Q2. Chương 10. Trong cơn đau vùi

Q2. Chương 10. TRONG CƠN ĐAU VÙI


️🎵 Tôi xin người, cứ gian dối

Cho tôi tưởng người cũng yêu tôi

Cho tôi còn được thấy đời vui

Khi cơn mưa mùa đông đang tới...

Tôi xin người, cứ gian dối

Nhưng xin người đừng lìa xa tôi...️🎵

(Kiếp đam mê - Duy Quang)


18/12/2010

-Tôi sẽ báo công an!

Chát!

-Ông ơi!

-Bà mà cản là tôi đánh bà luôn đó! Con với cái. Thứ mất dạy!

-Có ai dạy đâu mà mất?

-Mày!

-Mẹ lạy con Quang ơi. Ba con mà ở tù, mẹ làm sao sống nổi?

-Chứ nhà người ta đùng một cái mất con, làm sao họ sống nổi đây? 

-Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà! Suốt ngày ăn ở không lo chuyện người dưng. Tao mà vô tù thì mẹ con mày chỉ còn nước ra đường moi rác! 

-Nghe lời ba đi Quang. Hai ngày nữa là đại hội cổ đông rồi. Dính tới công an phiền phức lắm. Nhìn người ngợm nó, chắc là dân miền Tây ít học quê mùa. Biết đâu trong nhà có nguyên đàn con ốm eo nheo nhóc, bớt một đứa ba mẹ nó còn mừng thêm. Giờ mình đứng ra lo cho nó ăn học, coi như làm từ thiện. Sẵn còn giấy tờ lúc trước của Trung Vũ...

-Tôi cấm bà gọi tên anh Vũ! Ảnh ra nông nỗi đó còn chưa vừa lòng hả dạ mấy người sao??

-Nó mắc nợ cái nhà này, trả bao nhiêu đó là còn ít. Còn thằng nhỏ kia, nếu mày không chịu ngậm họng thì để tao kêu người xử nó liền tối nay. Vậy là khỏe nhất, khỏi phải lằng nhằng.

-Ông dám!

-Con trai à, con phải hiểu tính ba hơn ai hết chứ? Lo cái thân mình trước đi. Mày mà dám ngáng đường cản lối thì đừng trách ba xuống tay tàn độc.

Đăng Quang là con trai duy nhất của ông chủ tập đoàn HD Farm Nguyễn Đăng Hải - vị "bố già" lừng lẫy trong giới xuất khẩu cà phê robusta toàn châu Á Thái Bình Dương. Sinh ra trong gấm vóc lụa là, lớn lên giữa bốn bề người xa kẻ lạ. Có cha, có mẹ mà cứ như tự trong đất nẻ phá kén chui lên. Người duy nhất rộng lòng thương yêu cậu là anh nuôi Trung Vũ - cái kẻ cút côi được người ta ban phát cho một mái nhà, để rồi phải trả bằng giá bằng năm phát đạn vì can tội giết người ngay cái tuổi mười tám xuân xanh. Từ ngày anh Vũ thay ông ta lĩnh án, cậu phải thở bằng thù hận, nhai uất ức, nuốt cuồng điên mới có thể sống sót tới tận bây giờ. Vì anh không cho cậu chết. Anh nói phải ráng làm người. Không được giống như ba. 

Tới phút cuối cùng, anh vẫn gọi tên khốn đó là ba. Sao anh khờ vậy hả?

-Vô đi con. Quang ơi, anh Vũ về rồi nè.

-Khốn nạn. Tôi sẽ không để yên cho các người. Tôi sẽ... Anh? Sao... sao anh...

-Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên dọn phòng cho anh con đi. Chút nữa mẹ...

-Buông anh ấy ra! Anh... anh là Trung Vũ thật sao? Sao lại như vậy được?

-Anh không nhớ gì hết. Anh không nhớ nữa. Xin lỗi em.

-Đừng căng thẳng quá. Con ngồi nghỉ chút đi. Mẹ ra dặn Đăng Quang mấy chuyện. 

-Dạ.

-Giống lắm đúng không?

-Sao có thể? Anh ta...

-Mẹ muốn bù đắp cho Trung Vũ nên mới sắp đặt như vầy. Phải năn nỉ gãy lưỡi ba con mới đồng ý đó. 

-Bà đừng nói nữa! Chỉ khiến tôi ghê tởm thêm thôi. Tôi cấm các người lại gần anh ấy!

-Yên tâm. Từ giờ mạng của nó nằm hết trong tay con. Lo mà canh chừng cho kỹ.

Khốn nạn mà! Sao các người lại là ba mẹ tôi chứ? Một mình anh Vũ còn chưa đủ sao?

-Em ơi.

-Dạ?

-Đóng cửa sổ được không em? Anh lạnh quá.

-...

-Không... không đóng cũng được. Để anh mặc áo khoác thêm. Ơ...

Ôm.

-Xin lỗi. Anh không nhớ được em. Anh...

Là anh biết em buồn nên khiến xui người này tới bầu bạn với em sao? Tri Quân cũng được, Trung Vũ cũng được. Em sẽ xem anh ấy là anh mà chiều chuộng, yêu thương. Anh sẽ không giận em chứ?

-Không sao. Không cần nhớ gì nữa hết. Từ giờ anh là Trung Vũ, là chén ngọc bảo bối của em. Em sẽ bảo vệ anh, tuyệt đối không để ai tổn thương anh nữa. 

Hai đứa trẻ khổ sở cứ như vậy mà nương tựa, dắt díu nhau qua tháng rộng năm dài. 

Đăng Quang gồng mình lớn nhanh hơn tuổi để làm lá chắn thép, hứng hết tên bay đạn lạc cho anh trai tròn giấc ấm yên.

Tri Quân cũng an phận tìm quên, bỏ hết thảy hiềm kỵ nghi ngờ để làm một Nguyễn Trung Vũ bình phàm, tĩnh lặng. 

Chớp mắt một cái, ngót nghét bảy năm.

Đăng Quang dần nhập nhòa giữa hai bóng hình cũ - mới ngày càng khít khao quyện lấp.

Trung Vũ lại dần tách bạch giữa hai kiếp sống mới - cũ ngày càng rời rạc, hoang đường.

Nháy mắt một cái, Lý Đồng Quốc lù lù xuất hiện.

Rối tung rối nùi.

-Quang ơi, anh xin lỗi. Là anh không tốt. Anh...

-Mắc gì em phải xin lỗi? Là cậu ta tẩy não rồi bắt nhốt em bao nhiêu năm trời. Cậu chuẩn bị tinh thần vô tù bóc lịch đi.

-Đủ rồi! Quang ơi, nghe anh nói...

-Là tại em. Tại em ngu dại bỏ anh lại một mình. Không sao đâu, anh đừng hoảng. Em đói bụng rồi, mình về đi anh.

-Buông em ấy ra!

-Khốn kiếp! 

Rầm!

-Trời ơi! Làm cái gì vậy hả?

Bốp!

-Đăng Quang?! Chảy... chảy máu rồi! Ráng chịu một chút, để anh gọi cấp cứu. Để anh...

-Em không sao. Đừng đi mà. Xin anh đó.

-Còn dám bày trò ôm ấp trước mặt tôi? Muốn chết chứ gì? Tôi cho cậu toại nguyện!

-Lý Đồng Quốc!! 

-Ai cho em khóc vì nó hả? Nín liền! Bước qua đây. Bước qua!!

-Á!

-Buông anh ấy ra! 

Ầm!

-Hai người có thôi đi không hả?!

-Em tránh ra coi!

Cốp!

-Tri Quân? Quân à, có sao không em? 

-Anh Vũ! Sao anh dám xô anh ấy?! 

-Có trúng đầu không? Xoay qua anh coi.

-Đừng có đụng vô tôi! Hình như... chảy máu rồi. Để ảnh thấy là rối rắm nữa.

-Được nó ôm ấp thì mắt mũi sáng trưng. Còn tôi lại gần thì mặt nặng mày nhẹ. Em ngủ với nó rồi đúng không?

-Anh... Anh nói bậy bạ gì vậy hả?! 

-Tối hôm qua còn ngọ nguậy trong lòng tôi. Bồ nhí về tới thì bắt đầu trở mặt. Em coi tôi là cái gì? Ít ra hồi trước em còn đàng hoàng, đứng đắn. Tưởng sao, đi biền biệt bảy năm là để học cái thói chân đạp hai thuyền.

-Anh... Cái người mấy đêm nay cặm cụi mát xa chân cho tôi thực sự là anh sao? Còn nói sẽ bù đắp cho tôi tới hết đời, hết kiếp. Toàn là dối trá mà. Uổng công tôi chưa nhớ được gì mà vẫn hạ quyết tâm từ bỏ Đăng Quang. Còn định dập đầu tạ lỗi với em ấy để toàn tâm toàn ý yêu lại anh lần nữa. Mình về nhà thôi.

-Em đứng lại đó! Lần nào cũng vậy, đụng chuyện là bỏ đi. Chỉ biết loay hoay trốn tránh. Tôi mệt mỏi quá rồi. Em dám bước ra khỏi cửa thì đừng bao giờ quay trở lại tìm tôi!



































-Đi thôi Đăng Quang. 


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip