7
Anh Khoa cùng Soobin đến nhà hàng Âu đã đặt chỗ trước đó.
"Xin hỏi anh là anh Nguyễn đúng không ạ?"
"..." Soobin không thoải mái gật đầu với người phục vụ.
"Vâng, mời sang bên này."
Phục vụ đưa hai người đến chỗ ăn ngoài trời yên tĩnh, đèn màu mờ ảo treo trên mấy cây nhỏ chiếu xuống bàn vừa ấm áp lại mờ ám, trên sàn nhà bằng gỗ bày nến tạo thành hình trái tim vây quanh chỗ ngồi, ngọn lửa màu xanh nhảy nhót không ngừng, người chơi đàn violon bước vào vị trí, nhạc công mang kính gọng đen chậm rãi lên cung F bắt đầu khúc nhạc nhẹ.
Dường như một buổi tối tốt đẹp đã bắt đầu.
Bò bít tết, rượu vang, vi cá mập nướng, từng cái một được đưa lên bàn ăn, người phục vụ dụng tâm bày dao nĩa ở góc độ giống nhau.
"Chúc quý khách ngon miệng."
"Sơn ơi , có phải bữa tối hôm nay quá long trọng rồi không?"
Cậu lấy nĩa đâm đâm vào dĩa bít tết, ánh mắt lóe lên, trong lòng vừa hồi hộp lại mong chờ.
"Có sao?" Soobin lạnh mặt, nhìn khóe môi người đối diện không giấu được nụ cười đang tùy tiện cắt thịt, mặc dù ngoài miệng nói quá long trọng nhưng rõ ràng trong lòng đang rất vui.
Khoa vùi đầu nghiêm túc cắt thịt, lông mi chớp động liên tục, lúc đưa thức ăn vào miệng má sẽ hơi phồng lên.
Soobin không kiềm được nhìn say đắm, rõ ràng trong trí nhớ của hắn, Khoa chỉ có hai dáng vẻ, một là người bất đắc dĩ ra vẻ im lặng với mình, một dáng vẻ khác là khi bị mình bắt nạt sẽ nhanh chóng muốn khóc nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
"Anh không ăn sao? Đừng nhìn em mãi thế."
Khoa cảm thấy xấu hổ, mấy ngọn nến cứ nhảy tới nhảy lui hại tim cậu cũng đập rộn lên.
Nhưng vẻ mặt này của Khoa không thuộc về mình, Soobin hiểu rõ, ghen tị trong lòng dấy lên thành ngọn lửa hừng hực.
Bây giờ không có, không có nghĩa là mãi mãi không có được.
"Đúng rồi Sơn ơi , quà sinh nhật của em đâu?" Cậu chợt lóe lên ánh mắt trông chờ nhìn Hoàng Sơn , trong đầu tưởng tượng ra vài cảnh tưởng.
Soobin hơi sửng sốt, đưa tay vào túi nắm chặt cái hộp nhẫn đã chuẩn bị sẵn, hắn có thể tưởng tượng được nếu đeo chiếc nhẫn này cho Khoa, cậu sẽ rất vui, từ đây sẽ cùng Nguyễn Hoàng Sơn chính thức trở thành bạn đời.
Trong lòng rất đau, Soobin buông hộp nhẫn ra, cuối cùng chỉ đưa cho cậu tấm thiệp tự tay mình viết.
Khoa , em không cần mong chờ, tôi sẽ không để hai người đạt được thứ mình muốn đâu.
Cậu cầm tấm thiệp lên, khác hoàn toàn với những gì tưởng tượng, phía trên chỉ một câu [ Tin sinh nhật vui vẻ], trong nhất thời cậu cảm thấy Hoàng Sơn thật sự cố gắng thay đổi rất nhiều, cậu ngẩng đầu lên càng mong đợi, nhưng đối phương chỉ mỉm cười, sau đó vùi đầu vào chỉnh đi chỉnh lại dao nĩa.
Sao vậy?" Không khí đột nhiên yên lặng, Khoa không nói gì, Soobin ngẩng đầu lên nhìn cậu, vẻ mặt nghi hoặc.
"Vậy... chỉ có cái này thôi sao?" Chủ động hỏi làm Khoa cảm thấy có chút khó xử.
"Một lát nữa đi dạo phố anh sẽ quà mua cho em."
"..." Cậu cúi đầu nhấp một ngụm rượu không nói gì, cậu không tin ngẩng đầu nhìn về phía Sơn một lần nữa, phát hiện anh đang vùi đầu vào ăn bít tết, cũng không có ý cho mình chút ngạc nhiên vui vẻ nào.
Soobin ngồi đối diện thấy vẻ mặt của Khoa từ mong đợi biến thành lúng túng, trong lòng vui vẻ khiến khóe môi hắn không kiềm được hơi nhếch lên.
"Ồn ào quá." Cậu không nhịn được nhìn về phía dàn nhạc, giờ phút này hoàn toàn không có chút tâm tình nào để thưởng thức nhạc, Khoa kêu bọn họ ra hết, đưa mắt nhìn đám người thu dọn đồ đạc rời đi.
Hoàng Sơn lại không chuẩn bị nhẫn cho mình, vậy anh ấy có ý gì, chẳng lẽ tình cảm tiến thêm một bước chỉ nói cho qua thôi sao? Hay anh ấy cho là chỉ cần suy nghĩ giống nhau thì cũng không cần dùng vật chất để giao ước? Khoa không cách nào thuyết phục được mình, thật ra cậu rất mong chờ chiếc nhẫn kia, ngay cả người bạn chỉ mới yêu đương có một năm cũng đã khoe khoang với cậu đồ bạn trai mua cho, nhưng cậu cái gì cũng không có, cũng ba năm rồi, ngay cả hoa hồng Hoàng Sơn cũng ít tặng.
Ai không hy vọng bạn trai mình là một người lãng mạn hài hước lại tình cảm chứ?
Khoa nhớ sinh nhật năm trước của mình Sơn tặng một quyển album, bên trong dán đầy ảnh hai người; đến sinh nhật mình, Sơn lại tặng mình một chậu cây chống phóng xạ, vì mình không rời tay mấy đồ điện tử trong thời gian dài. Nói thật, nếu không phải quá hiểu con người Sơn , khi nhận được món đồ quê mùa này mình sẽ nổi giận lên mất.
Lần này lại tặng cái thứ đồ quái quỷ gì đây? Khoa không biết làm sao, thực tế và tưởng tưởng chênh lệch quá lớn, cảm giác khác biệt trong nháy mắt phá hủy cả cảm xúc một ngày nay.
"Sinh nhật vui vẻ." Soobin nâng ly rượu lên.
"... Cảm ơn." Khoa uống cạn ly rượu, rượu vào miệng cũng không có vị.
Ăn cơm xong, Soobin nắm tay Khoa đi dạo, hắn hết nhìn đông lại nhìn tây tìm cửa hàng trên đường, trong lòng rất vui muốn đưa Khoa đi mua thứ đồ mà mình muốn tặng cho cậu, nhưng Khoa lại không tập trung không còn hứng thú như ban đầu.
Thấy cậu như vậy, đắc ý trong lòng Soobin giảm đi rất nhiều, trong lòng lại đầy hình ảnh những lúc Khoa lơ đãng khi bên cạnh mình.
"Vào cửa hàng này xem một chút." Soobin đột nhiên kéo Khoa vào một cửa hàng trang sức.
Soobin luôn muốn cùng Khoa đeo vòng tay đôi, nhưng đó chỉ là suy nghĩ thôi, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội thực hiện.
"Em muốn kiểu nào?"
"Anh chọn bừa là được rồi." Cậu không quan tâm, nhìn mấy đôi tình nhân ngoài kia vui vẻ đi trên đường, đột nhiên cảm thấy mình rất đáng thương.
"Vậy thì cái này."
Soobin chọn một đôi vòng tay bằng bạc, mang phong cách punk, nhìn là biết khác hoàn toàn với phong cách của Hoàng Sơn , cũng không để ý đến Khoa có thích hay không đã vui vẻ tính tiền, cũng bỏ qua biểu cảm muốn nói lại thôi của cậu.
Về đến nhà, cậu đi thẳng vào phòng tắm, cậu muốn tắm rửa để bản thân tạm thời nghỉ ngơi một chút, sợ không nhịn được buồn bực lúc đối diện với Sơn lại bùng nổ.
Tắm xong, Khoa vừa đẩy cửa phòng ngủ ra còn chưa kịp mở đèn đã bị đè lên tường, trong bóng tối chỉ thấy góc cạnh gương mặt của Hoàng Sơn , cảm nhận hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt.
Cảm giác buồn bực lại dâng lên một lần nữa.
"Sơn ơi , anh buông em ra trước đã, bây giờ em không muốn..." Khoa còn chưa nói hết câu, trong lời nói rõ ràng có ý cự tuyệt.
"Tại sao?" Soobin không buông tha liếm lên rái tai của cậu.
"Nguyễn Hoàng Sơn." Lần này Khoa thẳng tay đẩy người ra.
Buồn bực của Khoa truyền qua Soobin, Soobin theo đó bắt đầu nóng nảy.
Hắn biết Khoa vì không nhận được chiếc nhẫn của Sơn mà nổi giận, hơn nữa tâm tình bất ổn rất rõ ràng, Soobin không thích cậu vì Sơn mà tâm tình bất ổn, muốn chiếm cả con người cậu làm của riêng, bao gồm cả hỷ nộ ái ố của cậu, muốn cậu chỉ cười khóc vì một mình mình thôi.
Soobin rất muốn xông tới đè cậu xuống đất, sau đó vừa làm vừa xem vẻ mặt hoảng hốt lo sợ của cậu, dày xéo cậu đến khóc, đến mức không dám làm chuyện đó với Nguyễn Hoàng Sơn nữa. Nhưng hắn không làm được, vì bây giờ hắn đang đóng vai Nguyễn Hoàng Sơn , mà vào lúc này Hoàng Sơn sẽ làm gì? Soobin ở trong bóng tối, không làm bất cứ việc gì, im lặng nhìn Khoa lên giường.
Có phải hôm nay bất kể làm gì cũng phải để Nguyễn Hoàng Sơn lên đầu? Ý nghĩ này đột nhiên thoáng qua trong đầu Soobin , hắn có chút buồn phiền vì bản thân không nghĩ ra sớm mà bỏ lỡ cơ hội tốt, nhưng chỉ cần có kế hoạch, sau này còn rất nhiều cơ hội.
Cuối cùng Soobin không làm gì, cũng chẳng nói gì, đóng cửa lại rời khỏi phòng ngủ.
Đi vào nhà vệ sinh, Soobin lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra, một chiếc nhẫn khắc ba chữ Trần Anh Khoa im lặng nằm bên trong, lớp ngoài mạ bạc phản ra đôi mắt lạnh lẽo của Soobin.
Chiếc nhẫn này rất đẹp, chỉ tiếc, nó vĩnh viễn không đến được tay của Khoa.
Soobin mở nắp bồn cầu lên, tay buông lỏng, chiếc nhẫn rớt vào trong, nhấn chốt xả nước, trong nháy mắt chiếc nhẫn theo vòng xoáy cuốn vào rãnh thoát nước.
"Tạm biệt."
Soobin tỏ vẻ mỉa mai nhìn hộp rỗng trong tay, giơ tay lên ném nó ra ngoài cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip