Chương 139: Đấu súng

Edit + Beta: Hiron

Vu Cẩn chạy như bay dưới ánh mặt trời chói chang ở căn cứ Crowson. Ban tổ chức vẫn đang phổ biến về chương trình tạp kỹ cho các thực tập sinh.

"Nhà tài trợ là Snow Leopard, mọi người đến chỗ cô Ứng lấy tài khoản livestream trước tối nay, đăng ảnh chân dung lên. Không biết chỉnh sửa thì đến chỗ tổ camera, nhớ gội đầu trước khi chụp..."

Bạc Truyền Hỏa ngạc nhiên nhìn Vu Cẩn đang chạy: "Không phải đội y tế yêu cầu Tiểu Vu nghỉ ngơi à? Sao cậu ta lại chạy, Văn Lân cũng đi theo nữa."

Minh Nghiêu suy nghĩ: "Chẳng lẽ là bí kíp của Bạch Nguyệt Quang? Dưỡng sinh vận động!"

----------

Trường bắn.

Nhân viên cười ha hả quét chip của Vu Cẩn, đăng ký cho hai người: "Hai cậu tìm ai? Vệ Thời với Tá Y à? Ồ, hai người họ đang đấu súng bên trong! Máu chiến quá! Quả nhiên có các tuyển thủ nữ tới đây, Crowson tràn đầy sức sống hẳn..."

Vu Cẩn ngập ngừng đồng ý, chạy vào trường bắn. Ánh sáng lờ mờ, phòng bắn ngầm sâu hun hút được bao phủ bởi kính bảo hộ. Trên khán đài không có ai, bóng người lướt qua trong trường bắn -

Chưa kịp để Văn Lân phản ứng, Vu Cẩn đã dán chặt vào lớp kính bảo hộ, cố gắng che chắn cho đội trưởng khỏi họng súng của anh: "Đội trưởng ơi đội trưởng ơi đội trưởng ơi..."

Tá Y mặt không cảm xúc, hừ lạnh. Đội trưởng Bạch Nguyệt Quang ra hiệu cho Văn Lân kéo Vu Cẩn xuống. Tiểu Vu cứ bám trên kính thế này thì lo lắng chết mất!! Mới mấy tháng đã bị Vệ Thời lừa -

Tá Y lạnh lùng nhìn Vệ Thời. Chuyện của đàn ông, phải giải quyết theo cách của đàn ông.

Lúc này bia vẫn chưa xuất hiện, phía sau Tá Y và Vệ Thời là hai chiếc bàn dài. Hàng trăm linh kiện súng ống màu đen được bày la liệt.

40 giây đếm ngược bắt đầu.

Đèn đỏ trên bảng đồng hồ nhấp nháy, một dòng chữ nhỏ hiện ra: súng trường Mosin-Nagant, Kar98k.

Hai người đang đứng im bỗng nhiên xoay người, nhanh như chớp chọn linh kiện.

Vu Cẩn mở to mắt. Thế kỷ 31 yêu thích súng cổ cũng giống như thế kỷ 21 yêu thích vũ khí lạnh. Cậu cứ tưởng đấu súng cũng giống như đấu kiếm - không ngờ hai người lại bắt đầu bằng việc lắp súng.

Trong trường bắn, động tác của hai người nhanh thoăn thoắt. 12 giây, súng trường trong tay Tá Y mới chỉ có hình dạng sơ khai, thì anh đã bắt đầu lắp búa. 20 giây, Tá Y vừa ấn miếng gỗ bảo vệ nhiệt, thì anh đã cầm chắc báng súng. 26 giây, anh lắp ống ngắm xong, Tá Y vẫn còn đang loay hoay với băng đạn -

40 giây.

Bia xuất hiện!

"Đấu súng, solo 1 đấu 1. Luật là bắn hạ 100 mục tiêu, hoặc bắn trúng đầu đối phương." Văn Lân giải thích.

Tá Y và Vệ Thời đồng thời ra tay!

Trong chương trình sinh tồn, vị trí có tính nghệ thuật cao nhất chắc chắn là bắn tỉa. Họ cần sự bình tĩnh, lý trí. Tay súng bắn tỉa có thể nhận được tài nguyên tốt nhất, thậm chí có quyền nấp sau công sự chờ đợi hàng giờ liền - ra tay dứt khoát, một phát súng quyết định thắng bại.

"Bia" hơi sáng lên, to bằng đồng xu, gần như hòa lẫn vào bóng tối, phân bố ngẫu nhiên, nhìn thoáng qua như một bầu trời sao. Tá Y lùi về sau công sự, ngắm bắn, ánh mắt khóa chặt đường đi của một mục tiêu. Cổ tay anh ta bất động, vững vàng giữ báng súng, họng súng di chuyển chính xác -

"Chờ bắn." Vu Cẩn nói.

Tá Y đang thực hiện thao tác chờ bắn, tính toán đường đi của mục tiêu, đợi khi bia và tâm ngắm trùng nhau, sẽ bóp cò.

"Đoàng" một tiếng, tiếng súng Kar98k vang lên, hai phát súng trước sau! Vệ Thời lại dẫn trước một điểm, ngay sau đó Tá Y bắn trúng bia, đuổi theo.

Vu Cẩn chạy dọc theo kính bảo hộ, nhìn anh trong ánh sáng lờ mờ -

"Bắn ngay à?" Văn Lân ngạc nhiên.

Vệ Thời gần như không cần ngắm, tùy tiện bắn một phát đã trúng bia. Vô lý, nhưng lại không tìm ra lỗi sai nào. Từ khi giơ súng đến khi bắn, anh chỉ nhìn vào ống ngắm 4x trong 0,3 giây cuối cùng.

Chỉ có một lời giải thích.

"WTF!" Văn Lân hiếm khi mất bình tĩnh: "Quái vật gì thế này? Giơ tay lên đã ngắm bằng mắt thường được 90%, sau đó nhìn ống ngắm nửa giây là bắn trúng? Anh ta mới chỉnh súng chưa đến 10 giây, làm thế nào vậy? Ngay cả Ngụy Diễn..."

Vu Cẩn ngơ ngác, đừng nói là bắn ngay, cho cậu đứng đó ngắm mười mấy giây cũng không trúng. Vu Cẩn bắn bia di động trung bình được 7 điểm, hơn nữa bia trong trường bắn lúc này chỉ nhỏ bằng đồng xu, nói cách khác - ngoài 10 điểm thì chỉ có 0 điểm.

Điểm số tăng lên, Vệ Thời 24 điểm, Tá Y 17 điểm.

Bảng hướng dẫn đổi màu: Browning M2, súng máy hạng nặng.

Hai người đồng thời ném súng trường xuống, lắp ráp khẩu súng thứ hai. Vòng này Vệ Thời vẫn nhanh hơn, Tá Y chậm hơn 2 giây, rồi anh ta bưng súng lên ngắm bia - sau đó họng súng chuyển hướng, chĩa thẳng vào Vệ Thời!

Hai điều kiện chiến thắng, bắn trúng đầu, hoặc là bắn trúng 100 bia trước.

Lợi thế bắn ngay của Vệ Thời quá lớn, chỉ vòng đầu tiên đã bỏ xa Tá Y 7 điểm. Tá Y nhíu mày, không chút do dự đưa ra lựa chọn duy nhất - bắn trúng đầu Vệ Thời, loại anh.

Súng máy hạng nặng vang lên ầm ầm, loại súng đã phục vụ hàng trăm năm này có khả năng áp chế không hề thua kém súng bắn tỉa, để giành lợi thế, Tá Y đột nhiên nhảy ra khỏi công sự -

Giơ súng, ngắm bắn, bóp cò.

Có thể nâng súng máy hạng nặng trong vòng 1 giây, sức mạnh của Tá Y thuộc hàng top trong số các tay súng bắn tỉa. Súng máy được sử dụng để bắn, ngắm, áp chế và ném, tất cả kỹ thuật của một tay súng bắn tỉa đều được Tá Y thể hiện một cách hoàn hảo.

Văn Lân sững người hồi lâu, rồi khẽ cười: "Tiến bộ nhiều đấy."

Hai khẩu súng máy đồng loạt khai hỏa!

Công sự như núi đổ, bụi bay mù mịt, tiếng súng chói tai, đạn rơi như mưa. Cho đến khi hệ thống kêu "tích" một tiếng.

Tá Y rên lên một tiếng, mũ bảo hộ văng ra. Tay súng bắn tỉa của Bạch Nguyệt Quang ngã xuống sau công sự, hồi lâu sau mới bò dậy. Vệ Thời dùng súng máy bắn trúng đầu Tá Y.

Thắng.

Ngoài trường bắn, Vu Cẩn chạy như bay đến cửa, gõ cửa, không mở được. Cậu lại trèo lên kính, năn nỉ, nhảy xuống, gõ cửa. Cậu cứ chạy đi chạy lại như một cái bóng.

----------

Trong trường bắn.

Tá Y bình tĩnh ngồi dậy, kỹ năng bắn súng này, đừng nói là thực tập sinh, ngay cả Huyết Cáp - cựu tay súng bắn tỉa của Bạch Nguyệt Quang, thậm chí cả Thiệu Du - đội trưởng R Code thời kỳ đỉnh cao - cũng không kém cạnh.

Vệ Thời khoanh tay, sát khí đằng đằng. Người này chắc chắn đã trải qua rất nhiều trận chiến - với linh cảm của một tay súng bắn tỉa, Tá Y thậm chí còn nghĩ, Vệ Thời nguy hiểm hơn bất kỳ ai anh từng gặp.

Tá Y: "Tại sao anh lại tham gia thi đấu?"

Vệ Thời nhìn xuống, cơ thể to lớn tỏa ra khí thế lạnh lẽo, nhưng không có địch ý: "Suất ra mắt."

Tá Y cười khẩy: "Anh còn cần ra mắt à?"

Vệ Thời mặt không cảm xúc: "Thành lập đội."

Tá Y sững người. Cá nhân, thực tập sinh tự do ra mắt, rồi lập đội ngay, bất kỳ ai xem chương trình sinh tồn cũng đều thấy Vệ Thời bị điên. Nhưng anh ta thực sự có khả năng đó.

Tá Y im lặng hồi lâu, rồi gằn từng chữ: "Tiểu Vu trêu chọc anh à?"

Vệ Thời bình tĩnh nói: "Tôi định kết hôn với cậu ấy."

"..." Tá Y run lên, kết hôn cái gì cơ? Kết hôn... đăng ký kết hôn?!

Hai người mới quen nhau mấy tháng, yêu nhau từ khi nào? Tiểu Vu mới 9 tuổi, à không, 19. Có nhà ở Trái Đất không? Đã báo cho hai bên gia đình chưa? Đã nói với Caesar và thư ký Khúc chưa?!

Lồng ngực Tá Y bỗng nhiên dâng trào tức giận, những suy nghĩ "tên khốn nạn", "ra tay với Tiểu Vu ngây thơ", "đùa giỡn tình cảm của Tiểu Vu" đều tan biến. Vệ Thời nói chuyện nghiêm túc quá, Tá Y tuy không phải người từng trải nhưng cũng không ngốc như Caesar, anh ta có thể tin rằng Vệ Thời đang nói thật.

Tá Y ngạc nhiên: "Mẹ kiếp... Anh nghiêm túc đấy à?!"

Vệ Thời gật đầu, đôi mắt đen láy lạnh lùng sau cặp kính: "Tôi nghiêm túc."

Ngoài trường bắn, Vu Cẩn gõ cửa liên hồi, Văn Lân vui vẻ nhìn, cho đến khi trong trường bắn như có tiếng cãi vã. Tá Y nói rất nhanh, biểu cảm dữ dội, kính chống đạn ngăn cách cuộc trò chuyện của hai người, Vu Cẩn hoảng hốt chạy đến khuyên can -

Tá Y: "Là cậu theo đuổi người ta, Tiểu Vu nhận hết trách nhiệm?"

Vệ Thời: "Phải."

Tá Y: "Lần phó bản lá Người yêu đó, là anh cố ý bắn tôi để vào cùng phó bản với Tiểu Vu?!"

Vệ Thời: "Ừ."

Tá Y: "Phó bản Kỷ Phấn Trắng, là Tiểu Vu tự cưỡi dực long đến tìm anh?!"

Vệ Thời: "Phải."

Tá Y cuối cùng cũng bình tĩnh lại, rồi lại thấy ấm ức. Tiểu Vu ngốc nghếch đúng là tự chui đầu vào lửa - yêu đương mà giấu người lớn, chẳng phải là muốn bỏ trốn theo trai sao?!

Nhưng những lời trách móc đã chuẩn bị sẵn lại không thốt ra được. Vệ Thời nghiêm túc quá. Là đội trưởng Bạch Nguyệt Quang, anh ta phải là người nhà của Vu Cẩn, bảo vệ cậu, đuổi những kẻ lừa đảo, chứ không phải cản trở cậu yêu đương.

Tá Y im lặng hồi lâu, cuối cùng mới hỏi: "Kỹ năng bắn súng của cậu ấy cũng là do anh dạy?"

Vệ Thời gật đầu.

Mỗi tay súng bắn tỉa đều có thói quen, phong cách riêng, giống như vân tay và chữ viết, mang đậm dấu ấn cá nhân. Vu Cẩn mới vào nghề, chưa hình thành phong cách riêng, kỹ năng ngắm bắn, bóp cò đều do Tá Y và Huyết Cáp dạy. Nhưng từ vòng loại thứ hai, Tá Y đã cảm thấy phong cách của Vu Cẩn không giống ai.

Cho đến khi Vệ Thời bắn trước mặt anh ta. Tá Y biết rõ thiên phú của Vu Cẩn. Có thể khiến Vu Cẩn hình thành "phong cách" trong vòng 5 tháng, chắc chắn Vệ Thời đã chỉnh sửa tư thế bắn cho cậu không dưới nghìn lần. Để lại dấu ấn của mình trong thói quen chiến đấu của Vu Cẩn.

Trường bắn im lặng hồi lâu.

Tá Y lạnh lùng nói: "Hôm nay đến đây thôi. Mở cửa cho Tiểu Vu vào."

Vệ Thời gật đầu, xoay người, đưa tay về phía Tá Y.

Tá Y do dự vài giây, rồi mâu thuẫn hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định nể mặt anh ta, vị đội trưởng vừa bị "bắn vỡ đầu" này mượn lực đứng dậy.

Ngoài cửa, Văn Lân cảm thán: "Xong rồi. Cứ để đội trưởng suy nghĩ thêm mấy ngày nữa đi, không thì anh ấy không xuống nước đâu."

Vu Cẩn: "Úi -"

Cửa trường bắn mở ra.

Vu Cẩn vội vàng chạy đến, vẻ mặt kiên định, thành khẩn nhận lỗi: "Là em không báo cáo..."

Tá Y vỗ vai Vu Cẩn: "Thôi được rồi, vào luyện tập đi. Tối về đánh giá."

Vu Cẩn khựng lại, thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ gật đầu.

Sau khi Tá Y đi khỏi.

Vệ Thời nhướng mày: "Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ giải quyết."

---------

Sau khi trở về từ trường bắn Crowson, Tá Y tắm rửa xong, không nói gì. Hồi lâu sau mới tức giận: "Không thể nào đăng ký kết hôn ngay được! Visa của Tiểu Vu -" Tá Y yên tâm: "Với visa này, đăng ký kết hôn hơi rắc rối."

Văn Lân: "Anh bị người ta bắn một phát là choáng váng rồi. Không phục à?"

Tá Y bất mãn: "Không phải tôi yếu, mà là đối thủ quá mạnh, hơn nữa theo tôi quan sát, anh ta rất giỏi giả vờ," Tá Y bình tĩnh phân tích: "Anh ta tưởng mình là ai? Vua của Crowson à? Tôi thấy không thể nào dễ dàng như vậy được..."

Văn Lân: "Thế còn muốn thế nào nữa? Cho anh ta làm bài kiểm tra? Anh muốn gả công chúa Văn Thành à?"

Tá Y: "..."

Vài giây sau.

Tá Y suy nghĩ: "Cũng có lý. Cậu nói xem lúc Songtsen Gampo cầu hôn, có phải cho làm bài kiểm tra không?"

Văn Lân ngạc nhiên: "Anh nghiêm túc đấy à? Anh ở với Caesar lâu quá, nên ngốc theo rồi?!"

Tá Y: "... Không có, không phải, tôi chỉ hỏi thôi mà."

----------

Trường bắn Crowson.

Nhân lúc anh đi tắm, Vu Cẩn vừa suy nghĩ về chuyện thi đấu, vừa hỏi: "Lúc trước anh đến R Code..."

Đúng lúc này, thiết bị đầu cuối của hai người đồng thời sáng lên. Thông báo của Crowson.

Tập trung ở phòng phát sóng sau nửa tiếng - phát kịch bản chương trình tạp kỹ, bốc thăm từ những tuyển thủ được bình chọn trong trận đấu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip