Q2. Chương 21. Vạn dặm quan san
Q2. Chương 21. VẠN DẶM QUAN SAN
-Tỉnh rồi! Bác sĩ ơi, con tui tỉnh rồi nè! Là má đây! Con nhận ra má không Quân?
-Chị cứ bình tĩnh, để chúng tôi kiểm tra. Con nhìn thẳng vào đây, có thấy chóng mặt hay buồn nôn không?
-Dạ không. Con ngồi dậy được.
-Khoan hãy xuống giường. Vết thương lần này không nghiêm trọng, chỉ rách nhẹ ngoài da. Hung thủ là phụ nữ nên lực đập không mạnh lắm. Nhưng kiểm tra sơ bộ và theo gia đình báo lại, con từng bị chấn thương đầu hai lần rồi. Nửa tiếng nữa chụp MRI để có phác đồ chính xác nhất.
-Dạ. Cám ơn bác sĩ. Má... Má ơi... hức... Con... Con là Tri Quân. Là Tri Quân đây. Má ơi!
-Ừa! Má đây. Má đây! Ngoan, nín dứt. Coi chừng vết thương rách miệng. Chút nữa má đi chụp rai rai gì đó với con, đừng có sợ nghe.
-Má ơi... ư... Xin lỗi má. Con xin lỗi má.
-Lỗi phải gì chớ? Lớn rồi, thành vợ người ta rồi mà nhõng nhẽo với má hoài. Thằng Tư mà thấy lại cằn nhằn má nữa.
-Anh Tư?
-Con... có nhớ nó không? Tư Quốc nó...
-Anh Hai! Ảnh tỉnh hồi nào vậy má? Em là Út Tùng nè! Anh nhìn kỹ em đi.
-Anh nhớ mà. Út Tùng tối nào cũng lén má ăn thêm hai cái bánh ú mới chịu đi ngủ. Hễ có thi cử là thức học văn mẫu suốt đêm, còn dụ anh chép phao bơi nhỏ xíu. Anh Hai xin lỗi, ngày vui của em mà anh làm chộn rộn hết trơn. Em dâu chắc buồn dữ lắm. Để anh...
-Con nhớ hết rồi hả Quân?
-Con... Như mơ một giấc lê thê vậy má. Chớp mắt tỉnh lại, thấy má vẫn còn. Thấy thằng Út... ư...
-Thôi thôi, nín dứt. Má thương, má thương. Từ từ con ơi, bác sĩ nói não con chấn thương mấy chặp lận, khoan hãy suy nghĩ suy nghiếc gì hết. Để từ từ. Coi chừng căng quá nó nổ cái bụp à nghe.
-Não người mà má làm như đốt pháo bông vậy đó. Giờ làm sao báo với anh Tư đây?
-Anh... Anh Quốc đi đâu rồi hở?
-Ba ngày ba đêm ảnh không ăn không uống, nằm sát một bên ôm anh cứng ngắc luôn. Hai bữa trước bà Chi ra tòa. Chỉ phạt hành chính, không bắt bỏ tù gì hết. Em với anh Ba mà không ôm lại, chắc ảnh nhào lên bóp cổ bả rồi. Xử xong là ảnh xin phép má qua Nam Phi, hình như bàn chuyện làm ăn gì đó. Chắc cuối tuần mới về.
-Vậy sao? Anh...
Cốc cốc.
-Tới giờ chụp MRI rồi ạ.
-Cô y tá cho má con tui đi theo được hôn?
-Dạ được. Bác và anh có thể quan sát từ phòng điều khiển.

-Nghe nói con cũng là bác sĩ.
-Dạ. Con làm Pháp Y. Ban đầu con định học Ngoại khoa nhưng có biểu hiện rối loạn thần kinh thực vật.
-Con còn giữ bệnh án bảy năm trước không?
-Con vẫn liên lạc với bác sĩ đã chữa cho con lúc đó. Là bác Hoàng ở bệnh viện Đa khoa Lâm Đồng.
-Phải Đỗ Huy Hoàng không? Tưởng ai, bác, ông Hoàng với ông Huy bên Đại học Đà Lạt học chung một khóa. Để bác gọi trao đổi với ổng. Nhưng mà...
-Bác cứ nói thẳng. Con... Con chịu được. Bảy năm nay con mất toàn bộ ký ức, mới nhớ lại đây thôi. Cũng coi như dĩ độc trị độc. Con hay đau đầu vào ban đêm, đặc biệt khi trời trở lạnh. Hai tay lâu lâu run dữ dội, không cầm nắm gì được hết. Đang nằm hoặc ngồi mà đứng dậy đột ngột sẽ bị xây xẩm. Kết quả chụp có phát hiện tụ máu hay thoát vị não không bác?
-Trước mắt không tới mức đó nhưng có dấu hiệu tăng áp lực nội sọ, còn có hai bán ảnh (vùng mô não bị thiếu máu tương đối nặng nhưng chưa đến mức hoại tử, vẫn còn khả năng hồi phục) nhưng không lớn. Còn về lâu dài... Do hai đợt chấn động sau này kế tiếp nhau, cùng vị trí va đập với vùng chấn thương cũ nên... Có thể sẽ mắc Parkinson thứ cấp, ảnh hưởng cả trung khu thần kinh và dội xuống cột sống cổ.
-Tóm lại là vừa suy giảm nhận thức, vừa rối loạn chức năng vận động?
-Đó là trường hợp tệ nhất. Con vẫn còn trẻ, nếu kết hợp thuốc men, vật lý trị liệu và sinh hoạt điều độ thì vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Con nên về đây một thời gian để các bác tiện theo dõi. Khí hậu dưới này không khắc nghiệt như trên Đà Lạt, có thể cắt cơn đau đầu.
-Dạ. Con sẽ cố gắng thu xếp. Cám ơn bác.
-Tuyệt đối không được căng thẳng hay xúc động mạnh. Cố gắng lên. Tương lai vẫn còn dài, cả nhà ai cũng thương con hết.
-Dạ. Anh ơi, em thành gánh nặng của anh nữa rồi. Hông lẽ bắt anh lo lắng cho em cả đời này sao?
Anh Tư Quốc mà nghe vợ cưng ngồi đây khắc khoải, kiểu gì cũng nhảy chồm chồm mà hẹn biển thề non: "Được mà! Anh lo được! Đừng nói kiếp này, một chục kiếp nữa anh vẫn dư sức nuôi cưng." Nhưng anh Tư đang loay hoay đầu tắt mặt tối, đang ngụp lặn ở chốn xa xôi - nơi một con muỗi cũng không bay vô lọt. Cục cưng ráng chờ chút xíu. Đợi anh về rồi nhõng nhẽo anh thương. Hén?
-Đồ khốn nạn! Quân giết người! Bớ người ta! Có ai không! Cứu tôi đi!
-...
-Bớ người ta!!!
-Đủ chưa?
-Anh... Anh không được bước qua đây! Cứu tôi với!!
-La đủ chưa?
-Em trăm lạy ngàn lạy anh đó anh Quốc! Em sai rồi! Em... Em sẽ quỳ xuống xin lỗi cậu ta. Cho em về Mỹ đi anh. Từ giờ tới chết em cũng không quay lại Việt Nam nữa. Em thề luôn đó! Anh vị tình tụi mình từng là vợ chồng mà tha cho em lần này nữa thôi. Anh Quốc ơi...
-Lần thứ ba rồi. Lần thứ ba rồi!!!
-Em lạy anh...
-Sao cô không để cho vợ chồng tôi được yên ổn hả?!
-Em sai rồi. Sẽ không có lần sau. Anh ơi... hu hu... Tuyệt đối không có lần sau.
-Cô muốn làm hồn ma bóng quế theo ám vợ tôi lắm mà? Được. Để tôi tiễn cô một đoạn.
-Anh... Anh muốn làm gì hả? Bớ người ta! Bớ người ta!!!
-Tôi dù sao cũng là Nha sĩ nổi danh khắp Sài Gòn. Hình như cô chưa thử qua tay nghề của tôi phải không? Nào. Há miệng ra. Chậc, nhìn bề ngoài thì đẹp đẽ, ai mà ngờ mục nát cả hàm luôn rồi.
-Anh... A... Á!!! An... uốc!! ứu..
-Thủ tục bay quốc tế phức tạp thiệt. Có mấy cây kim với hai ống thuốc mà làm khó đủ đường. Tôi đành phải bỏ lại sân bay cho kịp chuyến. Mà thứ máu lạnh như cô, chắc không biết đau đớn gì đâu. Khỏi cần gây tê hay gây mê gì hết. Được rồi, bắt đầu nào.
-A... An... Á! Á!
-Yên!
Keng!
-A... ơi... C... Ơn... Kh...
Keng!
-Á!!!!! Hừ... Ư...
Keng!
-Ưng... An...
Keng!

-Đây là Arymo ER, một viên chứa 30mg Morphin. Liều dùng an toàn là hai viên/ ngày. Thêm nữa sẽ gây nghiện. Nhưng tình trạng của cô, chắc mỗi tiếng phải nốc năm viên mới mong cắt cơn đau. Tôi để sẵn ba chai. Nước và đồ ăn đủ cho ba ngày. Đủ bảy mươi hai tiếng là pin cạn, cửa sẽ tự động mở. Đi về phía bắc khoảng mười cây số sẽ ra được bìa rừng. Nghiện hay không là tùy cô. Chết đói, chết khát hay không là tùy cô. Trốn được mấy thằng thổ phỉ hay không, cũng tùy cô. Tôi giúp được tới đây là cạn tình cạn nghĩa. Giờ tôi phải về dỗ vợ rồi. Vĩnh biệt. Tự sinh tự diệt đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip