Chương XXXIX - Tấm Gương Ảo Ảnh

Như đã ngầm hẹn với nhau từ trước, vừa ních đầy cái bụng rỗng của mình, cả đám liền len lén tách đoàn, đi tới Phòng Cần Thiết.

Lần đầu tiên được tới đây, Minh Vân có vẻ kinh ngạc dữ lắm. Hồi giờ cô bé nào có biết, đằng sau bức tường trống tầng bảy, lại là cả một căn phòng thần kì như thế này. Nhưng mà cô bé lại không có gan ở lại quá giờ lên giường như đám Gilette, Minh Vân chỉ kịp ghé vào ăn miếng kẹo rồi lập tức trở về kí túc xá nhà Ravenclaw.

Ngay khi cả đám đã an vị với đủ những bánh kẹo ngon lành mà chúng sẵn sàng nhét thêm một chút vào dạ dày bất chấp chuyện nó đã gần như chật ních, Gilette lập tức hỏi Ron:

- Chuyện làm mất Two-way Mirror là cậu sơ ý thôi hay còn có chuyện gì?

Cả bọn chăm chú nhìn Ron, chờ cậu nhóc lên tiếng, dù sao Ron cũng đã để chúng lo lắng lâu như thế, nếu không có lý do chính đáng, đảm bảo cậu nhóc sẽ ăn đủ.

- Tớ đúng là sơ ý đánh rơi...

Nghe được một nửa, Draco đã chực sắn tay áo. Ron vội vàng nói nhanh:

- Từ từ, đúng là sơ ý đánh rơi, nhưng mà cũng có chuyện!

- Chuyện gì? - Draco ưu nhã sắn nốt tay áo còn lại, chờ Ron trả lời.

Cậu nhóc bị sự hùng hổ của đám bạn dọa đến tái mét mặt, nuốt nước bọt cái "ực" mới bắt đầu nói tiếp.

- Tớ tình cờ nhìn thấy thầy Snape với thầy Quirrell bí mật nói chuyện vào ban đêm. Thầy Snape có vẻ như đang đe dọa thầy Quirrell. Tớ không nghe rõ lắm. Sau đó thầy Snape phát hiện ra tớ, tớ chạy thục mạng, đánh rơi cái gương mất tiêu.

Harry chộp lấy cục sô cô la ếch nhái đang chực nhảy đi, thuận miệng nói:

- Chắc là thầy uy hiếp thầy Quirrell vụ Hòn Đá Phù Thủy rồi. Phải chăng thầy Quirrell đã có hành động gì đó?

Trọng điểm của Gilette lại khác với Harry, thầy Snape cảnh cáo Quirell đâu phải chuyện ngày một ngày hai, chẳng có gì đặc biệt cả.

- Cậu đi lang thang trong trường vào ban đêm à?

Ron giật mình nhìn cô, gật đầu, rồi tò mò hỏi:

- Sao cậu biết?

- Tớ có bị ngu đâu, cậu không đi lang thang bên ngoài làm sao bắt gặp thầy Snape với thầy Quirrell bí mật nói chuyện vào ban đêm? Tớ không nghĩ là sẽ có chuyện hai thầy sẽ kéo nhau đến tháp Griffindor để mà hò hẹn đâu.

Ron gãi đầu cười trừ, Gillette nhìn cậu, hỏi tiếp:

- Vậy thì nửa đêm nửa hôm cậu mò ra ngoài làm gì thế?

Nghe Gillette hỏi, Ron mới sực nhớ tới cái gương mà cậu vẫn chưa kịp có cơ hội đi xem lại lần nữa.

- Tớ từng đi lạc vào một chỗ kì quặc lắm. Ở đó trống không, chỉ có một cái gương, không hiểu sao nhìn vào tớ lại thấy mình trở thành Thủ Lĩnh Nam Sinh, còn ôm cúp Nhà và cúp Quidditch. Vì thế tớ mới muốn đi tìm lại nó. Tớ tự hỏi không biết có khi nào nó là cái gương dự báo tương lai không ta?

Theo lời Ron nói, trong đầu Gillette bật thốt ra một cái tên "Tấm Gương Ảo Ảnh". Sao cô có thể quên mất cơ chứ, thứ được dùng để cất giữ Hòn Đá Phù Thủy!

Cả bọn đang bàn tán xôn xao về thứ Ron nhìn thấy, thì bất thình lình Gillette đứng bật dậy làm cả bọn giật mình im bặt.

- Bọn mình đi đến xem nó đi! Ron, cậu có còn nhớ đường không?

- Chắc là... có đi? - Cậu nhóc tóc đỏ hơi do dự trả lời.

- Vậy cậu dẫn đường đi. - Nói rồi, cô quay sang Harry. - Cậu có đem theo áo khoác tàng hình chứ?

- Không, nó vẫn ở trong vali của tớ. - Harry lắc đầu.

Nghe vậy, Gilette thở dài một hơi, rút đũa phép từ trong áo trùng ra.

- Thôi vậy, để tớ yểm bùa Tan Ảo Ảnh. Các cậu nắm lấy áo nhau đi, Ron đứng đầu, để tớ đứng cuối cho.

Cả đám lục tục xếp hàng.

Draco không mấy hài lòng với cái trò nắm áo này, có khác gì trẻ lên ba chơi trò đoàn tàu không cơ chứ! Mặt cậu nhóc xị ra y như bị ai cướp mất quả táo yêu thích, nhưng cuối cùng vẫn cam chịu số phận, nắm lấy lưng áo chùng của Harry. Chợt, vạt áo sau nằng nặng làm Draco theo phản xạ quay đầu lại nhìn. Hermione đang nắm lấy lưng áo chùng của cậu. Chữ "xuyên" trên mi tâm Draco đột nhiên bị ai đá bay. Cậu nhóc còn lén quay lại thì thầm với con gái nhà người ta:

- Một lát nữa cậu phải nắm tớ thật chắc đấy, đừng để lạc mất.

Gillette đứng cuối cùng, thu hết phản ứng của Draco vào trong mắt, lòng cười thầm, có lạc cũng là lạc cái đứa đứng cuối cùng là cô trước đây này. Hermione trước một người sau một người có thể có chuyện gì chứ.

Gillette nhẹ nắm lấy lưng áo Hermione, tay còn lại vung đũa phép.

Từng người, từng người một dần biến mất, chỉ có cảm giác trên tay cho biết, mỗi người đều còn đang ở trước mặt.

Gillette lên tiếng:

- Dẫn đường đi Ron.

Cả đám nắm áo nhau lò dò di chuyển trong bóng tối khó khăn vô cùng. Chật vật hồi lâu cuối cùng cũng Ron cũng dừng lại, cậu nhóc thì thầm:

- Chính là ở đây!

Gillette kiểm tra xung quanh, xác nhận không có người mới vung đũa phép, giải bùa Tan Ảo Ảnh, thân ảnh của cả đám lại lần nữa hiện ra. Xong việc, cô tiến đến gần cánh cửa mà Ron chỉ.

Gillette cẩn thận xoay thử tay nắm.

- Khóa rồi? - Cô lẩm bẩm.

Sẵn đũa phép đang trên tay, Gillette chĩa nó vào ổ khóa.

- Alohomora!

Cạnh!

Tiếng khóa cửa nặng nề vang lên, căn phòng rộng lớn dần dần hiện ra trước mắt bọn trẻ.

Gillette liếc nhìn xung quanh, xác nhận trong phòng an toàn mới ra hiệu cho cả đám đi vào.

Ron vừa bước vào liền kêu lên:

- Đúng là nó rồi.

Cậu nhóc nhanh chóng chạy tới trước cái gương, kéo theo cả đám nhóc chạy theo.

- Các cậu nhìn xem, đó chính là tớ! Thủ Lĩnh Nam Sinh! Hai tay ôm cúp!

Draco lắc đầu, mặt đỏ lên khả nghi. Hermione thì nhảy cẫng lên, hô lớn.

- Nhìn kìa, tớ đang nằm giữa một núi sách!

Harry đứng ngay bên cạnh Ron, cậu nhóc chẳng vui mừng, cũng chẳng kinh ngạc.

Harry chết lặng.

Cậu đang nhìn thấy cái quái gì vậy?

Sao có thể?

Trong gương đang phản chiếu chính là cậu nhóc, thằng Harry nhìn ngô ngố, tóc tai bù xù, cặp kiếng đặc trưng và vết sẹo hình-mà-ai-cũng-biết-là hình-gì không lẫn đi đâu được. Nhưng thằng Harry đó không đứng một mình, bên cạnh nó còn có bố và mẹ. Mẹ Lily nhìn nó đầy trìu mến, mẹ đang mỉm cười nhưng đôi mắt xanh lá giống y hệt mắt nó đang khóc, đỏ hoe, ngấn lệ. Ba James quàng tay qua cổ mẹ, tóc ba xù tung y như nó, và cặp kiếng của ba cũng chẳng khác chút nào.

Ba mẹ đứng cạnh nó, chân thật hơn bao giờ hết.

Harry vô thức với tay ra sau, muốn chạm tới ba mẹ, nhưng nó vơ được toàn là không khí.

Đôi mắt nó đỏ lên hệt như mẹ nó, trong lòng rối bời.

Harry cứ đứng đó, như trời chồng, ngó trân trân cái gương.

Nó không nỡ rời mắt khỏi ba mẹ.

Nó chìm vào thế giới của riêng mình, cách li hoàn toàn với xung quanh.

- Harry! Harry! - Gillette lay vai Harry lớn tiếng gọi khiến cậu nhóc giật mình tỉnh lại, hai tay cậu nắm chặt, lạnh ngắt, hai mắt vẫn còn đỏ. Hình ảnh trên tấm gương mà cậu nhìn thấy vẫn vậy, không hề thay đổi.

Đám bạn xung quanh lo lắng nhìn cậu.

Harry bắt lấy cổ tay Gillette, kích động kêu lên:

- Gil, cậu nhìn đi, trong gương... trong gương... Là bố mẹ tớ!

Gillette cụp mắt, giọng nói đượm buồn:

- Tớ không thấy đâu, Harry à. Tất cả những gì cậu thấy đều không phải là thật đâu. Đây là Tấm Gương Ảo Ảnh. Nó cho mọi người thấy những gì mà người ta mong muốn nhất.

Nghe vậy, cả đám đều hiểu ra, nhìn Harry đầy lo lắng, và buồn bã.

Sắc đỏ trên mặt Draco thì lại càng thêm rực rỡ, nhưng cậu nhóc gạt nó đi, đặt tay lên vai Harry đầy thông cảm.

Gillette nhớ lại mấy lời cụ Dumbledore nói trong truyện, cô nhìn thẳng Harry, cất tiếng:

- Tấm gương này không hề mang lại cho ta kiến thức hay một sự thật nào cả. Có người lãng phí cả cuộc đời ngồi trước nó, bị những gì họ thấy trong gương làm cho mê muội, hoặc phát điên lên, chỉ tại không hiểu rằng ảo ảnh có nghĩa là không thực. Không thể nào thành hiện thực. Tấm Gương Ảo Ảnh không nhằm để cho người ta mê đấm trong những giấc mơ và quên sống đi. Cậu hãy nhớ điều đó. Bố mẹ cậu, cô Lilys và chú James mãi mãi sống trong tim cậu. Cậu phải sống thật tốt vì họ.

Harry nhắm mặt, cậu cố gắng nén xuống cơn sóng cuồn cuộn trong lòng, gật đầu.

Gil nói đúng, đây không phải thật, cuộc sống thật mới là thứ quan trọng, cậu nhất định phải sống thật tốt, làm bố mẹ tự hào, để họ không cần phải lo lắng cho cậu.

Ron tiến tới ôm ghì lấy Harry, vỗ nhẹ lưng cậu.

- Cậu còn có bọn tớ, bọn tớ sẽ luôn bên cậu.

Cả đám gật đầu, vòng tay ôm lấy cả hai đứa.

Năm người bạn thân thiết ôm nhau thành một đoàn.

Đúng lúc ấy, chợt tiếng vỗ tay vang lên, làm cả bọn giật mình buông tay.

- Thầy Dumbledore! - Hermione giật mình bật thốt.

Cụ già râu dài, cặp kiếng nửa vầng trăng treo trên sống mũi đứng trước cửa. Cụ cười hiền từ với đám trẻ, không hiểu sao, vào mặt Gillette cô chỉ thấy trọn vẹn một nụ cười của lão hồ ly.

- Chào các con, chuyến viếng thăm giữa đêm khuya hửm? Không ngại cho lão già này tham gia cùng chứ?

- Thưa thầy, tụi con...

Hermione lần đầu phạm luật bị bắt tại trận, nôn nóng lên tiếng muốn giải thích, cô bé chưa kịp nói hết đã bị thầy Dumbledore ngắt lời.

- Trò Granger, trò không cần lo lắng, ta đâu có định bắt bớ gì mấy trò. Ta chỉ đến đây để chuyển tấm gương đó đi thôi. Mấy lời ta định nói bị cô bạn nhỏ của mấy trò nói hết rồi. Về ngủ đi.

Harry ngước mắt lên nhìn thầy Dumbledore, tò mò hỏi:

- Thầy ơi, nó sẽ bị đưa đi đâu vậy ạ?

- Câu hỏi hay đấy, trò Potter. Không phải là trò vẫn còn ý định đi tìm nó đấy chứ? - Cụ quan sát Harry qua cặp kính nửa vầng trăng, làm thằng nhóc cảm giác như ngồi trên đống kiến lửa.

Harry lắc đầu.

- Không ạ.

- Ta đem nó tới nơi cần nó. Con tốt nhất đừng nên suy nghĩ về nó nữa. Các con tự mình đi về phòng ngủ đi thôi, ta vẫn đang nhìn thấy mấy đứa đấy.

Đám nhóc hiểu mấy lời ấy có nghĩa là không nên có thêm một câu hỏi giây dưa rắc rối nào nữa về chiếc gương và tụi nó phải đi về ngay và luôn nếu không muốn thầy Dumbledore không hiểu sao lại "đột nhiên" phát hiện có một đám trẻ lang thang bất hợp pháp ngoài phòng ngủ lúc nửa đêm.

Cả đám líu ríu chào thầy, dùng phương thức cũ trở về phòng ngủ.

Thầy Dumbledore nhìn theo hướng mà thân ảnh mang mái tóc xám nổi bật trong đêm biến mất, đôi mắt giấu sau cặp kính không hiểu sâu thêm vài phần.

______________________________________

Có ai còn nhớ tui không 😘 Siêu nhớ mọi người á!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip