Chương 159: Báo cáo kiểm tra

Edit + Beta: Hiron

Khoang tàu yên tĩnh.

Dung dịch dinh dưỡng nhỏ giọt, Vu Cẩn nhắm mắt nằm trên giường, ngủ không ngon giấc.

Bên ngoài, bác sĩ tâm lý Chu Nam đang nói chuyện với y tá.

"Vu Cẩn ngủ được hai tiếng, tỉnh lại ba lần, huyết áp hơi thấp, không nói chuyện..."

Chu Nam gật đầu, rót một cốc nước ấm. Nước ấm vừa phải, Chu Nam – người cũng từng bị thương nặng – chỉ cần sờ là biết nhiệt độ. Trong lúc chờ nước nguội, anh ta cúi đầu nhìn bảng thông báo.

Mới 6 tiếng sau cuộc giải cứu đó.

Trên màn hình, Mao Đông Thanh đang đánh giá chiến thuật cùng đội tấn công. 13 tiếng trước, Vu Cẩn bị bắt cóc. 12 tiếng trước, toàn thành giới nghiêm, tín hiệu từ chip theo dõi được gửi đến tất cả các đường dây ngầm của Phù Không, gần 700 thiết bị dò tìm được kích hoạt. 7 tiếng trước, định vị chính xác tín hiệu.

6 tiếng trước, hai tàu vũ trụ của Phù Không lặng lẽ hạ cánh xuống một cảng tư nhân. Đội vệ sĩ tấn công trang viên của Công tước –

Vệ Thời ôm Vu Cẩn đang hôn mê, cả người run rẩy khi ra ngoài, mãi đến khi bác sĩ xác nhận Vu Cẩn không sao, anh mới bình tĩnh lại.

Vệ Thời đợi đến khi Vu Cẩn tỉnh lại. Chu Nam vào thăm khám vài lần, Vệ Thời vẫn luôn nắm lấy tay trái vừa được lấy chip của Vu Cẩn dưới ánh đèn mổ, ngồi im lặng như pho tượng. Đến khi Vu Cẩn ngủ, anh mới rời đi.

Hiện tại.

Hơi nước ấm áp, nhiệt độ vừa phải. Chu Nam nhẹ nhàng đẩy cửa, Vu Cẩn tỉnh dậy.

"Uống nước đi." Chu Nam trấn an, đưa cho cậu hai viên thuốc nhỏ: "Thuốc ngủ."

Vu Cẩn chậm rãi ngồi dậy, tay phải vẫn còn cắm kim tiêm, móng tay trắng bệch. Cốc nước bốc hơi nghi ngút, vị bác sĩ tâm lý này đưa cốc nước đến trước mặt Vu Cẩn.

Con người luôn khao khát hơi ấm và nước. Đây là một trong những bí quyết của Chu Nam để bệnh nhân thả lỏng, Vu Cẩn nhận lấy cốc nước bằng tay trái, cuối cùng cũng thả lỏng vai.

Chu Nam nhìn Vu Cẩn, trong lòng lại không mấy lạc quan. Thiếu niên ngồi im lặng, ánh mắt trống rỗng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Chúng ta đang trên đường về." Chu Nam khéo léo gợi chuyện: "Còn 4 tiếng nữa là đến Phù Không, tối mai là lễ hội mùa thu. Em phải ngủ đủ 8 tiếng."

Vu Cẩn im lặng vài giây, rồi gật đầu, hỏi: "Anh Vệ –"

Chu Nam mở thiết bị đầu cuối.

Trong phòng bên cạnh, Vệ Thời đang gọi video với nữ công tước. Nữ công tước vẫn còn ở trong trang viên, bà ta kích động, la hét, Vệ Thời lạnh lùng nói vài câu. Nữ công tước toát mồ hôi lạnh, ngã khỏi ghế.

"Mỗi người có kết cục khác nhau." Chu Nam như đang kể chuyện: "Bà ta cũng là một trong những người sáng lập ra căn cứ R Code. Kỹ thuật của Liên Bang lạc hậu hơn đế quốc vài thập kỷ, chồng cũ của bà ta là quan chức cấp cao Liên Bang. Thông qua nữ công tước này, rất nhiều phương án thí nghiệm nguy hiểm từ đế quốc được đưa sang Liên Bang, gián tiếp thúc đẩy việc thành lập căn cứ R Code."

"Liên Bang cần kỹ thuật, đế quốc cần nơi thí nghiệm miễn phí. Trong số đó, có những vật thí nghiệm có tỷ lệ sống sót chưa đến 30%. Hầu hết những người cải tạo đã chết đều bị gắn khóa cảm xúc và chip điều khiển từ xa."

Vu Cẩn ngẩng đầu lên. Trên màn hình, Vệ Thời tắt video, vội vã đi ra ngoài, đến phòng Vu Cẩn.

Chu Nam cất bảng thông báo: "Trên con chip dùng để điều khiển người cải tạo, có khắc chữ cái, là tên viết tắt của bà ta và chồng cũ. Nghe nói con chip đầu tiên được sản xuất hàng loạt là tín vật cầu hôn của vị quan chức Liên Bang đó."

"Nhưng vừa rồi," Chu Nam mỉm cười: "Anh Vệ đã tự tay cấy con chip điều khiển đó vào trung khu thần kinh của nữ công tước."

Vu Cẩn mở to mắt, tròng trắng hơi chuyển sang màu xám.

Chu Nam nghĩ, Tiểu Vu hướng ngoại, thường đồng cảm với người khác. Anh ta lại an ủi cậu: "Trả thù là cả một quá trình. Đây không phải tra tấn, trả đũa, mà là vì có quá nhiều người cải tạo ở Phù Không. Chỉ có khống chế bà ta, mới có thể xâm nhập viện nghiên cứu khoa học của đế quốc."

"Người cải tạo rất cần những kỹ thuật sinh học này. Còn nữa, họ cũng đang chờ đợi công lý. Có người cả đời cũng không đợi được, chỉ có thể nhờ những người còn sống tiếp tục chờ."

"Nữ công tước là một cơ hội."

Chu Nam quan sát biểu cảm của Vu Cẩn.

Vu Cẩn chậm rãi nói: "Cấy chip xong, bà ta còn thiếu một khóa cảm xúc."

Chu Nam ngạc nhiên, rồi cười lớn: "Ý tưởng hay đấy."

Cửa phòng kẽo kẹt mở ra. Vệ Thời bước vào, Chu Nam cười chào, rồi ra ngoài.

Nụ cười của Chu Nam biến mất.

"Tiểu Vu có vẻ không ổn," Anh ta mở bảng thông báo, nói với nghiên cứu viên Tống đang ở Phù Không: "Kết quả xét nghiệm máu có chưa? Tình trạng của Tiểu Vu, tôi chỉ thấy trên người những người bị R Code tẩy não –"

Nghiên cứu viên Tống khựng lại: "Xét nghiệm máu sơ bộ bình thường, chỉ là hơi mệt. Chắc là Tiểu Vu bị tiêm MHCC liều cao, nhưng cậu ấy có khả năng kháng thuốc, chắc không sao. Về thuốc thử nghiệm, Tiểu Vu nói là thuốc ký ức loại N. Chúng tôi vẫn đang kiểm tra."

Chu Nam: "Cậu ấy kháng thuốc này nữa á? Không bị di chứng chứ?"

Nghiên cứu viên Tống thở dài: "Vỏ kiếm mà, anh nghĩ sao?"

Chu Nam rót một cốc nước: "Tiểu Vu không ổn lắm, hay là lát nữa tôi gọi anh Vệ –"

Nghiên cứu viên Tống chỉ vào màn hình giám sát bên giường bệnh.

Vệ Thời đang ngồi cạnh giường Vu Cẩn, lưng thẳng, tay phải đặt lên mu bàn tay đang cắm kim tiêm của Vu Cẩn, khẽ nói gì đó.

Vu Cẩn cuộn tròn trong chăn. Rúc vào lòng Vệ Thời. Rồi lại rúc sâu nữa.

"..." Chu Nam yên tâm: "Cứ để anh Vệ ở đó, đừng cho đi đâu cả."

––––––––––

Vệ Thời sưởi ấm cho Vu Cẩn, chỉnh lại nhiệt độ phòng, mu bàn tay thiếu niên lạnh ngắt, hai ngày trước còn mềm mại, giờ lại nổi cả gân xanh.

Thuốc ngủ bắt đầu có tác dụng. Vu Cẩn mơ màng nắm lấy tay Vệ Thời, anh nắm lại, nhìn cậu.

"Khóa cảm xúc của Thiệu Du bị hỏng rồi," Vệ Thời nói ngắn gọn: "Chuyện khác đợi em khỏe lại rồi nói. Ngủ đi. Tôi không đi đâu hết."

Vu Cẩn nhường một nửa chăn, ngoan ngoãn im lặng.

Vệ Thời tắt camera giám sát, nằm xuống cạnh Vu Cẩn, ôm chặt cậu vào lòng: "Ấm hơn chưa?"

Vu Cẩn gật đầu. Mái tóc xoăn cọ vào cằm anh, Vệ Thời cũng thức trắng đêm. Anh ôm chặt cậu, lo lắng trong lòng mới vơi đi phần nào.

Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt Vu Cẩn, mỗi lần nhìn, tim anh như bị dao cứa. Vu Cẩn thở đều, chìm vào giấc ngủ, vài phút sau, cậu bỗng nhiên run rẩy.

Vệ Thời ôm chặt hơn: "Thả lỏng, không sao đâu."

Vu Cẩn tỉnh dậy, không mở mắt, khẽ nói: "Tuyết rơi."

Vệ Thời: "Tôi ở đây."

Vu Cẩn: "Em sợ mình biến mất."

Vệ Thời cúi xuống, hôn lên gáy cậu, an ủi: "Không đâu, tôi sẽ tìm thấy em."

Vu Cẩn ngẩng đầu lên, hỏi: "Anh... anh khóc à?"

Vệ Thời: "Cái gì?"

Vu Cẩn: "Lúc anh đưa em ra ngoài."

Lúc đó, tuyết rơi trong thế giới ý thức ở căn cứ R Code. Vệ Thời ôm cậu chạy khỏi ngọn lửa ở trang viên. Cậu hé mắt, nhìn thấy mắt anh đỏ ngầu, khuôn mặt đau khổ, nước mắt lưng tròng, môi anh mấp máy: Anh xin lỗi.

Vệ Thời im lặng. Anh không thừa nhận. Vu Cẩn mỉm cười, không hỏi thêm nữa.

Vô số ký ức hiện về –

Ký ức bị chôn vùi sâu trong tiềm thức ùa về khi bị tiêm thuốc, cậu bé Vu Cẩn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa phòng thí nghiệm ở căn cứ R Code.

Vu Cẩn kìm nén cảm xúc.

Cậu ôm anh, như thỏa mãn mong ước ấp ủ 19 năm, cậu nói: "Vệ Thời."

Có những chuyện anh không biết. Cảm ơn anh, em có thể gặp lại anh.

––––––––––

Bốn tiếng sau.

Tàu vũ trụ hạ cánh xuống Phù Không, Vệ Thời bế Vu Cẩn đang ngủ say, cậu phản đối kịch liệt việc bị "ôm xuống tàu", rồi được bù bằng xe lăn X1.

Nhưng Vệ Thời chưa đầy 5 phút sau đã bế Vu Cẩn lên.

Vu Cẩn: "..."

Vệ Thời: "Lên xe."

Lệnh giới nghiêm ở Phù Không được dỡ bỏ, Thiệu Du bị áp giải vào thành phố. Trên xe, Vu Cẩn gật gà gật gù, vẫn còn buồn ngủ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, xác nhận Vệ Thời vẫn còn đó.

Cậu ngủ gà ngủ gật đến tận chiều, Vệ Thời trao đổi với bác sĩ xong, mới lay cậu dậy.

"Đừng ngủ nhiều quá," Vệ Thời bóc quýt cho Vu Cẩn, bổ sung vitamin: "Kết quả bốc thăm vòng loại thứ sáu có rồi, chủ đề là công viên giải trí."

Vu Cẩn: "Ơi ời –"

Vệ Thời: "Tôi dẫn em đi chơi."

Vu Cẩn: "Woa woa –"

Vệ Thời: "Mua thiết bị đầu cuối mới cho em, có tai thỏ."

Vu Cẩn: "..."

Vệ Thời: "Không thích thì đổi."

Thiết bị màu trắng bạc được đưa đến tay Vu Cẩn, có hai cái tai thỏ nhỏ xíu. Vu Cẩn ngáp một cái, cố gắng trả lời tin nhắn của đội trưởng, chắc là do buồn ngủ quá, cậu không hiểu mấy chữ viết tắt của Caesar.

Người nhắn tin nhiều nhất là Minh Nghiêu: Tiểu Vu cậu ở đâu? A, tôi về nhà có 5 ngày mà bị càm ràm muốn chết, anh trai tôi cứ đòi cho tôi thêm tiền tiêu vặt, còn muốn tôi xem mắt, cậu xem mắt không? Này này cậu ở đâu...

Vu Cẩn ngủ quên. Cậu ăn quýt xong, dựa vào ghế, lại ngủ.

Vệ Thời: "..."

Vệ Thời bế cậu lên giường, đắp chăn.

––––––––––

Đêm xuống.

Vệ Thời ra khỏi phòng thí nghiệm, nghiên cứu viên Tống và A Tuấn ở lại.

A Tuấn tức giận: "Giết! Bắn chết hắn Đánh hắn, dám động vào Tiểu Vu –"

Nghiên cứu viên Tống cẩn thận đề nghị: "Thiệu Du là đối tượng nghiên cứu tốt nhất, Phù Không thiếu tài liệu, nếu có thể dùng anh ta để thử nghiệm –"

Có người gõ cửa.

Tóc Đỏ thò đầu vào: "Anh Vệ bảo em đến lấy báo cáo xét nghiệm máu của Tiểu Vu! Còn có, quyển sách bài tập lần trước của em đâu rồi? Có phải vứt ở đây không? Anh trai em bảo em dạy cho Tiểu Vu –"

A Tuấn kêu lên: "Ai mà hiểu nổi bài tập của cậu? Cậu muốn kéo Tiểu Vu xuống cùng trình độ với mình à?"

Máy kiểm tra sáng đèn, báo hiệu còn hai phút nữa là có kết quả. Hai phút sau, A Tuấn vừa gặm táo, vừa in báo cáo –

Cạch một tiếng. Quả táo rơi xuống đất.

A Tuấn run rẩy: "Anh... anh Vệ, mau đi tìm anh Vệ!"

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

–––– Dải phân cách đáng yêu ––––

Cạch một tiếng. Quả táo rơi xuống đất.

A Tuấn run rẩy: "Anh... anh Vệ, mau đi tìm anh Vệ!"

"Tiểu... Tiểu Vu... có thai rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip