Write - 19: @Man_133

Bài write của bạn Man_133

Bạn được cộng 1 điểm

Đề 1:

Thanh Xuân

Có người từng nói với tôi, thanh xuân là quãng thời gian đẹp nhất để yêu. Dù tình yêu đó có kết thúc tốt đẹp hay đau khổ thì vẫn nên yêu thử một lần. Để một lần trải nghiệm nó, để có cơ hội nắm tay một người, ôm một người, hôn một người...

Và tôi đã yêu, kết thúc của nó chẳng tốt đẹp, nó khiến tôi đau đớn hơn bất cứ nỗi đau nào từng trải qua. Nó khiến tôi buồn hơn bất cứ nỗi buồn nào trước đó. Nó khiến tôi khóc, ngay cả trong giấc ngủ.

À mà... hình như tình yêu đó của tôi không hề có kết thúc, vì vốn dĩ nó đâu bắt đầu!

Mà nếu có bắt đầu, chẳng qua chỉ là tôi bắt đầu!

Và nếu có kết thúc, thì ngay từ khi bắt đầu nó đã kết thúc mất rồi!

Nếu có thể quay lại, tôi sẽ không yêu anh. Tôi sẽ dành khoảng thanh xuân ấy cho em, dù chẳng biết tôi có yêu nổi em không. Nhưng chí ít sẽ không làm cả tôi và em thêm đau.

Đúng, tôi là thằng con trai, từ bỏ cô gái ấy để yêu một thằng con trai khác không yêu mình.

Tôi là gay! Thanh xuân của tôi là chuỗi ngày sai trái.

Cô gái yêu tôi vì tôi mà chết, tôi lại vì anh ta mà chết... một vòng luẩn quẩn, tôi nghĩ cái chết là kết thúc cho tôi.

______

Tôi phát hiện tính hướng của mình từ khi anh xuất hiện. Tự nhiên như hơi thở, anh làm tôi xao động.

Điều tồi tệ nhất trên thế gian này không phải là anh không yêu tôi, mà là anh đồng ý yêu tôi nhưng cuối cùng lại dễ dàng gạt tôi ra khỏi cuộc đời anh.

Tôi đã rất lo lắng, phải lấy hết dũng khi mới dám tỏ tình với anh. Thật tuyệt khi anh cười và chấp nhận điều đó. Anh không khinh thường tôi, thậm chí anh dành cho tôi một quãng thời gian thật đẹp. Những quãng thời gian như thế sẽ làm người ta tựa như nghiện ma túy, biết rõ ràng lúc mất đi sẽ đau khổ đến phát cuồng nhưng chính mình muốn ngừng mà không được.

3 năm không phải khoảng thời gian ngắn nhưng cũng đủ dài để tôi càng say đắm một người. Vậy mà 3 năm đó lại làm người ấy chán ghét mối quan hệ này.

Anh bắt đầu đem tôi ra làm trò đùa của thiên hạ, không hề quan tâm đến xúc cảm của tôi.

Khóc và đau đớn, dẫu thế vẫn không muốn buông!

Cuối cùng anh đã vất bỏ tôi!

Tôi chạy trốn cả thế giới, vùi mình ở nơi nào đó ôm ấp những kỉ niệm đau buồn. Có lẽ, em là người duy nhất tìm ra tôi. Dần dà, tôi buông xuôi nhưng trong tâm trí luôn khắc khoải bao ám ảnh xưa cũ. Nỗi đau còn đó, tôi không muốn quá vội vàng để lại sai một lần nữa, tôi sợ bản thân quá đau mà nắm tay nhầm người. Khi chưa xác định được tình cảm của mình, tôi không muốn biến người đến sau trở thành kẻ thay thế đáng thương. Vì vậy tôi chọn thời gian để cho tất cả cơ hội.

Tôi còn nhớ rõ buổi chiều năm đó, cô gái bé nhỏ tỏ tình với tôi. Tuy nhiên đây không phải lần đầu. Những tia nắng dịu dàng từ ngoài cửa sổ thư viện chiếu vào khiến cả căn phòng nhuốm một màu đỏ buồn tẻ. Cái bóng của cả em và tôi được kéo dài ra. Tôi nhẹ nhàng hít một hơi, lặng lẹ ngẩng đầu nhìn người con gái trước mặt.

- Anh xin lỗi. Em cũng biết anh không thể...

- Không thể. Không thể. Không thể! Cho dù em có ủng hộ anh, động viên anh như thế nào cũng không thể làm anh quên anh ta, dù chỉ một chút, một chút thôi hay sao? Chẳng lẽ trong thế giới của anh chỉ có một mình anh ta? Chẳng lẽ tất cả những gì em làm đều không thể đổi lại một cái quay đầu từ anh? Anh... anh...

Nói đến đây em nghẹn lời mà khóc nấc lên. Như cũ, tôi đơn giản xin lỗi em vì chính bản thân tôi cũng không biết nên phải làm gì. Tôi luôn luôn là kẻ thua cuộc. Bờ vai em run rẩy, trong mắt ngập tràn nước mắt.

- Rốt cuộc... anh cũng không hiểu em!

Không, tôi hiểu rõ tình cảm của em dành cho tôi kia kìa. Nhưng nếu ông trời ban cho tôi một điều ước, tôi cũng muốn ước, giá mà tôi có thể thích em, yêu em thật nhiều, như cái cách mà em yêu tôi vậy.

Em bỏ đi, tôi nhìn theo cái bóng đầy đau khổ và tuyệt vọng ấy, lòng tôi tan nát, tâm trạng chán chường như đẩy tôi xuống tận vực thẳm, sự đau đớn giằng xé trái tim tôi. Xin lỗi, một người như tôi không xứng đáng nhận được tình yêu chân thành đó từ em. Tôi tin, chắc chắn sẽ có người xứng đáng hơn tôi, người đó sẽ cho em hạnh phúc...

Tôi đóng cuốn sách đang đọc dở để ngay ngắn bên cạnh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ông mặt trời đã trốn sau những đám mây cuối trời. Tôi nhắm mắt cảm nhận thời gian dần trôi về đêm.

Tôi đang chờ đợi cơ hội cho cả hai ta!

Hôm sau tôi nhận được tin em nhập viện, bằng một cách nào đó em luôn né tránh những câu hỏi về tình trạng sức khỏe từ tôi. Em đang giấu tôi nhưng không khó để tôi tìm hiểu ra.

Là một căn bệnh! Đã không thể chữa được nữa...

Tôi nhìn em nhợt nhạt sống qua từng ngày trong căn phòng trắng xóa và nồng nặc mùi thuốc. Lần nào tôi đến thăm cũng thấy thứ dung dịch trong suốt được truyền vào người em, từng giọt từng giọt, âm ỉ và chậm rãi. Đôi môi ngày càng nứt nẻ, ánh mắt trở nên đượm buồn và thiếu sức sống.

Tôi chua xót nhìn cơ thể tiều tụy, trên cánh tay em xuất hiện những điểm máu tụ tím.

Trước khi dứt hơi thở cuối cùng, em hỏi tôi, liệu tôi đã chấp nhận tình cảm của em chưa. Có lẽ, đối với cô gái nhỏ, tình yêu là trên hết so với tất cả. Ngay cả khi biết mình sắp lìa khỏi cuộc đời vẫn khăng khăng cố chấp muốn kết nối cái gì đó.

Để rồi em nhận được gì?

Tôi không đủ dũng cảm lừa dối em mặc dù biết chỉ cần tôi gật đầu, em chắc chắn sẽ cười thật tươi, một nụ cười đầy mãn nguyện.

Tôi phụ em một đời, nợ em cả một thanh xuân!

Hôm nay, cũng tại thư viện này, qua mấy ô cửa sổ tôi thẫn thờ ngắm từng đợt mưa xối xả. Tôi nghe thấy tiếng nỗi đau đang khe khẽ thở dài.

Đứt quãng!

Mệt nhoài!

Như thể chính nó cuối cùng cũng bất lực trước câu chuyện của tôi.

Không gian tối tăm bị rạch ngang bởi vài vệt sáng. Mưa vẫn ào ạt rơi xuống, lặng thinh mà đơn độc như ngàn giọt thủy tinh đang tuôn từ bầu trời.

Tôi biết, tận sâu trong tim cũng có thứ gì đang lao thẳng xuống!

Tôi gục mặt xuống bàn mà thiếp đi, ngay bên cạnh là một cuốn sổ xếp ngay ngắn và lọ thuốc ngủ. Xung quanh và cả trên mặt đất còn vương vãi vài viên thuốc.

Đến đây thôi!

Tôi mệt rồi...

#Mạn

************************************

Ngày nộp: 24-1-2019

Link bài: https://my.w.tt/7Ne2GnPYJT

Cảm ơn mọi người ghé qua. Nhớ bình chọn cho bằng cách vote phần dự thi tại đây hoặc vote bài thi của thí sinh ở link bài phía trên nha!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip