Chương 143: Chương trình tạp kỹ
Edit + Beta: Hiron
Vu Cẩn ngẩn người. Sau khi cúp máy, cậu lập tức liên lạc với bộ phận hậu cần Crowson.
"À, Tiểu Vu có đồ đạc trong phòng ngủ đúng không?" Nhân viên trực tiếp cho cậu quyền điều khiển robot.
Vu Cẩn dùng thiết bị đầu cuối làm điều khiển từ xa, điều khiển robot vào phòng ngủ. Chiếc gối nhỏ đã được giặt sạch, thơm tho, đang nằm trên giường.
Dực long nhỏ bay vào phòng, chào hỏi robot, rồi đậu trên đầu giường, bắt đầu nghi thức hàng ngày – ngắm thỏ.
Vu Cẩn bảo robot đưa gối cho dực long nhỏ. Dực long nhỏ liếc nhìn, không có hứng thú, tiếp tục ngắm thỏ.
Gối đầu...
Vu Cẩn nhanh chóng suy nghĩ, robot đã thay ga giường cách đây vài hôm, tất cả đồ vải đều được giặt sạch, sau đó dực long nhỏ không còn ghét chiếc gối nữa. Tòa nhà phía Nam căn cứ Crowson, tầng 7, thời gian dọn dẹp phòng cho tuyển thủ là mỗi tuần 4 lần.
Tức là gối đầu có vấn đề sau thứ Năm tuần trước, trước thứ Bảy – lúc các tuyển thủ thi đấu về.
Nghi phạm lớn nhất là mèo đen...
Vu Cẩn ngắt kết nối với robot, gọi lại cho hậu cần.
"Thú cưng đánh nhau? Không vấn đề gì! Tiểu Vu muốn camera giám sát phòng ngủ mấy ngày? Để tôi sắp xếp, tối gửi cho cậu..."
––––––––––
Xe bus chậm rãi rời khỏi bay lên.
Tiếng ồn ào vang lên bên tai, Minh Nghiêu và Caesar hát karaoke ở nửa sau xe, không ít thực tập sinh hát theo. Nhân lúc Minh Nghiêu đang gào thét, Caesar kéo Vu Cẩn lại, cầm micro hát hò: "Tiểu Vu – đứng dậy! Hát cùng anh, hát cùng anh..."
Cảnh vật thay đổi ngoài cửa sổ. Vùng ngoại ô xanh mướt, lác đác vài robot đang làm việc, mật độ người càng lúc càng đông khi vào thành phố.
Tòa nhà Snow Leopard Entertainment – nơi quay "Tiến lên nào, thiếu niên!" – nằm ở trung tâm thành phố, cách đó vài trăm km. Nhờ sự phát triển của giao thông và Internet vạn vật ở thế kỷ 31, quy hoạch thành phố hướng đến đa trung tâm, hiệu quả kinh tế, sinh thái tăng lên đáng kể. Thành phố phồn hoa mà không quá chật chội.
Khi các thực tập sinh bước xuống xe, họ thấy rất nhiều phương tiện giao thông đỗ trước cửa.
"Đạo diễn ơi, sao khách mời với người mẫu được đi xe riêng, 90 người chúng ta phải chen chúc trên một chiếc xe bus thế này?!" Minh Nghiêu phát hiện ra điểm bất hợp lý.
Đạo diễn phụ trách cầm loa: "Họ là nghệ sĩ! Quý giá lắm, lỡ bị va đập thì sao? Nhớ kỹ nhé, không được đánh nhau trong chương trình, chơi nhẹ nhàng thôi. Đặc biệt là mấy người nhảy chính, hát chính của nhóm nhạc nam, đừng thấy người ta có cơ bụng mà sờ mó, lỡ hỏng thì ai lên sân khấu biểu diễn thay?!"
Dặn dò xong, đạo diễn phụ trách vẫy tay gọi trợ lý đến xếp hàng cho các thực tập sinh. Lúc này, trời nắng gắt, rất đông người chen chúc. Các khách mời khác đeo kính râm, khẩu trang, trốn dưới bóng cây, còn những tuyển thủ sinh tồn đến muộn chỉ có thể ngồi xổm ven đường.
Người đại diện, trợ lý của các công ty giải trí qua lại tấp nập. Vô tình nhìn sang, họ thấy Tóc Đỏ đầu tiên. Quần áo cởi hết, chỉ còn mỗi áo phông, hình xăm trên lưng kéo dài đến cổ, tóc nhuộm nửa đen nửa đỏ trông thảm không nỡ nhìn.
Như thể muốn viết hẳn lên mặt "thành phần bất hảo". Chẳng mấy chốc, không còn ai chú ý đến nơi này nữa.
Vì tính chất của chương trình giải trí, các khách mời không biết thân phận của nhau. Toàn là thực tập sinh, blogger, hotgirl, chẳng ai nhận ra ai.
Tá Y đi dạo một vòng, quay lại nhìn Vu Cẩn hồi lâu: "... Tiểu Vu đừng ngồi xổm với họ."
Caesar, Tóc Đỏ, Tần Kim Bảo đang ngồi xổm, có thể gây sự, nhân viên vì lý do an toàn nên phải đi vòng qua họ. Chỉ có Vu Cẩn ngồi giữa trông lạc lõng, như một chú thỏ trắng.
Vu Cẩn nghe lời đứng dậy, phủi cỏ. Một người đại diện nhìn thấy, đột nhiên khựng lại, tò mò nhìn Vu Cẩn, chắc là tưởng cậu là đối thủ tiềm năng của nghệ sĩ nhà mình.
Tá Y: "... Thôi, Tiểu Vu cứ ngồi xổm đi."
Nửa tiếng sau, ban tổ chức bắt đầu gọi tên. Các khách mời lần lượt vào trong, nhân viên sắp xếp, ngăn chặn mọi hành vi quay phim, chụp ảnh, giao tiếp trước chương trình.
Bạc Truyền Hỏa suy nghĩ: "Chơi gì đây?"
Tần Kim Bảo tưởng tượng: "Loạn đấu? Tuyển thủ sinh tồn đánh trước, ca sĩ ra sau dùng phép thuật, vũ công hỗ trợ, còn có... skrskr..."
Vu Cẩn: "RAP!"
Tần Kim Bảo: "À, rap, đó là đòn tấn công không phân biệt, nghe xong choáng váng, giảm tốc độ –"
Đạo diễn: "Thôi thôi! Xếp hàng, xếp hàng, 20 người đầu tiên đi với đạo diễn, những người còn lại đi theo tôi!"
––––––––––
Tầng cao nhất của tòa nhà Snow Leopard, ban tổ chức đang chuẩn bị lần cuối: "36 thực tập sinh, 12 người mẫu, 16 ca sĩ, còn có... 20 tuyển thủ Crowson, danh sách đây."
"OK, chuẩn bị bắt đầu."
Tất cả khách mời của "Tiến lên nào, thiếu niên!" đã đến đông đủ, ngay cả Vệ Thời bận rộn cũng thong thả đứng ở cuối hàng.
Khi hơn trăm người vào phòng quay, thứ tự đã hoàn toàn xáo trộn, nhân viên kiểm tra chức năng thiết bị đầu cuối của từng người. Sau khi tắt màn hình của tất cả khách mời, MC bước lên sân khấu.
"Chào mừng đến với "Tiến lên nào, thiếu niên!"."
"Có 125 khách mời, các bạn sẽ được chia ngẫu nhiên thành 25 đội, mỗi đội 5 người, thi đấu trong hai ngày hai đêm."
"Trong số các bạn có vũ công đường phố, có thần tượng tương lai, có tuyển thủ sinh tồn chuyên nghiệp, có streamer, có game thủ, có siêu mẫu, có ngôi sao."
"... – nhưng mà, chỉ có một số ít người biết thân phận của các bạn."
"Trong vòng 48 tiếng tới, các bạn sẽ bị cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài. Thứ duy nhất có thể dẫn dắt các bạn đến chiến thắng chính là logic và khả năng quan sát."
"Mỗi sáng, các bạn sẽ được giao nhiệm vụ theo đội, hoàn thành thì cả đội được thăng cấp, thất bại thì cả đội bị loại."
Cả hội trường ồ lên.
MC lại nói: "Tất nhiên, các bạn cũng có một đặc quyền."
"Mỗi tối, hai đội đứng đầu bảng có thể khiêu chiến với bất kỳ đội nào có thứ hạng thấp hơn, đồng thời quyết định nội dung khiêu chiến. 5 thành viên của mỗi đội sẽ solo, có thể so đấu vũ đạo, rap, hát, đấu game – thậm chí là đấu võ."
"Đội thua sẽ bị loại."
Vu Cẩn chú ý lắng nghe. Lúc này, không ít tuyển thủ đã hiểu ra. Solo nguy hiểm hơn nhiệm vụ nhiều.
Nếu trong đội 4 người có 3 tuyển thủ sinh tồn, hoàn toàn có thể chọn "đấu võ" làm chủ đề solo, tương tự, nếu đội nào có vũ công mạnh, thì có thể chọn so vũ đạo. Nhưng chỉ có hai đội được khiêu chiến.
Xét về mặt xác suất, khả năng "bị khiêu chiến" cao hơn nhiều so với khả năng "khiêu chiến người khác". Để bảo vệ bản thân, các đội phải che giấu điểm yếu của thành viên, thậm chí che giấu cả tung tích.
"Trong chương trình, các tuyển thủ không được tiết lộ thân phận của người khác."
"Bây giờ, mời người đầu tiên lên bốc thăm đồng đội."
Sân khấu sáng bừng, đèn flash chiếu vào giữa màn hình. Vu Cẩn bỗng nhiên cảm thấy máu nóng sôi trào, mắt cậu hoa lên, sáng lóa.
Các tuyển thủ lần lượt bốc thăm, khi Vu Cẩn quay lại chỗ ngồi, cậu mở tờ giấy trong tay ra, số "12".
"Mời các tuyển thủ tập hợp theo số."
Phòng phát sóng vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, Vu Cẩn còn chưa kịp đứng dậy, thì một tuyển thủ trang điểm đậm đã đưa tay ra: "Rất vui được gặp cậu, tôi là A Nguyên của đội 16, người mẫu."
Vu Cẩn bắt tay, cười tủm tỉm: "Rất vui được gặp cậu, Vu Cẩn của đội 12, streamer game."
A Nguyên khựng lại, dường như đang suy nghĩ gì đó khi chạm vào vết chai trên tay Vu Cẩn.
Vu Cẩn thành thật nói: "Streamer game bắn súng."
Hai người chào hỏi, rồi lướt qua nhau.
––––––––––
Mười phút sau, Vu Cẩn cuối cùng cũng tìm thấy đồng đội của mình giữa biển người. Nhìn sơ qua, 20 thực tập sinh của Crowson được chia vào 20 đội khác nhau, rõ ràng là ban tổ chức đã sắp xếp.
Thính giác cực kỳ nhạy bén của cậu đã bắt được cuộc trò chuyện giữa A Nguyên và đồng đội: "Chú thỏ nhỏ của đội 12, nhìn mặt là biết là thực tập sinh idol, không biết ở show nào, còn lừa tôi là streamer game, không ngoan chút nào..."
Vu Cẩn: "...!" Nhìn lớp trang điểm là biết cậu là thực tập sinh nhóm nhạc nam rồi nhé!
Bốn người đồng đội đã tự giới thiệu xong, đồng loạt nhìn Vu Cẩn.
Vu Cẩn cười lịch sự, thành thật nói: "Vu Cẩn, thực tập sinh Crowson –"
"Dừng lại." Một người lạnh lùng nhíu mày: "Tôi cho rằng, giữa các thành viên, sự tin tưởng là nền tảng của hợp tác."
Vu Cẩn ngơ ngác: "..."
Người kia hỏi dồn dập: "Mấy tuổi được công ty tuyển?"
Vu Cẩn: "Mười... mười tám?"
Người kia hỏi liên tiếp: "Quãng giọng cao nhất là bao nhiêu? Có trồng cây chuối được không? Tự viết flow chưa? Có battle freestyle được không?"
Vu Cẩn thành thật trả lời: "Quãng... quãng giọng cao nhất gần lên đến G4, trồng cây chuối được, flow cũng viết rồi, nhưng chỉ hát được hook với melody rap, freestyle không giỏi lắm..."
Người kia ừ một tiếng, kết luận: "Nhảy phụ của nhóm nhạc nam."
Vu Cẩn: "..."
Người kia kiêu ngạo nói: "Thực tập sinh đúng không? Nếu không phải, thì câu đầu tiên cậu nên hỏi tôi 'quãng giọng là gì', không lên được G4 thì không hát vocal được, trồng cây chuối được nghĩa là cơ bắp khỏe, flow giống nhau thì không rap được."
Ba người còn lại nhìn anh ta với ánh mắt sùng bái: "Anh Phàn giỏi quá!!"
"!!!" Vu Cẩn vội vàng thanh minh: "Sao không phải là nhảy chính?!"
Anh Phàn: "Ngốc thế này, làm sao nhảy chính được?!"
Vu Cẩn: "..."
Phàn ca hất hàm: "Thôi được rồi, đi với tôi cũng không tồi. Vậy tôi làm đội trưởng nhé, tôi cũng là đội trưởng trong nhóm, mọi người không có ý kiến gì chứ? Cậu tên gì, Vu Cẩn? Nhìn trẻ thế, vậy gọi là Tiểu Vu nhé. Có cậu, cộng thêm tôi, chúng ta cũng khó thua về nhan sắc. Được rồi, đi theo tôi đợi nhận nhiệm vụ thôi –"
Vu Cẩn vùng vẫy lần cuối: "Nhưng tôi thực sự là thực tập sinh sinh tồn –"
Bốn người đồng loạt nhìn Vu Cẩn.
Phàn ca nhún vai: "Cậu thấy có ai tin không?"
––––––––––
Danh sách khách mời của "Tiến lên nào, thiếu niên!" được công bố sau khi cắt internet.
Fan của các thực tập sinh nhóm nhạc nam gần như có mặt ngay lập tức, giăng băng rôn, hoa, lightstick lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Fan của chương trình sinh tồn vốn đang rên rỉ vì Crowson ngừng phát sóng 2 tháng, mãi hai tiếng sau mới thấy thông báo.
"..." Họ ngơ ngác: "Tôi vừa đọc được cái gì thế này? Mấy anh chàng này được thả ra từ nhà máy à?!"
"Khoan đã, con trai/chồng tôi sao lại không có fan? Làm thế nào để ủng hộ đây? Lần đầu tiên xem tuyển thủ sinh tồn tham gia chương trình giải trí, không biết làm gì cả! Trước đây xem show sinh tồn, chỉ cần lên diễn đàn cãi nhau là được, giờ lại phải làm băng rôn nữa à?"
"Băng rôn có tác dụng không? Tôi làm slide cổ vũ idol chẳng phải tốt hơn sao?"
"Thăm ban là gì? Là đến tận nơi luôn á? Được đến tận nơi luôn?"
Các fan cuồng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vội vàng tổ chức trên diễn đàn: "Đừng đi một mình! Đừng đi một mình! Thời gian thăm ban của "Tiến lên nào, thiếu niên!" là chiều mai, các em muốn đi thì đăng ký với fanclub nhé, không cần tự chuẩn bị vật tư, fanclub có hết, quà không cần đắt tiền, số lượng giới hạn trong 100..."
Diễn đàn Crowson bùng nổ.
"Được tặng quà à? A a mình phải tặng Caesar một con dê nướng! Nhìn cậu ấy bị đội trưởng tịch thu đồ ăn suốt, tội nghiệp quá!"
"A a a a a muốn tặng Tiểu Bạc một nụ hôn! Không cho từ chối!"
"Muốn đến hiện trường – cuối cùng ban tổ chức cũng chịu thả Tiểu Vu ra! Các chị em ơi tiến lên!! Tiểu Vu ơi!! Tiểu Vu ơi!!"
...
––––––––––
Cửa tòa nhà Snow Leopard Entertainment.
125 tuyển thủ sẵn sàng chiến đấu.
Thẻ nhiệm vụ vòng đầu tiên được phát, Trang Phàn – đội trưởng đội 12 – nhận thẻ.
Tiếng ồn ào vang lên bên ngoài, nhân viên đang ngăn cản fan.
Trang Phàn quay lại với vẻ mặt khó hiểu: "Ai đang ồn ào thế? Cái gì mà Tiểu Vu hài hước –"
Vu Cẩn cũng không hiểu, mọi người đều lắc đầu. Trang Phàn gật đầu, mở thẻ ra. Nhiệm vụ vòng đầu tiên hiện ra trên giấy.
Trang Phàn thở phào nhẹ nhõm: "May quá, nhiệm vụ tạp kỹ thường thấy. Đến phía Bắc thành phố trước 4 giờ chiều, kiếm 1000 điểm tín dụng, điều kiện là –"
Trang Phàn bỗng nhiên trừng mắt: "Cái gì?!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip