Sự thật
Julia thở dài, đưa tay xoa nhẹ thái dương đang âm ỉ đau. Trên bàn, đống hồ sơ tài chính, báo cáo quỹ vùng Đông, biên bản nghị sự của hội đồng quý tộc... xếp chồng lên nhau cao đến mức sắp đổ. Cô vừa vươn tay cầm bút để ghi chú thêm một dòng phân tích vào góc giấy thì—
Cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng gấp gáp vang lên. Trước khi Julia kịp phản hồi, cánh cửa thư phòng đã bật mở, và Leopold – quản gia trưởng lâu năm của phủ Virellian – bước vào. Khi trông thấy cô vẫn đang ngồi tại bàn làm việc, đôi mắt ông mở to kinh hãi.
"Tiểu thư... người vẫn còn ở đây?"
Julia chỉ liếc mắt, ánh nhìn không biểu lộ cảm xúc. Nhưng gương mặt cô phảng phất nét mỏi mệt của một người đã thức trắng cả đêm giữa núi giấy tờ rối rắm.
"Ngài nghĩ ta sẽ bỏ dở giữa chừng trong khi sự thật đang nằm ngay trong tay mình sao?" – giọng cô đều đều, nhưng lạnh buốt như sương mai.
Leopold bàng hoàng, bước vội vào và cúi rạp người:
"Thần... xin tiểu thư thứ lỗi. Lỗi tại thần đã không lường được... không nên để tiểu thư một mình lo toan những việc nặng nề thế này. Đây lẽ ra là phần trách nhiệm thuộc về thần..."
Julia cười nhạt:
"Trách nhiệm của ngươi là giương mắt đứng nhìn kẻ ác hành hung sao?"
Thư phòng chìm trong ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn dầu treo cao, mùi giấy cũ và mực in lặng lẽ len lỏi giữa không gian tĩnh lặng. Những chồng tài liệu trải dài trên bàn, phủ một lớp bụi mỏng — như chính sự thật bị ém nhẹm qua năm tháng. Julia đứng giữa căn phòng, gương mặt tỏa sáng dưới ánh đèn, mái tóc vàng uốn gọn sau lưng, thần sắc lạnh lùng đến tột độ. Đối diện cô là Leopold, quản gia trưởng của gia tộc Virellian, với mái tóc bạc như sương sớm và sống lưng vẫn thẳng như một thanh kiếm.
“Ông thực sự tin rằng tôi sẽ không phát hiện ra sự bất thường trong báo cáo ngân quỹ?” – Julia hỏi, tay lật một trang sổ cái với sự bình thản đến đáng sợ.
Leopold không chớp mắt. “Tôi không có thẩm quyền chất vấn Bá tước, thưa tiểu thư.”
“Không có thẩm quyền…” – Julia lặp lại, môi nhếch khẽ thành một nụ cười sắc như dao. “Hay không có dũng khí?”
Leopold siết chặt găng tay sau lưng, ánh mắt vẫn giữ vẻ kiên định:
“Tôi chỉ là một người hầu. Tôi không xen vào chuyện nghị sự.”
Julia tiến thêm một bước, đặt tập tài liệu dày cộm xuống bàn với một tiếng bộp nặng nề.
“Ông có thể kể tôi nghe xem vì sao trong bản báo cáo tháng trước ghi nhận tám nghìn đồng vàng từ quỹ trung ương đã được rót về vùng Đông — nhưng các trạm tuần tra lẫn dân cư ở đó đều xác nhận chưa từng thấy lấy một viên gạch xây mới? Hay vì sao các khoản chi cho quân trang lại được duyệt gấp đôi ngân sách thường niên, trong khi quân số miền Đông không hề tăng?”
Leopold mím môi. Vẫn chưa lung lay.
“Có thể do sơ sót trong khâu truyền tin. Vùng Đông địa hình hiểm trở…”
Julia cắt ngang, giọng cô dồn dập, bén như lưỡi gươm tra vào vỏ:
“Đừng nói với tôi về sơ sót. Tôi đã kiểm tra bản lưu của Thư viện quân sự. Địa hình hiểm trở không ngăn được ba bản phúc đáp từ vùng Đông xác nhận rằng họ KHÔNG nhận được bất kỳ chỉ đạo hay tài chính nào từ gia tộc trong ba tháng vừa qua.”
Cô nghiêng người, ánh mắt như khoan sâu vào tâm trí ông:
“Ông biết điều đó. Tôi tin, ông biết tất cả.”
Leopold vẫn đứng thẳng, nhưng đôi mắt dường như mất đi ánh sáng ban đầu. Julia dừng lại vài giây, rồi hạ giọng, gần như thì thầm:
“Sự lộ liễu trong từng báo cáo khiến tôi — một kẻ mới đặt chân vào chính sự — cũng có thể nhìn ra sơ hở. Và nếu tôi có thể vạch trần chúng chỉ sau một đêm… thì chẳng lẽ những bậc trưởng lão tài trí của Virellian đều mù quáng hết cả sao?”
Leopold khẽ động — một cú run nhẹ nơi đầu ngón tay. Julia không bỏ sót.
“Vậy tại sao những sai phạm ấy vẫn tồn tại? Là do ông ta quá khôn ngoan, hay vì ai đó trong gia tộc đã chọn im lặng? Có phải… có một bàn tay đỡ lưng cho Alfred từ phía sau, khiến ông tin rằng im lặng là cách sống sót?”
Khoảnh khắc im lặng kéo dài. Rồi — Leopold thở dài như trút một gánh nặng ngàn cân. Ông quỳ xuống, tiếng gối chạm sàn trầm đục.
“…Tôi đã cố ngăn chặn. Đã viết ít nhất ba bản báo cáo gửi tới hội nghị trưởng lão. Nhưng từng lần một, chúng bị trả về. Tôi hiểu lúc đó, nếu còn chống đối… tôi không chỉ là người hầu bị sa thải. Tôi sẽ là cái xác trôi dưới dòng Rillean trong một đêm mưa.”
Julia nhìn xuống ông. Trong mắt cô không có vẻ thương hại. Chỉ là sự xác nhận cho một bức tranh tối tăm mà cô đã vẽ sẵn.
“Vậy là ông chọn sống. Và để mặc gia tộc mục ruỗng.”
Leopold cúi đầu, giọng khản đặc:
“…Tôi không còn lựa chọn nào khác.”
Julia lặng thinh.
Cô đứng bất động trước người đàn ông tóc bạc đang quỳ rạp dưới sàn, đôi mắt ánh lên nỗi tuyệt vọng mỏi mòn sau những năm tháng sống trong giằng xé. Không khí trong thư phòng lúc này đặc quánh đến ngột ngạt — như thể chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể thiêu rụi mọi thứ.
Tay cô nắm chặt mép bàn, các đốt ngón trắng bệch. Hàng loạt cảm xúc không biết tại sao cứ trào dâng như một cơn lũ: phẫn nộ, thất vọng, ghê tởm. Nhưng trên hết là sự căm hận — dành cho sự hèn nhát, và cho cả chính cái hệ thống mục ruỗng đã dung túng nó.
Ánh mắt Julia cụp xuống, giọng nói thoát ra như một mũi dao găm:
“Ông… chán sống rồi à?”
Leopold ngẩng lên, ánh mắt run rẩy.
“Kẻ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình — thì chết đi.”
Câu nói cuối cùng nổ tung giữa căn phòng như sấm sét giáng xuống giữa đêm đông.
Rầm! – Cánh cửa thư phòng bật mở. Hơn mười binh lính canh gác trong trang phục giáp bạc tràn vào với vũ khí sẵn sàng trong tay.
“Tiểu thư! Người có sao không?!”
Julia không quay lại. Đôi mắt cô vẫn nhìn chằm chằm Leopold, đang cúi gập người dưới đất như sắp tan thành tro bụi. Gió từ khung cửa sổ bật tung thổi vào, hất tung những trang tài liệu lên cao, rơi lả tả như những chiếc lá mục.
Cô hít một hơi thật sâu, gằn giọng, ánh mắt lạnh như băng:
“Tất cả cút ra ngoài. Kể cả ông.”
Leopold ngẩng đầu, ánh mắt như muốn van xin điều gì đó — nhưng Julia đã xoay người, quay lưng lại với ông.
“CÚT RA NGOÀI!!”
Tiếng quát lạnh lùng, sắc bén và uy nghi như của chính vị thủ lĩnh đời đầu của gia tộc Virellian. Binh lính lập tức rút lui, cúi rạp người trước khi đóng cửa lại. Leopold cũng đứng lên, run rẩy cúi đầu, rồi lặng lẽ rút lui — bóng ông hòa vào bóng tối như một cái bóng không còn linh hồn.
Cánh cửa thư phòng đóng sầm lại, để lại Julia một mình.
Cô buông người xuống ghế, thở hắt ra. Trên bàn là những báo cáo rách rời, những con số đẫm mùi phản bội — và cả những tội lỗi đã bị chôn vùi quá lâu dưới lớp sơn hào nhoáng của quyền lực.
Từ khoảnh khắc ấy, cô biết… trò chơi chính trị trong gia tộc đã thực sự bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip