11
Phó Nghiêm bị hai thằng nhóc quần cho trán nổi gân xanh, tức quá bật cười, "Được, muốn ăn roi đến thế thì cả hai cùng chịu phạt!"
Cuối cùng Lê Quang Hùng bị phạt mười roi, tội lén vào cấm địa vốn không phải tội nặng, hơn nữa có cả đống người xin tha cho y, Phó Nghiêm cũng đành giơ cao đánh khẽ.
Trần Đăng Dương thì thê thảm hơn nhiều, hắn bị phạt ba mươi roi, tu vi thấp không có chân khí hộ thể nên được người ta khiêng về.
Người khiêng Trần Đăng Dương là hai đệ tử nhập môn cùng lúc với hắn.
Một người thở dài, "Trần Đăng Dương à, não ngươi bị úng nước phải không? Chúng ta khó khăn lắm mới vào được Thái Huyền Tông, ở còn chưa đến một tháng mà ngươi đã suýt bị đuổi.
Ngươi tỉnh táo lại đi!"
Người kia cũng nói, "Phải đấy, hôm nay nếu không nhờ Lê Quang Hùng sư huynh cầu xin cho ngươi thì ngươi bị Phó trưởng lão trục xuất là cái chắc.Với lại ta thật sự không hiểu ngươi nghĩ gì, lúc trước là Lê sư huynh đích thân mời ngươi vào Thiên Cực Phong, còn tham gia đợt thí luyện đệ tử mới, người ta tốt thế rồi mà ngươi còn ghen ghét hãm hại huynh ấy! Sống phải có lương tâm, ngươi nhìn lại bản thân mình đi!"
Hai đệ tử để lại một bình thuốc trị thương rồi rời đi.
Trần Đăng Dương nằm chết dí trên giường, không đụng đến bình thuốc, cứ để mặc phần lưng máu me nhầy nhụa.
Hắn cứ như không biết đau, chỉ thấy lòng âu lo bức bối vô cùng.
Y cũng bị đánh mười roi.
Giờ y thế nào rồi? Có phải là đau lắm không? Có ai chăm sóc y không?
Trần Đăng Dương phát hoảng, kiềm không được định nhổm dậy nhưng chợt khựng lại.
Là hắn hãm hại y, chắc y không chịu gặp hắn nữa đâu, có lẽ sau này thấy nhau chỉ đành xem như người dưng.
Trần Đăng Dương nằm xuống lại, vùi mặt vào gối.
Như vậy cũng tốt.
Như vậy mới là tốt nhất...
Nghe tiếng cót két, có người đẩy cửa, Trần Đăng Dương tưởng là hai người đồng môn kia quay lại, cho đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc mang ý trách cứ, "Sao vẫn chưa bôi thuốc?"
Trần Đăng Dương ngẩng đầu, cử động mạnh làm ảnh hưởng đến vết roi trên lưng, đau đến mức hít hà.
Lê Quang Hùng thấy vậy thì khó chịu ra mặt, cau mày ngăn hắn lại, "Nằm yên đừng nhúc nhích!"
Trần Đăng Dương nhìn y không chớp mắt, cổ họng khô rát, mất một lúc mới cất giọng khàn đặc, "Sao huynh lại tới đây?"
"Đệ nói xem?" Từ lúc vào phòng, đôi mày Lê Quang Hùng chưa một lần giãn ra.
Lần đầu tiên Trần Đăng Dương thấy y tỏ vẻ tức giận rõ ràng đến thế.
"Bị thương thành như vậy sao không gọi ta? Hạc giấy truyền âm lúc trước đưa cho đệ đâu, vứt rồi sao?"
"Không có!" Trần Đăng Dương lập tức phủ nhận theo bản năng rồi im bặt, lát sau không nhịn được hỏi, "Huynh thì sao? Huynh... ổn không?"
"Ta không sao." Lê Quang Hùng ngồi ở mép giường, lấy một bình Tử Kim Ngưng Huyết Đan từ ngực áo.
Trần Đăng Dương thấy y hành động bình thường, không giống bị trọng thương thì yên tâm phần nào, hắn quay mặt đi che giấu biểu cảm, "Đừng hiểu lầm, ta thấy huynh mảnh dẻ ốm yếu, sợ huynh chịu không nổi mười roi, truyền ra ngoài thì mất mặt Thiên Cực Phong thôi."
Lúc này rồi còn mạnh miệng, Lê Quang Hùng vừa giận vừa buồn cười, cũng mặc kệ hắn.
Y đổ ra hai viên thuốc, nghiền thành bột rồi xốc áo Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương nhảy dựng như cá chép lộn mèo, "Làm gì..."
"Đệ nằm yên cho ta!" Thấy máu dây ra áo ngày càng nhiều, Lê Quang Hùng không nhịn được nữa mà điểm mấy đại huyệt của Trần Đăng Dương, hắn nằm xụi lơ trên giường, muốn nhúc nhích cũng không được.
Lê Quang Hùng vốn định xốc áo Trần Đăng Dương lên để bôi thuốc, nhưng thấy áo đơn dính máu đã bết lại, sợ giật ra sẽ khiến vết thương bị rách nên y tìm cây kéo, cẩn thận cắt mở lớp áo.
Trần Đăng Dương né không được, hoảng đến mức túa mồ hôi hột, cậy mạnh mà rống, "Họ Lê kia! Huynh mà dám đụng vào ta, ta với huynh không đội trời chung!"
Lê Quang Hùng kệ hắn, cắt quần áo dính máu đem vứt, lấy khăn sạch nhúng nước nhẹ nhàng lau sạch máu rồi rắc bột thuốc lên vết thương.
Tử Kim Ngưng Huyết Đan là thuốc cầm máu thượng hạng, quý hơn nhiều so với thuốc trị thương thông thường mà hai đệ tử kia để lại, hiệu quả rõ ràng, máu ngừng chảy chỉ trong thoáng chốc.
Lê Quang Hùng quan sát, phát hiện vết roi đan xen kéo từ lưng Trần Đăng Dương xuống phía dưới, bèn vươn tay tháo thắt lưng hắn.
Trần Đăng Dương sợ thật, "Làm gì nữa!!!"
"Đừng la nữa." Lê Quang Hùng bị hét đau cả tai, bất đắc dĩ nói, "Phía dưới cũng bị thương, đệ không thấy đau à?"
"Không cần huynh lo!!!" Đoán được đối phương muốn làm gì, Trần Đăng Dương la hét, "Huynh đừng..."
Muộn rồi, Lê Quang Hùng dứt khoát lột quần hắn xuống, để lộ cái mông hằn vết roi đỏ.
Người Trần Đăng Dương đỏ như bị hấp chín, mặt đỏ chót nóng ran, hận không thể xỉu tại chỗ.
"Xấu hổ gì chứ." Thấy hắn phản ứng dữ dội như vậy, Lê Quang Hùng không hiểu, "Ta đâu có làm gì khiếm nhã."
Trần Đăng Dương chín rục, hắn không lồng lộn nữa, nhắm mắt giả chết.
Lê Quang Hùng xử lý vết thương cho hắn, mặc lại quần rồi giải huyệt, y dặn, "Mấy ngày tới không được lộn xộn, ở yên trên giường tĩnh dưỡng, đến giờ thì ta qua bôi thuốc cho đệ, nhớ chưa?"
Trần Đăng Dương bất động, úp mặt vào gối nên giọng nghe nhừa nhựa, "Tại sao... huynh lại tốt với ta? Ta đã nói ta ghét huynh, còn vu oan hãm hại huynh... Huynh có bệnh đúng không, tại sao còn tốt với ta như vậy?"
Lê Quang Hùng điềm nhiên hỏi, "Thế tại sao đệ thừa nhận với trưởng lão là đệ vu khống ta?"
"Ta chỉ là..." Trần Đăng Dương lúng búng, "Ta chỉ đột nhiên cảm thấy thủ đoạn này bỉ ổi quá, không muốn dùng thôi... huynh đừng nghĩ nhiều!"
"Ừm." Lê Quang Hùng gật đầu, "Ta cũng chỉ đang chăm sóc sư đệ đồng môn thôi, đệ đừng nghĩ nhiều."
Trần Đăng Dương không nói không rằng.
"Thôi, đệ nghỉ ngơi đi." Lê Quang Hùng nói, "Chiều tối ta lại ghé."
Y quay người định đi thì Trần Đăng Dương ngẩng mặt lên, do dự hỏi, "Vết thương trên lưng huynh... không sao thật chứ?"
Đôi mày Lê Quang Hùng cuối cùng cũng giãn ra, khóe môi hơi nhếch, "Ta có chân khí Nguyên Anh hộ thể, chỉ để lại dấu đỏ thôi, hai ngày là tan." Y nhìn ra sự lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt thiếu niên, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi, "Không yên tâm thì ta cho đệ xem nhé?"
Trần Đăng Dương, "Không cần!!!"
"Kêu gì như cha chết mẹ chết thế?" Một giọng nói trong trẻo chen ngang, đầy vẻ bất mãn, "Ăn mấy chục roi mà vẫn sung sức ghê nhỉ?"
Nghe âm thanh này, Trần Đăng Dương và Lê Quang Hùng đồng thời biến sắc.
Lê Quang Hùng quay đầu, thấy Ân Trì đến cùng Trần Nhậm.
Ân Trì thấy y thì xun xoe chạy đến, "Sư huynh, huynh sang đây làm gì? Xử lý vết thương chưa? Có đau lắm không?"
Trần Nhậm liếc nhìn Trần Đăng Dương nằm bẹp trên giường rồi nói với Lê Quang Hùng, "Vừa rồi Ân Trì qua đưa thuốc thì không gặp đệ, bọn ta bèn qua thăm Trần sư đệ, không ngờ đệ cũng ở đây."
Ân Trì cười khẩy, nói thẳng mặt, "Đệ đâu có thăm nó, nó tự tìm đường chết thì thôi đi, còn dám kéo sư huynh theo.
Ba mươi roi là quá ít, nếu là đệ thì phải quất một trăm roi mới vừa!"
Hắn buông lời cay độc, mang sát ý và căm hận rõ rệt, nếu không có người ở đây không chừng hắn đã giết người rồi.
Lê Quang Hùng hạ giọng cảnh cáo, "Ân Trì."
"Sư huynh!" Ân Trì bùng nổ, "Huynh còn che chở nó làm gì? Nó hại huynh như vậy còn chưa đủ sao?! Hôm nay huynh không nên xin tha cho nó, nó không xứng được ở lại Thiên Cực Phong..."
"Trần Đăng Dương do ta đưa vào." Lê Quang Hùng ngắt lời, "Ta cũng đã truyền tin cho sư phụ rồi, Trần Đăng Dương là đồ đệ được sư phụ thừa nhận.
Bây giờ chưa được một tháng đã đòi đuổi hắn, thể diện của sư phụ còn biết để vào đâu?"
Y rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy, Ân Trì nhất thời nghẹn họng, tuy hiểu nhưng không muốn chấp nhận, hai người rơi vào thế giằng co.
Trần Nhậm phá vỡ bầu không khí căng thẳng, "Sư huynh của ngươi đã lựa chọn hắn, chắc chắn phải có lý do.
Huống hồ Trần Đăng Dương cũng là sư đệ của ngươi, Ân Trì, ngươi sửa cái thói ngang ngược đi."
Ân Trì lạnh lùng cười nhạo, có vẻ vẫn không phục nhưng cũng không muốn chọc giận Lê Quang Hùng, đành phải im miệng.
"Hình như bọn ta đến muộn một bước rồi, không ngờ đệ đã giúp Trần sư đệ xử lý vết thương." Trần Nhậm mỉm cười, dịu giọng bảo, "Nhưng đừng quên chính đệ cũng bị thương, về thôi, ta kiểm tra cho đệ."
Lê Quang Hùng im lặng mím môi, nhìn Trần Đăng Dương một cái rồi định đi theo hai người kia.
Ai ngờ xác chết Trần Đăng Dương bất thình lình rú lên, "Ái da—!!!"
Lê Quang Hùng quay lại ngay tức khắc, Ân Trì bị tiếng hét làm giật mình, tức tối quát, "Ngươi bị tâm thần hả?!"
"Ui đau bụng quá..." Trần Đăng Dương rít một tiếng, mặt nhăn nhó, "Ta muốn đi vệ sinh, có vị sư huynh nào rảnh không dìu ta đi với?"
Ba người không lên tiếng, Trần Đăng Dương tỏ vẻ đau khổ, "Ta không nín nổi nữa rồi, đỡ ta đi với, vết thương đau lắm không cử động được!"
Trần Nhậm nhìn hắn quằn quại trên giường rồi nói, "Ân Trì, ngươi giúp sư đệ đi."
Ân Trì sửng sốt, "Ta á? Ta không đi!"
"Ngươi không đi." Trần Nhậm liếc hắn, "Chẳng lẽ để Lê sư huynh của ngươi đi?"
Mặt Ân Trì sượng ngắt, đứng đờ ra một lúc lâu mới giận đùng đùng bước qua, lôi cánh tay Trần Đăng Dương xách hắn xuống giường.
Lê Quang Hùng định tiến đến nhưng cố gắng kiềm lại, yên lặng nhìn Trần Đăng Dương bị Ân Trì lôi đi xềnh xệch.
Trần Nhậm đứng bên cạnh quan sát tất thảy biểu cảm của Lê Quang Hùng, chợt cười nói, "Dường như A Hùng đặc biệt quan tâm đến Trần sư đệ."
Lê Quang Hùng, "Ta thay mặt sư phụ chọn hắn, đương nhiên phải chịu trách nhiệm săn sóc."
"Cũng phải." Trần Nhậm cười nói, "Ta nhớ lúc Ân Trì mới đến, thái độ của đệ cũng y hệt, cực nhọc đêm ngày chăm sóc nó, ngay cả bưng cơm rót nước cũng đích thân làm, chẳng trách nó quấn đệ như vậy.
Đệ cẩn thận, cứ tiếp tục thì coi chừng Trần Đăng Dương biến thành Ân Trì thứ hai đấy."
Lê Quang Hùng lắc đầu, "Sư huynh cứ đùa, huynh thấy Trần Đăng Dương có cái tính dính người không?"
Trần Nhậm định nói gì thì chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng hét kinh thiên động địa, xen lẫn tiếng quát mắng của Ân Trì, "Ngươi nhớ mặt ta đấy!!!"
Lê Quang Hùng hết hồn, tức tốc chạy ra thì thấy một mình Trần Đăng Dương loạng choạng đi vào, không thấy Ân Trì đâu cả.
"Sao thế?" Lê Quang Hùng không rảnh lo việc khác, bước lên đỡ hắn, "Mới la hét gì vậy?"
"Ờm, nói ra ngại quá." Trần Đăng Dương khịt mũi, "Ta bị thương nặng, đứng không vững nên xả nước không đúng hướng, bất cẩn... làm ướt giày Ân sư huynh."
Lê Quang Hùng, "..."
Trần Nhậm, "...".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip