ii

lê quang hùng trở lại biệt thự của gia đình trần vào sáng thứ ba, mang theo một tập bài kiểm tra tâm lý được thiết kế riêng để đánh giá trạng thái của trần đăng dương. hùng, 28 tuổi, luôn giữ vẻ ngoài chỉn chu: áo sơ mi trắng phẳng phiu, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa sự ấm áp. anh tin rằng sự chân thành là chìa khóa để mở lối vào tâm trí bệnh nhân, dù họ có khép kín đến đâu. hôm nay, anh quyết tâm tìm một khe hở trong bức tường mà dương dựng lên, dù nhỏ bé đến đâu cũng được. hùng bước qua cổng biệt thự, không khí buổi sáng vẫn mát lành, nhưng cảm giác lạnh lẽo của căn nhà lại khiến anh khẽ rùng mình. người quản gia dẫn anh vào sảnh, nơi dương đã ngồi sẵn trên chiếc ghế bành quen thuộc, đối diện cửa sổ với rèm che kín ánh sáng ban mai.

dương, 25 tuổi, mặc một chiếc áo thun xám giản dị, tóc rối hơn hôm trước, khuôn mặt điển trai nhưng uể oải, như thể sức sống đã bị rút cạn từ lâu. đôi mắt cậu vẫn mang vẻ trống rỗng, nhưng hôm nay có thêm chút bực bội. khi hùng bước vào, dương liếc nhìn rồi lập tức quay đi, rõ ràng không muốn tiếp xúc. "tôi phải làm cái này bao lâu nữa?" cậu hỏi, giọng đầy khó chịu, tay khoanh trước ngực như để bảo vệ chính mình. hùng mỉm cười nhẹ, ngồi xuống ghế đối diện, giữ giọng bình tĩnh: "chỉ cần cậu thoải mái, mọi thứ sẽ dễ hơn. chúng ta không cần vội." anh thử hỏi về sở thích, những việc dương từng yêu thích, nhưng cậu cắt ngang: "tôi không thích nói chuyện. bác sĩ không hiểu à?" dương đứng dậy, đi về phía cửa sổ, kéo rèm mạnh hơn như muốn chặn hùng ra khỏi thế giới của mình.

hùng quan sát từng cử chỉ của dương. tay cậu run nhẹ khi né tránh câu hỏi, móng tay bấm vào lòng bàn tay – dấu hiệu của sự căng thẳng. anh ghi chú trong đầu: "dương sợ bị nhìn thấu." để thay đổi không khí, hùng kể một câu chuyện ngắn về lần anh làm đổ cà phê lên tài liệu quan trọng, hy vọng khiến dương bớt phòng thủ. nhưng cậu chỉ hừ nhẹ, không phản ứng, ánh mắt vẫn dán vào rèm cửa. hùng không nản, anh biết những bệnh nhân như dương cần thời gian để chấp nhận sự hiện diện của người khác. anh chuyển sang hỏi về những thứ đơn giản hơn, như thời tiết hay món ăn cậu thích, nhưng dương chỉ trả lời cụt lủn: "tôi không quan tâm."

ở góc phòng, cha mẹ dương, ông trần và bà lan, đứng quan sát. ông trần, khoảng 60 tuổi, dáng người nghiêm nghị, khuôn mặt khắc khổ với những nếp nhăn sâu. ánh mắt ông đầy kỳ vọng, nhưng cũng có chút thất vọng khi thấy dương không hợp tác. bà lan, nhỏ nhắn, mặc áo dài tím nhạt, luôn nắm chặt tay chồng, ánh mắt lo lắng như muốn nói điều gì nhưng không dám. họ không can thiệp, chỉ lặng lẽ theo dõi, khiến hùng cảm nhận được áp lực vô hình. anh tự nhủ phải tập trung vào dương, không để những yếu tố bên ngoài làm phân tâm.

hùng đề xuất một hoạt động mới: anh đưa cho dương một tờ giấy và bút, khuyến khích cậu vẽ bất cứ thứ gì xuất hiện trong đầu. "vẽ không cần đẹp, chỉ cần là thứ cậu nghĩ đến," hùng nói. dương nhìn tờ giấy, rồi đẩy nó đi: "vẽ không giải quyết gì. bác sĩ đừng phí thời gian." giọng cậu lạnh, nhưng hùng nhận ra một thoáng do dự trong ánh mắt – như thể dương muốn làm điều gì đó, nhưng không đủ can đảm. hùng không ép, chỉ để tờ giấy trên bàn, nói: "nó sẽ ở đây nếu cậu đổi ý."

buổi trị liệu kết thúc, dương rời đi mà không chào, bước chân nhanh như muốn thoát khỏi căn phòng. hùng thu dọn tài liệu, cảm giác vừa thất bại vừa quyết tâm. trên đường về, anh nghĩ về sự kháng cự của dương. cậu không chỉ né tránh hùng, mà còn né tránh chính mình. về đến căn hộ, hùng ngồi vào bàn làm việc, mở laptop để đọc thêm về rối loạn đa nhân cách. những tài liệu nói về việc các nhân cách có thể xuất hiện để bảo vệ chủ thể khỏi đau đớn, nhưng cũng có thể kiểm soát họ. hùng tự hỏi: dương đang bảo vệ điều gì? hay cậu ta đang bị giam cầm bởi chính tâm trí mình?

đêm đó, hùng nhận được một tin nhắn lạ từ một số không xác định: "cậu ta không phải một. đừng tin." anh cau mày, nghi ngờ đó là trò đùa, nhưng vẫn lưu tin nhắn lại. anh không muốn để những thứ mơ hồ làm lung lay sự tập trung. sáng hôm sau, hùng chuẩn bị trở lại biệt thự, mang theo một ý tưởng mới: dùng âm nhạc để tiếp cận dương. anh nhớ rằng dương từng học nghệ thuật, và âm nhạc có thể là một cầu nối an toàn hơn lời nói. hùng tin rằng, dù dương có dựng bức tường cao đến đâu, vẫn sẽ có một khe hở nhỏ để anh chạm vào tâm trí cậu. anh không biết rằng, đằng sau ánh mắt né tránh của dương, một nhân cách khác đang âm thầm quan sát, chờ đợi thời cơ để lộ diện

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip