CHƯƠNG 47

CHƯƠNG 47

Tác giả: Nhu Nhiên Bảo Bối

Tề An ngốc ngốc ngồi ở trên sô pha nhìn bóng dáng Từ Độ bận rộn trong phòng bếp, Tề An nhìn bóng lưng Từ Độ, đột nhiên muốn dùng điện thoại chụp hình lại, vì thế Tề An lấy điện thoại ra tách tách tách liên tục 10 tấm, Tề An vừa lòng thưởng thức ảnh chụp mình chụp được, tuy rằng đều là bóng lưng không có mặt, nhưng Tề An cảm thấy thật thỏa mãn.

Tề An nhìn nhìn ảnh chụp, ngắmxong liếc nhìn thời gian bên góc phải màn hình, hiện tại là 7 giờ bốn mươi phút, thôi xong, còn phải đi làm, một lần đi ra ngoài chơi liền đi quá thời gian đi làm, Tề An buồn rầu bóp bóp điện thoại.

"Từ Độ......" Tề An nhỏ tiếng gọi.

"Làm sao vậy?" Từ Độ quay đầu lại nhìn anh một cái, chỉ thấy anh mặt đầy rối rắm, lông mày nhăn lại một chỗ, "Có việc nói."

"Cái kia, tôi phải đi, sắp muộn giờ làm rồi." Tề An ăn ngay nói thật.

Từ Độ nghe câu nói thế, quay đầu lại sau đó nghiêm túc làm cơm sáng, chuyện bao lớn, Từ Độ mở miệng nói, "Mặc kệ cậu là đi làm hay là đi học, xin nghỉ."

"Vì sao? Tôi không muốn......" Tề An nói.

"Cậu nhìn chân cậu xem, có thể đi học sao?" Từ Độ còn nói thêm.

Tề An mở miệng sửa đúng nói, "Tôi không phải đi học, tôi là đi làm......"

"Được được được, cậu là đi học, dù sao hôm nay không được lên lớp." Từ Độ nói.

Tề An cắn cắn ngón tay, không đi làm sao được, nhưng nếu xin nghỉ lại sẽ bại lộ, Tề An suy nghĩ nửa ngày, lại hỏi, "Vậy anh không đi làm sao...... Tôi ngốc ở nơi này cũng không tốt lắm đi......"

Từ Độ làm xong cơm sáng, Từ Độ bưng chén đưa ra ngoài, một bên cầm chén đặt ở trên bàn, một bên nới với anh, "Một ngày không đi làm cũng không sao, cậu ngốc tại này không có gì không tốt."

Tề An nghe được Từ Độ nói lông mày nhíu lại, đúng không, giám đốc một ngày không đi làm không có việc gì, chính là anh được với anh......

Trong lúc Tề An tự hỏi, nghe thấy Từ Độ nói, "Có thể ăn cơm." Sau đó đi tới trước người anh, chuẩn bị duỗi tay ôm anh lên.

Tề An hai tay giơ lên trước ngăn lại, đỏ mặt nói, "Không cần, tôi tự mình có thể." Sau đó đứng lên, nhảy một chân tới bên bàn ăn.

Một đại nam nhân, luôn bị người khác ôm tới ôm đi, quái quái......

Từ Độ thấy anh tung tăng nhảy nhót có chút buồn cười, dù sao từ sô pha đến bàn ăn khoảng cách cũng không xa, liền tùy anh nhảy đi.

Tề An nhảy đến bên bàn ngồi xuống, Từ Độ cũng theo sau đi tới bàn ăn, ngồi ở đối diện Tề An.

Từ Độ cầm đũa lên đặt trên tô anh, sau đó nói, "Ăn đi."

"Vâng." Tề An gật gật đầu, sau đó cũng cầm lấy đũa gắp mì sợi ở tô trước mặt lên ăn.

Trên mì rưới sột tương rất đẹp, hương vị ăn trong miệng cũng ngon, không nghĩ tới, Từ Độ còn biết nấu cơm.

Từ Độ nhìn người ngồi phía đối diện ăn một miếng rồi không tiếp tục ăn, Từ Độ mở miệng hỏi, "Như thế nào không ăn nữa? Không thể ăn?"

Nghe được Từ Độ nói, Tề An vội vàng trả lời, "Không có không có, ăn rất ngon, thật sự." Tề An nói xong còn ăn một miếng thật to, chứng minh cho Từ Độ thấy mì ăn rất ngon.

Từ Độ nhìn anh ăn ngon rồi yên tâm, cũng cúi đầu ăn mì.

Dần dần không khí có chút xấu hổ, im ắng, Tề An nhịn không được mở miệng nói, "Không nghĩ tới anh còn biết nấu cơm a......" Là thật sự không nghĩ tới.

"Sẽ không, chỉ biết nấu mấy món đơn giản này." Từ Độ cười nói.

"À....." Tề An gật gật đầu, sau đó vùi đầu ăn mì.

Hơn mười phút qua đi, Từ Độ thấy anh buông đũa xuống, liền hỏi nói, "Ăn xong?"

"Vâng." Tề An gật gật đầu.

"Tôi đi rửa tô, cậu tự đi đến sô pha ngồi đi, có thể xem TV." Từ Độ một bên thu thập chén đũa một bên nói.

"À, được." Tề An gật gật đầu trả lời, sau đó lại đứng dậy nhảy trở về trên sô pha ngồi.

Từ Độ bưng chén đũa lên, phát hiện trong tô của Minh Hữu ăn hết mì sợi rồi, Từ Độ cười, anh thích ăn liền tốt.

Cũng chỉ hai cái tô, hai đôi đũa, Từ Độ năm phút đồng hồ đã rửa xong rồi, Từ Độ lau khô tay từ phòng bếp ra tới, nhìn thấy anh ngồi ở trên sô pha phát ngốc, lông mày còn nhăn ở cùng nhau, thoạt nhìn không mấy vui vẻ.

Từ Độ đi tới bên người anh, sau đó ngồi xuống, hỏi, "Cậu rốt cuộc làm sao vậy?"

Từ Độ thình lình tới gần làm Tề An hoảng sợ, Tề An yên lặng dịch chuyển sang bên phải sô pha, sau đó Tề An nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là hỏi ra miệng, "Anh thật sự không đi làm sao?" Tôi còn muốn đi làm......

Từ Độ nghe được anh nói, thở dài một hơi, không đáp anh , ngược lại là lấy di động ra,chỉ nghe Từ Độ mở miệng nói, "Anna, hôm nay tôi có chuyện bận không đến công ty, các cô đem công việc tự giải quyết bớt, dư lại chờ tôi trở về xử lý." Sau đó không đợi đối phương có  cơ hội nói chuyện, Từ Độ cúp máy.

Tề An nghe xong vẻ mặt khó hiểu nhìn Từ Độ, thật sự không đi làm a...... Vậy anh phải làm sao bây giờ a......

Sau khi Từ Độ treo máy, nhìn thấy Minh Hữu ngây ngốc nhìn mình, Từ Độ cảm thấy chơi vui, sau đó liền dùng tay nhéo mặt anh, "Nói không đi làm, hiện tại cậu yên tâm đi."

Nghe được Từ Độ nói, Tề An cũng không biết làm phản ứng gì, cuối cùng chỉ có thể dại ra gật gật đầu.

Sau đó Từ Độ lại nói với Minh Hữu, "Mệt không? Mệt thì đi lên lầu nghỉ ngơi đi."

Tề An lắc lắc đầu trả lời, "Không mệt." Anhhiện tại chỉ muốn đi làm.

"Một đêm không chợp mắt như thế nào không mệt, đi, đi lên ngủ một hồi, một hồi hưng phấn đi qua mệt chết cậu." Từ Độ nói.

"Vậy được rồi." Nghe Từ Độ thúc giục Tề An gật gật đầu, sau đó đứng dậy.

"Tôi ôm cậu đi lên đi, đưa cậu đi lên cũng đúng." Từ Độ đứng ở Tề An trước mặt nói.

Tề An lập tức lắc đầu như trống bỏi, "Không cần không cần, tôi tự mình là được." Khiến cho Từ Độ ôm, rất ngượng ngùng, cũng kì quái.

Thấy anh cự tuyệt đến cùng, Từ Độ cũng không miễn cưỡng, "Vậy được rồi, tôi đi theo sau cậu vậy."

"Vâng." Tề An gật gật đầu, sau đó một chân nhảy đến phía cầu thang, Tề An tận lực đem động tác phóng nhẹ, không phát ra âm thanh quá lớn.

Rốt cuộc, dau khi nhìn anh biệt nữu từng bước từng bước nhảy mười bậc cầu thang, Từ Độ thật sự nhìn không nổi, đi lên trước duỗi tay đem anh bế lên.

Tề An kinh hô* một tiếng nho nhỏ, sau đó nói nhỏ, "Tôi tự mình có thể......"

*kinh ngạc, phát ra tiếng

"Được rồi, tôi nhìn cậu đi mà mệt." Từ Độ đáp, sau đó tiếp tục đi lên trên.

Từ Độ đều nói như vậy, Tề An liền câm miệng không nói nữa.

Từ Độ ôm Tề An đi ba bốn bước lên đi lên lầu, sau đó đi vào phòng ngủ, đem anh đặt ở trên giường, còn đắp chăn lên.

"Ngủ đi." Từ Độ nói.

"Tôi đây có thể đi WC không?" Tề An hỏi.

Từ Độ gật gật đầu, nói, "Đi đi."

Tề An nhấc chăn, sau đó xuống giường, nhảy đi phòng tắm.

Từ Độ thấy anh một chân nhảy nhót, liền cười mở miệng nói, "Muốn tôi giúp cậu hay không a?"

Tề An nghe được những lời này mặt lập tức bạo hồng, giúp tôi? Giúp như thế nào?

Sau đó Tề An lập tức trả lời, "Không, không cần......" Sau đó tốc độ nhảy nhanh hơn vào phòng tắm.

Từ Độ buồn cười nhìn bộ dáng anh một chân nhảy nhảy, trong lòng như có tiếng nhạc, thật là một đứa trẻ hảo ngoạn*. (*chơi vui, dễ bị trêu ghẹo chọc ghẹo)

Mà Tề An đang đi WC thì sao, Tề An ngồi ở trên bồn cầu, trong tay nắm chặt di động, làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ, trong lòng Tề An vô cùng lo âu chuyện đi làm của mình.

Ngồi lo âu hơn mười phút sau, trong đầu Tề An đột nhiên xẹt qua một đạo quang, A? A?! A!

Từ Độ hôm nay không đi làm, nói cách khác sẽ không biết anh xin nghỉ, anh xin nghỉ cũng là nói cho Ellen cùng Anna, nhiều nhất ghi chép trừ tiền lương ở bộ phận nhân sự.

Tề An vuốt mở màn hình di động, lúc đang chuẩn bị nhắn tin cho Ellen, cửa phòng phòng tắm phát ra tiếng gõ.

Từ Độ một bên gõ cửa, một bên hỏi, "Ngươi có phải rơi xuống nước hay không? Muốn tôi đi vào vớt người lên."

Tề An hoảng sợ, di động thiếu chút nữa rơi xuống trên mặt sàn, Tề An xả nước bồn cầu, sau đó có chút chột dạ nói, "À...... Xong rồi...... Anh đừng tiến vào."

Từ Độ nghe vậy trả lời, "Vậy ngươi nhanh lên chút."

"Được" Sau đó Tề An nhanh chóng gửi cho Ellen một tin, nhờ nàng giúp bản thân xin nghỉ một ngày, cũng không đợi nàng trả lời, đem điện thoại nhét vào trong túi, sau đó nhảy một chân đi ra ngoài.

Thời điểm Tề An đi ra ngoài, nhìn thấy Từ Độ ngồi ở mép giường đọc tin nhắn.

Mà Từ Độ đang xem tin nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn anh, cười hỏi, "Nhảy được ra rồi?"

Tề An không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, sau đó gật gật đầu.

Từ Độ thấy anh cúi đầu, liền không đùa anh, "Được rồi, lại đây ngủ đi."

"Ừm......" Tề An đáp ứng một tiếng, sau đó tung tăng nhảy nhót tới mép giường.

Từ Độ vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói, "Đi lên đi."

"A......" Tề An bị cái hành động này của Từ Độ làm cho ngốc.

"A cái gì a, tôi nói cậu đi lên ngủ." Từ Độ nói.

"Không phải...... Chúng ta cùng nhau sao?" Tề An dùng ngón tay chỉ bản thân, lại chỉ chỉ Từ Độ ngồi ở trên giường.

Từ Độ nhướng nhướng chân mày, "Bằng không đâu?"

"Tôi, tôi, tôi ngủ sô pha!" Tề An nói năng lộn xộn, anh trước nay không nghĩ tới cùng Từ Độ cùng nhau ngủ.

"Trong phòng tôi không có sô pha." Từ Độ vẫy vẫy tay.

"Kia......" Tề An liếc mắt một cái nhìn chung quanh phòng Từ Độ, ngoại trừ giường xác thật không có nơi có thể ngủ, không đúng, còn có thảm dưới chân anh, "Tôi đây ngủ trên thảm."

"Tôi đây một mình giường chăn." Từ Độ lại mở miệng nói.

"Kia kia kia......" Cái này Tề An kia nửa ngày, mặt đều kia đỏ cũng không nghĩa ra nổi một cái nguyên cớ, sau đó Tề An nói, "Tôi đây không ngủ......"

"Được rồi, đừng náo loạn." Từ Độ dứt lời, vươn cánh tay dài đem anh ôm lên giường, sau đó đắp chăn lên.

Từ Độ ôm Tề An, Tề An không thể động đậy, chỉ có thể đưa lưng về phía Từ Độ, Từ Độ ôm cái đầy cõi lòng, sau đó nói, "Ngủ đi."

Có lẽ là bởi vì thanh âm Từ Độ quá dễ nghe, lại có lẽ là bởi vì mùi thuốc lá trên ngườiTừ Độ rất dễ ngửi, hoặc là thật sự mệt mỏi, vốn dĩ Tề An trong lòng còn khẩn trương không ngủ được, dần dần đôi mắt cũng đóng lại......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip