CHƯƠNG 45

CHƯƠNG 45

Tác giả: Nhu Nhiên Bảo Bối

Ngày ngày trôi qua, Tề An cảm thấy gần đây cũng khá tốt, ban ngày ở trong công ty không lại phát sinh xung đột với Từ Độ, hơn nữa thường thường buổi tối còn nhận được mail của Từ Độ.

Này không, "Tinh" một tiếng, có mail gửi tới.

Từ Độ: Đang làm gì đó?

Tề An cầm lấy di động lập tức trả lời: Không làm gì cả, tôi nằm trên giường, vậy còn anh?

Một phút đồng hồ qua đi, "Tinh", di động lại vang lên.

Từ Độ: Ừm, tôi đang xử lý văn kiện.

Tề An cắn cắn môi, gần đây có cạnh tranh một miếng đất, không nghĩ tới hắn phải làm việc đến tận giờ này.

Tề An lại trả lời: Vậy anh làm việc đi, tôi không quấy rầy anh nữa. (?ì _ í?)

Từ Độ: Không cần lo, tôi đã chuẩn bị hoàn hảo tất cả mọi thứ, bằng không như nào lại có thời gian nhắn tin cho anh.

Tề An lại cắn cắn môi, ngăn không được khóe miệng nhếch lên, mỉm cười: Vâng! (^_^)

Tề An nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại trả lời: Vậy anh chuẩn bị về nhà sao?

Từ Độ: Không về.

Tề An: Vì sao?

Từ Độ nhìn từng hàng chữ trên màn hình máy tính, phảng phất có thể tưởng tượng ra khẩu khí nói chuyện của Minh Hữu, Từ Độ nhịn không được muốn chọc ghẹo anh: Bởi vì về nhà không có người, một mình quá cô độc.

Từ Độ nhắn tin lại đây, Tề An nhìn những từ này, cảm giác trong lòng có chút không thoải mái, Tề An lập tức trả lời: Tôi đây bồi anh nha.

Từ Độ cười đáp: Cậu định bồi tôi như thế nào?

Tề An: Tôi bồi anh nói chuyện phiếm, bao lâu cũng đều có thể.

Từ Độ: Vậy cậu đến đây đi, bồi tôi nói chuyện phiếm.

Tề An nhìn đến tin nhắn mới nhất trên điện thoại, kinh ngạc: A?

Tin mới vừa nhắn đi, Tề An liền hiểu rõ những lời này ý tứ của Từ Độ: A.... Tôi nói là bồi anh nói chuyện phiếm qua điện thoại......

Từ Độ thấy anh gửi tin nhắn đến nhịn không được cười, tâm tình chọc ghẹo càng lúc càng lớn: Ừm, vậy cậu còn nói bồi tôi, đây đang gạt tôi đi.

Tề An vừa thấy Từ Độ trả lời, trong lòng liền nóng nảy, Tề An cắn răng nhắn lại: Tôi bồi, thật sự bồi, anh đang ở đâu, tôi lập tức đến!

Từ Độ nhận được tin, đầu tiên là kinh ngạc sau lại có chút cảm động, loại cảm giác được người quan tâm này, đặt ở trong lòng, Từ Độ không còn chọc anh nữa, mà là nghiêm túc trả lời: Tôi nói giỡn đó, đã khuya rồi, không an toàn.

Tề An nhìn thấy Từ Độ nói như vậy, cho rằng hắn đang không vui, liền sốt ruột nói: Tôi thật sự muốn đi bồi anh, anh nhanh nói anh ở nơi nào đi?

Tề An mới vừa gửi qua một tin, tiếp theo lại nhanh chóng gửi tiếp: Nói cho tôi, có thể chứ?

Từ Độ nhìn trên màn hình máy tính liên tiếp nhận được hai tin nhắn, trong mắt mang theo ôn nhu, thôi, tới liền tới đi, bản thân dường như cũng có chút muốn gặp anh.

Từ Độ đáp: Cậu ở nơi nào? Tôi đi đớn cậu.

Tề An nhìn những lời này, theo bản năng muốn từ chối, nhưng ngẫm lại bây giờ cũng đã khuya, không có xe buýt hoạt động, Tề An suy nghĩ trong chốc lát, sau đó trả lời: Vậy anh đến hoa viên Bán Đảo đi, tôi ở nơi đó chờ anh.

Hắn biết địa phương này sao? Tề An không yên tâm lại nhắn một tin: Anh có biết không? Không quen thì đổi một nơi khác cũng được......

Từ Độ: Biết, chờ chút.

Tề An: Được.

Tề An buông di động, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó mặc quần jean cùng áo thun, cuối cùng khoác thêm một cái áo khoác.

Tề An hai ngày trước cố ý đi mua vài bộ quần áo mới, chính là chuẩn bị cho buổi tối đi Bóng Đêm hát.

Tề An dùng kẹp kim đem tóc mái vuốt lên, lại dùng dây thun đem nửa tóc phía sau buộc cao lên, một phần tóc trên che một tầng tóc phía dưới, thoạt nhìn cũng không có quái dị như vậy, đã hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng bình thường, Tề An mới vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

(hình ảnh mình hoạ)

Hoa viên Bán Đảo, là công viên, cách tiểu khu mà anh sống không gần không xa, đi bộ mất khoảng bốn mươi phút, Tề An sợ Từ Độ phải chờ, một đường chạy chậm tới công viên kia.

Thời điểm Tề An chạy đến cửa công viên, Từ Độ còn chưa tới, bởi vì là một đường chạy tới, trên trán Tề An đều là mồ hôi, cả người thở hổn hển.

Bất quá cũng không quá vài phút, Từ Độ đã đến, một chiếc xe Bentley màu đen dừng ở trước mặt Tề An.

Từ Độ mở cửa xe đi xuống, đến bên người Tề An.

Từ Độ nhìn dáng người nho nhỏ của anh, cười nói, "Đi thôi."

"A...... Đi chỗ nào?" Tề An hỏi.

"Tôi cũng không biết, nếu không trước tiên tùy tiện đi dạo đi." Từ Độ trả lời.

Tề An gật gật đầu, "Vậy được rồi."

Vì thế Tề An liền ngồi lên xe Từ Độ, Từ Độ một bên lái xe một bên cùng Tề An nói chuyện.

"Cậu có nơi nào muốn đi không?"

"A... Tôi đều có thể a......" Chỉ cần là ở bên cạnh anh, Tề An trong lòng nghĩ.

"Được thôi." Từ Độ gật gật đầu, sau đó tiếp tục lái xe lang thang không có mục tiêu.

Tề An ngồi ở trên ghế lái phụ, chơi chơi ngón tay, bên trong xe yên tĩnh, Tề An không quên tối hôm nay ra cửa là bởi vì muốn bồi Từ Độ nói chuyện phiếm, Tề An suy nghĩ nửa ngày, mới nghẹn ra tới một câu, "Anh, anh ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi, còn cậu?" Từ Độ trả lời nói.

"Cũng đã ăn." Tề An gật gật đầu nói, sau đó trong xe lại trở nên yên tĩnh, Tề An nỗ lực tìm đề tài cùng Từ Độ đáp lời.

"Công việc hiện tại anh đang xử lý rất khó giải quyết sao?" Tề An hỏi.

Từ Độ lái xe, cười nói, "Còn tốt, có thể giải quyết." Trong lời nói lộ ra sự tự tin.

Tề An gật gật đầu, "Ồ, vậy là tốt rồi."

Tề An cảm thấy không còn lời gì để nói, vì thế nhìn ngoài cửa sổ, xe đi rất nhanh, phong cảnh ven đường lần lượt lướt qua nhanh, "Chúng ta hiện tại đến chỗ nào a?"

"Không biết, tùy tiện, nếu không cứ lái xe đi một đêm như vậy." Từ Độ dừng một chút nói, sau đó nhìn thoáng qua anh dò hỏi, "Có thể chứ?"

Tề An nhíu mày trả lời, "Có thể thì có thể, chính là......"

"Chính là?" Từ Độ theo lời cậu nói hỏi.

"Chính là đi một đêm như thế rất tốn......" Tề An nỏinhỏ.

Từ Độ vừa nghe anh nói như vậy, tức khắc cười ra tiếng, "Không có việc gì, đêm nay chi phí tôi bỏ ra dù sao cũng là tôi khơi ra."

Tề An nghe được Từ Độ nói như vậy, liền gật gật đầu trả lời, "Vậy được rồi......"

"Chúng ta cùng nói chuyện phiếm đi." Tề An đột nhiên lại thốt ra một câu.

"được a, cậu nói tôi nghe, hoặc là cậu hỏi tôi đáp." Từ Độ sảng khoái nói.

"Vậy, vấn đề gì cũng đều có thể hỏi sao?" Tề An thật cẩn thận hỏi.

"Có thể, chỉ cần tôi biết đến."

"Chúng... chúng ta là bằng hữu đi......" Tề An hỏi một vấn đề rất ngốc, Tề An vừa mới nói ra những lời này liền hối hận, vấn đề thật thiểu năng trí tuệ.

Từ Độ nói, "Đúng vậy, không phải đã sớm là vậy rồi sao."

Tề An được Từ Độ lại khẳng định một lần nữa, trong lòng mừng thầm, cũng không cảm thấy vấn đề này có bao nhiêu thiểu năng trí tuệ.

"Vậy anh, thích cái gì nha? Có thể nói cho tôi biết không, chính là ngày thường thích làm gì?" Tề An lại hỏi.

"Ừm... Bóng rổ đi, thời gian cuối tuần nhàn rỗi sẽ chơi bóng rổ, buổi sáng chạy bộ gì đó." Từ Độ nghiêm túc trả lời vấn đề anh.

Sở thích của hắn không thay đổi, Tề An gật gật đầu nói, "Vận động nhiều khá tốt, cường thân kiện thể."

"Thật không, cậu thích đánh bóng rổ sao? Hôm nào có thể cùng nhau đi." Từ Độ còn nói thêm.

Tề An vừa nghe những lời này, cả người kích động lên, Tề An hỏi Từ Độ, "Có thể chứ? Có thể cùng nhau sao?"

Từ Độ nhìn đôi mắt anh sáng lấp lánh, cười trả lời, "Có thể."

"Ưm Ưm." Tề An dùng sức gật gật đầu.

Sau đó Tề An cùng Từ Độ lại lải nhải hàn huyên rất nhiều, từ thói quen sinh hoạt và sở thích đến một ít câu chuyện thú vị khi còn nhỏ.

Từ Độ lái xe, chạy đến chân núi, Từ Độ nói với Tề An, "Nơi này có núi, xuống nhìn xem không?"

Trả lời Từ Độ chính là âm thanh nỉ non, "Ừ.... Ừ....."

Từ Độ nghe thanh âm không thích hợp, quay mặt nhìn Minh Hữu, phát hiện anh đã dựa vào cửa xe nhắm mắt lại ngủ, lúc anh ngủ không khác biệt bình thường lắm, chỉ là thoạt nhìn càng an tĩnh.

Từ Độ cười cười, sau đó đem xe dừng ở chân núi, đậu xe xong Từ Độ duỗi tay nâng đầu anh về ghế lại cho ghế ngả ra sau 1 chút giúp cho anh ngủ thoải mái hơn, còn mở điều hòa trong xe cao một chút.

Từ Độ nhìn Minh Hữu ngủ ngon liền không đánh thức anh,  hắn mở cửa xe đi xuống ngắm phong cảnh.

Từ Độ không có đi xa, chỉ là dựa vào bên cạnh xe nhìn trời, hôm nay thời tiết không tồi, có vầng trăng lưỡi liềm, bên cạnh còn có rất nhiều ngôi sao nhỏ điểm xuyết, đã thật lâu không có anh tĩnh ngắm trời như vậy.

Từ Độ từ xe cốp xe lấy ra mấy chai bia, một bên dựa vào xe một bên ngắm sao uống bia.

Mà Tề An ngủ ở bên trong xe, anh luôn luôn làm việc và nghỉ ngơi theo đúng quy luật, mỗi ngày muộn nhất cũng trước mười hai giờ đi ngủ, hôm nay hơn nửa đêm ra ngoài cùng Từ Độ gặp mặt nói chuyện phiếm, trôi qua cảm giác hưng phấn kia, buồn ngủxông tới, cho nên cùng Từ Độ trò chuyện trong chốc lát liền chịu đựng không nổi, Tề An vốn dĩ nghĩ nhắm mắt trong chốc lát, chỉ là lần nhắm mắt này liền ngủ luôn.

Bất quá cũng không bao lâu, qua tầm 1 tiếng sau, Tề An đột nhiên bừng tỉnh, đại khái là bởi vì trong lòng có chuyện nhớ đến.

Tề An tỉnh lại, phát hiện Từ Độ đã không còn ở bên ghế lái, Tề An ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe lại phát hiện Từ Độ dựa vào ngoài cửa sổ xe phía bên anh, Tề An dùng tay gõ gõ cửa kính.

Từ Độ cảm giác được động tĩnh, liền xoay người quay đầu lại nhìn, quả nhiên anh đã tỉnh đang gõ cửa.

Từ Độ duỗi tay mở cửa xe, Tề An cũng đi ra ngoài.

Tề An nói với Từ Độ, "Thực xin lỗi, tôi không cẩn thận ngủ quên mất......"

Có lẽ là bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, mặt anh đỏ phớt hồng, Từ Độ cười cười, sau đó dùng tay sờ sờ đầu anh, "Chuyện nhỏ này không cần phải xin lỗi."

Tề An nghe vậy gật gật đầu, sau đó nhìn Từ Độ lại hỏi, "Anh ở đây làm gì thế?"

Từ Độ duỗi tay chỉ chỉ phía trên, Tề An ngẩng đầu nhìn, trước mắt là bầu trời đầy sao, thật xinh đẹp.

Từ Độ nói, "Ngắm sao."

"Đẹp quá." Tề An trả lời nói.

"Thế nào, muốn hay không léo lên núi nhìn? Thuận tiện chờ một lát nữa trời sáng còn có thể ngắm mặt trời mọc." Từ Độ đề nghị nói.

Tề An đương nhiên vui, dùng sức gật gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip