3
Cuối tuần
Anh Khoa đứng giữa khu trò chơi người người tấp nập thì có chút buồn bực, rất vất vả mới có một cuộc hẹn sao ai cũng tới cướp địa bàn với mình vậy.
"Rất đông người." Anh Khoa nhỏ giọng than phiền.
"Tin ơi, nắm chặt anh." Hoàng Sơn siết chặt tay Khoa , sợ cậu đi mất, Khoa ngược lại không thèm để ý hết nhìn đông lại nhìn tây, cậu không phải trẻ con nên cũng không đi lạc được.
Bọn họ mua vé, cậu hưng phấn đòi ngồi vòng quay ngựa gỗ, Hoàng Sơn đứng ngoài hàng rào nhìn cậu buồn cười, cầm lấy điện thoại giúp cậu chụp hình.
"Sơn ơi nhìn chỗ này!"
Hoàng Sơn xoay qua nơi khác, Khoa nhân cơ hội chụp một tấm hình đầu to.
Sau đó cậu lại kéo anh chạy đi khắp nơi, gần như mỗi một trò chơi Khoa đều lên chơi một lần, không có ngoại lệ, anh sẽ ở phía dưới nhìn cậu chơi, giúp cậu chụp hình.
"Sao mỗi lần đến khu trò chơi anh đều không chơi với em vậy." Khoa có chút không vui.
"Tin, anh không sành chơi những thứ này, anh ngắm em là được rồi, em chơi vui thì anh cũng vui rồi." Hoàng Sơn xoa xoa đầu Khoa .
Cậu có chút buồn bực kéo tay anh xuống, một mình sao chơi được, trong ấn tượng mỗi lần tới khu trò chơi anh đều ngồi một chỗ không xa nhìn mình.
"Em mặc kệ, lần này anh phải cùng em ngồi tàu lượn siêu tốc."
Khoa có chút giận dỗi chạy đi mua vé, không cho Sơn cơ hội từ chối.
"Tin, đừng chạy nhanh như vậy." Sơn đuổi theo sát phía sau.
Nhưng quá đông người, rất nhanh sau đó không thấy bóng Khoa nữa.
Hoàng Sơn nhìn khuôn mặt xa lạ trước mắt, nghe xung quanh ồn ào náo nhiệt, duy chỉ có Anh Khoa là không tìm được, đột nhiên anh bắt đầu phát hoảng.
" Tin , Trần Anh Khoa ," Hoàng Sơn bắt đầu gọi, anh vừa chen chúc trong đám người vừa nhìn bốn phía, càng sốt ruột càng không tìm được.
Anh cảm thấy đầu có chút mơ màng, trong lòng càng lúc càng có cảm giác mất mác, Sơn vỗ đầu một cái, khó chịu nhắm hai mắt lại.
"Em còn tưởng anh có thể đuổi theo đấy."
Nghe tiếng cậu , Sơn quay đầu rất nhanh, cùng lúc ánh mắt phát ra một tia tàn độc, còn chưa kịp đối diện với cậu thì trên đầu đã bị cậu cài cho một đôi tai thỏ.
"Anh xem, em mua vé xong rồi." Khoa vẫy vẫy hai tấm vé trong tay, kéo anh đến chỗ tàu lượn siêu tốc. Lúc này Sơn không nói một câu nào nữa, cho đến khi tàu lượn siêu tốc chạy, anh theo bản năng kéo tay cậu lại.
"Anh không cần quá căng thẳng, buông lỏng chút."
Tàu lượn siêu tốc rất nhanh chạy đến điểm cao nhất, bắt đầu lao xuống.
"A!! A a a...!!" Mỗi chỗ ngoặt người trên tàu đều phát ra tiếng hét chói tai, cậu cũng không ngoại lệ, hướng lên trời không có chút hình tượng hét lớn.
Toàn bộ đường đi anh đều nắm chặt cánh tay cậu , nhíu mày, môi cắn lại không để mình hét lên. Tàu lượn siêu tốc vòng lại lần hai, Khoa có cảm giác thời gian dài cả một thế kỷ, không chỉ có cổ họng đau mà cánh tay cũng bị anh bóp đau.
Xuống tàu, cậu có chút khó chịu mở nắp chai nước suối uống một hớp lớn.
"Tàu lượn siêu tốc thật sự quá ác liệt, cuối cùng em cũng hiểu tại sao có người tình nguyện bị đánh chết cũng không đồng ý chơi..." cậu đưa mắt nhìn Sơn , nói được một nửa đột nhiên ngừng lại.
Người trước mặt sắc mặt tái nhợt nhưng cũng không giấu được ánh mắt tàn ác, người này là Soobin sao?
Chai nước trong tay bị hắn giật lấy, bóp đến biến dạng, sau đó hung hăng rơi xuống đất, nước bên trong đổ đầy đất.
Người xung quanh đều nhao nhao nhìn về phía anh , nhìn chằm chằm người con trai có hành động kỳ lạ. Cậu bị kích thích nhịn không được muốn chạy trốn, nắm lấy tay Soobin kéo hắn chạy khỏi tầm mắt đám người kia.
Cậu kéo Soobin chạy đến bên cạnh một đài phun nước khá ít người, nhanh chóng buông tay hắn ra. Còn chưa kịp xoay người đã bị đối phương kéo lại.
"Em vừa đi đâu? Em muốn trốn phải không?" Soobin hung tợn nhìn chằm chằm Khoa .
"... Soobin... tôi chỉ đi mua vé thôi..." cậu vội vàng giải thích, rất sợ nói lời không hợp ý đối phương sẽ lại làm chuyện khác người.
"Em đừng có ý nghĩ chạy trốn, tôi sẽ không bỏ qua cho em đâu."
Soobin buông cậu ra, khuôn mặt nham hiểm.
"Vậy... trở về thôi.
Khoa bất đắc dĩ xoay người, lại bị Soobin dùng sức túm lấy cánh tay.
"Không phải muốn chơi sao?"
"Rất đau... Buông tôi ra trước có được không." Tay cậu nhẹ nhàng tránh thoát.
"Sao, em rất ghét tôi?"
Soobin kéo Khoa về phía mình, hơi ấm phun ở bên tai cậu.
"... Tôi không nói như vậy."
Soobin nhìn cậu một hồi lâu cũng không nói gì, buông cậu ra.
"Hôm nay tâm trạng tôi không tệ." Ý Soobin là cậu có thể tiếp tục chơi.
"Nhưng đột nhiên tôi không muốn chơi."
Cậu lắc đầu.
"Vậy em theo tôi." Soobin đổi lại dáng vẻ hung tợn kia, kéo cổ áo Khoa đi .
Khoa thuận tay kéo cái tai thỏ trên đầu hắn xuống, cái này cậu mua cho Nguyễn Hoàng Sơn không nên cài lên đầu Soobin.
Hai người quay lại chơi mấy trò cậu đã chơi qua, Soobin ngồi cạnh Khoa nhìn cậu, cậu cảm thấy mình như tù nhân không được tự nhiên.
"Soobin.... chúng ta về thôi."
Xuống vòng quay ngựa gỗ, cậu cảm thấy tiếp tục không có ý nghĩa gì.
"Tôi muốn ngồi cái kia."
Khoa theo hướng ngón tay Soobin chỉ, phát hiện hắn muốn ngồi vòng đu quay. Soobin và Hoàng Sơn khác nhau hoàn toàn, những thứ Hoàng Sơn không thích Soobin đều thích.
Mặc dù mình cũng thích ngồi vòng đu quay nhưng cậu không thích ngồi cùng hắn, vòng đu quay nên ngồi với người mình thích, cậu thích Nguyễn Hoàng Sơn không phải Soobin.
"Lần sau đi."
"Tôi nói hôm nay thì phải là hôm nay." Soobin túm chặt lấy lấy cổ tay cậu kéo cậu đến bên cạnh vòng đu quay, gần như là đẩy người vào.
Vòng đu quay chậm rãi lên cao, Soobin nhìn ngoài cửa sổ, trên mặt hồ tĩnh lặng có mấy con thiên nga trắng, chỉ có duy nhất một con màu đen đang tự ti chơi một mình bên cạnh.
"Nếu là tôi, tôi sẽ cắn chết mấy con trắng."
Soobin nhìn bọn chúng chằm chằm, sắc mặt u ám.
"Nếu là tôi, tôi sẽ chọn biến thành màu trắng."
Cậu nhìn về phía hắn, ánh mắt phức tạp.
Vòng đu quay nhanh chóng lên tới điểm cao nhất.
"Nghe nói ở điểm cao nhất hôn người mình yêu sẽ được hạnh phúc." Soobin đổi đề tài, nhìn cậu.
"Ai biết được." Dù sao cũng không phải chúng ta.
Cậu tựa lưng vào ghế thở dài.
"Sao em không biết."
Ngồi đối diện Khoa , Soobin đột nhiên ngồi thẳng dậy kéo cậu về phía mình, buộc cậu quay mặt về phía mình.
"Chúng ta không phải là đôi tình nhân hạnh phúc sao?"
Soobin hôn lên môi cậu, vòng đu quay đúng lúc lên đến điểm cao nhất.
Cậu muốn nghiêng đầu tránh đi lại bị bóp cổ, Soobin hung hăng cắn một cái lên môi cậu , mùi máu tanh lan tràn trong miệng hai người.
"Ưm..." cậu bị đau đến nhíu mày.
Không cam lòng, cậu cũng cắn lại một cái, đầu lưỡi nồng nặc vị ngọt của máu. Nhân lúc đối phương phân tâm, cậu đẩy hắn ra, hắn lúc nào cũng tùy ý như vậy.
"Tin .." Người bị đẩy ra nghi hoặc nhìn cậu.
"Sao em chảy máu vậy?"
Hoàng Sơn cau mày, đưa ngón cái lau môi dưới cho cậu.
Cậu nhìn người trước mặt, cơn giận ném ra sau đầu.
Ông trời à
Gần đây Hoàng Sơn và Soobin luôn thường xuyên thay nhau, cậu cảm thấy mình cũng sắp bị đa nhân cách rồi.
"Anh Khoa "
Cậu như vậy làm Hoàng Sơn có chút lo lắng.
"Không sao, lát nữa chúng ta về đi."
Cậu cầm tai thỏ cài lên cho Hoàng Sơn, nhắc nhở mình mau chóng thay đổi tâm tình, quên đi sự việc vừa rồi.
Chap này hình như hơi ngắn đúng không mấy bà thôi bù lại bên kia dài hơn cũng được ha 😮💨 sốp cứ cảm giác hơi ngắn thì phải :)))) mà hong biết sao cổ có thể đăng 4 chap liên tiếp 2 ngày 🤡 à viết xong chap này cổ cũng rối loạn theo anh Sơn. Thật ra là cổ có tới 13 nhân cách y chang chú 6 nên là nhân cách nào viết về thì cổ hông rõ chứ cổ lười lắm hôm nay đến đây thôi nhá khách iu =)) có gì cứ comment vote nhiệt tình cho sốp nheee
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip