Chương 1 - 10: Năm thứ nhất
Edited by Feen
Chương 1
Vào lúc hoàng hôn, màu vàng nhạt của bầu trời chậm rãi biến mất từ chân trời ở ngôi nhà lớn số 6, đường King, Luân Đôn.
Đó chính là một căn biệt thự rộng rãi, sáng sủa với phong cách cổ điển.
Có đầy dây thường xuân bám trên vách tường cao ba tầng, trên nóc nhà là một lớp mái ngói màu nâu xinh đẹp, trong sân bụi cỏ và vườn hoa được trồng ngay ngắn, một chiếc xe sang trọng Bingley lúc này đang lẳng lặng đứng ở ga ra ngoại.
Hình ảnh đẹp nhất lúc này chính là mặt trời lặng, vừa yên tĩnh vừa tĩnh mịch.
Ở tầng cao nhất của biệt thự, trên ban công, một cậu con trai đang cùng một con cú mèo đối diện với nhau, giữa hai quái dị không nói ra được.
Ivan Mason ngơ ngác nhìn con cú ở trước mặt của mình, trong ánh mắt tràn ngập tò mò. Con cú này chắc không bình thường vì cư nhiên đang ở trong nhà có thể nhìn thấy loài chim, nhất là cái móng vuốt của nó, đang cầm cầm lấy một phong thư được chế tác bằng da dê có màu nâu.
Ivan có một loại cảm giác, lá thư này viết để cho mình .
Bất quá cậu không biết cách nào để lấy được nó, bởi vì con cú mèo tựa hồ là muốn nghe tưởng thưởng, mới bằng lòng thư tín giao ra đây.
"Xin chào!"
Ivan chào hỏi một tiếng mặc dù điều này làm cho cậu trông thấy mình ngu ngốc hết sức.
"Cúc cu ~~ "
Con cú nhẹ nhàng kêu một tiếng, ngẹo đầu đánh giá cậu bé, màu nâu nhạt trong con ngươi của nó tràn đầy đề phòng.
"Không cần lo lắng, ta không có ác ý!"
Ivan tận lực sử dụng thanh âm của mình có vẻ ôn hòa, cậu từ từ đưa tay phải ra, "Ta nghĩ lá thư này là viết cho ta, ngươi hãy hạ chân xuống..."
Cậu vẫn chưa nói hết thì tiếng gọi ầm ĩ ở bên dưới cắt đứt, "Con chuẩn bị xong chưa?"
Ngay sau đó, có tiếng động, cho thấy có người đang lên đây.
"Không xong, là mẹ ta, không thể để cho người nhìn thấy ngươi!"
Ivan giơ tay phải về phía trước, ra sức đuổi con cú mèo đi bất chấp nãy giờ đang ra sức cầu thông với nó.
"Cúc cu!" Con cú vội né sang một bên.
"Xin lỗi, mẹ ta đối với tất cả loài chim đều có dị ứng." Ivan một bên phất tay, một bên dồn dập ngữ điệu giải thích, "Ngươi phải nhanh lên rời khỏi đi nơi này!"
Tựa hồ động tác của Ivan quá ngớ ngẩn, nhưng rốt cục con cú nhượng bộ tin tưởng, trước mắt nam hài này sẽ không cho bản thân mình sợ hãi. Một giây đồng hồ sau, nó vẫy cánh bay lên, hung hăng mổ lên Ivan một phát rồi vứt thư tín xuống chân cậu và bay đi.
"Ui da!"
Ivan bị đau kêu một tiếng, nhìn con cú mèo dường như gió xoáy bay ra sân thượng, nhanh chóng biến mất.
Cậu cúi đầu nhặt dưới chân phong thư, mặt trên dùng mực nước màu ngọc bích, chữ viết rất rõ ràng: Gửi Ivan Mason ở lầu ba, biệt thự số 6, đường King, Luân Đôn.
"Lá thư này, con cú mèo vừa..."
Ivan nheo mắt lại lẩm bẩm, dù chuyện này có mười phần kì lạ, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó quen thuộc.
"Ivan, nhanh lên nào, cha của con đang đợi chúng ta ở trong xe." Một người phụ nữ trung niên nghiêm túc nói tiếp, "Tới nhà người khác lần đầu mà muộn như thế này là thất lễ đấy."
"Con biết rồi, thưa mẹ!"
Ivan không ngẫm nghĩ gì nữa, thừa lúc mẹ cậu chưa thấy, cậu nhét lá thư vào túi quần của mình.
Tối hôm nay giữa hai nhà có một buổi tụ họp, là hợp tác trên phương diện làm ăn. Cha cậu là chủ công ty xây dựng chuẩn bị thu mua một lượng lớn mũi khoan từ bên kia.
Đối với Ivan mà nói, cậu không cần phải tham gia, bất quá đối phương vừa vặn có một thằng con trai hơn một tuổi, đã học trường trung học Smertin.
Ivan năm nay đã mười một tuổi, một tháng sau cậu sẽ nhập học trường Smertin, mẹ cậu nghĩ nên để cậu tiếp xúc với học trưởng một chút.
"Mẹ, người chưa nói cho ta biết, vị học trưởng kia tên là gì?"
Dọc đường đi, Ivan liên tục để ý đến lá thư trong túi của mình. Tuy nhiên cậu không muốn mẹ cậu biết điều đó cho đến khi cậu có những ý nghĩ chắc chắn về phong thư này. Cậu sợ đây chỉ là một trò đùa, nếu nói chỉ tổ làm cho mẹ cậu lo lắng thêm.
"Con yêu, tuần trước ta đã nói với con rồi, cậu ta tên là Dudley." - Phu nhân Mason nhẹ nhàng nói.
"Ta dám cá, các con nhất định sẽ trở thành hảo bằng hữu ." Ông Mason bổ sung.
"Dudley Dursley, thật sự là một cái tên rất hay a~"
Trên thực tế, cậu quả thực biết một người cũng gọi là tên này.
Nếu như cậu nhớ không lầm, thì Dudley chính là một trong những nhân vật trong truyện Harry Potter lừng danh mà cậu đã đọc trước khi được tái sinh, người đã làm cho thời thơ ấu của Harry Potter trở nên bi thảm.
Vì vậy Ivan có một ấn tượng khá sâu sắc với Dudley, dù đó không phải là ấn tượng tốt đẹp gì.
Bất quá cũng chỉ là nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết, dù cho cậu được tái sinh vào thập niên tám mươi và chín mươi ở nước Anh, song, chẳng có gì cho thấy là có một thế giới pháp thuật.
"Bình tĩnh, chỉ là trùng tên mà thôi."
Ivan thuyết phục chính mình, nhưng nghĩ đến con cú, cậu lại cảm thấy bất an.
Thừa lúc mẹ cậu không để ý, cậu lấy phong thư ra khỏi túi của mình để xem. Mặt sau của phong thư có một dấu sáp với chữ H được bao quanh vòng tròn bởi hình một con sư tử, một con đại bàng, một con rắn và một con lửng.
Ivan mở lá thư ra và lén đọc:
HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS
Hiệu trưởng: Albus Dumbledore
(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, Liên đoàn phù thủy quốc tế)
Kính gởi cậu Ivan Mason,
Chúng tôi làm hân hạnh thông báo cho cậu biết rằng cậu đã trúng tuyển vào học viện pháp tuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị vần thiết.
Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày 31 tháng 7.
Kính thư,
Giáo sư Minerva McGonagall
Phó hiệu trưởng.
Đây đích thị là lá thư đến từ trường Hogwarts, là điều mà cậu mong đợi nhất. Ngoài việc sẽ được học ở trường pháp thuật ra, thì việc nhận thư bằng cú cũng là điều rất thú vị. Nhưng thực tâm cậu cũng cảm thấy có đôi chút lo âu.
"Con không nên căng thẳng quá" - Bà Mason thì thầm "Cha con nói rằng thằng bé Dudley rất thân thiện và lịch sự. Rồi con sẽ yêu mến người bạn mới của mình thôi."
"Con biết, thưa mẹ!" Ivan đáp, "Con không căng thẳng, con chỉ là đang hồi hộp mà thôi."
Suốt mười một năm qua, cậu biết tương lai của mình như thế nào, nó sẽ diễn ra một cách bình thường, nhưng đùng một cái, xuất hiện một thế giới pháp thuật. Nó làm cậu cảm thấy rối mù, đây là thật hay là chơi vậy?
Cũng may trước đó cậu đã đọc truyện Harry Potter và rất yêu thích nó nên cũng nhớ được nhiều chi tiết, dù không nhớ hết, nhưng cũng đủ để cho cậu thở phào nhẹ nhõm.
Vấn đề bây giờ là làm sao nói chuyện này cho cha mẹ cậu biết đây.
Còn có, nếu như cậu đoán không sai, thì ngoài Dudley ra, cậu cũng sẽ thấy sự xuất hiện của Harry Potter.
Trong khi Ivan còn đang căn nhắc thì cha của cậu đã lên tiếng: "Chúng ta đến rồi, nhà số 4 đường Privet Drive."
Chương 2
Ivan trấn định bản thân và theo cha mẹ mình vào nhà nọ.
Người đầu tiên cậu thấy là ông Vernon Dursley trong trang phục rất đĩnh đạc được đính cái nơ và cách ông ta đang đứng thì vững chãi như một con sư tử cùng với con heo Dudley bên cạnh.
"Chào ông!"
"Chào ông Mason và phu nhân!" Dudley nở một nụ cười. "Cháu cất áo khoác giùm nhé."
"Cám ơn." - Mẹ của Ivan kéo cậu ra khỏi đằng sau mình và giới thiệu với Dudley. "Đây là Ivan. Hi vọng cháu có thể để ý đến nó một chút vào năm học sau, nó cũng học trường Smertin, giống cháu ."
"Đó là một vinh dự của cháu."
Cậu thấy Dudley chuẩn bị ôm mình, liền quay lưng lại và chạy theo cha mẹ mình đến phòng khách nhưng vẫn mỉm cười lịch sự.
Phòng đã được bài trí rất cẩn thận cho mục đích của buổi gặp gỡ vào ngày hôm nay.
Hương vị của chiếc bánh pudding tựa như đang trôi lơ lửng giữa không trung được tỏa ra từ cái bếp gần đó, chiếc bánh kem được bài trí được đặt trên một chiếc bàn và âm thanh giòn giã của thịt nướng được phát ra từ chiếc lò đang hấp dẫn mê người.
Bất quá những điều đó không phải là những thứ mà Ivan đang tìm kiếm, quả đúng như những gì mà trong sách Harry Potter viết, ông bà Dursley không muốn người ta biết về đứa cháu trai đặc biệt của họ.
Ivan khẽ thở dài vì cảm thấy số phận của Harry quá đỗi bất hạnh, cậu ta phải trốn trong căn phòng ở trên lầu để người ta không biết đến sự tồn tại của mình.
Cậu nghĩ cậu cần phải làm điều gì đó.
"Xin lỗi bác Dursley" Ivan cắt lời câu chuyện hài nhàm chán về một người chơi gôn Nhật Bản "Cháu không thường xuyên đến nhà người khác chơi, vậy nên cháu rất tò mò ở đây. Nếu bác không phiền thì cháu muốn Dudley dẫn cháu đi xung quanh sau bữa ăn."
"Không hề gì. Hãy để Dudley hộ tống cháu đến phòng của nó, cháu sẽ được chiêm ngưỡng console mới nhất." - Có lẽ ông Dursley nghĩ rằng cậu còn quá nhỏ để có thể hiểu được câu chuyện hài của ông ta. - "Cháu có thể chơi cho đến khi thức ăn được dì Petunia làm xong nhé."
Dudley có vẻ rất bất đắc dĩ phải rời phòng khách để hộ tống Ivan, theo kế hoạch thì cậu ta phải ở lại sử dụng những từ ngữ gượng gạo để tâng bốc vợ chồng Mason thay vì phải dẫn thằng bé như anh đây đến phòng của mình.
Dudley đang cố gắng kiềm chế để không nói gì xúc phạm. Đây xem như là một nhiệm vụ khó khăn để hoàn thành.
Họ đi đến tầng hai, Ivan vừa nghe Dudley giới thiệu về bộ console mới của mình, vừa quan sát căn phòng ở cuối dãy được khóa cửa lại.
"Đó là phòng nào?"
"Đó là phòng em họ của tôi. Hiện giờ nó không có ở nhà."
Mặt của Dudley có vẻ không được tự nhiên "Chúng ta phải đến phòng của tôi nhanh lên, lối này..."
Dudley chưa kịp nói hết câu thì một tiếng động đã làm gián đoạn, xuất phát từ căn phòng nhỏ ấy. Cậu ta không kịp ngăn cậu đi đến căn phòng và mở cửa ra.
Dựa vào ánh sáng mờ, cậu thấy một cậu bé đứng trước tủ quần áo.
Cậu bé rất gầy, có một đôi mắt xanh, tóc đen, và vết sẹo hình tia chớp trên trán.
Harry biểu lộ sự ngạc nhiên, cậu ta chỉ vừa mới nhét Dobby vào tủ quần áo trước khi cửa phòng được mở ra, bất quá đó không phải là dượng Vernon mà là một người mà cậu ta chưa từng gặp.
"Xin chào, chắc anh là em họ của Dudley?"
Ivan giơ cánh tay phải ra, cậu cảm thấy tràn ngập niềm vui, cuối cùng cũng gặp được Harry Potter.
"Chào, tôi là Harry Potter, rất vui vì được gặp cậu." - Harry do dự nói, rồi bắt lấy cánh tay của Ivan.
Theo như những gì cậu ta nghĩ, thì chắc hẳn người đang đứng trước mặt mình là một cậu bé từ bên công ty xây dựng có cuộc gặp gỡ vào hôm nay. Cậu ta không chắc liệu có nên nói chuyện với Ivan không, theo như những gì mà dượng Vernon đã bảo, mình phải ở yên trong phòng và làm như mình không hề tồn tại.
Vì hôm nay là một ngày rất quan trọng, nên Harry đã nghe dượng Vernon lải nhải suốt hai tuần, cậu ta không tưởng tượng nổi nếu ngày hôm nay mà thất bại, hậu quả sẽ như thế nào nữa.
Ở bên ngoài, Dudley liên tục thúc giục Ivan rời đi, mặc dù điều đó rất đáng buồn nhưng Harry vẫn thừa nhận rằng đó là một đề nghị sáng suốt nhất xuất phát từ Dudley trong suốt kì nghỉ hè đến giờ. Nhất là, có một sinh vật huyền bí đang ở trong tủ, không thích hợp dưới mắt một Muggle cho lắm.
Ivan không hề nghe thấy những gì mà Dudley nói, vì tâm trí của cậu hiện giờ chỉ đặt ở trong một chiếc lồng bên cạnh cửa sổ có một con cú màu tuyết trắng ở trong đó.
"Đó là một con cú màu trắng!" - Ivan quay sang hỏi Harry - "Nó tên gì?"
"Hedwig, nó là con thú của tôi."- Harry lặng lẽ khép cửa đang mở toang ra.
"Tôi cũng muốn có một con như thế, nhưng mẹ tôi lại rất sợ chim." - Ivan tiếp tục nhìn ngắm con Hedwig - "Tôi có thể cho nó ăn không?"
"Tùy ý cậu thôi, nhưng tôi không có gì để cho nó ăn cả." - Harry thở dài, dượng Vernon cấm cho nó ăn, vì vậy cậu ta chỉ có thể lén cho nó một ít thức ăn của mình bắt đầu kì nghỉ hè.
"Nó có thể ăn gì? Có rất nhiều đồ ăn ở dưới bếp..."
"Ivan, mẹ tôi bảo chúng ta hãy xuống dưới mau lên, đồ ăn đã có rồi." - Dudley cuối cùng cũng lấy được can đảm để có thể bước vào trong căn phòng của Harry và ngăn trở Ivan tiếp tục ở đây.
"Tôi nghĩ tôi có thể trở lại đây sau khi ăn xong."
Ivan đi theo Dudley nhưng chỉ được hai bước cậu thấy rằng Harry không hề nhúc nhích. - "Harry, cậu không xuống cùng chúng tôi sao?"
"Tôi... tôi không có đói. Tôi đã ăn rồi!"
Tiếng dạ dày của Harry reo lên ầm ĩ. Chỉ có điều sự xuất hiện của cậu ta sẽ làm dì Petunia không vui.
"Thôi nào, vẫn còn có món tráng miệng mà." - Ivan tiến tới và nắm lấy tay Harry - "Cậu có thể sẽ lấy được một ít thức ăn cho Hedwig, nó có vẻ rất đói bụng."
"Không thể thế được, nó không thể ăn cùng với chúng ta." - Dudley lập tức ngăn cản.
"Tại sao, cậu ta không phải là em họ của cậu à?"
"Đúng là vậy, nhưng... " - Dudley cố gắng tìm một từ nào đó để giải thích cho Ivan - "Nó không giống với chúng ta. Nó rất kì cục."
"Kì cục?" - Ivan cau mày lại.
Bỗng một sinh vật xanh lè nhảy ra khỏi tủ quần áo, nó có hai đôi tai to tướng và đôi mắt màu xanh như những quả bóng tennis.
Ivan đoán ra ngay được sinh vật này là ai, bất quá anh vẫn không thể tưởng tượng được trông nó xấu xí như đến nhường này.
"Trước sự hiện diện của Dobby, sao ngươi lại dám xúc phạm đến Harry vĩ đại!?" - Dobby gào lên.
Không kịp để ai phản ứng, Dobby trỏ một ngón tay của mình về phía Dudley.
Đột nhiên ánh sáng màu xanh lá cây nhấp nháy và thắp sáng cả căn phòng, tiếp theo sau đó là một tiếng hét, Dudley giữ chặt mông của mình bằng hai tay, nhảy thẳng lên trong đau đớn và khóc nấc. Khi cậu ta quay lại, Ivan nhìn thấy một cái đuôi heo xoăn từ cái lỗ trên cái quần.
Tội nghiệp Dudley đáng thương, cậu ta phải lãnh chịu cảm giác có một cái đuôi một lần nữa kể từ năm ngoái, khi bị lão Hagird khinh thường.
Chương 3
"Mẹ ơi!"
Dudley bưng bít lấy cái mông, một bên gào lên, một bên lảo đảo hướng dưới lầu chạy đi.
Tựa hồ tạm hài lòng với thành quả của mình nó mới hướng phía Harry bái một cái thật sâu, "Harry Potter nhất định phải lưu tại nơi này, ngài năm nay không thể trở về đến Hogwarts, rất xin lỗi, thật sự không có lựa chọn nào khác..."
Vừa nói xong, bịch một tiếng, thân ảnh của nó dần dần biến mất trong không khí, chỉ để lại hai người con trai ở trong phòng.
"Thật có lỗi, hi vọng không có hù chết cậu!" Harry thở dài.
"Vừa rồi cái kia là cái gì?" Ivan tò mò hỏi.
"Dobby, một sinh vật huyền bí." Harry một mặt uể oải giải thích nói, "Xong đời rồi, Dudley lại bị biến ra thành đuôi heo, dượng Vernon sẽ giết tôi."
"Nhưng đấy không phải là anh làm, tôi có thể giúp anh làm chứng."
"Vô dụng, họ sẽ không tin đâu." Harry dựa vào vách tường, cố gắng chống đỡ lấy thân thể của mình.
Trên thực tế, cậu ta đoán không hề sai chút nào.
Vài giây đồng hồ về sau, Vernon Dursley liền thở hổn hển chạy tới, sắc mặt dữ tợn, mắt nhỏ bên trong lóe lên một tia ác ma, hoàn toàn không để ý Ivan cũng ở một bên.
"Thằng nhóc con, tao đã cảnh cáo mày rồi, tại sao mày dám đối với Dudley dùng những cái kia. . ." Vernon Dursley gầm lên với Harry.
"Tôi không có. . ." Harry vô lực giải thích.
"Xem cái này đi!" Hắn quơ tay, thô lỗ đưa nó một cách kín đáo cho Harry, "Cầm lấy rồi đọc!"
Nhìn sắc mặt tái nhợt Harry, Ivan tò mò xem ké, chỉ gặp trên đó viết:
Gởi Potter,
Chúng tôi biết được tám giờ hai mươi phút tối nay, cậu đã dùng biến hình ma chú ở tại chỗ của mình.
Cậu nên biết, những người chưa đủ tuổi vị thành niên không thể sử dụng ma thuật ở ngoài trường, nhưng cậu lại có hành vi loại này, có khả năng sẽ bị đuổi học (Nghị định về hạn chế của thiếu niên, 1875, đoạn C).
Mặt khác cũng xin nhớ kĩ, bất cứ hoạt động phép thuật nào mà được bảo cáo bởi những người không có phép thuật (Muggle) là một hành vi vi phạm nghiêm trọng theo mục 13 của Quy chế Bảo mật Bí mật Quốc tế.
Tận hưởng kỳ nghỉ của mình!
Trân trọng,
Mafalda Hopkirk
BỘ KHÔNG SỬ DỤNG PHÁP THUẬT
Harry ngẩng đầu, cảm giác yết hầu bị ế trụ.
"Mày không có nói cho chúng tao biết, mày không thể ở bên ngoài trường sử dụng pháp thuật." Vernon Dursley trong mắt lóe điên cuồng, "Hãy quên nó đi, tao nghĩ là. . ."
Ông ta với một cái đầu lớn của con bò chó như thế hướng tới Harry áp xuống tới, răng toàn lộ ra ở bên ngoài, "A, tao có một tin tức tốt thì phải, nói cho mày biết, tao muốn đem mày giam lại, vĩnh viễn đừng nghĩ về cái trường học, vĩnh viễn! Nếu như dùng phép thuật chạy đi, bọn người kia biết sẽ trừng phạt mày!"
"Ông không thể làm như thế." Ivan vội vàng ngăn cản đối phương, "Tôi có thể chứng minh, sự tình vừa rồi không phải Harry làm."
"Cháu không biết chuyện gì đâu!" Vernon Dursley thở hổn hển, nhìn hắn không có hoàn toàn mất lý trí, còn nhớ rõ Ivan là ai.
"Tôi nghĩ tôi biết chuyện gì đã xảy ra, chuyện vừa rồi là do một sinh vật khác làm." Ivan ngẩng đầu nhìn đến tất cả mọi người đi vào cửa gian phòng, cha mẹ của cậu một bộ mặt lo lắng nhìn cậu, bà Dursley co quắp lại, trong lòng là Dudley đang bưng bít lấy mông lớn kêu rên lên.
"Cái này không có gì khác nhau. . ." Vernon Dursley làu bàu nói.
Không để ý đến đối phương, Ivan đi đến cha mẹ mình bên cạnh nhỏ giọng nói.
Harry vô cùng đáng thương đứng tại chỗ, bi ai nghĩ đến số mạng của mình sau này.
Cậu ta biết Vernon dượng tuyệt đối không phải cùng mình nói đùa, hiện tại nhà Dursley đều biết mình không thể ở bên ngoài trường sử dụng phép thuật, cậu đã mất đi vũ khí duy nhất, nếu như bị vây ở chỗ này làm trễ nãi khai giảng, rất có thể sẽ bị đuổi học.
Mà giả sử dùng phép thuật chạy đi, cũng sẽ bị tình cảnh tương tự. Ron và Hermione khả năng sẽ nghĩ biện pháp tới cứu mình, nhưng hiện tại tất cả thông tin đều bị Dobby cắt đứt, không có ai khác biết tình huống trước mắt của mình.
Có lẽ những chuyện này là muốn mình tránh Hogwarts, giúp cậu thoát khỏi kiếp nạn, tuy nhiên lại khiến cho cậu mất đi niềm vui thú duy nhất, mà Harry không xác định nhà Dursley sẽ đối đãi như thế nào với mình, rất có thể sẽ bị đói chết ở chỗ này.
Trừ phi, cái tên Ivan công tử kia có thể trợ giúp mình.
Harry dâng lên một chút hi vọng, cậu ta nhìn thấy đối phương đang cùng phu nhân Mason nói gì đó, từ trong túi quần lấy ra một phong thư, một hồi chỉ chỉ Dudley, một hồi chỉ chỉ mình.
Vợ chồng Mason biểu hiện trên mặt đầu tiên là hết sức kinh ngạc, ngay sau đó tựa hồ là bị con của mình thuyết phục, cùng Vernon dượng, dì Penny, nhỏ giọng nghị luận.
Bầu không khí lập tức trở nên có chút quái dị, Dudley ngừng kêu rên, thân thể cố gắng lao về đằng trước, nghe lén xem bọn họ đang nói cái gì, Harry cũng muốn làm như vậy, nhưng sau đó cậu ta nhìn thấy Ivan quay đầu lại, hướng mình lộ ra một nụ cười trấn định.
Một phen kịch liệt tranh luận trôi qua, gần sau nửa giờ, bốn cái ý kiến rốt cục đã đạt thành nhất trí.
"Mày không cần phải biết điều gì hết, thu thập đồ đạc rồi cút xéo cho tao!" Vernon Dursley trên trán đầy gân xanh, hướng Harry lớn tiếng gầm thét lên.
"Cái gì? !" Harry hoài nghi, cậu ta nghĩ mình có nghe lầm hay không, dượng Vernon để cho mình rời đi khỏi căn nhà này sao, cách đó không xa Penny dì mím môi, thế mà không có phản đối.
Trời ạ, nếu như không phải xác định vợ chồng Mason đều là Muggle, Harry nhất định sẽ cho rằng bọn họ đã làm cho nhà Dursley bị lú lẫn bằng bùa chú rồi cũng nên.
"Đi thôi nào, còn đứng ngây đó làm gì." Ivan lặng lẽ túm Harry một cái.
"Các người mới vừa nói thứ gì, tại sao tôi cảm giác có chút không đúng." Nhìn nụ cười trên mặt của Ivan, Harry kinh ngạc hỏi.
"Không có gì, nếu như anh nguyện ý, tôi muốn mời anh nghỉ tại nhà tôi như một người khách trong vài ngày nghỉ hè còn lại..."
"Đây là sự thực sao? !" Harry thanh âm bỗng nhiên đề cao, ngay sau đó lại chậm lại, "Nhưng dì và dượng tôi sẽ không đồng ý, tôi chỗ nào cũng không đi được, tôi nghĩ bọn họ sẽ một mực giam giữ..."
"Cái này ngược lại không cần lo lắng, anh cũng nghe dượng mới nói rồi đó!" Ivan nháy mắt, "Tại cha tôi đã đáp ứng cho bác Dursley một số lớn khoan dò cho đơn đặt hàng về sau, nên dượng và dì của anh mới đồng ý cho anh đến nhà của tôi làm khách, mãi cho đến khi nghỉ hè kết thúc."
"A, trời ạ! Cám ơn cậu, Ivan!" Harry không nghĩ tới sự tình lại xuất hiện như thế, "Chỉ cần có thể rời đi nơi này, đến đâu tôi đều nguyện ý, thế nhưng tại sao cậu lại giúp tôi, bất quá đây cũng chỉ là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau..."
"Ha ha, cái này không có gì, tôi nghĩ anh là một học trưởng, hẳn sẽ không phiền kể cho tôi một chút chuyện về Hogwarts."
Nhìn thấy Harry vẻ mặt kinh ngạc, Ivan rút trong túi quần lấy ra một phong thư, tiếp tục nói, "Còn có, tôi muốn mượn Hedwig dùng một chút, anh biết đấy, tôi không có cú mèo để gửi hồi âm cho trường."
"Ivan, cậu cũng là học sinh trường Hogwarts, đây quả thực quá tuyệt vời!" Harry sướng đến phát rồ rồi, cậu ta chưa từng có nghĩ tới mình thế mà lại may mắn như vậy.
Cậu ta cảm giác hôm nay hoàn toàn là ngày may mắn của mình, đầu tiên là nhìn thấy Dudley không may, mình không chịu đến bất kỳ trừng phạt, còn có thể sớm hơn một tháng thoát khỏi nhà Dursley, mấu chốt nhất chính là, cậu ta thế mà quen biết một bạn học mới.
"Nhanh lên đi, trừ phi anh muốn lưu lại để cáo biệt nhà Dursley."
Chương 4
Kể từ hôm đó, Harry tạm thời sống ở nhà của Ivan.
So với nhà Dursley, quả thật đây chính là thiên đường. Hơn thế, vợ chồng Mason đã sớm chấp nhận rằng con trai của mình chính là phù thủy. Ngoài ra, họ cũng đối xử rất tốt với Harry.
Mỗi khi làm đồ ăn, bà Mason luôn làm những món mà Harry thích. Ở đây, không có bất cứ thứ gì ngăn cản cậu ta làm bài tập hè và mỗi khi rảnh rỗi, cậu ta có thể chơi điện tử với Ivan hoặc nói về những điều ở Hogwarts.
Harry rất thích ở đây vì cậu ta có thể thoái mái nói những chuyện về phép thuật. Cậu ta kể cho cậu nghe một chút về những điều đó.
Có thể dễ dàng nhận ra rằng Harry có một thành kiến sâu sắc với giáo sư Snape, một giáo viên Độc dược, ông ta cũng rất giỏi về lĩnh vực Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Ngoài ra, cậu ta cũng kể cho cậu nghe về lâu đài Hogwarts bao gồm những điều bí mật, con ma, các bữa tiệc, phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, Hagrid, bạn của cậu ta là Ron và Hermione, và Quidditch.
- "Ivan, cậu nhất định phải vào nhà Gryffindor, đó là nơi tốt nhất của Hogwarts. Cụ Dumbledore cũng thuộc nhà Gryffindor." - Một tuần lễ sau, vào buổi ăn sáng, Harry nói thế với Ivan.
- "Được rồi, nghe những gì mà anh nói, tôi thấy nhà Slytherin không tốt lắm, huống chi cha mẹ tôi đều là Muggle, chắc chắn sẽ không vào được nhà Slytherin." - Cậu dừng một chút - "Bất quá tôi không chắc chắn tôi có thể vào được nhà Gryffindor hay không, không chừng sẽ lại phân vào nhà Hufflepuff."
- "Yên tâm đi, trình độ ở năm nhất không sai biệt lắm, huống hồ ngoại trừ Hermione ra, tôi thật chưa thấy ai học nhanh như cậu."
Harry nói là sự thật, ngay khi nghe Harry kể về giáo sư Độc dược khó tính, cậu đã dành một tuần lễ và đã học qua trước một nửa của cuốn sách về Độc dược.
Điều này thật đáng ngạc nhiên, quyển sách ấy thế nhưng lại là O.W.L.s (Trình độ thông thường), Harry khi làm bài tập, cũng sẽ phải hỏi lời khuyên từ Ivan vài câu.
Ngay lúc Harry định hỏi Ivan, thì có hai con cú ở ngoài ban công bay đến, một là Hedwig, một là con cú màu nâu tuyệt đẹp mà cậu chưa thấy bao giờ.
- "Nếu mẹ tôi mà thấy, chắc bà ấy sẽ ngất mất." - Ivan cười nói đùa.
- "Tôi hi vọng phu nhân Mason sẽ không thấy nó." Harry nói, sau khoảng thời gian ngắn ngủi ở đây, cậu ta nhận ra rằng phu nhân Mason có một nỗi sợ hãi khủng khiếp về loài chim, vì vậy cậu ta bất đắc dĩ phải để con cú Hedwig ở nhà Ron.
- "Ivan, coi con Hedwig hộ tôi." - Harry quay sang con cú màu nâu nói - "Đây là con cú của trường gửi tới danh sách của năm thứ hai."
Học sinh năm hai cần:
Sách Thần Chú Căn Bản, lớp 2, của Miranda Goshawk
Giải Lao Với Nữ Thần Báo Tử của Gilderoy Lockhart
Lang Thang Với Ma Xó của Gilderoy Lockhart
Nghỉ Lễ Với Phù Thủy của Gilderoy Lockhart
Ngao Du Với Quỷ Khổng Lồ của Gilderoy Lockhart
Hành Trình Với Ma Cà Rồng của Gilderoy Lockhart
Lang Thang Với Người Sói của Gilderoy Lockhart
Một Năm Với Người Tuyết Quạu Quọ của Gilderoy Lockhart
- "Những thứ này đều cần cho Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, năm nhất cũng sẽ cần đến chúng, tôi dám cá giáo viên mới chính là Lockhart."
- "Những quyển này giống với tiểu thuyết hơn."
Harry nhớ đến giáo sư Quirrell và những chuyện đã xảy ra vào năm ngoái, hắn ta có một cái đầu Voldemort ở sau lưng nhưng thật may mắn, cậu ta đã ngăn chặn được âm mưu của hắn. Người ta nói rằng môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đã bị Voldemort nguyền rủa, vì thế nên, chẳng ai dạy được hơn một năm.
- "Hi vọng sẽ có vài điều hay ho từ lá thư của Hedwig."
- "A, là của Ron."
Harry trên mặt rốt cục cũng lộ ra một nụ cười, "Cậu ta và Hermione muốn tôi và cậu cùng đi mua sách giáo khoa vào ngày thứ tư. Được chứ?"
- "Tôi không có ý kiến gì." - Ivan không thể đợi được ngày đến Hẻm Xéo, nhưng cậu thấy Harry có chút kì quái, tức khắc đoán ra được, liền hỏi "Anh ấy còn nói gì nữa không?"
- "Trong thư hỏi tôi có muốn đến nhà Ron ở một thời gian hay không." - Harry có chút xấu hổ, hiển nhiên là đang lo lắng đến cảm nhận của Ivan "Còn nói, nếu như cậu nguyện ý muốn đi cùng thì..."
- "Thật vậy sao, như thế thì quá đỗi tuyệt vời, ta rất muốn đến một ngôi nhà của phù thủy để nhìn một cái." Ivan phất phất tay "Anh không cần lo lắng, tôi sẽ thuyết phục mẹ tôi."
Thời gian đảo mắt lại đến thứ Tư, Harry cùng Ivan thật sớm bị Mason phu nhân đánh thức, hai người thu thập xong hành lý, vội vã ăn xong điểm tâm, ông Mason lái xe mang theo bọn họ đi tới quán Cái Vạc Lủng
"Chính là chỗ này!" Harry chỉ vào một quán rượu bẩn thỉu nói, "Nơi này chính là quán Cái Vạc Lủng."
"Ta chưa từng có nghĩ ở cái thành phố này, lại có thể sẽ có một nơi như vậy, đây quả thực là một kiến trúc của nhiều thế kỉ trước." Phu nhân Mason cảm thán một tiếng, theo Harry chỉ điểm, bà mới chú ý tới bảng nhỏ kẹp giữa một hiệu sách và một cửa hàng lưu trữ.
"Mẹ à, đây là nơi được nhiều người biết đến, ở đây có bùa chú để tránh Muggle, không thể thấy trên bản đồ, Muggle nếu như không biết địa chỉ, cũng vô pháp thấy. . ." Ivan nỗ lực nhớ lại nội dung của một quyển sách mà cậu đã đọc.
"Tiểu phù thủy của ta, đứng nói chuyện về một quán rượi bẩn thỉu không phải là một ý kiến hay." Ông Mason ngăn Ivan nói tiếp, rồi ông hộ tống Ivan và Harry đến đó.
Là một nơi rất nổi tiếng, nhưng nó vẫn khá tối và bụi bặm.
Dựa vào ánh nến mờ tối, Ivan chỉ thấy mấy người trang phục quái dị, dường như thời Trung cổ vu bà lão thái bà ngồi ở góc phòng trong cầm chén nhỏ uống rượu, ở rìa quầy baz là một người quấn đầy băng vải, trước mặt là món gan thô.
"Hoan nghênh Potter!" Lão bản với một cái lưng còng, lặng yên không tiếng động bỗng xuất hiện ở trước mặt.
"Chào ông."
Không chỉ gia đình Mason, mà Harry cũng có vẻ cẩn trọng với ông ta.
"Harry, Harry!"
Hermione Granger từ quầy bar mặt khác bay nhanh đã chạy tới nghênh tiếp bọn họ, ở sau lưng cách đó không xa, mẹ của Granger biểu tình thập phần mất tự nhiên đứng ở nơi đó.
"Harry, tôi nghĩ hôm nay bồ sẽ đến, liền thật sớm chờ ở chỗ này, cảm tạ trời đất, sắc mặt bồ nhìn không tệ lắm, Ron nói bồ bởi vì sử dụng biến hình chú, bị Bộ Pháp thuật phát hiện, tôi thật là lo lắng cực kỳ, hi vọng bọn họ không có đối với bồ như vậy."
"Cám ơn bồ, Hermione, tôi rất khỏe!" Harry trên mặt lộ ra dáng tươi cười, chỉ vào bên cạnh Ivan nói, "Vị này chính là Ivan Mason, học sinh mới của năm nay, mùa hè này đã nhận được nhiều sự giúp đỡ của cậu ta, tôi mới có thể ra khỏi nhà Dursley trốn thoát. Ivan, người này chính là Hermione Granger, tôi đã từng kể cho cậu nghe trước đó rồi."
Nhìn trước mặt một cô gái có tóc nâu xoăn, Ivan biết, đây chính là một trong bộ ba nổi danh.
"Hân hạnh được gặp chị." Ivan đưa tay phải ra, "Tôi nghe anh Harry nói, chị cả năm đều là đệ nhất, cái này thật là lợi hại."
"Không có gì, bất quá là một chút xíu thông minh cộng với điên cuồng đọc sách mà thôi!" Hermione khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ mặt, bắt tay với Ivan, tiếp tục nói, "Cậu có thể gọi tôi là Hermione, sau này tôi có thể gọi cậu là Ivan không?"
"Không thành vấn đề, Hermione, thực ra thì, tôi đã được Harry chỉ dạy một tí, và tôi có một vài vấn đề cần chị thỉnh giáo."
Harry nghe hai người dần dần chuyển sang chủ đề về các nội dung của quyển sách liền cảm thấy nhức đầu, cũng may không duy trì được bao lâu, vì cậu ta đã được Ron cứu vớt.
Theo ngọn lửa xanh chợt lóe lên, gia đình Weasley bước ra.
Chương 5
Gia đình Weasley nhìn chung rất thân thiện.
Ông Weasley có vốn hiểu biết sâu rộng về Muggles, sau khi giới thiệu mình với Harry và Hermione đã làm giảm bớt sự lo lắng của cha mẹ hai đứa, ngoại trừ việc biểu hiện trạng thái si mê với các món đồ của Muggle.
Về phần bà Weasley, bà từ vách tường trong lò chui ra thì việc làm đầu tiên chính là ôm mỗi đứa, ngay cả Ivan, thời gian thậm chí so Harry đều muốn dài, bà nhiều lần cảm tạ Ivan chuyện đã giúp Harry làm cậu cảm thấy ngượng ngùng.
Percy tỏ vẻ rất lễ tiết, hướng Ivan cùng Hermione lên tiếng chào hỏi, cái kia cẩn thận tỉ mỉ dáng vẻ, để Ivan nghĩ đến mình có một chút quý tộc.
Sau lưng anh ta là Fred cùng George, một đôi phi thường cực kì hợp ý nhau, ngoại trừ ngẫu nhiên xuất hiện trò đùa quái đản ra, thì đều làm cho người ta khó chán ghét họ.
Còn Ron, với Harry chính là bằng hữu tốt nhất, mặt mũi đầy tàn nhang, nhìn có chút tay chân vụng về, cậu ta kêu la nói mình định lấy xe bay đi cứu vớt Harry vào tuần trước, làm Hermione thấy bất mãn mãnh liệt.
Và một người luôn bên cạnh bà Weasley chính là Ginny, cùng tuổi với Ivan, có mái tóc màu đỏ xinh đẹp, bất quá thực sự quá thẹn thùng, một câu cũng không nói, mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Harry.
Sau đó một đoàn người đến ngân hàng phù thủy để lấy tiền.
Đây là lần đầu tiên Ivan nhìn thấy yêu tinh, bọn chúng cũng không có đẹp hơn bọn gia tinh là bao, trong ánh mắt của bọn chúng thỉnh thoảng hiện lên tia khôn khéo, xảo trá, chính là thứ để Ivan biết được, loài này với loài gia tinh hoàn toàn khác nhau.
Mọi người đi theo một đoạn đường thật dài trên thềm đá màu trắng, đến một nơi có gian phòng đá cẩm thạch cao lớn.
Bên trong ước chừng có khoảng hơn trăm yêu tinh ngồi tại một loạt dài sau quầy trên chiếc ghế cao, có dùng cân Thiên Bình sẵn tiền tệ, có dùng kính quang lọc kiểm nghiệm bảo thạch, một bên hướng lớn sổ sách thượng qua loa đăng ký; trong sảnh có đếm không hết cửa, phân biệt thông hướng địa phương khác nhau, rất nhiều yêu tinh chỉ dẫn người tới xuất nhập đủ các lối.
Harry cùng nhà Weasley được một tên yêu tinh dẫn dắt xuống dưới để đến kho lấy tiền, Ivan cùng Hermione trong đại sảnh, đem bảng Anh đổi thành phù thủy thông dụng tiền tệ.
Vợ chồng Granger đổi mười bảng Anh, ông Mason thì đổi được cả một túi đầy Galleon cho Ivan, số lượng vượt xa giá trị cần thiết để mua sắm.
Ước chừng sau mười lăm phút, Harry cùng nhà Weasley mới trở lại.
Một đoàn người trên bậc thang đá chuẩn bị chia tay, Percy nói thầm muốn mua một cây viết lông mới, Fred cùng George đi cùng Jordan, là bằng hữu của mình ở Hogwarts, về phần ông Weasley, rất kiên trì muốn dẫn vợ chồng Mason cùng vợ chồng Granger đi phá nồi đồng rượu uống một chén.
Ivan nhìn Harry, cậu ta tựa hồ muốn nói chuyện riêng với Harry và Ron, suy nghĩ một chút, Ivan liền quyết định đi theo bà Weasley cùng với Ginny để mua áo choàng và đũa phép.
"Một giờ sau gặp lại tại tiệm Phú Quý và Cơ Hàn, để mua sách giáo khoa." Bà Weasley một mặt bàn giao, một mặt mang theo Ginny cùng Ivan khởi hành rời đi.
"Còn có, không được đi Hẻm Knockturn!" Bà hướng mắt về cặp song sinh nhắc nhở.
"Bác Weasley, nơi nào để mua đũa phép ạ? Bác chắc biết đây là lần đầu tiên cháu đến Hẻm Xéo." Ivan có chút ngập ngừng nói.
"Ở chỗ ông Ollivander, cháu cùng Ginny đều cần một cây đũa phép mới." Bà Weasley xoay người nhìn Ivan, lộ ra vẻ tươi cười, "Bất quá chúng ta phải nắm chặt thời gian, còn có nhiều đồ như vậy muốn mua, hôm nay có Gilderoy Lockhart kí tên trên sách trong buổi trình diễn thời trang, chúng ta không thể đến trễ."
"Gilderoy Lockhart? !" Ivan nhíu mày, "Cháu ở thấy danh sách mua sắm cần sách của ổng, cũng không biết giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là người như thế nào, những sách kia giá bán không hề rẻ."
"Đúng vậy a, có lẽ giáo viên mới sẽ là Lockhart, dù sao ông ta như vậy không tầm thường, bất quá lập tức mua năm bộ Lockhart sách, hao tổn nhiều lắm." Bà Weasley nhìn qua có chút phát sầu, "Rất xin lỗi, Ginny, ta nghĩ ngươi năm nay rất nhiều thứ đều cần mua hàng qua tay."
"Không sao đâu mẹ!" Tựa hồ đã sớm biết chuyện này, Ginny nhìn không ra đến cỡ nào uể oải, nàng hướng Ivan nháy nháy mắt, nhỏ giọng nói, "Mẹ tôi đối với Lockhart rất mê muội và sùng bái."
"Đừng nói mò, Ginny!"
Bà Weasley đỏ mặt, "Có đôi khi, không thể không thừa nhận, ông ta không phải là phù thủy tầm thường, xác thực vô cùng có lực hấp dẫn."
Đối với phụ nữ trung niên hẳn là có lực hấp dẫn đi, Ivan lấy tay bưng bít lấy cái trán, tên Lockhart này là đại lừa gạt, cậu không hề có hảo cảm nào đối với hắn, dù sao sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần nên cậu không muốn tiếp tục suy nghĩ đến chủ đề này nữa.
Thực sự mà nói, điều cậu ngạc nhiên nhất chính là Ginny.
Người này đã không giống ban đầu nhìn thấy lúc như vậy thẹn thùng, chỉ cần Harry không ở trước mắt, nhỏ lập tức khôi phục thành trạng thái bình thường, một cái mười phần hay nói, tràn ngập sức sống của tiểu nha đầu.
Trên đường đi, nhỏ nói với Ivan rất nhiều chuyện về trong nhà của mình.
Có thể thấy được, rất khác với Ron, Ginny sử dụng những vật mà đã qua tay của các anh mình không thèm để ý chút nào, ngoại trừ một thứ, chính là phải xài đồng phục cũ, khiến nhỏ vô cùng uể oải.
Ba người một bên nói chuyện phiếm, một bên đi vào một nhà vừa nhỏ lại vừa cũ nát.
Trên cửa biển chữ vàng đã bong ra từng màng, bên trên viết: Ollivander: Từ trước công nguyên ba trăm tám mươi hai năm tức chế tác đũa phép.
Phủ bụi trong cửa tủ, trên nệm tím đã phai màu lẻ loi trơ trọi bày biện một cây đũa phép.
Vào cửa hàng thật đúng lúc, tiệm ăn phía sau địa phương liền truyền đến trận tiếng chuông đinh tai nhức có. Ivan bốn phía quan sát, căn này cửa hàng cực kỳ nhỏ bé, trước quầy ngoại trừ một hàng ghế dài, cái gì khác cũng không có.
Cách đó không xa, là cơ hồ mấy ngàn cái hộp giấy.
Bên trong chứa đủ loại đũa phép, không biết vì cái gì, Ivan đột nhiên cảm thấy sợ hãi trong lòng, nơi này bụi bặm cùng tĩnh lặng tựa hồ cũng khiến người cảm thấy có giấu giếm pháp thuật gì đó.
Bà Weasley bảo hai đứa ngồi trên ghế dài chờ, chỉ chốc lát, một cái thanh âm êm ái từ trong tiệm truyền ra.
Chương 6
"Chào buổi sáng!" Một ông lão có làn da nhợt nhạt, đứng trước mặt, "Thật hân hạnh gặp bà, Molly Weasley, thực sự làm cho ta rất cao hứng, mười hai tấc Anh dài, anh đào mộc, lực lượng mạnh hơn một chút, đây chính là một cây đũa phép tốt."
"Đúng vậy, ông Ollivander, ta rất thích cây đũa phép đó." Bà Weasley vội vàng đứng lên chào hỏi, "Đứa bé này là Ivan Mason, vị này là con gái của ta Ginny Weasley, hai đứa đều là năm nhất tại Hogwarts, cần phải mua một cây đũa phép mới."
"Đương nhiên, đương nhiên!" Ollivander ánh mắt chuyển hướng qua Ginny cùng Ewen, "Phù thủy cần đũa phép mới có thể thi triển pháp thuật, bất quá phải nhớ kỹ, là đũa phép chọn lựa phù thủy!"
Ivan nuốt một ngụm nước bọt, không biết có nên trả lời hay không.
"Tốt a, để cho ta đến xem thử!" Ollivander không dừng lại, ông ta từ trong ngực móc ra một thước cuộn dài mảnh có ngân sắc khắc độ, đứng trước mặt Ginny, "Ưu tiên nữ, nào cô bé Weasley, cháu dùng cái tay nào sử dụng đũa phép?"
"Tay phải." Ginny thấp giọng hồi đáp.
"Xin đem cánh tay nâng lên." Ollivander vì Ginny đo đạc kích thước, trước từ đầu vai đến đầu ngón tay, về sau, từ cổ tay đến khuỷu tay, vai tới đất tấm, đầu gối đến dưới nách, cuối cùng đo đầu vây.
Ông ta một bên đo, một bên hướng Ginny cùng Ivan giải thích, "Mỗi một cây đũa phép của Ollivander đều có siêu cường pháp thuật, đây cũng chính là chỗ tinh túy. Chúng ta bình thường dùng chính là lông đuôi kỳ lân, sớ tim rồng và lông đuôi phượng. Mỗi một cây đũa phép của Ollivander đều là độc nhất vô nhị, bởi vì không có hai cái hoàn toàn giống nhau. Đương nhiên, nếu như dùng đũa phép của phù thủy khác, liền tuyệt sẽ không có hiệu quả tốt."
"Xin vĩnh viễn nhớ kỹ điểm này, là đũa phép lựa chọn phù thủy!"
Chờ ông ta nói xong câu đó, liền biến mất tại hàng ở giữa, Ivan còn chưa kịp thở phào, liền thấy ông ta cầm một cái hộp đi ra.
"Không hề nghi ngờ, Weasley một nhà phi thường dễ dàng nhận lông đuôi kỳ lân ưu ái, điểm này không thể nghi ngờ." Ollivander nhẹ nói nói, "đi thử một chút cái này một cây, mười bốn tấc Anh, hắc đàn mộc, lông đuôi kỳ lân, có chút cong."
Ginny vừa mới nắm trong tay, liền bị ông ta lấy lại.
"Không, ta nghĩ hẳn là cái này, dùng mộc cùng lông đuôi kỳ lân chế tác mà thành, tám tấc Anh hơi dài, co dãn rất mạnh!"
Ginny vừa mới nhận lấy, một đạo hồng quang liền từ cô nắm đũa phép nhọn toát ra, tựa như là giống như pháo hoa kim tinh bắn ra bốn phía, khiêu động quầng sáng đến bốn vách tường bên trên.
"Phi phàm tổ hợp, phi thường thích hợp thao túng Bùa chú, thành tích Bùa chú của ngươi nhất định sẽ không tệ." Ngay sau đó, Ollivander quay đầu nhìn về phía Ivan, nhẹ giọng nói, " Mason, ta nghĩ nên đến phiên cháu rồi đó."
Giống như Ginny, Ivan có thói quen dùng tay phải sử dụng đũa phép, đồng dạng là trước kích thước đo đạc, bất quá quá trình lựa chọn của cậu liền không giống Ginny đơn giản như vậy.
Ivan thử một cây lại một cây, đều là vừa vặn nắm ở trong tay, liền bị Ollivander đoạt tới, cái này khiến cậu nhìn qua có chút đang bốc lên ngu đần.
"Giống với Potter năm ngoái, bất quá không sao, ở chỗ này có thể tìm tới một cái lý tưởng nhất, hoàn mỹ nhất, nhất thích hợp cháu!" Ollivander nhìn qua thật cao hứng, "Để ta suy nghĩ một chút, a, có, mười bốn tấc rưỡi Anh, bằng nho mộc, trượng tâm là long đuôi vong mã, đây là ta quá tổ phụ chế tác cuối cùng một cây đũa phép, tại lúc ấy nhưng là phi thường nổi danh đũa phép chế tác đại sư."
Ivan vừa mới tiếp đưa tới tay, một dòng nước nóng từ ngón tay tuôn ra, đũa phép mũi nhọn phát ra một cỗ màu trắng vầng sáng, như là trong nước gợn sóng, từng vòng từng vòng hướng ra phía ngoài khuếch tán.
"Kỳ diệu, vô cùng kỳ diệu!" Ollivander thanh âm càng phát ra nhu hòa, "Ta cũng không quá ưa thích sử dụng lông đuôi vong mã, bất quá không phải nói, Mason, cháu cùng căn này đũa phép đúng là tổ hợp phi thường kỳ diệu."
"Thật xin lỗi!" Trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ thời điểm, Ivan thấp giọng hỏi, "Vừa rồi có chỗ nào để ngươi cảm giác được kỳ diệu?"
Ivan xác thực rất ngạc nhiên, trong tay căn này đũa phép nội tâm là lông đuôi vong mã, cái này cùng Ollivander chế tác cái khác đũa phép đều có chỗ khác biệt.
"Mọi người đều biết, vong mã bị cho rằng là thứ không may mắn." Ollivander dùng con ngươi màu trắng sữa nhìn chằm chằm Ivan, "Đây là một loại phi thường quỷ dị vật chất, chỉ có có thể khống chế tử vong phù thủy mới có thể khống chế nó."
Ollivander thanh âm giống như từ trên bầu trời đáp xuống, nghe được giải thích của hắn, Ivan có một loại cảm giác xúc động muốn ném trong tay đũa phép ném đi, quỷ dị, tử vong, không may mắn, cậu không muốn vừa đi vào trường học, liền bị người khác cho rằng là cháu của Hắc Ma vương.
"Mason, cháu vừa rồi phát ra năng lượng rất mạnh, đây là một loại cùng lông đuôi vong mã hoàn toàn tương phản năng lượng, cho nên ta mới có thể nói vô cùng kỳ diệu." Ollivander gần sát khuôn mặt Ivan, thanh âm thấp như là thì thầm, "Xin nhớ kỹ, là đũa phép lựa chọn phù thủy, không thể nghi ngờ, ngươi về sau sẽ lấy được phi phàm thành tựu."
Ivan rùng mình, có một loại tất cả bí mật đều bị nhìn xuyên cảm giác, cậu có thể xác định mình sẽ không thích ông Ollivander.
Rời khỏi cửa tiệm đũa phép, Ivan mới thở phào.
Sau đó, bà Weasley dẫn Ivan cùng Ginny đi vào cửa tiệm đồng phục, bất quá cùng vừa rồi so sánh, Ginny hào hứng rất thấp, bởi vì nhỏ muốn được tự chọn một bộ mà mình thích.
Ivan phát hiện đây quả thực quá tàn nhẫn, nhất là cậu một bên để cho bà Molly đo đạc kích thước, một bên cạnh nhìn cách đó không xa là Ginny với một mặt khổ sở, cậu cảm giác mình quả thực là một tên tội nhân.
"Bác Weasley, cảm ơn bác đã mời cháu đến nhà chơi."
"Ivan cháu yêu, không cần khách khí như thế, cháu cùng Harry đều là những đứa trẻ tốt, ta cùng Arthur hoan nghênh các cháu đến nhà chúng ta tới." Bà Weasley đi tới, vuốt vuốt tóc Ivan, một mặt vui mừng.
"Dạ, cháu nghĩ nên tặng bác một món quà!"
Ewen có chút khó chịu nói nói, "Nếu như bác không ngại, cháu nghĩ tặng một bộ đồng phục mới cho Ginny."
"Không được đâu cháu, cái này thực sự quá quý giá!" Bác Weasley biểu lộ kinh ngạc, đứng ở một bên là Ginny ngẩng đầu với mặt mũi tràn đầy mong chờ.
"Với cháu mà nói, cái này cũng không tính là gì." Tựa hồ là nhìn ra bà Weasley muốn cự tuyệt, không cho đối phương phản ứng thời gian, Ivan ngữ tốc thật nhanh tiếp tục nói, "Bác có thể xem như cháu tặng cho Ginny quà giáng sinh, dù sao chúng cháu đã là bạn bè."
Hơn mười phút về sau, Ivan kiên trì thuyết phục, Ginny ánh mắt mong chờ, cùng đứng ở một bên và bà Madam Malkin nói sẽ giảm giá cho, bà Weasley rốt cục mới đáp ứng nhận lấy món quà.
Một giây sau, nhỏ liền ôm Ivan một cái, nhìn xem sắc mặt đỏ bừng Ginny, cùng nụ cười của bà Madam Malkin khiến cho Ivan thấy lúng túng cực kì.
Chương 7
Bởi vì may đồng phục cần không ít thời gian, bà Weasley đồng ý để Ivan cùng Ginny đi mua trước những vật phẩm khác, sau đó gặp nhau tại tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn.
Đương nhiên, chủ yếu là Ivan mua.
Ginny có rất nhiều thứ được kế thừa từ anh của mình, Percy năm nay là huynh trưởng, lại lấy được mười hai chứng chỉ O. W. L. S, bà Weasley mua cho anh ta vật dụng mới.
"Ivan, cám ơn bồ, đây chính là món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất!" Ginny sắc mặt đỏ bừng hướng tới Ivan cảm ơn, vẻ mặt đó tựa như là đang nhìn Harry.
"Đừng ngốc, đó bất quá là cái cớ để bà Weasley đồng ý, lễ Giáng Sinh sẽ đưa những vật khác cho bồ." Nghĩ đến năm nay Ginny khả năng sẽ gặp phải tai họa, Ivan tiếp tục nói, "Tớ nghĩ một quyển nhật kí màu đỏ là một lựa chọn tốt."
"Tốt a, chủ ý này cũng không tệ, tớ đến lúc đó có thể đưa một cái màu đen cho bồ."
"Đó chính là thứ mà tớ cần!" Ivan ở trong lòng bổ sung một câu, nếu như mặt trên còn có Tom Riddle kí tên, kia liền hoàn mỹ.
Hai người đi trên những con đường rải đầy đá cuội, các cửa hàng gọi cậu vì tiếng kêu của những đồng Galleon cứ rủng roảng, thật là một con mồi béo bở.
Bất quá lại xem mấy cửa hàng, trong nội tâm Ivan dần dần có chút phát lạnh. So với những món mà cậu muốn mua, số Galleon hoàn toàn không đủ dùng.
Trên thực tế, đối với một học sinh Hogwarts mà nói, những đồng Galleon này tuyệt đối là một khoản lớn, nhưng là không vừa danh sách những vật phẩm mà cậu khao khát, nó thực ra quá nhiều.
"Xem ra phải nghĩ biện pháp kiếm tiền!"
Mặc dù Ivan có thể xin mẹ một chút tiền, nhưng cái này không lâu dài, bọn họ sẽ không cho một đứa trẻ quá nhiều tiền, nhất là Ivan muốn mua rất nhiều thứ, không phải một học sinh mới cần đến.
Làm sao để kiếm tiền, trong lòng của cậu có một cái bước đầu tư tưởng, bất quá phải chờ tới Hogwarts mới có thể thực hiện.
Sau đó, Ivan mua một cái vạc, lọ thủy tinh, một kính thiên văng và một cái đồng thau. Tại tiệm Slug và Jiggers Apothecary, hai người mua một liều thảo dược cho năm nhất. Họ cũng mua giấy da và viết lông.
Đi ngang qua cửa hàng động vật, hai người đều không đi vào.
Ivan nghĩ qua, trước mắt cậu không định nuôi một con thú nào, bởi vì mẹ cậu bị dị ứng với loài chim, ngoài cú mèo ra, thì những con khác đều chẳng giúp được gì, trái lại còn phải chăm sóc chúng. Thật là phiền phức.
Bất quá, hiện tại cậu đã mua hết danh sách cần thiết rồi, còn dư dả, có thể mua thêm tài liệu học hỏi.
Ivan biết rằng những năm sau sẽ gặp không ít chuyện phiền toái, không thể dựa theo sách giáo khoa mà chậm rãi học được, nhất là cậu còn nhỏ hơn Harry một tuổi.
Chờ đến đến năm Harry học năm thứ bảy, khắp nơi đều loạn lạc, cậu không thể ngoan ngoãn đến trường để nhận sự tra tấn.
Trên đường đi, Ivan cùng Ginny trò chuyện vô cùng vui sướng, hai người rất nhanh liền trở thành bạn bè.
Đang vui đùa ầm ĩ bên một trong cửa tiệm thì đụng phải Fred, George cùng Jordan đang mua hàng tá Pháo hoa cháy được trong nước, không có lửa .
Percy đang nhìn một cửa hàng có đũa phép, đồng phục cũ trong khi đang cầm quyển sách nhàm chán "Cách đạt sức mạnh của người lãnh đạo".
Hai người không muốn quấy rầy Percy nên đi ngang qua tiệm kem Florean Fortescue, Ivan mua cho mình và Ginny hai ly chocolate chanh thật to, đến khi đi dạo đến một đầu hẻm nhỏ âm u, nhìn thấy Harry, Ron cùng Hermione ba người sắc mặt tái nhợt từ Hẻm Knockturn bên trong chạy ra.
Sau lưng bọn họ, là Hagrid, giọng nói lớn răn dạy, "Chẳng lẽ các cháu không biết, hẻm Knockturn không phải là chỗ tốt, Harry, đừng để người khác trông thấy ngươi ở đó!"
"Các ngươi sao lại vào hẻm Knockturn, mẹ không cho chúng ta đến đó mà." Ginny một mặt lo lắng bước tới.
"Đi ra, Ginny!" Ron phất phất tay, một mặt không kiên nhẫn.
"Chờ một chút, Ron!" Harry nhìn Ivan một chút, do dự giải thích nói, "Chúng ta thấy được Draco Malfoy, nó cùng cha của mình đi vào tiệm Borgin & Burkes, đó là một nơi chuyên môn buôn bán đồ hắc ám."
"Harry!" Ron lên giọng, rất hiển nhiên, cậu ta không muốn để cho em gái của mình biết những chuyện này.
"A, vậy các anh phát hiện ra cái gì?" Không để ý đến phản ứng Ron, Ivan có chút hiếu kỳ mà hỏi thăm.
"Không có cái gì, chúng ta ở bên ngoài cửa sổ kia nhìn hồi lâu, thẳng đến khi hai người đó rời đi, cũng không có thấy bọn họ mua bất kỳ vật gì!" Hermione xoay người nhìn Hagrid, "Hagrid, chúng ta đang theo dõi Malfoy, bác đến Hẻm Knockturn làm gì?"
"Ta đang tìm một loại thuốc xua đuổi con sên ăn thịt, bọn chúng chà đạp hết các cây cải bắp rồi!" Hagrid nhìn xem Ivan, cả tiếng nói nói, "Ngươi hẳn là người mà Harry đã nói với ta, Ivan Mason, đã giúp nó thoát khỏi cái phòng đáng sợ kia, nếu ta biết trước..."
Hagrid lời nói vẫn chưa nói xong, liền thấy bà Weasley cầm bộ đồng phục chạy tới, ở sau lưng là ông Weasley, còn có cha mẹ của Ivan và Hermione.
Ngay sau đó, bà liền biết bọn Harry đã vào hẻm Knockturn.
"Hẻm Knockturn! Nhờ có ngươi phát hiện, Hagrid!"
"Ta đi đây." Hagrid có chút thẹn thùng, tay của lão đang bị bà Weasley siết chặt, "Hẹn gặp lại các ngươi ở Hogwarts!"
Chờ Hagrid từ khuất dạng, bà Weasley xoay người hung hăng khiển trách ba đứa trẻ, tương phản, ông Weasley thấy rất hứng thú.
"Rất hiển nhiên, ổng muốn đi bán đồ, ổng đang sợ hãi!" Ông Weasley nghiêm túc mà thỏa mãn nói, "A, ta thật nghĩ lấy được chứng cứ để bắt được Lucius Malfoy."
"Cẩn thận, Arthur!" Bà Weasley khuyên bảo, "Nhà đó không thuộc dạng vừa đâu."
"Em cho là anh đấu không lại Malfoy?" Ông Weasley tức giận nói, cũng may sự chú ý liền bị chuyển dời sang tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn, ngoài cửa hiện có một đám người lố nhố.
Phần lốn đều là những người trạc tuổi bà Weasley. tất cả mọi người chen tại cửa ra vào, thấu qua đám người khe hở, thấy được Gilderoy Lockhart đang mặc áo chùng màu lam, ngồi trong cửa hàng ở giữa kí tên bán sách.
Tại chung quanh hắn, khắp nơi đều là máy chụp ảnh, trên tấm ảnh những cái kia mặt tất cả đều tại hướng đám người nháy mắt, tránh lộ ra được không chói mắt.
Mặc dù đối phương là một tên ngớ ngẩn, nhưng Ivan không thể không thừa nhận, Lockhart là một tên tác giả thành công, nếu như hắn không đi trộm thành tích của người khác.
Chuyện kế tiếp không nhiều bất ngờ, Harry bị Lockhart phát hiện, sau đó bị hắn kéo vào đi chụp ảnh, Lockhart tuyên bố mình sẽ dạy học ở Hogwarts. Đợi đến tất cả mọi người trở về, liền phát hiện ông Weasley cùng Lucius Malfoy gây cãi với nhau, đứng ở một bên Lockhart hết sức hưng phấn, nhưng đột nhiên lão Hagrid xuất hiện tách ra.
"Này nhóc, cầm sách của ngươi, đây thứ tốt nhất mà cha ngươi có thể mua được cho ngươi!"
Lucius Malfoy tránh thoát cánh tay của Hagrid, hướng Draco vẫy tay một cái, ra cửa tiệm.
"Ngươi không nên để ý đến hắn, Arthur." Hagrid đưa tay thay ông Weasley đem áo choàng san bằng, "Mọi người đều biết đến gia đình của họ. Nhà Malfoy lời nói căn bản không đáng nghe. Trên người bọn họ máu là xấu thôi."
Lực chú ý của mọi người đều tập trung ở ông Weasley, Ivan thì một mực quan sát Ginny trong tay quyển rách rưới cất về chỗ cũ, hẳn là xen lẫn một quyển nhật kí màu đen.
Sau khi Lucius Malfoy rời đi, Ivan liền để chuyện đó ra khỏi đầu, tập trung trở lại bộ sưu tập sách của mình.
"Ivan, cậu đang làm gì, chẳng lẽ muốn mua hết mọi thứ trong tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn?" Ron giật mình nhìn đơn sách trong tay, phía trên bao quát Tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn, tổng lượng đại khái vượt qua tám ngàn quyển.
"Làm sao có thể, tôi không có nhiều tiên như vậy, chỉ lựa chọn những quyển mình cần." Ivan đương nhiên không có khả năng mua những quyển sách này trong một lần, trước mắt có thể dùng chọn lựa ra, còn lại về sau chậm rãi mua.
"A, vậy cũng không ít a!"
"Học thêm chút tri thức, cũng không có gì là hại cả, Ron!"
"Ôi, lời này của ngươi nghe thật giống Hermione." Ron nhìn thấy Ivan chọn một quyển chế tạo Độc dược nâng cao của Libatius Borage liền nói, "A, Bill có nói đến quyển này, đây chính là dành cho những người đạt 'Xuất sắc' và 'Vượt quá kì vọng' trong N. E. W. T mới cần dùng đến."
"Tớ ngược lại cho rằng Ivan nói không sai, sớm chuẩn bị trước thì có cái gì xấu đâu!" Hermione nhìn đơn sách của Ivan, rất mau mắn cho mình tăng lên mấy quyển cấp cao, thuận tiện đề nghị nói, "Ivan, tôi nghĩ chúng ta một hồi hẳn là so sánh lại đơn, tránh trùng lặp."
"Đương nhiên, Hermione!" Ivan đáp ứng nói.
"Harry, hai người bọn họ đều điên rồi!"
"Ngươi nói đúng, Ron!" Harry do dự một chút, lấy một quyển 'Lời nguyền và Cách phản lời nguyền cầm lên', đây là quyển năm ngoái cậu ta muốn mua, nhưng Hagrid không để cho cậu mua, "Bất quá, học thêm chút tri thức thật sự rất cần, nhất là để đối phó Malfoy, không phải sao?"
Chương 8
Ivan cũng không có mua nhiều lắm, bất quá cậu chọn rất nhiều đơn đặt hàng, mãi cho đến khi trong túi tất cả Galleon toàn bộ xài hết mới thôi, mấy thứ này đợi khi khai giảng, sẽ được từng nhóm con cú đưa đến Hogwarts.
Đợi được bọn họ trở lại đã cận chạng vạng.
Sau khi chào tạm biệt với cha mẹ của mình, Ivan cùng với Harry và gia đình Weasley sử dụng bột Floo để đến trang trại Hang Sóc trong khi cha mẹ cậu và gia đình Granger trở về nhà bằng xe buýt hoặc xe hơi. Ông Weasley muốn được chạy theo để xem trạm xe buýt trông như thế nào. Nhưng thấy vẻ mặt của bà Weasley, ông lập tức bỏ ý định đó đi.
Bởi vì là lần đầu tiên sử dụng bột Floo, Ivan bị hít tro sặc một cái, một trận trời đất quay cuồng, khi đến trang trại Hang Sóc, cậu nhìn thấy sắc mặt của Harry ở trước mặt mình, liền biết hai đứa đều bị như nhau.
Cậu vẫn là lần đầu tiên đi tới nhà phù thủy, nên vừa bò ra ngoài lò sưởi, Ivan tò mò đánh giá bốn phía. Phòng bếp rất nhỏ, tương đối chen chúc, nhưng bàn và ghế bằng gỗ được lau rất sạch sẽ, đối diện là đồng hồ treo trên tường chỉ một cây châm, không có chữ số, trên mặt viết "Nhà", "Trường học", "Công việc", "Di chuyển", "Bệnh viện", "Chết", "Nguy hiểm chết người" và "Pha trà", "Cho gà ăn", "Ngươi bị muộn rồi" các loại mà nói.
Bên cạnh lò sưởi là một cái gương to lớn.
Ivan đứng trước cái gương, nó đột nhiên kêu to lên, "Bỏ áo vô thùng đi, đồ lôi thôi lếch thếch!"
Trên gương là một cái giá sách, gồm nhiều quyển như Pho mát Pháp thuật, Nướng bánh mì Pháp thuật, Biến hóa ra một bàn thịnh yến, vân vân, đều là gia vụ dùng sách pháp thuật, cách đó không xa, đặt một radio cũ.
"Được rồi, hãy về phòng và cất dụng cụ đi." Bà Weasley từ lò sưởi trong tường đi ra, nhìn Fred và George tiếp tục nói, "Nhất là hai đứa bây, lúc ta chuẩn bị cơm, không nên tới làm loạn."
"Yes Sir!" Fred nói, "Bọn con sẽ an tĩnh đợi tại bên trong gian phòng của mình."
"Không phát ra một âm thanh nào, giống như là một con gia tinh." George nói.
Hai anh em sinh đôi cười đùa chạy ra phòng bếp, sau lưng bọn họ, Percy cùng Ginny cũng mang theo đồ đạc của mình.
"Đến đây đi, tôi dẫn hai người đi xem phòng ngủ." Thấy Harry cùng Ivan ngây ngốc đứng một chỗ chỗ, Ron đẩy bọn họ đi theo.
Ba người đi qua một lối hẹp, tới một đoạn thang cao thấp bất bình.
Thang lầu xoay quanh, hai tầng cửa thang lầu có một cánh cửa nửa mở, Percy đang ngồi ở sách của mình bên cạnh bàn, dùng viết lông mới mua viết thư, ở bên cạnh hắn cách đó không xa, là một con cú mèo màu nâu xinh đẹp.
"Percy đạt thành tích O.W.L.s xuất sắc, cha mẹ liền mua cho ổng một con cú mới." Ron nói, "Thế nhưng ổng không chịu cho tôi mượn, trên thực tế, năm nay nghỉ hè ổng vô cùng kỳ quái, tổng là một người nhốt tại trong phòng rồi trả lời cả đống lá thư."
"Cái này không có gì kỳ quái, ảnh không chừng đã có bạn gái."
"A, trời ạ!" Nghe Ivan nói, Ron biểu tình kinh ngạc, có chút nói năng lộn xộn đạo, "Có ai ưa ổng chứ... Đương nhiên, ổng có dã tâm, ổng có luôn vạch kế hoạch thấu đáo cho ước muốn lên Bộ trưởng Bộ Pháp thuật thế nhưng. . . Thôi, tôi sẽ đem chuyện này nói cho Fred cùng George, xem hai người đó nói như thế nào."
"Đừng kích động, đây chỉ là suy đoán của ta." Ivan đối Ron phản ứng trì độn có chút không nói gì.
Đợi được ba người bò lên trên tầng ba, Ivan vừa mới vừa thoáng nhìn một đôi mắt sáng sủa màu rám nắng nhìn bọn hắn chằm chằm, liền cùm cụp một tiếng đóng lại.
"Là Ginny!" Ron nói, "Thật là không thể tưởng tượng nổi, các cậu không biết, chứ nó bình thường chưa bao giờ đóng cửa!"
"Rất hiển nhiên, em gái anh thấy Harry, có chút xấu hổ mà thôi."
Ivan nhìn cửa phòng, suy nghĩ làm thế nào để lấy được quyển nhật kí của Tom Riddles từ Ginny.
"Đúng vậy, nó một nghỉ hè đều ở đây nhắc tới cậu." Ron không nhìn Harry, "Fred nói nó muốn chữ ký của Harry, có lẽ bồ nên tặng nó một cái."
"Chớ nói thế, Ron." Ivan vừa đi vừa nói chuyện, "Đó không đơn giản sùng bái, Ginny muốn làm bạn gái Harry."
"Ivan!"
Ron nhìn qua kinh hãi, một bên Harry cũng rất mất tự nhiên, mặt đỏ giống như trái táo chín, làm bộ không có nghe thấy Ivan cùng Ron đối thoại.
"Ngạch, những thứ này đều là tôi nói mò." Ivan lấy tay bưng cái trán, hai người này vậy trì độn, thật đúng là ngây thơ tiểu nam sinh, thảo nào tại buổi dạ vũ giáng sinh ở năm tư không tìm nổi một bạn nhảy.
Bọn họ lại đi lên một tầng, đứng ở bên ngoài phòng của anh em sinh đôi, phòng cửa đóng kín, bên trong quả nhiên yên tĩnh, một tiếng động cũng không có, không biết bọn họ đang làm gì.
Ba người bò lên trên tầng cao nhất, đi tới phòng có một cánh cửa sơn bong ra từng mảng, trên cửa có một bảng nhỏ viết "Căn phòng của Ron" .
Ivan cùng Harry đi vào, trần nhà nghiêng gần như đụng phải đầu họ.
Thật giống như đi vào một cái lò lửa lớn, trong phòng Ron tất cả mọi thứ nhìn qua là một loại màu chói mắt: Khăn phủ giường, vách tường, thậm chí trần nhà.
Sau đó Ivan phát hiện,mỗi bức tường cũ nát hầu như mỗi tấc dùng áp-phích dán sát vào, tất cả áp-phích thượng đều là đồng dạng 7 vị bà đồng cùng một người nam, ăn mặc một màu tiên diễm chanh sắc, cưỡi chỗi thần, hưng phấn quá mức phất tay.
"Đội bóng Quidditch của cậu à?" Harry hỏi.
"Đó là Chudley Cannons, đội tuyển đứng thứ 9 trong giải đấu Quidditch!"
Ron một chỉ ga trải giường màu chanh vàng, phía trên kia tiên diễm địa in 2 chữ C to lớn, còn có một miếng đạn pháo bay nhanh.
Hai người bọn họ đề tài tiếp tục là Quidditch, Ivan tò mò đánh giá ở gian phòng trong góc phòng ngủ là một con chuột lông xám.
Không để ý đến ánh mắt của Ivan, con chuột tiếp tục ngáy khò khò.
Ivan tỉ mỉ quan sát một hồi, cũng không có phát hiện có cái gì bất đồng. Nếu không phải là biết đây là một cái Người Hóa Thú, cậu thật đúng là sẽ cho rằng nó chỉ là một con chuột, thiếu một đầu ngón chân, cả ngày tinh thần không phấn chấn nên toàn ngủ ngáy.
Một trận âm thanh của ống đập vào từ phía trên truyền tới, dọa Ivan vừa nhảy.
"Đừng lo lắng, ở trên có con ma cà rồng, nó luôn lấy ống gõ." Ron giải thích nói, "Tôi định đuổi nó nhưng cha không cho, ổng bảo thấy nó thú vị, nên để lại."
Quả thật, trang trại Hang Sóc rất thú vị a.
Kế tiếp hơn một tháng, Ivan cùng Harry theo Fred, George còn có Ron về phía sau viện dọn dẹp địa tinh, vài người còn không lúc đến hậu sơn kỵ Phi Thiên cái chổi, luyện tập Quidditch.
Đến tối, Harry cùng Ron vội vàng hoàn thành bài tập hè, Ivan thì thói quen đến Percy chỗ đó thỉnh giáo một ít tri thức, Percy hầu như mỗi môn đều là ưu tú, nhất là tại Lịch sử Pháp thuật, càng là có thêm độc đáo kiến giải.
Về phần Fred cùng George, Ivan tìm cơ hội cùng bọn họ tán gẫu, phát hiện những thứ kia phát minh của họ vẫn còn giai đoạn phát sinh, khi cậu dựa theo ký ức nói ra mấy cái đề nghị, bọn họ trời vừa tối, liền tự giam mình ở bên trong gian phòng tiến hành nghiên cứu, thỉnh thoảng phát ra các loại tiếng vang.
1 tháng sau, Harry và Ivan cùng nhà Weasley trở nên cực kỳ quen thuộc.
BàWeasley vì hai đứa bổ bít tất, mỗi bữa thêm cơm cho hai đứa bốn lần, ông Weasley thì liên tiếp về hỏi thăm các sinh hoạt của Muggle.
Ngoại trừ Ginny, những người khác đều rất nhanh thích ứng Harry cùng Ivan dung nhập trong nhà. Chính xác mà nói, giống như chỉ cần có Harry ở đây, Ginny luôn ở trong trạng thái khẩn trương, bất quá khi chỉ có nhỏ và Ivan chung một chỗ, thì biểu hiện rất bình thường.
Bởi vì tuổi tác giống nhau duyên cớ, Ivan cùng Ginny chung đụng thừng xuyên, thế nhưng mãi cho đến nghỉ hè ngày cuối cùng, Ivan như cũ không có từ chỗ Ginny lấy được quyển nhật kí của Tom Riddle.
Ivan ra ám hiệu vài lần, Ginny vẫn không có phản ứng.
Không thể tiến hành nói rõ, lại không thể chạy đến phòng của Ginny đi tìm, Ivan thậm chí không xác định đối phương có phát hiện hay không cái kia quyển nhật ký, còn là đã phát hiện, thế nhưng không có tự nói với mình.
Bất quá cậu cũng không nóng nảy, còn có thời gian, kết quả xấu nhất cũng chính là dựa theo cốt truyện, Ginny cùng lắm chỉ gặp rắc rối một chút. Và Harry có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, đó tất nhiên không phải là điều xấu!
Chương 9
Ngày nghỉ hè cuối cùng, bà Weasley làm ra một bàn ăn phong phú vào buổi tối.
Đại gia đình vui vẻ vây quanh ở trước bàn ăn, vừa thưởng thức mỹ vị chất mật bánh pudding vừa nhìn Fred cùng George ra sức nhổ khói lửa để biểu diễn, những khói lửa hiển nhiên bị bọn họ cải tiến qua, đều không có tạo hình, tứ tán màu cam, màu đỏ cùng màu lam ngôi sao hiện đầy toàn bộ phòng bếp, tại trần nhà cùng vách tường ở giữa nhảy tới nhảy lui trong nửa giờ.
Mười giờ tối, sau khi uống một ly chocolate nóng, liền bị bà Weasley bắt lên giường đi ngủ.
Bởi vì cùng Harry ngủ chung ở trên giường lớn, Ivan có thể cảm giác được đối phương nhường mình một khoảng, cái này khiến cậu cảm thấy day dứt.
Sáng sớm hôm sau, Harry thật sớm rời giường, sắc mặt nhìn thật không tốt.
"Ivan, ta tối hôm qua mơ tới mình biến thành một con đại xà, sau đó. . . Tóm lại, giấc mơ này, hỏng bét!"
"Harry, chỉ là sắp nhập học, anh đang khẩn trương thái quá thôi." - Ivan thở dài.
"Chỉ mong là thế, hi vọng hôm nay hết thảy thuận lợi." - Harry nói.
Nguyện vọng của cậu ta hoàn toàn phản tác dụng, sau khi ăn sáng xong, vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, bà Weasley phóng đi tìm bít tất cùng chăn mền, luôn luôn cùng cặp song sinh tại trên bậc thang đụng vào nhau; ông Weasley đem cái rương của Ginny khiêng đến trên xe, một con gà đá một cái, hơi kém tí té gãy cổ.
Ông Weasley phát động động cơ, nhưng mọi người cứ đi vô đi ra ba lần rồi lại chờ Ginny vào xe, nên rất muộn.
Đến nơi thì chỉ thừa năm phút.
"Được rồi, chúng ta thời gian không nhiều, mau chóng xuyên qua bức tường này, cẩn thận không bị Muggle chú ý tới." Bà Weasley khẩn trương nhìn đồng hồ treo trên tường, ông Weasley lấy hành lý đi qua, tiếp theo là Fred và George.
"Ta mang theo Ginny, ba cháu theo thật sát."
Bà Weasley nói với Ivan, Harry cùng Ron, bắt lấy Ginny tay đi hướng tiến đến, chỉ chớp mắt liền biến mất.
"Ba đứa đi một lượt đi, chỉ còn một phút đồng hồ." Ron nói.
"Được rồi, chúng ta phải nên làm như thế nào?" Ivan có chút do dự, cậu nguyên bản định theo sát lấy Percy, ai biết bởi vì hành lý xe chậm một nhịp, bị bà Weasley an bài cùng một chỗ với Harry và Ron.
Nếu như không nhớ lầm, bức tường này hiện tại đã bị đóng.
"Ivan, cậu làm theo tôi, không cần khẩn trương, tựa như tôi trước đó, đứng ngay tại bức tường này đằng sau." Harry giải thích nói, "nếu như sợ, có thể chạy chậm một đoạn."
Cậu ta cùng Ron đúng là làm như vậy. Khi cách tường còn có mấy thước, hai người bắt đầu chạy, phi thường có tự tin hướng vách tường nhằm vào.
Ivan vội vàng nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thấy hai người xui xẻo, dựa theo tốc độ của hai người đó, nhìn liền thấy rất đáng thương.
Một giây sau, không có gì bất ngờ xảy ra, hai chiếc xe đâm vào tường.
Cái rương của Ron nặng nề mà nện trên mặt đất, Harry bị đụng ngã; chiếc lồng Hedwig bắn lên trên trần nhà, lăn qua một bên; Hedwig tức giận thét chói tai vang lên. Rất nhiều nhân viên nhìn hai đứa, một tên cảnh vệ hô, "Bọn bây làm cái trò gì thế?"
"Xe rời tay." Harry thở phì phò nói, bưng bít lấy xương sườn đứng lên.
Ivan chạy tới nhặt lên Hedwig, nó ở chỗ này đại sảnh kêu to, khiến cho rất nhiều người vây xem nói hai người họ ngược đãi động vật.
"Chúng ta vì cái gì không qua được?" Harry nhỏ giọng hỏi Ron.
"Tớ không biết!" Ron đi qua lặng lẽ đẩy vách tường, "Chưa từng xảy ra qua loại tình huống này, chúng ta không đuổi kịp lên xe lửa!"
"Tớ không hiểu vì cái gì che lại. . ."
Harry ngẩng đầu nhìn chuông lớn, cậu ta cẩn thận đem xe chống đỡ đến bên tường, sử dụng sức lực ra sức đẩy, tường ngăn vẫn không nhúc nhích.
"Bức tường này bị phù phép rồi, là một loại bùa cao cấp, hiển nhiên là do một người nào đó." Ivan tiến lên kiểm tra một chút, ba người bọn họ trước mắt không thể phá giải bùa này.
"Ai sẽ nhàm chán như vậy, chỉ vì để cho chúng ta không đuổi kịp xe lửa? !"
"Tớ đoán là Malfoy!" Ron ngơ ngác nói, "Xong, xe lửa đã đi rồi, nếu như cha mẹ không thể tới đón tớ thì sao đây, hai người có mang theo tiền Muggle không?"
"Nhà Dursley không bao giờ cho tôi một chút tiền tiêu vặt!" Harry cười khan một tiếng.
"Tôi cũng không có, tôi đem tất cả tiền đều đổi thành Galleon rồi." Ivan móc móc túi, sớm biết cậu giữ vài bảng là tốt rồi.
"Tốt a, không biết cha mẹ phải bao lâu mới có thể trở về tìm chúng ta, chúng ta làm sao bây giờ?" Ron vội vã cuống cuồng hướng nhìn sang bốn phía, bởi vì Hedwig đang không ngừng thét lên, rất nhiều người đang nhìn bọn họ.
"Tôi nghĩ chúng ta hẳn là dùng Hedwig gửi một lá thư đến trường, giải thích nguyên nhân." Ivan đề nghị.
"Ivan nói không sai, nhưng là trước lúc này, chúng ta hẳn là đến chỗ ô tô trước." Harry cố gắng an ủi Hedwig, để cho nó an tĩnh lại, "Nơi này quá làm người khác chú ý."
"Harry!" Mắt Ron sáng lên "Ô tô! Bồ biết đấy, chiếc xe hơi kia được cha tớ cải tiến qua, chúng ta có thể lái xe bay đến Hogwarts!"
"Ron, đây cũng không phải là một ý kiến hay, chúng ta không thể ở bên ngoài trường sử dụng phép thuật." Ivan vội vàng lắc đầu, muốn khuyên đối phương bỏ đi ý nghĩ này.
"Tới đi, Ivan!" Ron con mắt lóe hào quang sáng rõ, "Chúng ta bị nhốt rồi, đúng không? Chúng ta nhất định phải chạy về trường học, đúng chứ? Ở vào tình huống khẩn cấp, vẫn có thể sử dụng phép thuật, Điều lệ Hạn chế khoản 19 hay là thứ mấy đó có quy định. . ."
"Bồ biết lái a?" Nghe được Ron giải thích, Harry lập tức từ kinh hoảng chuyển thành hưng phấn.
"Không có vấn đề, tớ nhìn Fred cùng George lái qua rất nhiều lần!" Ron nói, đem xe quay đầu hướng lối ra, "Đi nhanh đi, chúng ta còn có thể theo kịp tàu tốc hành Hogwarts. Nhất là Ivan, cậu năm nay còn phải tiến hành phân loại, đây đối với học sinh mới, là một chuyện trọng yếu nhất, không thể tới trễ được!"
"Đúng vậy đó Ivan." Harry tán đồng nói nói, "Không được phân loại, ngẫm lại thật thấy đáng sợ!"
"Chuyện đáng sợ nhất chính là lái xe bay đến trường học." Nhìn xem hai người nét mặt hưng phấn, Ivan vô lực theo ở phía sau.
Harry và Ron đã quyết định, cậu phát phát hiện mình thế mà không có biện pháp khác, chỉ có thể lựa chọn phối hợp, tại thời khắc này, Ivan vô cùng hoài niệm Hermione, nếu như cô cũng ở nơi đây, nhất định có thể ngăn cản lại hai người kia.
Bọn họ sẽ bị Muggle trông thấy, ông Weasley có lẽ sẽ bởi vậy vứt bỏ công việc, mà lại đối với đứa vừa mới nhập học, Ivan không xác định mình sẽ sinh ra ảnh hưởng gì.
"Chúng ta hẳn là nên. . ." Ivan cố gắng khuyên nhủ lần cuối cùng.
"Ivan, nhanh lên!" Ron căn bản không có chờ cậu nói xong, dùng đũa phép chỉ một điểm để nổ máy xe, "Harry, cậu nhìn một chút có người hay không."
"Xung quanh hiện không có ai." Harry duỗi ra cánh tay, đứng tại bên ngoài xe túm Ivan vào.
Một giây sau, Ron ấn xuống cái nút. Ô tô lập tức biến mất, ba người bọn họ cũng biến mất.
Ivan cảm thấy chỗ ngồi đang chấn động, cậu có thể nghe được động cơ thanh âm, ngay sau đó cậu phát phát hiện mình đã ở trên dòng ô tô bẩn thỉu của đường phố.
"Cất cánh!" Ron hô to một tiếng.
Hai bên mặt đất bẩn thỉu cùng công trình kiến trúc dần thấp xuống, một hồi liền nhìn không thấy. Ô tô càng lên càng cao, vài giây đồng hồ về sau, toàn bộ thành phố Luân Đôn đều chìm ở dưới trong khói sương mù mông lung, có chút lóe ánh sáng.
Chương 10
Nếu như muốn Ivan dùng hai chữ để đánh giá chuyến đi này, thì chính là hỏng bét.
Nhất là thời điểm bọn họ sắp đến lâu đài Hogwarts, ô tô lộ ra sức yếu, một đoạn trượt về sau, rơi tới rừng cấm bên cạnh cây Liễu Roi, lâm vào nơi này thực là hỏng.
Nhánh cây điên cuồng vút mạnh tới, nhìn thấy mình có nguy cơ bị đập thành thịt vụn, Ivan sợ hãi nhắm mắt lại, cậu có thể nghe được tiếng thét chói tai của Ron và Harry.
Ô tô bị đánh đến mức biến dạng nghiêm trọng, mảnh kiếng thì bể nát.
Ivan muốn móc ra đũa phép thế nhưng là không thành công, xe một trận kịch liệt lay động, cậu cùng Harry va vào nhau. Bên ngoài, nhánh cây điên cuồng nhắm vào trần xe, trần xe giống như muốn lõm xuống dưới.
"Chạy mau!" Ron hô to một tiếng, ra sức đẩy cửa xe, ngay sau đó, cậu ta liền bị một cành cây khác hung hăng đánh vào.
"Chúng ta xong rồi!" - Chỉ cần một cái nữa thôi, trần xe sẽ bị lún xuống hoàn toàn.
Ngay lúc ba người đã lúc tuyệt vọng, động cơ ô tô đột nhiên một lần nữa phát động, mang lấy bọn họ ra khỏi cây Liễu Roi trốn thoát.
Ivan còn chưa kịp buông lỏng một hơi, liền bị xe ném ra ngoài, tiếp theo là Harry, Ron và hành lý. Sau đó, ô tô cũng không quay đầu lại lái vào trong bóng tối, đèn sau còn đang sáng lên tức giận.
"Thật không thể tin được chúng ta lại xui xẻo đến thế, có rất nhiều cây ở đây, nhưng chúng ta lại đâm vào một cây có thể đánh trả lại chúng ta!" Ron vẻ mặt đau khổ, cúi người ôm lấy chuột của mình, lấy ra xem đũa phép của mình đã bị gãy.
Cậu ta quay sang nhìn cây Liễu Roi, nó vẫn còn hung hăng vẫy vẫy cành cây đe dọa.
"Đi nhanh đi!" Harry mệt mỏi nói, "Chúng ta tốt nhất vào lâu đài, Ivan còn phải được phân loại nữa, thời gian vừa vặn tới kịp."
Ba người tứ chi cứng ngắc, trên thân lại vừa lạnh vừa đau. Họ bắt đầu kéo vali của mình hướng tới cánh cửa gỗ sồi.
"Buổi tiệc đã bắt đầu!" Ron chỉ vào cửa sổ, "Chúng ta tốt nhất nhanh lên, tớ nhìn thấy giáo sư McGonagall đem mũ ra, sẽ tiến hành phân loại!"
Harry cùng Ivan thuận theo ngón tay của Ron, cùng một chỗ hướng trong cửa sổ nhìn.
Bên trong là Đại sảnh rộng rãi, vô số ngọn nến ngừng ở giữa không trung, phía dưới là bốn bàn dài, trên mặt bàn là đĩa và ly đế cao chiếu lấp lánh, cùng trên trần nhà quần tinh hoà lẫn.
Ivan có đọc qua Hogwarts một lịch sử, trần nhà này bị ếm phép, phản ra bầu trời ở bên ngoài.
Vượt qua một đoàn lít nha lít nhít đội mũ Hogwarts, những học sinh mới sắp xếp hàng dài nơm nớp lo sợ đi tiến về phía trước. Ginny cũng ở trong đó, nhỏ sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng ngắm nhìn bốn phía tựa hồ đang tìm kiếm ba đứa.
Cùng lúc đó, một người mang mắt kính, tóc búi thành một búi nhỏ, chính là giáo sư McGonagall, đem cái nón phân loại đặt trên một cái ghế.
Giáo sư McGonagall bắt đầu gọi tên, một thằng con trai đi lên lấy mũ đội lên đầu.
"Đi mau, từ nơi này đi Sảnh đường mất năm phút đồng hồ, hi vọng đừng gặp Peeves."
"Chờ một chút!" Harry đột nhiên thấp giọng nói, "Bàn giáo viên thiếu một chỗ, Snape ở đâu rồi?"
"Ai biết, có lẽ ổng bị bệnh!" Ron đầy cõi lòng hi vọng nói.
"Có lẽ ông ta đã đi rồi." Harry hưng phấn nói, "Bởi vì ổng không nhận được môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám!"
"Có thể ổng bị đuổi không chừng!" Ron hưng phấn lên, "Nghĩ thử coi, tất cả mọi người đều ghét ổng mà!"
"Có lẽ, ông ta đang đứng ngoài cửa , chờ chúng ta giải thích, vì cái gì không có đến trường bằng xe lửa." Ivan thở dài.
Cậu nhìn thấy một cái vóc người khô gầy, làn da vàng xám, mũi chim ưng, tóc trơn bóng dài đến tận vai, đang đứng tại ngoài cửa lớn trên bậc thang, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Trên khuôn mặt của Snape nói cho ba người bọn họ sắp xảy ra chuyện rồi.
"A, nhìn xem ta gặp ai, đại danh đỉnh đỉnh Harry Potter, còn có hai người bạn." Giọng trầm thấp tê tê, giáo sư Snape dùng ánh mắt chán ghét đảo qua Ivan, "Các ngươi nhất định là nghĩ xe lửa trường không đủ nghiền, muốn chơi cái kích thích hơn, đúng không?"
"Giáo sư, chúng tôi không có, là bức tường của sân ga 9 ba phần tư bị ngăn lại, nó. . ."
"Câm mồm!" Snape lạnh lùng nói, "Đi theo ta!"
Bọn họ đi theo Snape trèo lên lên bậc tam cấp, đi vào điểm bó đuốc trống trải mà có tiếng vang. Từ Sảnh đường bay tới mùi thơm của thức ăn, thế nhưng là Snape dẫn ba đứa rời khỏi, dọc theo là thang đá chật hẹp hạ xuống dưới.
"Thưa giáo sư, chúng tôi nhất định phải đến Đại sảnh, Ivan còn phải tiến hành phân loại." Harry lấy dũng khí nói ra.
"Câm miệng!" Snape lại một lần đánh gãy Harry. Trên hành lang một cái cửa phòng, ông ta chỉ vào bên trong nói, "Đi vào!"
Cái nhìn của Snape thật soi mói, làm cho ba người cảm thấy run rẩy nhưng vẫn đi tới phòng làm việc của ông ta.
Bốn vách tường lờ mờ, xuôi theo tường trên kệ bày biện rất nhiều lọ thủy tnh, bên trong nổi các loại nhan sắc , khiến cho ta cảm giác buồn nôn. Lò sưởi trong tường trống không, đen ngòm.
Snape đóng cửa lại, quay người nhìn ba người bọn họ.
Như là rắn độc đang quan sát con mồi của mình, thật lâu, ông ta mới lạnh lùng hỏi nói, "Các ngươi đã làm gì với chiếc xe hơi?"
"Cái gì? !" Ron líu lưỡi, làm sao mà Snape có thể biết chuyện cái xe được, chẳng lẽ ông ta có thể nhìn thấu tâm tư của người khác.
"Weasley, ta biết ngươi đầu vốn đã rỗng rồi." Snape mở tờ Nhật báo Tiên tri, "Nên hiển nhiên, các ngươi đã bị nhìn thấy!"
Ông giơ tiêu đề của bài báo lên cho ba đứa nhìn: CHIẾC XE BAY LÀM CHO MUGGLE HOẢNG SỢ
Snape trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, cao giọng thì thầm: "Có hai tên Muggle ở Luân Đôn xác nhận rằng họ nhìn thấy chiếc xe bay qua một tòa nhà cao ốc. . . Giữa trưa tại Norfolk, lúc bà Betty Bayless phơi quần áo. . . Da Perth Angus - Fleet báo cáo cảnh sát. . . Hết thảy có sáu bảy Muggle."
"Ta nhớ cha ngươi làm ở Bộ Tiêu hủy Pháp thuật Ngẫu nhiên?" Ông ta ngước mắt nhìn Ron, cười càng thêm hiểm ác, "Ái chà chà, con của hắn lại. . ."
Ivan để ý tới Harry cùng Ron biểu lộ vô cùng uể oải, giống như vừa mới nghĩ đến, nếu là có người phát hiện ông Weasley phù phép lên ô tô, hậu quả khó mà lường được.
"Còn có..." Snape tiếp tục nói, "Ta kiểm tra vườn hoa phát hiện một gốc của cây Liễu Roi bị thiệt hại không ít."
"Gốc cây kia đối với chúng tôi đã gây thương hại lớn mới đúng." Ron thốt lên.
"Câm mồm, Weasley!" Snape lần nữa nghiêm nghị quát lớn, ánh mắt của ông ta chuyển hướng đến Ivan, "Còn có ngươi, Mason, ta nghĩ ngươi đã biết, trở thành tùy tùng của chúa cứu thế đó không phải là sự lựa chọn sáng suốt, ta nghĩ ngươi sẽ trở thành người đầu tiên bị đuổi học ngay ngày khai giảng năm nhất của Hogwarts."
"Không, ông không thể đuổi Ivan!" Harry la lớn.
"Rất hiển nhiên, ta có cái quyền ấy!" Ánh mắt Snape quay lại đến Harry cùng Ron, "Ta muốn xử các ngươi, thật đáng tiếc, không thuộc Nhà của ta, ta không có quyền quyết định. Ta hiện tại sẽ dẫn người có đủ quyền làm điều đó lại đây, các ngươi hãy đợi ở chỗ này."
Harry sắc mặt tái nhợt nhìn bóng lưng của Snape, cậu ta nghĩ nên an ủi Ivan một chút, nhưng khi mở miệng, lại hoàn toàn không biết nên nói cái gì, nếu như Snape dẫn giáo sư McGonagall đến đây, không biết sẽ ra sao nữa.
Bà so với Snape công bằng hơn một chút, nhưng đều là dạng khó tính.
Ivan nếu như bị Snape đuổi, Harry cùng Ron khẳng định cũng sẽ bị tương tự như thế bởi giáo sư McGonagall, cậu ta không biết nếu mình rời Hogwarts thì sẽ ra sao, nhà Dursley tuyệt đối sẽ không hoan nghênh mình, có lẽ cậu ta có thể đi theo Hagrid, trở thành người coi cổng của trường.
Ngay lúc Harry suy nghĩ lung tung, giáo sư McGonagall xuất hiện.
Bà tiến đến liền giơ lên đũa phép, dọa ba đứa lui rụt lại, nhưng bà chỉ đến một cái lò sưởi trong tường, trong lò lập tức dấy lên ngọn lửa.
MIÊU TINH NHÂN
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip