Chương 13: Chỉ mong người về (2)
Đối với chuyện Lam Vong Cơ cùng ba mươi ba vị tiền bối dưỡng thương, Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân chỉ tuyên bố với bên ngoài là mọi người ở trong trận "Huyết tẩy Bất Dạ Thiên" đã bị thương nặng, mà Lam Vong Cơ vì thương tiếc người Lam gia hy sinh, ở trước đá gia quy quỳ đến không dậy nổi.
Ba mươi ba vị tiền bối vốn cũng đều là ngày xưa đối với Lam Vong Cơ tán thưởng có thêm, thấy qua dáng vẻ hắn ngày thường đoan chính tự giữ, cũng gặp qua hắn đối với Ngụy Vô Tiện thấp giọng mềm giọng, dáng vẻ dùng hết toàn lực, tâm tư của hắn cho dù mù điếc cũng không có khả năng không rõ.
Trước có tổ tiên Lam An "Vì gặp một người mà nhập hồng trần, người đi ta cũng đi, thân này không lưu trần", sau có Thanh Hành Quân "Thà rằng phu thê hai người chia phòng mà giam lỏng, tự mình trừng phạt, cũng không màng trong tộc phản đối mạnh mẽ nghênh thú kẻ thù giết ân sư", Lam gia cho dù nổi tiếng cũ kỹ thủ lễ, lại cũng là đại đại ra kẻ si tình, mọi người chỉ có thể thở dài:
"Vong Cơ thật là cùng phụ thân hắn Thanh Hành Quân cùng một khuôn khắc ra... "
Nếu Lam Vong Cơ đã cam tâm tình nguyện mà trở về tiếp nhận ba mươi ba giới tiên hình phạt, hơn nữa Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân cũng cầu tình cho hắn, ba mươi ba vị tiền bối cũng quyết định sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Ba tháng sau, tin tức Di Lăng Lão Tổ thân chết ở bãi tha ma truyền khắp tu chân giới. Tiên môn Bách gia đều nói là: "Thiên đạo luân hồi!" Một mảnh nghị luận sôi nổi, vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng đồng dạng đã xảy ra chút việc làm mọi người nghị luận sôi nổi.
"Có nghe nói gì không? Tối hôm qua, Hàm Quang Quân bỗng nhiên mở ra Cổ thất, nói là muốn tìm cây sáo. Trạch Vu Quân tìm một cây sáo bạch ngọc tốt nhất cho hắn, hắn lại ném đi! Hàm Quang Quân chưa bao giờ đến nỗi thất lễ như thế, thực sự quá khác thường! Ta nhớ được pháp bảo Di Lăng Lão Tổ dùng để điều khiển tà ma chính là quỷ sáo Trần Tình, chẳng lẽ lại là Hàm Quang Quân bị Di Lăng Lão Tổ đoạt xá?
"Không thể nào, hắn hôm nay nhìn tựa hồ cùng bình thường không có gì khác biệt nha. Huống hồ hắn tu vi cao như vậy, kéo lấy thân thể bị thương nặng xuống núi săn đêm còn có thể cứu về một đứa bé, làm sao có thể bị đoạt xá. Có phải hay không là không cẩn thận trêu chọc đến tà ma nào khác, nhất thời bị mê tâm hồn?"
"Lại nói, ta từ chỗ môn sinh phụ trách quét tước bên kia nghe được tin tức, từ hôm nay trở đi, đều không cần lại đi quét tước Tĩnh thất, nói là Hàm Quang Quân có lời: "Một phòng không quét, dùng cái gì quét thiên hạ", cho dù trọng thương trong người, cũng kiên trì tự mình quét tước phòng."
"Việc này ta cũng nghe nói. Còn có một việc khác càng kỳ quái hơn, nghe nói ngày gần đây Hàm Quang Quân bởi vì trọng thương chưa lành, đêm không thể ngủ, yêu cầu huân đàn hương giúp dễ ngủ, ngay cả Trạch Vu Quân cũng không yên lòng thương thế của hắn, vẫn luôn một tấc cũng không rời mà chăm sóc, sự vụ gia tộc đều tạm thời giao cho tiên sinh xử lý. Nhưng sáng nay môn sinh đi đến Tĩnh thất đưa hương lại nói, tựa hồ nghe thấy được mùi rượu."
"Người nọ khẳng định là nghe lầm rồi, Hàm Quang Quân thân là người chưởng phạt, luôn luôn đều là nghiêm khắc kiềm chế bản thân, không uống rượu, sao có thể giấu rượu? Huống hồ không phải có Trạch Vu Quân ở đó sao? Trạch Vu Quân thân là gia chủ, còn có thể bao che Hàm Quang Quân giấu rượu hay sao?"
Một đám Lam gia tiểu bối tụ tập ở bên nhau ríu rít mà thảo luận, bỗng nhiên một thiếu niên trong đó con mắt trợn lên, im tiếng nói:
"Trạch.... Trạch Vu Quân.
Lam Hi Thần híp mắt, cười nói:
"Nếu ta nhớ không lầm thì, gia quy hẳn là có một cái 'Không thể nói thị phi sau lưng người khác' đi?"
Chúng thiếu niên vừa nghe, lập tức kinh ngạc, thở mạnh cũng không dám ra một tiếng.
Lần này Hàm Quang Quân không ở, tạm thời cho các ngươi một lần cơ hội. Lần sau lại bị phát hiện lén thảo luận danh sĩ bổn gia, nên lãnh phạt như thế nào, chắc hẳn không cần ta nhắc nhở đi?"
Lam Hi Thần vẫn là cười, nhưng chúng thiếu niên lại cảm thấy một luồn khí lạnh bò lên lưng. Không thể tưởng tượng được Trạch Vu Quân luôn luôn làm người như tắm mình trong gió xuân cũng có thời điểm làm cho người ta sợ hãi như vậy.
"Cẩn tuân Trạch Vu Quân dạy bảo!"
Nói xong chúng thiếu niên liền tan tác như chim muông.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip