Chương 11: Vách đá


- Mày vẫn vậy, Jones.

Hắn đặt ánh mắt kiêu ngạo và khinh thường lên tôi, giơ cao đũa phép như đang muốn trả thù. Tâm trí của tôi bây giờ không đặt ở hắn nữa, những điều kinh khủng ngoài kia khiến tôi sợ hãi hơn. Các tử thần thực tử xuất hiện ngày càng đông, bọn chúng điên cuồng mà đốt các lều trại, thậm chí là bắt vài người và tàn sát cuồng bạo. Ánh mắt tôi tràn ngập sự sợ hãi và cơ thể như hoá đá, không thể cử động. Draco thấy tôi không phản ứng thì cười khẩy, hắn cho rằng tôi đang sợ hắn nhưng hắn lầm rồi. Khi xoay người và chú ý đến mớ hỗn độn đang xảy ra trước mắt hắn cũng ngơ người vài giây. Khung cảnh tệ hại hơn bao giờ hết.

- Chạy thôi!

Tôi vô thức nắm lấy tay hắn khi có vài tên tử thần thực tử vun đũa phép vun vãi với vài lời nguyền chết chóc. Nếu không bỏ chạy thì mạng của tôi khó có thể giữ được.

Nép vào một vách đá khi bên ngoài là một biển lửa cùng tiếng la hét pha lẫn tiếng cười khoái chí của các tử thàn thực tử. Lúc này tôi mới hoàn hồn trở lại và cảm nhận rằng tay mình đang giữ chặt Draco. Hắn dường như cũng cảm nhận được điều đó, không chần chừ mà buông ra một cách thô lỗ.

- Mày nghĩ mày đang-

- Có người đang đến!

Tôi ra hiệu cho hắn giữ mồm giữ miệng một chút, những lời nói gây tổn thương của hắn từ từ nói cũng được. Điều cần thiết bây giờ là chúng tôi cần giữ được cái mạng sống nhỏ bé này.

Vách đá vốn hẹp nên chỉ có thể đủ chỗ che khuất cho một người. Còn tôi lúc này đã run cầm cập bởi tiếng bước chân ai đó ngày càng gần, thậm chí còn nghe rõ tiếng cười gớm ghiết của hắn ta. Draco vẫn còn loay hoay tìm chỗ che khuất nãy giờ, nhưng bởi vì vách đá quá hẹp nên hắn chỉ có thể đứng bất lực.

Chợt tiếng động từ vách đá nơi bọn tôi phát ra tiếng động, khiến tôi như muốn thốt lên rằng liệu có ai xui xẻo như tôi không. Một con chồn bỗng từ đâu chui ra khiến tôi giật bắn mình, và cá chắc rằng tên tử thần thực tử kia đã chú ý đến vách đá nãy. Tôi kéo Draco lại gần, hắn và tôi cùng đứng vào một vách bé tí, thậm chí hơi thở của chúng tôi cứ va vào mặt nhau. Tôi như nín thở khi tiếng bước chân dừng trước vách đá, con chồn lạng lách qua chân Draco rồi chui ra ngoài. Đó là lần đầu tiên tôi chứng kiến thứ ánh sáng màu xanh của lời nguyền chết chóc vụt qua trước mặt. Con chồn vừa nãy vẫn còn  sống đã chết ngay trước mắt tôi. Sau đó tiếng bước chân cũng dần xa khiến tôi thở phào.

Tôi nghe rõ nhịp tim và hơi thở dồn dập của Draco, hắn ta hình như cũng là lần đầu nhìn thấy thứ bùa chú cấm kị nãy. Tôi đứng thẳng người lại, bởi lẽ nãy giờ hai tay tôi đều chống vào tường, đối diện với gương mặt trắng bệch của hắn. Nếu như đây là một bộ phim tình cảm học đường lãng mạn thì có lẽ tôi đã run động rồi cũng nên, nhưng đáng tiếc là có hàng chục tên tử thần thực tử ngoài kia khiến tôi không tài nào nghĩ được gì nữa.

Draco không nói gì, chỉ liếc nhẹ nhìn tôi một cái sau đó nhìn ra khe đá để quan sát những gì đang diễn ra bên ngoài. Tôi vì sự tò mò cũng nhanh chóng ló đầu ra mà nhìn. Mớ tóc nâu bồng bềnh của tôi cạ vào cổ hắn khiến hắn rên rỉ khó chịu, rồi thẳng tay mà nhấn đầu tôi vào trong.

Nhưng một vài giây cũng giúp tôi xem xét được tình hình bên ngoài như thế nào. Mọi thứ đều bị cháy trơ trọi, một màu đen tối và cảm giác lạnh lẽo bao trùm nơi đây dù ít phút trước nó vẫn còn ngập trong tiếng nói cười. Vài xác người vất vưởng xung quanh, và có vài bóng người đang làm gì đó. Và tôi cũng đoán được điều gì sắp xảy đến.

- Đừng nhìn nữa, là Vol- Chúa tể hắc ám!

Tôi nói với thanh âm đủ để cả hai cùng nghe, vì sợ rằng sẽ có ai đó phát hiện ra.

Ánh mắt nghi ngờ của hắn nhìn tôi, như thể điều tôi nói là điên rồ.

- Chúng ta nên đợi một chút khi gia đình Weasley đến đây, lúc đó mọi thứ mới an toàn.

Hắn nghe đến gia đình Weasley thì cười khẩy, việc gì hắn phải trông chờ những con người hạ đẳng đó đến.

- Sao tao phải làm vậy? Cha tao sẽ biết về chuyện này.

Tôi thở dài, quên mất rằng đứa đang nói chuyện với tôi là Draco Malfoy.

- Nếu mà bây giờ cậu định làm điều ngu ngốc gì đó thì dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi. Tôi không muốn vì cậu mà tôi bỏ mạng ở đây đâu.

- Mày-

Còn chưa để hắn nói dứt câu, tôi đã giẫm lên viên đá mà ngã nhào vào hắn ta. Cứ tưởng rằng đã đâm đầu vào vách đá đối diện nhưng không, tôi đâm thẳng vào ngực hắn ta bởi chỗ này quá chật hẹp. Tôi giờ hai tay chống vào phía đối diện, cố gắng giữ bản thân đứng dậy trông nặng nề vô cùng. Tôi cũng không biết tôi đang làm chuyện ngu ngốc gì trước mặt hắn ta nữa. Draco thấy tôi chống tay khó khăn đứng vững dậy thì cũng giúp một tí, hắn đẩy một cái thật mạnh tay nhưng điều đó lại giúp tôi đứng vững hơn. Gương mặt vẫn vậy, nỗi chán ghét và mỉa mai chẳng khác gì lúc nãy.

- Xin lỗi, chỗ này hơi trơn.

Tôi thì thầm, một cái lí do chám òm mà tôi bịa ra được ngay lúc này. Chẳng có vách đá nào trơn trượt cả ngoài cái sự vụng về của tôi giúp tôi té.

- Tao sẽ ra ngoài, ở cùng đứa như mày khiến tao trở nên thấp kém.

Hắn tức giận định bước ra ngoài, còn tôi thì níu tay hắn lại.

- Muốn chết à?

- Tao dư sức để rời khỏi đây mà vẫn sống sót.

Hắn tỏ vẻ tự tin.

- Muốn nhận một lời nguyền chết chóc rồi chết như con chồn hồi nãy à, Malfoy.

Hắn nghe lời tôi nói thì dừng hành động của mình lại.

- Câm mồm, Jones. Tao sẽ giành nó cho mày nếu mày cứ luyên thuyên như một mụ già lắm mồm.

Hắn chĩa đũa phép về phía tôi, đe doạ.

Tôi thấy vậy cũng im cái mồm đang muốn quật lại hắn, bởi lẽ biết đâu hắn làm thật.

Một lần nữa hắn ngó ra ngoài để xem tình hình, và các tử thần thực tử vẫn ở đó. Bọn chúng sử dụng câu thần chú gì đó để triệu hồi chúa tể hắc ám, hoặc điều gì đó tương tự mà tôi không biết. Sau đó làn khói hình một cái đầu lâu khổng lồ xuất hiện cùng con rắn trên bầu trời u ám. Draco nhìn ra, ánh mắt sợ sệt của hắn cũng không khác gì tôi là mấy.

- Đó là- ?

Hắn hỏi, như tự nói với bản thân thì đúng hơn.

- Dấu hiệu, của kẻ-mà-ai-cũng-biết! Tôi tưởng cậu thấy nó rồi

Tôi nói, rồi kéo tay áo lên.

- Ở đây, đúng chứ.

Draco nhìn tôi như thể nhớ lại ngày hôm đó, còn tôi thì mong muốn câu trả lời của hắn ta.

- Nói cho tôi, cậu thấy gì.

Tôi bất ngờ đưa đũa phép đe doạ hắn, sẵng sàng phun một đòn bất cứ lúc nào. Tôi đã dành mấy tháng suy nghĩ về chuyện này và chẳng có thêm một manh mối nào, đây là cơ hội cho tôi. Cơ hội để tìm hiểu tất cả.

Nhưng tôi đã xem thường hắn, với sức mạnh của tôi thì không thể đe doạ được. Draco đè tôi vào vách đá, ép sát đũa phép của tôi vào cổ hắn.

- Thử đi, Jones.

Hắn cười vì biết chắc rằng tôi chẳng thể ra tay. Mấy tháng học chung tôi vốn cũng chỉ là một đứa yếu đuối. Và đúng như hắn nghĩ, tôi không thể làm gì hắn. Chẳng biết vì lí do gì mà đứng trước hắn tôi chẳng thể làm gì, chỉ có thể ngu ngốc mà nghe lời. Kể cả hắn có phản bội hay lợi dụng tôi.

Tôi cũng không biết tại sao, tại sao những giọt nước mắt của mình lại chọn rơi vào lúc này. Tôi khóc, nước mắt rơi ướt cả cánh tay tôi khi cố chìa đũa phép vào hắn. Tôi không biết phản ứng của Draco lúc này thế nào, tôi cũng không quan tâm nữa rồi.

- Cậu đúng, tôi không thể làm gì cậu. Ngay cả khi cậu lợi dụng tôi, phản bội tôi và khinh thường tôi. Tôi đúng là đứa điên khi nghĩ chúng ta có thể làm bạn.

Chẳng còn để tâm đến việc ngoài kia có bao nhiêu tử thần thực tử, hay thậm chí chúa tể hắc ám còn ở ngoài kia. Tôi lao thẳng ra ngoài, thoát khỏi vách đá chật hẹp nơi Draco đang đứng đơ người. Tôi quẹt đi những giọt nước mắt còn vương trên mắt, chẳng biết mình đang khóc vì điều gì.

Tôi thấy ông Weasley chạy đến, và Harry thì đang nói gì đó nhưng giờ tôi chẳng còn tâm trạng để ý nữa. Tôi va vào một bóng hình cao lớn của ai đó, ngước mắt lên thì nhận ra đó là Cedric. Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt kì lạ, tôi biết rằng tôi lúc này cũng vô cùng kì lạ. Tôi bỏ chạy, tôi không muốn nói chuyện lúc này, cũng không muốn anh thấy tôi trong bộ dạng này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip