iv
lê quang hùng, bác sĩ tâm lý 28 tuổi, bước vào biệt thự của gia đình trần với sự quyết tâm ngày càng lớn. anh vẫn giữ vẻ ngoài chỉn chu: áo sơ mi xanh nhạt được là phẳng, cặp kính gọng mỏng và nụ cười nhẹ nhàng, thứ đã trở thành thương hiệu của anh khi làm việc với bệnh nhân. hùng biết rằng, để chạm vào tâm trí của trần đăng dương – chàng trai 25 tuổi mắc rối loạn đa nhân cách – anh phải kiên nhẫn hơn bao giờ hết. ba buổi trị liệu trước không mang lại nhiều tiến triển, nhưng hùng không nản lòng. anh tin rằng mỗi bệnh nhân đều có một cánh cửa dẫn vào tâm hồn, và nhiệm vụ của anh là tìm ra chìa khóa. hôm nay, hùng mang theo một chiếc máy nghe nhạc nhỏ và một tập câu chuyện ngắn, hy vọng chúng sẽ giúp anh tiếp cận dương theo cách gián tiếp hơn.
biệt thự vẫn mang vẻ lạnh lẽo quen thuộc, với tiếng tích tắc của đồng hồ quả lắc vang vọng trong sảnh lớn. những bức tranh trừu tượng trên tường, với những đường nét rối rắm, dường như càng thêm u ám dưới ánh sáng mờ của buổi sáng. hùng bước vào phòng khách, nơi dương đã ngồi sẵn trên chiếc ghế bành đối diện cửa sổ. rèm vẫn kéo kín, như thể dương muốn chặn đứng mọi ánh sáng từ thế giới bên ngoài. cậu mặc áo thun xám đậm, tóc rối bù, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn điển trai một cách uể oải. khi hùng tiến đến, dương liếc nhìn, ánh mắt lộ rõ sự bực bội. "lại là bác sĩ," cậu lẩm bẩm, giọng đầy miễn cưỡng, rồi khoanh tay, quay mặt ra cửa sổ. hùng không để tâm đến thái độ đó, anh ngồi xuống ghế đối diện, đặt chiếc máy nghe nhạc và tập tài liệu lên bàn. "chào dương," anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đủ rõ ràng. "hôm nay chúng ta có thể thử một điều gì đó thoải mái hơn."
hùng bắt đầu bằng một câu hỏi đơn giản: "cậu có bao giờ nghe một bài hát và cảm thấy nó nói đúng tâm trạng của mình không?" dương nhún vai, trả lời cụt lủn: "tôi không nghe nhạc." giọng cậu lạnh, như muốn kết thúc cuộc nói chuyện ngay lập tức. hùng nhận ra sự kháng cự của dương vẫn mạnh mẽ, nhưng anh không ép. anh lấy chiếc máy nghe nhạc, bật một bản acoustic nhẹ nhàng, âm thanh dịu dàng lan tỏa trong căn phòng tĩnh lặng. "thỉnh thoảng, âm nhạc giúp tôi thư giãn," hùng nói, quan sát phản ứng của dương. cậu liếc nhìn chiếc máy, rồi quay đi, nhưng hùng nhận thấy ngón tay dương ngừng gõ nhịp lên thành ghế – một dấu hiệu nhỏ cho thấy cậu không hoàn toàn thờ ơ.
hùng thử một cách khác, anh lấy ra một câu chuyện ngắn từ tập tài liệu, kể về một người đàn ông sống một mình trên ngọn đồi, tìm niềm vui qua việc trồng hoa. "cậu nghĩ người này có hạnh phúc không?" hùng hỏi. dương hừ nhẹ, trả lời: "hạnh phúc là thứ người ta bịa ra." lời nói của cậu sắc lạnh, nhưng hùng cảm nhận được một nỗi buồn sâu kín đằng sau đó. anh không bình luận, chỉ gật đầu, ghi chú trong đầu: "dương có thể đang phủ nhận cảm xúc để tự bảo vệ." anh tiếp tục kể một câu chuyện khác, về một cậu bé tìm thấy một chiếc hộp cũ chứa những lá thư không bao giờ được gửi. dương không phản ứng, nhưng ánh mắt cậu lướt qua tập giấy trên bàn, như thể tò mò nhưng không muốn thừa nhận.
hùng quyết định thay đổi không khí, anh đứng dậy, đi về phía cửa sổ và khẽ kéo rèm ra một chút. ánh sáng ban mai lọt vào, chiếu lên sàn đá cẩm thạch, tạo nên những mảng sáng tối xen kẽ. dương cau mày, rõ ràng không thích sự thay đổi. "tôi thích tối," cậu nói, giọng gay gắt. hùng xin lỗi, kéo rèm lại, nhưng anh nhận thấy dương đã nói một câu đầy đủ – một bước tiến nhỏ, dù rất mong manh. anh quay lại ghế, thử hỏi về tuổi thơ của dương, những ký ức cậu có thể nhớ. "tôi không nhớ gì cả," dương trả lời, nhưng tay cậu siết chặt hơn, như thể đang cố kìm nén điều gì. hùng không đào sâu, anh biết nếu ép quá, dương sẽ càng khép kín.
cha mẹ dương, ông trần và bà lan, đứng ở góc phòng, như mọi khi. ông trần, khoảng 60 tuổi, dáng người nghiêm nghị, khuôn mặt khắc khổ với những nếp nhăn sâu. ánh mắt ông đầy kỳ vọng, nhưng cũng có chút thất vọng khi thấy dương vẫn không hợp tác. bà lan, nhỏ nhắn, mặc áo dài tím nhạt, đôi tay đan chặt vào nhau, ánh mắt lo lắng như muốn nói điều gì nhưng không dám. sự hiện diện của họ khiến hùng cảm thấy áp lực, nhưng anh tự nhủ phải tập trung vào dương. anh lấy ra một tờ giấy trắng, đặt lên bàn cùng một cây bút. "nếu cậu muốn, cứ vẽ bất cứ thứ gì," hùng nói. "không cần đẹp, chỉ cần là thứ cậu nghĩ đến." dương nhìn tờ giấy, rồi đẩy nó ra xa: "tôi đã nói là không vẽ." giọng cậu lạnh, nhưng hùng nhận ra một thoáng do dự trong ánh mắt – như thể dương muốn thử, nhưng không đủ can đảm.
buổi trị liệu kéo dài hơn một chút so với lần trước, nhưng vẫn không có đột phá rõ rệt. dương đứng dậy khi hùng vừa kết thúc, rời khỏi phòng mà không chào, bước chân nhanh như muốn thoát khỏi mọi thứ. hùng thu dọn tài liệu, cảm giác vừa thất bại vừa tò mò. trên đường về, anh nghĩ về dương – một chàng trai trẻ với tiềm năng lớn, nhưng bị giam cầm trong chính tâm trí mình. về đến căn hộ, hùng ngồi vào bàn làm việc, mở hồ sơ dương. anh đọc lại thông tin: dương từng là một họa sĩ tài năng, từng giành giải thưởng ở trường, nhưng rồi mọi thứ dừng lại. điều gì đã xảy ra? hùng ghi vào sổ: "cần tìm cách khơi gợi ký ức, có thể qua những thứ cậu từng yêu thích."
đêm đó, hùng nhận được một tin nhắn lạ khác từ số không xác định: "đừng tìm cậu ta." anh cau mày, nghi ngờ đó là trò đùa, nhưng vẫn lưu lại. anh không muốn để những thứ mơ hồ làm lung lay sự tập trung. hùng mở laptop, tìm kiếm thêm về rối loạn đa nhân cách, đọc về cách các nhân cách có thể xuất hiện để bảo vệ chủ thể khỏi đau đớn, hoặc thậm chí để kiểm soát họ. anh tự hỏi: dương đang bảo vệ điều gì? hay cậu ta đang bị một phần khác của mình giam cầm? hùng cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt – không chỉ chữa bệnh, mà còn muốn hiểu con người thật của dương.
trước khi đi ngủ, hùng nhìn ra cửa sổ, ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào phòng. anh nghĩ về ánh mắt của dương, vừa trống rỗng vừa như ẩn chứa một câu chuyện chưa được kể. hùng biết mình đang bước vào một hành trình dài, nơi mỗi buổi trị liệu là một mảnh ghép, và anh phải kiên nhẫn để ghép chúng lại. anh chuẩn bị cho buổi gặp tiếp theo, mang theo một ý tưởng mới: thử dùng những câu hỏi gián tiếp để khơi gợi cảm xúc của dương. hùng tin rằng, dù dương có né tránh đến đâu, vẫn sẽ có một khoảnh khắc cậu để lộ một phần thật của mình. anh không biết rằng, trong tâm trí hỗn loạn của dương, một nhân cách khác đang lặng lẽ quan sát, chờ đợi thời cơ để thay đổi mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip