Chap 5

Sau khi đã quyết định bái sư, Tuyết Nguyệt rất ngoan ngoãn mà thực hành theo cách học của Đại sư, hơn nữa, nàng còn muốn làm cho nó khủng bố hơn nữa kìa! Sau vài ngày, Tuyết Nguyệt từ chập chững đã có thể rèn luyện và khống chế thành thạo hồn lực của mình. Chính vì vậy, Đại sư không khỏi hài lòng, trên mặt ông xuất hiện lên những ý cười hiếm thấy. Mặc dù là học tại Nặc Định thành kí túc xá số 7 công độc sinh nhưng đã sớm được tôn lên làm đại tỷ của trường vì không cần sử dụng vũ hồn mà đánh bại một cái 18 chiến hồn sư cùng 21 đại hồn sư trong vòng một nốt nhạc với thân thủ quỷ dị.

Khi biết rằng hồn thú của Tuyết Nguyệt là thú vũ hồn biến dị bạch miêu, thiên về cường công mẫn hệ, Đại sư đã suy nghĩ về vấn đề chọn hồn thú cho nàng, nhưng chính là, Tuyết Nguyệt nói rằng nàng muốn làm hồn sư hệ khống chế, hơn nữa, hồn thú của nàng là hồn thú hệ tinh thần nên không thể chọn hệ cường công hay mẫn công hệ. Thực chất, nàng hẳn có thể dư sức đảm đương, chính là, Tuyết Nguyệt cảm thấy, là nữ nhân nên dịu dàng, không thể cứ suốt ngày đánh đánh đấm đấm, quá mất mặt đi!

________________________________________________________________________________

Tại Thánh hồn thôn vào một buổi sáng sớm, khi mặt trời chưa ló dạng, Đường Lâm mở đôi, mắt ngân sắc của mình ra, liếc thấy đệ đệ mình còn ngủ liền xoay lại, chỉnh lại chăn cho hắn, để lại một bức thư trên bàn, không tiếng động thu xếp quần áo rồi vô thanh vô thức rồi đi.

"Ngươi cứ tính không từ mà biệt như vậy sao? Tiểu Lâm?" một giọng nói thô suyễn vang lên, chủ nhân giọng nói không ai khác chính là Đường Hạo đang đứng tựa cửa ở gần đó.

Đường Lâm cười nhạt "Ba ba, chính là, ta cảm thấy ta nên đi rèn luyện thêm nhiều một chút nữa, ta cảm thấy Nặc Đinh thành không đủ để làm cho ta phát triển nên ta quyết định sẽ tự rèn luyện bản thân. Ba ba, xin người hãy chuyển lời cho Tiểu Tam 'Hẹn sáu năm sau gặp lại!' và, mong người sẽ bá khí hơn bây giờ khi ta trở về, tạm biệt, ba ba"

Nói xong, không để Đường Hạo trả lời, hắn liền phi thân rồi biến mất dạng, chính là, Đường Hạo cảm thấy cái khí thế kia mang đầy cuồng ngạo, phải, đó mới chính là con của hắn.

________________________________________________________________________________

Sau khi biết rằng Đường Lâm đã đi, Đường Tam liền nhanh chóng thu xếp rồi cùng lão Liệt Khắc đi đến Nặc Đinh thành học viện.

Đi ở trên đường, Đường Tam yên lặng đi theo lão Kiệt Khắc, thỉnh thoảng lại quay đầu hướng thôn trang nhìn lại.

"Tiểu Tam, không muốn rời xa thôn hay không muốn rời xa lão tửu quỷ ba ngươi?" Kiệt Khắc sờ đầu Đường Tam mỉm cười hỏi.

"Cả hai đều có một chút." Đường Tam thấp giọng trả lời.

Kiệt Khắc mỉm cười nói:"So sánh ngươi cùng mấy đứa cháu ta, ngươi cái đứa nhỏ này hiểu chuyện hơn chúng nhiều lắm, nếu ngươi là cháu ta thì có phải tốt bao nhiêu. Đường Hạo cái tên tửu quỷ thật sự là may mắn. Đừng nghĩ nhiều, bên ngoài thiên địa rộng lớn, tới học viện ngươi sẽ quen biết rất nhiều bằng hữu, còn học được nhiều tri thức. Chờ ngươi có phong hàm hồn sư, quốc gia mỗi tháng đều phát cho ngươi tiền bổ trợ, đến lúc đó cuộc sống gia đình ngươi cũng có thể tốt hơn một chút."

Đường Tam dù sao đây cũng là lần thứ hai làm người, nghe lão Kiệt Khắc nói tâm tình cũng đã từ từ khôi phục bình thường, trong lòng đối với khát vọng thế giới bên ngoài cũng khó nhịn nổi, hỏi:"Kiệt Khắc gia gia, ngài có thể nói cho ta chuyện học viện được không? Đó cuối cùng là địa phương nào?"

Kiệt Khắc mỉm cười nói:"Học viện đương nhiên là địa phương để học tập, mặc dù ta cũng chưa tới đó, nhưng đại để cũng có chút rõ ràng. Thôn chúng ta hàng năm cũng có một danh ngạch học viên tham gia, nhưng đã qua nhiều năm không có học viên đi học tập. Điều kiện ưu đãi của học viên cũng có rất nhiều như miễn trừ học phí cùng trụ phòng phí chỉ cần bỏ tiền ra ăn là đủ rồi. Ngươi có thể tại học viện làm một chút công việc đơn giản để đổi lấy thức ăn, tỷ như dọn dẹp phòng học hay đại loại như vậy. Tổng thể mà nói học viên tại học viện gần như là miễn phí, chứ nếu phải đóng tiền học phí chúng ta loại cùng nhân(người nghèo) làm sao chịu nổi gánh nặng đó.

Đường Tam nói: "Ba ba nói đợi ta tới học viện rồi tìm một lò rèn rồi làm công."

"Ngươi?" Tới lò rèn làm công? Nói chuyện buồn cười! Ta xem Đường Hạo thật là điên rồi." Lão Kiệt Khắc tức giận nói: "Ngươi được bao nhiêu tuổi, còn chưa cao bằng chiếc chú tạo chuy. Có cái lò rèn nào chịu thu một cái người làm công như ngươi, càng huống làm thợ rèn cũng không thu được bao nhiêu, ngươi chỉ cần tại học viện học tâp tốt là đủ rồi."

"Bất quá nếu như ngươi tại học viện có thành tựu, thì nói với tửu quỷ ba ngươi để dành cho ngươi chút tiền. Sau này tới trung cấp hồn sư học viện không có danh ngạch học viên, vậy phải tốn không ít tiền mới có thể đi học mà tiền bổ trở còn xa xa không đủ."

Bởi vì Đường Tam thân là Tiên Thiên mã hồn lực, trong mắt lão Kiệt Khắc đã đưa hắn trở thành hồn sư.

Đường Tam nghi hoặc nhìn lão Kiệt Khắc nói:"Còn có trung cấp hồn sư học viện hay sao? Cùng sơ cấp hồn sư học viện có gì khác nhau? Đều là học viện hẳn là cùng dạy tri thức về hồn sư đúng không?"

Lão Kiệt Khắc rất có kiên nhẫn giải thích: "Đương nhiên không giống, sơ cấp hồn sư học viện dạy chỉ có một chút trụ cột cùng một chút văn hoá phải học tập. Hài tử sau khi tiếp nhận vũ hồn giác tỉnh đã là đệ tử của học viện, học trong sau năm. Đợi sau khi tới mười hai tuổi nếu không có tiền đồ thì cũng chỉ là một hồn sư bình thường, nhưng nếu tiềm lực không tồi đại bộ phận đều lựa chọn vào trung cấp hồn sư học viện tiến tu(học nâng cao), học tới mười tám tuổi. Trung cấp hồn sư học viện dạy một ít chi thức cao thâm hơn một chút, nhưng khó khăn trong học tập gia tăng rất lớn. Nếu không thể đạt được yêu cầu của học viện sẽ không có cách nào thuận lợi tốt nghiệp, điểm này hoàn toàn khác biệt với sơ cấp hồn sư học viện.

Đường Tam nói:"Có sơ cấp cùng trung cấp, vậy nhất định có cao cấp?"

Lão Kiệt Khắc gật đầu, trong mắt toát ra vài phần hâm mộ:" Cao cấp hồn sư học viện ngươi không cần suy nghĩ, đấy không phải là nơi mà ai cũng có thể tuỳ tiện đi vào. Tại đại lục của chúng ta cũng chỉ có hai sở cao cấp hồn sư học viện, số lượng đệ tử được chiêu thu hằng năm cũng không vượt qua một trăm người, quả thật ít ỏi. Phàm là đệ tử cao cấp hồn sư học viện tốt nghiệp, bất luận là quốc gia hay chính là Vũ hồn điện đều muốn tranh đoạt, trực tiếp được tứ dư phong hào quý tộc."

"Quý tộc? Được ưu đãi tốt như vậy." Đường Tam kinh ngạc hỏi.

Lão Kiệt Khắc nói:" Đó là đương nhiên. Hồn sư là chức nghiệp rất cao quý, cao cấp hồn sư đều là nhân tài, cho nên bình dân chúng ta muốn một bước đăng thiên, trở thành cao cấp hồn sư hiển nhiên là biện pháp tốt nhất, chỉ có điều xuất thân bình dân thì có bao nhiêu người bản thân có thể sở hữu vũ hồn tốt đây? Cho dù có nhưng không có một đại gia tộc phụ trợ, cũng rất khó có thể từ cao cấp hồn sừ học viện tốt nghiệp."

"Khảo thí(kiểm tra) tốt nghiệp là việc của mình, tại sao phải nhờ người hỗ trợ?" Đường Tam có chút không rõ.

Lão Kiệt Khắc thở dài một tiếng nói:"Đây chính là chênh lệch giữa bình dân và quý tộc. Tốt nghiệp sơ cấp hồn sư học viện yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần vũ hồn có thể đạt tới mười cấp, tại học viện sư phụ trợ giúp đưa đi thu được một cái hồn hoàn, thành công tiến vào xưng hào hồn sư là xong. Cái này cũng không quá khó khăn, chỉ cần tại thời điểm giác tỉnh sở hữu vũ hồn lực thì hài tử nào cũng có thể làm được, từ hồn sĩ thăng cấp lên hồn sư, mười cấp hồn lực rất dễ dàng tăng lên."

"Nhưng từ trung cấp học viện lại không giống, muốn từ đây tốt nghiệp, vũ hồn cần phải đạt tới hai mươi cấp, hơn nữa cần phải thu cái hồn hoàn lần thứ hai thì tự nhiên có thể đạt được xưng hào đại hồn sư. Từ mười cấp tới hai mươi cấp có rất nhiều hồn sư cả đời không thể đạt tới. Hơn nữa sau khi đạt tới hai mươi cấp muốn thu được hồn hoàn phải dựa vào thực lực bản thân đi liệp sát hồn thú thu được hồn hoàn, đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Nếu xuất thân từ gia đình quý tộc có đông đảo vũ sĩ bồi đồng(đi cùng), nguy hiểm tự nhiên nhỏ hơn nhiều, mà chúng ta xuất thân từ bình dân hồn sư, chỉ có thể dựa vào chính bản thân thôi."

"Điều kiện tốt nghiệp cao cấp hồn sư học viện lại càng thêm hà khắc, chỉ có thông qua ba mươi cấp bình cảnh, thu được cái hồn hoàn thứ ba, mới có thể từ xưng hào đại hồn sư có thể thăng lên xưng hào hồn tôn. Nghe nói cấp ba mươi là một đạo cánh cửa, trong quá khứ những quý tộc là cường đại hồn sư cũng rất khó đột phá, hơn nữa ba mươi cấp muốn thu hồn hoàn cũng bị hạn chế, chi tiết cụ thể ngươi tại học viện hẳn là sẽ được hội học. Dù sao đệ tử cao cấp hồn sư học viện chính thức số lượng được tốt nghiệp còn không đạt tới một phần ba."

Nghe xong Lão Kiệt Khắc nói, Đường Tam đối với Đấu La đại lục cùng hồn sư giáo dục cũng có chút trụ cột.

"Kiệt Khắc gia gia, ngài chẳng phải đã nói qua, xưng hào hồn sư chỉ cần trên mười cấp đúng không? Cao cấp học viện hồn sư đệ tử tốt nghiệp được gọi là hồn tôn, vậy sau đó muốn thu được xưng hào thì làm thế nào chứ?

Lão Kiệt Khắc cười khổ nói:" Ta làm sao biết, siêu việt xưng hào hồn tôn đều là những đại nhân vật, giống như thôn của chúng ta đã từng xuất hiện quá vị hồn thánh, lúc trước cũng chính là quốc gia trực tiếp cung dưỡng. Ta nghe người ta nói qua, hồn sư tu luyện tới phía sau càng lúc càng khó, càng nguy hiểm, chính thức có thể đạt tới phong hào Đấu La cao nhất tồn tại, có thể có mấy người chứ? Thậm chí có thể nói Thiên Đấu đế quốc chúng ta cùng Tinh La đế quốc có hay không nhân vật như vậy tồn tại ta cũng không dám khẳng định."

Lão Kiệt Khắc đối với hồn sư cũng chỉ hiểu được chút ít mà thôi, cho nên giải thích cũng không rõ ràng. Đường Tam hiểu được những tri thức này bản thân cũng chỉ có thể chậm rãi lục lọi trong học viện, nhất là về hồn thú, hồn hoàn gì gì đó.

Từ Thánh hồn thôn tới Nặc Đinh thành cũng không xa, hai người đi bộ chỉ mất nửa ngày thời gian, trên đường đơn giản ăn chút lương khô, tới buổi chiều xa xa đã có thể chứng kiến thành tường.

Mặc dù Nặc Đinh thành cũng không tính là thành thị lớn, nhưng bởi vì cách biên giới Thiên Đấu đế quốc rất gần cho nên thành tường kiến tạo cũng rất dày. Đường Tam cùng lão Kiệt Khắc giống người đi đường khác sau khi tiếp nhận kiểm tra xong trực tiếp tiến vào trong thành.

"Tiểu tam a! Đợi gia gia đưa ngươi tới học viện ta sẽ quay trở về, ngươi một mình tại học viện cần phải nghe lời sư phụ nói, ngàn vạn lần không nên tự tiện rời học viện. Đợi sau khi chấm dứt học kỳ gia gia quay lại đón ngươi, khi đó không sai biệt lắm cũng qua một năm."

Đường Tam dù sao cũng là lần đầu tiên rời nhà, trong lòng cũng có chút bối rối, hạ ý thức nói: "Kiệt Khắc gia gia, ngài tại sao lại rời đi nhanh như vậy?"

Lão Kiệt Khắc cười khổ nói:" Lữ quán không phải là nơi những người nghèo khổ như chúng ta có thể ở lại. Ngươi nhất định không được phụ kỳ vọng ta, đợi gia gia lần sau gặp ngươi, hy vọng ngươi đã thành hồn sư, như vậy Thánh Hồn thôn chúng ta cũng vì ngươi mà tự hào."

Học viện Nặc Đinh sơ cấp hồn sư toạ lạc tại phía tây thành, lão Kiệt Khắc hướng người dân trong thành hỏi vài lần rồi trực tiếp mang Đường Tam đi tới.

Xa xa, bọn họ đã chứng kiến một tòa cổng môn, cổng môn rộng chừng hai mươi thước, cao cũng hơn mười thước, đều được tạo thành từ nham thạch cứng rắn, phía dưới là hai phiến cửa thiếc dày màu đen, Đường Tam liếc mắt một cái tựu nhìn ra do tinh thiết tốt đả tạo mà thành.

Đằng sau thiết sách có thể chứng kiến không khí u tĩnh, một con đường rộng nối thẳng vào trong, hai bên đường rất nhiều cây cối cao lớn.

Giữa cổng môn có bốn chữ to:"Nặc Đinh học viện."

Tới gần đại môn học viện là có thể nhìn ra chức nghiệp hồn sư tại đại lục quan trọng cỡ nào, cái này cũng chỉ là một cái sơ cấp hồn sư học viện mà thôi.

Lão Kiệt Khắc mang theo Đường Tam vừa tới đại môn lập tức đã bị một thanh niên gác cổng cản lại:"Có chuyện gì? Địa phương này là nơi hạ nhân các ngươi có thể tới hay sao?"

Lão Kiệt Khắc tại Thánh Hồ thôn xem như cũng phong quang, nhưng tới Nặc Đinh thành nhìn bộ dáng giống như hạ nhân, ngay cả hắn cái tên gác cửa từ ánh mắt cũng có thể nhìn ra vài phần khinh thường.

Lão Kiệt Khắc cười đãi bôi nói: "Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta từ Thánh Hồn thôn tới, hài từ này là danh ngạch học viên năm nay thôn chúng ta đưa tới, ngài xem chúng ta cần phải làm những thủ tục gì?"

Môn phòng(gác cổng) nhíu mày, có chút âm dương quái khí nói: "Nhà tranh còn có thể xuất Phượng Hoàng sao?" Một cái thôn nhỏ cũng có người bản thân sở hữu hồn lực? Chính là đã nhiều năm học viện chưa từng có danh ngạch học viên. Các ngươi không phải mạo danh chứ."

Lão Kiệt Khắc trong mắt hiện lên một tia tức giận, nhưng vẫn còn nhẫn xuống xuất ra khai cụ chứng minh do chấp sự vũ hồn điện Tố Vân Đào đưa cho môn phòng.

Môn phòng tiếp nhận chứng minh, thượng hạ nhìn(nhìn trên, nhìn dưới) một chút: "Vũ hồn Lam ngân thảo? Còn Tiên Thiên mãn hồn lực? Buồn cười, cái này thực là trò cười lớn nhất thiên hạ, ta ở học viện cũng đã làm việc được bốn năm còn không có nghe qua đệ tử sở hữu Tiên Thiên mãn hồn lực, tiểu tử này vũ hồn lại còn là Lam ngân thảo, còn có thể mãn hồn lực? Ta xem, cái chứng mình do vũ hồn điện cấp này nhất định là ngươi nguỵ tao rồi."

"Ngươi...." Cho dù tính tình lão Kiệt Khắc có tốt, lúc này chút nhẫn nại cũng không còn: "Ngươi đây là cố ý làm khó dễ. Hảo, ngươi chờ, ta đi tìm Vũ Hồn phân điện chấp sự đại nhân tới. Tiểu tam, chúng ta đi." Nói xong Kiệt Khắc xoay người mang theo Đường Tam hướng bên trong thành đi đến.

Chứng minh của Vũ Hồn phân điện tự nhiên không có khả năng là giả, chuyện này môn phòng cũng biết, bất quá bình thường tân sinh đến đây ít nhiều đều có chút ý tứ, nhất là gia đình bình dân. Tiểu quỷ khó qua ải Diêm Vương chính là cái đạo lý này.

Lão Kiệt Khắc xuất thân hương thôn, mặc dù là thôn trưởng nhưng làm sao có thể hiểu được cái đạo lý này.

Môn phòng trong lòng ít nhiều cũng có chút bất an, nếu người Vũ Hồn điện thật sự tới, chuyện này hắn làm sao có thể đảm đương, đương nhiên hắn cũng tin tưởng người Vũ Hồn điện tuyệt sẽ không vì hai cái người hương thôn này mà chất vấn học viện.

Trong lòng buồn bực, tự nhiên miệng xuất lời khó nghe: "Còn cái gì Thánh Hồn thôn, ta xem giống Khất Cái thôn cũng không sai biệt lắm."

"Ngươi nói cái gì?" Lão Kiệt Khắc mạnh bạo xoay người, lời nói của môn phòng đã xúc phạm tới kiêu ngạo lớn nhất trong lòng của hắn, lúc trước cũng vì vậy mà hắn hoà cùng Đường Hạo trở mặt. Mà môn phòng là người ngoài thôn càng làm cho hắn không cách nào chịu được, mới bước được vài bước đã quay lại căm tức nhìn đối phương.

Môn phòng bị khí thế hung dữ của lão Kiệt Khắc doạ hoảng sợ, nhịn không được lui về phía sau vài bước, bất quá hắn rất nhanh phản ứng lại, trong lòng thầm mắng chính mình, chẳng qua chỉ là một lão đầu nhi có cái gì đáng sợ.

"Như thế nào? Không phục khí à, ta nói các ngươi là từ Khất Cái thôn tới, chẳng lẽ sai sao? Ngươi xem cái tên tiểu quỷ này, y phục tất cả đều là bố đinh, ta xem các ngươi tốt nhất lên tìm địa phương khác khất thực, chúng ta Nặc Đinh học viện còn không phải là Thiện đường. Khoái cút, khoái cút."

Vừa nói môn phong đưa tay trái lên hướng ngực lão Kiệt đẩy mạnh.

Ngay khi lão Kiệt Khắc khí nộ công tâm, đột nhiên một đạo tiểu nhân ảnh chen vào giữa hai người, đồng dạng một cánh tay trái đưa lên, cánh tay nhỏ bé của hắn miễn cưỡng cản tay môn phòng lại, tay trái hướng tới dùng sức nhất thời đẩy cánh tay trái môn phòng ra, tiểu nhân ảnh chân phải rất nhanh tiến lên trước một bước, cước chưởng vừa lúc đá vào mặt sau chân trái của môn phòng, đồng thời tay phải đưa lên hoà cùng tay trái đang giáp trụ tay của môn phòng vặn một cái. Vốn một chưởng này đáng nhẽ phải đặt tại khuỷu tay trái của đối phương để đối phương không thể có cách nào phát lực, có điều người thi triển chiêu này vóc người thực sự là nhỏ, cho nên cũng chỉ có thể chế trụ cổ tay của môn phòng. Động tác của hắn cực tốc, thân thể đồng thời di chuyển nhanh, hai tay chế trụ cánh tay của môn phòng nhịp nhàng dùng sức đẩy về phía trước, vừa lúc thoi mạnh vào tiểu phúc gã.

Phía sau chân trái của môn phòng trúng một cước, mặc dù một cước lực đạo cũng không có quá mạnh, nhưng cũng đủ đáp ứng hiệu quả của hắn, tiểu phúc thụ lực(trúng chiêu), dưới chân ăn cước, chỉ nghe một tiếng "bịch", môn phòng đã ngã ngồi trên mặt đất.

"Tiểu Tam, ngươi...." Kiệt Khắc trợn mắt há mồm nhìn người che trở ở phía trước mình.

Người ra tay đúng là Đường Tam, hắn sử dụng một thức này thậm chí còn không phải là tuyệt học của Đường môn, chỉ bất quá là một thức đơn giản Thôi Song Vọng Nguyệt ở thế giới kia, đương nhiên từ vóc người của hắn thi triển tự nhiên là phải có một chút biến hình, chẳng những hắn không có cách nào thiết trụ khuỷu tay của đối thủ, vốn là thoi vào ngực đối phương nhưng cũng đổi thành tại tiểu phúc, đương nhiên kết quả là giống nhau.

Đường Tam mặc dù không lớn, có điều lực lượng tuyệt đối không nhỏ, mấy tháng huy chuy tử(búa rèn) không phải là bạch bạch lãng phí, mặc dù không có sử dụng Huyền Thiên công nhưng cũng đủ để đánh ngã môn phòng.

"Xú tiểu tử, ngươi muốn chết." Bị một cái tiểu hài tử đánh ngã, môn phòng điên cuồng từ mặt đất đứng lên nhằm phía Đường Tam phóng tới.

"Được rồi, dừng tay lại đi." Đúng lúc này thì một âm thanh mạnh mẽ vang lên, ngăn cản động tác của môn phòng lại.

Môn phòng đầu tiên có chút sửng sốt, ngay sau vẻ mặt tức giận của hắn biến thành su nịnh, biến hoá cực nhanh kẻ khác khó có thể tưởng tượng, quay lại đối diện với người mới đến cúi người gật đầu nói: "Đại sư, ngài trở lại."

Đường Tam quay đầu nhìn lại, trong lúc đó một người có tầm vóc trung đẳng thoáng có chút yếu ớt cùng một cô bé đáng yêu tầm tuổi hắn. Hai người không biết từ lúc nào đã đi tới bên người bọn họ. Nhìn qua bộ dáng người này ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, tướng mạo rất bình thường, hai tay ở khoanh tại phía sau, trên người nhìn qua có chút đặc thù khí chất, hai mắt lúc đó mở lớn trong đó mang theo vài phần hoà hoãn dễ gần.

"Đại sư" chỉ liếc mắt nhìn môn phòng một cái, cũng không để ý tới hắn, hướng lão Kiệt Khắc nói: "Lão tiên sinh, có thể hay không đưa chứng minh của Vũ Hồn điện cho ta xem?"

Lão Kiệt Khắc dù sao cũng xuất thân là thôn trưởng, ánh mắt cũng có chút dùng được, từ thái độ và vẻ mặt của môn phòng là có thể nhìn ra địa vị của người trung niên trước mắt này tại học viện tuyệt đối không thấp, càng huống chi người đó còn có danh hào đại sư. Đưa tay cầm chiếc chứng minh qua, đại sư nhìn một chút chứng minh, ánh mắt lần nữa nhìn qua trên người Đường Tam, cao thấp đánh giá hắn vài lần.

Không biết tại sao mặc dù ánh mắt đại sư cũng không lợi hại, nhưng Đường Tam có cảm giác bị nhìn thấu suốt tới tận đáy lòng.

"Chứng minh là thật, lão tiên sinh, chuyện vừa rồi ta đại biểu cho học viện hướng ngài xin lỗi. Đứa nhỏ này giờ giao cho ta đi."

Một gã ít nhất là Hồn sư hướng về chính mình xin lỗi, tâm hư vinh (1) của lão Kiệt Khắc được thỏa mãn cực đại, cản lại phe phẩy hai tay nói: "Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi. chúng ta cũng không đúng. Đại sư, đứa nhỏ này đành làm phiền ngài vậy. Tiểu Tam, ngươi hãy theo đại sư đi, nhất định phải nghe lời."

Đường Tam gật đầu nhưng cũng không có mở miệng.

Lúc trước, trong khi vị Đại sư trước mắt này ngăn cản môn phòng (trông cửa) tiến lại phía hắn, tay trái hắn đã được đưa lên, chốt bảo hiểm (2) trên tụ tiễn đã mở. Nếu vị Đại sư trước mắt này nói chậm một bước, nói không chừng, cổ họng của môn phòng này đã hơn một cây đoản tiễn (tên ngắn).

Tại Đường Tam xem ra, môn phòng hướng về phía lão nhân như lão Kiệt Khắc động thủ, hơn nữa sự đối sử không tốt của hắn, bản thân đã có đủ tư cách giết đối phương. Đồng thời, hắn cũng có tuyệt đối nắm chắc, kể cả lão Kiệt Khắc ở bên trong, không ai có thể phát hiện thanh tụ tiễn là hắn phát ra,. Không có chứng cớ, ai có thể nói là hắn giết người? Tụ tiễn của Đường môn có tốc độ bắn cực nhanh mà không có tiếng động, chỉ biết có một cái bóng, lại là môn phòng hóa sắc (3) như vậy có khả năng né tránh?

Kiệt Khắc sau lại dặn dò Đường Tam vài câu nữa mới rời đi.

Đại sư kéo tay Đường Tam, nói: "Chúng ta đi thôi."

Tay đại sư mềm mại khô ráo, nắm lấy rất thoải mái, vô hình trung gây cho Đường Tam vài phần cảm giác tín nhiệm. Dưới sự hướng dẫn của hắn, Đường Tam rốt cục đã đi vào tòa học viện này.

"Sư phụ, cảm ơn ngài." Đường Tam hướng về đại sư nói.

"Sư phụ? Ta không phải sư phụ của học viện." Đại sư cúi đầu liếc mắt nhìn Đường Tam một cái, nhàn nhạt nói.

"Không phải sư phụ? Ngài không phải mới vừa nói là đại biểu của học viện sao?"

Đại sư lắc lắc đầu, hắn luôn luôn không hề có tính nhẫn nại nhưng hôm nay lại phá lệ khoan dung, lại lộ ra một nụ cười khó coi: "Ai nói nhất định phải là sư phụ của học viện mới có thể đại biểu cho học viện?"

Đường Tam chợt nói: "Ta hiểu được rồi, vậy ngài nhất định là hiệu trưởng của học viện, hoặc là lãnh đạo?"

Đại sư bật cười nói: "Ngươi là một đứa nhỏ sáu tuổi, nhưng lại rất thông minh. Bất quá, ngươi vẫn chính là vẫn còn đoán sai."

Đường Tam nghi hoặc nói: "Vậy ngài là?"

Đại sư nói: "Ta chỉ là một người khách ở chỗ này ăn nhờ uống nhờ mà thôi. Ngươi và những người khác giống nhau, gọi ta là Đại sư đi. Mọi người đều xưng hô với ta như vậy. Ta thậm chí đã quên cả tên của chính mình. Trên chứng minh của Vũ hồ điện viết tên của ngươi là Đường Tam sao, ngươi phải hiểu được, ý tứ của Đại sư và sư phụ thiên soa địa viễn (khác nhau một trời một vực), sau này không nên gọi sai nữa, trừ phi..."

Nói tới đây, trong mắt hắn lại lóe ra quang mang nóng rực: "Trừ phi ngươi thật sự nguyện ý đề cho ta làm sư phụ của ngươi."

"Ngài có thể dạy ta tu luyện vũ hồn không?" Đường Tam hỏi

Đại sư dừng chân lại, đứng lại đối mặt với Đường Tam: "Vậy ngươi có nguyện ý hay không?"

Đường Tam tự nhiên cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn vị Đại sư trước mặt, quan sát trong khoảng cách gần, vừa là nhìn từ dưới lên trên, hắn phát hiện miệng Đại sư có chút lớn, môi cũng rất dầy. Hắn không hề mở miệng, chưa nói đáp ứng, cũng chưa nói không đáp ứng.

Đại sư nhìn Đường Tam dùng nhãn tình kinh ngạc kia nhìn mình, loại nụ cười cứng ngắc lại xuất hiện: "Tốt, ngươi quả nhiên là đứa nhỏ thông minh."

Không mở miệng có hai tầng nghĩa, một là không vội cự tuyệt, để tránh đắc tội với Đại sư. Hai là chỉ dùng hành động đề hỏi lại Đại sư, ta tại sao lại phải bái ngươi làm vi sư đây?

Đại sư giống như lão Kiệt Khắc vậy, đặt tay lên đầu Đường Tam xoa xoa: "Thiên phú dị bẩm, lại thông minh như thế, xem ra, ta cũng phải làm thêm một lúc nữa. Nói như thế nào thì ngươi cùng là người thứ ba trong trăm năm qua có song sinh vũ hồn."

Nghe đại sư nói xong, Đường Tam chấn động, ánh mắt nhìn Đại sư nhất thời thay đổi, cổ tay trái lặng yên ngước lên, trong mắt toát ra thần sắc kinh nghi bất định.

Đại sư nhìn hắn, môi mỉm cười nói: "Ngươi có đúng hay không rất kì quái rằng ta tại sao biết ngươi là song sinh vũ hồn?" Vừa nói, hắn vừa phe phẩy cái chứng minh mà lão Kiệt Khắc đưa cho hắn: "Chính là vì cái chứng minh này. Có lẽ người khác không nhìn ra sơ hở trong đó, nhưng nếu ta cũng nhìn không ra, ta đây cũng không xứng với hai chữ Đại sư này."

"Ta từng điều tra qua sáu trăm bốn mươi bảy người có vũ hồn là Lam ngân thảo, trong đó, mười sáu người có hồn lực, tỷ lệ không tới ba phần trăm. Mà cho dù là mười sáu người có hồn lực cũng không có một hồn lực nào có thể vượt qua một bậc, mà ngươi lại là tiên thiên mãn hồn lực cấp mười. Dựa theo một cái nghiên cứu của ta về vũ hồn thập đại hạch tâm cạnh tranh lực, tiên thiên hồn lực lớn nhỏ cùng vũ hồn tố chất mà so sánh. Lam Ngân thảo hiển nhiên không cách nào thỏa mãn, cho nên, ta có thể dám chắc, ngươi hẳn là còn có một vũ hồn khác, hơn nữa là một vũ hồn phi thường cường đại."

Ánh mắt Đường Tam dần dần yên tĩnh trở lại, biện bác nói: "Mọi việc đều có ngoại lệ, tại sao ta lại không thể là một trong số đó?"

Đại sư nghiêm trang gật gật đầu nói: "Đúng vậy, mọi việc đều có ngoại lệ, nhưng vũ hồn của ngươi là Lam ngân thảo, cho nên ngươi hiển nhiên không phải cái ngoại lệ kia. Thiên Đấu đế quốc cùng Tinh La đế quốc trong gần một trăm năm trở lại đây, song sinh vũ hồn mặc dù xuất hiện không quá hai người, nhưng trời sinh mãn hồn lực lại xuất hiện mười chín vị, ta cẩn thận nghiên cứu qua vũ hồn của mỗi người bọn họ, không ai là không cường đại, người nhỏ tuổi nhất, bây giờ cũng đã đạt tới tầng Đại hồn sư. Ngoại trừ mười bốn người được huyết thống của gia tộc di truyền cường đại vũ hồn, còn lại năm người là ngoại lệ."

"Bọn họ xuất thân cũng không cao quý, nhưng chính mình cũng có tiên thiên mãn hồn lực. Mà loại ngoài ý muốn này, hay chính là tồn tại biến dị vũ hồn. Mà ta căn cứ vào nhiều năm nghiên cứu của ta đối với biến dị vũ hồn, không có một loại vũ hồn gì cùng Lam ngân thảo sinh ra biến dị. Mà Lam ngân thảo vũ hồn của ngươi lại là Lam ngân thảo bình thường, cho nên, ta hoàn toàn có thể dám chắc, phán đoán của chính mình là chính xác."

"Biến dị vũ hồn, nó là cái gì?" Đường Tam hỏi.

Đại sư kiên nhẫn giải thích: "Trước tiên là nói về vấn đề vũ hồn tiến hành truyền thừa như thế nào. Vũ hồn của một người cùng Vũ hồn của cha mẹ có liên quan trực tiếp, tình huống bình thường nhất, chính là truyền thừa vũ hồn từ một phương cha hoặc mẹ. Đây chính là vũ hồn truyền thừa của gia tộc. Mà một ít ngoại lệ trong đó, chính là biến dị vũ hồn. Nơi phát ra đồng dạng cũng là vũ hồn của cha mẹ, chỉ bất quá bởi vì vũ hồn của cha và mẹ trong đó có nhất định tính biến dị, cho nên người được kế thừa vũ hồn mới gặp phải biến dị, sinh ra một loại vũ hồn mới. Biến dị vũ hồn có thể là cường đại biến dị, thậm chí xuất hiện tiên thiên mãn hồn lực. Nhưng tuyệt đại bộ phận biến dị vũ hồn lại chỉ trở nên nhỏ yếu. Biến dị vũ hồn tựu như là kết quả của cận thân kết hôn, tỷ lệ ngu ngốc rất lớn, nhưng cũng có thể xuất hiện trí giả (người uyên bác) hơn hẳn người bình thường, người đang đứng gần ngươi, đệ tử của ta cũng chính là một cái biến dị vũ hồn."

Tuyết Nguyệt bị điểm danh cũng nhanh chóng nói thêm để giải thích cho Đường Tam hiểu "Nói cách khác dễ hiểu, chính là, nếu ngươi là biến dị vũ hồn Lam Ngân thảo, ngươi có thể nằm trong 'ngoại lệ' nhưng ngươi vũ hồn chỉ là một cây Lam ngân thảo bình thường, vậy nên, trường hợp 'ngoại lệ ấy sẽ không thể xuất hiện ở ngươi!" 

Việc Tuyết Nguyệt tự dưng xuất hiện khiến Đường Tam không khỏi giật mình, nàng ta đứng sau hắn từ lúc nào?

Đường Tam gật gật đầu, đột nhiên, hắn lui về phía sau một bước, mở rộng khoảng cách của mình và Đại sư trong lúc đó, ngay sau đó, hai gối quỳ xuống trên mặt đất, hướng về Đại sư cung kính dập đầu lạy ba lạy.

Lúc này, đến phiên Đại sư sững sờ: "Ngươi làm gì?"

"Sư phụ." Đường Tam cung kính kêu lên: "Xin ngài thu ta làm đồ đệ."

Đại sư nở nụ cười, nở nụ cười rất hài lòng, khom lưng kéo Đường Tam đứng lên: "Đứa bé ngốc, bái sư tại sao phải dập đầu, ngươi không biết đây là lễ tiết bái quân vương cùng cha mẹ sao? Chỉ cần cúc cung  là được."

"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp giáo vụ trình diện." Đại sư lại kéo tay Đường Tam, bàn tay hắn vốn khô ráo bởi vì kích động nên có chút mồ hôi xuất ra.

Nặc đinh sơ cấp hồn sư học viện cũng không có lớn như bề ngoài vừa nhìn qua, chủ yếu chia làm mấy khu vực, chủ giáo học lâu (tòa nhà dạy học chính), thao trường cùng với túc xá lâu phía đông của thao trường.

Mặc dù chỉ là sơ cấp hồn sư học viện, nhưng nơi này đối với đệ tử yêu cầu phi thường nghiêm khắc, sợ là nhà bên cạnh học viện, đệ tử cũng phải vào ở trong học viện, tiếp nhận quản lý thống nhất.

Giáo vụ nằm ở tầng một Chủ giáo học lâu, chuyên môn phụ trách tiếp đãi tân sinh chính là một gã sư phụ nhìn qua đã hơn sáu mươi tuổi, còn có hai gã thanh niên cỡ ba mươi tuổi làm thủ hạ cho lão sư phụ.

Đại sư đặt chứng minh ở trên bàn, hướng về lão sư lớn tuổi nói: "Tô chủ nhiệm, đây là công độc sanh năm nay Thánh Hồn thôn đưa tới, phiền ngươi giúp hắn đăng kí một chút."

Tô chủ mặt đầy tiếu ý nói: "Đại sư, ngài như thế nào lại tới, hi khách a! ngồi đây đi."

Đại sư lắc lắc đầu, hướng Đường Tam nói: "Ngươi tự mình ở chỗ này đăng kí, mấy vị sư phụ này sẽ nói cho ngươi biết phải làm thế nào. Ta đi trước, ta sẽ tự quay lại tìm ngươi."

Đường Tam gật đầu, cung kính nói: "Sư phụ tái kiến."

Đại sư mặt lộ vẻ mỉm cười, xoa xoa đầu hắn, xoay người đi.

Nghe được Đường Tam xưng hô với Đại sư như vậy, Tô chủ nhiệm tựa hồ cảm thấy rất hứng thú: "Tiểu tử, ngươi gọi đại sư là sư phụ? Hắn không phải là sư phụ của học viện chúng ta."

Đường Tam nói: "Nhưng ông ấy là sư phụ của ta"

Tô chủ nhiệm sửng sốt: "Ngươi bái Đại sư làm sư phụ?" Thần sắc hắn có chút cổ quái, đó là vẻ mặt vừa muốn cười nhưng lại cố nén lại.

Đường Tam nói: "Có gì không ổn sao? Sư phụ."

Tô chủ nhiệm cuống quýt lắc đầu, cười nói: "Không có, không có. Không nghĩ tới đại sư cũng biết thu đồ đệ. Bất quá, ngươi vẫn còn là đệ tử của học viện, sau này đồng dạng phải tuân thủ quy định cùa học viện, ngươi hiểu không?"

Đường Tam gật gật đầu.

Hai gã sư phụ trẻ bên cạnh Tô chủ không có khả năng hàm dưỡng tốt như hắn, trong đó một người cầm qua chứng minh của vũ hồn điện một chút, cười nói: "Là Đường Tam sao, làm sư phụ của học viện, ta phải nhắc nhở ngươi một chút. Sư phụ không thể nhận tùy tiện như vậy. Một gã hồn sư, bất luận có hay không từ học viện tốt nghiệp, cũng chỉ có thể nhận một người sư phụ, nếu không, sẽ bị người đời bất dung (không tha). Ngươi thật sự cho rằng Đại sư rất thích hợp sao? Nga, ngươi chính là tiên thiên mãn hồn lực. Đáng tiếc vũ hồn lại là Lam ngân thảo."

Thấy mấy chữ trên chứng minh là tiên thiên mãn hồn lực, sư phụ ở đây đều toát ra vẻ kinh ngạc, nhưng Lam ngân thảo lại làm bọn họ từ kinh ngạc biến thành tiếc hận.

Đường Tam có chút kì quái nhìn ba gã sư phụ trước mặt của học viện, "Có cái gì không thích hợp sao?"

Tô chủ nhiệm trừng mắt liếc người sư phụ trẻ bên cạnh, nói: "Địa sư mặc dù tính cách cổ quái một chút, nhưng từ góc độ nào đó mà nói, hắn tại phương diện vũ hồn chính là "vô địch". Dù sao vũ hồn của ngươi cũng là Lam ngân thảo, bái ông ta làm thầy cũng không có quan hệ gì. Tốt lắm, cứ như vậy đi. Thứ này là của ngươi, học viện miễn phí phát cho. Ngươi ở tại túc xá lâu, phòng bảy. Sư phụ phụ trách nơi đó sẽ an bài công việc của công độc sanh cho ngươi. Hãy đi đi."

"Cám ơn ngài." Tiếp nhận từ Tô chủ nhiệm cái gì đó, Đường Tam hành lễ rồi xoay người đi ra văn phòng giáo vụ.

Tô chủ nhiệm cho hắn chính là giáo phục  tiêu chuẩn của Nặc đinh sơ cấp hồn sư, chất liệu màu trắng nhìn qua rất sạch sẽ. Vừa mới đi ra khỏi phòng giáo vụ, Đường Tam mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện bên trong truyền đến, chính là thanh âm của người sư phụ trẻ.

***

Đã đăng tải: Ngày không nhớ tháng đã quên năm không biết.

Đã beta và đăng lại 5:50 a.m (10/9/2019)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip