, làm cho anh nhịn không được nở nụ cười, lúc này Đăng Dương nằm trên người anh, như một ngọn núi không thể rung chuyển vững vàng bao vây anh ở giữa hai tay của hắn, đỉnh đầu bị thân thể cường liệt của Đăng Dương che hơn nửa ánh sáng, ngược sáng nhìn người đàn ông anh tuấn, cao lớn trước mặt này, cảm xúc trong lòng Quang Hùng trở nên cực nóng cực kỳ rối loạn.
Anh không biết mình ngày mai đến cùng phải đi con đường nào, cũng không biết Hoàng đế có cho anh tham gia kì sát hạch của chiến đội Liệp Ưng hay không, mà thời khắc này anh chỉ muốn triệt để chiếm lấy người đàn ông trước mắt này, cái gì cũng không nghĩ nữa, chỉ muốn cùng hắn đồng thời trầm luân, đem quyền lựa chọn giao cho Đăng Dương.
Trong lúc hôn môi Đăng Dương, anh thậm chí đã làm ra một quyết định điên cuồng mà ích kỷ, vốn là anh không có dũng khí nói cho Đăng Dương biết chuyện anh tham gia chiến đội Liệp Ưng, thế nhưng thời khắc này anh đột nhiên không sợ, anh muốn nói ra tất cả mọi chuyện ngày hôm nay xảy ra ở Hoàng cung, đem quyền lựa chọn giao cho Đăng Dương.
Người ngoài phần lớn người còn tưởng rằng anh chỉ là phục tùng giả ngụy trang cầm kiếm giả, căn bản còn không có đoán được thân phận biến dị của anh, cho nên anh nhất định phải lập tức bứt ra, nếu như không thể không rời đi nơi này, anh hi vọng Đăng Dương có thể cùng anh đi, dù cho thân phận của hắn là "Long tử phượng tôn" căn bản không cần gia nhập đại đội Liệp Ưng, anh cũng muốn đi cùng với hắn.
Anh biết đến quyết định này có bao nhiêu đê tiện, không có ai phải vì một người khác đánh bạc sinh mệnh của mình, Đăng Dương cũng hoàn toàn không cần thiết vì cuộc đời của anh mà phải trả nợ, nhưng anh không thể gạt Đăng Dương nói đi là đi, chuyện này đối với hai người mà nói đều là lừa dối, cho nên anh muốn đánh cược một lần, đánh cược Đăng Dương sau khi biết đến chân tướng có muốn đi cùng anh không.
Mà không phải hiện tại, bởi vì này giờ khắc anh chỉ muốn trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác cùng Đăng Dương kết hợp làm một, dù cho sau đó hắn không muốn cùng anh rời đi, anh cũng không có gì có thể tiếc nuối.
Giơ tay đẩy Đăng Dương ra, anh quay người nằm sấp xuống lộ ra một tư thế bất kham, trước đây anh nghĩ cũng không dám nghĩ tới mình có thể làm ra tư thế thấp hèn như thế, thế nhưng bây giờ vì Đăng Dương anh nguyện ý.
Gò má đỏ ửng vẫn luôn lan tràn đến sống lưng, anh quỳ ở trên giường, đầu chôn ở giữa hai cánh tay, xấu hổ có chút không nhấc nổi đầu lên, mà vẫn cứ quay đầu lại đối với Đăng Dương khàn khàn nói.
- Nhanh lên một chút, em không chờ được nữa.
Đôi mắt kia vốn là trong suốt bây giờ lại chứa đựng một tầng sương mù mờ mịt, như vô số cái kim thật nhỏ đâm vào lỗ chân lông, Đăng Dương nuốt nước bọt, ngực kịch liệt chập trùng, toàn thân cơ nhục đều bởi vì hành động của Quang Hùng mà căng thẳng, bị ánh mắt như thế quét qua, hắn rốt cuộc khắc chế không nổi trực tiếp nắm lấy eo đối phương, đem vật phía dưới của mình đưa vào.
"A!" Quang Hùng rên lên một tiếng, ngửa cổ ra sau, lộ ra yết hầu yếu ớt nhất.
Hai người từ sau khi xuất viện, căn bản là không có gặp mặt, chớ đừng nói chi là thân mật kết hợp với nhau như vậy, cho nên trong lúc thứ kia của Đăng Dương phá tan da thịt đâm vào chỗ sâu nhất, đau đớn khiến Quang Hùng cắn chặt đôi môi.
Đăng Dương gối đầu trên lưng Quang Hùng, nhẹ nhàng cắn xé cổ của đối phương, lại liếm từng giọt mồ hôi rơi từ thái dương xuống, trầm giọng nói.
- Rất khó chịu sao, xin lỗi anh quá gấp.
Nói xong hắn thở dốc chậm rãi lui ra ngoài, cơ hồ dùng hết lực khí toàn thân mới khắc chế một lần nữa muốn tiến vào, ai biết cái tay thon dài trắng nõn của Quang Hùng lập tức trở tay ôm hắn, lắc đầu nói.
- Không...đừng như vậy, anh đừng dừng lại, cứ tiếp tục đi.
Tóc mái dính phải mồ hôi ẩm ướt bám vào trên mặt, phối hợp một đôi mắt đen kinh tâm động phách của Quang Hùng, dưới ánh trăng rút đi nghiêm túc thận trọng trong ngày thường, quả thực như một con hải yêu hồn xiêu phách lạc, diêm dúa lẳng lơ lại khiến người ta thần hồn điên đảo.
Đăng Dương chưa từng thấy Quang Hùng như vậy, trong lúc nhất thời trái tim đập như nổi trống, tê cả da đầu, căn bản không để ý tới cái khác lại một lần nữa tiến vào.
Hai người như hai cây dây leo quấn chặt lấy nhau, phảng phất vĩnh viễn không cách nào tách ra, bên trong mưa to gió lớn, Quang Hùng lắc lư cơ hồ không thể thở nổi, trong miệng lại vẫn cứ nói ra những lời dâm mỹ trước nay chưa từng có, một đôi mắt chăm chú nhìn Đăng Dương, giống như là muốn đem cả người hắn hút vào trong đôi mắt.
Đăng Dương vén lên tóc ẩm ướt mồ hôi của Quang Hùng, hôn lên cái trơn bóng của đối phương.
- Quang Hùng, ngày hôm nay em làm sao vậy, em có gì đó không đúng.
Quang Hùng sững sờ, không nghĩ tới Đăng Dương đã nhạy cảm đến trình độ như thế, thậm chí anh chưa hề nói với hắn chuyện gì, anh khẽ cười lắc đầu một cái.
- ...Lúc này anh ân a...còn có thể phân tâm nghĩ đến cái khác, có phải không được hay không?
Nói xong anh như một cây dây leo bám chặt vào người Đăng Dương, lúc này Đăng Dương hít vào một ngụm khí lạnh, chật vật văng tục.
- Mẹ nó...ngày hôm nay liền để em xem một chút người đàn ông của em đến cùng có được hay không!
Làn sóng mãnh liệt lần thứ hai che ngợp bầu trời bao phủ tới, một chiếc thuyền con bị cuốn vào bên trong mưa to gió lớn, không khác nào một tấm gỗ nhỏ nhoi, lúc nào cũng có thể bị sóng lớn đánh tan xương nát thịt, trong lúc thuyền nhỏ tàn nhẫn bị quăng đến đầu sóng, toàn thân Quang Hùng co giật, trước mắt ánh sáng lóe lên, quả thực coi chính mình đã chết một hồi.
Nhưng còn không để anh thở phào được một hơi, làn sóng càng thêm hung mãnh lần thứ hai hướng anh kéo tới, mà anh ngoại trừ nước chảy bèo trôi, sớm đã vô lực chống đỡ...
Chờ đến lúc ngoài khơi khôi phục gió êm sóng lặng, đã không biết qua bao lâu, Đăng Dương ôm cả người Quang Hùng như nhũn ra, xoa mái tóc ẩm ướt của Quang Hùng, thỉnh thoảng ở dưới cổ cùng ngực hạ xuống dấu hôn, hoàn toàn một bộ dạng khát khao, làm gì còn giống hình tượng nghiêm túc như lúc trước.
Quang Hùng mệt đến mức không thể mở mắt, thế nhưng thần thái Đăng Dương còn sáng láng hơn hồi nãy, quả thực giống như lão yêu quái hút tinh khí, cả người lẫn đồng tử đều là sáng lên, rõ ràng lúc hai người ở trường quân đội thể năng chênh lệch không bao nhiêu, dưới phương diện chịu đựng anh còn cao hơn hắn một bậc, bây giờ làm sao lại biến thành bộ dạng yếu ớt này.
Quang Hùng ở trong lòng thở dài một hơi, có chút hối hận trêu chọc người này, thế nhưng tuy rằng lưng đau eo nhức hận không thể lúc này đi gặp chu công đánh cờ, nhưng anh còn không có quên chuyện lúc trước quyết định nói cho Đăng Dương, ở trong lòng suy tư chốc lát, anh mím môi nói.
- Đăng Dương, em có chuyện muốn nói với anh.
Bộ dạng Đăng Dương thoả mãn giống như một con báo đen ăn no tao nhã nằm đó, một bên liếm cổ của Quang Hùng, một bên "Ừ" một tiếng.
- Nói đi, anh nghe đây.
Nói xong đôi môi hắn từ cái cổ của Quang Hùng hướng lên trên, không nhẹ không nặng cắn môi của đối phương một cái.
Đôi mắt của Quang Hùng bị tóc hắn chạm vào làm cho thật ngứa, không nhịn được đẩy hắn mấy lần.
- Anh trước tiên đừng nghịch, em muốn nói chuyện quan trọng.
Đáng tiếc hiện tại anh hoàn toàn không có lực công kích gì, một nụ hôn rơi xuống lại trở nên mềm nhũn, rơi vào trong mắt Đăng Dương không khác gì cố tình trêu chọc, vì vậy hắn cười nhẹ một tiếng, tiếp tục liếm tai Quang Hùng.
- Anh hiện tại làm cũng làm chuyện quan trọng a, em cứ nói chuyện của em, anh làm chuyện của anh.
Bô dạng này của hắn, làm sao anh mở miệng được!
Quang Hùng ở trong lòng kêu rên một tiếng, nắm tóc do dự nửa ngày mới mở miệng.
- Kỳ thực trưa hôm nay nhận được tin tức của anh, thế nhưng em là cố ý không trả lời.
Vừa nghe lời này, Đăng Dương dừng một chút, sau đó bất mãn hừ hừ hai tiếng, tựa hồ muốn nói nể tình anh buổi tối nay biểu hiện tốt đẹp cho nên hắn không so đo.
- Trưa hôm nay em gặp được một người, người ấy chỉ cho em con đường sáng, mà em lại không muốn như vậy, cho nên em có quyết định của mình.
- Mà việc này em không thể tự ý quyết định, cho nên em...em nghĩ nói cho anh nghe, xem anh có ý kiến gì.
Quang Hùng nói xong lời này, trong lòng không khỏi bồn chồn, đối diện biểu tình nghi ngờ của Đăng Dương, anh hít sâu một hơi.
- Kỳ thực em đã quyết định tham gia-...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip