Chương 41: Hai Bóng, Một Sứ Mệnh
Đã ba năm kể từ ngày Akira... theo như báo cáo chính thức, cậu đã chết. Ba năm đủ để đánh dấu một vết sẹo trên lịch sử, nhưng không đủ để xóa đi ký ức. Hoshino Itsuki — cái tên mới như lớp áo giáp mỏng — trở thành thân phận thứ hai của Morofushi Hiromitsu. Ban ngày, anh là một nhân viên hành chính bình thường của Cục An ninh; ban đêm, anh trở về với những gì còn sót lại của chiếc áo choàng Scotch cũ: lặng lẽ, chuẩn mực và lạnh lùng.
Tokyo về đêm mang một vẻ tĩnh mịch khác — không phải bình yên, mà là thứ im lặng chực chờ bùng nổ. Trong suốt những tháng qua, Hiromitsu đã dùng cả những mối quan hệ, những mảnh dữ liệu từ USB Akira để lần dò những doanh nghiệp-sân sau, bộ phận vỏ bọc của "tổ chức áo đen". Càng đào sâu, anh càng thấy rõ mạng lưới quấn chặt quanh các chính trị gia, các công ty bình phong, cả những vị cao cấp trong lực lượng an ninh — những bóng mờ khó nhổ rễ.
Đêm nay, cuộc vây bắt được chuẩn bị cẩn trọng. Địa điểm: một kho chứa nằm ở khu công nghiệp ven sông — nơi những chuyến hàng trá hình, những cuộc họp ngầm và cả những mẫu thí nghiệm trái phép được vận chuyển đi. Mật danh của mục tiêu: một nhóm tay chân phụ thuộc, chuyên phân phối con dấu, chứng từ giả, và những trang thiết bị y tế đã qua tay các chương trình nghiên cứu bất hợp pháp. Đội tác chiến gồm lực lượng tinh nhuệ của cục, kết hợp với một toán đêm do Hiromitsu cố vấn tình báo.
Chiến dịch bắt đầu vào lúc 02:10.
Trên cao, bóng dáng của hai chiếc máy bay cảnh sát khoanh vùng — ánh đèn chiếu xuống tạo nên những mảng sáng trắng trên bề mặt tôn nhà xưởng. Dưới đất, xe bọc thép lẳng lặng chờ lệnh. Từ trong xe, Hiromitsu nhìn qua ống nhòm, con ngươi co lại khi thấy từng người mục tiêu di chuyển: vài gã đàn ông mặc áo khoác dày, một phụ nữ trung niên với túi xách to — kẻ chuyên vận chuyển chứng từ, và một tên chuyên trách về kỹ thuật, đang kiểm tra một thùng chứa bằng máy dò kim loại.
Hiromitsu nhận lệnh qua tai nghe, giọng Kazami lạnh như thường lệ: "Đợi tín hiệu. Không hành động nếu chưa có lệnh. An toàn là ưu tiên hàng đầu." Những từ ấy như dao mổ, nhắc anh giành giật sự thận trọng với cơn nóng máu muốn trút ra sau ba năm thúc ép. Anh áp mặt sát vào kính, hít một hơi dài, rồi lặng lẽ nhảy xuống.
Phía cửa sau kho chứa, nhóm đột nhập gồm bốn người lẻn tới. Hiromitsu đi cùng một toán cảnh sát mặc thường phục, đeo găng tay, mang theo bộ dụng cụ phá khóa, bộ thu tín hiệu điện tử. Họ di chuyển như những bóng đêm được huấn luyện — từng bước một, không tiếng, phối hợp nhịp nhàng.
Ngay khi đội phủ kín vòng ngoài, một thành viên đẩy nhẹ cánh cửa cuốn. Mùi dầu nhớt và hàn khí xộc vào, cùng với âm thanh thấp của máy móc. Lát sau, bộ đếm nhịp tim trên cổ tay Hiromitsu tăng nhẹ; anh cố giữ bình tĩnh, chỉnh lại chiếc mặt nạ vải đen trước khi ra hiệu.
Sự khác biệt giữa một vây bắt thường và vây bắt có yếu tố sinh học/thiết bị là sự cần thiết của tầm nhìn kỹ thuật. Bên trong kho, những thùng container được niêm phong, trên đó dán nhãn giả. Một góc kho là nơi bộc lộ âm thanh – tiếng gió lùa qua khe cửa, tiếng mỏ hàn rít rít. Nhóm kỹ thuật của cục đã quét tần số, phát hiện có một bộ phát sóng nhỏ — dấu hiệu của hệ thống liên lạc nội bộ tinh vi. Một đội kỹ thuật khác cố tắt hệ thống liên lạc bằng jammer để ngăn khả năng báo động.
Khi mọi thứ đã ở vị trí, lệnh tấn công được truyền xuống: "Tam giác. Kích hoạt." Một loạt đèn đỏ ở bảng điều khiển trung tâm nhấp nháy; trong tai mọi người vang lên tiếng thì thầm qua tai nghe: "Bắt đầu."
Mở màn: hai kíp tĩnh lặng vây quanh lối vào chính; một kíp ứng trực lên mái để phòng trường hợp kẻ tẩu thoát trèo lên; và toán đột nhập xuyên thẳng vào kho từ phía sau. Hiromitsu cùng hai người nữa lặng lẽ tiếp cận thùng hàng mục tiêu. Anh thấy ánh đèn pin lướt ngang qua thùng gỗ, cảm nhận hơi thở của kẻ canh gác gần bên. Khi anh đặt tay lên vai gã, gã quay lại với ánh mắt trợn tròn, chưa kịp kêu một tiếng thì Hiromitsu đã ghìm hàm vào mồm hắn bằng một động tác dứt khoát; tay kia anh khóa chặt cổ tay gã vào sau lưng bằng dùi cui mềm đã gấp.
Mọi thứ diễn ra trong tích tắc.
Từ cánh cửa chính, tiếng la hét bật lên — dấu hiệu rằng một vài tên khác đã phát hiện có người lạ. Nhưng kế hoạch đã vươn tới phần then chốt: đội phá khóa mở hai chiếc container có niêm phong giả. Bên trong không phải hàng hóa dệt may như trên nhãn mà là các vali chứa tài liệu, những mạch điện tử nhỏ, các ống nghiệm đựng mẫu chất lỏng lạ — tất cả được bọc kỹ. Một kẻ kỹ thuật cố đẩy một vali ra, thì Hiromitsu nhanh tay tóm lấy, lật nắp.
Trong ánh đèn chập chờn, USB Akira từng nhắc đến xuất hiện trong một ngăn nhỏ, dán kín băng keo đen. Hiromitsu khẽ nuốt nước bọt, nhớ đến nét chữ Akira trên lá thư ba năm trước. Bên cạnh đó, còn có những danh sách tên công ty bình phong, các hợp đồng giả, con dấu của những quan chức. Mỗi tờ giấy là một mắt xích, một bằng chứng có thể làm rung chuyển những quyền lực đứng sau tổ chức.
Đến lúc khó khăn nhất: một nhóm đối tượng bất ngờ phản công từ phía đông nhà kho, dùng bom khói che mắt và nã đạn dữ dội. Hiromitsu bị kẹt lại giữa hai lối ra, đồng đội của anh đang ở vị trí cách đó hơn hai trăm mét, không thể tiếp cận kịp thời. Anh nấp sau những thùng hàng, tim đập mạnh theo từng loạt đạn sượt qua.
Một tiếng nổ khô vang lên — và rồi, một tiếng rít khác, ngắn, lạnh lùng như cắt ngang đêm tối. Viên đạn găm thẳng vào tay kẻ đang chĩa súng về phía anh. Gã ngã vật xuống, khẩu súng rơi khỏi tay. Ngay sau đó, một tên khác vừa ló đầu ra khỏi lớp khói thì lại gục xuống, viên đạn trúng chính giữa mũ bảo hộ.
Hiromitsu ngẩng lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Anh nhìn về hướng đông bắc, nơi ánh sáng từ tháp điện cao chớp nháy giữa màn sương. Ở khoảng cách chừng một cây số, ống kính ngắm lóe sáng — chỉ một chớp thôi, đủ để anh nhận ra dấu hiệu của một tay bắn tỉa chuyên nghiệp.
Chỉ trong vòng mười giây, toàn bộ nhóm phản công bị hạ gục gọn gàng, không một viên đạn lạc. Lực lượng hỗ trợ của cảnh sát nhanh chóng ập đến, khống chế hoàn toàn hiện trường.
Hiromitsu vẫn đứng lặng, tim đập dồn dập. Anh nhìn về phía xa, nơi tia sáng bắn tỉa đã biến mất. Ai đó đã cứu anh. Nhưng là ai?
Gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh lạ lùng. Anh chậm rãi thu lại vỏ đạn rơi gần chân mình, ánh kim loại phản chiếu một ký hiệu khắc nhỏ — một chữ cái duy nhất, mảnh và tinh tế: A.
Khi xe tải chở những người bị bắt rời khỏi nơi đó, ánh bình minh đang bắt đầu nhú trên đường chân trời. Hiromitsu đứng nhìn theo, cảm nhận một khoảng lặng sâu thẳm hơn cả tiếng động. Ba năm qua, anh đã sống và đấu tranh cho một lời hứa — lời hứa với người đã ra đi, lời hứa rằng những tàn dư độc hại kia sẽ bị đào bới đến tận gốc. Nhưng anh biết: cuộc chiến này không chỉ là việc bắt giữ kho hàng; nó là cuộc chiến cho linh hồn của một người mà anh từng gọi là em trai.
Kỹ năng đặc biệt : Bật thầy xạ thủ
T/G: Mọi người cứ bảo âm dương làm mình thấy hơi buồn cười,... Phụt... Xin lỗi, có lẽ do mình là người viết nên có cảm giác khác với người đọc mà cũng không muốn tiết lộ trước cốt truyện nên mình đành cào bàn phím tiếp để đẩy chương này lên...nên gần đây chắc chương mới sẽ ra lâu đấy nên mong mọi người đợi nhé. À mình thích cốt truyện theo kiểu chậm rãi á nên truyện có lẽ sẽ hơi dài dòng mong mọi người thông cảm nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip