Chương 3: Thành phố ngầm
"...Có xác chết nằm ở đây... ơ hơ sao lại có cái xác ở đây nhỉ... hức."
Đầu đau như búa bổ, trong mơ hồ tôi nghe thấy tiếng ai đó, là đàn ông, hắn ta nói khá khó nghe, hình như là đang say rượu.
Tôi chật vật nâng mí mắt nặng trĩu, cố nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
"Ồ haha còn sống à?... Lại đây chơi với anh nào.."
Cổ tay tôi bị người khác nắm lấy, hơi men xộc vào mũi rất khó ngửi. Tôi lập tức thấy không ổn, ngồi bật dậy, đấm thẳng một cú vào người đối diện rồi mới chậm rì đứng dậy.
Cơn chóng mặt đã vơi đi phân nửa, lúc này tôi mới có thể nhìn rõ xung quanh. Sau đó, thần mặt ra.
"???"
Đây là đâu?
Dưới chân tôi hiện tại là đất, trên đầu cũng là đất, vậy tôi đang ở trong một hang động ư?
Không thể là hang động, vì tôi chỉ cần phóng tầm mắt ra xa một chút tôi đã trông thấy những dãy nhà cao tầng phủ kín. Cái này phải gọi là... thành phố dưới lòng đất chứ nhỉ?
Sau đó tôi nhìn lại người đàn ông trước mặt, hắn là một thanh niên to con, mặt mày đỏ kè đang say xỉn, người toả ra thứ mùi trộn giữ mùi cơ thể và men rượu, hắn ta đang cố gắng tỉnh táo lại sau cú đấm vừa rồi.
Không đợi hắn tức giận với tôi, tôi mở miệng hỏi trước:
"Cho tôi biết, đây là đâu, và còn... đã là năm bao nhiêu rồi?"
"Lâu rồi anh đây không chơi loại rượu mời không uống thích uống rượu phạt như cô em đấy. Anh đến ngay đây!" Dường như hắn chả thèm nghe tôi nói gì sất, trực tiếp bay vào đánh trả.
Tôi cũng phần nào rõ ràng tình cảnh của mình hiện giờ, chân đá thẳng một cú vào phần ngực đầy lông xoăn tít của hắn, "Bà mày đây mới là người nên nói câu đó!"
Thế là vừa mang tâm tư tò mò về nơi mình đang ở, tôi vừa dùng thực lực của một tay luyện võ đai đen mà giáp lá cà với hắn.
Đánh một kẻ xỉn rượu, chẳng khác gì đối phó với mèo cào.
Nhìn hắn ta trông to tướng, nhưng cơ thể đã yếu ớt từ lâu. Da hắn khá vàng, chứng tỏ là một tên nát rượu gan yếu, hơi thở hắn cũng rất hay dồn dập, có vẻ là do chơi quá nhiều thứ thuốc nên phổi cũng suy nốt.
Tôi chẳng hiểu mình quan sát hắn làm cái gì, bèn tung một quyền chốt hạ vật hắn lăn ra đất tại chỗ.
Nhìn hắn bẩn thỉu nằm trên mặt đất thở phì phò đầy cực nhọc, tôi cười mỉm lên tiếng: "lâu rồi mới được đánh người một trận ra trò, cảm ơn anh trai nhé."
Tôi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, cười đến hai mắt híp lại, "giờ thì có thể phiền anh nói giúp tôi, đây là đâu, và hiện tại là năm nào không?"
Mới đầu hắn ta còn định lật người tiếp tục đánh, nhưng tôi đã chán ngấy, lập tức đứng dậy dùng chân giẫm mạnh vào bàn tay hắn ta, nghiến răng hỏi:
"Bàn tay này của mày ban nãy nắm tay tao đúng không?"
Tôi dừng một chút, tăng dần lực đạo ở chân. Đợi đến khi nghe tiếng răng rắc của xương bị gãy, mới tiếp tục nói, "Một là trả lời tao, hai là đi chết."
Do biết hắn quá yếu ớt, nên lúc đánh nhau tôi còn chẳng dùng nhiều lực, toàn né đòn và dồn hắn vào thế bí, thế mà giờ hắn lại ép tôi phải thật sự tác động vật lí, gây ra chấn thương hàng thật giá thật.
Khổ thật đấy.
"Huhuhuhu... xin tha mạng... hức.. ta.. chúng ta đang ở.. Mitras, l-là thành phố ngầm..." Đánh không lại nên giở giọng van nài, vừa khi tôi rút chân về hắn lập tức ôm cái tay của mình tiếp tục trả lời, "hiện giờ là những năm tám trăm ba mươi."
Tôi nghe xong, chỉ biết "à" một tiếng.
Tôi ngồi thụp xuống, dựa người vào bức tường vàng ố, có vẻ tôi đang ở phía sau của một toà nhà cũ rích, nơi này toà nào trông cũng như nhau, dường như đều đã được xây từ rất lâu rồi.
Bỗng, tôi nghe tiếng bước chân đi về phía này, các cơ bắp dần gồng lên vào thế phòng ngự.
"Lorne? Cậu lại đi uống rượu rồi phá hoại cái gì đúng không? Thật tình!"
Là một người phụ nữ, độ trung niên, dáng người mũm mĩm, vận một chiếc đầm vải đơn giản, trên người thoang thoảng mùi bột giặt. Hình như bà là chủ của ngôi nhà phía sau tôi, nghe động tĩnh ồn ào ngoài này mới chạy ra xem.
Bà đi đến chỗ gã đàn ông vẫn còn ôm cái tay của mình, đi được mấy bước mới phát hiện ra tôi.
"Chao ôi sao cháu lại ở đây? Cháu có bị nó làm gì xằng bậy không? Sao lại không đi đường ngoài mà vào cái chỗ này? Chậc, cháu mới đến đây à?"
Hàng loạt câu hỏi ào ạt đến, tôi bỗng thấy như mẹ đang kề bên, tâm trạng cũng được xoa dịu đôi chút, tôi bắt đầu nhập vai thật chuyên nghiệp.
Vậy là mặt tôi mếu lại, đẩy tông giọng lên cao hơn, khịt khịt mũi sắp khóc đến nơi: "Vâng ạ, cháu mới đến...hức...cháu sợ lắm...cứu cháu với.."
Người phụ nữ lập tức đến gần xoa xoa lưng tôi, nhẹ nhàng bảo không sao. Mặt tôi chôn trong lòng hai bàn tay chỉ chừa đôi mắt liếc nhìn gã đàn ông, tức thì, hắn ta đứng dậy rồi chạy đi, như nỏ hết đà bỏ lại một câu gào: "Con chó mày chờ đấy."
"Cháu đừng quá lo lắng, nó chỉ được cái miệng thôi. Cha mẹ cháu đâu? Vì sao cháu lại đến đây?"
Tôi vờ vịt lặng thinh đôi chút, rồi mới trả lời, "cha mẹ cháu...mất rồi, nhà của cháu cũng bị kẻ khác chiếm mất, cháu không còn chỗ nương thân mới lang thang đến đây ạ."
Với hoàn cảnh tan nhà nát cửa thê thảm như vậy, chắc là... đủ cảm động để được cưu mang nhỉ?
"Tội nghiệp quá đi mất..." Người đàn bà thở dài, đoạn vén mái tóc tôi, nói tiếp: "Nếu cháu cần một nơi ở, ta có thể cho, nhưng nếu là một công việc... Ở đây đa phần các cô gái trẻ đều chọn làm gái điếm, ta và chồng cũng kinh doanh loại hình này, nếu cháu chấp nhận công việc này, ta sẽ cho cháu."
Nói thẳng ra là bà và chồng là chủ của một khách điếm, tôi có làm gái được thì vào làm để còn kiếm thêm thu nhập.
Thấy tôi im lặng không đáp, người phụ nữ đỡ tôi đứng dậy, "vào trong nhà đã, để ta tìm xem còn công việc nào phù hợp với cháu không nhé."
Thế là tôi được đem vào ổ gái điếm trót lọt. Tôi không kháng cự vì biết bà sẽ không ép buộc tôi làm thứ nghề đấy.
Lúc bước vào cửa, mùi rượu, mùi trà, mùi thức ăn trộn lẫn xông vào mũi tôi. Trong không gian có phần chật hẹp, người này nói qua người kia nói lại, ồn ào náo nhiệt mà lại không làm người khác cảm thấy phiền (thật ra tôi đã cảm thấy rất phiền khi họ đổ dồn ánh mắt về phía tôi chỉ vì tôi ăn vận không giống họ). Trên trần nhà là một chiếc đèn chùm làm bằng gỗ tương đối giản dị, ánh sáng vàng nhạt tỏa ra mang hương vị của sự ấm cúng. Sàn nhà được lót gỗ, trên tường treo đủ thể loại từ tranh vẽ trừu tượng, cái đầu thú làm bằng da đến nguyên một hàng súng thật kích cỡ lớn nhỏ đầy đủ. Phía trên quầy rượu có hàng ly được xếp ngược, miệng ly trút xuống đất, phía sau là những tủ kệ chất đầy rượu cùng trà. Thoạt đầu tôi còn tưởng mình đang lạc vào một quán rượu nào đó của miền tây viễn xứ mà các tay chơi cao bồi thường ghé vào tụ tập.
Anna, chính là tên của người đàn bà (tôi đã được biết trong lúc được dẫn vào đây), dẫn tôi đến gặp chồng bà. Họ đối thoại vài câu, chủ yếu là Anna kể lại hoàn cảnh của tôi.
"Cháu có thể làm bồi bàn ở đây, nhưng thu nhập sẽ ít hơn gái điếm rất nhiều đấy nhé." Người đàn ông trong chiếc áo sơ mi sờn cũ, dùng ánh mắt hiền từ nhìn tôi. Trên đời có một loại người cười lên trông rất có thiện cảm, và người đàn ông này là một trong số đó.
Tôi nhút nhát gật đầu, rồi lí nhí nói "cảm ơn" rồi được Anna dẫn lên phòng.
Tòa nhà này có tất thảy một tầng trệt và ba tầng lầu. Tầng trệt được sử dụng như một quán rượu, các phòng trong các tầng lầu là phòng của những cô gái bán hoa, cũng là phòng được sử dụng trực tiếp để tiếp khách.
Tôi được Anna đưa lên tầng, bà chỉ vào căn phòng nằm ngoài cùng rồi nói "cháu ở đó nhé", lại lập tức đi xuống tầng trệt giúp đỡ chồng.
Tôi lững thững bước đi trong hành lang, tấm gỗ cũ dưới chân vang lên tiếng kẽo kẹt.
Trước khi tôi chuẩn bị sắp xếp lại những suy nghĩ, một thứ mùi thối - loại mùi mà trong các buổi giám định pháp y chắc chắn sẽ có: mùi xác chết phân hủy, len vào mũi tôi. Một thoáng kinh sợ ghé qua, tôi khịt mũi đi tìm nguồn gốc của thứ mùi này.
Thế mà lại ở ngay căn phòng kế bên phòng tôi.
Thật ra cũng không nồng lắm, tôi cũng không chắc liệu đó là xác người hay xác động vật, nhưng dù sao vẫn có thể kết luận rằng, thứ đó chết chưa lâu.
Mà nếu là người thì nguy to đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip