Chap 42: Nhẹ nhàng mà ám ảnh

Ánh đèn pha lê lộng lẫy của buổi tiệc sinh nhật lần thứ mười sáu của Đăng Dương hắt xuống sàn nhà lát đá cẩm thạch, tạo nên những vệt sáng lung linh. Tiếng nhạc du dương hòa lẫn với tiếng nói chuyện rôm rả của những vị khách quý. Đăng Dương, với bộ vest đen lịch lãm, ánh mắt sắt lạnh, đứng giữa sảnh tiệc, lịch sự đáp lại những lời chúc tụng đầy sự giả tạo.

Một cô gái trẻ với mái tóc đen dài óng ả, diện chiếc váy dạ hội màu đỏ rực rỡ, tiến về phía anh. Đó là Hồ Ngọc Diệp, con gái của một gia tộc có tiếng trong giới kinh doanh. Khuôn mặt cô ta trang điểm cầu kỳ, cố gắng thu hút mọi ánh nhìn.

"Chào ngài, Thiếu gia Đăng Dương," Ngọc Diệp cất giọng ngọt ngào, đôi mắt không rời khỏi gương mặt tuấn tú của anh. "Em đã ngưỡng mộ ngài từ lâu rồi."

Đăng Dương khẽ gật đầu, giữ một khoảng cách lịch sự. "Cảm ơn cô."

Ngọc Diệp không hề nao núng trước sự hờ hững của anh. Cô ta tiếp tục, giọng điệu đầy tự tin: "Em tin rằng chúng ta có rất nhiều điểm chung. Gia tộc của chúng ta có thể hợp tác trong nhiều dự án lớn."

"Tôi xin lỗi, cô Hồ," Đăng Dương đáp, giọng anh vẫn giữ được sự nhã nhặn nhưng không kém phần kiên quyết. "Hiện tại, tôi không nghĩ đến chuyện hợp tác kinh doanh dựa trên những mối quan hệ cá nhân."

Ngọc Diệp hơi sững lại, có lẽ đây không phải là phản ứng mà cô ta mong đợi. Một thoáng bối rối hiện lên trên gương mặt xinh đẹp của cô ta, nhưng nhanh chóng được che giấu bằng một nụ cười gượng gạo.

"Ý ngài là... ngài không thích em sao?" Cô ta hỏi thẳng, không còn giữ được vẻ e thẹn ban đầu.

Đăng Dương nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng nói rõ ràng và dứt khoát: "Tôi rất tiếc, nhưng tình cảm là thứ không thể ép buộc. Tôi không có tình cảm với cô."

Sự từ chối thẳng thừng của Đăng Dương khiến Ngọc Diệp không khỏi tức giận. Khuôn mặt cô ta đỏ bừng, đôi mắt ánh lên vẻ khó chịu. Xung quanh bắt đầu có những ánh mắt tò mò đổ dồn về phía họ.

"Ngài... ngài sẽ phải hối hận," Ngọc Diệp nghiến răng, giọng nói trở nên lạnh lùng. "Không ai dám từ chối Hồ Ngọc Diệp này."

Đăng Dương chỉ im lặng nhìn cô ta, ánh mắt không hề dao động. Gã đã quá quen với những lời đe dọa kiểu này từ những người con gái kiêu ngạo quen được nuông chiều.

Thấy không thể lay chuyển được Đăng Dương, Ngọc Diệp tức giận quay người bỏ đi, chiếc váy đỏ rực bay phấp phới trong không khí. Đăng Dương quay người rời đi , cố gắng phớt lờ những ánh mắt xung quanh và tiếp tục cuộc trò chuyện với những vị khách khác. Gã không hề ngờ rằng, sự từ chối dứt khoát của mình năm đó lại gieo mầm cho một rắc rối như ngày hôm nay.

Trở lại hiện tại, Đăng Dương siết chặt nắm tay, những ký ức về buổi tiệc năm xưa ùa về rõ mồn một. Gã đã không để ý đến ánh mắt đầy thù hận của Ngọc Diệp khi ả ta rời đi. Gã không ngu mà không nghĩ đến cảnh con ả đó sẽ quay lại nhưng gã đã quá tự tin rằng một sự từ chối thẳng thắn sẽ khiến ả ta từ bỏ. Sự kiêu ngạo và lòng thù hận của một tiểu thư con nhà giàu có thể dai dẳng và đáng sợ đến mức nào, giờ gã đã biết.

"Con nhỏ đó... dám làm ra chuyện này," Đăng Dương nghiến răng, giọng nói đầy sát khí. "Tôi sẽ không bao giờ tha cho cô ta."

Anh nhìn Hùng, ánh mắt dịu đi một chút nhưng vẫn còn vương chút giận dữ. "Cục cưng , anh tin em chứ?"

Hùng vội vàng gật đầu, nắm chặt tay anh. "Anh tin em. Anh biết chắc chắn là có hiểu lầm."

"Tốt," Đăng Dương xoa nhẹ mái tóc em, ánh mắt dịu dàng .

Cả nhóm bạn nhìn nhau, thấy gã cười nhưng sâu bên trong lại cảm thấy cảm nhận được sự tàn nhẫn đang trỗi dậy bên trong gã.

" Mọi người khi nào về chúng ta cùng bàn tiếp , bây giờ vào học rồi" Quang Anh cắt lên tiếng cắt ngang bầu không khí ngột ngạt.

" Vậy ra về cùng bàn tiếp ." Kiều gật đầu đồng ý .

Nhóm Đăng Dương đứng dậy chuẩn bị rời đi thì chọt gã dừng lại đặt lên người em " Cục cưng , chuẩn bị chịu phạt đi nhé?"Gã nói rồi nở một nụ cười và ánh mắt đầy nham hiểm

Nghe gã nói mà em nổi hết cả da gà rồi này , cả bọn nghe phạt thì cười tủm tỉm . Khi bóng dáng Đăng Dương khuất sau cánh cửa, nụ cười trên môi gã vụt tắt. Khuôn mặt trở nên lạnh lẽo như băng, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên sự giận dữ không hề che giấu. Giọng nói dịu dàng vừa nãy, khi nói với Hùng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một âm vực lạnh lẽo và đầy uy lực.

"Mày định xử như nào?" Hiếu lên tiếng, phá vỡ sự im lặng căng thẳng. Khuôn mặt thường ngày tươi cười của cậu giờ cũng trở nên nghiêm nghị.

Gã nở nụ cười " Sẽ chơi đùa cùng con ả đó một chút , thật nhẹ nhàng." Chỉ là một nụ cười nhưng lại khiến ba người kia phải ớn lạnh , sẽ chẳng ai biết được gã sẽ làm gì con ả đó . Nhưng chắc rằng sẽ chẳng thể lành lặng được.

"Chơi đùa?"Đăng cười khẩy , nhướng mày nhìn hai người kia , anh chơi đủ lâu để có thể hiểu được từ đó nó sẽ mang đến sự ám ảnh hết đời cho con ả kia. Cái từ "nhẹ nhàng" mà gã vừa thốt ra nghe sao mà đáng sợ.

"Đúng vậy," Đăng Dương đáp, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt, nhưng đôi mắt vẫn lạnh băng. "Tao sẽ cho nó nếm trải cảm giác bị người khác điều khiển, bị đặt vào tình huống mà nó không thể ngờ tới. Tao sẽ khiến nó phải tự bò đến xin lỗi Hùng." 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip