12
Vâng và toai không nhớ là t cập nhật lần cuối từ tháng 2 hay 3 gì đó cũng ngâ m dấm mới ra tiếp =)))) thôi không nhớ không có biết gì hết
Khoa mặc quần áo tử tế vội vã xuống lầu, cầm lấy cặp để trên ghế salon đi làm, lúc mở cửa mới phát hiện cửa bị khóa trái, mà người khóa cửa đang ở trong nhà bếp.
"Sơn, đưa chìa khóa cho tôi." Khoa bất đắc dĩ đứng ở phòng khách gọi hắn.
"Em tự mình tới lấy."
Soobin móc chìa khóa từ trong túi quần ra, treo ở ngón trỏ ra hiệu cho cậu.
Cậu đi vào nhà bếp, đưa tay ra lấy nhưng Soobin nâng tay lên cao đủ để đối phương không thể với tới, hai người dằng co cả nửa ngày cuối cùng chìa khóa vẫn trên tay Soobin.
"Đừng gây chuyện nữa được không?" Cậu khá tức giận.
"Đã bảo hôm nay đừng đi rồi."
Soobin đưa tay ôm lấy eo cậu kéo người lại gần, cắn lên môi cậu một cái, sau đó kéo người đến phòng ăn, đẩy xuống ghế ngồi.
"Cứ thoải mái ở nhà với tôi."
"..."
Tai cậu đỏ ửng, không biết làm sao đỡ trán nhìn về phía đồng hồ treo tường, cách lúc thức dậy hơn hai tiếng, đồng nghĩa với việc mình trễ giờ làm ba tiếng. Xem ra Soobin sẽ không để mình đi, Khoa chỉ có thể nhận thua.
Khoa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho cấp trên xin nghỉ, gần đây bận rộn với dự án, giờ phút quan trọng này cậu lại xin nghỉ tất nhiên không tránh được việc bị mắng, sắc mặt không tốt lắm đợi đối phương nói xong, cậu vừa xin lỗi còn muốn nói gì đó, kết quả bị Soobin giật mất điện thoại thẳng tay tắt máy.
"Anh làm gì vậy? Vì anh mà tôi bị mắng đấy." Khoa có chút tức giận.
"Không cần để ý đến loại người như ông ta."
"Nhưng người ta là cấp trên của tôi." Trong giọng nói của Khoa lộ ra sự bất mãn, thật ra cậu cũng không thích cấp trên của mình cho lắm, vì người đó luôn tự cho mình đúng không coi ai ra gì.
"Khoa, chỉ cần em muốn, em không cần bị bất kỳ ai chi phối." Tất nhiên là trừ tôi ra.
Soobin nghiêm túc nâng mặt Khoa lên, vẻ mặt lạnh lùng toát ra ma lực làm người ta phải nghe theo.
"Những thứ rác rưởi kia vốn không xứng để lên mặt với em, em là người hoàn hảo nhất."
Cậu nhìn chằm chằm vào mắt Soobin, lần đầu có cảm giác không muốn rời đi, trong đám người đông đúc này chỉ có một mình Soobin đứng về phía mình. Hơn một lần cậu than phiền với Minh Phúc và Hoàng Sơn , nói mình chịu đựng lão cấp trên ngu ngốc kia đủ rồi, nhưng lần nào bọn họ cũng không đồng ý với mình, ý muốn than phiền của cậu cứ bị mấy đạo lý nhân sinh kia làm cho tan biến.
"Khoa, em cứ nói ra, trút ra hết với tôi đi."
Soobin đặt ly sữa bò pha bột yến mạch xuống trước mặt cậu.
Cậu bực dọc lấy muỗng khuấy đều, cứ vậy uống một ngụm sữa lớn.
"Thật sự tôi không thích người đàn ông kia, rõ ràng ông ta không có năng lực gì nhưng suốt ngày ra vẻ ta đây giỏi lắm, thật ra chúng tôi đều biết ông ta là cháu của chủ công ty, ngồi lên được chức vụ như bây giờ cũng chỉ là đi cửa sau mà thôi."
"Hừ, phế vật." Soobin ngồi ở phía đối diện cười lạnh.
"Anh cũng thấy như vậy đúng không? Trong lòng tôi ông ta thật sự không có chút bản lĩnh nào."
Khoa nghe hai chữ phế vật thì ánh mặt liền sáng lên, tâm trạng nặng nề cũng giảm đi rất nhiều, bất thình lình có ý muốn nói hết ra, cậu bắt đầu nói hết mấy cái bất mãn cho Soobin nghe, đối phương tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý khiến cậu rất vui.
Khoa vô thức ăn hết sạch bữa sáng, tức giận trong lòng cũng giải tỏa sạch sẽ.
"Vậy nên ông ta không có tư cách để em quan tâm đến, Khoa, em tự do."
"Không sai, hôm nay tôi không đi thật đúng đắn."
Cậu đặt muỗng xuống, ném cặp về ghế salon, đứng dậy duỗi người, thấy Soobin nhìn mình chằm chằm nên nở một nụ cười từ trước đến giờ chưa từng có với hắn, thật ra Soobin cũng không phải kiểu bất tuân lý lẽ, Khoa thầm nghĩ, mắt nhìn Soobin cũng dịu dàng hơn nhiều.
Cậu bắt đầu tò mò Soobin nhốt mình ở nhà làm gì, cuối cùng lại thấy hắn ôm máy tính đến tìm mình.
"Khoa này thích phim dài tập không, tôi xem cùng em." Soobin nhớ ra từng đọc trong nhật ký của Hoàng Sơn , nội dung hình như là cậu sợ xem mấy thứ kinh dị, hết lần này đến lần khác phải chọn cái cậu thích nhất, mà Hoàng Sơn không thích xem phim dài tập.
Bị Soobin kéo vào lồng ngực, cậu không hiểu nổi, luôn cảm thấy Soobin thay đổi rồi, vốn nghĩ rằng hai người mãi mãi sẽ không có ngày sống chung như vậy. từ đầu đến cuối Khoa không thể tĩnh tâm lại được, cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng mình đang chiến tranh lạnh với Sơn , nhưng bây giờ lại vùi vào ngực anh xem phim Mỹ, tuy nói đây là Soobin nhưng dù sao vẫn là cùng một cơ thể.
"Sao vậy? Em đang nghĩ gì đấy?"
Soobin nhận ra được người trong ngực không tập trung, giọng nói bắt đầu trở nên nguy hiểm.
"... Không có gì."
"Hôm nay không đi làm, vậy nên hưởng thụ thật tốt đi."
Khoa nghe hắn nói vậy cảm thấy rất có lý, tại sao mình phải tốn thời gian vào mấy việc này, cứ giao quyền chủ động cho người khác là thoải mái nhất.
Cậu bắt đầu mở lòng, thử thả lỏng mình dựa lên người Soobin, không lâu sau bị tình tiết phim hấp dẫn không để ý đến mấy chuyện kỳ lạ nữa.
Hai người cứ vậy yên bình bên nhau một ngày; buổi tối, lúc Khoa ôm máy tính bảng ngồi trên giường vẫn có chút kinh ngạc, cậu đang đợi Soobin tắm xong sau đó cùng mình xem phim kinh dị.
Cậu thích cảm giác kích thích mà phim kinh dị mang lại cho mình, loại cảm giác đó không biết một giây sau chuyện gì sẽ xảy ra làm cậu cảm thấy hưng phấn, chỉ tiếc là Sơn không đồng ý cho mình xem loại phim này, làm Khoa cũng mất hứng, phim kinh dị xem một mình thì không có ý nghĩa nữa. Hôm nay cậu thử thăm dò ý kiến của Soobin, giây phút đối phương đồng ý cậu vui đến mức nhảy nhót trên giường.
Hai người nằm trùm kín chăn, Khoa một bên hưng phấn ôm máy tính bảng nằm trong ngực Soobin xem say sưa, một bên sợ hãi túm lấy áo , còn đối phương thì ôm chặt lấy cậu, loại cảm giác an toàn này làm cậu rất yên tâm.
"Khoa, em nhìn xem bên cạnh có cái gì vậy?" Soobin xấu xa rỉ vào tai cậu mấy lời đáng sợ dọa cậu.
"Ở đâu? Đừng dọa tôi!"
Rõ ràng Khoa bị lừa, rụt sâu vào lồng ngực hắn.
Soobin không nhịn được thấp giọng cười, còn trong lòng Khoa xuất hiện một loại cảm giác khác thường, loại cảm giác hưng phấn giống như mới bắt đầu ở chung với người yêu. Từ khi ở chung với Hoàng Sơn mỗi tối cậu đều phải ngủ đúng giờ, mấy chuyện cùng nhau thức khuya xem phim rất hiếm, hôm nay trải nghiệm lại khó tránh khỏi kích động.
Khoa thầm nhắc nhở mình, không được nghĩ đến mấy chuyện chỉ có Soobin mới làm cho mình vì cậu biết làm như vậy chỉ khiến hình ảnh của Hoàng Sơn trong mình càng tệ hơn.
Soobin ôm cậu, mặt ghé sát bên tai cậu thì thầm:
"Khoa, cho dù em muốn làm gì, sau này tôi cũng sẽ làm cùng em."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip