Chương 28: Hai lối.
Laurie Aesther cùng với Mystogan không về hội sau sự kiện đó mà trực tiếp nhận nhiệm vụ mới và khởi hành ngay trong đêm. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra và trái tim của Thủy Thần lại xuất hiện thêm một vết rạn, thế giới này chưa bao giờ đối xử dịu dàng với cô ấy một ngày nào cả, kể từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ.
"Em ổn không?" Mystogan lên tiếng hỏi, khi thấy đôi chân ấy bước chậm và yếu ớt hơn. Sau trận chiến ở Tháp Thiên Đường, Laurie đã không còn có thể chóng chọi được nữa, cô cần phải nghỉ ngơi. Và lúc này đây, Thủy pháp sư có thể ngã xuống gần như là ngay lập tức.
Laurie hơi khựng lại, đôi mắt màu biển nhìn lên bầu trời, một khoảng xa xăm và vô định,
"Chắc là vẫn còn chịu được."
Em còn định như thế đến bao giờ? Mystogan muốn nói như vậy, nhưng rồi anh chợt nhận ra, rằng mình chỉ có thể xót xa cho thiếu nữ ấy mà thôi. Mấy năm rồi, anh vẫn luôn đứng phía sau Laurie như thế, một cách thầm lặng và thật đau đớn biết bao khi bản thân chỉ có thể bất lực đưa tay lau đi hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má thiếu nữ khi cô đã say giấc khi màn đêm buông xuống. Rõ ràng là không cam tâm, nhưng lại không có đủ can đảm để bước về phía trước. Rõ ràng có thể tìm kiếm cho mình một đóa hồng rực rỡ sắc màu, nhưng lại lựa chọn trầm luân trong mộng cảnh mà cánh bồ công anh mang lại.
Giá như có thể quay trở lại những ngày đã cũ, để anh có thể đến sớm hơn người kia một bước.
"Em đợi tôi cùng đi với em, được không?"
Ruy băng cột trên tóc Laurie Aesther bị làn gió vừa thổi qua cuốn đi mất, mái tóc thướt tha của thiếu nữ xõa dài giữa bầu trời xanh trong vắt, đôi mắt cô không giấu nổi sự ngạc nhiên nhìn đến người bạn đồng hành của mình. Đó không chỉ đơn giản là một câu nói bình thường.
Rồi, chàng trai nọ lấy từ trong người ra sợi dây cột tóc nhạt màu, trông như là đã được giữ gìn cẩn thận lắm. Mystogan từng bước từng bước tiến đến gần người con gái mình thầm đem lòng cảm mến bấy lâu nay, vòng tay ra sau gáy cô nàng, điểm lên mái tóc óng ả một chiếc nơ xinh xắn. Nhẹ nhàng và nâng niu đến thế, như thể đang chạm vào thứ bảo vật trân quý nhất trên cõi đời này.
"Tôi đã mua nó lâu rồi, đến tận bây giờ mới có dịp tặng cho em."
Nói rồi, anh nhìn thẳng vào mắt Laurie khiến Thủy pháp sư hơi khựng lại trong giây lát. Sao cô không nhận ra ánh mắt người đó nhìn mình lại dịu dàng đến như vậy nhỉ? Từ bao giờ? Đến cả Laurie cũng không rõ.
"Cảm ơn anh."
"Liệu tôi có thể đứng cùng với em không?" Anh hỏi, một cách chân thành và thật lòng hơn bao giờ hết.
Thiếu nữ mím môi, không biết nên trả lời người trước mặt mình như thế nào. Đến cả những người bạn trong hội cũng biết anh ấy đã chờ đợi cô lâu như thế nào thì làm sao mà Laurie không nhận ra được điều đó cơ chứ? Nhưng có lẽ, đâu đó trong tim nữ ma đạo sĩ trẻ vẫn giữ mãi cái tình yêu mãnh liệt thuở đầu dành cho gã đàn ông đã phụ tình cô hết lần này tới lần khác. Dù cho có qua bao lâu, vẫn nguyên vẹn.
Mystogan nắm lấy tay Laurie, một cách bất ngờ, "Chỉ cần để tôi đi theo em là được."
Chẳng mong cầu gì hơn.
Và chỉ một lần này thôi, chàng trai ấy tham lam muốn đứng cạnh người con gái là tín ngưỡng của đời mình. Không yêu cũng được, miễn là có thể ở bên cạnh, nhiêu đó cũng mãn nguyện rồi.
Laurie Aesther đưa tay cởi bỏ lớp mũ choàng đã che khuất diện mạo Mystogan sau ngần ấy năm, chạm lên gương mặt, lên hình xăm bên má chàng trai ấy.
"Jellal."
Phải rồi, đó là tên thật của anh.
Là Jellal.
"Tôi không biết nữa, nhưng tôi cảm thấy tôi chưa bao giờ xứng đáng với tình cảm của anh cả." Thiếu nữ nghẹn ngào, cô không tài nào yêu thêm một ai khác ngoài gã trai tóc vàng khốn nạn kia được. Những kỉ niệm vẫn còn đó, những năm tháng tươi đẹp vẫn cứ mãi ám ảnh, hằn sâu trong tâm trí người con gái của biển khơi và không bao giờ cô có thể bỏ chúng ở lại được.
"Bởi vì em cũng giống như tôi."
Đều không thể buông bỏ được.
"Tôi chỉ mong cầu được ở bên cạnh em, Laurie à." Gương mặt điển trai lộ rõ vẻ đau thương cùng cực, "Một lần này thôi, hãy để tôi chăm sóc cho em, có được không?"
Một hồi lâu sau, cuối cùng cũng đã có hồi đáp.
"Đến đây, tôi sẽ đi thật chậm để chờ anh theo cùng."
Chậm lại một chút.
Chàng trai bất chợt bao trọn thân hình mảnh khảnh của thiếu nữ trong vòng tay to lớn của mình, giọng nói đó vui mừng khôn tả, như thể đã có được cả thế giới vậy.
"Cảm ơn em, Laurie."
Cảm ơn em.
Sau cùng thì cũng đã có được hồi đáp, dẫu chỉ là một điều gì đó nhỏ nhặt.
Laurie Aesther vỗ nhẹ lên tấm lưng vững chãi ấy, tựa như cách vỗ về một đứa trẻ. Cô vẫn luôn dịu dàng như thế. Những gì đã qua thì cũng đã qua rồi, có lẽ nên thử một lần nhìn đến hiện tại và gác lại mọi muộn phiền, để chúng ở lại, để tiếp tục bước về phía trước.
Chúng ta có cùng quá khứ, nhưng lại có đến hai tương lai.
Dưới táng cây cổ thụ, gã trai nọ đứng đó, nhìn về phía đôi trai gái đang ôm lấy nhau, trên trán nổi mấy đường gân trông dữ tợn hơn bao giờ hết. Tựa như đã vụt mất thứ gì đó quá đỗi to lớn trong tim, Laxus Dreyar vẫn luôn nghĩ rằng Laurie Aesther sẽ không bao giờ đi ngược hướng với mình, nhưng anh ta đã lầm. Cô gái mà anh ta đem lòng yêu thuở nào vẫn luôn là một bông hoa xinh đẹp hơn bao giờ hết, và dẫu cho đã bị tàn phai sau cuộc tình đã cũ, thì vẫn là một đóa hoa ngàn người ao ước có được. Chà, phải rồi, sau biết bao nhiêu lần gã trai tóc vàng tự tay cứa vào trái tim nhỏ bé ấy những nhát đau thấu tậm trời xanh, thì làm gì có chuyện khi quay đầu lại, cô gái nọ vẫn đứng đó chờ đợi anh ta một cách ngu ngốc như vậy đâu?
Trong lòng là cơn bão tố, nhưng nét cay nghiệt trên mặt anh ta vẫn còn đó, vẫn không vơi bớt đi chút nào. Lí tưởng và cái tôi ấy quá cao và quá đỗi to lớn, Laurie Aesther không thể sánh bằng, mãi mãi cũng không.
Những mảnh kí ức của những ngày xưa cũ bất chợt ùa về trong tâm trí Laxus Dreyar khiến trái tim anh ta thổn thức, đau đớn khôn nguôi. Đó là những năm tháng đẹp nhất mà họ đã từng, cho đến tận lần sau cuối họ ở bên cạnh nhau. Giờ đây, Laurie Aesther sẽ chỉ còn là giấc mơ mà cả đời anh ta không tài nào chạm tới được nữa, chỉ có thể đem những mảnh vỡ ấy gối đầu trong giấc ngủ mỗi khi đơn độc giữa trời khuya buốt giá.
Cõi lòng gã trai tóc vàng đang dậy sóng. Một cách mãnh liệt.
"Tch."
. . .
Note:
Cả nhà iu năm mới vui vẻ ạaaa
23.2.2023
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip